Dịch giả: Khánh Giang
- 16 -

    
ách xa quảng trường, trên bờ biển có một tòa nhà cao tầng được xây dựng ngay trên bãi tắm. Ngôi nhà có đến 44 tầng. Hằng ngày sóng biển vỗ vào đến tận thềm. Ba mươi chiếc ca nô mới và một tàu biển sơn xanh ngày đêm túc trực bên cạnh nhà. Phía bên kia ngôi nhà, trên bãi tráng nhựa có đến ba mươi chiếc ô tô mới tinh đang sẵn sàng nổ máy.
Mỗi tầng nhà có đúng 100 phòng.
Thằng bé với đôi mắt xanh kỳ dị sống trong tòa nhà này.
Mỗi buổi sáng, khi thằng bé bước ra khỏi nhà, ba mươi chiếc ca nô “xếp hàng” thẳng tắp, các máy nổ bắt đầu hoạt động, dường như tất cả đều chỉ có một ước mơ là được chở thằng bé.
Ở phía đằng kia 30 chiếc ô tô cũng nổ mấy chờ đợi, sẵn sàng lên đường.
Còn thằng bé không để ý gì hết, tiến đến sát bờ, cởi quần áo, nhảy xuống bơi lội. Nói đúng hơn là thằng bé không bơi mà biển tự nâng nó trên mặt nước.
Sau đấy thằng bé đi câu cá. Cứ mỗi giây một con cá to lại bị cắn câu. Và thằng bé chỉ việc lấy cá ra, vứt lên bờ.
Sau câu cá là ăn sáng. Thằng bé ngồi một mình trong gian nhà rộng như ga xe lửa và trước khi bắt tay vào việc ăn uống nó phải suy nghĩ gần nửa tiếng đồng hồ để nghĩ ra các món ăn mà nó chưa được thử.
Sau bữa ăn, thằng bé đi dạo trên các tầng nhà mình ở. Các căn phòng với những đồ kỳ diệu đang chờ nó. Này là những phòng với các loại đồ chơi công nghiệp, những chiếc tàu lửa và máy bay nhỏ xíu chạy bằng điện. Kia là căn phòng với những bộ tem hiếm về bể, về các loại tiền trên thế giới. Có những căn phòng đặc biệt với những thùng nước giải khát tự động có thể uống tha hồ mà không tốn một xu. Có tới 15 căn phòng với các trò chơi khác nhau. Có cả một phòng chuyên dùng chứa bánh đậu nành mà thằng bé rất thích. Nếu gặp một phòng trống thì thằng bé lập tức lấy hộp diêm ra, bẻ một que và ngay sau đó căn phòng sẽ được chứa đầy tất cả những gì mà nó muốn.
Phòng trống trong tòa nhà còn nhiều, cho nên công việc của thằng bé cũng không phải là ít. Ngoài ra, nó còn dự định đặt thêm một tòa nhà nữa bên cạnh để chứa hết tất cả những gì mà nó nghĩ ra được.
Chỉ có ở tầng 20 là các phòng còn trống. Đúng hơn là tất cả đều trống trừ một phòng. Ở đấy Misca và Maiđa đang sống. Và trước khi bước vào tầng này, thằng bé bẻ một que diêm và lầm bầm điều gì đó mà chỉ mình nó biết.
Sau ngày Tôlic làm quen với Người Sắt, thằng bé lại lên tầng 20. Ra khỏi thang máy, nó nhón chân đi đến phòng có khóa. Phía trong cửa vang lên tiếng sủa đe dọa. Thằng bé mở cửa đi vào phòng.
Một bóng đen lao từ phía cửa sổ tới. Bóng đen bay trong không khí rồi đột nhiên dừng lại, rơi xuống nền nhà.
Thằng bé cười ha hả, nhưng đôi mắt nó không cười. Chúng phát ra những tia sáng xanh lạnh lùng.
- Tao đã nói với mày là phải cột con chó lại – thằng bé nói – Nó sẽ không cắn được tao đâu, cũng như mày không thể sờ được lông chân tao vậy.
Con Maiđa xù lông lên, cố sức xông tới thắng bé. Nhưng có một sức mạnh nào đó đã giữ nó tại chỗ. Maiđa không biết là cái gì đang xảy ra với nó. Con chó quay đầu lại phía chủ dường như muốn hỏi. Nhưng Misca cũng không thể giúp được gì. Nó đứng dậy cầm dây buộc có quấn vào chân bàn để con chó khỏi tốn sức chống lại một vật cẩu không nhìn thấy.
- Mày đã suy nghĩ lại chưa? – thằng bé hỏi.
- Tao sẽ không nói chuyện với mày, khi nào mày chưa trả lời: Tôlic ở đâu.
Thằng bé nhếch mép cười khinh bỉ:
- Từ lâu Tôlic đã không nghĩ đến mày nữa rồi. Nó đã thích ở chỗ tao. Và chúng tao sẽ là bạn bè với nhau. Chính nó nói điều đó. Nó cũng nói rằng tốt nhất là biến mày thành giun đất.
Misca im lặng.
- Mày phải biết sợ tao – thằng bé nói tiếp – Bởi tao là thầy phù thủy. Tao là người quyền lực nhất trên thế giới.
- Đã nghe rồi – Misca càu nhàu.
- Chỉ một que diêm thì mày sẽ quỳ xuống xin lỗi tao!
- Còn không có diêm thì mày chẳng làm nên trò trống gì!
- Tao có thể làm tất cả - thằng bé thét lên – Tao – Thầy phù thủy. Nhưng tao muốn tự mày phải xin lỗi tao.
Không trả lời, Misca đưa nấm đấm chìa ngón tay cái ra ngoài về phía thằng bé.
- Mày điên à? – thằng bé kinh ngạc – Mày có hiểu là tao có thể làm gì với mày không?
- Hiểu.
- Tớ có thể thả cậu nữa – thằng bé bất ngờ nhỏ nhẹ - Có muốn không, tớ sẽ cho cậu về với cha mẹ?
Thằng bé dường như hết giận. Nhưng nhìn thấy những tia lửa xanh dữ tợn lóe lên trong đôi mắt nó, Misca không thể nào tin được.
- Thiếu Tôlic tao sẽ không đi đâu hết.
- Tớ sẽ cho cậu một nghìn rúp.
- Dẹp nghìn rúp của mày đi!
- Một triệu rúp!
- Dẹp triệu rúp của mày đi!
Đôi mắt thằng bé lóe sáng dữ dội hơn. Rõ ràng là nó cương quyết đè bẹp sự bướng bỉnh của Misca. Nhưng nó muốn làm điều đó không phải nhờ đến mấy que diêm, và khi ấy chiến thắng của nó mới là chiến thắng thực sự.
Không rõ là Misca hiểu được điều đó không, nhưng một điều chắc chắn là bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị biến thành một con giun đất. Misca đã đứng vững với sức lực cuối cùng.
- Thôi được – thằng bé nó – Tao sẽ cho mày ba ngày để suy nghĩ. Nếu sau thời hạn đó mày không chịu từ bỏ Tôlic và xin lỗi tao, thì tao sẽ biến mày thành …
 Thằng bé đến bên cửa sổ, đăm chiêu nhìn ra biển. Mấy chiếc canô lềnh bềnh trên ngọn sóng sát bờ - Sẽ biến mày thành chiếc canô! – thằng bé hí hửng nói – Và tao sẽ ngồi lên đi chơi cùng với Tôlic. Tôlic là kẻ tham lam, nó sẽ trở thành người bạn tốt.
Thằng bé đút tay vào túi, và trên tường bỗng hiện lên một chiếc đồng hồ với đầy đủ ba kim chỉ giờ, phút, giây và một ô chỉ ngày trong tuần.
- Nhìn đi, - thằng bé nói – Từ phút này trở đi đồng hồ sẽ bắt đầu tính. Mày còn đúng ba ngày nữa.
Thằng bé đi ra cửa, dừng lại nhìn đồng hồ.
- Còn hai ngày 23 giờ 59 phú 45 giây, - thằng bé cười hì hì, đi ra khỏi phòng.
Misca nhìn đồng hồ, rồi ngồi xuống nền nhà bên cạnh con Maiđa, ôm cái đầu xù lông của nó. Con chó liếm vào má Misca để lại trên mặt cậu bé một vết ướt … Từ xa có thể nghĩ là Misca khóc. Nhưng cũng có thể nó đang khóc thật. Điều đó thường xảy ra khi con người phải cố chịu đựng quá lâu và không muốn tỏ ra là mình sợ. Misca hoàn toàn không muốn biến thành chiếc canô. Nhưng nó cũng không muốn bỏ rơi bạn bè trong hoạn nạn. Và nó đã đứng vững.
Tôlic lại ngủ đêm trong gian phòng ấy. Vừa tỉnh dậy, nó chạy ngay đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Không có gì thay đổi qua một đêm. Trước mắt nó vẫn là quảng trường trống rỗng, các cửa hàng vẫn mở rộng cửa nhưng không một người vào ra.
Tôlic đu người lên bệ cửa sổ nhìn xuống lối ra. Người Sắt vẫn ở đó. Anh ta đứng không động đậy với nụ cười vô nghĩa trên mặt.
Tôlic đi qua gian phòng và nhìn qua một cửa sổ khác. Trước mặt nó là một công viên lớn. Xen giữa cây xanh là những bãi trống, ở đây có nhiều đu quay nhưng không một người đu. Đây đó vươn cao những cái bệ nhảy dù nhưng chẳng có ai leo lên để nhảy. Ở bến nước có nhiều thuyền bè đang đậu. Hết thảy đều giống hệt công viên văn hóa và nghỉ ngơi, chỉ khác là ở đây không một bóng người.
Tôlic nghĩ rằng: Nếu xuống được phía này thì có thể trốn thoát khỏi Người Sắt và biết đâu lại chẳng tìm thấy lối ra. Nhất định là phải có lối ra khỏi thế giới của thằng bé mắt xanh. Bởi cái thế giới này nằm đâu đó trên trái đất và xung quanh là con người đang sống và vì một nguyên nhân gì đấy họ không thể đến đây được. Nhưng chẳng lẽ con người không biết tí gì sao?
Tôlic cởi giày vải ném xuống trước. Sau đó nó bò ra một cái mái đua và bám vào ống dẫn nước. Tầng hai của ngôi nhà này thật là cao. Tôlic nhìn xuống phía dưới tưởng tượng chỉ cần thả tay ra là rơi ngay xuống dưới, đập lưng vào nền đá. Tôlic rùng mình và bám chặt vào ống nước. Đứng một lúc lấy bình tĩnh, nó thả một chân xuống trước, rồi chân thứ hai và kẹp chặt lấy ống nước. Cứ thế Tôlic tụt dần xuống, tay chân, bụng không rơi khỏi ống.
Đấy là chiến công đầu tiên trong cuộc đời mà Tôlic lập nên không cần sự giúp đỡ của ai. Nhưng tiếc là chỉ phí công. Chân của Tôlic vừa chạm đất thì nghe tiếng lét kết sau góc nhà và Người Sắt đi ra từ phía ấy, dừng lại bên cạnh Tôlic.
- Mày đến đây làm gì? – Tôlic tức giận hỏi.
- Tôi – luôn luôn bên cạnh.
- Mày không biết chào sao, đồ mất dạy?
- Anh muốn như thế?
- Tao chẳng muốn gì hết.
- Hoàn toàn mâu thuẫn – Người Sắt nói – Anh yêu cầu tôi phải chào anh mà lại nói không muốn gì hết!
- Mày thông minh quá đấy! – Tôlic hậm hực trả lời.
- Tôi – robốt. Tôi – Ngốc Sắt.
Tôlic phẩy tay và lê bước tới công viên. Người Sắt, vẫn nụ cười trên mặt, bước theo sau.
Tôlic vừa mới đặt chân lên con đường của công viên, thì lập tức con đường rời khỏi vị trí và chạy đi như một cái thang máy. Nhưng nó không chạy lên, cũng không chạy xuống, nó chạy về hướng mà Tôlic đi tới.
- Còn cái gì đây nữa? Tại sao nó chạy? – Tôlic ngạc nhiên.
- Như thế tiện lợi hơn – Người Sắt trả lời – Không cần phải chuyển động bằng chân. Không cần phải tốn năng lượng. Điều đó rất kinh tế.
Tôlic quay người và đi về phía ngược lại. Con đường cũng đổi hướng, chạy ngược lại. Tôlic hướng về phía đu quay và ngay lập tức con đường vòng lên đưa nó vào chiếc đu. Tôlic lại đổi hướng chuyển động, con đường cũng làm y như thế.
- Dừng nó lại! – Tôlic nói – Tôi muốn đi bằng chân.
- Điều đó không cho phép. Điều đó là không kinh tế. Tốn nhiều sức lực. Mệt. Con người không nên làm việc. Con người cần phải nghỉ ngơi.
- Mày biết nhiều quá đấy – Tôlic mỉa mai – Thế ai làm ra mày, con lợn à?
- Không hiểu.
- Con lợn – một loại động vật.
- Điều đó mâu thuẫn – Người Sắt nói – Thầy phù thủy làm ra tôi. Công ấy không phải là động vật. Con lợn – là động vật. Có nghĩ là thầy phù thủy không phải là con lợn.
- Nó là một con lợn thật sự, còn tệ hơn là khác – Tôlic nói và hướng về phía tháp nhảy dù. Người Sắt bám theo, bằng cái giọng đều đều của mình, anh ta giải thích rằng con người không thể là lợn được và như thế là mâu thuẫn. Nhưng vì Tôlic không trả lời, chẳng bao lâu Người Sắt lại im lặng.