HỒI 12
Ai khua rơi vần chuyển bốn mùa

     âm ma run lên bần bật, ngã sụm xuống bệ đá, hầu như không cựa quậy được nữa.
Lửa trận ngùn ngụt tù trong người gã trào ra, quay nướng gã như một con rồng lửa. Tấm thân nhợt nhạt của gã hệt như một mấu than củi đã cháy lụi từ lâu trong ngọn lửa rừng rực, đến một chút sức lực cuối cùng cũng đang bị thiêu rụi.
Gã ho sù sụ, nhìn thân mình hoá thành tro tàn. Từng tấc, từng tấc một, từng mẩu, từng mấu một cuối cùng hoàn toàn tan biến trên nhân gian.
Trong hẻm núi mênh mang, chỉ còn lại một bệ đá lớn, lặng lẽ đứng đó. Lửa trận thiêu rụi thân thể Tâm ma xong thì từ từ lịm tắt.
Hồi lâu sau, một cái bóng mờ trắng tò từ ngưng tụ trên bệ đá, từ từ hoá thành hình dáng Tâm ma. Chỉ có điều sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, thân thể cũng vô cùng yếu ớt. Gã cuộn mình trên bệ đá, giống hệt một con mèo bị thương.
Gã thở hồng hộc, ho sù sụ, tính mạng đối với gã mà nói, chỉ còn là đau đớn, mà thứ đau đớn này như kim châm, đâm sâu vào thân thể gã, ghim gã vào cột đồng luân hồi, chịu đựng sự thiêu đốt trong ngọn lửa ngùn ngụt của luyện ngực. Lâu lắm, gã mới ngớt ho, khuôn mặt trắng nhợt dần dần lộ vẻ giận dữ. Trùng đồng chầm chậm xoáy tròn. Ngón tay Tâm ma nhúc nhích, vẽ ra trong khoáng không một phù chú, gã khẽ nói:
- Ra đi! Phong hoả không thể làm ngươi bị thương nữa.
Ánh trăng như dòng nước lướt qua khuôn mặt anh tuân mà tái mét của Tâm ma, chiếu rọi ánh sáng âm u lay động trong đáy mắt gã. Dần dần, một cái bóng trong suốt lờ nhờ hiện ra trước mặt gã. Tâm ma rún lặng, cái bóng cũng nhìn gã, hỏi:
- Ngươi đã thay ta chịu đựng sự thiêu đốt của phong hoả phải không?
Tâm ma gật đầu.
Cái bóng nói:
- Vì sao ngươi làm thế? Nhất định là đau lắm.
Tâm ma cười nhạt, mở bừng mắt nhìn cái bóng. Cái bóng giật mình bảo:
- Ngươi… vì sao ngươi cũng có trùng đồng?
Đôi trùng đồng của Tâm ma tựa hồ giống hệt cái bóng, chỉ khác là, trùng đồng của Tâm ma có bảy sắc, biến hoá ra ánh sáng như bản sơ vạn vật trong trời đất, còn trùng đồng của hắn thì có màu nhờ nhờ, nhợt nhạt như mặt đất trắng mênh mang.
Tâm ma cười hỏi:
- Bởi vì chúng ta vốn dĩ cùng một thể, ngươi quên rồi ư?
Cái bóng chằm chằm nhìn gã, nhìn ánh sáng trùng điệp từ từ xoáy tròn trong đôi mắt gã. Hắn cười:
- Chúng ta cùng một thể ư?
Tâm ma gật đầu. Đúng, nếu không phải cùng một thế thì còn có ai lại chịu đụng hộ mình cơn đau đớn gớm ghê đến thế? Đôi mắt này lại êm đềm quá đỗi, tắm mình trong đó thì có thể hoá giải được nỗi cô đơn suốt trăm năm…
Cái bóng từ từ xê lại gần Tâm ma, từ từ, ánh mắt hai bên trùng lên nhau, nụ cười của họ cũng biến thành một. Cái bóng lại gần, gần nữa, cuối cùng, nhập vào hoàn toàn với Tâm ma. Cái bóng được ôm ấp, được hoà tan trong sự êm đềm, không còn cô đơn, cũng không còn sợ hãi nữa. Nó trở lại với nơi nó vốn dĩ tồn tại.
Tâm ma mỉm cười, sắc nhợt nhạt trên khuôn mặt tan đi. Gã ngẩng đầu, ánh sáng của trùng đồng rọi lên khí tím dày đặc, gã có thể trông thấy rất rõ, ảo ảnh tạo ra do bốn con rồng thần nối vào nhau, trông rất sống động.
Bây giờ, gã đã có trái tim đầy đủ, đủ để ôm trọn tất cả những thứ này.
Vậy, nên để tất cả bắt đầu thôi.
Lý Huyền đương ngẩn người, thì nghe một tiếng cười ồm ồm vang lên:
- Uổng công ta mạo hiểm tính mạng xuống cứu ngươi, mà ngươi không để chừa chút sức lực nào đấu một cuộc chiến thật đẹp với ta, lại đi giết con yêu quái này.
Lý Huyền bật cười. Hồ Đột Can. Tuy không nói rõ được là tại sao, nhưng gã biết, Hồ Đột Can sẽ không hãm hại mình.
Đây đúng là một cảm giác kỳ quặc, kỳ quặc và bối rối, nếu nghĩ ngợi thêm, Lý Huyền sẽ không nhịn được mà phải tìm Phong Thường Thanh nện cho một trận.
Hồ Đột Can đi quanh Vân Hài tuyết thận hết vòng này đến vòng khác, lẩm bẩm:
- Đẹp quá! Con yêu quái này quả là đẹp! Ngươi trông mỗi con mắt của nó đều lấp lánh như những vì sao trên nền trời đêm, đó là những vì sao của tâm hồn, quyết đấu với con yêu quái như thế này mới là trận quyết đấu thật đẹp - Hắn nói to - Ta quyết định rồi, nó cũng là thứ ta muốn tìm!
Nói đoạn, hắn tuốt thanh đao Kim Cương trên lưng xuống, búng mình bật lên không trung, ánh chớp lay động, chém liền trên không tám nhát đao, ánh đao rừng rực dày đặc hoá thành một đoá hoa mạn đà la tám cánh, trên mỗi cánh hoa đều kết đầy những hào quang mạn đà la toả ra từ Kim Cương đao. Hồ Đột Can một tay cầm đao, miệng lẩm bẩm thần chú, một tay liên tục bắt quyết, tiếng niệm chú vang thấu đất trời, đoá mạn đà la khổng lồ nọ sinh ra một cơn mưa ánh sáng, chiếu sơn cốc sáng tung bừng. Nó từ từ đáp xuống, bao vây Vân Hài tuyết thận.
Vân Hài tuyết thận gầm lên cuồng nộ, giãy giụa muốn bay lên, ánh sáng của những con mắt khổng lồ đính khắp mình đều đã tối lại, không còn đủ khả năng ngăn được sức mạnh của mạn đà la Kim Cương nữa. Con sò rú rít liên hồi, mau chóng bị bông mạn đà la bọc kín bưng.
Cơn quẫy đạp của nó càng lúc càng yếu, cuối cùng con sò bất động, bông mạn đà la đông lại thành một doá hoa băng trong suốt khổng lồ, lo lửng trên không, bừng nở một cách ma quái trong đáy sơn cốc.
Khí lạnh thấu tận xương từ đoá hoa băng toả ra, xuyên qua cả sơn cốc, rồi im lìm tản mát, hầu như khiến cả linh hồn Lý Huyền cũng đông cứng lại.
Hồ Đột Can nhìn bông hoa băng khổng lồ mà tinh xảo, hài lòng cảm thán:
- Đi thôi, để cảm ơn các ngươi khiến ta lại hoàn thành một trận quyết đấu đẹp đẽ nữa, la đưa các ngươi lên.
Lý Huyền chằm chằm nhìn bông mạn đà la băng, Vân Hài tuyết thận đang ngửa đầu gầm rít bên trong, nhưng tiếng rít bị huyền băng làm đông cứng, nên không nghe thấy tiếng gì cả.
Lý Huyền thấy lòng trào lên một cảm giác bứt rứt, bèn bảo:
- Không ổn!
Hồ Đột Can cười hì hì:
- Có gì không ổn?
Lý Huyền đưa mắt nhìn hắn:
- Có phải chín ngày nữa, bông hoa này sẽ tan cháy, Vân Hài tuyết thận lại thoát ra không?
- Phải - Hồ Đột Can đáp - Nhưng mà lần này có hơi khác, chín ngày sau, nó cũng không hại ai được nữa.
- Rốt cục ngươi giam hãm nó chín ngày là vì mục đích gì? - Lý Huyền hỏi - Vân Hài tuyết thận, và cả Hồng Ngọc? Ngươi đã tạo ra hai bông mạn đà la bằng băng rồi, ngươi sục tìm những con yêu ma để làm gì? Đừng bảo ta là vì mục đích quyết đấu dẹp mắt. Lý đại gia ta đây không tin chút nào đâu!
Hồ Đột Can cười lớn:
- Ngươi muốn biết ư? Nếu ngươi có thể chịu đựng được khí lạnh càng lúc càng ghê gớm này, thì hãy đợi bông hoa băng thứ ba đi!
Nói đoạn, hắn bật mình lên, một bông mạn đà la khổng lồ xoay quanh mình hắn, nâng hắn bay lên cao. Thanh Kim Cương đao múa may, hai bông mạn đà la đáp xuống người Lý Huyền và Tô Do Liên, mang họ nổi lên từ từ.
Hồ Đột Can đắc ý bảo:
- Hồ lão gia ta nói là giữ lời, nói cứu các ngươi là cứu các ngươi. Các ngươi có không muốn ta cứu cũng không được.
Đã có người khăng khăng muốn tự nguyện gánh vác thì tất nhiên là Lý Huyền vui vẻ hướng thụ ý tốt của hắn thôi. Sau khi Vân Hài tuyết thận bị tiêu diệt, mấy dày quanh xích trời cũng tiêu tan. Khi ba người lên đến đầu núi, nhìn xem thì thấy dây xích trên đỉnh vực vẫn căng mãi về phía trước, rốt cục là dẫn tới nơi đâu thì không thể nhìn rõ. Nhưng miệng vực đã không còn bị mây dày che phú, biển mây cũng tiêu tan quá nữa rồi.
Bí mật của xích trời, phải chăng chính là nơi Định Viễn hầu cấm cố Tâm ma? Quả đúng là chẳng mấy người đối phó được với kẻ biết sử dụng Vân Hài tuyết thận và thuật khống chế trái tim, xong lại toàn mạng rút lui. Nơi này thật đáng trở thành cấm địa từ địa. Nếu không phải Lý Huyền và Định Viễn hầu có quan hệ sâu xa, thì làm sao có thể phá giải được bí mật này?
Hai bí mật còn lại nếu cũng đều nguy hiểm thế này, mà lại không liên quan đến Định Viễn hầu, muốn phá giải thì chắc chẳng có cách nào. Lý Huyền và Tô Do Liên nghĩ đến đây, bất giác đều cùng ỉu xìu.
Tuy vậy Lý Huyền cũng nhen nhóm chút hy vọng, Tử Cực lão nhân nói đúng, trong ba bí mật lớn này quà có chứa đựng sức mạnh đủ đánh bại Tứ Cực long thần. Nếu lĩnh hội được hết uy lực và năng lực của Định Viễn hầu, chí ít cũng có sức đấu một trận với Tứ Cực long thần. Nếu phá giải được cả hai bí mật lớn lao kia nữa…
Ha ha, Lý Huyền bất giác bật cười gian xảo.
Nhưng khi trông thấy Hồng Ngọc bị băng đá đóng đông trên miệng vực, Lý Huyền không cười nổi nữa.
Khí băng?
Lý Huyền mang máng hiểu ra.
Biên Lệnh Thành vẫn quỳ trước bông mạn đà la băng, vừa sụt sịt mũi vừa lã chã nước mắt. Cái chết của Minh Châu đã là một cú sốc lớn, bây giờ Hồng Ngọc lại gặp tai vạ vô vọng thế này, quả thực là sự huỷ hoại ghê gớm với cuộc sống của Biên Lệnh Thành. Nó không nghe khuyên nhủ sai bảo gì hết, cứ khư khư chầu chực bên cột bảng đá, thủ thỉ với Hồng Ngọc, đem các phép thuật đã học ra biếu diễn cho Hồng Ngọc xem.
Đối với Lý Huyền thì, Hồng Ngọc bị nhốt hay không cũng chẳng khác biệt nhiều lắm. Ả vốn dĩ chẳng bao giờ nói năng động đậy, chưa kế vừa xấu vừa đã chết.
Gã thở dài, bảo Tô Do Liên:
- Cô về nghi đi. Ta phải đi đằng này chút.
Tô Do Liên chực nói lại thôi, trông theo Lý Huyền biến mất vào khu rùng âm u.
Cửu Linh Ngự Ma kính trong tim cô chầm chậm xoáy động, toả ánh sáng nhàn nhạt.
Lý Huyền cuối cùng cũng được thư thái một chút, lại bắt đầu ư ử bài ca cũ: “Đời người được một tri kê là đủ… đời người được một tri kê là đủ…”
Không biết tự lúc nào, bài hát đã biến hoàn toàn từ một tri kỷ thành một tri kê. Đây có lẽ là sự thoá hiệp giữa thiên tài với ngu độn chăng? Hay sự phát triển của lịch sử, luôn luôn là đi theo hướng bình dân hoá, thông tục hoá?
Lý Huyền đến Hồng Nguyệt nhai, bám theo đám dây leo tụt xuống, nhăn mặt trêu An Nã Già La đang hú hét. Chọc cười một trận đã đời rồi mới từ tốn đi lên trên. Đằng nào thì con rồng đen rủi ro này cũng bị thiên lôi cấm cố rồi, không thể rời đầm truy đuổi được.
Nơi Lý Huyền đến chính là nơi gặp Tuyết Ẩn thượng nhân lúc trước. Cũng chính là bên cạnh đầm độc long.
Mới rời khỏi đầm được mấy bước, Lý Huyền đã thót tim. Gã cảm nhận được một làn hơi lạnh thấu xương, bèn ngẩng đầu xem. Sơn cốc vốn xanh tươi mơn mởn. nay đã biến thành một vùng trắng toát. Lý Huyền tiến tới trước, thì trông thấy tuyết chất đống. Lại tiến thêm mấy bước nữa, thi tuyết đã chất cao đến mấy thước.
Tuyết Ẩn thượng nhân ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ, trên bàn có một ấm trà be bé, trong tay lão cầm một cái chén, khí nóng toả nghi ngút, lá trà xanh non nổi lên mặt nước trong vắt, giữa trời tuyết đất băng, trông hết sức mê hồn. Chén có hai cái, ghế cũng hai. Trong chén vẫn còn đầy ăm ắp. Lý Huyền tự tiện ngồi xuống, nhấc chén còn lại, uống một ngụm cạn sạch, cười hỏi:
- Lão vẫn đợi người ư?
Tuyết Ẩn thượng nhân ngẩng đầu, thân lão như phú tuyết, khiến bộ dạng có vẻ nặng nề hơn:
- Ta đang đợi ngươi.
Lý Huyền cười nhạt:
- Đợi ta đến chất vẩn hả? Lão phái Hồ Đột Can tới, không phải để giết ta, mà để cấm cố con yêu quái thành tinh nọ, dùng sức của nó để giúp lão di chuyển Đại Tuyết sơn đến đây chứ gì?
Tuyết Ẩn thượng nhân chậm rãi rót trà, đưa lên miệng:
- Đúng, Đại Tuyết sơn quá khổng lồ, tuy có sự trợ giúp của Lưỡng Tạng thần châu, nhưng vẫn không phải là việc ta làm một mình được, ta cần sức bên ngoài.
- Lẽ nào lão muốn một mình một ý, nhất định tiêu diệt mọi sinh linh quanh đây mới yên lòng? Nếu ta không đoán sai, lúc này Đại Tuyết sơn đã nhích một góc vào hẻm núi này, khí lạnh vạn năm đó đã giết chết toàn bộ sinh vật trong hẻm núi, có phải không?
Tuyết Ẩn thượng nhân gật đầu:
- Đúng lắm! Chin ngày nữa, Đại Tuyết sơn sẽ hiện đủ hình. Chỉ hiềm, không rõ có kịp hay không.
Lý Huyền nổi giận:
- Lão già? Lẽ nào lão không sợ trời phạt?
Mắt rực lên, Tuyết Ẩn thượng nhân lạnh lùng đáp:
- Ta không sợ trời phạt, ta chỉ sợ ngươi lại gây tiếp chuyện gì nữa, phá hoại kế hoạch của ta thôi. Vì vậy ta cố ý ra lệnh cho Hồ Đột Can biến cây đèn thấy với con sò tuyết thành băng thai ngay trước mặt ngươi. Ta biết nhất định ngươi sẽ mò đến đây - Lão đúng bật dậy, thân hình thấp bé vững vàng như ngọn núi bâng ngàn năm, lại tạo cảm giác cao lớn khiến người ta không thể với tới. Lão gằn từng chữ - Ta, phải, cấm, cố, ngươi!
Nói đoạn, lão cất tay, một ánh tuyết chói loá ùn ùn kéo tới. Dòng khí lạnh toát ào ào tràn ra, mang theo những đốm sáng lạnh bay tít. Đó là Vô Ngân cực quang, một thứ ánh sáng sinh ra từ linh hồn của những người đã bị đông cứng, bao vây Lý Huyền.
Lý Huyền cuồng cả kê, không ngờ Tuyết Ẩn thượng nhân nói động thủ là động thủ ngay được.
Vô Ngân cực quang là pháp bảo chứa đụng tu vi cả đời của Tuyết Ẩn thượng nhân, lấy cực quang vạn năm bất biến ở bắc cực phổi hợp với tính tú trên chín tẩng trời, hoá thành vật chất, dùng huyền công tu luyện suốt trăm năm, và dùng phép màu của một trong Thái Sơ Tứ Bảo là Lưỡng Tạng Thiên Phật châu, dần dần hoà tan vào linh hồn của Tuyết Ẩn thượng nhân, biến hoá tuỳ ý, uy lực vô biên.
Vô Ngân cực quang hễ được thi triển, thì hệt như rắc một trời sao, mỗi ngôi sao đều mang theo ánh sáng mỹ lệ của cực quang trời bắc, chạy qua thân thể người, làm đông lạnh linh hồn, được Tuyết Ẩn thượng nhân thu lấy, giũ sạch linh hồn đi, đày ra ngoài tam giới lục đạo, vĩnh viễn không luân hồi, thực là một pháp bảo bậc nhất thế gian.
Đối phó với một tiếu tử hậu bối như Lý Huyền, Tuyết Ẩn thượng nhân vừa xuất thủ đã dùng ngay đến Vô Ngân cực quang, đủ thấy lần này lão đã hạ quyết tâm không buông tha cho Lý Huyền chạy thoát.
Lý Huyền luồng cuồng tay chân, thậm chí không kịp cử động gì cả, ánh sáng vừa lóe lên là đã bọc kín lấy gã.
Đột ngột, khí tím vẫn bảng làng quanh đỉnh Chung Nam bỗng rền lên lồng lộng, hình dáng Tứ Cực long thần ấn nấp sau bầu trời bỗng nhiên hiện ra rõ mồn một.
Bốn con rồng to dài vô hạn uốn lượn trên không, thấp thoáng giữa chúng là một ánh mắt lam sẫm.
Màu lam đó còn sẫm hơn cả da trời, xuyên thấu cả thân thể những con rồng bay lượn, đâm thẳng vào Vô Ngân cực quang.
Vô Ngân cực quang huyền diệu lập tức dừng lại!
Tuyết Ẩn thượng nhân kinh sợ ngẩng đầu, thì nhìn trúng vào đôi mắt lam ấy. Lão giật mình lảo đảo, không thể điều khiến nổi Vô Ngân cực quang nữa, bùng một tiếng, cực quang tan lác, đẩy bắn Lý Huyền đi xa. Giọng nói thường vững vàng như núi tuyết của Tuyết Ẩn thượng nhân cũng bất đồ run run:
- Thạch Tinh Ngự?
Bóng ngưừi đứng lơ lửng trên đỉnh trời không đáp, chỉ nhếch khóe miệng, khuôn mặt như ngọc thạch của y hằn một nét cười như đao khắc.
Nét cười sát nhân.
Sau đó y cất tay, trỏ xuống dưới. Trên móng tay y nổi lên một sắc lam lờ mở giống đôi mắt y. Mái tóc lam bay cuộn sau lưng, hệt như một con yêu tinh múa may, đập quất triển miên trên người y. Thạch Tinh Ngự hoàn toàn không bận tâm, thư thái như một để vương trong yến tiệc, đang thường thức một tấm tranh lụa trên tường.
Nhưng lúc này sự kỳ lạ mới xảy ra. Mặt đất vốn dĩ được lớp tuyết bàng bạc tinh khiết bao phủ, tuyết trắng ngời ngời, trải khắp cả sơn cốc, khiến nơi này của Chung Nam son như được dát bạc, lấn át cả ánh mặt trời rạng rỡ rọi xuống, trông mỹ lệ muốn phần. Tuyết đang bay chầm chậm, khắp cao xanh một màn mông lung. Thế mà chỉ một ngón tay trỏ ra, tất cả cảnh vật đều thay đôi.
Tuyết rơi rơi đột nhiên biến thành màu lam, lắc rắc đó đây cùng một sắc lam kỳ bí, đáp xuống mặt đất rồi là lập tức nhuộm cả một lớp tuyết thành màu lam theo. Trời và đất, núi và đầm, chỉ trong tích tắc biến hết thành màu lam lóng lánh, giống hệt như màu của con người đang đứng im lìm trên không kia.
Màu lam đó diễm tuyệt vô cùng, lại quý quái vô cùng, hệt như không tồn tại trên nhân gian này, mà do hư không từ chín vạn dặm xa tràn đến vậy. Ngay cả Vô Ngân cực quang do Tuyết Ẩn thượng nhân toả ra cũng biến thành một màu lam thuần tuý. Cực quang từ từ dâng lên, tuột khỏi tẩm kiểm soát của Tuyết Ẩn, rắc ra khắp màn trời vô biên, biến thành những chấm phá đơn giản.
Lý Huyền thở dài thườn thượt, lòng không thấy nhẹ nhõm chút nào. Bóng người màu lam lơ lửng trên không gây ra một thứ áp lực vô biên, khiến gã chỉ muốn quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy. Gã hãi hùng hỏi:
- Đây chính là Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự phải không?
Tuyết Ẩn thượng nhân chậm chạp gật đầu, sắc mặt trắng bợt, ánh lam nhàn nhạt cũng ánh xuống cả lớp tuyết mênh mông. Vừa rồi sau khi Thạch Tinh Ngự trỏ ngón tay, nguyên khí của Tuyết Ẩn đã bị ảnh hưởng, Vô Ngân cực quang dùng để phong bế Lý Huyền trong tích tắc đã bị mất kiểm soát, hệt như cuộc chiến với Thạch qưốc hơn hai mươi năm trước.
Thạch Tinh Ngự vừa xuất hiện, mọi sức mạnh trong không gian đều biến thành của y. Đó là lợi điểm khi điều động được bốn con rồng thần Địa, Thuỷ, Hoà, Phong.
Lẽ nào bị cấm cố bấy nhiều năm, bản lĩnh của tên ma đầu này không hề sút giảm?
Nỗi sợ hãi quen thuộc trào lên trong lòng Tuyết Ẩn. Đúng lúc đó, ngón tay thon dài của Thạch Tinh Ngự lại giơ lên lần nữa, lại trỏ ra khoáng không!
Sấm sét hung tợn nổ ầm ầm trong sơn cốc, nước trong đầm độc long cuộn lên ùng ục vì sức mạnh đó, cuộn lên đến mười mấy trượng. Thân hình An Nã Già La loáng hiện, nhưng nó không dám nghênh ngang như trước nữa, mà lẩy bẩy nấp tít dưới đáy đầm, run lên bần bật. Long vương kiêu ngạo như gặp phải kẻ tử địch, không còn dám mảy may nhúc nhích.
Nhưng Thạch Tinh Ngự không định trỏ vào nó, chẳng qua chỉ An Nã Già La ở vùng sóng nước nằm trong phạm vi ành hường mà thôi.
Động tác này, là trỏ thẳng vào Tuyết Ẩn thượng nhân.
Lý Huyền hoàng hồn, thấy Tuyết Ẩn đã sợ đến cứng cả người, bèn gồng sức đấy lão đi, hét lớn:
- Tránh mau!
Lý Huyền đẩy, nhưng Tuyết Ẩn vẫn đứng im. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tuyết Ẩn thượng nhân là đâng chí tôn vùng Tuyết vực, cho dù không thi triển thần thông, thì pháp lực hộ thân vẫn rất ghê gớm, Lý Huyền sức nào mà đẩy nổi?
Ánh lam như tấm màn rủ thấp, trùm lên người Tuyết Ẩn thượng nhân. Bỗng nhiên, Lý Huyền hoa mắt, tựa hồ có cảm giác rất kỳ quái.
Tuyết Ẩn thượng nhân không phải là một người nữa, mà là một ngọn núi sừng sững, một ngọn núi cao phủ đầy tuyết.
Đại Tuyết sơn!