Chương 14

     ừ khi Akiba và Dov Landau bị bắt, các Macchabée đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Haganah. Ari phải lùng mãi mới ra Bar Israël và thuyết phục được hắn - bằng cách nâng bổng hắn lên mà lắc như rung cây - dẫn chàng tới gặp Ben Moshé.
May mắn thay Ben Moshé, mặc dù hoàn toàn nghi ngờ Haganah là đã phản bội, cũng biết rõ lòng chính trực của Ari để trình bày dự tính của Macchabée: họ định giải thoát hai tù nhân bằng một cuộc tấn công đại qui mô vào nhà tù Acre. Ben Moshé đưa Ari coi kế hoạch hành quân: cả một hồ sơ đầy đủ trong đó khu vực phụ cận cũng như bên trong của nhà tù đều được vẽ đủ, ước tính đến từng thước (hầu hết là nhờ ở các tin tức được các Macchabée đã từng bị giam giữ trong đó cung cấp), mỗi bước đi của toán biệt kích đều được tính sát tới từng giây, các cơ sở phải hủy, các địa điểm cần phải chiếm, các chướng ngại phải phá bằng lựu đạn, mìn, chất nổ đều được ghi chính xác. Đó là một hồ sơ mà bất cứ một Bộ tham mưu hiện đại nào có được cũng lấy làm hãnh diện. Ari nghiên cứu tất cả rất lâu. Ben Moshé hỏi:
- Anh nghĩ sao?
- Tất cả đều hoàn toàn, trừ một điểm. Tôi hiểu các anh định làm thế nào để tiến vào nhà tù và rút ra. Nhưng sau đó, để rút lui ra khỏi thị trấn... - chàng lắc đầu - không được đâu anh.
- Tôi biết hy vọng rút lui thoát của chúng tôi rất mỏng manh...
- Theo ý tôi thì không có tí hy vọng nào rút nổi cả. Các anh đều sẽ trở thành anh hùng, nhưng anh hùng tử trận. Quả thực rõ ràng là kế hoạch này sẽ mang lại cho các anh một trăm hay hai trăm anh hùng tuẫn quốc nữa mà thôi. Trong khi nếu các anh để tôi tính đường rút, chúng ta sẽ có may mắn là năm mươi phần trăm.
- Tôi cũng chẳng mong gì hơn. Anh cắt nghĩa ý kiến đi xem sao.
Ari suy nghĩ rất nhanh.
- Trước hết, tôi đề nghị một khi đã vào được nhà tù, các anh sẽ cố thủ trong đó từ mười lăm đến hai mươi phút để giải thoát tất cả các tù nhân. Những người này sẽ chạy tứ tán về mọi hướng, làm người Anh phải đuổi theo họ, nghĩa là làm phân tán lực lượng của người Anh đi.
- Hoàn toàn đồng ý.
- Các toán xung kích của chúng ta cũng thế, sau khi hành động xong cũng chia làm nhiều toán nhỏ, mỗi toán tự lực ra khỏi thị trấn bằng một lộ trình riêng. Tôi sẽ có thể mang theo chú Akiba của tôi, còn phía anh mang theo Dov.
- Vẫn đồng ý.
- Tôi chuồn về phía Kfar Masaryk và sẽ đổi xe ở đó. Rồi qua các đường núi, tôi sẽ đến Carmel ở phía Haïfa để ẩn trú ở Daliyat, một làng của dân Druse mà tôi có nhiều bạn tin cậy được. Người Anh không bao giờ nghĩ tới việc lên kiếm tôi ở trên đó đâu.
Ben Moshé gật đầu. Ông biết rằng có thể tin cậy được ở người Druse. Ari nói tiếp:
- Còn anh, anh có thể chạy dọc duyên hải đến Nahariya. Đến đó, quân của anh sẽ chém vè. Theo ý tôi, chỗ trốn tốt nhất cho Dov Landau là kibboutz Mishmar trong vùng đồi biên thùy Syrie, một vùng đầy rẫy hang động. Dov sẽ an toàn ở đó.
Đứng bất động, Ben Moshé chăm chú nhìn các sơ đồ đang trải trên bàn. Không được xử dụng tự do các nơi ẩn trú này, cuộc tấn công nhà tù sẽ chỉ là một cuộc hành quân tự sát tuyệt đẹp mà thôi. Với sự trợ giúp của Ari, nhân vật nhiều thế lực của Haganah, cuộc tấn công này khả dĩ có thể thành công. Nhưng vấn đề chính ra lại là liệu ông có dám liều nhận sự hợp tác này hay không? Sau cùng, ông tuyên bố:
- Được rồi đồng ý. Tôi trao cho anh việc chuẩn bị các đường rút. Nhưng anh đừng quên điều này: tôi quyết định như vậy chỉ vì anh là Ben Canaan mà thôi.
Ngày N trừ 4:
Không còn một vụ biểu tình nào của người Ả-rập, cũng không có một cuộc tấn công nào của các Macchabée. Thị trấn Acre đã có phong dáng của một pháo lũy trong đó đi đi lại lại hàng trăm cảnh sát Anh mặc thường phục.
Ngày N trừ 3:
Thủ tướng Anh quốc mời Akiba và Dov Landau ký đơn xin ân xá. Hai tù nhân đều khước từ.
Ngày N:
Đó cũng là ngày phiên chợ của Acre. Ngay từ sáng sớm, các nông dân của hai mươi làng Ả-rập chung quanh đều đổ xô về thị trấn. Công trường lớn chưa chi đã đầy ngổn ngang những xe bò, xe lừa cùng hàng hóa.
Các Macchabée gốc từ các quốc gia phương Đông và Phi châu, đã ngụy trang thành những người Ả-rập, lợi dụng đám đông lộn xộn trà trộn len vào Acre. Mỗi người, đàn ông cũng như đàn bà đều giấu dưới quần áo vài thỏi chất nổ, ngòi nổ, các cuộn dây điện, lựu đạn, vũ khí cá nhân. Họ trà trộn vào đám đông ngay trong vùng phụ cận của nhà tù.
11 giờ: giờ G trừ 2.
Bây giờ đã có tới hai trăm năm mươi Macchabée đi lại trong Acre.
11 giờ 15: giờ G trừ 1g45.
Ngoài thị trấn, trên đồi Napoléon, một đơn vị thứ hai của Macchabée tập trung lại ba xe cam-nhông chở đầy các lính Anh giả tiến vào Acre và dừng lại dọc theo cầu tầu, gần ngay cạnh tường thành nhà ngục. Các “người lính” xuống đất, từng toán bốn người một đi khắp các nẻo đường như để tuần tiễu. Số quân nhân thực đông đến nỗi không ai để ý tới việc một trăm người này tới.
12 giờ trưa: giờ G kém 1 giờ.
Ari Ben Canaan, mặc quân phục thiếu tá quân lực Anh, cho lệnh tài xế xe mình, một chiếc xe kiểu tham mưu, tiến về cầu tầu. Chàng xuống đất đi bộ tới tận đầu đằng kia. Đứng tựa vào một khẩu thần công cổ của Thổ, chàng châm một điếu thuốc lá và ngắm dưới chân mình những làn sóng đập vỡ tan trên những tảng đá đầy rêu.
12 giờ 10: giờ G kém 50 phút.
Các cửa hàng đã đóng cửa. Bị khí nóng ngột ngạt, các quân nhân Anh (thật) hoạt động thật uể oải. Từ trên tháp cầu kinh cao, vị muzzein kêu gọi các tín đồ cầu nguyện.
12 giờ 12: giờ G kém 48 phút.
Từ từ, len lén, các Macchabée đến tập trung ở các điểm xuất phát.
Toán thứ nhất ở tiệm cà-phê Abou Christos (cha của Đấng Ki-tô), ven bờ vịnh.
Toán thứ hai, quan trọng hơn, ở giáo đường Hồi giáo. Những người này trà trộn với những người Ả-rập đang quì gối cầu kinh trong sân rộng.
Đơn vị thứ ba lẩn trong đám lạc đà, lừa, Ả-rập đang thiếp ngủ trên đất bao phủ khoảng cát rộng của Khan, công trường vĩ đại được dùng làm nơi nghỉ chân cho các đoàn lữ hành cũng như dùng làm nơi họp chợ.
Đơn vị thứ tư tập họp ở bến tầu, gần chỗ thả neo của các thuyền đánh cá.
Đơn vị thứ năm ở ngay trên cầu tầu.
Còn về một trăm lính Anh giả, họ lợi dụng khả năng tự do di chuyển do bộ quân phục Anh mang lại để chiếm cứ các mái nhà phẳng, chặn các đường hẻm, cản các đường lớn, như thế nào để kiểm soát tất cả các lối vào nhà tù.
12 giờ 45: giờ G kém 15 phút.
Ben Moshé và Nahoum Ben Ami nhận thấy tất cả mọi người đã đến vị trí. Họ nhìn về phía nhà tù: một trong bốn “người đồng lõa bên trong” cho dấu hiệu là tất cả mọi sự đều đã sẵn sàng.
Trên vòng đai ngoài của Acre, một đơn vị chót - những người không ngụy trang gì hết - đã đặt mìn xong mọi con đường và bố trí xong các ổ liên thanh. Đơn vị này sẽ chặn đứng, hay ít ra cũng làm chậm trễ các lực lượng Anh tăng viện nếu có.
Trên cầu tầu, Ari ném điếu thuốc xuống nước. Đi rảo bước, chiếc xe hơi lăn bánh theo sau, chàng hướng về điểm tấn công. Đồng thời cũng tiến tới điểm đó là nhiều toán nhỏ của hai trăm năm chục đàn ông đàn bà ăn mặc như Ả-rập của đơn vị xung kích.
Mọi người đã chọn điểm tấn công là một hamman ở sát tường thành phía nam của nhà tù. Ở cuối nhà tắm hơi này, có một cái sân để khách hàng tắm nắng. Từ sân này, một cầu thang dẫn lên tới tận mái nhà chạm sát vào tường thành. Các Macchabée đã khám phá ra rằng quân Anh, từ các đài quan sát và trạm gác trong ngục, có thể coi chừng tất cả các đường tiến sát, từ tất cả mọi chiều hướng đến, ngoại trừ cái sân và mái nhà của hamman. Vậy đó sẽ là điểm tấn công.
1 giờ trưa: giờ G.
Ben Moshé, Ben Canaan, Nahoum Ben Ami ra lệnh. Cuộc tấn công vào nhà tù bắt đầu.
Dẫn đầu một toán tiền phong năm mươi người mang chất nổ, Ari lao vào hamman. Trước sự đột nhập này, các khách hàng Ả-rập đang ngồi xổm trong đám hơi nước dầy đặc đã la hét sợ hãi. Để cho đợt thứ hai lo nhốt cái đám người trần truồng thô tục đang la hét này, Ari rảo bước dẫn quân tiến vào sân. Leo các bậc thang, họ băng qua mái nhà để đặt chất nổ vào tường nhà tù. Sau vài giây để gắn ngòi nổ, họ lui xuống sân rồi nằm bẹp xuống.
Đúng 1 giờ 15, một tiếng nổ làm rung chuyển cả thị trấn. Khi khói chậm chạp tan ra, một lỗ lớn đã thủng trong tường nhà tù.
Ngay khi có tiếng nổ, bốn đồng lõa bên trong hoạt động ngay. Người thứ nhất ném một trái lựu đạn vào trung tâm điện thoại để cắt đứt ngay liên lạc với bên ngoài. Người thứ hai, cũng bằng cách ấy, phá hủy khu kiểm soát phân phối điện lực chính: không còn ánh sáng, không còn hệ thống báo động nữa. Người thứ ba bắt sống quản ngục, trong văn phòng có sẵn chìa khóa tất cả các phòng giam. Còn người thứ tư lao về phía lỗ thủng để hướng dẫn các Macchabée trong các hành lang rắc rối của nhà tù.
Các lực lượng của Ari trước hết nhằm chiếm kho vũ khí và chặn cứng khu các lính gác tù để làm tê liệt hoàn toàn mọi kháng cự. Hai mục tiêu này đã đạt được trong vòng một phút.
Vượt qua lỗ thủng ở tường, các đơn vị khác kế tiếp nhau thực hiện những nhiệm vụ đã được chỉ định trước. Trong các hành lang và các lối đi vòm cong, tiếng người chạy rầm rập, điểm nhịp bằng những tiếng lựu đạn nổ và tràng tiểu liên. Nhờ đã chuẩn bị kỹ lưỡng kế hoạch hành quân, các Macchabée mất đúng sáu phút để làm chủ hoàn toàn nhà ngục. Trong thời gian này, các lực lượng yểm trợ bên ngoài kìm giữ các quân sĩ và cảnh sát Anh mà tiếng nổ lớn đã báo động, đang cố gắng tiến vào nhà tù.
Chưa chi các cửa nhà giam đã vỡ tan dưới các nhát rìu và báng súng. Các tù nhân được giải thoát, Do-thái và Ả-rập lẫn lộn, được hướng dẫn chạy thật nhanh về lỗ thủng ở tường để rồi chạy phân tán ra ngoài theo đủ mọi hướng.
Đi cùng năm người nữa và đẩy quản ngục đang điên lên vì sợ, Ari lao về các xà-lim tử tội. Một trái mìn từ tính thanh toán luôn chiếc cửa bọc thép chặn lối vào hành lang. Một trái lựu đạn nữa làm bốn lính gác các tội nhân án treo cổ bỏ chạy luôn. Bằng một tay run rẩy, quản ngục mở khóa các xà-lim. Akiba và Dov được dìu, bế xốc đi thật nhanh, vượt qua lỗ thủng, băng qua hamman ra ngoài. Mọi người kéo Dov lên một cam-nhông đầy lính Anh giả, mở máy chạy ngay ra con đường đi Nahariya. Hai phút sau, trong chiếc xe tham mưu, Akiba và Ari phóng hết tốc lực theo một hướng khác.
Đúng từ lúc khởi đầu trận đánh trên mái nhà tắm Thổ, gần lỗ thủng ở tường, Ben Moshé thổi một tiếng còi ra lệnh lui quân. Khi Macchabée sau cùng rời khỏi nhà tù, đó là phút thứ hai mươi mốt sau khi có tiếng nổ đã đục thủng lỗ nhà tù Acre.
Chiếc xe trên có Dov bị săn đuổi dọc duyên hải bởi một đoàn quân Anh. Chạy đến trung tâm thị trấn Nahaiya hoàn toàn Do-thái, chiếc xe dừng lại. Nahoum Ben Ami và Dov bôn tẩu bằng chân về kibboutz Ha Mishmar, trong khi các Macchabée khác mở rộng ra hàng quân chặn hậu để làm trì hoãn các quân truy kích. Toán quân này thành công trong việc kìm quân Anh lại để cho Nahoum và Dov chạy thoát được vào vùng đồi, nhưng đó là một trận chiến tự sát: toàn thể mười bẩy thanh niên nam nữ của toán này, không có lấy một người nào sống sót.
Chiếc xe tham mưu chở Ari và Akiba đã lao vào một con đường dẫn vào nội địa, hướng về kibboutz Kafar Masaryk. Khi leo lên dốc đồi Napoléon, một toán Macchabée chặn lại. Viên chỉ huy toán này cắt nghĩa:
- Anh phải đi đường tắt. Cách đây một quãng, đường gài mìn rồi. Hơn nữa, đại đội quân Anh đang định phá xuyên qua vị trí chúng tôi về hướng Acre.
Ari hỏi:
- Đường tắt nào bây giờ?
Viên chỉ huy Macchabée nhún vai:
- Tôi cũng không biết nốt. Bản đồ không có ghi.
- Không cần. Anh tài xế ạ, anh thấy anh có đủ sức chạy bọc quân Anh bằng cách băng đồng không?
- Ta cứ thử xem.
Họ tránh được chủ lực Anh, nhưng khi chiếc xe định leo lên mặt đường, chừng một tiểu đội trông thấy liền vừa nổ súng vừa rượt theo. Ari đẩy mạnh Akiba nằm xuống sàn xe. Chiếc xe bị lảo đảo vì bị trúng đạn, suýt nữa lật. Bám chặt vào tay lái, tài xế phải chạy chậm lại để lấy lại thăng bằng rồi cài số de để leo lên mặt đường. Những giây phút bỏ mất vì việc này đã cho phép hai quân Anh trang bị tiểu liên lại gần. Bắn qua cửa kính sau, Ari hạ được một người. Đồng thời, người lính thứ hai nổ súng.
Akiba thét lên một tiếng. Một loạt đạn thứ hai bắn xuyên vào xe. Rồi bánh xe đã lăn được trên mặt nhựa đường, xe chồm lên hắt Ari ngã chúi vào Akiba.
Sau vài cây số, tài xế cho xe chạy chậm lại, lo lắng hỏi:
- Không sao cả chứ?
Ari lầu nhầu:
- Cả hai chúng tôi đều bị thương rồi.
Chàng ngắm nghía chân phải. Viên đạn đã lọt vào phía sau chân và không chui ra. Nhưng dầu sao, đau đớn còn ở mức chịu được.
Chàng quì xuống lật ngửa Akiba ra, xé chiếc áo đẫm máu của ông ra. Ngực ông già bị một vết thương lớn.
Akiba không bất tỉnh. Bằng một tay hãy còn cứng cỏi, ông kéo đứa cháu lại gần.
- Nặng lắm phải không cháu? Cháu có tin là chú có thể thoát chết được không?
- Không, thưa chú.
- Nếu vậy cháu hãy đưa chú đến một nơi nào kín đáo... cháu hiểu chứ...
- Cháu hiểu lắm...
Ở Kfar Masaryk, chừng mười người đã đợi sẵn. Mọi người giấu chiếc xe tham mưu và đưa hai kẻ đào tẩu lên một xe vận tải. Akiba đã ngất đi. Ari chỉ có đủ thì giờ rắc một ít bột sulfamide lên cẳng chân bị thương và băng bó sơ sài. Khi người tài xế đề nghị trao phó Akiba cho người trong kibboutz này để cho một y sĩ săn sóc, Ari lắc đầu:
- Ông chỉ có hy vọng một phần ngàn là thoát chết. Nếu để ông chết ở đây, tất cả Palestine đều hay. Chúng ta không được để cho quân Anh biết là Akiba đã chết.
Họ lại ra đi, người tài xế và một Macchabée nữa ngồi trên ca-bin xe. Ari và Akiba ngồi phía sau xe. Ari nghiến chặt răng. Chân bắt đầu làm cho chàng đau đớn ghê gớm.
Cuộc hành trình hầu như bất tận. Sau cùng, qua những dốc chót của ngọn Carmel, họ tới vùng cao nguyên cô độc của lãnh thổ sắc dân Druse.
Đứng ở lối vào khu rừng nhỏ cạnh một chiếc xe lửa kéo, Moussah, người Druse và cũng là đoàn viên của Haganah, ra dấu cho họ dừng lại. Ari bước xuống một cách vụng về, một tay xiết chặt lấy chân bị thương. Quần áo chàng đẫm máu Akiba. Moussah vội chạy lại để đỡ chàng. Ari nói:
- Tôi không sao hết. Hãy giúp tôi đưa ông Akiba ra. Ông chết rồi.
Họ mang xác người chiến sĩ già vào chiếc xe lừa. Ari quay lại hai đoàn viên Macchabée.
- Phải giấu kín cái chết của ông Akiba. Các anh chỉ được báo cho Ben Moshé hay Nahoum Ben Ami biết mà thôi. Bây giờ các anh mang chiếc cam-nhông này đi, chùi rửa thật sạch không còn vết tích nào. Moussah sẽ giúp tôi chôn cất chú tôi.
Vào lúc hoàng hôn, chiếc xe leo tới đỉnh cao nhất của ngọn Carmel. Xe dừng lại gần một khu rừng nhỏ, gần đền thờ đấng tiên tri Elie từ hai ngàn năm trăm năm nay vẫn nhìn đến thung lũng Jesreel. Moussah và Ari xuống xe và bắt đầu đào một nấm mồ. Ari nói nhỏ:
- Phải cởi bộ quần áo đỏ khốn kiếp này ra cho ông.
Sau khi đã được lột bỏ y phục của tử tội, xác Akiba được hạ huyệt rồi phủ đất và cành lá lên trên. Kín đáo, Moussah lảng ra xa.
Ari cầu nguyện rất lâu trước mộ của chú mình. Jacob Rabinsky đã sống trong phẫn nộ để rồi tìm thấy cái chết trong bi thảm. Bây giờ sau cùng ông đã được thứ bình an mà ông không bao giờ được hưởng trong cuộc đời. Ông sẽ an nghỉ ngàn thu trên ngọn núi mà từ đó con người có thể nhìn thấy vùng đất Chúa đã hứa cho người Hébreu.
- Vĩnh biệt chú Akiba... cháu cũng chưa kịp báo cho chú biết là bố của cháu đã tha lỗi cho chú rồi...
Chàng đứng dậy. Đột nhiên chàng loạng choạng. Moussah chạy tới kịp thời để đỡ lấy Ari ngất xỉu trong tay mình.