Chương 16

Quang Viễn gác máy, anh đứng dậy đi qua phòng bên cạnh, gõ gõ vào cửa. Tiếng Huỳnh Nhiên vọng ra:
- Cứ vào đi.
Quang Viễn quay về phía salon, thấy Huỳnh Nhiên đang ngồi đọc báo có vẻ chăm chú, anh yên tâm đi vào phòng.
- Anh Nhiên. Ông Đạt mời mình sáu giờ chiều nay đến nhà hàng Mỹ Lan. Tôi hẹn lát nữa trả lời.
Huỳnh Nhiên ngẩng lên:
- Sao anh không đồng ý luôn?
- Tôi sợ chiều nay anh không rảnh. Sợ là...
Anh im lặng, không tiện nói ra rằng sợ Hồng Diễm quấy rầy. Nhưng Huỳnh Nhiên hiểu và lập tức gạt đi:
- Đừng quan tâm tới cô ta làm gì, anh cứ hẹn ông ấy như vậy đi.
- Có lẽ ông ấy muốn cám ơn anh về vụ café.
- Có thể như vậy, dù sao qua lại với ông ta cũng tốt. Anh gọi điện cho bên ấy ngay đi.
Quang Viễn gật đầu rồi đi ra ngoài. Anh bắt gặp Hồng Diễm đang đứng lóng ngóng gần đó. Không nén được, anh ném cho cô ta cái nhìn khó chịu, rồi bỏ đi vào phòng của mình.
Hồng Diễm cười khẩy nhìn theo anh. Cô thấy tức nhiều hơn là tự ái. Bất kể Huỳnh Nhiên có thích hay không, cô nhất định chiều nay sẽ đến đó cho biết mặt ông Đạt. Và để dằn mặt cả Thy Mai nữa.
Buổi chiều Hồng Diễm đến nhà hàng hơi trễ. Hình như mọi người cũng chỉ mới tới. Trên bàn chỉ có bình hoa. Cô quan sát cử chỉ của mọi người từ xa. Huỳnh Nhiên ngồi đối diện với Thy Mai. Bên cạnh cô là người đàn ông đứng tuổi mà cô đoán là ông Đạt. Thy Mai ngồi im lìm. Rõ ràng là rất miễn cưỡng khi đến đây. Thậm chí cô ta cũng không cần biết như vậy là bất lịch sự hay không. Sự có mặt của cô chắc chắn sẽ chẳng làm cô ta hứng thú được rồi.
Hồng Diễm uyển chuyển đi về phía bàn. Phớt lờ cái nhìn sửng sốt của Quang Viễn và vẻ lầm lì của Huỳnh Nhiên. Cô thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, gật đầu chào ông Đạt. Ông cũng gật đầu đáp lại dù chẳng biết cô là ai. Hồng Diễm nói một cách vui vẻ:
- Có phải ông là giám đốc công ty Nam Đạt, rất hân hạnh biết ông.
Cô chìa tay ra, ông Đạt siết nhẹ tay cô:
- Hân hạnh được biết cô.
- Cứ gọi tôi là Hồng Diễm, tôi là người nhà của anh Nhiên, có cổ phần ở trong công ty.
Quang Viễn bực mình khẽ cau mày. Điệp khúc này anh đã nghe đến cả trăm lần, đến mức chán ngấy. Chỉ có cô ta là không biết chán và rất tự tin về điều đó. Anh liếc mắt nhìn Huỳnh Nhiên như dò hỏi tại sao cô ta lại biết buổi tiệc này. Nhưng Huỳnh Nhiên đã nghiêm nghị quay chỗ khác. Anh đành yên lặng giữ vai trò của kẻ bàn quan.
Người bồi bàn bày trí các thứ lên bàn. Thy Mai hơi né người qua một bên nhường chỗ, vì Hồng Diễm vô ý ngồi lấn cả qua cô, bắt buộc cô phải nhích về phía ông Đạt. Tối nay Thy Mai có vẻ thụ động kỳ lạ. Như không còn linh hoạt hay làm chủ được mình. Ông Đạt nghiêng đầu về phía cô:
- Cô có sao không, hình như cô không khỏe. Có cần tôi đưa về không? Cô đừng ngại, nếu mệt thì cứ về, không sao cả.
Thy Mai lắc đầu.
Ông Đạt định rót nước cho cô. Nhưng trên bàn chỉ có bia, ông quay lại tìm người bồi bàn:
- Cậu cho tôi một ly cam vắt.
Cử chỉ săn sóc của ông Đạt không lọt khỏi mắt Huỳnh Nhiên. Nhưng anh không hề có phản ứng nào khác ngoài vẻ bình thản kín bưng. Hồng Diễm cũng thấy là lạ. Đáng lẽ phải ngược lại chứ. Thy Mai là thư ký của ông ta kia mà. Cô nhìn ông Đạt gắp thức ăn cho Thy Mai, đôi mắt lóe lên một tia vui thích vì sự phát hiện của mình.
Ông ta thậm chí cũng không nhận thấy vậy là kỳ lạ. Cũng không hề có ý giữ gìn thận trọng. Có nghĩa là ông ta đã đi đến mức độ tình cảm nào đó, rất công khai. Cô nàng Thy Mai này cũng ghê gớm lắm.
Cô nhìn Huỳnh Nhiên dò xét. Không thấy anh có biểu hiện gì, cô bèn lên tiếng như cố tình lưu ý anh:
- Ông Đạt chu đáo ghê. Nhìn ông lo cho Thy Mai mà tôi thèm được như vậy. Thế sao anh Nhiên? Anh có thấy vậy không?
Đúng là Hồng Diễm rất biết cách làm nổi bật sự vô duyên sống sượng của mình. Huỳnh Nhiên im lặng quay mặt đi. Ông Đạt cũng không biết nói gì cho thích hợp. Quang Viễn buông đũa xuống thẳng thừng:
- Chị Diễm vui tính quá. Tôi thấy không có gì khó xử cả chỗ bạn bè với nhau thôi mà.
Thy Mai im lặng. Cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng nên cũng không đủ hoạt bát cứu vãn không khí nặng nề này. Nhưng Hồng Diễm thì rất hưng phấn khi chọc tức được Huỳnh Nhiên. Và cô ta quyết bắt anh phải đau đớn hơn thế nữa. Cô nâng ly bia bề phía Thy Mai:
- Tôi rất thích cách dễ chịu của cô, chúng ta uống làm quen với nhau đi.
Không từ chối được, Thy Mai nâng ly cam của mình lên. Nhưng Hồng Diễm lắc đầu nguầy nguậy:
- Đâu có được, chơi như vậy là không công bằng rồi, chị phải uống bia mới được.
Thy Mai mỉm cười:
- Tôi không từ chối.
Cô quay qua ông Đạt:
- Xin phép mượn ly của ông.
Rồi cô chạm ly với Hồng Diễm. Uống một hơi. Hồng Diễm cũng uống vơi đến nửa lỵ Thấy Thy Mai có vẻ vững vàng cô mới chợt nghĩ ra. Thy Mai quen giao tiếp rồi, bia đâu có đủ sức làm cho cô say. Cô bèn ngoắc một người bồi bàn:
- Mang rượu ra đây, loại nào mạnh một chút.
Huỳnh Nhiên lập tức lên tiếng:
- Đủ rồi Diễm. Cô muốn uống thì có thể mang về nhà, chúng tôi còn bàn công việc nữa.
- Các anh cứ bàn bạc. Tôi chỉ uống với Thy Mai thôi mà.
- Tửu lượng của cổ yếu lắm, tôi không đồng ý để cô ép buột cổ như vậy.
Hồng Diễm nhìn ông Đạt một cái rồi cười tinh quái:
- Anh kỳ thật, làm gì lo cho Thy Mai quá vậy. Việc đó đã có ông Đạt lo rồi mà.
Ông Đạt giơ tay như ngăn lại, nhưng Hồng Diễm đã cầm chai rượu trên tay người bồi bàn, rót ra hai ly:
- Xin mời, từ chối là phụ lòng tôi lắm đó. Không lẽ cô bất lịch sự với người muốn làm quen với mình, phải không cô Thy Mai?
Ông Đạt giơ tay cầm ly:
- Tôi sẽ uống thế cô ấy để làm quen với cô.
- Không được, ông thì để anh Nhiên mời. Tôi mời Thy Mai mà.
- Nhưng cổ không được khỏe. Tôi có thể...
Ông Đạt chưa nói hết câu, Thy Mai đã cầm chiếc ly trên tay ông thản nhiên:
- Tôi cũng muốn uống cho biết lắm. Mời chị.
Cả hai lại nâng ly, Hồng Diễm uống một hơi cạn sạch. Thy Mai hơi nhăn mặt, nín thở uống đến nửa ly. Huỳnh Nhiên nhìn cô chăm chăm. Nhưng không nói gì, được thể, Hồng Diễm lại rót đầy ly trước mặt cô.
- Nhiều lúc cũng phải nổi loạn chút xíu đó Thy Mai, uống rồi cô sẽ thấy mình nhẹ đi những gì bực tức. Tôi bảo đảm cô sẽ thấy thích.
Và cô cầm ly, từ từ uống, uống mãi đến hơn nửa ly Huỳnh Nhiên chợt giữ tay cô lại:
- Thôi. Đủ rồi, đừng uống nữa.
Anh quay qua Hồng Diễm:
- Cả cô nữa, nghe chưa.
Quang Viễn vội cầm chai cất qua một bên. Nhưng Hồng Diễm đang muốn khiêu khích Huỳnh Nhiên. Cô vội giằng lại:
- Anh này vô duyên quá, đưa đây. Thy Mai không từ chối thì thôi, mắc gì tới anh.
Thấy cái nhìn như ra lệnh của Huỳnh Nhiên. Quang Viễn bất kể sự phản đối của cô, anh mang chai về phía quầy. Hồng Diễm nhăn mặt định nói thì Huỳnh Nhiên nghiêm giọng:
- Cô quậy bao nhiêu đó đủ rồi, để người khác nói chuyện đi. Nếu không bắt buột tôi phải mời cô về đó.
Anh quay về phía Thy Mai, nãy giờ cô vẫn không nói gì. Chỉ trầm tĩnh uống dần dần đến cạn ly. Anh có cảm giác cô muốn chống đối anh, muốn làm điều gì đó nổi loạn. Sự nổi loạn xa lạ với bản chất của cô. Cô không ồn ào như Hồng Diễm, mà cứ trầm lắng, khó thuyết phục. Anh sợ cô nhất ở sự bướng bỉnh. Và bỗng thấy giận ghê gớm. Nếu đây không phải là nhà hàng thì anh sẽ làm một điều gì đó bắt cô phải khuất phục, kể cả sự thô bạo.
Nãy giờ ông Đạt vẫn ngồi yên. Ông thật sự không biết ứng xử thế nào cho thích hợp. Hồng Diễm đã biến buổi tiệc thân mật thành một tiệc nhậu của hai người phụ nữ. Còn Thy Mai thì có vẻ gì đó thật khó hiểu. Cả Huỳnh Nhiên cũng vậy, dù anh đã tỏ ra rất lịch thiệp với ông.
Hồng Diễm đã chịu ngồi yên dù rất ấm ức. Cô rất ngán khi Huỳnh Nhiên bắt đầu nổi giận. Lúc đó anh cũng như thép một vẻ cứng rắn áp đảo làm cô sợ thật sự. Cho nên, dù rất muốn làm cho Thy Mai say để ông Đạt săn sóc. Cô vẫn không dám làm gì khác hơn. Nhưng cô hứa sẽ bắt Huỳnh Nhiên phải chứng kiến mối quan hệ của họ, để anh sáng mắt ra.
Huỳnh Nhiên và ông Đạt trao đổi với nhau về những vấn đề của công ty. Quang Viễn cũng tham gia câu chuyện, chỉ có hai người phụ nữ ngồi yên. Thy Mai bắt đầu thấy lừ đừ, choáng váng. Cô tì tay lên bàn, xoa xoa trán. Nhưng như thế vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào. Cô vịn chặt mép bàn, cố giữ để mình đừng gục xuống.
Cử chỉ của Thy Mai không thoát khỏi cặp mắt của mọi người trong bàn. Ông Đạt lay lay cô:
- Cô làm sao vậy, Thy Mai? Say rồi phải không, để tôi đưa cô về nhé.
Ông quay lại mọi người:
- Xin lỗi. Tôi phải đưa cổ về trước. Xin lỗi quý vị.
Ông lấy chiếc áo vắt trên ghế mặc vào cho cô. Rồi dìu cô đứng dậy. Thy Mai ngất ngưởng giữ chặt cạnh ghế cố đứng vững.
- Tôi không sao cả. Tự đi được, ông cứ mặc tôi.
Cô lảo đảo rời bàn. Ông Đạt vẫn giữ chặt tay cô cho khỏi ngã. Huỳnh Nhiên nãy giờ vẫn ngồi yêu quan sát Thy Mai cặp mắt tối sầm. Anh bỗng đứng lên, bước vòng qua gạt tay ông Đạt:
- Để tôi đưa cô ta về.
Ông Đạt rất ngạc nhiên về cách xử sự kỳ lạ của Huỳnh Nhiên, vội làm một cử chỉ phản đối:
- Tôi tự đưa được rồi, không dám phiền đến cậu đâu.
Nhưng Huỳnh Nhiên đã choàng tay qua dìu Thy Mai, vẻ mặt anh lầm lầm khi nhìn ông Đạt. Anh buông một câu ngắn gọn:
- Cô ta là vợ tôi, ông hiểu chưa?
Ông Đạt vội buông Thy Mai ra, đứng sững nhìn Huỳnh Nhiên. Hồng Diễm cũng phản đối:
- Anh không được đưa nó về nhà, còn tôi thì sao. Tại sao không để ông Đạt lo cho nó? Anh lãng nhách vừa vừa thôi.
Nhưng Huỳnh Nhiên mặc kệ những tiếng léo nhéo của cô. Anh đưa Thy Mai ra cửa, Hồng Diễm vội đứng lên định đi theo. Quang Viễn bèn giữ cô lại:
- Chị đừng lộn xộn nữa. Làm phiền người ta quá lắm. Tại chị đó biết chưa.
Hồng Diễm ngồi im, tím mặt vì tức. Rốt cuộc gậy ông lại đập chính lưng ông. Cô chỉ định để Huỳnh Nhiên chứng kiến tình cảm của Thy Mai. Ai ngờ anh lại độc đoán giằng cô ta ra khỏi ông Đạt. Cô tức chết được mà chỉ biết đứng nhìn với cảm giác bất lực.
o0o
Thy Mai mở mắt ra nhìn lên trần nhà. Cô nằm im một lát rồi chống tay ngồi dậy. Nhưng cảm giác nhức đầu làm cô khẽ rên lên một tiếng, rồi lại nằm chúi xuống giường, nhắm mắt lại. Không hiểu sao sáng nay mình nhức đầu đến vậy.
Nằm yên một lát, cô lăn qua một bên. Và giật mình ngồi phắt dậy, sửng sốt khi thấy Huỳnh Nhiên bên cạnh. Anh vẫn còn ngủ say. Bị cô đè lên tay, anh giật mình thức dậy. Thy Mai nhìn anh chăm chăm, giọng cô vẫn còn kinh ngạc:
- Sao anh lại ở đây, ai cho anh tùy tiện vào phòng tôi như vậy?
Huỳnh Nhiên chống tay ngồi lên, lắc mạnh đầu cho tỉnh táo:
- Em nhìn kỹ xem đây là phòng ai.
Thy Mai quay nhìn xung quanh. Cách bày trí ở đây có vẻ một khách sạn hơn là nhà. Cô nhíu mày cố hiểu, Huỳnh Nhiên lên tiếng:
- Em thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra tối qua sao?
Thấy Thy Mai ngẫm nghĩ, anh nói tiếp:
- Hôm qua em bị Hồng Diễm thách thức đến mức uống gần hai ly rượu, anh phải đưa em về đây. Về phòng lại nôn mửa lung tung, anh phải dọn đến một giờ mới xong, không biết uống rượu thì thôi, bày đặt làm chi vậy.
Thy Mai ngồi vòng tay qua chân, đầu cúi xuống gối. Lặng lẽ nhớ lại những gì diễn ra ở nhà hàng. Nhưng cô chỉ nhớ được chuyện mình với Hồng Diễm đối kháng nhau. Sau đó thì không thể hình dung được nữa. Không ngờ cô lại quậy Huỳnh Nhiên đến vậy. Hồng Diễm chịu để yên cho anh đưa cô về đây sao?
Thy Mai chợt vùng dậy ngồi tránh xa Huỳnh Nhiên giận dữ:
- Tại sao anh lại đưa tôi về đây? Tôi không bao giờ chịu ở cùng nhà với cô ta đâu. Anh thật là quá đáng, sao anh dám coi thường tôi như vậy chứ?
Cô xô Huỳnh Nhiên qua một bên, chuồi người muốn bước xuống giường. Nhưng anh giữ chặt cô lại:
- Em làm gì vậy? Đây là khách sạn chứ không phải nhà anh. Cô ta đang ở đó, em có muốn anh cũng không đưa em về đó đâu.
Cách giải thích của anh lại làm Thy Mai bị xúc phạm ghê gớm. Cô run giọng:
- Việc gì anh phải cư xử một cách lén lút như vậy. Tôi tôi phải là nhân tình của anh. Cô ta thì có thể công khai sống với anh còn tôi thì... Anh quá đáng lắm. Anh...
Thy Mai im bặt, tức đến mức không nói được, không diễn tả được hết cảm giác bị coi thường. Huỳnh Nhiên như hiểu rất rõ tâm trạng của cô. Anh kéo Thy Mai vào lòng, dịu dàng cúi xuống tìm môi cô. Nhưng Thy Mai đã vùng ra.
- Đừng có đối xử với tôi như vậy. Tôi không phải là món hàng của anh.
Thấy Thy Mai cứ giẫy giụa cố thoát khỏi anh, Huỳnh Nhiên mím môi, dằn cô xuống giường.
- Tại sao lúc nào em cũng gán cho anh đủ thứ xấu xa như vậy? Cô ta ngang ngược đến ở nhà anh không cách gì mời cô ta đi chỗ khác được. Vậy thì anh biết làm gì hơn là bỏ đến sống ở đây. Lẽ ra anh đã về thành phố rồi. Nhưng anh cứ nán lại vì em và vì công việc. Còn em thì lúc nào cũng chống đối và quậy đủ chuyện. Hôm qua em uống rượu như vậy, anh không trách em một câu. Đáng lẽ em phải biết tự xấu hổ, ai mới là quá đáng hả Mai?
Thy Mai nằm im, thái độ mạnh bạo của Huỳnh Nhiên không làm cô để ý. Điều cô quan tâm là cách giải thích của anh. Nó có vẻ hợp lý, và rất đúng với điều mong mỏi. Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ về buổi chiều gặp Hồng Diễm ngoài cổng nhà Huỳnh Nhiên. Lúc ấy cô đã muốn hóa điên vì cảm giác uất ức. Cô đã thề với lòng sẽ không nhìn hoặc nói chuyện với anh nữa. Cảm giác đó thật khổ sở, khốn đốn. Nhưng bây giờ, trong khoảnh khắc, tất cả bỗng đảo lộn đến nỗi cô thấy mình thật vô lý khi không chịu tìm hiểu. Và cảm giác hối hận của đêm nào lại xâm chiếm lấy cô, mãnh liệt đến nỗi cô bỗng thấy tội nghiệp Huỳnh Nhiên sâu sắc. Cô choàng tay qua cổ anh:
- Em xin lỗi, đừng giận em. Chỉ tại em đã gặp cô ta ở nhà anh. Cô ta một mực không cho em gặp anh, em tự ái quá nên cái gì cũng dễ giận. Em xin lỗi.
Huỳnh Nhiên rất ngạc nhiên về cử chỉ thay đổi bất ngờ của Thy Mai. Bị cô kéo xuống, anh không còn cách nào khác hơn là cúi xuống gần cô, thận trọng nhìn mặt cô:
- Em có nói thật ý nghĩ của mình không vậy? Anh không hiểu sao em đột ngột thay đổi thế. Có chuyện gì vậy Mai?
Thy Mai hơi nhắm mắt lại:
- Em đã từng nghĩ, nếu cứ tiếp tục đề phòng anh thì sau này em sẽ hối hận ghê gớm. Không hiểu sao dù chống đối anh trong thâm tâm em vẫn thấy tin anh. Em cũng không hiểu mình ra sao nữa.
Huỳnh Nhiên lập lại:
- Em tin anh à, có thật như vậy không, em khẳng định đi.
Thy Mai gật đầu:
- Cho nên anh chỉ cần giải thích một chút là em tin ngay.
Cô im lặng một lát, rồi nói thêm:
- Em hiểu rằng nếu còn tránh mặt anh là em vô tình làm theo ý của chị Diễm, em nói có đúng không?
Huỳnh Nhiên nhìn Thy Mai hơi lâu, rồi chợt nhéo mũi cô:
- Vậy bây giờ trong mắt em, anh không còn là tên đểu giả nữa chứ? Nghe em mắng như vậy anh nhức đầu kinh khủng.
- Em xin lỗi.
- Hơi muộn rồi đó cô nương.
- Nhưng vẫn còn kịp mà còn hơn em chẳng bao giờ nhận ra, đúng không?
Huỳnh Nhiên nằm nghiêng người, chống tay nhìn cô:
- Em tưởng anh sẽ buông xuôi để mất em sao. Không bao giờ, trừ khi có một trong hai đứa chết, anh đã nói điều này rồi mà. Cái gì đã muốn mất em thì em cũng sẽ không thoát được anh đâu.
Thy Mai sờ nhẹ lên mặt anh:
- Nếu anh nói câu này cách đây ba năm, chắc em đã không biết đau khổ là gì.
Giọng Huỳnh Nhiên hối hận sâu xa:
- Anh xin lỗi.
Anh chợt ngẩng lên, cười tinh quái:
- Chỉ sợ sau này em sẽ không chịu nổi cách yêu cuồng nhiệt của anh và tìm cách chạy trốn mà thôi.
- Không bao giờ.
Thy Mai hơi nhắm mắt lại, chờ đợi cái hôn. Nhưng Huỳnh Nhiên mãi theo đuổi những ý nghĩ riêng. Anh vô tình đẩy cô nằm xuống:
- Em định chừng nào nghĩ việc hả Mai?
Thy Mai mở mắt nhìn Huỳnh Nhiên:
- Anh muốn chừng nào?
- Em nói trước với ông Đạt tìm người, tháng sau nghỉ, được chứ? Anh muốn em nghỉ càng sớm càng tốt.
- Sau đó mình sẽ về thành phố hay ở đây?
- Về thành phố.
Anh nhìn Thy Mai thật lâu:
- Em có tiếc khi phải rời khỏi đây không?
Thy Mai lắc đầu:
- Em không tiếc, chỉ ngại, dù sao ông Đạt cũng đã đối xử tốt với em.
- Anh biết, dù anh rất tự ái khi nói điều này. Anh biết chắc ông ấy không chỉ nhìn em như một thư ký bình thường. Điều đó anh không có quyền ngăn cấm, nhưng thật không dễ chịu khi biết một người đàn ông khác yêu vợ mình.
Thy Mai nói khẽ:
- Em xin lỗi, đừng giận em.
- Sao lại giận em? Em có lỗi gì trong chuyện này đâu. - Huỳnh Nhiên ngửa người nhìn lên trần nhà, có vẻ suy nghĩ.
- Anh muốn biết tại sao hôm qua em làm vậy. Nhìn em có vẻ như muốn nổi loạn, em làm vậy vì cái gì, Thy Mai? Vì bị cô ta thách thức à?
- Không phải, vì em chịu không nổi ý nghĩ anh luôn luôn lừa gạt em. Nếu em ngã về phía ông Đạt, anh có cưới chị Diễm không anh?
- Không bao giờ. Anh rất dị ứng với những phụ nữ bất chấp thủ đoạn. Và anh muốn em hiểu đúng về những sai lầm của anh, em biết không Thy Mai, em rất có lỗi khi trước đây đã không làm giúp anh nhận ra anh rất yêu em. Đến khi vùng lên thì lại tước mất của anh cơ hội giải thích.
Huỳnh Nhiên ngừng lại, cười âu yếm:
- Anh chưa thấy ai dữ dội như em, đến nỗi có lúc anh nghĩ em được cấu tạo bởi những phân tử sắc. Một phụ nữ bình thường đâu có cứng rắn đến vậy.
Thy Mai không trả lời. Cô đang nhớ lại những ngày đầu khi phát hiện bị phản bội. Đó là giai đoạn kinh khủng nhất trong đời, đến nỗi sau này cô thật sự không dám nhớ lại. Tự nhiên cô khẽ lắc đầu rùng mình.
Cô không thấy cái nhìn đặc biệt của Huỳnh Nhiên khi cúi xuống mặt cô. Giọng anh say đắm kỳ lạ:
- Anh nhớ em quá, bé Mai của anh … Giọng nói truyền cảm bất chợt của anh làm Thy Mai rung động đến tận ngõ ngách cảm giác. Cô níu chặt Huỳnh Nhiên, đón nhận và hòa tan vào anh. Sung sướng tuyệt vời. Nó đến đây bất ngờ và hoàn toàn như trong mơ. Như trong những đêm vắng cô đã về những kỷ niệm đã có với Huỳnh Nhiên. Và cô đọc thấy trên nét mặt đam mê của anh những ý nghĩ tương tự.
Cả anh và cô đều biết rằng ấn tượng chất ngất này sẽ theo cả hai đi suốt những tháng ngày về sau. Không thể và không muốn quên một tình yêu, một cảm xúc quá mãnh liệt như vậy.
Một ngày trôi qua trong hư hư thực thực. Cả hai hoàn toàn tách rời thế giới bên ngoài. Trong căn phòng mát dịu chỉ còn lại hai người với một sự say đắm bất tận dành cho nhau. Đến nỗi không ai nhớ đến chuyện công ty, đến ông Đạt và Hồng Diễm với những tính toán ma quỷ của cô ta.

Truyện Mùa Lá Rơi Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 !!!2278_17.htm!!! Đã xem 289211 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 17

--!!tach_noi_dung!!--
Hôm sau Thy Mai đi làm trở lại. Cô đến công ty hơi sớm để tranh thủ làm những việc bỏ dở hôm qua. Cô rất hồi hộp khi nghĩ về những phản ứng của ông Đạt. Ông sẽ đuổi việc cô lập tức vì bị xúc phạm. Hay sẽ cư xử lạnh nhạt và phân biệt vị trí của cô trong công ty. Sự phản ứng nào cũng không làm cô dễ chịu cả. Vì tự trong thâm tâm, cô đã rất ái ngại khi làm buồn lòng con người đáng kính này.
Một lát sau ông Đạt đến, ông có vẻ ngạc nhiên khi thấy Thy Mai và nói bình thản:
- Cô đi làm sớm vậy? Tôi tưởng chỉ có tôi đến sớm nhất chứ.
Thy Mai nói nhỏ nhẹ:
- Dạ, tôi định tranh thủ soạn cho xong mấy bản hợp đồng với công ty Hoan Minh.
Ông Đạt chợt nhìn cô hơi lâu:
- Cứ để đó. Cô vào đây, tôi muốn nói chuyện với cô.
- Dạ.
Thy Mai cất giấy tờ vào ngăn kéo, rồi đến đẩy cửa vào phòng trong. Ông Đạt đang ngồi bên bàn chờ cô, trên bàn trống trơn, dấu hiệu của một cuộc nói chuyện kéo dài. Thy Mai đến ngồi nơi chiếc ghế trước bàn, im lặng chờ đợi.
Chờ mãi không thấy ông nói gì, Thy Mai ngước lên. Cái nhìn trầm tư của ông lại làm cô cụp mắt xuống. Cô định nói thì ông đã lên tiếng:
- Tại sao cô không nói với tôi về thân thế của mình vậy Thy Mai...
Thy Mai nói nhỏ:
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý, thật ra...
- Không có gì cô phải xin lỗi cả. Đó là đời tư của cô mà, tôi làm sao có thể xen vào.
Im lặng một lát, ông nói tiếp:
- Có điều tôi không hiểu tại sao cô lại đi làm cho công ty tôi. Và tôi thật ngại khi đã cư xử với cô như với một nhân viên bình thường. Càng ngại hơn nữa khi đã có tình cảm với một phụ nữ đã có chồng.
Thy Mai nói một cách máy móc:
- Tôi xin lỗi.
Ông Đạt khoát tay:
- Nãy giờ cô cứ nói xin lỗi mãi, đó đâu phải là lỗi của cô. Tại sao cô không nói với tôi cô đã có gia đình, Thy Mai?
Thy Mai ngước lên, cười gượng:
- Vì chuyện của tôi không có gì hay để mà nói. Lúc trước chúng tôi chia tay vì những hiểu lầm, đến tận buổi tối đó tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ không bao giờ trở về với anh ấy.
- Vậy à? - Ông Đạt có vẻ ngạc nhiên - Còn bây giờ thì sao?
- Hôm qua chúng tôi đã nói hết với nhau, đã thật sự thông cảm và có thể hàn gắn...
- Và cô sẽ trở về với bổn phận của mình. Vị trí của cô là ở bên cạnh cậu ta, đúng không?
- Vâng, thật tình là tôi rất dễ chịu khi làm việc với ông, nhưng bây giờ thì...
Thy Mai lại im lặng, ngập ngừng. Ông Đạt nói tiếp giùm cô:
- Tôi biết rồi. Tôi thì có thể tìm thư ký khác. Còn Huỳnh Nhiên thì chỉ cần duy nhất cô. Cậu ta có quyền như vậy mà.
Thy Mai cười dịu dàng:
- Cám ơn ông đã không giận tôi.
- Bao giờ thì cô sẽ nghỉ việc?
- Nếu ông tìm được người thì tôi xin nghỉ trong tháng tới.
Ông Đạt mỉm cười che giấu sự thất vọng. Đối với ông, mất Thy Mai là một mất mát lớn lao thứ hai trong đời. Nhưng dĩ nhiên cô sẽ không bao giờ hiểu được điều đó. Không bao giờ cô hiểu được tình cảm đó sâu sắc đến độ nào. Vì cô còn trẻ quá. Cô làm sao hiểu được sự thâm trầm của một người lớn. Mà ông thì cũng không còn trẻ để có thể biểu lộ tình cảm một cách cuồng nhiệt như Huỳnh Nhiên.
Cũng như bây giờ ông đang rất bình tĩnh, thậm chí hết sức thản nhiên để che giấu nỗi thất vọng mênh mông trong lòng. Ông nhìn cô một cách trầm ngâm, và nói chậm rãi:
- Tôi nghĩ cô sẽ không dễ dàng đối phó với Hồng Diễm đâu, cô ta có vẻ là người nguy hiểm đó. Cô nên đề phòng một chút.
- Dạ, sao ông biết cô ta ạ?
- Buổi tối đó Hồng Diễm đã đề nghị tôi đưa về. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.
Thy Mai lặng thinh, cô rất muốn biết Hồng Diễm đã nói gì để ông Đạt phải cảnh giác giùm cô. Nhưng không tiện hỏi. Ông Đạt hình như cũng không muốn nói chuyện đó. Ông cười độ lượng:
- Sau này cô trở về làm việc với chồng, nếu có nhớ đến những lúc làm việc nặng nề với tôi thì hãy bỏ qua cho tôi. Tôi không cố ý đâu.
Thy Mai lắc đầu nguầy nguậy:
- Không bao giờ tôi nghĩ xấu về ông cả. Ngược lại, tôi rất ngại vì đã để ông... hy vọng. Tôi ân hận lắm giám đốc ạ, đến mức...
Ông Đạt chặn lại:
- Tôi hiểu ý cô rồi, đừng nói nữa Thy Mai. Tôi chỉ ân hận là đã không hiểu rõ thân thế của cô. Bây giờ thì cô làm việc trong công ty với tư cách khác rồi. Và tôi phải đối xử với cô trên tư cách là bà Huỳnh Nhiên chứ không phải cô thư ký Thy Mai nữa.
Thy Mai lúng túng:
- Dạ, xin ông đừng nhìn tôi khác đi như vậy. Tôi ngại lắm ạ, trong khi tôi thì vẫn xem ông như trước kia, không có gì thay đổi cả.
Cô đứng lên:
- Xin phép ông, tôi ra làm việc tiếp.
- Cô cứ tự nhiên - Ông Đạt gật đầu.
Thy Mai đi ra ngoài. Ông Đạt có vẻ buồn rầu giữ kín. Điều đó làm cô không dám quay lại.
Cô ngồi vào bàn, cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Dù sao phản ứng của ông Đạt không gay gắt lắm như cô nghĩ. Ông đã cư xử đúng mức một người bản lĩnh, cao thượng. Tự nhiên cô cảm thấy một sự kính phục sâu sắc, chứ không phải là ý nghĩ áy náy tội nghiệp. Ông Đạt không để ai tội nghiệp mình cả, dù lòng ông có suy sụp đến mấy.
Buổi chiều Huỳnh Nhiên đến đón cô. Thy Mai đi nhanh đến ngồi vào xe, cô chợt ngước lên khung cửa sổ. Ông Đạt đang đứng nhìn xuống. Trầm tĩnh mỉm cười khi thấy cái nhìn của cô. Thy Mai khẽ gật đầu chào ông. Rồi đóng cửa xe. Cô quay qua nhìn Huỳnh Nhiên, anh rõ ràng là thấy tất cả. Nhưng không hề có cử chỉ nào khác. Thậm chí như không muốn đề cập đến ông Đạt. Thy Mai hiểu ý anh nên cũng im lặng.
Cô ngồi nhích vào anh:
- Em muốn đi chơi lắm, khoan về đã anh.
Huỳnh Nhiên cười âu yếm:
- Anh cũng định nói như vậy. Em thích đi đâu?
- Đưa em lên đồi đi.
Cô dựa vào thành ghế, khép mắt lại trong cảm giác hân hoan khó tả. Đó là nỗi vui sướng kỳ lạ, giống như cảm giác hẹn hò đầu tiên, chứ không phải đã từng là vợ chồng, và cô cũng quên mất anh đã từng làm cô khốn khổ vì sự lăng nhăng vớ vẩn.
Cả hai đứng tựa lưng vào cửa xe, nhìn xa ra những hàng cây mơ màng sương chiều. Cảnh vật có vẻ im lìm, trầm mặc. Nhưng không vì như vậy mà gợi buồn. Huỳnh Nhiên cài áo lại cho Thy Mai, rồi choàng qua vai cô:
- Có khi nào em đến đây chưa Mai?
- Có, còn anh?
- Cũng có vài lần, chỉ một mình. Lúc đó anh nhớ em không thể tả. Anh bị cảm giác hối hận dằn vặt suốt. Lúc mới cưới anh đã không đưa em đi chơi đâu cả. Thậm chí khi em trách anh còn nổi giận. Anh chỉ sợ là mình không còn cơ hội trả lại cho em cái gì em cần phải có.
Thy Mai tựa hẳn vào người anh:
- Em cũng có đến đây vài lần, lúc đó em chỉ toàn nghĩ về anh?
- Để căm ghét?
Thy Mai lắc đầu:
- Không có, lúc đó em chỉ ao ước có anh bên cạnh.
Cô cười tinh quái, nói thêm:
- Để yêu em chứ không phải là cãi nhau. Cảnh ở đây không hợp với cãi cọ đâu.
Huỳnh Nhiên phì cười. Nhưng không trả lời. Anh kéo cô sát vào người hơn:
- Em lạnh không, dựa nữa vào anh cho ấm.
Thy Mai bước qua đứng hẳn vào lòng Huỳnh Nhiên. Anh ôm ngang người cô, cúi xuống như nựng nịu một đứa bé:
- Em ốm như cây liễu và da thì xanh mét ẻo lả. Mai mốt sống với anh là phải khác nghe chưa. Anh không để em thế này nữa đâu.
Thy Mai không trả lời, cô ngửa đầu vào vai anh, mơ màng nhìn lên bầu trời và nghĩ về mình. Người ta thường cảm nhận nỗi buồn của mình cụ thể hơn là hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì cô đang cảm thấy rất rõ mình đang sung sướng, quá sung sướng với cảm giác yêu mãnh liệt cuồng điên và mê đắm.
Thy Mai quay lại, hơi ngửa đầu ra sau chờ đợi Huỳnh Nhiên cúi xuống môi cô. Anh cho cô trọn vẹn cảm giác lãng mạn giữa buổi chiều lạnh lẽo, với muôn trùng bóng cây xa xa trên ngọn đồi thơ mộng. Một khung cảnh thực hư quá đủ để mà yêu nhau đắm đuối.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: thaoluong
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 2 tháng 3 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--