Dịch giả: Khánh Giang
- 9 -

    
ôlic đạt thành tích rực rỡ trên sân khúc côn cầu. Theo luật lệ, nó không được thi đấu cho đội người lớn, kể cả đội trẻ. Nó phải chơi cho đội thiếu niên. Nhưng ở đấy không phải là cuộc thi đấu thật sự. Những cậu bé đã chơi hai ba năm trông như mới biết đi so với Tôlic. Mình nó có thể thắng cả một đội thiếu niên.
Tôlic tập luyện với người lớn. Điều đó cũng không cho phép, nhưng huấn luyện viên dành cho Tôlic một sự ngoại lệ. Ở đội người lớn Tôlic cũng chơi hay nhất. Các kiện tướng thể thao lắc đầu nói rằng, cái của kỳ dị này họ chưa thấy trông đội bao giờ. Muốn trở thành một cầu thủ giỏi thì ít ra cũng phải mất vài năm tập luyện, hàng nghìn lần tập đánh vào gôn và những bài học chuyên môn khác. Danh hiệu kiện tướng mà họ đạt được không dễ dàng. Họ không thể nào hiểu nổi tại sao cậu bé lại có một khả năng tuyệt vời như vậy. Nhưng các cầu thủ không hề ghen ghét Tôlic. Họ thấy nó chơi hay hơn nhất cả và cố gắng học tập cách chơi của nó. Họ coi Tôlic như bạn bè và cũng như huấn luyện viên, họ lấy làm tiếc vì Tôlic chưa thể chơi trong đội tuyển Liên Xô bởi còn quá nhỏ.
Vinh quang của Tôlic được lan truyền đến tai tất cả các vận động viên trong thành phố. Cả những người từ các thành phố khác cũng đến chiêm ngưỡng lối chơi của Tôlic. Và tất cả những ai xem Tôlic chơi lần đầu đều phải kinh ngạc lắc đầu, nhưng không thể tin ở chính mắt mình.
Misca cũng thường xuyên đến bãi tập. Nhưng tất nhiên, nó luyện tập cách biệt với Tôlic, cùng với những đứa trẻ khác. Chúng rất ít khi được thi đấu, chủ yếu là “rèn luyện thể lực”. Tôlic thường bắt gặp đôi mắt thèm muốn của Misca nhìn nó dắt bóng trượt trên băng. Đôi lúc huấn luyện viên cũng khen Misca. Nhưng không phải là kỹ thuật mà là vì nó chơi dũng cảm.
Đôi bạn cùng đi đến bãi tập. Nhưng suốt cả buổi tập chúng chẳng gặp nhau mấy. Misca vào gian thể thao “rèn luyện thể lực”, còn Tôlic thì mặc trang phục khúc côn cầu biểu diễn lối đánh kỳ diệu trên sân băng. Vinh quang của Tôlic càng lớn thì tình bạn của nó với Misca càng giảm. Misca hầu như không ghen tị với Tôlic. Ngược lại, nó nhìn Tôlic một cách kính trọng. Và sự kính trọng đó quả là quá lớn. Misca cảm thấy không thể nói chuyện một cách bình thường với một Tôlic nổi tiếng như vậy.
Đã có lần Tôlic quyết định chỉ một que diêm để Misca có thể chơi như nó. Nhưng rồi nó nghĩ rằng khi ấy vinh quang cũng sẽ phải chia đôi. Điều đó hoàn toàn không cần thiết. Và Tôlic đã không tốn một que diêm.
Cuối cùng, trong thời gian tập luyện, huấn luyện viên Altưnôp gọi Tôlic đến và dẫn nó vào phòng y tế.
- Anh đã kêu nài để họ cho phép chú em chơi trong đội người lớn – huấn luyện viên nói – Một đoàn kiểm tra đặc biệt đã đến. Họ sẽ khám sức khỏe cho em. Chú phải làm sao cho họ thấy, hiểu không?
- Có gì không hiểu đâu? – Tôlic trả lời – Tốt hơn là để cho họ xem em chơi như thế nào.
- Họ đã xem rồi. Chỉ có chú không nhìn thấy họ thôi.
Trong phòng y tế, sau chiếc bàn dài có bốn người ngồi. Một người là bác sĩ của sân vận động. Những người còn lại Tôlic không biết, nhưng ít ra cũng phải là giáo sư bởi tất cả đều đeo kính.
Khi Tôlic đi vào, các giáo sư nhìn nó với một sự kinh ngạc che giấu.
- Xin chào các giáo sư – Tôlic nói.
Các vị giáo sư gật đầu chào lại.
- Cho phép tôi – một giáo sư đeo kính hai lớp hỏi. Tôlic có cảm giác ông là giáo sư chính.
- Xin mời đồng nghiệp – giáo sư đeo kính một lớp trả lời.
- Anh bạn trẻ - giáo sư chính nói – trước hết anh hãy trả lời tôi đã học chơi hay như vậy ở đâu?
- Cháu đã chơi ở sân nhà – Tôlic trả lời.
- Anh muốn nói là chỉ cần chơi ở sân nhà với các bạn cùng lứa anh đã học được cách chơi của những kiện tướng thể thao?
- Và hơn thế nữa, Tôlic nói – Cháu còn chơi hay nhất thế giới.
- Gườm, - giáo sư chính nói – một nhà thể thao trẻ trước hết phải biết khiêm tốn! Bây giờ hãy nghe tôi nói đây. Tôi sẽ gọi ra những từ khác nhau, còn anh sẽ đáp lại những từ anh nghĩ ra trước tiên. Trò chơi là như thế. Hiểu không?
- Có gì đâu mà không hiểu? – Tôlic nói.
- Tôi bắt đầu. Chú ý này, Lê!
- Táo.
- Đực!
- Cái.
- Thìa!
- Nĩa.
- Mèo!
- Chó.
- Diêm!
- Thần.
- Cậu nói cái gì? – ông giáo sư ngạc nhiên – Tại sao lại thần? Thần nghĩa là gì?
Tôlic hoảng sợ. Nó hiểu mình lỡ đà. Nó nghĩ rằng, hay giờ ông giáo sư sẽ lấy hộp diêm thần và đuổi nó ra. Khi ấy mọi người sẽ biết nó không phải là con người lừng danh như họ tưởng.
Tôlic lùi về phía cửa, giữ chặt tay trong túi chứa hộp diêm.
- Cậu sợ tôi à? – giáo sư hỏi.
- Không – Tôlic nói – Chẳng có gì hết … Cháu phải đến trường.
Ông giáo sư nghiêng về phía các giáo sư khác hội ý.
Tôlic nhìn về phía cửa. Nó muốn biến mấy ông giáo sư này thành giun hết để khỏi phải trả lời những câu hỏi hiểm hóc.
- Nói chung, thần kinh bình thường – cuối cùng giáo sư chính nói – Tôi chỉ không hiểu diêm thần là nghĩa làm sao. Cùng ta tiếp tục.
Bây giờ đến lượt ông giáo sư đeo kính một lớp. Ông bắt đầu nghe tim phổi, đo huyết áp. Sau đó ấn bụng, kiểm tra tai, mắt. Ông đút thìa vào miệng Tôlic bắt nói “ a – a – a”. Suýt nữa thì Tôlic đẩy thìa ra nhưng thấy các giáo sư cùng lúc lắc đầu, nó phải cố chịu đựng, mặc dù có thể biến các ông ấy với cái thìa thành giun dế.
- Có gì đâu, tất cả đều tốt đẹp – giáo sư chính kết luận – Một cậu bé phát triển bình thường.
- Cám ơn giáo sư – huấn luyện viên Altưnôp sung sướng nói – Bây giờ sẽ đưa cậu bé vào thành phần dự tuyển quốc gia.
- Nhưng tiếc là không thể - giáo sư lắc đầu – Tôi nói: “Cậu bé phát triển bình thường”. Điều đó không có nghĩa là cậu bé có thể chơi với đội người lớn. Cậu ta sẽ không chịu đựng được cường độ thi đấu. Thể lực chưa cho phép cậu bé chơi cho đội tuyển.
- Cậu ta chơi hay hơn bất cứ một người lớn nào! – huấn luyện viên nói.
- Vâng – giáo sư hưởng ứng – tất nhiên là một sự kỳ dị, không thể giải thích nổi. Nhưng dù sao cũng phải chờ một vài năm nữa. Tôi không có quyền. Mặc dù tôi cũng tiếc, nhưng không thể làm khác được.
- “Thể lực chưa cho phép” nghĩa là gì – Tôlic hỏi khi nó và huấn luyện viên đã ra khỏi phòng.
- Có nghĩa là, chú em chưa đủ sức mạnh – huấn luyện viên trả lời, rồi thở ra – Họ không cho phép chú em chơi với người lớn.
- Thế em sẽ làm gì với mấy đứa bé kia?!
- Đúng – huấn luyện viên Altưnôp đồng ý – Nhưng hội đồng đã quyết định rồi … Giá như chú em khỏe hơn…
- Em có thể khỏe mạnh hơn tất cả! – Tôlic nổi giận
- Đừng khoác lác. Hãy khiêm tốn hơn.
- Em chẳng có gì phải khiêm tốn. – Tôlic nói – em sẽ chứng minh cho họ thấy.
Và Tôlic chạy ngược trở lại. Nó dừng một lúc ở cửa phòng y tế. Nó làm gì ở đây, huấn luyện viên không rõ. Cửa xịch mở và các giáo sư đi ra cầu thang.
Giáo sư chính đi trước. Các giáo sư khác lần lượt theo sau. Tôlic đứng cản đường họ.
- Thưa bác – nó nói với giáo sư chính – bác không tin là cháu rất khỏe à?
- Tin, tôi tin - giáo sư tủm tỉm cười – Cho phép tôi đi qua, cậu bé.
Và ngay lúc ấy huấn luyện viên Altưnôp nhìn thấy người học trò của mình một tay nâng giáo sư chính, còn tay kia nâng giáo sư đeo kính một lớp và đưa cả hai xuống cầu thang. Các giáo sư cũng không chống lại vì quá bất ngờ. Cho đến chân cầu thang giáo sư chính mới nhớ ra và đá hậu Tôlic. Nhưng Tôlic không cảm nhận cú đá. Còn trên gót chân của giáo sư thì nổi lên một quầng đỏ.
Tôlic đặt cả hai xuống đất, rồi cầm lấy cây sắt được chở đến để sửa khán đài, vung tay ném lên cao. Rít như tên lửa, thanh sắt bay lên trời xanh và biến mất. Nó rơi ra ngoài thành phố, nhưng điều đó không ai nhìn thấy. Nhưng các giáo sư lại được chứng kiến Tôlic dùng tay đập một viên gạch nát vụn. Sau đó nó cầm bức tượng cầu thủ khúc côn cầu cao ba thước tung từ tay này sang tay kia rồi cẩn thận đặt vào chỗ cũ. Cuối cùng, Tôlic chọn từ đống gỗ một khúc to nhất và nhẹ nhàng kê vào gối bẻ đôi. Nó tiến đến trước mặt các giáo sư và hỏi:
- Đã thấy là tôi khỏe chưa?
Ông giáo sư chính sửng sốt, hết nhìn khúc gỗ gãy lại nhìn bức tượng cao lớn đang đứng yên tĩnh ở vị trí của mình.
- Các ông có thấy gì không, hỡi các bạn đồng nghiệp? – ông ta hỏi.
- Còn các ông có thấy gì không? – ông đeo kính một lớp trả lời.
- Tôi có cảm giác …
- Và tôi có cảm giác …
- Có thể tất cả chúng ta chỉ cảm giác? – giáo sư chính nói, thiếu tự tin.
- Đúng, chúng ta chỉ cảm giác thôi, - giáo sư đeo kính một lớp thở ra – Bởi không thể như thế được.
- Không thể - giáo sư chính tán thành.
Các giáo sư sợ hãi nhìn Tôlic rồi ngồi vào xe của mình, nổ máy. Và như vậy là Tôlic cũng chẳng được phép chơi cho đội tuyển. Tôlic thở dài và đi vào phòng thay quần áo.
- Rưzcôp! – một tiếng gọi từ phía sau.
Tôlic dùng lại. Đưa tay lau mồ hôi trán, huấn luyện viên đi nhanh về phía nó.
- Như thế nghĩa là thế nào, Rưzcôp – huấn luyện viên hỏi, hất đầu về phía khúc gỗ gãy.
- Em lỡ - Tôlic khiêm tốn trả lời.
- Lỡ à? – huấn luyện viên Altưnôp hét lên – Cậu nói là “lỡ”?! Thế mà tôi tìm một người “lỡ” như cậu không ra đấy!
- Nhưng em không có lỗi vì sinh ra mạnh khỏe.
- Nghe đây Rưzcôp – huấn luyện viên hỏi nhỏ - Hãy nói cho tôi biết, cậu là ai. Cậu là người hay là trời? Hay cậu bị thần kinh? Tôi xin thề là không nói lại với ai hết. Cậu làm những cái đó bằng cách nào?
- Rất đơn giản – Tôlic cười nói. Nó cầm lấy một khúc gỗ khác đặt vào đầu gối thứ hai bẻ đôi – Chỉ cần mạnh tay một chút là được.
- Thôi về đi, Rưzcôp – huấn luyện viên mệt mỏi nói – Tôi hoàn toàn không hiểu. Ngày mai cậu đến nhé, chúng ta sẽ nói chuyện. Hôm nay tôi mệt quá rồi.
Huấn luyện viên ôm đầu đi về phía phòng y tế để hỏi bác sĩ xem có thuốc gì chữa bệnh thần kinh không. Anh ta nghĩ là mình bắt đầu bị bệnh ảo giác. May mà anh ta không nhìn thấy Tôlic giận dữ vì không được vào đội tuyển đã đá chân vào đống gỗ, làm các khúc gỗ đổ xòa như những que diêm.
Huấn luyện viên không biết rằng anh vừa mới trò chuyện với một người khỏe nhất thế giới.
Đã là lần thứ mười bọn trẻ tụ họp lại để nghe Tôlic kể chuyện đánh sư tử. Sau buổi họp mặt, Seglôva đến bên cạnh Tôlic.
Gần đây cô bé trở nên rất thân mật với nó.
- Rưzcôp – Lêna nói – Mình đề nghị cậu thế này. Bọn mình muốn đề cử cậu làm lớp trưởng. Cậu thấy thế nào?
- Cứ việc – Tôlic không từ chối – Tớ cũng có thể làm lớp trưởng.
- Ngoài ra, đến ngày 1 – 5 bọn mình sẽ tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ phục vụ phụ huynh học sinh. Cậu sẽ góp một tiết mục nhé!
- Tớ sẽ làm gì?
- Đơn giản thôi. Cậu sẽ kể lại hành động dũng cảm vừa rồi. Về sư tử ấy mà.
- Tớ đã kể hàng trăm lần.
- Thì có sao đâu – Lêna nói – Mỗi người sẽ biểu diễn những gì mà mình biết. Lênha Travin chẳng hạn, sẽ kéo viôlông.
- Tớ cũng có thể kéo viôlông – Tôlic thản nhiên nói. Còn hay hơn cả Travin của cậu nữa.
- Cậu?!
- Tớ. Có thể múa, có thể hát. Tớ có thể làm mọi thứ.
- Và chơi được cả pianô?
- Có thể cả hai pianô một lúc.
Lêna nghi ngờ nhìn Tôlic. Nhưng cãi nhau với anh hùng thì cô bé không muốn. Lỡ ra cậu ta giận không chịu biểu diễn thì khốn.
- Thế thì cậu đến dượt nhé – Lêna nói.
- Tớ không cần dượt cũng được.
- Sẽ giới thiệu cậu như thế nào?
- Giới thiệu là Rưzcôp sẽ biểu diễn. Vậy thôi.
- Cám ơn – Lêna nói và chìa tay cho Tôlic. Tôlic cầm tay cô bé, Lêna bỗng hét lên, xoay tròn. Lúc đầu Tôlic không hiểu. Còn Lêna gần như khóc, xoa xoa các ngón tay đau.
- Đồ điên! – cô bé mắng – tớ là con sư tử của cậu đấy à?! Dập tay tớ rồi còn gì.
Tôlic quên bẵng mình là người mạnh nhất thế giới.
Từ lúc đó trở đi bắt tay chở thành trò chơi của Tôlic – một trò chơi rất hấp dẫn. Đặc biệt là khi bắt tay với bọn lớp trên. Chẳng hạn, từ xa một tay lớp 10 đi tới. Anh ta sẽ nói: “ A – a – a, người chiến thắng sư tử …”. Tôlic sẽ trả lời: “Vâng, tôi đây” rồi họ chìa tay cho nhau. Và chỉ một giây sau anh bạn lớp mười đã co giúm lại, nhảy tưng tưng.
Sau giờ giải lao thứ ba, cả trường đã biết chuyện Tôlic có bàn tay thép và không ai dám đưa tay cho nó bắt. Không một ai dám va chạm với nó, bởi chỉ cần Tôlic hất nhẹ là bất cứ ai cũng phải ngã lăn kềnh. Vinh quang của Tôlic lớn lên từng phút. Từ một học sinh lớp bốn bình thường nó đã trở lên nổi tiếng. Còn gì thú vị hơn!
Đúng là cũng có những lúc bất lợi như khi chơi bóng ném trong giờ giải lao, suýt nữa thì Tôlic ném bóng xuyên qua người Xasa Ardukhanhan. Xuyên thì không đến nỗi nhưng ở bả vai Xasa hiện ra một vết bầm to tướng. Sau đó chẳng ai muốn chơi với Tôlic nữa. Tất cả đều sợ. Và Tôlic lững thững một mình cùng với sự vinh quang của mình.
Chỉ một mình Misca là thấu hiểu nỗi cô đơn của bạn. Nó đến bàn Tôlic, nói:
- Nào, chúng ta cùng chơi cái gì đi.
- Các cậu mà chơi gì! – Tôlic giận dỗi nói – Toàn là bọn hèn nhát.
- Không ai hèn nhát cả - Misca nói – Chỉ do cậu quá mạnh đó thôi. Chơi với cậu không hấp dẫn. Cũng như cậu sẽ không thích thú gì khi chơi khúc côn cầu với tớ. Và cũng chẳng ra sao nếu cậu phải chơi cờ tướng với Bôtvinnhic. Chỉ cần hai nước đi là ông ta ăn cậu.
- Tớ có thể thắng ba Bôtvinnhic một lúc – Tôlic nói – Tớ không muốn thôi.
Theo thói quen Misca lại gõ tay vào trán.
- Thôi được, - đầu tiên cậu thử chơi với tớ đã.
Bản thân Tôlic không biết chơi cờ. Nhưng thời gian gần đây nó đã quen được ca tụng nên không thể hình dung là mình có thể không thành công trong một việc gì đấy.
Nó gần như không để ý là mọi thành công của nó đều nhờ có hộp diêm thần. Tất nhiên nó không quên hộp diêm, nhưng thực tế nó đã trở thành người mạnh nhất và khéo léo nhất. Do đâu mà có được như vậy – điều đó không quan trọng.
Tôlic cảm thấy buồn cười, bởi Misca dám cả gan thách nhau với một con người vĩ đại như nó.
- Tớ có thể ném cậu lên Mặt trăng bằng tay trái. – Tôlic nói.
- Đầu tiên cậu hãy thắng cờ tớ đã!
- Tớ có thể làm … Tớ có thể làm mọi chuyện!
- Nhưng cờ tướng thì sao? …
- Có thể nhắm mắt mà chơi! – Tôlic nói một cách tự hào.
- Thế thì sau buổi học đến nhà tớ. Có thể mở mắt cũng được.
Sau buổi học Tôlic không về nhà mình mà đến thẳng nhà Misac. Mẹ Misca cho chúng ăn tối, rồi hai đứa ngồi vào bàn cờ.
Misca đi trước. Tôlic nhắm mắt đẩy chốt. Misca mỉm cười, đi tượng. Tôlic lại đẩy chốt. Misca đẩy tiếp một con gì đó mà Tôlic chưa biết tên.
- Mở mắt được rồi đấy – Misca nói – Chiếu tướng – gọi là “chiếu con tướng nít”.
- Tại sao lại “con nít”?! – Tôlic nổi giận.
- Bởi vì chỉ có con nít mới bị chiếu tướng kiểu này. Chúng hoàn toàn không biết chơi.
- Cậu im đi, - Tôlic nói – Cậu đã chui vào chuồng sư tử chắc!
- Tớ chẳng nói chuyện đó – Misca trả lời – Tớ không nói là tớ chui vào. Chỉ có cậu nói là thắng tớ. Thế thì thắng đi!
- Tớ có thể trèo vào chuồng báo!
- Tớ không nói hổ báo. Tớ đang nói chuyện cờ tướng.
Ván thứ hai Tôlic chơi mở mắt. Vì chỉ năm nước đi là kết thúc. Tôlic lại bị chiếu tướng. Hy vọng có thể làm nên chuyện bất ngờ. Tôlic thua cả ván thứ ba và thứ tư. Sau ván thứ năm thì Tôlic nổi xung.
- Một trò chơi ngu ngốc! – Nó tuyên bố - Ô với hình, nhảm nhí! …
- Một trò chơi bình thường – Misca phản đối – nhưng phải biết suy nghĩ.
- Tớ không nghĩ à?
- Có nhưng dở.
- Có nghĩa là tớ ngu?
- Đơn giản là cậu không biết chơi, nhưng khoác lác.
- Tớ khoác lác?!
- Thế còn ai nữa!
- Tớ có thể vào chuồng có ba con báo một lúc!
Misca cười mỉa và dồn cờ lại. Còn Tôlic – Tôlic vĩ đại và vô địch! – cảm thấy rằng chỉ cần một giây nữa là nó sẽ dẫm nát Misca. May mà giây đó đã không tới. Tôlic hình dung ngay rằng nếu nó giẫm nát Misca thì chẳng còn ai để nó trả hận. Còn trả thế nào thì Tôlic đã nghĩ ra. Nó không cho phép một người bạn cũ, mà lúc này là thằng Misca Pavlôp nhỏ bé và hèn yếu cười cợt nó.
Tôlic đút tay vào túi.
- Cậu lầm bầm cái gì đấy? – Misca hỏi.
- Cậu sẽ biết! Sắp cờ ra!
Ván đầu tiên Misca bị thua ở nước thứ 14. Ván thứ hai – nước thứ 15. Ván thứ ba – nước thứ 12. Tôlic đi cờ không suy nghĩ.
- Tôlic, cậu đã bao giờ chơi cờ đâu?! – Misca ngạc nhiên nói.
- Tớ giả cách thôi – Tôlic thản nhiên trả lời – Chơi ván nữa?
Misca chăm chú nhìn Tôlic, chừng như muốn hỏi một điều gì, nhưng không kịp hỏi thì Misca đi vào phòng.
- Chơi cờ đấy à? – Ba nói – Xin hoan nghênh các bạn. Cái đó tốt hơn đã bóng nhiều. Ai ăn nào?
- Nó ăn con liên tiếp – Misca nói.
- Thế à! Chớ Tôlic chơi cờ từ hồi nào? – Ba hỏi.
- Cháu tự chơi một mình – Tôlic giải thích.
- Ba thử chơi với nó xem – Misca đề nghị - Nó chơi hay lắm.
- Ba sợ Tôlic không thích thú thôi. Dù sao ba cũng là vận động viên cấp 1.
- Không sao. Cấp của cháu còn nhỏ hơn – Tôlic khích lệ ba Misca. Nó không biết rằng cấp 1 không phải là cấp thấp nhất mà là cấp cao nhất.
Misca sắp quân cờ ra.
Sau nước thứ năm ba nói:
- Gườm …
Sau nước thứ mười ba nói:
- Ô hô!
Tôlic đi nhanh như chớp. Sau mỗi nước đi của nó ba lại gãi cằm và nghĩ rất lâu. Misca lo lắng theo dõi trận đấu, vì nó biết rằng không giống những người khác, trong trường hợp nan giải, người đánh cờ không cào tóc mà lại gãi cằm.
Sau nước thứ 17 ba tươi tỉnh hơn, và nói:
- Nào, nào, xem nào, anh bạn thân mến …
Như thế có nghĩ là ba có thể thắng sau vài nước nữa.
Sau nước 21 ba nói:
- À … à …
Và sau nước 23 ba bị mất một quân và chịu thua.
- Tôlic! – ba nói một cách long trọng – Cháu có biết cháu là một thiên tài?
- Dạ biết chứ. – Tôlic trả lời.
- Cháu học chơi như thế từ khi nào vậy?
- Cũng mới thôi. Bác chơi nữa chứ?
- Rất sẵn sàng – ba sắp cờ và thua tiếp một ván nữa.
- Thật là khó tin! – ba kêu lên – Cháu chơi với bác như một đứa trẻ. Nhất định là cháu phải tham gia thi đấu.
- Không được đâu – Tôlic khiêm tốn trả lời – Bài vở quá nhiều!
- Ba biết không, nói chung Tôlic có rất nhiều khả năng – Misca nói, đưa mắt nhìn Tôlic – Cả khúc côn cầu nó cũng chơi hay nhất, ở trường nó là người mạnh nhất, và thú dữ nó cũng không sợ.
- Đấy, con lấy gương bạn mà học theo – ba khuyên – Cần phải học những người hơn mình.
- Con cũng muốn nhưng … - nhìn thấy Tôlic đưa cùi chỏ về phía mình. Misca không nói nữa. Không phải nó sợ cùi chỏ. Nó thấy rằng kể cho ba nghe những điều kỳ lạ xảy ra với Tôlic là không tốt, bởi Tôlic không muốn điều đó.
Tiễn Tôlic xuống cầu thang, Misca cứ thắc mắc: “Tại sao Tôlic lại không kể những chiến công của mình cho ba, cho mẹ và những người thân thuộc?”. Có lẽ chỉ mỗi mình Tôlic giải thích được câu hỏi đó.