Chương 10

     ai người đến ven hồ qua thung lũng Genossar nằm dọc bờ phía bắc. Bên kia là mặt nước hồ như gương, các đường vòng của ngọn đồi khô khan xứ Syrie như đang rung rinh trong không khí nóng bức.
Tại khoảng ven hồ cong về phía nam, Ari đưa Kitty tới viếng di tích của giáo đường Capharnahum. Thị trấn mà xưa kia Đức Ki-tô giảng đạo, đã chữa khỏi những người bệnh kinh niên. Thiếu phụ ngạc nhiên khi thấy mình nhớ lại những lời kinh mà nàng tưởng mình đã quên mất rồi: Đức Ki-tô, khi đi dạo ven hồ, thấy hai anh em một nhà kia, người anh tên là Simon, thường được gọi là Pierre, và người em là André, hai người đang tung lưới trên mặt hồ... Rồi hai người tiến vào Carpharnaum, và đúng vào ngày sabbat, Đức Ki-tô tiến vào giáo đường và bắt đầu thuyết pháp...
Ta có thể nói là hình như Đức Chúa chưa bao giờ rời nơi chốn này. Ven bờ nước, các ngư phủ vẫn tung lưới, các con dê đen vẫn ngậm ngọn cỏ hiếm hoi, thời gian hầu như bị xóa nhòa.
Sau đó Ari đưa nàng đến giáo đường xây cất để đánh dấu chỗ đã xẩy ra phép mầu. Một miếng bánh hóa thành nhiều bánh. Những hình khảm trên đất tượng hình các con chim cốc, cò và vịt trời - cũng vẫn thứ chim hiện nay còn sinh sống ven bờ hồ này.
Rồi hai người trèo lên ngọn Béatitudes, nơi Đức Ki-tô đã thuyết pháp Bài giảng Trên Núi:
Sung sướng thay cho những kẻ bị đọa đầy vì công lý bởi vì vương quốc trên trời thuộc về họ. Sung sướng thay cho các con khi người ta mạ lỵ các con, truy lùng các con, người ta nói dối bằng đủ mọi cách để thóa mạ các con, vì Ta. Các con hãy vui đi vì thế, bởi vì phần thưởng của các con sẽ lớn ở trên trời. Người ta đã đọa đầy các vị tiên tri tiền bối của các con như thế đấy.
Những lời của Ngài, đọc trên đỉnh ngọn đồi này... Khi đi thăm những thánh địa Ki-tô, Kitty nghĩ rằng Ari Ben Canaan, David Ben Ami, và cả Karen nữa sống trong một niềm thân cận với Chúa trong đó nàng bị loại trừ. Đó là một ý nghĩ làm nàng khổ sở đến nỗi nàng ít chú ý đến ngôi làng Ả-rập Migdal, nơi Marie Madeleine đã sinh ra đời, cũng như chẳng buồn ngó kỹ Cornes de Hattine, nơi chôn Jethro, anh vợ của Moïse. Nàng chỉ ra khỏi sự trầm tư đau đớn khi thấy một vùng đỏ chói: một thảm hoa dại, cánh đỏ chói huy hoàng.
- Anh Ari, ngừng lại một chút đi.
Nàng xuống để hái một bông. Nàng đưa lên ngắm nghía gần hơn rồi đột nhiên ánh mắt e sợ, giọng run rẩy:
- Tôi chưa bao giờ thấy một cái gì tương tự.
- Tất nhiên rồi: loài hoa này chỉ mọc lên ở đây, trong cánh đồng này. Chúng tôi gọi chúng là “Máu của Macchabée” vì các Macchabée trong lịch sử đã sống trong các hang động vùng này.
Kitty vẫn nhìn đăm đăm bông hoa: trông nó giống như một chùm các giọt máu dính lại với nhau. Đột nhiên, nàng buông nó ra rồi chùi tay vào váy.
Xứ này, với vô vàn kỷ niệm xưa cũ, đang xâm chiếm nàng để đoạt hồn nàng, như cốt để làm nàng đau khổ hơn nữa. Đột nhiên nàng sợ. Ngoại trừ khi rời bỏ ngay Palestine, nếu không nàng sắp rã rời buông mình vào các cánh tay bạch tuộc vô hình đang tìm cách quấn chặt lấy để tiêu hủy nàng.
Sau khi đã đi qua thành cổ của Tibériade với những căn nhà làm bằng các khối đá basalte đen, họ dừng lại trước khách sạn Galilée. Trong bữa cơm trưa, Kitty rất ít nói. Nàng hối tiếc là nàng đã tới đây. Ari nói:
- Tôi chưa dẫn cô đến coi thánh địa linh nhất trong những thánh địa.
- Cái gì vậy?
- Kibboutz Shoshannah. Nơi tôi sinh ra đời.
Kitty đã cười sau câu nói của Ari. Hiển nhiên là chàng đã đoán được tâm trạng rối loạn của nàng nên đã cố làm cho nàng vui lên. Nàng hỏi:
- “Thánh địa” này nằm ở đâu vậy?
- Cách đây vài cây số, đúng chỗ sông Jourdain đổ vào hồ Tibériade. Nói cho đúng, tôi suýt nữa ra đời ở Tibériade, trong đồn cảnh sát Thổ-nhĩ-kỳ.
Chàng đột nhiên đổi đề tài:
- Về mùa đông, thị trấn này tràn ngập du khách. Bây giờ còn quá nóng. Hay chúng ta ra lao xuống hồ tắm, Kitty?
- Ý kiến hay nhất thế kỷ!
Gần khách sạn, có một cầu tầu tiến ra hồ chừng bốn mươi thước đến tận chỗ nước sâu. Ari ra trước. Vài phút sau mới xuống, Kitty không ngăn được mình thán phục bộ ngực cứng, đầy bắp thịt mạnh mẽ của Ari, không có lấy một chút mỡ nào.
Chàng vui vẻ vẫy tay.
- Cô liệu có đủ sức ra tới cái bè ngoài kia không?
Tinh nghịch, nàng nhận lời:
- Thách xem ai tới trước.
Cởi áo khoác ngoài, nàng đội mũ bơi lên. Ari nhìn thẳng vào nàng. Thân thể Kitty không có vẻ khỏe mạnh với những nét của các thiếu nữ sabra, thân hình của nàng dịu hơn, tròn trĩnh hơn, hoàn toàn hòa hợp đều đặn.
Mắt hai người gặp nhau để rồi vội vã rời nhau, ngượng nghịu mơ hồ. Kitty lấy đà rồi nhẩy xuống nước. Ari bắt chước nhẩy theo. Chàng ngạc nhiên khi thấy vất vả mới đuổi kịp nàng. Kitty bơi sải rất đều, không phí sức. Thở hổn hển, vui cười, hai người leo lên bè. Ari nói:
- Tôi đã tưởng cô sẽ thắng tôi lúc nẫy.
- Đáng lẽ tôi phải báo anh biết trước...
- Tôi đoán ra rồi: chắc chắn trước kia cô ở trong đoàn bơi lội của nhà trường.
Nàng nằm ngửa ra bè, thốt lên một tiếng thở dài thoải mái. Nước mát tuyệt vời và trong vắt hầu như đã mang đi tất cả những lo âu thắc mắc của nàng.
Tới xế chiều họ mới trở về khách sạn. Sau khi đã uống với nhau một ly rượu pha ở quầy hàng trong khách sạn, họ lên phòng để nghỉ ngơi trước bữa ăn tối.
Kitty trang điểm xong, mở cửa tủ và do dự ngắm nhìn ba chiếc áo nàng đã mang theo. Sau cùng nàng chọn chiếc không cầu vai để hở những đường nét cong đầy của phần trên bộ ngực. Trong tiền sảnh, tất cả đàn ông đổ dồn mắt vào khi nàng xuất hiện. Sững sờ trước vẻ đẹp của nàng, Ari quên cả việc tiến ra đón nàng nữa. Sau cùng chàng ý thức được mình đang nhìn nàng như muốn nuốt chửng. Chàng vội vã nói:
- Tối nay có một buổi hòa nhạc ở kibboutz Ein Gev bên kia hồ. Ca-nô sẽ khởi hành ngay sau bữa cơm tối.
- Anh có thấy tôi nên thay áo khác không?
-... Không, không... Đẹp lắm rồi.
Khi chiếc ca-nô rời cầu tầu, mặt trăng tròn nhô lên khỏi các quả đồi bên Syrie, trải một vệt bạc lớn trên mặt nước phẳng lặng. Vượt hồ chỉ mất chừng nửa giờ. Kibboutz Ein Gev do các di dân gốc Đức xây dựng trên một địa điểm trơ trọi một cách nguy hiểm, gần sông Yarmonk được dùng làm ranh giới giữa Syrie và Transjordanie. Ban nhạc của kibboutz này, nổi tiếng khắp Palestine, là một trong những gì quyến rũ du khách trong vùng. Trong khi chờ đợi xây cất được một thính đường, các buổi hòa nhạc được trình diễn ngoài trời tại một khoảng đất đào sâu vào sườn đồi, đối diện với hồ.
Ari trải một chiếc chăn ở tít phía ngoài các bậc thềm đất sau cùng, hai người nằm dài ra ngửa mặt nhìn trăng lên cao trên bầu trời lấp lánh muôn ngàn sao. Một điệu nhạc - một bản concerto của Beethoven - đã mang lại cho Kitty một niềm thoải mái bình an. Khi bản nhạc chấm dứt, các tiếng vỗ tay nổi lên như pháo. Ari nắm lấy tay nàng để kéo ra khỏi đám đông, tiến về một con đường nhỏ chạy dọc ven hồ. Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài làm bằng ba phiến đá lớn, di tích của một ngôi đền xưa cả mấy ngàn năm. Dù không muốn, nàng vẫn quay người về phía Ari. Chưa bao giờ nàng thấy chàng đẹp và quyến rũ như vậy. Nàng phải cố gắng cưỡng lại sự ước muốn để ép sát người vào thân chàng, đưa tay vuốt ve mái tóc chàng. Nàng muốn nói là nàng cảm thấy rất gần chàng, muốn cầu xin chàng hãy tiến thêm bước nữa, thôi đừng làm người xa lạ nữa. Nhưng nàng nhớ lại được rằng Ari Ben Canaan là một người xa lạ mà chẳng bao giờ nàng dám thổ lộ tâm tình.
Một cơn gió làm nàng rùng mình. Bàn tay Ari chạm vai trần của nàng. Chàng nói nhỏ:
- Cô lạnh rồi, hãy quàng khăn vào đi.
Trong khoảng thời gian vài giây, mắt hai người gặp nhau, chan chứa hứa hẹn.
Đột nhiên Ari lui ra xa, đứng dậy.
- Ca-nô đã trở lại kia. Chúng ta nhanh lên thôi.
Một cơn gió mạnh đẩy nước mặt hồ lên và mũi ca-nô làm tung các làn nước rơi lả tả vào hành khách. Ari và Kitty là những người sau cùng bước lên bờ. Tay cầm tay, hai người chậm rãi trở về khách sạn. Thiếu phụ dừng lại trước cổng vài thước, dưới một cây liễu cổ thụ cành mềm lả ngọn chấm xuống mặt hồ. Với một cử chỉ dịu dàng ít khi có. Ari nắm lấy hai vai nàng kéo lại sát mình. Nhắm mắt lại, mắt ngửa lên dâng hiến, nàng thì thào:
- Hôn em. Hôn em đi anh...
Đám lửa nung nấu âm ỉ từ bao ngày tháng bùng cháy lên dữ dội. Chưa bao giờ Kitty cảm thấy xúc động dữ dội đến như thế, chưa bao giờ nàng muốn hiến dâng đến như vậy. Ari tách ra trước. Im lặng, hai người đi qua tiền sảnh, lên cầu thang. Đến trước cửa phòng mình, Kitty do dự, hết sức bối rối. Khi Ari sắp rời xa, nàng nắm lấy tay chàng. Lại đối diện nhìn nhau, họ xúc động quá không sao nói được. Sau cùng, nàng quay đi, vào phòng và đóng cửa lại.
Nàng cởi áo quần trong bóng tối, khoác áo ngủ lên người, tiến ra bao lơn có ánh đèn từ cửa sổ phòng Ari hắt sang soi sáng. Sau cùng khi ánh sáng tắt đi, Kitty lùi lại, hồi hộp. Một vài giây trôi qua, một bóng người cao lớn leo qua thành bao lơn. Ari nói nhỏ:
- Anh cần có em.
Một thoáng sau, nàng đã ở trong tay chàng, hôn trả từng chiếc hôn, vuốt ve lại từng vuốt ve. Chàng bồng nàng lên, đặt trên giường, quì gối xuống bên. Các ngón tay cào sâu vào vải giường, nàng cảm thấy từng cơn rung động chạy suốt người nàng từ đầu đến chân. Một bàn tay hối hả đặt lên vai nàng, kéo cầu vai áo ngủ tụt xuống rồi đặt lên vú nàng.
Nàng vùng đẩy chàng ra, nhẩy ra khỏi giường, hổn hển:
- Không, không đâu anh! Em không muốn...
Ari sững sờ, nàng tới ngồi gục xuống ghế bành. Dần dần tiếng nức nở của nàng dịu dần, hơi thở điều hòa hơn. Đứng trước mặt nàng, Ari nhìn bằng cặp mắt cứng rắn. Kitty thì thào:
- Chắc anh ghét em lắm.
Ari không trả lời. Nàng năn nỉ:
- Anh nói anh ghét em đi. Nói một lời gì, bất cứ điều gì đi anh.
Nàng đứng dậy một cách khó khăn.
- Em không muốn chuyện đó. Em không muốn để mình bị quyến rũ một cách bé dại như thế. Chắc em vừa trải qua một lúc yếu lòng, xiêu lòng vì ánh trăng, vì vẻ thơ mộng của đêm trên hồ...
Ari ngắt lời nàng, nói bằng một giọng lạnh giá:
- Tôi không bao giờ tin được là tôi đã theo đuổi một trinh nữ nhát sợ thẹn thò. Tôi không có mất thì giờ với các trò trẻ con, những lời vô ích. Tôi đã là một người đàn ông trưởng thành và cô, một người đàn bà đã là đàn bà...
- Anh diễn tả chính xác quá!
Ari nhún vai:
- Nếu cô không thấy có gì bất tiện, tôi sẽ về phòng tôi bằng cửa chính.
Còn lại một mình, Kitty hãy còn choáng váng, cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm hiểu thái độ của mình. Chưa bao giờ nàng thèm ước một người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy. Bây giờ, tình cảm sâu xa của nàng làm nàng hoảng sợ. Nàng nghĩ: “Có lẽ Ari chỉ nhìn thấy ở mình một cô gái đẹp mà thôi, một cô gái chàng thích được cùng sống qua một đêm. Nếu anh yêu mình thành thực sao anh lại cư xử đối với mình một cách sỗ sàng như vậy?”
Sau cùng, quá mệt mỏi, nàng ngủ thiếp đi. Khi thức giấc, những kỷ niệm về những gì đã xẩy ra trong đêm qua làm nàng đỏ mặt. Vừa mặc được áo quần, nàng vừa tự hứa sẽ xin lỗi Ari, nói với chàng một cách hợp lý, khác với cách cư xử của nàng đêm qua, thứ cư xử mà chàng hẳn phải cho là ngô nghê và đần độn.
Trong phòng ăn khách sạn, nàng gọi một ly cà-phê và chờ đợi. Sau chừng nửa giờ, nàng tới hỏi quản lý.
- Ông có thấy ông Ben Canaan sáng nay không?
- Dạ, ông ấy đã rời khách sạn chúng tôi lúc 6 giờ sáng nay.
- Ông có để thư từ gì lại cho tôi không?
Người quản lý quay lại các ô để chìa khóa, chỉ một ô rỗng không.
- Tôi hiểu... thôi... cám ơn ông.