Hồi 10
Nơi Sơn Bạc, Lâm Xung nhập lỏa
Chốn Thủy Ðình Châu Quí bắn tin.

Qua đến canh hai thì tuyết sa càng nhiều hơn nữa.
Lâm Xung lạnh quá chạy không nổi. Ngó lại Thảo Liệu đường thì cũng đã xa rồi, xảy thấy xa xa có một cụm rừng có vài ngọn đèn chiếu ra.
Lâm Xung liền đi thẳng lại đó, thấy có vài căn nhà tranh mà cũng bị tuyết đè sập hết phân nữa, bèn bước vào cửa, thấy trong ấy có một ông già và bốn năm người con trai ngồi xung quanh lò lửa mà hơ.
Lâm Xung cất tiếng kêu rằng:
- Tôi đi đường bị tuyết sa ướt áo quần hết, xin cho tôi vào hơ với.
Ông già nói:
- Muốn hơ thì lại đây mà hơ, không ai nói gì đâu.
Lâm Xung bước lại hơ quần áo vừa muốn khô, xảy thấy bên lò lửa có một hủ rượu bay mùi thơm ngát.
Lâm Xung nói:
- Xin để nhín rượu ấy lại cho tôi uống với.
Ông già ấy nói:
- Không đặng đâu, chúng tôi mỗi đêm luân phiên với nhau đặng canh giữ vựa gạo nầy thì cũng nhờ có nó. Bây giờ đã canh tư rồi, khí trời đương lành lạnh, có bấy nhiêu rượu đó chúng tôi uống đã không đủ, có đâu nhiều mà hòng để nhín lại cho chú.
Lâm Xung nói:
- Xin chịu phiền để cho tôi đôi ba chén cũng đặng, miễn đở lạnh thì thôi không cần gì nhiều.
Ông già ấy nói:
- Ðừng có đến đây mà nói rỡn.
Lâm Xung nói:
- Tôi làm rộn mà ông dám nói chi tôi sao?
Ông già ấy nói:
- Ta đã rộng lòng cho mi vào đây hơ lửa ; té ra hơ rồi mi lại đòi uống rượu nữa, mi há đi cho mau, nếu không thì ta trói mi lại đây mà nói mi là thằng ăn trộm gạo.
Lâm Xung nghe nói nổi giận mà rằng:
- Lão già này thiệt vô lễ lắm!
Bên lấy cây giáo vít lửa trong lò hơ, văng nhằm mặt ông già ấy, làm cho râu ria cháy hết một bên. Mấy người con trai kia thấy vậy chạy lại bắt Lâm Xung.
Lâm Xung loạn đả một hồi. Mấy người ấy đều chạy tản lạc hết.
Lâm Xung nói.:
- Thôi, bây chạy hết thì khỏe cho ta lắm. Bèn bưng hủ rượu ra lấy cái gáo dừa múc rượu mà uống. Uống khan một hồi, gần hết nữa hủ ; còn nữa hủ thì bỏ lại đó, rồi xách giáo ra đi.
Té ra thấm rượu say ngã lui ngã tới, chơn bước không vững.
Ði chưa đặng một dặm, liền té nhủi bên khe, gượng dậy không nổi, bèn nằm chúi xuống đó mà ngủ.
Ðêm ấy Lâm Xung say nằm dưới đất bị mấy người ấy bắt trói lại giải về một tòa trang viện kia, thấy trong nhà ấy có một người gia đinh bước ra nói rằng:
- Quan nhơn còn chưa dậy, các chú hãy treo nó nơi cửa đó, chờ cho quan nhơn dậy rồi sẽ hay.
Giây lâu Lâm Xung tỉnh rượu nhướng mắt ra xem, thấy một tòa trang viện rất lớn, mà mình thì bị treo, bèn la lớn rằng:
- Sao lại treo tôi như vậy kìa?
Mấy người gia đinh trong nhà nghe Lâm Xung la lớn thì xách cây quơ hèo chạy ra nạt rằng:
- Thằng nầy lớn họng dữ a?
Trong ấy có một ông già bị cháy râu, bước ra nói rằng:
- Ðừng thèm nói chi hết, cớ việc đánh hoài mà thôi.
Các gia đinh nghe theo đều áp lại đánh Lâm Xung.
Lâm Xung bị đánh cựa quậy không đặng, bèn nói rằng:
- Ðể cho chúng bây đánh ta cho đã đi, rồi đây ta cũng có cách kêu nài. Nói vừa dứt lời, thì có một tên gia đinh chạy ra nói với mấy người ấy rằng:
- Quan nhơn ra kia kìa Lâm Xung ngó lại thì thấy có một vị quan nhơn chắp tay sau đít đi cách khoan thai bước ra hỏi rằng:
- Chúng bay đánh ai đó vậy?
Mấy tên gia đinh thưa rằng:
- Hồi hôm đây, chúng tôi bắt đặng thằng nầy là đứa trộm gạo.
Quan nhơn ấy nghe nói bước lại gần xem, nhìn biết là Lâm Xung bèn la rầy gia đinh và mỡ trói cho Lâm Xung mà rằng:
- Vì cớ gì Giáo đầu bị chúng nó treo như vậy?
Lúc ấy, các gia đinh thấy quan nhơn bước lại mở trói cho Lâm Xung thì sợ đi tản ra hết.
Còn Lâm Xung nhìn lại người ấy, té ra là Sài Tấn, bèn nói rằng:
- Quan nhơn cứu tôi với!
Sài Tấn nói:
- Giáo đầu đến đây có việc chi, mà bị chúng nó làm xỉ nhục như vậy?
Lâm Xung mới thuật hết việc bị cháy Thảo Liệu trường cho Sài Tấn nghe.
Sài Tấn nghe rồi thì nói rằng:
- Số mạng huynh trưởng bị hoạn nạn hoài, tuy vậy lại cũng có phương giúp đặng. Nhà nầy cũng là nhà của tôi, vậy huynh trưởng hãy ở lại đây ít ngày, rồi tôi sẽ tính cho.
Bèn kêu gia đinh đem y phục ra cho Lâm Xung thay, rồi mời Lâm Xung lên noãn các (lầu có ống lửa thông cho ấm) mà thết đãi.
Từ ấy Lâm Xung ở đó đàm đạo với Sài Tấn.
Rạng ngày Quản dinh hay đặng ba người ấy đã thác rồi thì lật đật cáo báo với quan Ðại Doãn rằng:
- Tội nhơn là Lâm Xung đã giết Sai Phát, Lục Khiêm và phú An, rồi lại đốt rụi Thão Liệu trường nữa.
Ðại Doãn cả kinh, bèn làm tờ tập nả và vẽ hình Lâm Xung mà truyền rao khắp nơi, tìm bắt cho đặng. Như ai bắt đặng thì thưởng ba ngàn quan tiền.
Lâm Xung hay đặng chuyện ấy, thì ngồi đứng không yên, bèn nói với Sài Tấn rằng:
- Không phải là trong ý tôi tưởng quan nhơn không muốn cho tôi ở ; ngặt vì phép quan truyền bắt rất ngặt. Nếu tôi ở đây, thì e liên lụy đến quan nhơn chăng! Vậy xin quan nhơn tu trợ hành lý ít nhiều, đặng tôi tìm chỗ khác mà ẩn thân. Nếu tôi còn sống đặng thì ngày sau tôi cũng đền ơn cho quan nhơn.
Sài Tấn nói:
- Nếu huynh trưởng muốn đi, để cho tôi chỉ một chổ cho huynh trưởng ẩn thân.Vậy thì tôi làm một phong thơ cho huynh trưởng cầm đi nên chăng?
Lâm Xung nói:
-Nếu quan nhơn có lòng rộng rãi mà gởi gấm cho tôi đặng an thân lập mạng, thì ơn ấy rất trọng song không biết chỗ ấy là chỗ gì?
Sài Tấn nói:
- Chổ ấy kêu là Lương Sơn Bạc, thuộc về tỉnh Sơn Ðông, vuông vức tám trăm dặm. Ở đó có ba người hảo hớn: Người làm đầu kêu là Bạch y tú sĩ, họ Vương tên Luân ; người thứ hai kêu là Mô trử thiên, họ Ðổ tên Thiên; người thứ ba là Vân lý kim, họ Tống tên Vạn, ba người ấy tụ tập bảy tám trăm lâu la, ở đó mà ăn cướp, cho nên nhiều người mang tội nặng đều trốn đến đó mà ẩn mình ; hễ đến bao nhiêu thì ba người ấy đều nạp dụng hết, lại ba người hảo hớn ấy đều là giao hậu với tôi, thường hay gởi thơ cho tôi. Nay tôi tính làm một phong thơ gởi huynh trưởng đến đó nhập lỏa. Vậy huynh trưởng có bằng lòng hay chăng?
Lâm Xung nói
- Nếu đặng như vậy cũng tốt.
Sài Tấn nói:
- Ngặt vì bây giờ đây quan quân đương treo bãng và sai người ở giữ gìn nơi đường ấy, thì huynh trưởng biết đi ngả nào?
Nói rồi bèn cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi nói với Lâm Xung rằng:
- Tôi có kế nầy đưa huynh trưởng ra khỏi đặng.
Lâm Xung nói:
- Nếu quan nhơn giúp cho tròn việc thì ơn ấy tôi tạc dạ ghi xương.
Sài Tấn liền khiến gia đinh sắm sửa cung tên và dắt chó săn giả chước đi săn. Xen Lâm Xung vào đó, đặng có đưa qua khỏi ải.
Khi đi đến ải, người giữ ải thấy Sài Tấn thì mầng rỡ mà rằng:
- Quan nhơn đi dạo chơi hay là có chuyện chi?
Sài Tấn nói:
- Tôi buồn cho nên dắt gia đinh đi săn bắn chơi. Bấy lâu chổ nầy không thấy canh giữ, sao bây giờ lại nghiêm nhặt lắm vậy?
Người ấy nói:
- Nay có tờ tập nả của quan Ðại Doãn nơi Thương Châu, khiến bắt phạm nhơn là Lâm Xung, cho nên chúng tôi phải canh giử nghiêm nhặt như vầy. Hễ có thương khách đi ngang qua thì phải tra gạn chín chắn rồi mới cho đi.
Sài Tấn cười rằng:
-Nội gia đinh tôi đây là ba chục đứa, có Lâm Xung lộn vào trong ấy, sao lại không bắt nó?
Quân ấy cũng cười rằng:
- Quan nhơn là người biết phép lắm, lẻ nào lại đem phạm nhơn theo làm chi. Thôi quan nhơn hãy đi đi.
Sài Tấn lại cười rằng:
- Vậy thì để tôi đi, như may đặng thịt rừng thì tôi đem về cho ăn.
Nói rồi bèn từ giả đi.
Ði đặng mười bốn, mười lăm dặm.
Sài Tấn khiến Lâm Xung xuống ngựa thay y phục rồi từ giả nhau mang gói lên đường.
Rồi đó Sài Tấn đi săn bắn một hồi đến chiều mới trở về.
Còn Lâm Xung đi hơn mười ngày thì gặp lúc mùa đông, phần thì tuyết sa, phần thì gió bấc lạnh lẽo chịu không nổi song cũng phải ráng mà đi.
Ngày kia đi đến một tiệm rượu, bèn bước vào kêu tửu bảo.
Tửu bảo lật đật chạy ra hỏi rằng:
- Khách quan muốn mua chừng bao nhiêu rượu?
Lâm Xung nói:
- Mua chừng hai ống thôi.
Tửu bảo vâng lời đong hai ống rượu đem cho Lâm Xung.
Lâm Xung lại hỏi rằng:
- Cớ vật chi dưa cay hay không?
Tửu bảo nói:
- Có thịt trâu, thịt ngõng và thịt gà.
Lâm Xung nói:
- Xắt cho ta hai cân thịt trâu.
Tửu bảo vâng lời, xắt thịt bưng ra cho Lâm Xung ăn.
Lâm Xung uống đặng ba, bốn chén rượu thì thấy trong tiệm có một người tướng mạo khôi ngô, râu mọc ba chòm buóc ra ngoài sân xem tuyết.
Lâm Xung khiến tửu bảo đong thêm rượu, tửu bảo đong thêm rồi thì Lâm Xung hỏi tửu bảo rằng:
- Từ đây đi Lương Sơn Bạc còn bao xa?
Tửu bảo đáp rằng:
- Ở đây đi Lương Sơn Bạc ước chừng vài dặm mà thôi, song đi bộ không đặng ; nếu muốn đi thì phải mướn ghe mà đi mới đặng.
Lâm Xung nói:
- Vậy ngươi mướn giùm cho ta đặng chăng?
Tửu bảo nói:
- Bây giờ trời đã chiều rồi mà tuyết xuống lạnh lắm, chắc là mượn ghe không đặng.
Lâm nói:
- Ngươi hãy làm ơn mướn cho đặng ghe mà đưa ta qua, thì ta sẽ cho ngươi tiền nhiều.
Tửu bảo nói:
- Không có chỗ nào để mướn ghe đặng.
Lâm Xung ngẫm nghĩ rằng:
- Như vậy thì khó lắm, khi ta ở Ðông Kinh đương làm Giáo đầu ta muốn đi đâu thì đi cũng đặng, đến nay bị Cao Cầu hại ra thân như vầy làm cho ta không chỗ nương dựa, thiệt là thảm thiết lắm!
Nghĩ đến đó thì hỏi tửu bão mượn cây viết đặng làm một bài thơ tám câu, đề vào tra vách rằng:
Trượng nghĩa ấy Lâm Xung
Là người rất hiếu trung
Ðã nên trang tuấn kiệt
Lại đáng bậc anh hùng
Nghĩ phận thêm buồn dạ
Công danh chửa phỉ lòng
Mai sau dẫu đắc chí,
Oai trấn cõi Sơn Ðông
Viết rồi lại rót rượu uống nữa, khi đương uống thì thấy người xem tuyết khi nảy bước lại thộp ngực Lâm Xung mà rằng:
- Khi ngươi ở Thương Châu thì ngươi đã bị tội rất nặng. Quan Ðại Doãn truyền rao ai bắt đặng người thì thưởng ba ngàn quan, sao ngươi còn dám cả gan đến đây?
Lâm Xung hỏi rằng:
- Người biết ta là ai chăng?
Người ấy nói.
- Sao lại không biết? Ngươi là Giáo đầu Lâm Xung chớ ai.
Lâm Xung nói:
- Không phải đâu, ta là họ Trương.
Người ấy cười rằng:
- Nói láo, tên họ ngươi đã đề trên vách, còn mặt ngươi thích tự rõ ràng, sao ngươi còn dối ta.
Lâm Xung nói:
- Thiệt ý người muốn bắt ta sao?
Người ấy nói:
- Ấy là ta nói chơi chớ ta bắt người làm chi?
Bèn mời Lâm Xung ra phía sau, đi thẳng qua nhà Thủy đình, khiến tửu bảo đốt đèn lên, rồi ngồi lại nói với Lâm Xung rằng:
- Khi nảy huynh trưởng nói Lương Sơn Bạc, thế thì huynh trưởng muốn đến đó ẩn thân chăng? Huynh trưởng ôi. Lương Sơn Bạc là chổ sơn trại của cường nhơn, huynh trưởng đến đó làm chi?
Lâm Xung nói:
- Tôi không giấu chi túc hạ, tôi bị tội quan quyền truyền bắt nghiêm nhặt không chổ ẩn thân, cho nên muốn đến đó nhập lỏa.
Người ấy nói:
- Tôi tưởng thì cũng có người nào gửi gấm cho huynh trưởng nhập lỏa, chứ chẳng không.
Lâm Xung nói:
- Một người cố hữu của tôi ở tại Hoành Hải quận, thuộc về Thương Châu gởi một phong thơ tiến dẫn.
Người ấy nói:
- Có phải Tiểu Tiền Phong Sài Tấn chăng?
Lâm Xung nói:
- Sao túc hạ lại biết?
Người: ấy nói:
- Sài quan nhơn là người giao thân với sơn trại Ðại vương là Vương Luân lắm ; thường hay gởi thơ qua lại hoài. Ấy cũng vì khi trước Vương Luân và Ðổ Thiên thi rớt, rồi thường hay tới lui với Sài Tấn. Lại khi ra đi thì Sài Tấn có tư trợ vàng bạc cho đi. Vì vậy cho nên hai người ấy mang ơn Sài Tấn lắm.
Lâm Xung nghe nói liền quì lạy rằng:
- Tôi là người không biết, xin miễn chấp. Vậy chớ danh tánh túc hạ là chi? Xin cho tôi rõ.
Người ấy lật đật đật, lê rằng:
- Tôi là thủ hạ của Vương Luân, họ Châu tên Quí, nguyên người ở huyện Nghi Thủy, châu Nghi Châu. Từ khi tôi đến đây thì chủ trại khiến tôi lập tiệm rượu này đặng thám thính thương khách qua lại, hễ thấy ai có tiền bạc nhiều, thì phải báo cho sơn trại hay ; còn như người nào đi một mình đến đây, không có tiền bạc của cải chi thì tôi phải cho uống rượu mê mà giết đi, đặng lấy thịt nạc phơi khô, thịt mở thắng dầu đốt đèn. Khi nảy vì huynh trưởng hỏi thăm Lương Sơn Bạc, cho nên tôi mới không ra tay, đến chừng thấy bài thơ của huynh trưởng đề đó, mới biết tên huynh trưởng thì lấy làm mừng lắm. Vì bấy lâu nghe thiên hạ đồn nói huynh trưởng là người hào kiệt nên cũng muốn cho gặp mặt, đến nay huynh trưởng đến đây lại có thơ của Sài quan nhơn tiến cử nữa ắt là chủ trại tôi trọng dụng chớ chẳng không. Liền khiến tửu bảo dọn ra một mâm thịt cá ê hề, đặng thết đãi Lâm Xung. Hai người ăn uống và đàm đạo với nhau cho đến nữa đêm.
Mản tiệc rồi Lâm Xung hỏi Châu Quí rằng:
- Có thế chi đưa tôi qua đó chăng?
Châu Quí nói:
- Xin huynh trưởng chớ lo, ở đây có sắm sẳn thuyền rồi. Vậy huynh trưởng tạm nghĩ một đêm rồi rạng đông tôi sẽ kêu dậy đi.
Hai người bèn rũ nhau nghĩ.
Qua đếu canh năm, Châu Quí kêu Lâm Xung dậy ; gở chải xong rồi, dọn rượu thịt ăn uống. Ăn uống xong rồi thì Châu Quí bắn một mủi tên qua bên Lương Sơn Bạc.
Lâm Xung hỏi rằng:
- Làm như vậy có gì chăng?
Châu Quí nói:
- Ấy là tên hiệu đó trong giây phút sẽ có thuyền qua rước. Giây lâu quả có bốn năm đứa lâu la chống một chiếc thuyền, đến chực bên Thủy đình.
Châu Quí mới dắt Lâm Xung xuống thuyền chống qua bên Kim Sa Na.
Khi qua đến nơi rồi Lâm Xung với Châu Quí đều bước lên bờ đặng vào sơn trại.
Ði dọc đường thì Lâm Xung thấy hai bên đường đều có cây cối rất lớn, đi đến nữa chặn núi thì có một cái nhà Phấn kim đình, đi đến một đổi nữa, thì thấy có một cái ải lớn, trước ải ấy thấy để cung giáo rất nhiều, bốn phía đều có để cây đá.
Lâu la thấy hai người ấy đến thì lên ải báo trước.
Hai người ấy lên đến cửa trại, Châu Quí dắt Lâm Xung vào đến Tụ Nghĩa đường thì thấy một người ngồi giữa (ấy là Vương Luân) , một người ngồi bên tả (ấy là Ðổ Thiên) và một người bên hữu (ấy là Tống Vạn ).
Châu Quí bước vào thì lễ và kêu Lâm Xung vào đứng một bên mình, rồi chỉ Lâm Xung thưa với ba người ấy rằng:
- Người nầy là Lâm Xung làm Giáo đầu trong tám chục muôn cấm binh, tại Ðông Kinh ; vì bị Cao Thái úy hãm hại cho nên mắc tội thích tự và đày qua Thương Châu. Ðến đó lại bị Cao Thái úy toan mưu khiến người đốt nơi Thảo Liệu trường, cho nên va đã giết hết ba mạng mà trốn qua ở nhà Sài quan nhơn, thì Sài quan nhơn cũng cung kính lắm, rồi viết thơ tiến cử cho va nhập lỏa.
Lâm Xung lại dâng thơ ấy cho Vương Luân.
Vương Luân giở ra xem rồi thì mời Lâm Xung ngồi và khiến lâu la đem rượu thịt thết đải.
Ðương khi ăn uống thì Vương Luân ngẫm nghĩ rằng:
- Vương ta là một tên học trò thi rớt mượn sức Ðổ Thiên mà chiếm cứ chổ nầy. Ðến sau Tống Vạn tới nhập lỏa nữa, hai người ấy cũng là võ nghệ tầm thường, không giỏi chi lắm ; còn ta thì trói gà không chặc. Nay lại thêm vô một người này đã có làm chức Giáo đầu rồi, chắc là nó võ nghê cao cường lắm, nếu để nó ở lâu, nó biết sức ta thì e khi nó cưỡng chiếm của chúng ta chăng? Chi bằng ta kiếm cớ đuổi phứt nó đi đặng cho khỏi việc hậu hoạn thì hay hơn.
Nghĩ như vậy bèn truyền lâu la dọn một tiệc rất lớn thết đãi Lâm Xung. Ăn uống rồi, thì Vương Luân khiến lâu la bưng ra một mâm năm mươi lượng bạc và hai cây hàng, rồi đứng dậy nói với Lâm Xung rằng:
- Sài quan nhơn tiến cử túc hạ đến đây nhập lỏa với anh em tôi, thì cũng là chuyện tốt. Song tôi nghĩ vì trại nầy lương phạn thì ít, nhà cửa thì nhỏ, sức người thì yếu, e ngày sau làm rối cho túc hạ chăng. Vậy nên tôi tạm dùng lễ bạc, xin túc hạ hãy lãnh lấy của nầy rồi đi kiếm chổ khác ẩn thân thì hay hơn.
Lâm Xung nói:
- Tôi đến đây, đường xa ngàn dặm, xin đại nhơn hãy rộng lòng đoái tưởng thân tôi và nghĩ tình Sài quan nhơn cho tôi nhập loa với, thì ngày sau tôi cũng hết lòng hết sức đền ơn đáp nghĩa cho liệt vị đại nhơn, kẻo công tôi đến đây là có ý muốn đến nhập lỏa, chớ không phải muốn đến kiếm tiền bạc chi, xin đại nhơn nạp dụng tôi thì quí hơn.
Vương Luân nói:
- Chổ nầy là chổ nhỏ nhoi lắm, không thể chứa nhà ngươi đặng đâu. Thôi, hãy lấy bạc mà đi chỗ khác thì hay hơn, nói nhiều lời cũng vô ích.
Châu Quí thấy vậy thì can rằng:
- Vả trong sơn trại ta đây lương phạn tuy ít, song cũng có thế mượn các chỗ gần đây đặng ; còn nhà cửa tuy là chật hẹp, song cũng có thể thêm đặng, vả lại người nầy là người của Sài quan nhơn tiến cử nếu khiến va đi chỗ khác, tôi e ngày sau mích lòng Sài quan nhơn chăng. Vả lại va cũng là người võ nghệ cao cường nếu để cho va ở đây thì ngày sau cũng có chỗ dùng đặng.
Ðổ Thiên nói:
- Lời ấy rất phải, nếu chúng ta không nạp dụng Lâm Xung, thì ngày sau mặt mũi nào thấy mặt Sài quan nhơn đặng.
Tống Vạn cũng khuyên lơn Vương Luân xin để cho Lâm Xung ỡ.
Vương Luân nói:
- Các em chưa rõ vả Lâm Xung tuy là người phạm tội mặc lòng, song chưa biết lòng dạ va thế nào, e khi va muốn đến đây dòm hạnh chúng ta đặng tuông công chiết tội chăng?
Lâm Xung nói:
- Tôi là người bị tội nặng, nên mới phải vào đây nhập lỏa, xin liệt vị chớ nghi.
Vương Luân nói:
- Nếu ngươi có lòng thiệt muốn nhập lỏa thì phải nạp một cái danh trạng.
Lâm Xung nói:
- Tưởng việc chi thì khó, chớ danh trạng chẳng khó gì, vì tôi cũng biết chữ nghĩa chút đỉnh, xin cho một tờ giấy đặng tôi viết.
Châu Quí cười rằng:
- Giáo đầu chưa rõ. Trong điều lệ của sơn trại nầy. Hễ ai muốn nhập lỏa thì phải nạp danh trạng. Tuy kêu là danh trạng, song không phải làm tờ giấy chi, ấy là muốn khiến Giáo đầu xuống núi giết một người lấy thủ cấp mà nạp, thì chủ trại mới hết nghi. Như vậy mới gọi là danh trạng.
Lâm Xung nói:
- Việc ấy cũng không khó để tôi làm cho.
Vương Luân nói:
- Hạn cho ngươi nội ba ngày phải cho có danh trạng ấy. Nếu quá ba ngày thì ta không cho ở.
Lâm Xung vâng lời.
Mãn tiệc rồi thì Châu Quí từ giả trở về tiệm, còn Lâm Xung ra nơi phòng khách mà nghĩ.