Dịch giả:Vantiensinh & Lục Hương
Chương 11
AOMAME


CƠ THỂ CON NGƯỜI LÀ MỘT ĐỀN THỜ.

     ố người có thể ném tốt được những quả bóng, dưới sự hướng dẫn của Aomame, phải có được một vài kỹ năng thực sự. Nàng đã nghiên cứu mô hình ném, bằng sự siêng năng tuyệt vời, và không bao giờ bỏ qua việc thực hành hàng ngày của mình. Trong ném bóng, điều quan trọng nhất là không bao giờ phải ngần ngại. Một cú ném, có thể là một cú sét, tấn công vào điểm yếu nhất của kẻ thù một cách không thương tiếc, và tàn bạo nhất - cũng giống như khi Hitler dễ dàng đè bẹp nước Pháp, bằng cách chọc thủng tại các điểm yếu nhất, của tuyến phòng thủ Maginot. Điều quan trọng là không được do dự. Một thời khắc của việc không quyết tâm, có thể dẫn đến những chuyện tồi tệ nhất.
Nói chung, không có cách nào khác để cho một người phụ nữ, có thể hạ gục một người đàn ông to khỏe hơn, khi mà một đối-một. Đây là niềm tin không thể lay chuyển của Aomame. Phần cơ thể được xem là điểm yếu nhất - hay đúng hơn, phần treo lủng lẳng, từ một sinh vật được biết đến như là một người đàn ông, và hầu như nó không được bảo vệ một cách hiệu quả. Nếu không tận dụng được lợi thế của thực tế đó, thì chẳng còn gì để nói.
Là một phụ nữ, Aomame không biết được cụ thể là sẽ đau đến mức nào, khi nó phải chịu đựng một cú ném thật mạnh bằng các quả bóng, mà chỉ đánh giá được từ các phản ứng, và biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn ông mà nàng đã ném trúng, qua đó nàng có thể tưởng tượng được nỗi đau của anh ta. Không người đàn ông nào, dù mạnh nhất hay gan góc nhất, có thể chịu được đau đớn, và mất mát lớn của lòng tự trọng đi kèm với điều đó.
- Nó làm tổn thương đến anh ta nhiều đến nỗi, anh ta nghĩ rằng, ngày tận thế sẽ đến ngay lập tức. Anh không biết gọi nỗi đau đó là gì. Nó là một cái đau rất khác với cái đau thông thường. - Một người đàn ông, sau khi suy xét cẩn thận, đã giải thích nó cho nàng, khi Aomame hỏi anh ta.
Aomame nghĩ về sự so sánh của anh ta. Ngày tận thế?
- Nói theo cách ngược lại, khi anh nói ngày tận thế đến ngay lập tức, thì cảm giác giống như một cú đá thật mạnh vào các quả bóng? – Nàng hỏi.
- Anh chưa bao giờ biết ngày tận thế là như thế nào, anh không thể chắc chắn lắm, nhưng cũng có thể là đúng như vậy. – Anh ta nói, nhìn vô thức một điểm nào đó trong không gian. – Cảm giác của sự bất lực. Bóng tối, ngột ngạt, như bị cả thế giới này bỏ rơi.
Có lần, Aomame xem bộ phim “Trên bãi biển,” được chiếu trên truyền hình vào lúc đêm khuya. Đó là một bộ phim Mỹ thực hiện năm 1960. Cuộc chiến tranh tổng lực đã nổ ra giữa Mỹ và Liên Xô, một số lượng vô tận tên lửa được bắn xuyên lục địa, giống như ở trong trường học dạy cá bay. Trái đất bị hủy diệt, và nhân loại đã bị xóa sổ gần hết trên thế giới. Nhờ những ngọn gió thần kỳ hoặc một cái gì đó chẳng ai biết, đống tro tàn của cái chết vẫn không lan tới Úc ở Nam bán cầu, mặc dù cái chết sẽ đến chỉ là vấn đề thời gian. Sự tuyệt chủng của loài người, chỉ đơn giản là không thể nào tránh khỏi. Những người còn sống sót không thể làm gì hơn, và chờ đợi giây phút cuối cùng sẽ đến. Họ đã chọn những cách khác nhau, để sống những ngày cuối cùng của họ. Đó là cốt truyện của phim. Một bộ phim đen tối, không mở ra cánh cửa hy vọng. (Dù vậy, khi xem nó, Aomame khẳng định một niềm tin của mình rằng, tất cả mọi người, sâu trong trái tim của họ, cũng đang chờ đợi ngày tận thế, nó sẽ tới trong tương lai.)
Trong bất kỳ trường hợp nào, khi xem phim vào giữa đêm khuya, cô độc một mình, Aomame đều cảm thấy mình thoải mái, giống như cảm giác nàng có được, khi vừa ném đi những quả bóng. Sau khi tốt nghiệp từ một trường Đại học giáo dục thể chất, Aomame đã trải qua bốn năm làm việc, cho một công ty sản xuất nước uống thể thao, và thực phẩm sức khỏe. Nàng là một thành viên chủ chốt của đội nữ Softball của công ty (cả công, lẫn thủ). Đội đã chơi khá tốt, và nhiều lần vào đến tứ kết playoffs của giải vô địch quốc gia. Một tháng sau khi Tamaki Otsuka chết, Aomame đã rời khỏi công ty, và đánh dấu việc kết thúc sự nghiệp chơi Softball của mình. Sự đam mê của nàng với môn thể thao này đã biến mất, và nàng cảm thấy, cần phải bắt đầu lại cuộc sống. Với sự giúp đỡ của một người bạn cũ từ hồi còn học ở trường Đại học, nàng tìm được một công việc với tư cách là giảng viên, tại một câu lạc bộ thể thao nằm trong Quận Hiroo ởTokyo.
Aomame chủ yếu phụ trách các lớp học đào tạo thể hình, và võ thuật. Nó là một câu lạc bộ nổi tiếng, độc quyền với phí thành viên, và lệ phí cao, có nhiều thành viên là những người nổi tiếng. Aomame thành lập một số lớp học, trong khả năng tốt nhất của mình, đó là kỹ thuật tự vệ của phụ nữ. Nàng tạo ra một hình nộm đàn ông bằng vải lớn, khâu một chiếc găng tay đen ở vùng bẹn để giả làm tinh hoàn, và huấn luyện kỹ lưỡng cho các thành viên nữ của câu lạc bộ, làm thế nào để ném trúng vị trí đó. Theo chủ nghĩa hiện thực, nàng nhồi hai quả bóng nhỏ vào cái găng tay. Những người phụ nữ đã ném trúng mục tiêu này một cách nhanh chóng, không thương tiếc, và liên tục. Nhiều người trong số họ, đã có được niềm vui đặc biệt trong việc đào tạo này, và kỹ năng của họ được cải thiện rõ rệt, nhưng các thành viên khác (chủ yếu là nam giới, tất nhiên), đã xem những cảnh tượng trên với sự nhăn nhó, và than phiền với quản lý của câu lạc bộ rằng, nàng đã đi quá trớn. Kết quả là, Aomame đã được gọi lên, và bị nhắc nhở cần có sự kiểm soát trong việc thực hành ném bóng.
- Thực tế mà nói. - Nàng phản đối. – Phụ nữ thật không thể tự bảo vệ mình chống lại người đàn ông, mà không cần một cú ném ngay tinh hoàn. Hầu hết đàn ông đều to lớn, và mạnh hơn so với phụ nữ. Một cuộc tấn công nhanh chóng vào tinh hoàn, là cơ hội duy nhất của một người phụ nữ. Mao Trạch Đông đã từng nói là tốt nhất, ta hãy tìm thấy điểm yếu của đối thủ, và động thủ trước, cùng với một sự tấn công tập trung. Đó là cơ hội duy nhất mà một lực lượng du kích đã đánh bại một đội quân chính quy.
Người quản lý không thoải mái với lý luận của nàng:
- Em cần phải biết rõ rằng, chúng ta là một trong vài câu lạc bộ thực sự độc quyền, ở khu vực đô thị. – Anh ta cau mày nói. - Hầu hết các thành viên của chúng ta là những người nổi tiếng. Chúng ta phải bảo vệ nhân phẩm của chúng ta, trong tất cả các khía cạnh của hoạt động. Hình ảnh của chúng ta là rất quan trọng. Anh không quan tâm là lý do gì gì đó, cho những cuộc tập trận của em, thật không hay một chút nào, khi để một nhóm phụ nữ ở độ tuổi kết hôn, ném bóng vào háng một người nộm, và kèm theo tiếng thét bật ra từ trong đầu của họ. Chúng ta đã có ít nhất một trường hợp, một thành viên tiềm năng chuyên đi lưu diễn ở các câu lạc bộ, đã hủy buổi diễn của mình, sau khi ông ta tình cờ nhìn thấy những hành động trong lớp học của em. Anh không quan tâm những gì Mao Trạch Đông - Thành Cát Tư Hãn nói, vấn đề là: một cảnh tượng như thế, sẽ làm cho hầu hết đàn ông đều cảm thấy lo lắng, khó chịu, và buồn bực.
Aomame chẳng cảm thấy chút hối tiếc nào, khi nàng là nguyên nhân gây ra cho các thành viên nam giới của câu lạc bộ, phải cảm thấy lo lắng, khó chịu và buồn bực. Cảm giác khó chịu như vậy, không có gì so với nỗi đau của một nạn nhân bị cưỡng hiếp. Nàng không thể bất chấp lệnh cấp trên của nàng, và do đó, các lớp học tự vệ của nàng, đã phải giảm đi mức độ gây hấn. Nàng đã bỏ đi việc sử dụng các hình nộm. Kết quả là, việc huấn luyện của nàng trở nên nhẹ nhàng và theo khuôn khổ. Bản thân Aomame hầu như không được hài lòng bởi điều này, và một số thành viên nữ cũng phản đối, nhưng là một nhân viên, nàng không thể làm gì hơn.
Theo ý kiến chủ quan của Aomame, nếu nàng không thể tạo một cú ném bóng hiệu quả, khi bị một sự tấn công mạnh mẽ từ một người đàn ông, sẽ có rất ít những thứ khác để thử. Trong thực tế, hầu như không thể thực hiện được kỹ thuật cấp cao, như là túm lấy cánh tay của đối thủ, và vặn xoắn nó ra sau lưng. Điều này chỉ xảy ra trong phim. Thay vì cố gắng để thử như một kỳ công, một người phụ nữ sẽ phải làm tốt hơn, là bỏ chạy, mà không cần có cố gắng nào để chiến đấu.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Aomame cũng làm chủ, ít nhất là mười kỹ thuật riêng biệt, cho việc ném bóng vào người đàn ông. Nàng thậm chí từng thực hành, với một số thanh niên nàng quen biết từ lúc còn học Đại học, bằng cách để cho họ đặt một cái cốc bảo vệ ngay bộ phận đó. "Cú ném của em đã thực sự làm anh bị tổn thương, cho dù nó đã được bảo vệ”, một trong số họ đã hét lên trong đau đớn. "Thôi, xin đừng ném nữa!" Nếu nhu cầu phát sinh, nàng tự biết, nàng sẽ không bao giờ ngần ngại áp dụng các kỹ thuật tinh vi của mình, trong chiến đấu thực tế. Nếu có gã điên nào đó, dám tấn công tôi, tôi sẽ cho hắn biết ngày tận thế - đã đến với hắn. Tôi sẽ cho hắn thấy thế giới bên kia, hiện ra trong mắt của hắn. Tôi sẽ gửi hắn thẳng đến Nam bán cầu, và để đống tro tàn của cái chết vùi lấp hắn, cùng với những con chuột túi và những con kangaru chân to.
Khi nàng đang suy nghĩ về thế giới bên kia, Aomame đang ngồi tại quầy bar uống từng ngụm nhỏ của ly rượu Tom Collins. Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình liên tục, giả vờ rằng nàng đã ở đây nhằm để gặp một ai đó, nhưng trên thực tế, chẳng có ai để nàng gặp. Nàng chỉ đơn giản là giữ một mắt, để tìm cho ra một người đàn ông phù hợp, giữa các khách hàng quen thuộc của quán bar. Đồng hồ cho nàng biết đã tám giờ ba mươi. Nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo màu nâu sẫm hiệu Calvin Klein, và bận một chiếc váy ngắn màu xanh hải quân. Vũ khí tự chế của nàng, vẫn không mang theo hôm nay. Nó đã được nghỉ ngơi trong hòa bình, được bọc trong một chiếc khăn, để trong một ngăn kéo tủ ở nhà.
Đây là một quán bar độc thân nổi tiếng, trong khu giải trí Roppongi. Đàn ông độc thân đến đây, ve vãn phụ nữ độc thân, hoặc ngược lại. Rất nhiều người trong số họ là người nước ngoài. Bar này nhìn thật giống như một nơi, mà Hemingway đã từng câu cá ở Bahamas. Một con cá kiếm nhồi bông treo trên tường, và lưới đánh cá đang treo lơ lửng trên trần nhà. Có rất nhiều bức ảnh của những người, đang đứng cạnh những con cá khổng lồ, mà họ đã bắt, và có một bức chân dung của Hemingway. Một Papa Hemingway thật hạnh phúc. Những người đến đây dường như chẳng quan tâm đến tác giả, người sau đó đã bị nghiện rượu, và cuối cùng tự sát bằng súng săn.
Một số đàn ông đã ve vãn Aomame tối hôm đó, nhưng không ai trong số đó làm nàng thích. Một cặp sinh viên Đại học như đôi đũa lệch, mời nàng tham gia cùng họ, nhưng nàng không có hứng thú. Một nhân viên văn phòng khoảng ba mươi tuổi, với đôi mắt đáng sợ mời nàng, thì nàng từ chối khéo bằng cách nói đang ở đây để gặp một ai đó, làm cho anh ta mất hứng. Nàng chỉ đơn giản là không thích những người đàn ông còn trẻ. Họ rất nhiệt tình và tự tin, nhưng họ chẳng có chuyện gì để nói, và điều họ nói làm nàng cảm thấy nhàm chán. Trên giường, thì họ như một con thú hoang, và không có suy nghĩ về việc thụ hưởng thực sự của tình dục. Nàng thích những người đàn ông trung niên, có chút mệt mỏi vì dấu ấn của tuổi tác, tốt nhất phải là trong giai đoạn đầu của chứng hói đầu. Họ sạch sẽ, và không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự thô tục. Và những người đó, còn phải có hình dạng của một cái đầu đẹp theo sở thích của nàng. Những người đàn ông như vậy, không dễ dàng tìm thấy, và có nghĩa là nàng phải luôn ở trong trạng thái sẵn sàng thỏa hiệp.
Quét mắt nhìn khắp phòng, Aomame phát ra một tiếng thở dài trong im lặng. Chết tiệt, tại sao không có vài "người đàn ông phù hợp" ở đây? Nàng nghĩ về Sean Connery. Chỉ cần tưởng tượng ra hình dạng của đầu anh, nàng đã cảm thấy nóng bừng trong đầu. Nếu Sean Connery thình lình xuất hiện ở đây, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, để anh ta là của riêng tôi. Tất nhiên, chẳng có cách chó chết nào mà Sean Connery, có thể hiển thị khuôn mặt của mình, trong một Bar độc thân giả Bahamas ở Roppongi.
Trên chiếc ti vi lớn treo trên tường, ca sĩ Queen xuất hiện. Aomame không thích nghe âm nhạc của Queen. Nàng cố gắng tốt nhất có thể, để mình không nhìn theo hướng đó. Nàng cũng cố gắng mạnh mẽ, không lắng nghe âm nhạc đang phát ra từ các loa. Sau khi bài hát kết thúc, là đến màn trình diễn của ABBA. Ồ, không. Một cái gì đó bảo tôi rằng, tôi đang có một đêm thật tệ hại.
Aomame đã gặp bà góa quí tộc nhà Willow House, ở câu lạc bộ thể thao, nơi nàng làm việc. Bà đã ghi danh vào lớp học tự vệ của Aomame, là một trong những người cực đoan, khi tấn công người nộm một cách triệt để. Bà là một phụ nữ nhỏ nhắn, là thành viên lớn tuổi nhất của lớp, nhưng chuyển động của bà rất thanh thoát, và cú ném của bà rất sắc sảo. Trong một tình huống đối mặt, tôi tin chắc rằng bà ta sẽ ném bóng vào đối thủ của bà, mà không có lấy một chút do dự. Bà không bao giờ nói nhiều hơn mức cần thiết, và khi bà nói, thì bà không bao giờ rào đón quanh co. Aomame thích điều đó ở bà.
- Ở tuổi của tôi, không có nhu cầu đặc biệt để tự vệ. - Bà nói với Aomame, bằng một nụ cười trang nghiêm sau giờ học.
- Tuổi tác không liên quan đến chuyện tự vệ. - Aomame phản đối. – Vấn đề là cách bác sống như thế nào. Điều quan trọng, là phải luôn giữ một lập trường nghiêm túc về việc bảo vệ chính mình, trước những hiểm nguy có thể xảy ra. Bác không thể đi bất cứ nơi nào, nếu bác thụ động trước các cuộc tấn công. Tình trạng bất lực mãn tính sẽ ăn mòn con người.
Bà im lặng một lúc, tìm kiếm điều gì đó trong mắt Aomame. Chắc là âm điệu những lời nói của Aomame, đã thực hiện một ấn tượng mạnh mẽ với bà. Bà gật mạnh đầu.
- Cháu nói đúng. Cháu hoàn toàn đúng. - Bà nói. - Cháu rõ ràng, là đã có tư duy thật vững chắc về điều này.
Một vài ngày sau đó, Aomame nhận được một bì thư. Nó để tại bàn tiếp tân của câu lạc bộ, điền tên người nhận là nàng. Bên trong nó, Aomame tìm thấy một ghi chú ngắn, và đẹp có viết địa chỉ, và số điện thoại của bà.
- Bác biết cháu hết sức bận rộn. – Nó viết tiếp. - Nhưng bác sẽ rất vui, nếu được gặp riêng cháu khi nào cháu rãnh.
Một người đàn ông trả lời điện thoại - một thư ký, có vẻ thế. Khi Aomame đọc tên của mình, anh ta đã để nàng chờ, mà không nói thêm lời nào. Bà đến cầm điện thoại, và cảm ơn nàng đã gọi.
- Nếu cháu không phiền, thì bác muốn mời cháu đi ăn cùng bác, - Bà nói tiếp. - Bác muốn có một cuộc nói chuyện với cháu, chỉ hai chúng ta.
- Cháu rất sẵn lòng. - Aomame.
- Thế tối mai cháu có rãnh?
Aomame đồng ý, nhưng nàng đã phải tự hỏi người phụ nữ thanh lịch lớn tuổi này, muốn nói gì với một người như nàng.
Hai người đã ăn tối tại một nhà hàng Pháp, trong một khu yên tĩnh ở Azabu. Có vẻ như bà đã đến đây nhiều lần. Họ đã dành ra cho bà, một trong những bàn tốt nhất ở phía sau, và bà rõ ràng là rất quen thuộc người bồi bàn lớn tuổi, đang phục vụ họ một cách chu đáo. Bà mặc một chiếc váy đẹp, không hoa văn màu xanh lá cây nhạt (có lẽ là hiệu Givenchy, thịnh hành vào những năm 1960), và đeo một sợi dây chuyền ngọc bích. Giữa bữa ăn, người quản lý xuất hiện, và ông ta gởi lời chào trân trọng đến bà. Món ăn chay chiếm phần lớn thực đơn, hương vị rất ngon và đơn giản. Trùng hợp ngẫu nhiên, món súp hôm nay là canh đậu xanh, là món mà Aomame rất thích. Bà gọi một ly Chablis, và Aomame cũng vậy. Rượu vang cũng ngon và đơn giản như thực phẩm. Aomame gọi món cá trắng nướng. Bà chỉ gọi đồ chay. Cách ăn đồ chay của bà thật đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
- Khi cháu đến tuổi của bác, cháu có thể sống mà chỉ ăn rất ít. - Bà nói. –Chỉ ăn những món ăn tốt nhất cho sức khỏe, nếu có thể. - Bà nói thêm, nửa đùa nửa thật.
Bà muốn Aomame trở thành huấn luyện viên của bà, hướng dẫn võ thuật cho bà tại nhà bà hai, hay ba ngày trong một tuần. Ngoài ra, nếu có thể, bà còn muốn Aomame giúp bà phát triển cơ bắp.
- Tất nhiên cháu có thể làm được. - Aomame nói. - Nhưng cháu muốn bác lên lịch cho việc đào tạo cá nhân ngoài phòng tập thể dục, thông qua bàn tiếp tân của câu lạc bộ.
- Cũng được. - Bà nói. - nhưng chúng ta nên xếp lịch trực tiếp. Bác không muốn người khác hiểu lầm. Bác muốn tránh điều đó. Cháu thấy thế nào?
- Dạ. Cũng được.
- Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu vào tuần tới. – Bà nói.
Điều này đã kết thúc việc thỏa thuận của họ.
Bà nói tiếp:
- Bác đã rất ấn tượng bởi những gì cháu nói ở phòng tập thể dục hôm trước. Về sự bất lực. Và sự bất lực đã gây ra thiệt hại đối với con người. Cháu còn nhớ không?
Aomame gật đầu.
- Cháu nhớ.
- Cháu không phiền nếu bác hỏi cháu một câu hỏi? Nó sẽ là một câu hỏi rất trực tiếp. Để tiết kiệm thời gian.
- Bác có thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào. – Aomame trả lời.
- Cháu là một nhà hoạt động cho nữ quyền, hay cháu là một người đồng tính nữ?
Aomame hơi đỏ mặt, và lắc đầu:
- Dạ. Không phải. Cháu chỉ suy nghĩ về những vấn đề mà theo cháu là đúng. Cháu không phải là một nhà hoạt động cho nữ quyền với lý thuyết suông, và cháu cũng không phải là một người đồng tính.
- Tốt. – Bà nói. Cảm thấy nhẹ nhõm, Bà đưa một ít bông cải xanh lên miệng một cách quý phái, nhai nó một cách nhẹ nhàng, và hớp một ngụm nhỏ rượu vang. Sau đó, bà nói tiếp. - Thậm chí nếu cháu là một nhà nữ quyền, hoặc đồng tính nữ, thì cũng chẳng chẳng sao. Nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì. Tuy nhiên, bác hỏi như thế, nếu cháu không phải, thì sẽ dễ dàng hơn cho việc giao tiếp giữa chúng ta. Cháu có hiểu những gì bác đang cố gắng nói với cháu?
- Cháu hiểu. – Aomame đáp.
Aomame đến nhà của bà hai lần một tuần, để hướng dẫn bà về võ thuật. Bà có một phòng tập lớn phủ gương, được xây dựng vào những năm trước, dành cho cô con gái nhỏ của bà học múa ba lê, và bây giờ nó được dùng cho Aomame cùng với bà, luyện tập các bài tập võ thuật. So với một người nào đó ở tuổi của bà, thì bà rất linh hoạt, và bà đã tiến triển rất nhanh chóng. Bà có một cơ thể nhỏ nhắn, nhưng đã được chăm sóc cẩn thận trong những năm qua. Aomame cũng dạy những điều cơ bản của việc phát triển cơ bắp, và thực hiện những bài massage, để nới lỏng cơ bắp của bà.
Aomame đặc biệt có tay nghề xoa bóp. Nàng đã giành được điểm rất cao trong lĩnh vực đó, hơn bất cứ ai khác ở trường Đại học giáo dục thể chất. Tên của tất cả các xương, và tất cả các cơ bắp của cơ thể con người, được khắc sâu vào trong não của nàng. Nàng biết rõ chức năng, và đặc điểm của mỗi cơ bắp, cả hai làm thế nào để hòa hợp, và làm thế nào để giữ cho nó hòa hợp. Với một niềm tin vững chắc, Aomame cho rằng cơ thể con người là một đền thờ, phải giữ cho nó mạnh mẽ, đẹp, và sạch sẽ nhất, nếu có thể.
Không hài lòng với y học thể thao bình thường, Aomame học kỹ thuật châm cứu trong nhiều năm, như là một sở thích cá nhân, được đào tạo chính thức từ một bác sĩ Trung Quốc. Ấn tượng với sự tiến bộ nhanh chóng của nàng, bác sĩ đã nói với cô rằng, cô có nhiều hơn kỹ năng đủ để thành một chuyên gia. Nàng học rất nhanh, với một khao khát khám phá, về kiến thức chi tiết liên quan đến chức năng của cơ thể. Nhưng hơn tất cả, nàng có những ngón tay được ưu đãi, với một giác quan thứ sáu thật đáng sợ. Cũng như một số người sở hữu một chiều cao hoàn hảo, hay những người có khả năng tìm thấy các mạch nước ngầm, những ngón tay của Aomame, ngay lập tức có thể phân biệt những điểm tinh tế trên cơ thể, có ảnh hưởng đến chức năng của nó. Điều này chẳng ai dạy nàng. Nó đến với nàng một cách tự nhiên.
Chẳng bao lâu sau, Aomame và bà, đã thảo luận các bài tập của họ, và bài tập massage, trong những cuộc trò chuyện thân mật một cách nhàn nhã, quanh tách trà. Tamaru là người, sẽ luôn luôn mang lại các đồ dùng trà, trên cái khay bạc. Anh ta không bao giờ nói một lời, khi có sự hiện diện của Aomame trong tháng đầu tiên, cho đến khi Aomame cảm thấy phải hỏi bà lý do gì, mà Tamaru không nói chuyện.
Có một lần, bà hỏi Aomame rằng, nàng đã từng sử dụng kỹ thuật ném -tinh hoàn của mình, khi phải bảo vệ mình trong thực tế.
- Chỉ có một lần. - Aomame trả lời.
- Nó có hiệu quả? - Bà hỏi.
- Nó có tác dụng như dự định. - Aomame trả lời, một cách thận trọng và ngắn gọn.
- Cháu có nghĩ rằng nó sẽ tác dụng với Tamaru?
Aomame lắc đầu.
- Có lẽ là không. Anh ta biết về những điều như thế. Nếu người khác có khả năng đọc các chuyển động của ta, không có gì ta có thể làm tổn thương đến họ. Ném vào tinh hoàn, chỉ hiệu quả với những người bình thường, những người không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
- Như vậy, cháu nhận ra rằng Tamaru không phải là dân nghiệp dư.
- Biết nói với bác thế nào đay? - Aomame dừng lại một chút. – Anh ta toát ra một sự hiện diện đặc biệt. Anh ta không phải là một người bình thường.
Bà thêm kem vào trà của mình, và sau đó khuấy nó từ từ.
- Vì vậy, người đàn ông cháu đã ném vào lúc đó, là một người bình thường. Một người đàn ông to lớn?
Aomame gật đầu nhưng không nói. Người đàn ông nhìn thật to lớn và mạnh mẽ. Nhưng ông ta đã kiêu ngạo, và đã mất cảnh giác với một người phụ nữ. Ông ta không bao giờ bị người phụ nữ ném bóng vào chỗ đó, và không bao giờ tưởng tượng một điều như vậy, sẽ xảy đến cho ông ta.
- Ông ta có bị tổn thương? – Bà hỏi.
- Không, không có vết thương. - Aomame đáp. – Ông ta chỉ bị đau đớn dữ dội trong một lúc.
Bà im lặng. Sau đó bà hỏi:
- Cháu đã bao giờ chủ động tấn công một người đàn ông trước đây? Không chỉ khiến cho ông ta bị đau, mà còn cố ý gây thương tích cho ông ta?
- Dạ có. - Aomame trả lời. Nói dối không phải là một đặc điểm của nàng.
- Cháu có thể kể cho bác?
Aomame lắc đầu gần như không ngờ.
- Cháu xin lỗi, nhưng nó không phải là một điều cháu có thể kể một cách dễ dàng.
- Không sao. – Bà nói. – Cháu không cần phải ép buộc mình.
Hai người uống trà của họ trong sự im lặng, theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.Cuối cùng, bà nói:
- Nhưng đôi khi, cháu sẽ cảm thấy muốn nói về nó, cháu có nghĩ vậy không? Lúc đó bác sẵn sàng nghe cháu kể về chuyện đó.
Aomame đáp:
- Có thể cháu sẽ kể cho bác biết vào một dịp nào đó. Hoặc cũng có thể không bao giờ. Thực sự cháu cũng không biết bản thân mình nghĩ sao nữa.
Bà nhìn Aomame một lúc. Sau đó, bà nói:
- Bác hỏi không phải vì tò mò.
Aomame vẫn im lặng.
- Cháu đang sống với một điều gì đó, mà cháu giữ kín bên trong con người cháu. Một cái gì đó thật nặng nề. Bác đã cảm thấy nó, từ lần đầu tiên bác gặp cháu. Cháu có một cái nhìn rất mạnh mẽ, thể hiện quyết tâm của cháu về một điều gì đó. Để cho cháu biết sự thật, bản thân bác cũng từng mang những điều như vậy bên trong. Những vấn đề rất nặng nề. Điều đó giải thích lý do, bác có thể nhìn thấy nó trong con người của cháu. Không cần phải vội vàng, nhưng khi nào cháu cảm thấy tốt hơn, vào một dịp nào đó, tự cháu sẽ đưa nó ra ngoài. Bác chẳng giấu gì cháu, bác đang có một số dự định thực tế. Nếu như mọi việc suôn sẻ, bác có thể giúp cháu.
Sau đó, khi Aomame cuối cùng mở lòng ra với bà, nàng cũng mở một cánh cửa mới trong đời mình.
- Này, chị đang uống gì vậy? - Một người nào đó hỏi gần bên tai của Aomame. Giọng nói của một người phụ nữ.
Aomame ngẩng đầu lên, và nhìn vào người vừa nói. Một phụ nữ trẻ với một kiểu tóc đuôi ngựa của những năm năm mươi, đang ngồi trên ghế của quầy bar kế nàng. Váy cô ta bận có nền là những bông hoa nhỏ, và cô ta đeo một túi nhỏ hiệu Gucci trên vai. Móng tay cô được cắt tỉa một cách cẩn thận, và sơn màu hồng nhạt. Không quá mập, có nghĩa là, người phụ nữ nhìn tròn ở khắp mọi nơi, bao gồm cả khuôn mặt của cô, đang tỏa ra một sự ấm áp thực sự thân thiện, và cô có một bộ ngực thật lớn.
Aomame đã hơi ngạc nhiên. Nàng không mong đợi để được tiếp cận bởi một người phụ nữ. Đây là một quán bar dành cho nam giới để phụ nữ tiếp cận.
- Tom Collins. - Aomame đáp.
- Có ngon không?
- Không có gì đặc biệt. Nhưng nó không phải rượu mạnh, và tôi có thể nhấm nháp nó.
- Em tự hỏi là tại sao họ gọi nó là Tom Collins.
- Tôi cũng không biết. – Aomame trả lời. - Có thể đó là tên của anh chàng nào đó, người phát minh ra nó. Cũng chẳng phải là một phát minh tuyệt vời gì cho lắm.
Cô vẫy tay cho người pha chế rượu và nói:
- Cho tôi một Tom Collins.
Một vài phút sau đó, cô đã có thức uống của mình.
- Chị không phiền nếu em ngồi ở đây chứ? - Cô hỏi.
- Không có gì. Đây là một chiếc ghế trống. - Và cô đã ngồi đấy thôi, Aomame nghĩ nhưng không nói.
- Chị không có hẹn ai, phải không? - Cô hỏi.
Thay vì trả lời, Aomame nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta. Nàng đoán cô ta phải trẻ hơn mình ít nhất là ba, hoặc bốn tuổi.
- Chẳng có gì phải lo lắng, em cũng vậy. – Cô thì thầm, như thể chia sẻ một bí mật. – Em cũng thích những người đàn ông. Cũng giống như chị.
- Giống như tôi?
- Vâng, không phải đó là lý do chị đến đây sao, để tìm một chàng trai nào đó?
- Tôi trông giống như thế?
Cô nheo mắt lại:
- Điều đó quá là rõ ràng. Nơi này là dành cho chuyện đó. Và em đoán rằng chẳng ai trong chúng ta là sành sỏi trong chuyện này.
- Tất nhiên không. - Aomame đồng ý.
- Này, em có một ý tưởng. Tại sao chúng ta không tạo thành một đội? Nó sẽ dễ dàng hơn cho một người đàn ông, khi tiếp cận với hai người phụ nữ, hơn là chỉ một. Và chúng ta có thể thoải mái nhiều hơn, và cảm thấy an toàn hơn, nếu chúng ta cùng hợp tác vói nhau thay vì chỉ một mình. Chúng ta trông cũng rất khác nhau – một người nhiều nữ tính, và chị có chút ít nam tính - Em chắc chắn rằng chúng ta là một đội rất hợp.
Nam tính, Aomame nghĩ. Đó là lần đầu tiên có người nói tôi như thế.
- Gu của chúng ta đối với nam giới có thể khác nhau. - Cô nói. – Không biết sẽ như thế nào khi chúng ta là một 'đội'?
Cô mím môi lại trong suy nghĩ.
- Gu của chị là loại đàn ông thế nào?
- Trung niên, nếu có thể, - Aomame đáp. - Tôi không thích những chàng trai trẻ. Tôi chỉ thích những người bắt đầu hói.
- Ồ. Em hiểu rồi. Độ tuổi trung niên, phải không? Em thì thích những anh chàng trẻ, hoạt bát, và đẹp trai. Em lại không thích những ông ở tuổi trung niên, nhưng em sẵn sàng đi cùng với chị, và trải qua thử nghiệm. Đó cũng là một kinh nghiệm cần có. Một ông trung niên khỏe mạnh? Ý em muốn nói là tình dục.
- Nó hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta. – Aomame đáp.
- Tất nhiên. - Cô nói. Sau đó, cô nheo mắt lại, như thể xác minh một số loại lý thuyết. – Chị không thể khái quát hết về tình dục, nhưng nói chung...
- Họ không tồi. Ngay cả khi họ hết sức, nhưng để được như thế thì cũng rất lâu. Họ không vội vàng. Và khi họ làm tốt, họ có thể cho em được rất nhiều.
Cô suy nghĩ một lúc:
- Hmm, em bắt đầu thấy hay rồi đó. Có lẽ em nên thử.
- Em thử!
- Chị nói đi, có bao giờ chị đã thử bốn cách trong quan hệ tình dục? Chị thay đổi từng lúc khi quan hệ.
- Không bao giờ.
- Em cũng không. Nhưng chị có thích như vậy?
- Có lẽ là không. – Aomame đáp. - À, tôi không quan tâm đến chuyện hợp tác, nhưng giả sử là nếu chúng ta làm chuyện đó cùng nhau, thậm chí chỉ là tạm thời, em có thể cho tôi biết nhiều hơn một chút về bản thân? Bởi vì chúng ta có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
- Tốt. - cô nói. - Vậy, chị muốn biết gì về em?
- Vâng, chỉ một điều, em đang làm công việc gì?
Cô hớp một ngụm Tom Collins của mình, và đặt nó xuống trên dĩa. Sau đó, cô lau đôi môi mình với một khăn giấy. Sau đó, cô kiểm tra vết son môi trên khăn ăn.
- Đây là một thức uống khá ngon. - Cô nói. - Nó dựa trên rượu gin, phải không?
- Gin, nước cốt chanh, và nước soda.
- Đúng, nó không phải phát minh lớn, nhưng nó có vị rất ngon.
- Tôi vui vì em nói như thế.
- Quay lại câu hỏi của chị, em đang làm việc gì? Đó là một công việc khó khăn. Ngay cả khi em cho chị biết, chị cũng có thể không tin.
- Vậy, chị sẽ nói trước. – Aomame nói. – Chị là một giảng viên tại một câu lạc bộ thể thao. Chị chủ yếu dạy võ thuật. Ngoài ra chị còn dạy cách phát triển cơ bắp.
- Võ thuật. Cô kêu lên. - Cũng giống như kiểu Bruce Lee?
- Dạng như vậy.
- Thế chị rất giỏi trong lĩnh vực đó?
- Tạm được.
Cô mỉm cười, và nâng ly của mình lên.
- Nói cách khác, chúng ta có thể là một đội bất khả chiến bại. Có thể không nhìn nhận mình là một võ thuật gia, nhưng em đã học aikido trong nhiều năm. Nói cho chị biết sự thật, em là một nữ cảnh sát.
- Một nữ cảnh sát? - Miệng Aomame mở to, nhưng không có từ nào nữa buông ra.
- Sở cảnh sát thủ đô Tokyo. Nhìn em không giống, phải không?
- Chắc chắn là không. – Aomame đáp.
- Dù vậy, đó là sự thật. Tuyệt đối là thật. Tên em là Ayumi.
- Chị là Aomame.
- Aomame. Nó có phải là tên thật của chị?
Aomame gật đầu một cách trang trọng.
- Một nữ cảnh sát? Có nghĩa là em mặc đồng phục cảnh sát, mang theo một khẩu súng, và đi trong một chiếc xe cảnh sát để tuần tra các đường phố?
- Đó là những gì em muốn được làm. Nó là những gì mà em sẽ làm, khi gia nhập lực lượng cảnh sát. Nhưng họ chưa cho phép em. - Ayumi nói. Cô lấy một ít bánh quy từ một bát gần đó, và bắt đầu nhai chúng rào rạo. - Em mặc một bộ đồng phục buồn cười, lái xe chạy xung quanh bằng chiếc xe tuần tra mini - về cơ bản, nó là một chiếc xe động cơ tay ga - và phát ra các vé phạt đậu xe cả ngày. Tất nhiên, họ cũng không cho phép em mang một khẩu súng lục. Rõ ràng, không cần phải bắn cảnh cáo một công dân địa phương, những người đậu Toyota Corolla của mình ở phía trước một vòi nước cứu hỏa. Em đã nhận điểm tuyệt vời khi thực hành bắn súng, nhưng không ai ghi nhận về điều chết tiệt đó. Chỉ vì em là một người phụ nữ, họ bắt em đi xung quanh, cùng với một cây gậy viền trắng, viết thời gian, và bảng số xe vi phạm ngày này sang ngày khác.
- Nói về súng ngắn, em đã từng bắn một khẩu Beretta bán tự động?
- Chắc chắn rồi. Bây giờ, tất cả chúng đều là các khẩu Beretta. Nó quá nặng đối với em. Nếu nạp đầy đủ đạn, nó có thể cân nặng gần một kg.
- Một khẩu Beretta không đạn nặng 850 gram. – Aomame nói.
Ayumi nhìn Aomame, như một chủ tiệm cầm đồ đang đánh giá một cái đồng hồ đeo tay:
- Làm thế nào để chị biết như thế? - Cô hỏi.
- Chị luôn luôn có một sự quan tâm đến súng. - Aomame. - Tất nhiên, chị chưa bao giờ thực sự bắn một khẩu súng nào.
- Oh, thật vậy sao? - Ayumi có vẻ bị thuyết phục. - Em đã từng bắn súng lục. Đúng vậy, Beretta thật nặng, nhưng nó đã giật ít hơn so với các khẩu súng cũ, do đó, ngay cả một người phụ nữ nhỏ bé có thể xử lý tốt nếu được thực hành đầy đủ. Dù vậy, cấp trên của em đã không tin. Họ lại tin rằng một người phụ nữ, không thể xử lý tốt một khẩu súng lục. Tất cả các nhân viên cao cấp trong sở, đều là những tên phát xít sô-vanh nam. Em cũng có bằng siêu cấp, trong kỹ thuật sử dụng cây ba trắc, ít nhất là cũng tốt như phần lớn đàn ông. Điều duy nhất mà em từng được nghe từ họ, là sự thô tục bóng gió:
- Em hãy nói cho anh biết, em thực sự làm thế nào để lấy được cây ba trắc. Và hãy cho anh biết, bất cứ lúc nào em muốn có một số thực hành với cây ba trắc đó. Đại loại như thế. Bộ não của họ giống như bị lạc hậu cả gần thế kỷ rưỡi.
Ayumi lấy ra một gói Virginia Slims, từ chiếc túi đeo vai của cô, và bằng một thao tác điêu luyện rút một điếu thuốc ra từ gói, đặt nó giữa đôi môi của cô, đốt nó bằng một cái bật lửa nhỏ màu vàng, và từ từ thở ra khói về phía trần nhà.
- Điều gì đã cho em ý tưởng trở thành một sĩ quan cảnh sát? - Aomame hỏi.
- Em không bao giờ có ý định đó. - Ayumi trả lời. - Nhưng em không muốn làm công việc văn phòng thông thường, và em cũng không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào. Do đó em chẳng có nhiều lựa chọn. Vì vậy, vào năm cuối ở đại học, em đã xin dự thi vào sở cảnh sát đô thị. Rất nhiều người thân của em đã làm cảnh sát - cha của em, anh trai của em, và một người chú của em. Cảnh sát là một dạng xã hội của những người thân, vì vậy nó sẽ dễ dàng hơn cho ta, nếu ta có người thân làm cảnh sát.
- Gia đình cảnh sát.
- Chính xác. Cho đến khi em vào đó, em đã không nghĩ rằng, có một nơi đầy rẫy sự phân biệt đối xử về giới như là nó. Cán bộ nữ, được xem gần như là công dân hạng hai trong thế giới cảnh sát. Chỉ có những công việc lặt vặt, mà họ có thể cho ta làm, như là xử lý vi phạm giao thông, sắp xếp giấy tờ xáo trộn tại bàn làm việc, giảng dạy giáo dục an toàn tại các trường tiểu học, hoặc vỗ về phạm nhân nữ: quá chán. Trong khi đó, những người đàn ông rõ ràng có ít khả năng hơn em, được gửi đến một hiện trường vụ án thú vị khác. Cấp trên nói về cơ hội bình đẳng cho hai giới, nhưng nó chỉ là sự che đậy, nó không làm việc theo cách đó. Nó sẽ giết chết mong muốn của ta, khi ta muốn làm một công việc tốt. Chị có hiểu những điều em nói?
Aomame cho cô biết là nàng hiểu.
- Nó làm cho em muốn điên lên!
- Em có bạn trai chưa? - Aomame hỏi.
Ayumi cau mày. Một lúc thật lâu, cô nhìn trừng trừng vào điếu thuốc lá giữa các ngón tay của cô.
- Có bạn trai, gần như không thể đối với một nữ cảnh sát. Giờ làm việc là những giờ bất thường, vì vậy thật khó để phối hợp thời gian, với bất cứ ai làm việc kinh doanh trong tuần bình thường. Và ngay cả bỏ qua chuyện đó, giây phút mà anh chàng nghe em nói là một cảnh sát, anh ta sẽ chuồn nhanh như một con cua đang lướt sóng. Thật là khủng khiếp, phải không chị?
Aomame đồng ý.
- Còn chuyện tình lãng mạn nơi làm việc, được coi như là khả năng duy nhất – tất nhiên là ở đó, không có những người đàn ông lịch lãm. Tất cả họ đều là những kẻ mất nết, chỉ có thể kể những chuyện cười thô tục. Họ có lẽ vốn sinh ra là những kẻ ngu ngốc, hoặc họ nghĩ rằng, không có gì hơn sự tiến bộ của họ. Và đây là những kẻ chịu trách nhiệm về sự an toàn của xã hội! Nhật Bản không có một tương lai tươi sáng.
- Chị nghĩ em là một người dễ thương, đối với đa số đàn ông. - Aomame nói.
- Vâng, em dễ thương với họ - miễn là em không tiết lộ nghề nghiệp của em. Vì vậy, ở những nơi như thế này, em chỉ nói với họ, em làm việc cho một công ty bảo hiểm.
- Em có đến đây thường xuyên không?
- Không thường xuyên. Lâu lâu 1 lần. - Ayumi đáp. Sau khi dừng một chút, cô nói tiếp, như thể tiết lộ một bí mật. – Mỗi lần như thế, em bắt đầu ham muốn quan hệ tình dục. Một cách thẳng thắn, em cần có một người đàn ông. Chị biết đấy, gần như định kỳ. Vì vậy, em ăn mặc thật sang, mặc vào đồ lót lạ mắt, và đến đây. Em tìm thấy một người đàn ông phù hợp, và tụi em làm chuyện đó suốt đêm. Điều đó làm cho em cân bằng được một thời gian. Em chỉ có một ham muốn tình dục lành mạnh - Em không phải một người mắc chứng cuồng dâm, hoặc nghiện quan hệ tình dục, hoặc đại loại gần như thế, em cảm thấy ổn, khi đã ‘làm được việc mình mong muốn’. Nhưng nó không kéo dài. Vì ngày hôm sau, em lại có một ngày khó khăn tại nơi làm việc, tiếp tục giao vé phạt đậu xe. Còn chị thì thế nào?
Aomame cầm ly Tom Collins của mình lên, và nhấp một ngụm.
- Chị cũng vậy.
- Không có bạn trai?
- Chị tự nhủ với mình là không có bạn trai. Chị không muốn bận tâm.
- Có một người đàn ông là một mối bận tâm?
- Khá nhiều.
- Đôi khi em ham muốn làm chuyện đó, dù cho nó thật tồi tệ. Em không thể chịu đựng được, - Ayumi nói.
- Em đã thể hiện điều đó một phút trước, là ‘làm được việc theo mong muốn’, còn hơn là suy nghĩ của chị.
- Chị nghĩ thế nào về tình một đêm?
Aomame đáp:
- Điều đó chẳng có gì xấu.
- Cho dù thế nào, thì nó cũng chỉ là một tình một đêm, mà không có điều gì tiếp theo.
Aomame gật đầu.
Chống khuỷu tay trên quầy bar, Ayumi chống cằm, và nghĩ về điều này một lúc.
- Chúng ta có thể có rất nhiều điểm chung. - Cô nói.
- Có lẽ vậy. - Aomame đồng ý. Ngoại trừ cô là một nữ cảnh sát, và tôi là kẻ giết người. Chúng ta, một người trong, và người ngoài pháp luật. Tôi cá rằng, giữa cô và tôi, có một sự khác biệt quá lớn.
- Chúng ta hãy làm theo cách này. - Ayumi nói. - Cả hai chúng ta đều làm việc cho cùng một công ty bảo hiểm tai nạn, nhưng tên của công ty là một bí mật. Chị làm một vài năm trước em. Có một số buồn bực trong văn phòng hôm nay, vì vậy chúng ta đến đây để giải quyết nỗi buồn của chúng ta, và bây giờ chúng ta đang cảm thấy khá tốt. Chị thấy thế nào về tình hình "của chúng ta?"
-Tốt thôi, ngoại trừ là chị không biết gì về bảo hiểm tai nạn.
- Hãy để điều đó em lo. Em kể chuyện rất tốt.
- Vậy chị phiền em. - Aomame trả lời.
- Bây giờ, có hai anh chàng trung niên ngồi ở bàn phía sau chúng ta, và em thấy họ đã tìm kiếm xung quanh, với đôi mắt đói mồi. Chị có thể kiểm tra xem có đúng không?
Aomame quay lại nhìn theo chỉ dẫn. Cách xa quầy bar có một cái bàn có hai người đàn ông trung niên đang ngồi. Cả hai đều mặc một bộ đồ vét, và thắt cà vạt, trông giống như nhân viên công ty điển hình, đến uống sau một ngày làm việc căng thẳng. Bộ đồ phù hợp với họ không một vết nhăn, và cà vạt họ đeo nhìn cũng tạm được. Không có người đàn ông nào có vẻ không sạch sẽ. Một người có lẽ chỉ khoảng bốn mươi, và người khác chắc chưa tới bốn mươi. Người lớn hơn thì ốm, có một khuôn mặt hình bầu dục, và tóc thưa mọc ngược về phía sau. Người trẻ hơn, nhìn giống như một cựu cầu thủ bóng bầu dục Đại học, gần đây đã bắt đầu tăng trọng lượng từ sự thiếu tập thể dục. Khuôn mặt của anh ta vẫn còn giữ lại một sự trẻ trung nhất định, nhưng anh ta đã bắt đầu phát triển râu dày xung quanh cằm. Họ trò chuyện vui vẻ với rượu whisky và nước khoáng, nhưng đôi mắt của họ đang dò tìm khắp phòng.
Ayumi bắt đầu phân tích họ. “Tôi nghĩ họ ít khi đến đây. Họ đang ở đây để giải khuây, nhưng họ không biết làm thế nào để ve vãn các cô gái. Có lẽ cả hai đã kết hôn. Họ hình như có một cái nhìn tội lỗi về họ, khi đến đây.”
Aomame rất ấn tượng với sự quan sát mạnh mẽ của Ayumi. Cô thực hiện điều này dù không chú ý, trong khi vẫn nói chuyện với Aomame. Có lẽ nó chính là giá trị của một thành viên gia đình cảnh sát.
- Người ít tóc là gu của chị, phải không?- Ayumi hỏi. – Vậy thì em sẽ chọn người tóc nhiều?
Aomame nhìn ngược lại lần nữa. Hình dạng cái đầu của người ít tóc gần như không chấp nhận được – so với Sean Connery phải cách xa nhiều năm ánh sáng, nhưng cũng đành chịu. Nàng không thể yêu cầu quá nhiều vào một đêm như thế này, không có gì ngoài Qeen và ABBA phải lắng nghe mọi buổi tối.
- Cũng được. - Aomame nói. - Nhưng làm thế nào em sẽ mời được họ tham gia với chúng ta?
- Không phải chờ cho đến khi mặt trời mọc, chắc chắn họ sẽ tham gia! Chúng ta sẽ phá party của họ bằng các nụ cười.
- Em nghiêm túc chứ?
- Tất nhiên! Chị để em - em sẽ đi qua bên đó, và bắt đầu một cuộc trò chuyện. Chị chờ ở đây.
Ayumi uống một hơi mạnh ly Tom Collins của mình, và chà xát lòng bàn tay lại với nhau. Sau đó, cô đeo chiếc túi Gucci qua vai của mình, và nở một nụ cười sáng chói.
- Được rồi, đã đến lúc thực hành cây ba trắc.