Dịch giả:Vantiensinh & Lục Hương
Chương 12
Tengo


NƯỚC TRỜI ĐẾN.

     iáo sư quay sang Fuka-Eri và nói:
- Xin lỗi vì đã làm phiền cháu, Eri, cháu có thể pha trà dùm bác?
Cô đứng dậy, và rời khỏi phòng tiếp khách. Cánh cửa đóng lại lặng lẽ sau lưng cô. Giáo sư im lặng ngồi chờ đợi, trong khi Tengo đang ngồi trên ghế sofa, cố gắng điều hòa hơi thở của mình, và lấy lại trạng thái ý thức bình thường. Giáo sư tháo kính gọng đen của mình ra, và sau khi lau chúng bằng một chiếc khăn tay nhìn-không-được-sạch, ông đeo kính trở lại. Ngoài cửa sổ, chợt vút qua một bóng nhỏ màu đen, ngang qua bầu trời. Có thể là một con chim. Hoặc cũng có thể là linh hồn của một ai đó, bị thổi sang phía bên kia của thế giới.
- Cháu xin lỗi. – Tengo nói. – Bây giờ cháu ổn rồi. Xin bác hãy tiếp tục kể.
Giáo sư gật đầu, và bắt đầu nói tiếp:
- Không có gì của Akebono còn sót lại sau cuộc đấu súng đầy bạo lực. Nó diễn ra vào năm 1981, cách nay ba năm - bốn năm sau khi Eri đến đây sinh sống. Tuy nhiên, về vấn đề Akebono, thì không có gì liên quan tới những gì bác đang kể cho cháu nghe.
Eri được mười tuổi, khi em nó bắt đầu về sống chung với gia đình bác. Thình lình, vào một ngày, em nó xuất hiện trước cửa nhà của chúng tôi, một Eri đã thay đổi hoàn toàn, từ một Eri, mà bác đã từng biết cho đến lúc đó. Sự thật, thì Eri không bao giờ nói nhiều, và sẽ không mở miệng với người lạ, nhưng em nó đã luôn luôn rất mến bác, và nói chuyện ríu rít với bác, ngay cả khi em nó còn là một đứa bé đi chập chững. Khi Eri lần đầu tiên xuất hiện ở đây, em nó đã không nói chuyện với bất kỳ ai. Eri dường như đã mất đi sức mạnh để nói chuyện. Em nó chỉ gật, hoặc lắc đầu khi chúng tôi đặt các câu hỏi.
Giáo sư nói một cách rõ ràng, và nhanh chóng hơn. Tengo có cảm giác rằng, ông đang cố gắng nói cho xong câu chuyện, trước khi Fuka-Eri có thể quay lại.
- Chúng tôi có thể thấy rằng, Eri đã trải qua một thời gian tệ hại, khi tìm cách đến với vùng núi chúng tôi đang ở. Em nó mang theo một số tiền mặt, và một tờ giấy có địa chỉ của chúng tôi viết ở trên đó, nhưng vì em nó đã lớn lên trong môi trường xung quanh bị cô lập, nên em nó có thể thực sự ngại nói ra. Mặc dù vậy, em nó đã cố gắng, bằng manh mối tờ giấy trong tay, di chuyển bằng tất cả các phương tiện cần thiết, để cuối cùng tìm đến trước cửa nhà của chúng tôi.
- Chúng tôi có thể thấy ngay lập tức, có một cái gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra với Eri. Azami và người phụ nữ, người giúp cho tôi ở đây, đã chăm sóc nó. Sau khi Eri ở với chúng tôi được một vài ngày, và đã bình tĩnh lại đôi chút, bác đã gọi cho công xã Sakigake, và yêu cầu nói chuyện với Fukada, nhưng bác đã được nói rằng, ông ta ‘không thể đến để nghe điện thoại’ được. Bác hỏi lý do vì sao, nhưng họ không trả lời. Vì vậy, sau đó bác yêu cầu được nói chuyện với bà Fukada, và cũng được họ cho biết lý do tương tự. Bác đã không thể nói chuyện được với cả hai cha mẹ của Eri.
- Bác có nói cho người nghe điện thoại biết là Eri đã đến ở với bác?
Giáo sư lắc đầu.
- Không, bác đã có linh cảm là nên giữ im lặng về chuyện đó, khi bác không nói chuyện trực tiếp được với Fukada. Tất nhiên, sau đó bác đã cố gắng để có được liên lạc với ông ta vô số lần, sử dụng tất cả mọi phương tiện mà bác có thể, nhưng đã không hiệu quả.
Tengo nhíu mày.
- Bác đang nói là đã không thể liên lạc với cha mẹ của em, dù chỉ một lần trong bảy năm?
Giáo sư gật đầu.
- Không gọi là một lần, phải nói là không có một lời nào của họ trong bảy năm.
- Vậy là cha mẹ em không bao giờ có một lần cố gắng, để tìm nơi ở của con gái của họ trong vòng bảy năm?
- Bác biết, nó hoàn toàn khó hiểu. Gia đình Fukada yêu thương, và trân quí Eri nhiều hơn bất cứ thứ gì. Và nếu Eri cần ai đó giúp đỡ, thì nơi đây chính là nơi duy nhất có thể đáp ứng. Cả hai, Fukada, và vợ của ông, đã không duy trì quan hệ của họ với họ hàng, và Eri lớn lên mà không biết ai là ông bà của nó. Chúng tôi là những người duy nhất là người thân của nó. Cha mẹ Eri đã nói với em nó, đây là nơi em nó nên đến, nếu bất cứ chuyện không hay xảy ra đối với họ. Mặc dù vậy, bác lại không nghe họ nói một lời nào. Thật là không thể tưởng tượng.
Tengo hỏi:
- Có phải bác đã từng nói là Sakigake là một công xã quảng giao?
- Đúng vậy. Sakigake đã hoạt động nhất quán như là một công xã quảng giao kể từ khi thành lập, nhưng ngay trước khi Eri thoát khỏi nó, đã bắt đầu di chuyển dần dần, hướng tới một chính sách hạn chế đối với bên ngoài. Lần đầu tiên bác nhận thức được điều này, khi bác bắt đầu ít nhận được tin tức hơn từ Fukada. Ông đã luôn luôn là một phóng viên trung thành, gửi cho bác những lá thư dài về những gì đang diễn ra trong công xã, hoặc những suy nghĩ hiện tại, và cảm xúc của ông. Nhưng chúng đã dần dần thưa hơn, và những lá thư của bác gởi tới đã không bao giờ được trả lời. Bác cố gắng gọi điện thoại, nhưng họ lại không để cho ông trả lời điện thoại. Và trong một vài lần hiếm hoi, họ để ông nói chuyện với bác, thì chỉ có những cuộc hội thoại ngắn, giới hạn nhất. Những lời nói của Fukada rất mơ hồ, như thể ông nhận thức được rằng có ai đó đang nghe lén cuộc nói chuyện.
Giáo sư bó chặt bàn tay trên đầu gối của mình.
- Bác đã tự mình tới Sakigake một vài lần sau đó. Bác cần nói chuyện với Fukada về Eri, và kể từ khi thư cũng không gởi, gọi điện thoại thì cũng không gặp, điều duy nhất còn lại để cho bác làm, là phải đi trực tiếp đến đó. Nhưng họ đã không cho bác vào. Họ đuổi bác ngay tại cổng. Dù bác có nói như thế nào cũng không tác động đối với họ. Và thời gian sau, họ đã xây dựng lên một hàng rào cao, bao toàn bộ xung quanh công xã, và cách ly nó với thế giới bên ngoài.
Không có cách nào để biết những gì đã xảy ra bên trong công xã. Nếu nó là Akebono, thì bác có thể thấy đúng là cần thiết phải giữ bí mật. Họ đang hướng tới cuộc cách mạng vũ trang, và họ đã có rất nhiều thứ để che giấu. Nhưng Sakigake sống trong hòa bình, là một trang trại thật sự, và họ đã luôn luôn áp dụng một cách đối xử thân thiện đối với thế giới bên ngoài, đó cũng là lý do tại sao, người dân địa phương thích họ. Tuy nhiên, nơi này đã trở thành một pháo đài tuyệt đối. Thái độ, và thậm chí cả biểu hiện của người dân bên trong cũng đã hoàn toàn thay đổi. Người dân địa phương cũng như bác, đã kinh ngạc bởi sự thay đổi trong Sakigake. Bác đã rất lo lắng về một điều gì đó, thực sự khủng khiếp đã xảy ra với Fukada và vợ của ông, nhưng tất cả những gì bác có thể làm, là bảo bọc cho Eri dưới mái nhà của mình. Kể từ đó, bảy năm đã trôi qua, với tình hình u ám hơn bao giờ hết.
- Vậy là bác, thậm chí không biết Fukada còn sống hay không? -Tengo hỏi.
- Không hy vọng nhiều. - Giáo sư gật đầu nói. - Bác không có cách nào biết được. Bác không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng bác đã không nghe được một lời từ Fukada trong bảy năm qua. Trong trường hợp bình thường, đó là điều không thể tưởng tượng. Bác chỉ có thể nghĩ rằng, một cái gì đó đã xảy ra đối với họ. - Ông hạ thấp giọng của mình. - Có thể họ đang làm gì đó trái với ý muốn của họ. Hoặc thậm chí, có thể nó còn tồi tệ hơn thế.
- Thậm chí tồi tệ hơn thế?
- Bác muốn nói, cho dù ngay cả những khả năng xấu nhất có thể được loại trừ, thì Sakigake đã không còn là một cộng đồng nông nghiệp hòa bình.
- Bác nghĩ rằng nhóm Sakigake đã bắt đầu di chuyển theo một hướng nguy hiểm?
- Đúng vậy. Những người dân địa phương đã nói với bác rằng, số người đi vào, và ra khỏi đó là lớn hơn rất nhiều so với dân số của trang trại. Những chiếc xe liên tục đến và đi, hầu hết trong số họ mang biển số Tokyo, và rất nhiều trong số xe đó, là những chiếc sedan to lớn sang trọng, mà ta không thường thấy ở vùng quê.
Số người trong công xã cũng có vẻ đã tăng đột biến. Vì vậy, cũng phải tăng số lượng nhà ở, cơ sở vật chất, và tất cả các trang thiết bị kèm theo. Họ ngày càng tích cực mua đất xung quanh với giá thấp, và đưa vào máy kéo, máy đào, máy trộn bê tông, và nhiều máy móc thiết bị khác. Họ vẫn làm nông nghiệp, mà có lẽ đó là một nguồn thu nhập quan trọng nhất của họ. Thương hiệu rau Sakigake nổi tiếng hơn bao giờ hết, và công xã vận chuyển trực tiếp tới các nhà hàng, nơi sẽ tận dụng rau tươi. Họ cũng thỏa thuận hợp đồng với các siêu thị chất lượng cao. Lợi nhuận của họ tăng lên, nhưng song song với điều đó, họ dường như có tiến bộ vững chắc, trong một điều gì đó khác hơn so với canh tác. Không thể nghĩ rằng doanh số bán hàng của sản phẩm, là nguồn duy nhất tài trợ cho việc mở rộng quy mô lớn mà họ đã làm. Một nguồn tài trợ khác, mà họ đang có được, là bí mật tuyệt đối của họ, đối với người dân địa phương, bác nghĩ rằng nó phải là một nguồn, mà họ thực sự không thể tiết lộ ra cho công chúng.
- Phải chăng là họ đã bắt đầu một loại hoạt động chính trị nào đó một lần nữa? - Tengo hỏi.
- Bác cũng đã nghĩ như cháu. - Giáo sư trả lời không do dự. – Trước đây, Sakigake đã luôn luôn xa rời lĩnh vực chính trị. Vì lý do đó nên họ đã để cho nhóm Akebono rời đi.
- Đúng vậy, nhưng sau đó, chắc có một điều gì đã xảy ra bên trong Sakigake, đã làm cho Eri cần thiết phải thoát khỏi nó.
- Một điều gì đó đã xảy ra. - Giáo sư nói. - Một điều gì đó đổi thay thật lớn. Điều đó đã làm cho em nó bỏ lại cha mẹ ở phía sau, và chạy đi một mình. Nhưng Eri đã không bao giờ nói một lời về nó.
- Có thể em không thể diễn tả nó bằng lời, bởi vì nó có thể là một cú sốc quá lớn, hoặc nó là nỗi khổ tâm trong cuộc sống của em.
- Không, em nó không trông giống như vậy, không giống như là đã trải qua một cú sốc lớn, hoặc là sợ một cái gì đó, hoặc là không thoải mái, để tách rời khỏi cha mẹ của mình. Em nó chỉ bình thản. Tuy nhiên, em nó thích nghi với cuộc sống ở đây, mà không có một vấn đề gì - gần như quá dễ dàng.
Giáo sư liếc nhìn về phía cánh cửa, và sau đó trở lại cái nhìn của mình về Tengo.
- Bất cứ điều gì đã xảy ra với Eri, bác không muốn khuấy động nó. Bác cảm thấy em nó cần có thời gian. Vì vậy, bác đã không thắc mắc. Bác đã giả vờ không quan tâm về sự im lặng của em nó. Eri luôn nói chuyện với Azami. Sau khi Azami đi học về, chúng nó vội vàng ăn bữa tối, và đóng cửa ở kín trong phòng. Chúng làm gì trong đó, thì bác không biết. Có lẽ chúng tìm thấy một cách để trò chuyện, khi chỉ có chúng với nhau. Bác để cho chúng làm theo ý chúng, mà không can thiệp. Ngoài sự im lặng của Eri, thì em nó sống với chúng tôi không có vấn đề gì. Em nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn, và em nó làm những gì được sai bảo. Eri, và Azami hầu như không thể tách rời nhau. Khi quay lại với bác, Eri đã không thể đi học. Em nó không thể nói được một từ. Bác không an lòng, khi cho em nó trong tình trạng như vậy đến trường.
- Chỉ có bác, và Azami trước đó ở đây?
- Vợ bác qua đời cách đây khoảng mười năm. - Giáo sư đáp, và tạm dừng một lúc. - Bác gái đã chết trong một tai nạn xe hơi. Ngay lập tức. Một cú đụng xe trực tiếp. Bác gái đã bỏ lại bác, và Azami. Chúng tôi có một người họ hàng xa, một phụ nữ, người sống ở gần đó, đã giúp chúng tôi việc nhà. Bà cũng chăm sóc cho cả hai cô gái. Bác gái mất là cả một sự khủng hoảng, cho cả Azami, và cho bác. Nó xảy ra quá nhanh, chúng tôi đã không có sự chuẩn bị để đón nhận điều đó. Vì vậy, bất cứ điều gì đã mang Eri lại cho chúng tôi, chúng tôi đã rất vui mừng khi có em nó. Thậm chí nếu chúng tôi không thể có một cuộc trò chuyện với em nó, chỉ cần có em nó trong ngôi nhà, cũng làm cho cả hai chúng tôi hạnh phúc. Trong bảy năm, Eri, mặc dù rất chậm, cũng đã dần lấy lại việc sử dụng các từ. Với những người khác, nó có thể là âm thanh kỳ lạ bất thường, nhưng với chúng tôi thì em nó đã có những tiến bộ đáng kể.
- Hiện giờ em còn đi học? - Tengo hỏi.
- Không. Em nó có đăng ký để đi học, nhưng chỉ thế thôi. Thực tế mà nói, em nó không thể theo kịp chương trình học. Bác đã hướng dẫn em nó vào những lúc rảnh rỗi, giống như là bác dạy thêm tại nhà. Những gì em nó tiếp thu rất rời rạc, tất nhiên, bác không thể gọi nó là một nền giáo dục có hệ thống. Eri không thể tự đọc sách một mình, vì vậy chúng tôi sẽ đọc to cho em nó nghe, và thu âm lại trên băng. Đó là tổng hợp của sự giáo dục mà em nó đã nhận được. Nhưng em nó lại là một cô gái thông minh. Một khi em nó đã quyết tâm để tìm hiểu một cái gì đó, em nó có thể hấp thụ rất nhanh chóng, sâu sắc, và có hiệu quả. Khả năng của em nó về điểm đó là tuyệt vời. Tuy nhiên, nếu có một cái gì đó, mà em nó không quan tâm, em nó sẽ chẳng nhìn tới hai lần. Sự khác biệt giữa hai điều trên như đêm và ngày.
Cánh cửa phòng khách vẫn chưa mở. Chắc phải mất một khoảng thời gian đủ lâu để cho Eri đun sôi nước, và pha trà.
Tengo nói:
- Cháu được biết là Eri kể câu chuyện Air Chrysalis cho Azami nghe. Có phải không bác?
- Như bác đã nói, Eri và Azami luôn luôn đóng cửa trong phòng vào ban đêm, và bác không biết chúng đang làm những gì. Chúng có bí mật của riêng chúng. Tuy nhiên, một đôi lúc, những câu chuyện kể của Eri đã trở thành một phần quan trọng trong giao tiếp của chúng. Azami sẽ ghi chú, hoặc chép lại câu chuyện của Eri, và sau đó gõ vào máy tính dùng trong nghiên cứu của bác. Eri đã từng bước phục hồi khả năng của mình, khi trải nghiệm những cảm xúc từ chuyện đó, theo bác nghĩ là như vậy. Sự vô cảm của em nó, giống như một tấm màn bao phủ tất cả mọi thứ, nhưng đã được vén lên từ từ. Một số biểu hiện đã trở lại trên khuôn mặt của em nó, và em nó ngày càng giống một cô bé hạnh phúc, mà chúng tôi đã từng được biết.
- Như vậy, em đang trên con đường phục hồi?
- Vẫn còn một số chức năng chưa cải thiện tốt. Nói chung, thì cháu nói đúng. Sự phục hồi của em nó, có thể đã bắt đầu từ lúc em nó kể ra câu chuyện.
Tengo nghĩ về điều này một lúc. Sau đó, anh đã thay đổi chủ đề:
- Bác có nói chuyện với cảnh sát về sự mất liên lạc với ông bà Fukada?
- Có. Bác đã đến gặp cảnh sát địa phương. Bác không nói cho họ biết về Eri, nhưng bác đã nói là không thể liên lạc được với bạn bè của bác bên trong công xã trong một thời gian dài, và bác lo sợ họ có thể bị điều gì đó làm tổn hại. Vào thời điểm đó, cảnh sát nói họ chẳng thể làm gì được. Tổ hợp Sakigake là sở hữu tư nhân, và không có bằng chứng rõ ràng nói lên có hoạt động tội phạm ở trong nó, do đó họ không thể bước chân vào. Bác cố gắng thuyết phục họ, nhưng họ đã không lắng nghe bác. Và sau đó, sau năm 1979, thực sự là không thể thực hiện một cuộc điều tra tội phạm ở bên trong Sakigake.
- Điều gì đã xảy ra vào năm 1979? - Tengo hỏi.
- Năm đó, Sakigake được cấp giấy công nhận chính thức như là một tôn giáo.
Tengo đã kinh ngạc.
- Một tôn giáo?
- Quả thật là đáng kinh ngạc. Sakigake đã được xem như là một ‘Tôn giáo có pháp nhân’ theo Luật Hội Đồng Tín Ngưỡng. Thống đốc quận Yamanashi đã chính thức cấp danh hiệu cho nó. Một khi nó đã có nhãn 'Tôn giáo có pháp nhân’, Sakigake hầu như được miễn dịch, đối với bất kỳ việc điều tra tội phạm nào của cảnh sát. Một cuộc điều tra như vậy, sẽ là một sự vi phạm tự do tín ngưỡng tôn giáo, đã được Hiến pháp qui định. Cảnh sát Quận không thể chạm vào họ.
Bản thân bác đã rất ngạc nhiên, khi bác được nghe cảnh sát nói điều này. Lúc mới nghe, bác đã hoàn toàn không thể tin nổi. Ngay cả sau khi họ đã cho bác thấy bằng văn bản, và với quan điểm của bác, đã rất khó khăn để bác thừa nhận đó là một sự thật. Fukada là một trong những người bạn của lâu năm nhất của bác. Bác biết rõ ông ta – con người, và tính cách. Là một nhà văn hóa nhân chủng học, mối liên hệ giữa bác và tôn giáo cũng có chút ít. Nhưng không giống như bác, Fukada lại là một người hoàn toàn thiên về chính trị, là những người tiếp cận tất cả mọi thứ bằng sự logic, và lý trí. Ông đã rất dị ứng với tôn giáo. Thật không có cách nào, để ông sẽ phải chấp nhận một ‘Tôn giáo pháp nhân’, ngay cả khi ông có một lý do chiến lược để làm như vậy.
- Thừa nhận một điều như vậy quả là không dễ dàng đối với bác.
- Cũng không nhất thiết phải làm như thế. - Giáo sư nói tiếp. – Dù sự thật, là ta có thể phải đối mặt với nhiều sự kiểm tra, cộng với tệ nạn quan liêu, nhưng nếu ta mềm dẻo trong vấn đề chính trị, ta vẫn có thể vượt qua những rào cản như vậy khá dễ dàng. Sự phân biệt giữa tôn giáo, và giáo phái luôn luôn là một vấn đề tinh tế. Không có một định nghĩa chuẩn cho sự phân biệt này. Sự rao giảng chính là cốt lõi của mọi vấn đề. Và nơi nào là chỗ để rao giảng, thì luôn luôn sẽ có chỗ cho khuynh hướng chính trị. Một khi ta đã được chứng nhận là ‘Tôn giáo pháp nhân’, thì ta sẽ nhận được những ưu đãi thuế quan, và được pháp luật bảo vệ đặc biệt.
- Dù sao thì Sakigake đã không còn là một công xã nông nghiệp bình thường, và đã trở thành một tổ chức tôn giáo - một tổ chức tôn giáo với những hoạt động bí mật đáng sợ. - Tengo mạo hiểm bình luận.
- Đúng, một ‘tôn giáo mới’. - Giáo sư đáp. - Hoặc, nói thẳng thừng hơn, là một giáo phái.
- Cháu không hiểu. – Tengo nói. – Chắc là phải có một cái gì đó vô cùng đặc biệt, đã xảy ra đối với họ, và làm cho họ trải qua một sự chuyển đổi triệt để.
Giáo sư nhìn thật lâu vào lưng bàn tay của mình, trên đó phủ những đám lông dày màu xám.
- Cháu nói đúng. -Ông nói tiếp. - Bác đã tự hỏi chính mình trong một thời gian rất dài. Bác đã đưa ra tất cả các khả năng, nhưng không có câu trả lời cuối cùng. Điều gì đã xảy ra? Nhưng khi họ đã áp dụng một chính sách hoàn toàn bí mật như vậy, thì không thể tìm ra những gì đang xảy ra bên trong đó. Và không chỉ vậy, Fukada, người từng là lãnh đạo của Sakigake, lại chưa bao giờ một lần công khai ra mặt, kể từ khi họ đã trải qua sự chuyển đổi của họ.
- Và trong khi đó, phe Akebono đã không còn tồn tại sau cuộc đấu súng của họ cách đây ba năm. – Tengo nói.
Giáo sư gật đầu.
- Sakigake đã tồn tại, sau khi họ đã cắt đứt quan hệ với Akebono, và bây giờ họ đang liên tục phát triển như là một giáo phái.
- Có nghĩa là các cuộc đấu súng không có ảnh hưởng gì đến Sakigake.
- Đúng vậy. - Giáo sư đáp. – Nó còn là sự quảng cáo tốt cho họ. Họ thông minh. Họ biết làm thế nào để biến những thứ khác thành lợi thế tốt nhất cho mình. Tất cả điều này đã xảy ra, sau khi Eri đã rời khỏi Sakigake. Như bác đã nói trước đó, chuyện của Akebono không có liên quan gì đến Eri.
Tengo cảm nhận rằng, Giáo sư đang hy vọng để thay đổi chủ đề. Anh hỏi ông:
- Bác đã từng đọc Air Chrysalis?
- Tất nhiên. - Giáo sư trả lời.
- Bác nghĩ gì về nó?
- Đó là một câu chuyện rất thú vị. - Giáo sư đáp. – Câu chuyện gợi lên rất nhiều liên tưởng. Về những gì, thì bác không chắc chắn lắm, để có thể cho cháu biết. Bác không biết con dê mù, hoặc Little People, hoặc Air Chrysalis mang ý nghĩa gì.
- Bác có nghĩ rằng câu chuyện, là một sự ám chỉ về một cái gì đó, mà Eri thực sự trải qua, hoặc chứng kiến trong Sakigake?
- Có lẽ vậy, nhưng bác không thể biết bao nhiêu là có thật, và bao nhiêu là tưởng tượng. Nó có vẻ như một câu chuyện thần thoại, hoặc nó có thể được xem như là một câu chuyện ngụ ngôn khéo léo.
- Eri nói với cháu Little People thực sự có tồn tại. – Tengo nói.
Một nếp nhăn hiện lên trên trán của Giáo sư khi ông nghe điều này. Ông hỏi:
- Cháu có nghĩ rằng Air Chrysalis mô tả những điều đã thực sự xảy ra?
Tengo lắc đầu.
- Cháu đang cố gắng để nói rằng, mọi chi tiết trong câu chuyện được mô tả rất thực tế, và đây chính là một sức mạnh lớn lao của tác phẩm, như là một phần quan trọng mà một tiểu thuyết hay phải có.
- Và bằng cách viết lại câu chuyện theo cách của cháu, với văn phong riêng của cháu, để cháu cố gắng đưa một điều gì đó, từ câu chuyện đang ám chỉ trở thành một hình thức rõ ràng hơn? Phải vậy không?
- Dạ đúng. Nếu tất cả diễn ra tốt đẹp.
- Chuyên môn của bác là văn hóa nhân chủng học. - Giáo sư nói. – Dù bác đã từ bỏ vai trò của một học giả một thời gian trước đây, nhưng sự đam mê kiến thức về nó vẫn còn. Một vấn đề trong lĩnh vực của bác, là nghiên cứu mối quan hệ của những tư tưởng của các cá nhân, khám phá trong những tư tưởng đó, các yếu tố phổ quát cho con người, và lại áp dụng những chân lý phổ quát đó, về lại cho các cá nhân. Kết quả đạt được của quá trình này, là mọi người có thể phụ thuộc về một cái gì đó, ngay cả khi họ đang duy trì quyền tự chủ của họ. Cháu có hiểu những gì bác đang nói?
- Cháu nghĩ là hiểu.
- Có lẽ đó là cũng là một quá trình tương tự đang diễn ra trong người cháu.
Tengo mở tay của mình trên đầu gối.
- Nhưng cũng không dễ khám phá ra điều đó.
- Nó đáng để thử.
- Cháu thậm chí không chắc chắn rằng, cháu có khả năng làm được hay không.
Giáo sư nhìn Tengo. Có một tia sáng đặc biệt lóe lên trong mắt ông.
- Những gì bác muốn biết, chính là những gì đã xảy ra với Eri bên trong Sakigake. Bác cũng cần biết số phận của Fukada, và vợ của ông. Bác đã bằng mọi cách trong suốt bảy năm qua, để cố gắng làm sáng tỏ những câu hỏi này, nhưng bác đã không nắm bắt được một đầu mối duy nhất. Bác như bị chắn lại bới một bức tường dày vững chắc, trên đường đi của mình. Chìa khóa để mở những bí ẩn này, có thể đã được ẩn đâu đó trong tác phẩm. Miễn là có một khả năng như vậy, dù mơ hồ, bác cũng muốn theo đuổi nó. Bác không nghĩ cháu có có khả năng hay không, nhưng bác biết rằng cháu đánh giá cao câu chuyện, và có mối quan tâm sâu sắc với nó. Và như vậy, theo bác thì cháu đủ khả năng.
- Cháu cần bác trả lời, một câu trả lời rõ ràng, là bác có đồng ý hay không đồng ý cho cháu viết lại tác phẩm. - Tengo nói. - Đó chính là lý do cháu đến gặp bác ngày hôm nay. Cháu có được sự cho phép của bác để viết lại Air Chrysalis?
Giáo sư gật đầu. Sau đó ông nói:
- Bản thân bác sẽ đọc bản viết lại của cháu, và bác biết rằng Eri dường như có rất nhiều niềm tin vào cháu. Em nó chưa từng bao giờ như thế - tất nhiên, ngoài Azami, và bác. Vì vậy, cháu nên thử. Chúng tôi giao việc này vào trong tay của cháu. Chỉ một từ, câu trả lời của bác là có.
Khi Giáo sư ngừng nói, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng như là số phận đã định đoạt. Vào thời điểm đó, Fuka-Eri mang trà đến.
Trên đường trở lại thành phố, Tengo chỉ đi một mình. Fuka-Eri đã ra ngoài dắt chó đi dạo. Giáo sư gọi một chiếc taxi đưa Tengo tới trạm Futamatao, để cho anh về trở lại thành phố. Tengo chuyển sang Chuo Line ở trạm Tachikawa. Khi tàu đến Mitaka, có một người mẹ cùng một cô con gái nhỏ lên tàu, và ngồi đối diện với Tengo. Cả hai đều ăn mặc gọn gàng. Quần áo của họ là không phải đắt tiền, hoặc mới, nhưng tất cả chúng đều sạch sẽ, được chăm sóc rất cẩn thận, chỗ nào trắng thì đặc biệt trắng tinh khôi, và chúng được ủi thẳng tắp. Bé gái có lẽ là học sinh lớp hai, hoặc lớp ba, có đôi mắt to, và đẹp. Người mẹ thì khá gầy. Cô buộc tóc thành một búi ở phía sau, đeo kính gọng đen, và mang một túi vải cũ căng phồng. Cái túi dường như được nhồi nhét nhiều thứ bên trong nó. Khuôn mặt người mẹ đẹp một cách hài hòa, nhưng có một dấu hiệu của sự mệt mỏi cho thấy ở rìa bên ngoài của đôi mắt, làm cho cô trông như già hơn tuổi. Bây giờ là giữa tháng tư, nhưng cô mang theo một cái dù với lớp vải bọc chặt chẽ xung quanh, làm nó trông giống như một thanh gỗ bị nứt nẻ dưới ánh nắng mặt trời.
Hai mẹ con ngồi cạnh nhau trong im lặng. Người mẹ như đang nghĩ về một kế hoạch nào đó. Còn bé gái thì giống như đã bị mất đi đồ chơi. Bé nhìn vào đôi giày của mình, nhìn xuống nền, nhìn những quảng cáo treo trên trần xe lửa, và sau đó, bé liếc một cái nhìn trộm Tengo đang ngồi đối diện. Đôi tai to hình bông cải của anh, hình như đã làm dấy lên sự quan tâm của bé. Trẻ em thường nhìn Tengo như thế, giống như anh là một loại động vật vô hại hiếm gặp. Bé vẫn ngồi yên, nhưng mắt lại đảo lia lịa xung quanh quan sát mọi thứ.
Người mẹ và con gái rời xe tại trạm Ogikubo. Khi tàu đang chậm dần để ngừng lại, người mẹ nhanh chóng đứng lên, cầm dù trong tay trái, và túi vải trong tay phải. Cô không nói gì với con gái, nhưng bé cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi của mình, và theo mẹ ra khỏi xe. Khi bé đứng dậy, bé nhìn Tengo lần cuối cùng. Trong mắt bé, anh chợt nhìn thấy một ánh nhìn kỳ lạ, giống như đang thỉnh cầu anh điều gì đó. Nó chỉ là một tia nhìn yếu ớt, nhất thời, nhưng Tengo đã có thể nắm bắt được nó. Anh cảm thấy rõ ràng là bé đã gửi tín hiệu như vậy. Nhưng ngay cả điều này là đúng, dù đó là một tín hiệu có nghĩa cho anh, thì anh cũng chẳng thể làm được gì. Anh không biết gì về tình trạng của bé, và cũng chẳng có chút liên quan nào với bé gái. Sau khi hai mẹ con xuống tàu tại trạm Ogikubo, còn Tengo, vẫn tiếp tục hướng tới trạm kế tiếp. Ba học sinh trung học lên tàu, và bây giờ ngồi tại nơi bé gái đã ngồi. Họ bắt đầu tranh luận về các bài kiểm tra thực hành họ đã làm, nhưng ở chỗ của họ, vẫn còn hình ảnh của cô bé im lặng đọng lại trong anh.
Đôi mắt của cô bé đã làm Tengo nhớ tới một cô bé khác, là người đã học cùng lớp ba, và lớp bốn với Tengo. Cô bé ấy, cũng đã nhìn anh - nhìn sững anh - với đôi mắt như thế này...
Cha mẹ của cô gái đã theo một tổ chức tôn giáo, tổ chức này có tên gọi là Hội Chứng nhân. Một nhánh (hoặc giáo phái khác – lời người dịch) của Kitô giáo, các Chứng nhân đi rao giảng về ngày tận thế. Họ là những nhà truyền giáo nhiệt thành, và sống cuộc sống của họ theo lời dạy trong Kinh Thánh. Ví dụ như họ sẽ không chịu cho truyền máu. Điều này sẽ làm cho họ hạn chế cơ hội sống sót, nếu như họ bị chấn thương nghiêm trọng trong một tai nạn giao thông. Và một cuộc phẫu thuật lớn, đối với họ là một điều hầu như không thể có. Mặt khác, khi ngày tận thế đến, họ sẽ tồn tại, như là những người đã được Thiên Chúa lựa chọn, và sống hàng ngàn năm trong một thế giới hạnh phúc sau cùng.
Giống như cô bé trên tàu, cô bé có cha mẹ là những Chứng nhân cũng có đôi mắt to và đẹp. Đôi mắt rất ấn tượng. Thật đẹp. Nhưng khuôn mặt cô, lại luôn luôn được bao phủ bởi một tấm màn mờ đục. Nó giống như là xóa đi sự hiện diện của cô. Cô không bao giờ nói chuyện với mọi người, trừ khi điều đó là hoàn toàn cần thiết. Gương mặt của cô không bao giờ cho thấy cảm xúc. Cô luôn mím đôi môi mỏng của mình thành một đường thẳng hoàn hảo.
Tengo đầu tiên đã rất quan tâm đến cô, khi nhìn thấy cô vào cuối tuần cùng với mẹ, đi làm công việc truyền giáo. Những trẻ em trong các gia đình Chứng nhân, được dự kiến sẽ bắt đầu đi kèm với cha mẹ của mình trong hoạt động truyền giáo, ngay sau khi họ đủ lớn để có thể đi bộ. Từ lúc cô được ba tuổi, cô gái sẽ đi từ nhà này sang nhà khác, chủ yếu là cùng với mẹ của cô, phát các tờ rơi có tiêu đề ‘Trước nạn Đại Hồng Thủy’, và giải thích dựa theo học thuyết của các Chứng nhân. Người mẹ sẽ giải thích, bằng một ngôn ngữ dễ hiểu những dấu hiệu của sự hủy diệt, mà nó được thấy rõ ràng trong thế giới hiện nay. Bà gọi Thiên Chúa là ‘Chúa tể’. Tại phần lớn các ngôi nhà, mọi người sẽ đóng sầm cánh cửa trước mặt họ. Điều này xảy ra là bởi vì học thuyết của họ, chỉ đơn giản là quá hẹp hòi, phiến diện, không thực tế - hoặc ít nhất theo suy nghĩ của mọi người là nó không thực tế. Tuy nhiên, trong một lần tuyệt vời nào đó, họ sẽ tìm được một ai đó sẵn sàng lắng nghe họ. Trên thế giới, tất nhiên có những người, muốn có một người nào đó để trò chuyện về bất cứ điều gì. Trong số vài người này, có đôi khi hiếm hoi, có người sẽ thực sự tham gia cùng với họ. Rồi chính người đó, lại sẽ đi từ nhà này sang nhà khác, bấm chuông cửa, tìm kiếm một người khác trong hàng ngàn người. Họ đã được giao phó một nhiệm vụ thiêng liêng, để hướng dẫn thế giới hướng tới sự thức tỉnh, dù chỉ là tối thiểu, thông qua các nỗ lực liên tục của họ. Cái mà họ nhận được, giá trị hơn bất cứ thứ gì, hơn cả hạnh phúc thực tế có thể ban cho họ.
Bất cứ khi nào Tengo nhìn thấy cô, thì cô luôn đang trên đường đi truyền giáo cùng với mẹ. Một tay, người mẹ cầm một túi vải nhét đầy các bản sao ‘Trước nạn Đại Hồng Thủy’, và tay kia cầm một cái dù. Cô theo sau mẹ một vài bước, môi mím lại thành một đường thẳng như mọi khi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Tengo đã đi ngang qua cô trên đường phố nhiều lần cũng cùng một kiểu như cô, khi anh cũng trên đường đi cùng với cha mình, thu lệ phí đăng ký NHK. Anh sẽ nhận ra cô, và cô cũng sẽ nhận ra anh. Mỗi khi điều này xảy ra, anh nghĩ rằng, anh có thể nhìn thấy một số tia sáng bí mật trong mắt cô. Tất nhiên, hai bên không bao giờ nói chuyện. Không có lời chào nào giữa họ. Cha của Tengo đã quá bận để thu phí, và mẹ của cô đã quá bận để rao giảng ngày tận thế. Cậu bé và cô bé, chỉ đơn giản là chạy ngang qua nhau trên đường phố vào Chủ nhật, khi chúng đi theo công việc của cha mẹ, và chỉ tạm thời trao đổi với nhau qua ánh mắt.
Tất cả các bạn học trong lớp đều biết rằng cô là một tín hữu Chứng nhân. "Vì lý do tôn giáo", cô không bao giờ tham gia sự kiện Giáng sinh, hoặc trong những chuyến dã ngoại của nhà trường, hoặc tham quan học tập trong các chuyến thăm đền thờ Shinto, hay đền thờ Phật giáo. Cũng không tham gia trong các cuộc thi thể thao, hoặc thi hát các bài hát ở trường, hay hát quốc ca. Những hành động đó, chỉ có thể được xem là cực đoan, ngày càng cô lập cô với các bạn cùng lớp. Cô bắt buộc phải cầu nguyện – thật lớn tiếng, rõ ràng, để cho các bạn khác có thể nghe thấy mọi lời cầu nguyện- những lời cầu nguyện đặc biệt trước khi ăn bữa ăn trưa ở trường học. Không có gì đáng ngạc nhiên, khi các bạn cùng lớp thấy người bạn này hoàn toàn đáng sợ. Cô có thể không mong muốn thực hiện trước mặt họ. Nhưng cô đã được dạy thấm nhuần rằng, những lời cầu nguyện phải được đọc trước bữa ăn, và ta không được phép bỏ qua chúng, chỉ đơn giản bởi vì không có các tín hữu khác đang quan sát ta. ‘Chúa tể’ nhìn thấy tất cả mọi thứ - ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất - từ trên cao.
‘Lạy Chúa tể trên Thiên Đàng, tên của ngài được cầu nguyện trong sự tinh khiết mãi mãi, và nước trời hãy đến với chúng con. Xin tha thứ tội lỗi của chúng con, và xin Ngài hãy ban phước lành cho cuộc sống tầm thường của chúng con. A Men.’
Bộ nhớ quả thật kỳ diệu! Tengo có thể nhớ lại mọi lời cầu nguyện của cô, mặc dù anh đã không nghe nó đã hai mươi năm. Nước trời hãy đến với chúng con. "Nước trời này sẽ như thế nào?",Tengo, khi còn là một cậu học sinh tiểu học, đã tự hỏi mình mỗi lần anh nghe thấy lời cầu nguyện của cô gái. Trong đó có NHK không? Không, có lẽ là không. Nếu không có NHK, tất nhiên sẽ không có người đi thu lệ phí. Và nếu đúng như vậy, thì nước trời nên đến sớm hơn thì tốt biết bao nhiêu.
Tengo chưa bao giờ nói một lời với cô. Họ học trong cùng một lớp, nhưng đã không có cơ hội để cho họ nói chuyện trực tiếp với nhau. Cô luôn luôn kín đáo, và sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai, trừ phi cô buộc phải nói. Trong không khí cô lập của lớp, không có cơ hội cho anh để đi qua, và nói chuyện với cô. Dù vậy, trong trái tim của mình, Tengo hoàn toàn thông cảm với cô. Vào ngày chủ nhật, trẻ em nên được phép cho đi chơi với các trẻ khác, để chúng hòa đồng với nhau, chứ không phải đi xung quanh đe dọa mọi người cho đến khi họ trả tiền lệ phí, hoặc làm mọi người sợ hãi bằng việc cảnh báo ngày tận thế. Những công việc như vậy - trong phạm vi dù cần thiết – cũng nên được thực hiện bởi người lớn.
Tengo đã một lần, mở rộng bàn tay giúp đỡ cô, khi xảy ra một sự cố nhỏ. Nó xảy ra vào mùa thu lúc họ đang học lớp bốn. Một trong những học sinh đã trách cô, khi họ đang ngồi tại cùng một bàn, cùng nhau thực hiện một thí nghiệm khoa học. Tengo không thể nhớ chính xác lỗi của cô như thế nào, nhưng kết quả là một cậu bé đã chế nhạo cô đi "phát những tờ rơi ngu ngốc từ nhà này sang nhà khác." Cậu ta cũng gọi cả "Chúa tể" của cô. Đây là một hành động bất thường - thay vì bắt nạt, trêu chọc cô, những đứa trẻ khác, thường bỏ qua cô, đối xử với cô như thể cô không tồn tại. Nhưng khi hoạt động chung để làm một thí nghiệm khoa học, không có cách nào cho chúng loại trừ cô. Trong trường hợp này, lời của cậu bé quả thật là độc địa. Tengo nằm trong nhóm ở bàn tiếp theo, nhưng anh không thể giả vờ rằng anh đã không nghe thấy bất cứ điều gì. Không biết lý do tại sao, anh cảm thấy không thể làm lơ chuyện này.
Tengo đi đến bàn đó, và nói với cô nên tham gia nhóm của anh. Anh đã làm điều này gần như là một phản xạ, mà không suy nghĩ sâu sắc, hay do dự. Sau đó, anh đã giải thích chi tiết của thí nghiệm cho cô nghe. Cô rất quan tâm đến lời nói của anh, hiểu chúng, và đã sửa chữa sai lầm của mình. Đây là năm thứ hai mà cô, và Tengo học trong cùng một lớp, nhưng đây là lần đầu tiên anh đã nói chuyện với cô (và cũng là cuối cùng). Tengo là một học sinh xuất sắc, và ngoài ra anh còn là một cậu bé to lớn, mạnh mẽ làm cho những người khác phải đối xử tôn trọng, do đó, không ai dám trêu chọc anh khi bảo vệ cô - ít nhất là vào lúc đó. Nhưng sau này, vị trí của anh trong mắt lớp học dường như đã giảm đi một bậc, như thể anh đã pha một số tạp chất của cô vào người mình.
Tengo chẳng bao giờ bận tâm về chuyện này. Anh chỉ biết rằng cô chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng họ không bao giờ nói với nhau một lần nữa sau đó. Không cần, hoặc không có cơ hội – để nói chuyện. Bất cứ khi nào đôi mắt của họ gặp nhau, có một chút căng thẳng sẽ hiển thị trên khuôn mặt của cô. Anh có thể cảm nhận nó. Anh nghĩ, có lẽ cô đã bị làm phiền, bởi những gì anh đã làm cho cô trong thí nghiệm khoa học. Có thể cô đã nổi giận với anh, và mong muốn rằng anh nên để cô một mình. Anh gặp khó khăn trong việc đánh giá những gì cô cảm thấy về vấn đề này. Dù sao, anh vẫn còn là một đứa trẻ, và có thể chưa đọc được những thay đổi tâm lý tinh tế từ biểu hiện của một người con gái.
Sau đó, vào một ngày, cô đã nắm lấy tay của Tengo. Nó xảy ra vào một buổi chiều nắng đẹp đầu tháng mười hai. Ngoài cửa sổ lớp học, anh có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, và những đám mây trắng đang trôi. Buổi học đã kết thúc, và hai người là những người cuối cùng rời khỏi lớp, sau khi hoàn thành việc dọn sạch phòng. Không có ai khác ngoài họ. Cô sải bước nhanh qua phòng, đi thẳng đến Tengo, như thể cô đã chuẩn bị cho điều đó. Cô đứng bên cạnh anh, không chút do dự, nắm lấy bàn tay, và mắt nhìn thẳng vào anh. (Anh cao hơn mười cm, vì vậy cô phải ngước lên.) Vô cùng bất ngờ, Tengo nhìn lại cô. Đôi mắt của họ đã gặp nhau. Trong đôi mắt cô, anh có thể thấy một chiều sâu trong suốt mà anh chưa bao giờ thấy trước đây. Cô vẫn tiếp tục nắm tay của anh trong một lúc lâu, không nói gì, nhưng không một lần giảm sức nắm mạnh mẽ của cô. Sau đó, thình lình, cô bỏ tay anh ra, và lao ra khỏi lớp học, váy cô tung bay trong gió.
Tengo không biết cái gì đã xảy ra với anh. Anh tiếp tục đứng đó, như người câm. Suy nghĩ đầu tiên của anh là, anh cảm thấy vui mừng khi cảm thấy rằng, họ đã không được nhìn thấy bởi bất kỳ ai. Biết đâu, nó có thể gây ra những chuyện to nhỏ xầm xì? Anh lại nhìn xung quanh, bớt đi căng thẳng lúc đầu, và sau đó anh mới cảm nhận được cái nắm tay sâu sắc.
Người mẹ và con gái, ngồi đối diện anh giữa trạm Mitaka và Ogikubo, cũng có thể là các tín hữu Hội Chứng nhân. Họ có thể đang có một chủ nhật bình thường trong hoạt động truyền giáo của họ. Nhưng không, họ cũng có thể chỉ là một người mẹ bình thường, dẫn con gái trên đường đi học thêm. Cái bao vải, có thể có sách âm nhạc piano, hoặc giấy học thư pháp. Tengo nghĩ, tôi chỉ là quá nhạy cảm với rất nhiều thứ. Anh nhắm mắt lại, và thở một hơi dài, chậm. Thời gian chảy theo những cách kỳ lạ vào ngày chủ nhật, và khung cảnh trở nên bị bóp méo bí ẩn.
Về nhà, Tengo làm cho mình một bữa ăn tối đơn giản. Anh đã không ăn trưa. Khi anh đã ăn xong, anh nghĩ về việc gọi cho Komatsu, người sẽ muốn nghe kết quả của cuộc gặp. Nhưng hôm nay là chủ nhật; Komatsu sẽ không ở tại văn phòng. Tengo đã không biết số điện thoại nhà của anh ta. Tốt thôi, nếu như anh ta muốn biết như thế nào, thì anh ta có thể gọi cho tôi.
Điện thoại reo khi kim của đồng hồ trôi qua mười giờ, và Tengo đã nghĩ đến việc đi ngủ. Anh cho rằng đó là Komatsu, nhưng giọng nói trên điện thoại hóa ra lại là bạn gái lớn tuổi có chồng của anh.
- Em không thể rời nhà lâu, anh có phiền không nếu em qua bên anh rồi về ngay, trong chiều mốt? - Cô hỏi.
Anh nghe thấy một số nốt nhạc piano trong điện thoại. Anh đoán chắc chồng cô không có nhà.
- Được. - Anh nói. Nếu cô đến, việc viết lại Air Chrysalis sẽ bị gián đoạn một chút, nhưng khi anh nghe thấy giọng nói của mình, Tengo nhận ra mình đang rất muốn cô tới. Sau khi gác điện thoại, anh đi vào bếp, rót cho mình một ly Wild Turkey, và uống nó cạnh bồn rửa chén. Sau đó, anh vào giường, đọc một vài trang của một cuốn sách, rồi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ mang Tengo đến kết thúc một ngày chủ nhật khác lạ trong đời anh.