Kỳ 60

Tư nghiêm chỉnh:
- Anh nghe nói ở miền Nam ngưng bắn ba ngày Tết.
Phấn lắc đầu:
- Nhưng, ở miền Bắc, ta và Mỹ có thỏa thuận ngưng bắn gì đâu?
Tư thắc mắc:
- Thì … chỉ có 1 nước, trong đó nghỉ 3 ngày thì ở ngoài này cũng vậy thôi?
Phấn nhìn Nga tìm đồng minh, Nga nói:
- Mỹ với mình đâu có quan hệ gì, tự nhiên nó cho máy bay đánh phá, làm sao nó ngưng bắn với mình được. May ra, chỉ có đánh nó thật đau, nó mới chịu.
Phấn nói:
- Đau quá đi chứ. Có nước nào như mình. Anh Tư, em nghe nói bọn lính đánh thuê Cuba đổ bộ vào bãi biển Heron bị quân đội cách mạng Cuba tiêu diệt và bắt sống. Những thằng sống, ông Fidel cho đổi 1 thằng lính đánh thuê lấy 1 chiếc máy cày. Nghe nói sĩ quan ông Fidel đổi được tới 2 chiếc.
Phấn kéo Nga vào bếp, mở túi vải, lôi ra chừng 20 hạt tiêu, vài ký nếp, một ký đường, nửa ký thịt heo cùng hành củ, xu hào và mấy cây dưa cải. Nga ngồi trên chiếc ghế thấp, cười to:
- Trời, Phấn, bộ em lôi hết chợ Đồng Xuân về nhà hả?
Phấn vui lắm:
- Anh Ngôn mê món dưa chua, em làm ngay.
Phấn dừng tay, sợ tay nghề mình không vững, bèn hỏi:
- Chị Nga, chị biết muối dưa không?
Nga cười hền hệt, nói vọng ra:
- Anh Tư ơi, vô coi nè. Con Phấn thấy thằng Ngôn mê ăn dưa chua, nó ghé chợ mua cải về nói “Em làm ngay” rồi bắt em…
Phấn vui, phân bua:
- Em có làm một vài lần, nhưng sợ không chắc tay. Nhờ chị, có thể mai mốt ảnh được nghỉ về chơi, có cái để ảnh ăn.
Tư nói với Nga:
- Nó nói cũng phải, lỡ hư rồi làm sao mà sửa kịp. Thằng Ngôn nhiều lắm chỉ được nghỉ vài ngày. Em trổ tài đi, có thể làm sổi, ăn liền được không?
Phấn nhìn Nga, Nga nhìn Tư nói:
- Chiều nay ăn cũng được, em sẽ làm 3 hũ, 1 hũ ăn chiều nay, 1 hũ ngày mai, và 1 hũ đến đúng mùng Một Tết mới ăn được.
Phấn vỗ tay ngây thơ:
- Hoan hô chị Nga. Làm ngay đi chị…
Phấn rửa rau trải ra chiếc rổ bằng tre đã cũ, có nhiều lỗ thủng. Nga nấu một nồi nước sôi hòa với muối, để nguội. Nàng rửa sạch ba chiếc keo bằng thủy tinh, úp miệng xuống chiếc bàn nhỏ để ở góc bếp. Tư đọc báo, tờ báo Thống Nhất, say sưa mục “Chuyện miền Nam”. Đến đoạn tại Bến Tre tiểu đoàn Heron đã được thành lập, đánh những trận vang dội ở Ba Tri, Bình Đại, triệt hạ đoàn xe của bọn ngụy, diệt 7 tên, Tư phấn khởi la lên:
- Ở quê bây giờ đánh mạnh lắm, xã thằng Ngôn rất khá, chắc là anh thằng Ngôn lập công. Anh ấy giỏi đánh du kích. Tôi dám chắc anh ấy lập công to …
Nga và Phấn giương mắt nhìn Tư. Phấn phát hiện một phụ nữ bước vào nhà, bèn nói:
- Anh Tư, coi ai bước vô nhà kìa?
Tư quay ra mừng rỡ:
- Trời, cô Nguyệt, đi đâu đấy?
Nguyệt bẽn lẽn:
- Ở trường buồn quá, mai đã ba mươi Tết rồi, anh Tư, cho em ăn Tết với.
- Được, vô đi em. Có con Phấn vừa đến.
Nguyệt tay xách mớ rau, một con gà trống, Phấn lao ra:
-Trời đất. Nguyệt, bộ mày không lên với anh Sáu hả?
- Tao đi rồi. Người ta nói ảnh về trực ở Gia Lâm. Tao ghé Gia Lâm, vào cổng Sài Đồng, người ta không cho vô. Buồn quá, tao viết thơ cho ảnh, nói tao đến nhà anh Tư ăn Tết.
Phấn nói ngay:
- Nhận được tin mày, thế nào anh Sáu cũng qua đây.
Nguyệt hỏi:
- Còn Ngôn?
- Tao với ảnh có hẹn, Tết này tao về nhà anh Tư, rảnh là ảnh về đây.
- Còn không rảnh?
- Thì tao chơi với chị Nga, ăn Tết xong tao về trường, chờ dịp khác.
Tư nhìn hai người phụ nữ có người yêu là phi công. Họ nói chuyện với nhau như nói những chuyện cổ tích, anh không hiểu nổi họ hy vọng những cuộc gặp gỡ không có hẹn mà như có hẹn. Quả thật, nhìn Phấn rồi Nguyệt, Tư biết họ yêu những phi công của họ thật hồn nhiên, chân thật và bền vững, phải là một thứ tình yêu sâu đậm lắm, mới có thể đến một nơi không có gì chắc chắn lắm, để chờ, để đợi, để mong được gặp. Nguyệt hồn nhiên, chất phát. Phấn ngây thơ, lãng mạn. Cả hai cô gái còn rất trẻ, họ tin vào những điều kỳ diệu của tư duy, họ nghĩ rằng chẳng ai có thể tách rời họ với người mà họ yêu.
Bên ngoài xôn xao có tiếng người vừa đến. Anh ta lao vào nhà như một cơn lốc. Tư ngồi quay vào bên trong, đang nói chuyện với Nga, Nguyệt và Phấn. Anh ta đến đứng sau lưng Tư:
- Chào anh Tư, cho tôi ăn Tết với.
Tư quay lại, Ngôn đứng sừng sững nhìn vào bên trong. Ở phía trong, Phấn nghe tiếng Ngôn, nàng bỏ cây rau cải xuống chậu, vội vã, bước ra, há hốc miệng:
- Ơi, anh…
Tư nhìn Ngôn, reo lên:
- Ôi! Ngôn, thêm một nhân vật nữa. Chà, năm nay nhà mình ăn Tết vui quá. Ước gì có thằng Sáu nữa là…
Phấn chẳng nghe Tư nói, nàng nhìn Ngôn từ đầu đến chân, cả người Phấn và đôi mắt như có cái gì đó bị Ngôn hớp hồn. Phấn đứng trân hồi lâu nhìn Ngôn. Tư bối rối, anh như người kẹt giữa hai cực nam châm cực kỳ mạnh đang hit vào nhau bỗng dưng chựng lại mà trở ngại chính là anh. Tư nhẹ nhàng lùi ra, Phấn và Ngôn giật mình. Phấn nói:
- Anh, khi nào anh về đơn vị?
Ngôn nói nhanh:
- Chiều mùng Một Tết anh phải có mặt.
- Như vậy, anh được nghỉ 2 ngày.
- Đúng rồi, anh chỉ được nghỉ có 2 ngày. Sáu phải trực, có thể sau Tết anh ấy cũng được nghỉ 2 ngày. Nhưng, không biết lúc nào. Nếu tình hình căng thì…