Hồi 42
Giả Lý Quì đón đường cướp hành khách
Hắc triền phong nổi giận giết bốn hùm

Khi Công Tôn Thắng đi rồi, các vị hảo hớn vừa muốn đi nghĩ, lại thấy Lý Quì cất tiếng khóc rống lên.
Tống Giang lật đật hỏi rằng:
- Hiền đệ buồn rầu việc chi mà khóc làm vậy!
Lý Quì thưa rằng:
- Trong đám anh em, kẽ thì rước cha, người thì thăm mẹ, còn phận tôi có một mẹ già với anh trai, nghèo cực đáo để, chẳng biết anh tôi có chạy đũ mà nuôi, hay là đã bỏ chết đói rồi, nếu mẹ tôi đói còn tôi ở đây ăn uống say sưa cả ngày, thì cũng không vui lòng đặng, cúi xin liệt vị nhơn huynh để cho tôi về quê quán rước mẹ tôi đến đây đặng cho mẹ con sum hiệp, thì tôi mới an lòng đặng:
Triệu Cái nói:
- Hiền đệ nói như vậy cũng phải, thôi để ta sai vài người đi với hiền đệ về đó mà rước lịnh từ.
Tống Giang nói:
- Không đặng đâu, Lý hiền đệ có tánh nóng nảy lại lổ mảng lắm, hễ trở về làng ắt là gây ra họa lớn, nếu bây giờ khiến người nào đi với nó cũng không đặng nữa. Tánh nó nóng như lửa đốt, khi đi đọc đàng ắt là phải mang họa hết, Vì nó ở bên Giang châu đạ giết nhiều người, ai nấy đều biết mặt nó. Hễ nó đi ra khỏi đây, ắt là có điều khốn hại.
Bèn nói với Lý Quì rằng :
- Xin em hãy nán lại ít ngày cho nguôi ngoai việc ấy, rồi sẽ trở về rước lịnh từ .
Lý Quì nổi nóng la lớn rằng:
- Nói như ca ca vậy chẳng là không công bình lắm. Ca ca rước lịnh tôn lên đây đặng rồi, cha con sum hiệp, vui vẽ hàng ngày, còn mẹ tôi ở nhà đói rách cực khổ không biết bao nhiêu, ca ca lại muốn tôi bõ qua như vậy thì chẳng là ức tôi lắm.
Tống Giang nói:
- Thôi thôi, xin hiền hệ đừng nóng nảy, nếu muốn đi thì phải y theo ba điều qua dặn.
Lý Quì nói:
- Ðại ca muốn dặn điều chi thì dặn phứt đi.
Tống Giang nói:
- Ðiều thứ nhứt, từ đây đến đó vừa đi vừa về chẳng nên uống rượu ; điều thứ hai, vì em có tánh nóng nảy chẳng ai dám đi với em, em phải đi lấy một mình mà thôi ; điều thứ ba hai cái búa lớn của em đó chẳng nên đem theo, hễ rước đặng mẹ rồi thì phải về lập tức.
Lý Quì nói:
- Tưởng ba điều chi kìa, chứ ba điều ấy có khó gì đâu. Vậy xin ca ca bằng lòng để cho tôi đi nội ngày nay.
Bèn lấy một đao vắn giắt vào lưng, đem theo một đỉnh bạc lớn và năm bảy đỉnh bạc nhỏ, uống luôn vài chén rượu, rồi từ giả các vị hảo hớn xuống núi thẳng ra Kim sa na.
Lúc ấy Triệu Cái, Tống Giang và mấy vị đầu lảnh đưa Lý Quì ra tới Kim sa na mà qua bên kia sông rồi mấy vị hảo hớn trỡ lại đại trại vào nhà tụ nghĩa.
Tống Giang lòng lo sợ không an, nói với mấy vị hão hớn rằng:
- Lý Quì đi đây tôi e chẳng khỏi mang họa, không biết trong bọn anh em đây ai ở đồng hương với nó, thì lúc nầy cũng nên về thăm quê quán, đặng nghe tin tức thể nào.
Ðỗ Thiên nói:
- Nội đây có Châu Quí cũng là người ở phủ Nghi châu, nơi huyện Nghi Thủy.
Tống Giang nghe nói thì trực nhớ lại mà rằng:
- Ngày nọ tụ hội nơi Bạch long miếu, Lý Quì có nhìn Châu Quí là người đồng hương, mà hôm nay tôi quên đi.
Bèn sai lâu la đi mời Châu Quí.
Lâu la vâng lời qua tiệm mời Châu Quí đến.
Tống Giang nói:
- Nay Lý Quì về nhà rước mẹ, bởi nó có tánh lổ mảng và hay uống rượu, cho nên tôi e chẳng khỏi sơ sẩy, hiền đệ là người đồng hương với nó, xin hãy chịu khó một phen, trước là thăm viếng quê hương, sau nữa dọ thăm tin tức.
Châu Quí nói:
- Tôi là người ở Nghi châu nơi huyện Nghi Thủy, có một người em tên là Châu Phú, ở ngoài cửa thành phía Tây huyện mà lập tiệm rượu ; còn Lý Quì cũng một huyện với tôi mà khác làng, va có một người anh tên là Lý Bạt ở tại làng Bá Trượng, gia đạo hàn vi, chuyên nghề làm mướn. Lý Quì từ bé chí lớn, có tánh hung hãn, bị án sát nhơn, cho nên mới lưu lạc giang hồ, bấy lâu không dám về nhà, nếu bây giờ ca ca muốn sai tôi về đó thám thính, thì cũng không khó gì, song sợ trong tiệm không ai coi thế cho tôi mà thôi.
Tống Giang nói:
- Việc ấy hiền đệ chớ lo, để qua khiến Thạch Dỏng và Hầu Kiện coi thế.
Châu Quí lãnh mạng từ giả các vị đầu lảnh, rồi trở về tiệm sắm sửa nang thác, giao cắt các việc cho Thạch Dỏng và Hầu Kiện mà thẳng về Nghi châu.
Từ ấy Tống Giang mới an lòng, mỗi ngày đọc thiên thơ cùng Ngô Học Cứu.
Nói về Lý Quì ra khỏi Lương Sơn Bạc rồi thì cũng dằn lòng không dám uống rượu, cứ ăn cơm cho no mà thẳng về Nghi Thủy huyện.
Ði đến cửa Tây thành Nghi thủy, thấy có một đám đông đứng vây lại coi tấm bảng.
Lý Quì chen vào đám đông ấy mà nghe, thì nghe một người đọc bảng ấy rằng:
- Tên giặc thứ nhứt là Tống Giang, người ở huyện Huy thành ; tên giặc thứ nhì là Ðái Tôn, nguyên mà Áp ngục tại Giang châu ; tên giặc thứ ba là Lý Quì, người ở huyện Nghi Thủy thuộc về phủ Nghi châu.
Lý Quì đứng sau lưng người đọc bảng ấy, nghe đọc như vậy vừa muốn cất tiếng mà nói, xảy thấy một người xốc tới ôm
ngang lưng nói lớn rằng:
- Trương đại ca, vào đám đông ấy làm chi vậy.
Lý Quì xem rỏ thì là Châu Quí, bèn hỏi lại rằng:
- Ủa, cớ sao anh lại đến đây ?
Châu Quí nói:
- Hãy đi theo tôi rồi sẽ trò chuyện cùng nhau.
Lý Quì theo chơn Châu Quí ra khi cữa thành, bước vào tiệm rượu kia, đi thẳng vô trong mà ngồi.
Lúc ấy Châu Quí mới chỉ Lý Quì mà rằng:
- Anh thiệt cả gan lắm! Trên tấm bảng ấy viết rỏ ràng: Nếu ai bắt đặng Tống Giang thì thưỡng một muôn quan ; bắt đặng Ðái Tôn thì thưởng năm ngàn quan ; bắt đặng Lý Quì thì thưởng ba ngàn quan, sao anh còn dám cả gan đứng đó xem như vậy, chẳng may gặp kẻ lẹ tay mau mắt, nả tróc mà giải đến quan thì liệu thế nào? Vì vậy Tống ca ca sợ cho anh bị hại nên không dám cho ai theo anh, lại còn sai tôi tiếp theo đặng nghe thăm tin tức. Nầy, anh đã đi trước tôi một ngày, sao còn ở lối nầy, cho tôi theo kịp vậy?
Lý Quì nói:
- Tống ca ca không cho tôi uống rượu. cho nên tôi đi mới chậm trể như vậy, anh có quen lớn với chũ tiệm nầy hay không mà lại đi thẳng vào trong nầy vậy?
Châu Quí nói:
- Chủ tiệm rượu nầy là em ruột tôi, tên là Châu Phú, ở đây tự bé đến lớn ; còn tôi thì buôn bán phương xa, lổ đứt vốn liếng, túng phải nhập lỏa với bọn Lương Sơn Bạc đến bây giờ mới trở về nhà đây.
Bèn kêu Châu Phú lại mà khiến ra mắt Lý Quì.
Châu Phú ra mắt xong rồi dọn một tiệc rượu thết đải Lý Quì.
Lý Quì nói với Châu Quí rằng:
- Tống ca ca dặn tôi đừng uống rượu, cho nên đi đọc đàng tôi không dám uống chút nào hết, bây giờ đã tới quê hương, lại gặp đặng nhơn huynh nữa, tưởng khi uống chơi vài chén cũng không hề gì.
Châu Quí nễ lòng không dám cản trở, làm thinh để cho Lý Quì uống rượu rất nhiều.
Qua đến canh năm, nhơn dịp còn sao còn trăng, Lý Quì từ giả về nhà mình.
Khi ấy Châu Quí dặn rằng:
- Ðừng có đi theo đường nhỏ, phải bắt tư ngả ba có cây hậu phát lớn đó đi qua đường lớn nơi phía Ðông, đi cho hết đường ấy thì đi tới quê cũ của anh. Hễ tới nơi rồi, xin anh mau mau tiếp rước lịnh từ trở về sơn trại, đừng có ở lâu mà sanh điều khó.
Lý Quì nói:
- Ði theo đường nhỏ cho mau, hơi đâu đường lớn, vậy chớ đường nhỏ có điều gì ngăn trở hay sao mà nhơn huynh lại dặn dò như vậy?
Châu Quí nói:
- Ðường nhỏ đã có thú dữ lại có kẻ cướp đón đường, e khi quả bất địch chúng, ắt bị chúng nó đoạt hết hành lý chăng?
Lý Quì nói:
- Tôi chẳng lo kẻ cướp, cũng không sợ cọp hùm chi hết.
Bèn từ giả anh em Châu Quí đi thẳng về Bá Trương thôn.
Ði đặng vài mươi dặm thì trời đã sáng.
Lý Quì thấy trong đám cỏ, có một con thỏ chạy ra, thì rượt theo mà cười rằng:
- Loài súc sanh này muốn dắt ta đi đường đây chăng?
Khi đương chạy, lại thấy có một đám cây cao lớn nhằm lúc mùa thu lá đỏ rụng đầy dưới cội..
Lý Quì đi vừa đến đám rừng ấy, thấy một người cao lớn đón đường nạt lớn rằng:
- Có biết chuyện thì mau nạp tiền mải lộ, nếu không thì chẳng những mất hết trọn gói, mà tánh mạng lại không còn.
Lý Quì đứng lại nhắm hình dung, thấy người ấy đầu bịt khăn đỏ, mình mặc áo đen, tay cầm búa lớn, thì nạt lại rằng:
- Mi là người gì dám ra đây đón đường ta vậy?
Người cao lớn ấy nói rằng:
- Nếu ta nói cho mi nghe, thì lại e cho mi kinh hồn mà chết đứng chăng? Nầy ta là Hắc triền phong Lý Quì, đã nghe danh ta thì phải nạp tiền mải lộ phứt đi, kẻo mà chết.
Lý Quì nghe nói thì cười rằng:
- Ở đây cũng có Thiết Ngưu nữa sao? Thôi, để ta thử sức cho biết Thiết Ngưu nào mạnh.
Bèn xốc lại đánh người cao lớn ấy.
Ðánh mới đôi ba hiệp, người cao lớn ấy cự địch không nổi, vừa muốn tẩu thoát thì đã bị Lý Quì chém một đao nhằm vế, liền ngã xuống đất.
Lý Quì thộp ngực người ấy nạt lớn rằng:
- Mi biết lão gia đây chăng?
Người cao lớn ấy khóc rằng:
- Xin lão gia dung thứ cho con một phen, vì thuở nay con chưa biết mặt và chưa biết danh, cho nên mới lỗi lầm như vậy.
Lý Quì nói:
- Ta đây là Hắc triền phong Lý Quì, mà mi còn xưng rằng Hắc triền phong Lý Quì nữa. Vậy chớ ta giả hay là mi giả?
Người cao lớn ấy thưa rằng:
- Lão gia tên thiệt, còn con thì tên giả.Tuy con đây cũng là họ Lý, nhưng không phải tên Quì, cũng không phải là Hắc triền phong nữa ; nguyên danh mục của lão gia đến nổi quĩ thần cũng phải khủng khiếp, cho nên con mới giả mạo tên ấy, ra đây chận đường, dọa người thương khách giựt gói đem về mà độ nhựt. Bấy lâu con đón đường nầy, hễ xưng tên ra thì thương khách điều nạp tiền mải chớ con chưa dám chém người nào.
Lý Quì hỏi:
- Họ mi là họ Lý, vậy chớ mi tên chi, quê quán ở đâu, phải khai ngay cho ta rõ.
Người cao lớn ấy nói:
- Con là Lý Quỉ ở làng trước đây.
Lý Quì nói:
- Mi thiệt rất nên vô lễ, dám giả mạo tên ta mà giựt của người, đã làm cho hư danh mục của ta, lại còn làm mạo cặp búa của ta nữa. Ðể ta lấy búa của mi giết lại mi cho rồi, kẻo ngày sau mi còn dọa người lấy của thì hư hết danh mục của ta đi.
Nói rồi vừa muốn lượm búa chém Lý Quỉ.
Lý Quỷ khóc lóc lạy lục, mà thưa rằng:
-Tội con dầu thác cũng đành, nhưng lão gia giết một mạng con thì lại thành ra hai mạng. Xin lão gia rộng lòng dung thứ cho con một phen.
Lý Quì nói:
- Mi là đờn ông, chẳng phải là đờn bà có thai, sao mi lại nói ta giết một mình mi mà thành ra hai mạng?
Lý Quỉ nói:
- Thuở bé chí lớn con có tánh nhát lắm, nào con có dám làm việc dữ như vầy đâu, vì có mẹ già chín chục tuổi làm mướn mà nuôi không đũ, cho nên cực chẳng đã phải làm gan ra đây mạo tên lão gia, dọa người thương khách, kiếm tiền nuôi mẹ. Ai sợ thì sợ, không sợ thì thôi, chớ tôi không hề dám giết ai hết. Nếu bây giờ lão gia không ưng, chém tôi một búa thì đã đành tội tôi rồi nhưng mẹ tôi ở nhà không ai bảo dưởng thì ắt là không khỏi chết đói. Ấy có phải là giết một mạng mà thành hai chăng!
Lý Quì tuy là một người sát nhơn không gớm tay mặc dầu, song nghe mấy lời ấy thì nghĩ thầm rằng:
- Ta nghe mấy người hay chữ có nói câu gì mà "ngô ông tức nhược ông" suy theo câu ấy thì mẹ của nó đó cũng như mẹ nuôi ta rồi. Nay ta tính về rước mẹ ta ; nếu rước một mẹ ruột mà giết một mẹ nuôi thì trời đất nào lại dung ta đặng. Thôi thôi, ta cũng làm phước tha nó, đặng cho nó về nuôi mẹ.
Nghĩ như vậy bèn trả búa lại cho Lý Quỉ mà rằng:
- Nay ta tha mi về nuôi mẹ, song mi đừng có mạo tên Hắc triền phong nữa, mà làm hư danh mục của ta.
Lý Quỉ lượm búa quì lạy Lý Quì nói rằng:
- Phen này tôi đã thất kinh, từ rày không dám mạo tên lão gia, cũng không dám làm nghề chận nẻo như vậy nữa.
Lý Quì nói:
- Ta thấy mi có lòng hiếu thuận thì ta cũng thương, vậy ta cho mi mười lượng bạc mà đem về làm vốn bán buôn kiếm lời nuôi mẹ.
Bèn lấy một đính bạc mười lượng cho Lý Quì.
Lý Quì lạy tạ lảnh lấy bạc ấy mà đi.
Khi Lý Quì đi rồi, thì Lý Quì cười rằng:
- Thằng ấy từ rày sắp tới chắc là đổi nghiệp không dám chận nẻo giựt gói bộ hành nữa. Những kẻ làm con hiếu thuận như vậy, thì cũng đáng thương. May mà đến nói sớm cho ta rỏ, bằng không ta đã giết lầm hiếu tữ thì tội biết bao nhiêu!
Bèn xách đao noi theo đường nhỏ mà đi.
Ði đến giờ tị, Lý Quì đói bụng, ý muốn kiếm quán ăn uống, song không thấy quán, túng phải đi ráng một đổi nữa, thấy có một nhà tranh nơi trủng núi.
Lý Quì xâm xâm bước vào nhà ấy, thấy một người đờn bà trong phòng bước ra.
Lý Quì để đao xuống, lần lưng lấy bạc và nói với người đờn bà ấy rằng:
- Tôi là người đi đường, đói bụng song kiếm quán không đặng, xin chị làm ơn lấy mấy chỉ bạc đây, dọn cho tôi một bữa cơm ăn chơi.
Người đờn bà đó lảnh lấy bạc ấy mà đi nấu cơm.
Lý Quì dặn rằng:
- Chị có lấy gạo thì lấy cho nhiều, kẻo tôi ăn thiếu.
Người đờn bà ấy nói rằng:
- Lấy chừng bao nhiêu thì đủ ?
Lý Quì nói:
- Lấy chừng ba thăng mới đủ.
Người đờn bà ấy nghe theo, lấy gạo vo sạch, bắc lên bếp lửa, rồi mở cửa sau đi hái rau.
(Lúc ấy Lý Quì đi vòng ra ngã sau ngồi rửa tay dựa khe, song người đờn bà ấy không thấy ).
Khi đương hái rau, người đờn bà ấy ngó qua bên kia thấy chồng mình là Lý Quỉ về, đi bộ còm róm giống hình bị thương rất nặng thì hỏi rằng:
- Vì sao đi còm róm như vậy?
Lý Quỉ than rằng:
- Em ơi! Thời vận vợ chồng ta thiệt là xấu làm. Qua chờ hơn nữa tháng, mà không thấy bộ hành nào đi léo lại đó. Hôm nay mới có một người, qua ngở là ai, cứ việc thị oai dọa bẩm, té ra người ấy là Hắc triền phong thiệt, em nghỉ mà coi, qua tuy cũng có võ nghệ nhưng mà đem đồ giả sánh với đồ thiệt sao nổi, cho nên qua bị Lý Quì chém một đao, té nhào xuống đất; nó vừa muốn chém một đao nữa, thì qua lanh miệng giả khóc mà nói dối rằng: Nếu lão gia giết tôi, mẹ già tôi đà chín chục tuổi, không ai nuôi thì cũng phải chết. Nó thấy nói vậy cũng ngở là thiệt, đã không giết qua mà lại còn cho một đính bạc. Khi ấy qua sợ nó tĩnh ngộ, cho nên đi vòng ngã này mà về.
Người đờn ấy nói:
- Thôi thôi, anh đừng nói lớn. Mới khi nảy có người vóc vạc cao lớn, mặt mũi đen thui, đến nhà cậy tôi nấu cơm, bây giờ nó còn đương ở trong nhà mình ; vậy mình hãy vào đó núp mà coi thử, như quả là nó thì anh đừng ra mặt đi hái ít trái mắt mèo, thồn vô trong cộng rau cho nó ăn đặng nó ngửa ngã tử ra đó. Chừng ấy ta lấy hết tiền bạc của nó lại báo qnan mà lảnh thưởng, rồi lấy vốn ấy ra chợ buôn bán, có phải là hơn ở đây làm nghề ăn cướp chăng?
Lý Quỉ khen phải.
Lý Quì nghe rỏ đầu đuôi thì nghĩ rằng:
- Quân nầy thật là đại ác ta đã tha giết, lại còn cho bạc, mà nỡ đành lòng mong hại ta nữa thì tội nó đả đáng rồi.
Bèn chạy xốc tới nắm óc Lý Quì, vợ cũ Lý Quỉ mau chơn lẹ mắt, cho nên chạy thoát.
Lý Quì đè Lý Quỉ xuống xét lưng lấy một ngọn đao, mà chém thủ cấp, lần lưng lấy đính bạc lại, rồi mới đi kiếm người đờn bà ấy, thì nó đã chạy mất đường nào không biết.
Lý Quì vào nhà ấy, đi thẳng vô phòng, xét hết các nơi, thấy có hai cái rương nhỏ, đựng những áo quần củ, dưới đáy rương có ít lượng bạc và một đôi vàng.
Lý Quì lấy bỏ vào túi rồi trở xuống bếp, thấy nồi cơm đã chín, thì lấy mà ăn cơm lạt.
Khi ấy Lý Quì vừa ăn vừa nghĩ rằng:
- Có thịt Lý Quỉ rất ngon, tội gì ta lại phải ăn cơm lạt.
Bèn bước ra thẻo hai khúc bắp đùi của Lý Quỉ, nướng chín mà ăn với cơm.
Ăn rồi thì kéo thây Lý Quỉ vào nhà, nổi lửa đốt luôn và nhà và thây, rồi xách phát đao đi thẳng về nhà mình.
Ði về đến nhà, Lý Quì xô cửa vào.
Mẹ của Lý Quì nghe động thì hỏi rằng:
- Ai đó ?
Lý Quì bước lại gần mẹ, thấy mẹ hai con mắt đều đui, nằm co trên giường niệm Phật, thì thưa với mẹ rằng:
- Mẹ ôi! Con là Thiết Ngưu về đây thăm mẹ.
Mẹ Lý Quì nói:
- Con ôi! Vì mẹ nhớ con mà khóc, cho nên mới ra thân bóng quáng như vầy. Vậy chớ mấy năm nay con trốn xứ nào, làm nghề nghiệp gì độ nhựt? Con ôi! Thân mẹ với anh con ở chốn nầy nghèo khổ kể sao cho xiết? Anh con làm thì làm mướn mỗi ngày, nhưng ăn cũng không đũ, bửa có bửa không, đã đói lại rách, cực khổ biết là bao nhiêu!
Lý Quì nghe nói thì rớt lụy mà nghĩ thầm rằng:
- Nếu ta nói thiệt rằng ở Lương Sơn Bạc thì chắc là mẹ ta không chịu, ắt ta phải nói dối mới đặng.
Nghĩ như vậy bèn thưa rằng:
- Nay con đã làm quan rồi, cho nên về đây rước mẹ.
Mẹ Lý Quì nói:
- Con ôi! Mẹ đã bóng quáng như vầy, muốn đi theo cho, nhưng đi sao đặng?
Lý Quì nói:
- Ðể con cỏng mẹ đi lần, rồi sẽ kiếm xe mà mướn.
Mẹ Lý Quì nói:
- Chờ anh con về đây, rồi thương nghị.
Lý Quì nói:
- Chờ ảnh làm gì, xin mẹ cứ nghe lời con.
Lý Quì vừa muốn cỏng mẹ ra đi. Kế thấy Lý Ðạt bưng một vịm cơm trở về tới cửa.
Lý Quì thấy anh thì lạy mà rằng:
- Ðã mấy năm mới đặng thấy mặt ca ca.
Lý Ðạt nói:
- Thằng chết bầm nầy về đây báo đời người ta nữa sao?
Mẹ nói.:
- Bớ con, đừng nói như vậy em con rày đã làm quan, cho nên về đây rước mẹ đó.
Lý Ðạt nói:
- Ðừng tin nó mẹ ôi! Lúc trước nó giết người ta, làm cho tôi phải mang gông mang tróng, bị đánh bị khảo chịu lấy muôn ngàn điều khổ, bây giờ tôi có nghe tin nó đã theo đảng Lương Sơn Bạc cướp giựt pháp trường nơi Giang châu, lại lên Lương Sơn Bạc làm cường đạo, hôm trước có tờ hành văn ở bên Giang châu gởi qua khiến quan sở tại bắt nó. Quan sở tại lại muốn bắt tôi mà làm khổ nữa, nhờ có ông chủ tôi kêu nài hết sức, nói tôi với nó xa nhau đã mười mấy năm, tôi không biết tới nó mà nó cũng không về đây thế khi có kẻ đồng danh đồng tánh mạo, nhận hương quán đó chăng ? Khi ấy ông chủ tôi cũng có xuất tiền lo lót, cho nên tôi mới khỏi bị bắt. Nay lại có nghe quan trên đăng bảng truyền rao cho nhơn dân rằng: Hễ ai bắt đặng nó thì thưởng ba ngàn quan. Sự cớ như vậy nó còn về đây mà hại tôi.
Lý Quì nói:
- Xin ca ca đừng nóng nảy. Vậy hãy theo tôi lên núi mà đồng hưởng sung sướng với nhau.
Lý Ðạt nổi giận quơ cây đánh Lý Quì, song đánh không lại, phải bõ vịm cơm chạy.
Lý Quì nghĩ rằng:
- Chắc là anh đi kêu người ta bắt mình, thế nầy phải đi cho kíp mới đặng. Thuở anh chưa từng thấy bạc, bây giờ ta phải để năm chục lượng bạc trên giường, đến cùng ảnh về, gặp đặng chắc là mầng rỡ mà không truy cản nữa.
Nghĩ như vậy, bèn lấy một đính bạc lớn để trên giường, rồi nói với mẹ rằng:
- Mẹ ôi nếu mẹ ở đây ắt là không khỏi bị hại, để tôi cỏng mẹ trốn đi mới xong.
Mẹ hỏi:
- Con tính cỏng mẹ đi đâu ?
Lý Quì nói:
- Xin mẹ chớ hỏi, cứ việc theo con miễn là sung sướng thì thôi.
Bèn kề vai cỏng mẹ, tay xách phát đao noi theo đường nhỏ chạy riết.
Lý Ðạt chạy đến nhà chủ mà báo.
Chủ nhà khiến mười tên gia đinh xách cây vác hèo đi theo Lý Ðạt đến bắt Lý Quì.
Lý Ðạt về đến nhà thấy mẹ mình và Lý Quì đều đi mất, có một đỉnh bạc để tại trên giường thì nghĩ thầm rằng:
- Thế khi Thiết Ngưu để bạc cho ta, đặng cỏng mẹ về Lương Sơn Bạc. Nó đi đây ắt có bọn Lương Sơn Bạc theo tiếp, nếu ta rượt nó, e khi chẳng khỏi bị bọn ấy giết, vả lại mẹ ta về Lương Sơn Bạc thì cũng đặng sung sướng an thân chớ chẳng không.
Nghĩ như vậy bèn nói với gia đinh ấy rằng:
- Chắc là nó đã cỏng mẹ tôi trốn rồi, bây giờ đường xá quanh co biết nó đi đường nào mà kiếm.
Bọn gia đinh thấy Lý Ðạt nói vậy thì rủ nhau trở về.
Nói về Lý Quì, vì sợ Lý Ðạt rượt theo, cho nên cỏng mẹ chạy theo đường nhõ.
Ði đến chiều tối mới tới Nghi lảnh.
Lý Quì cứ việc đi hoài, không biết chổ ấy là chổ gì, nhờ có trăng trong sao tỏ, cỏng mẹ đi lần lên núi.
Ði đặng một đổi, mẹ của Lý Quì khát nước thái quá, chịu đà không nổi, bèn nói với Lý Quì rằng:
- Con ôi! Mẹ khát nước lắm, con kiếm cho mẹ một miếng nước.
Lý Quì nói:
- Ðể qua khỏi núi rồi, con sẽ kiếm nhà cậy người nấu cơm cho mẹ ăn.
Mẹ Lý Quì nói:
- Nhịn đói còn chịu đặng, ngặt vì khát nước đây khó chịu đặng.
Lý Quì nói:
- Con đây cũng khát nước, khô cổ khó chịu lắm. Ðể con cõng mẹ đi ráng qua bên kia, rồi sẽ kiếm nước cho mẹ uống.
Bèn ráng sức đi mau một hồi.
Mẹ Lý Quì chịu khát không nổi, than với Lý Quì rằng:
- Con ôi! Mẹ khát nước gần chết, con hãy cứu mẹ một phen.
Lý Quì nói:
- Tôi cũng khát nước và mỏi mệt lắm!
Bèn để mẹ ngồi dựa cội tùng, dựng cây phát đao một bên, rồi dặn mẹ rằng:
- Xin mẹ dằn lòng, ngồi đây chờ, con đi kiếm nước cho mẹ uống.
Bèn đi kiếm khe một hồi, lóng nghe có hàng nước chảy, kiếm đường men tới.
Ði một đổi xa xa mới tới khe, Lý Quì bụm nước mà uống.
Uống rồi thì nghĩ rằng:
- Biết làm cách gì đem nước cho mẹ đặng.
Bèn ngó kiếm bốn phía, thấy xa xa có một cái miễu thì nghĩ thầm rằng:
- Hay a! Ðể ta qua bên miễu đó kiếm hoặc may cũng có vật chi đựng nước đặng chớ chẳng không.
Bèn lần qua miễu ấy xô cửa vào, kiếm cùng nội miễu chẳng thấy vật chi đựng nước đặng, duy có một cái lư hương nơi bàn thần mà thôi.
Lý Quì bước tới nhổ chơn nhang bỏ hết đặng có lấy lư hương ấy đựng nước, té ra giở lên không nổi ; tưởng là lư hương làm dính với bàn thần, thì lại tính bề rinh luôn cái bàn ấy, té ra bàn ấy bằng đá xây từ dưới đất xây lên, lại chạm lư hương dính luôn theo đó.
Lý Quì ráng sức giở lên không nổi thì giận lắm, bèn ra ngoài thềm ôm vô một cục đá lớn, khẻ gãy cái lư hương ấy xách lại khe nước, hốt lá cây khô chùi rửa sạch sẽ, múc một lư nước, noi theo đường cũ trở về kiếm mẹ.
Nguyên miễu ấy là miễu Tứ Xuyên đại thánh
Ðến nơi không thấy mẹ thì Lý Quì kêu rằng:
- Mẹ ở đâu, bớ mẹ l
Kêu đôi ba tiếng không nghe trả lời.
Lý Quì sanh nghi, bỏ lư hương xuống đó, đi kiếm khắp bốn phía.
Ði đặng ba bốn chục bước, thấy có một đám cỏ vấy đầy những máu.
Lý Quì mình đả rởn ốc, kiếm lần theo dấu máu, tới một chổ hang nhỏ, thấy có hai con cọp con đương ăn một khúc đùi người thì Lý Quì run rẫy lập cập nạt lớn rằng:
- Ta từ Lương Sơn Bạc về nhà rước mẹ, cỏng mẹ ta tới đây không biết bao nhiêu cực khổ, té ra cỏng đến đây nạp thịt cho cọp như vầy thì ức ta biết là bao nhiêu!
Bèn nhãy tới chém một đao, trúng đầu con cọp choai, cọp choai nhãy tới chụp Lý Quì.
Lý Quì chém thêm một đao nữa, cọp ấy chết liền, cọp nhỏ thấy vậy muốn chạy vào hang.
Lý Quì chém luôn cọp nhỏ ấy một đao liền chết tốt.
Lý Quì nghĩ rằng:
- Ta núp lại đây chờ cho cọp lớn về ổ đặng có giết luôn mẹ con nó mà trả thù cho mẹ ta.
Nghĩ như vậy, bèn núp dựa miệng hang mà chờ.
Giây lâu thấy có một con cọp lớn nhăn nanh múa vuốt vừa đi đến đó.
Lý Quì nghĩ rằng:
- Chắc là loài nghiệt súc này bắt mẹ ta cho con ăn thịt đây.
Bèn bỏ phát đao xuống, rút đao giắt lưng ra chờ cọp ấy vào hang.
Cọp ấy về tới gần miệng hang chun vào vừa đặng nữa mình thì Lý Quì nhãy tới nỗ lực đâm mở đao tự giang môn thấu vô tới ruột.
Cọp ấy gầm một tiếng lớn, quày mình trở ra.
Lý Quì rút đao lại không kịp, bỏ đao dính trong mình cọp mà nhảy dang ra.
Cọp ấy nhảy qua bờ khe nằm dài mà rên.
Lý Quì nhãy lại lấy phát đao, vừa muốn rượt theo chém cọp ấy, xảy đâu có con cọp lớn, trán trắng mắt lồi, đầu kia chạy tới muốn chụp Lý Quì.
Lý Quì chém một đao nhằm cổ cọp ấy.
Cọp ấy chịu không nổi, rống lên một tiếng nhào xuống chết tươi.
Lý Quì thấy cọp ấy đã chết, thì nhảy qua bờ khe coi cọp kia sống thác thể nào, té ra tới nơi thấy cọp ấy chết rồi, không còn rục rịch chi nữa.
Lý Quì rút cây đao ra rửa sạch sẽ, giắt vào lưng rồi ngồi khoanh tay than rằng:
- Mẹ con cách nhau đã mấy năm trường, nay về rước mẹ, thì cũng tưởng là cốt nhục đoàn viên, đặng con bảo dưỡng mẹ già cho thỏa lòng hiếu tử, té ra rước mẹ đến đây lại bỏ cho cọp ăn như vầy, thì tội lỗi của con biết là bao nhiêu!
Bèn khóc lóc một hồi, rồi trở lại miễu Tứ Xuyên đại thánh ngũ một giấc cho tới sáng.
Rạng ngày Lý Quì ra nơi miệng hang, lượm hết xương thịt của mẹ, cởi bớt một cái áo ra, gói xương ấy mà chôn nơi phía sau miễu Ðại thánh.
Lý Quì ngồi đó khóc lóc một hồi, rồi mới xánh phát đao đi xuống núi.
Ði chưa bao xa xảy thấy sáu bảy người thợ săn đầu kia đi lại.
Mấy người thợ săn ấy thấy Lý Quì thì lấy làm lạ hỏi rằng:
- Người nầy chắc là sơn thần thổ địa gì hay sao, chớ không lẽ người phàm lại dám qua núi trong lúc ban đêm?
Lý Quì thấy nói, ý muốn nói thiệt, rồi lại nghĩ rằng:
- Bây giờ đây nên huyện Nghi Thủy, treo bảng truyền rao, hễ ai bắt đặng ta thì thưởng ba ngàn quan, nếu ta tỏ thiệt với nó, e nó lập kế bắt ta chăng?
Nghĩ như vậy bèn đáp rằng:
- Tôi là người đi đường, hồi hôm cõng mẹ đi ngang qua núi, mẹ tôi khát nước, cho nên tôi để ngồi dựa gốc cây mà đi kiếm nước, té ra kiếm đặng nước rồi thì mẹ đã bị cọp bắt đem về hang cho con ăn. Tôi theo dấu gặp hai con cọp con đương ăn thịt mẹ tôi nơi miệng hang. Tôi nổi nóng giết hai con cọp con ấy trước, rồi lại giết luôn hai co cọp lớn, có một con đực, trán trắng mắt lồi, bây giờ thây cọp hãy còn trên chổ đó. Khi giết bốn con cọp ấy rồi thì tôi vào miễu gần đó, ngủ cho đến sáng rồi mới xuống đây.
Mấy người thợ săn nghe nói như vậy thì lắc đầu mà rằng:
- Chúg tôi không tin, lẻ nào có một mình chú mà giết đặng bốn cọp, dẫu cho Lý Tồn Hiếu, Tử Lộ đi nữa cũng giết chừng một con mà thôi. Vả chăng hai con cọp lớn đó, nó đã ăn hết không biết mấy tay võ nghệ. Từ ngày nó đến chiếm cứ núi nầy những kẻ đi đường, nếu không đủ mười người sắp lên, thì không dám đi ngang qua đây. Ấy là ban ngày đó, còn ban đêm thì mấy mươi người cũng chẳng có ai dám qua hết. Chớ đừng nói dối như vậy, chúng tôi chẳng thèm tin đâu.
Lý Quì nói:
- Tôi là người ở xứ xa không rõ đầu đuôi chi hết, nói láo với các anh thì có ích lợi gì cho tôi sao? Nếu các anh không tin, tôi dắt các anh lại đó xem cho rõ.
Mấy người thợ săn nói:
- Nếu quả có như vậy thì chúng tôi thưởng chú rất trọng.
Nói rồi liền rúc tù và lên, giây lâu thợ săn tụ lại hơn ba bốn mươi người, kẻ thì cầm roi, người thì cầm câu liêm, theo Lý Quì đến hang cọp.
Lúc ấy mặt trời lên đã cao, mấy người thợ săn đi gần đến nơi, quả thấy có hai con cọp con và một con cọp lớn, nằm tại miệng hang, còn một con nữa thì nằm gần khe nước.
Các thợ săn ấy thấy quả như vậy thì mầng rỡ khôn cùng. Bèn áp lại trói bốn con cọp ấy mà khiêng xuống núi.
Lúc ấy có một người làm đầu trong đám thợ săn, nhứt diện mời Lý Quì đi với mình tới nhà Tào thái công, nhứt diện sai người thông báo với Lý Chánh, khiến tới nhóm tại nhà ông Thượng hộ là Tào thái công.
(Nguyên Tào thái công ấy khi trước có làm Lại viên trong huyện, chặt lột của dân mà dựng nên sự nghiệp. Ðến nay về ở trong làng, lại nuôi những đứa quan đàng, hà hiếp dân tình đến nước ).
Tào thái công mời Lý Quì vào nhà khách hỏi thăm đầu đuôi về việc giết cọp.
Lý Quì thuật rõ từ lúc cỏng mẹ qua núi đến lúc gặp mấy người thợ săn cho Tào thái công nghe.
Tào thái công hỏi:
- Tráng sĩ tên tọ là chi, xin nói cho tôi rõ?
Lý Quì nói:
- Họ tôi là họ Trương, vì có can đởm cho nên ai nấy đều gọi là Trương đại Ðởm.
Tào thái công nói:
- Như tráng sĩ thiệt cũng đáng gọi là Trương đại Ðởm.
Bèn hối gia đinh dọn tiệc thết đải Lý Quì.
Nói về nhơn dân trong làng ấy, nghe chuyện có người giết cọp, thì nhiều kẻ mừng rỡ, rũ nhau tới nhà Tào thái công xem cọp và người ấy.
Lúc ấy có vợ Lý Quỉ về ở với cha mẹ cũng gần lối đó, nghe tin như vậy cũng đến nhà Tào thái công xem.
Vợ Lý Quĩ thấy mặt Lý Quì, nhìn biết là người giết chồng mình thì lật đật trở về thưa với cha mẹ rằng:
- Thằng mặt đen giết cọp, thiệt là đứa giết chồng tôi và đốt nhà tôi đó. Tên nó là Lý Quì, hiệu là Hắc triền phong, cũng là một đảng Lương Sơn Bạc.
Cha nàng ấy nghe vậy, lật đật đến báo với Lý Chánh.
Lý Chánh nói:
- Nếu quả nó là Hắc triền phong thì chúng ta cũng nên bắt nó, giải đến huyện lảnh ba ngàn quan.
Bèn sai người đi mời Tào thái công tới nhà mình đặng thương nghị.
Tào thái công đương có đàm đạo với Lý Quì, nghe người của Lý Chánh đến mời thì xin kiếu mà qua nhà Lý Chánh.
Lý Chánh hỏi:
- Ông biết người giết cọp ấy là ai chăng?
Tào thái công nói:
- Người ấy xưng tên là Trương đại Ðởm.
Lý Chánh nói:
- Không phải đâu, tên nó là Lý Quì, hiệu nó là Hắc triền phong quê ở tại Bá Trượng thôn, ngày trước nó có sát nhơn, trốn qua Giang châu, lại đoạt pháp trường mà cứu bọn Lương Sơn Bạc. Vì vậy quan nên đăng bảng truyền rao: Hễ ai bắt đặng nó thì thưỡng ba ngàn quan.
Tào thái công hỏi:
- Bây giờ ý ông muốn bắt nó nạp cho quan sao?
Lý Chánh nói:
- Phải.
Tào thái công nói:
- Muốn tính chuyện ấy, chúng ta phải hỏi cho chắc chắn, nếu làm không ra chuyện thì cũng không dễ gì.
Lý Chánh nói:
- Nó có tới nhà Lý Quỉ, khiến vợ Lý Quỉ nấu cơm cho nó ăn, rồi lại giết Lý Quỉ nữa. Bây giờ có vợ Lý Quỉ mới nhìn đặng nó tại nhà ông,cho nên đến báo với tôi đây.
Tào thái công nói:
- Nếu quả như vậy thì chúng ta phải dọn tiệc mà thết đải, rồi sẽ hỏi nó, muốn lảnh thưởng tại làng hay là đi đến huyện mà lảnh. Như nó không chịu đến huyện, thì quả nó là Hắc triền phong rồi, chừng ấy ta ép nó uống rượu cho say mèm, rồi sẽ trói quách nó lại, nạp cho quan mà lảnh thưởng.
Lý Chánh khen phải.
Thương nghị xong rồi thì Tào thái công trở về nói với Lý Quì rằng:
- Khi nảy tôi mắc có việc cần, bất đắc dĩ phãi đi trong giây phút, xin tráng sĩ miễn chấp .
Lý Quì nói:
- Tôi không chấp nhứt việc nhỏ ấy đâu.
Tào thái công thúc hối thúc gia đinh dọn một tiệc, rượu thịt ê hề thết đải Lý Quì, lại có mời đũ những thợ săn và Lý Chánh xúm lại luân phiên với nhau, mỗi người mời một chén, mời cho giáp vòng rồi rồi trở lại đầu.
Trong khi ăn uống Tào thái công hỏi Lý Quì rằng:
- Tráng sĩ muốn giải cọp nầy đến huyện lảnh thưởng hay là lảnh tại trong làng mà thôi?
Lý Quì nói:
- Tôi là người đi đường, tình cờ giết những cọp ấy, nếu các ông có bạc thì cho ít nhiều uống rượu chơi, bằng không nữa thì thôi ; tôi không đến huyện đâu.
Tào thái công nói:
- Tráng sĩ không chịu đến huyện, để chúng tôi góp tiền trong làng mà đưa tráng sĩ lên đường, rồi chúng tôi sẽ giải cọp ấy đến huyện.
Lý Quì vừa uống rượu vừa nói chuyện, giây lâu say mèm.
Bọn thợ săn ấy khiêng ra nhà sau để nằm trên ghế và lấy dây trói lại, rồi khiến Lý Chánh dắt vợ Lý Quỉ theo đi cáo báo với Tri huyện Nghi Thủy.
Tri huyện Nghi thủy hay đặng chuyện ấy, lật đật thăng đường mà hỏi rằng:
- Hắc triền phong là người phản nghịch triều đình, phải giử cho nhặt, đừng để đến nổi nó tẩu thoát mà mang khốn .
Lý chánh thưa rằng:
- Chúng tôi trói nó tại nhà Tào thái công chẳng cho người ngoài tới chổ ấy. Chúng tôi sợ đi dọc đường có điều sơ sẩy, cho nên không dám giải đến, phải tới cáo báo cho ngài hay, đặng ngài liệu định thể nào tự ý.
Tri huyện khen phải, bèn kêu Ðô đầu trong huyện ấy tên là Lý Vân mà dặn rằng:
- Tại núi Nghi lảnh có Tào thái công bắt đặng Hắc triền phong rồi. Vậy ngươi phải đem binh đến đó điệu nó về đây, chẳng nên làm cho tẩu lậu phong thinh, hễ có người giải cứu cho nó thoát khỏi thì tội ấy về ngươi.
Lý Văn lỉnh mạng, điểm ba mươi quân, đi theo Lý Chánh thẳng Nghi lảnh.
Lúc ấy tuy lời Tri huyện dặn dò như vậy, song giấu không nổi.
Nhơn dân đồn lần tới tai Châu Phú rằng:
- Hắc triền phong là người đánh phá Giang châu ngày trước. Nay có Tào thái công lại Nghi lảnh bắt đặng nó mà trói tại nhà. Bây giờ Tri huyện sai Lý đô đầu đến bắt nó về.
Châu Phú hay đặng chuyện lật đật chạy về nói lại với Châu Quí.
Châu Quí than rằng:
- Thằng mặt lọ đó nó gây họa ra rồi. Bây gịờ ta biết thế chi mà giải cứu? Tống Công Minh biết tánh nết nó, cho nên khiến qua dọ thăm tin tức. Nay nó đã bị bắt như vậy, nếu qua không cứu thì mặt mũi nào dám thấy Tống Công Minh nữa. Bây giờ biết liệu kế chi mà cứu nó? Khổ dử a!
Châu Phú nói:
- Thủng thỉnh mà lo, đừng có nóng như vậy mà không ra kế. Vả chăng Lý đô đầu là người võ nghệ siêu quần, năm bảy mươi người cũng không dám gần, bây giờ đây đồng tâm đồng ý thì có hai anh em mình mà thôi. Vậy phải lấy trí mà làm, chẳng nên lấy thế mà cự. Thuở nay Lý Vân ưa tôi lắm ; va cũng có dạy thêm tôi một đôi đường thiệu. Bây giờ nếu tôi lấy lời dịu ngọt lập kế dối va thì cứu cũng đặng. Ấy vậy, đêm nay anh em ta phải nấu vài ba yên thịt, mua vài chục ve rượu, rồi bỏ thuốc mê vào trong rượu thịt ấy, chờ đến canh năm, hai anh em ta khiến trẻ khiêng rượu thịt ra đón đường ấy, chờ cho Lý Vân đi ngang qua đó tôi sẽ lấy rượu thịt ấy chúc mừng cho va, lại mời bọn quân sĩ ấy mỗi người uống một chén rượu, ăn một miếng thịt, ắt là chúng nó mê man ; chừng ấy anh em ta thả Lý Quì, cho nó trở về Lương Sơn Bạc.
Châu Quí nói:
- Kế ấy rất hay, vậy ta phải làm cho gấp.
Châu Phú nói:
- Lý Vân không biết uống rượu, dẫu va có ăn nhằm thuốc mê đi nữa, thì chẳng bao lâu va cũng tỉnh lại, chừng ấy e khi thân tôi ở đây không đặng!
Châu Quí nói:
- Em đây làm nghề bán rượu thì cũng không khá gì lắm, chi bằng đem bết gia quyến theo qua lên Lương Sơn Bạc mà nhập lỏa, như may có gặp đám nào thì cũng đặng phân tang với người ta. Vậy đêm nay khiến trẻ chở hết những đồ tế nhuyễn lên xe, đem hết vợ con đi chừng mười dậm đường mà chờ anh em ta, như cứu đặng Lý Quì rồi thì sẽ nhập đoàn thẳng lên Lương Sơn Bạc. Còn bây giờ đây thuốc mê đà sẳn trong gói. Ðể qua lấy ra bỏ vào rượu thịt ấy, dẫu Lý Vân không biết uống rượu em hãy cứ việc ép va ăn cho kha khá, thì va cũng phãi mê man chớ chẳng không.
Châu Phú nói:
- Tính như ca ca cũng phãi. Thế nầy tôi phải lên Lương Sơn Bạc mới đặng.
Bèn khiến gia đinh dọn một cái xe, chở hết tế nhuyễn và vợ con đi theo đường lên Lương Sơn Bạc chừng mười dặm, ở đó mà chờ mình.
Ðêm ấy hai anh em Châu Quí nấu thịt mua rượu sẳn sàng, lấy ba chục cái chén không, khiến gia đinh dọn hết gánh ra nơi khúc đường vắng mà chờ Lý Vân.
Ðến khi trời gần sáng, thì có ba mươi lính lệ và một tốp dân làng, dẫn Lý Quì đi qua đó ; còn Lý Vân thì cởi ngựa đi theo sau.
Châu Phú đón trước đầu ngựa mà rằng:
- Thưa thầy, nay tôi nghe thầy giải Lý Quì, thì tôi định chắc là thầy đi ngang qua đây, cho nên sắm sanh rượu thịt, đến đây mầng thầy.
Nói rồi thì rót một chun rượu mời Lý Vân uống, lại hối Châu Quí bưng một dĩa thịt mời Lý Vân ăn.
Lý Văn lật đật xuống ngựa mà rằng:
- Hiền đệ làm chi cho nhọc công lắm vậy?
Châu Phú nói:
- Một ngày cũng đạo thầy trò, nếu tôi không làm như vậy thì có chi gọi rằng nghĩa?
Lý Vân vị tình bưng lấy chén rượu nhấm vào miệng một chút, song không dám uống.
Châu Phú nói:
-Tôi cũng biết thầy không từng uống rượu, song lời tục có nói: Vô tữu bất thành lễ, cho nên tôi phải sắm cho đủ lễ, xin thầy vị tình ráng uống chừng nữa chén mà thôi.
Lý Vân thấy nói đã cạn lời, thì phải ép mình uống hết nữa chén.
Châu Phú nói:
- Thầy không hay uống rượu, tôi cũng không dám ép, vậy xin thầy ăn thịt.
Lý Vân nói:
- Qua ăn tại nhà Tào thái công đã no rồi, ăn nữa không đặng.
Châu Phú nói:
- Từ đây về đó cũng xa, tôi đã có lòng e cho thầy đói, nên mới thức đêm sắm sửa rượu thịt nầy, nếu thầy không uống lại không ăn thì ngặt lòng tui lắm, xin thầy chớ luận ngon dỡ, hãy ăn quấy quả vài miếng lấy thảo mà thôi.
Bèn chọn vài cục thịt lớn mà dâng cho Lý Vân.
Lý Vân thấy Châu Phú ân cần như vậy thì cũng gắng gượng ăn hai cục thịt ấy.
Châu Phú lại mời hết mấy người thợ săn, Tào thái công, Lý Chánh và lính lệ xúm lại ăn uống.
Mấy nguời ấy vốn là bượm rượu, hễ gặp rượu thịt thì ăn uống bất kỳ nguội sốt, ngon dở, ăn uống một hồi, rượu thịt ráo nạo.
Lý Quì thấy mặt hai anh em Châu Quí thì đã biết là dụng kế mà cứu mình, song cũng giả ý nói lớn rằng:
- Sao mi không cho ta ăn uống với ?
Châu Quí nạt rằng:
- Mi là ăn cướp, ai có rượu thịt đâu dư mà cho, mi phải ngậm miệng, đừng nói nữa mà bị đòn.
Bọn ấy ăn uống no say rồi, kẻ thi nằm ngửa, người thì ngồi bẹp xuống đất, lấy mắt nhìn nhau mà miệng nói chi không đặng.
Lý Văn thúc hối lên đường, bọn ấy trơ trơ, đứng dậy không nổi.
Lý Vân biết rằng trúng kế, vừa muốn bước tới đánh anh em Châu Quí, té ra đầu nặng chơn nhẹ lại chóng mặt, đứng cũng không vững, té nhào xuống giữa đường mà ngủ khì.