Chương 9

     ấn thảm kịch được tin về tới Gan Dafna trước khi Kitty và Karen về đến nơi. Đối với Dov Landau, đây là một xúc động mạnh cho chàng. Kể từ ngày rất xa xôi anh Mundek đã ôm chàng vào lòng trong một căn hầm ở Varsovie, Dov chỉ biết xót thương chính thân mình. Bây giờ lòng thương xót cho Karen đã soi sáng cả vũ trụ tối tăm chàng đã thu hình vào.
Karen, người duy nhất trên đời chàng yêu... tại sao số mệnh lại độc ác với nàng như vậy? Nhưng chắc chắn nàng không cô đơn, nàng còn có bà Fremont... và chính chàng. Bây giờ cha nàng đã bị gạt bỏ hẳn vĩnh viễn, vùi sâu trong phòng nhỏ ở bệnh viện thần kinh, có lẽ nàng sẽ chấp nhận theo bà Fremont sang Mỹ.
Điều đó có nghĩa là chàng, Dov, là một trở ngại, một cái cùm xích mà chàng nhất định quấn vào chân. Karen sẽ không bao giờ rời chàng. Như vậy, chính chàng phải rời bỏ nàng.
Một trong những thanh niên trong trại, Mordechaï, là nhân viên tuyển mộ người bí mật của Macchabée. Dov đã thành công trong việc làm Mordechaï chịu đưa đủ tin tức chỉ dẫn để chàng liên lạc được với tổ chức Macchabée. Chặng đường còn lại rất dễ dàng: các nhà của giáo sư cùng huấn luyện viên không bao giờ khóa. Một đêm, khi tất cả mọi người đang ăn cơm, Dov lẻn vào trong ba bungalow và vơ vét một số nữ trang.
Một giờ sau chàng lẻn ra khỏi trung tâm để trốn về Jérusalem.
Thể theo lời khẩn khoản thân hữu của Sutherland, Kitty và Karen đến cư ngụ tại biệt thự của viên cựu tướng cho Karen có đủ thời gian và hoàn cảnh để dịu bớt nỗi đau khổ.
Karen chịu đựng nỗi buồn của mình với cùng thứ tâm trạng mà nàng đã có nhiều dịp chứng tỏ trong đời - một khoảng đời ngắn ngủi mà nàng đã có quá nhiều thảm kịch và đau khổ. Kitty không rời nàng một bước, đối với Kitty, sự mất trí của cha Karen và vụ Dov mất tích là cả một chiến thắng cay đắng đối với nàng. Bây giờ nàng tin chắc rằng một ngày kia, nàng sẽ đưa Karen về Hoa-kỳ. Nàng thù ghét mình vì thế nhưng cũng không thể đồng thời ngăn cản mình vui mừng vì tình trạng đã xẩy ra. Kể từ khi gặp Karen lần đầu ở trại Caraolos, cả cuộc sống của nàng quanh quẩn bên cạnh thiếu nữ này.
Một ngày nọ, sau buổi cơm trưa, hai người ngạc nhiên khi thấy Ari Ben Canaan. Ari ngồi chờ trong phòng làm việc cho tới khi Sutherland bước vào. Họ bàn chuyện với nhau trong một giờ. Khi Ari sắp cáo từ, Sutherland giữ chàng lại.
- Tôi hiện đang có một người bạn gái rất thân tới thăm viếng, đó là bà Fremont, một trong những phụ nữ đáng chú ý và đáng khen nhất tôi được gặp từ trước tới giờ. Ở Gan Dafna, bà ta đã thực hiện được nhiều vụ chữa trị như có phép mầu đối với một số đứa trẻ bị rối loạn thần kinh. Một trong các bệnh nhân, một chú bé cách đây sáu tháng còn không nói được, bây giờ đã diễn tả được bằng lời như anh và tôi. Hơn nữa, chú bé đó bây giờ còn sắp chơi kèn đồng trong ban nhạc của trung tâm.
- Tôi cũng đã được nghe nói tới...
- Gần như là tôi đã đòi hỏi bà ta phải tới tạm thời ở đây cùng cô bé Karen. Cô bé đáng thương chỉ tìm lại được cha mình sau khi người cha đã mất trí. Dĩ nhiên cô bé xúc động mạnh lắm. Anh lại đây chào họ.
- Rất tiếc, nhưng quả thật tôi không có thì giờ.
- Không lẽ anh lại nói với tôi là anh lập thời dụng biểu tính sát tới từng năm phút một.
Nắm lấy tay Ari, Sutherland gần như kéo chàng ra hiên, nơi Kitty và Karen đang nằm dài dưới ánh sáng mặt trời. Kitty, không gặp lại Ari kể từ chuyến leo núi Tabor, thấy buồn khi chàng thay đổi một cách rất lạ: mặt để râu mấy ngày chưa cạo, quần áo nhầu nát, Ari có vẻ lơ là cẩu thả một cách đặc biệt. Ngược lại, chàng tử tế với Karen đến độ làm cho nàng ngạc nhiên. Phải chăng con người thép này chỉ dành tình thương mến của mình cho người đồng chủng mà thôi chăng? Bực tức, nàng ý thức rằng cứ xét từng lời nói, từng cử chỉ dưới khía cạnh duy nhất tương quan với Do-thái giáo, nàng đã đi tới chỗ thường gán cho những lời ám chỉ đơn giản những ý nghĩ thường chỉ là do óc tưởng tượng của nàng.
Một lát sau, nàng đi dạo cùng chàng trong vườn hồng của Sutherland. Đến đầu con đường nhỏ, họ ngồi xuống một bức tường thấp, phía bên kia tường là thung lũng dốc thẳng xuống.
- Anh Ari, cho tới giờ tôi chưa bao giờ yêu cầu anh giúp cho tôi việc gì. Ngày hôm nay, tôi sẽ có việc nhờ anh giúp đỡ.
- Cô biết là tôi sẽ hết lòng.
- Tôi tin chắc là Karen sau cùng sẽ vượt qua được nỗi thống khổ vì biết cha nàng đã điên. Nhưng nàng vừa bị một xúc động thứ hai khó mà vượt qua được. Dov Landau đã trốn khỏi trại, chắc là để đi gia nhập vào đoàn Macchabée. Đối với Karen, Dov là một người cần được cứu giúp và chỉ có nàng mới làm nổi việc này mà thôi. Tôi biết là con bé lo cho Dov đêm ngày. Tôi xin anh kiếm Dov - anh có những đường liên lạc cần thiết - và đưa hắn trở về Gan Dafna. Hắn sẽ trở về nếu anh có thể thuyết phục hắn tin là Karen đang cần tới hắn.
Ari tò mò nhìn nàng.
- Quả thực cô làm tôi ngạc nhiên không hiểu. Ngày hôm nay cô bé này thuộc về cô. Trở ngại duy nhất cho cô là anh chàng Dov đã tử tế biến đi ấy. Cô còn muốn gì hơn nữa.
- Đáng lẽ ra tôi phải bất bình với những gì anh vừa nói. Nhưng tôi đã không thế bởi vì anh đã có lý. Đáng tiếc thay là tôi không thể, không bao giờ có thể xây dựng hạnh phúc của tôi trên bất hạnh khổ đau của kẻ khác. Điều đó nghĩa là tôi không thể đưa Karen về Mỹ ngày nào vấn đề Dov chưa được giải quyết.
- Quả là những luận cứ rất cao đẹp.
- Cứ cho là ích kỷ sáng suốt đi. Bình thường Karen có lương tri, trừ ra đối với những gì liên quan tới Dov. Ai trong chúng ta cũng có điểm yếu phải không anh? Con bé sẽ chóng quên buồn nếu biết Dov ở Gan Dafna. Trong khi nếu cứ biết Dov ở trong đoàn Macchabée, Karen sẽ gắn hào quang cho hắn đến mức độ quá đáng.
- Mong cô tha lỗi cho tôi về câu nói này: cô khôn khéo lắm. Cô thu xếp sao cho Karen không thể còn một lựa chọn nào khác, ngoài một nơi ẩn trú duy nhất: là ở gần cô.
- Tôi không thích tí nào vài chữ anh vừa nói. Thành thật mà nói, tôi có hành động xấu trong khi tìm cách đưa Karen về Mỹ?
- Không. Chắc chắn là không rồi.
- Nếu như thế thì anh đưa Dov trở lại Gan Dafna đi.
Ari không trả lời ngay. Sau cùng, chàng nói:
- Điều cô nhờ, tôi không thể làm được.
- Với người khác kia, không phải anh. Dov rất kính trọng anh mà.
- Ồ! Chắc chắn là tôi có thể tìm thấy hắn. Tôi còn có thể bắt hắn trở về Gan Dafna nữa. Nhưng vấn đề không ở chỗ đó. Dov đã quyết định, như bất cứ một người Do-thái Palestine nào, sớm hay muộn, đã phải quyết định, tùy theo lương tâm của mình đòi hỏi. Về điểm này, các tình cảm cá nhân có một giá trị quan trọng ghê gớm. Chính vì đã có những quyết định trái ngược hẳn nhau mà cha tôi và chú tôi đã không thèm nói với nhau một lời từ mười lăm năm qua. Còn về Dov Landau, thái độ của hắn dễ hiểu lắm: toàn thể con người hắn đều kêu gào báo thù. Thứ đam mê cuồng nộ thúc đẩy hắn lao về phía trước mạnh đến nỗi chỉ có Thượng đế, hay một viên đạn thôi, mới chặn hắn lại được.
- Nghe anh nói, có thể tưởng là anh ủng hộ các tay khủng bố!
- Đôi khi tôi tán thành họ, đôi khi tôi kết án họ. Nhưng, không phải vì thế mà tôi cho tôi cái quyền phán xét họ. Dov, hắn đã chịu quá nhiều khổ đau để có thể thuộc thẩm quyền xét đoán của một tòa án thường. Vả lại, tôi nghĩ là cô lầm: trở về Gan Dafna, Dov chỉ làm tăng thêm nỗi đau buồn của Karen mà thôi. Vậy chúng ta cứ để hắn hành động theo chiều hướng hắn cho là phải.
Kitty đứng dậy, đưa tay vuốt lại cho thẳng chiếc áo, nói nhỏ:
- Có lẽ anh có lý đấy.
Sutherland tiến ra gặp hai người ở vòng rào. Trước lời mời khẩn khoản thân hữu, Ari hứa sẽ trở lại dùng cơm tối. Hai người nhìn chàng lại ra đi trong chiếc Fiat cũ kỹ. Kitty nhận xét:
- Anh ấy có vẻ kiệt lực rồi.
Sutherland cãi:
- Tôi không thấy thế. Tôi còn thấy anh ta rất sung sức là khác, đối với một kẻ làm việc một trăm mười giờ một tuần lễ.
- Tôi chưa hề thấy ai tận tụy như thế bao giờ. Ngoại trừ trường hợp có lòng cuồng tín chăng? Tôi ngạc nhiên khi được gặp anh Ari ở đây, bác Bruce ạ. Tôi không biết là bác lại dính dấp vào loại công cuộc đó đấy.
Sutherland nhồi thuốc vào ống điếu một cách phương pháp:
- Cô nói dính dấp thì không đúng. Cách đây một thời gian, Haganah có yêu cầu tôi ước tính giùm lực lượng của các đạo quân Ả-rập quanh Palestine, đây là một công việc của một chuyên viên, hoàn toàn khách quan. Nhân tiện đây, cô Kitty, cô không thấy là đã đến lúc cô thử thành thực đối với chính mình sao?
- Tôi đã nói với bác là tôi khước từ việc dấn thân, dù cho bất cứ phe nào.
- Nói tóm tắt thì đó là chính sách đà điểu. Cô đứng giữa chiến trường mà cô vẫn cứ ngoan cố kêu lên: “Đừng bắn vào nhà tôi, quý vị không thấy là tôi đã đóng các cửa lại rồi sao!”
- Dầu thế nào tôi cũng sắp rút lui ra khỏi trận địa, bác ạ.
- Trong trường hợp như thế, tốt nhất cô nên rút lui gấp. Cô đừng có tin là cô có thể tiếp tục mãi mãi đứng trung lập đâu.
Kitty thốt lên một tiếng thở dài.
- Tôi không thể nào ra đi ngay lập tức được. Chưa kể nỗi xúc động mạnh Karen đang chịu đựng, tôi cũng chưa tin chắc nó có thể ra đi cùng tôi bây giờ, khi thì tôi có cảm tưởng là đã giải thoát được con bé ra khỏi ảnh hưởng của chủ nghĩa phục quốc, khi thì - như lúc này chẳng hạn - tôi run lên khi nghĩ tới việc phải đặt vấn đề đó ra với nó.
Trong bữa cơm chiều, Ari cho mọi người biết là ngày mai chàng định lên vùng ven hồ Tibériade.
- Cô đến đó bao giờ chưa Kitty?
- Chưa. Cho tới giờ tôi ít có dịp khám phá xứ này.
- Đó là một chuyến đi chơi rất đẹp. Cô nên thực hiện bây giờ đi. Vài tuần nữa, tiết trời sẽ quá nóng.
Karen đề nghị:
- Sao chú không đưa cô Kitty đi theo?
Một im lặng ngượng nghịu bao trùm mọi người. Ari cất tiếng:
- Ý kiến hay đấy. Tôi có thể thu xếp để được nghỉ ít ngày. Hay chúng ta đi cả bốn người?
Karen lắc đầu:
- Không có em rồi đó. Em tới đó hai lần rồi.
Sutherland vội vàng nói hùa theo:
- Tôi cũng không nốt anh bạn trẻ ạ. Có lẽ tôi đã ngắm hồ ấy tới cả chục lần.
Karen quay lại với Kitty:
- Thôi, cô cứ việc đi với chú Ari đi.
- Cô không muốn rời xa em...
Sutherland can thiệp:
- Đó không phải là một lý do! Karen và tôi hợp nhau hết sức, hai chúng tôi sẽ rất hài lòng khi không có hai ông bà ở đây. Còn về ông bạn trẻ Ben Canaan của tôi, rõ ràng ông ta đang cần bỏ yên xếp giáp một thời gian.
Kitty bật cười:
- Anh Ari nghe mọi người nói không đấy! Cứ như là hai nhân viên môi giới sở hôn nhân vậy. Ông Ari đáng thương ơi, tôi đang có cảm tưởng là mọi người đang giăng bẫy bọn mình đó.
Ari quả quyết:
- Tôi không than phiền tí nào việc đó đâu, Kitty.