Dịch giả: Khánh Giang
- 19 -

    
hi Tôlic tỉnh dậy, trời hãy còn tối mịt. Nhưng ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời đen. Một ngôi sao nhỏ, sáng nhất, chạy ngang qua bầu trời. “Tàu vũ trụ - Tôlic nghĩ – Có nghĩa là mình đang ở nhà và nằm mơ thấy. Bởi ở nhà mình hay mơ thấy tàu vũ trụ”.
Tôlic chống tay nhỏm dậy. Tay nó chạm phải cát lạnh. Ngay bên cạnh nghe thấy tiếng vỗ thì thầm của những con sóng nhỏ. Trước mặt Tôlic là thân hình cao lớn của Người Sắt.
Tôlic lại ngước nhìn bầu trời. Tàu vũ trụ không còn nữa. Nó bay qua bầu trời giữa các vì sao rồi biến mất. Chẳng bao lâu nữa con tàu sẽ bay đến phần ban ngày của Trái đất và sẽ nhìn thấy những thành phố dân cư đông đúc.
Tôlic đứng dậy. Xa xa trên bờ biển lấp lánh một ngôi sao hay đúng hơn là một vết sáng. Đó là ngôi nhà mà ở đấy con người, chó và thằng bé mắt xanh đang sống. Tôlic bỗng cảm nhận ra rằng, nó không thể ở một mình được nữa. Nó phải gặp Misca. Nó sẽ đi đến đó ngay bây giờ, trong đêm nay. Có thể như trước đây, hai đứa sẽ nghĩ ra được một điều gì. Mặc xác thằng bé và những hộp diêm của nó, bởi không thể sống tiếp như thế này được nữa.
- Tao đi đến ngôi nhà trên bờ biển – Tôlic thông báo.
- Điều đó không cho phép – Người Sắt nói.
- Cho phép. Mày có nghe Thầy phù thủy nói “thằng Ngốc Sắt sẽ đẫn đường cho cậu”.
- Anh đã sẵn sàng làm bạn với Thầy phù thủy?
- Mày biết thế nào là bạn không?
- Bạn là cho tặng phẩm: cung điện và các cửa hàng.
- Không phải – Tôlic nói – bạn là … là – Tôlic ngập ngừng và im bặt. Nó không thể giải thích nỏi thế nào là bạn. Trước đây chưa bao giờ nó nghĩ tới điều này. Nó với Misca cùng đi học, cùng ngồi một bàn. Như thế là đủ để mọi người gọi chúng là bạn bè. Misca bênh vực Tôlic, còn tôlic cũng … cũng … làm cái gì đó cho Misca. Cụ thể là cái gì thì không nhớ ra. Nhưng tốt hơn là không cần nhớ lại, bời những kỷ niệm không được hay lắm lại len vào đầu.
- Bạn bè – đấy là khi cứu nhau thoát khỏi cái gì đó hay giúp đỡ … - cuối cùng Tôlic nói – Bạn là Misca.
Nhưng Người Sắt không hiểu nó.
- Anh đã sẵn sàng nhận tặng phẩm: cung điện và các của hàng?
- Vâng, vâng – Tôlic trả lời – đã sẵn sàng. Đi nhanh lên!
Người Sắt không nói một lời bám theo Tôlic.
Chúng đi rất lâu trên cát. Tôlic thường vấp phải những chiếc cần câu được đặt ngay ngắn dọc theo bờ biển. Tôlic đã thấm mệt, mà vệt sáng hầu như không gần thêm được tí nào. Nó ngước nhìn Người Sắt và lần đầu tiên nó thấy ghen tị với sức lực của anh ta.
Cuối cùng ở đằng xa, hình ngôi nhà với các cửa sổ thấp sáng đã hiện ra. Ngôi nhà quá đồ sộ và rất nhiều cửa sổ. Chúng còn phải đi rất lâu mới đến được ngôi nhà và khi đã hoàn toàn đứng bên cạnh, Tôlic bỗng thấy mình trở nên nhỏ bé.
Đâu đó trong ngôi nhà đồ sộ này Misca, Maiđa đang sống và thằng bé mắt xanh đang ngủ. Cần phải tìm ra Misca mà không làm thức thằng bé.
- Không nên quấy phá giấc ngủ của Thầy phù thủy – Người Sắt nói.
Suýt nữa thì Tôlic nhảy lên mừng rỡ. Chính Tôlic cũng lo thằng bé thức dậy tặng cung điện, cửa hàng cho nó.
- Tất nhiên, chúng ta sẽ không đánh thức anh ta – Tôlic thầm thì – Để cho anh ta ngủ yên. Điều đó là kinh tế.
Người Sắt lắc lư nhè nhẹ và nếu không phải là môi sắt chắc anh ta cười rộng hơn.
Tôlic ngước đầu đi vòng quanh ngôi nhà vài lần, không có lấy một cửa tối. Tất cả các cửa sổ của tầng 20 đều sáng trưng. Tôlic thử gọi gọi Misca bằng phương pháp đã được bọn chúng sử dụng trước đây. Nó chọn những hòn sỏi nhỏ, rồi lần lượt ném lên các cửa sổ. Người Sắt theo sát nó, không nói một lời. Rõ ràng, điều này không bị cấm. Hoặc có lẽ thằng bé không dự tính cái kiểu ném đá này để cấm.
Chẳng mấy chốc Tôlic đã mỏi rụng tay, nhưng không được kết quả gì. Bởi giỏi lắm nó chỉ ném được đến tầng mười là cùng.
Bầu trời đã bắt đầu sáng mờ mờ. Tôlic hoảng sợ nghĩ rằng, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng rõ, thằng bé sẽ thức giấc, và khi ấy sẽ chẳng làm được nữa. Nhưng Tôlic không có ý định rút lui. Đã là lần thứ 20 nó đi quanh ngôi nhà và quan sát Misca có hiện ra từ một cửa sổ nào đó của tầng 20 này chăng?
- Tôlic … - bỗng nó nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ.
Tôlic ngạc nhiên nhìn Người Sắt. Nhưng Người Sắt im lặng. Tiếng kêu từ phía trên.
Tôlic ngước lên và nhìn thấy đầu Misca trong một cái cửa sổ.
Sau đó thấy cả đầu con Maiđa và trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chó sủa.
Tôlic cố sức vẫy tay, nhưng rõ ràng là tự Misca cũng đoán ra được. Đầu con Maiđa biến mất và tiếng sủa cũng im bặt.
- Tôlic, tớ không thể xuống được. Cửa bị khóa – Misca nói nhỏ - Tớ biết cách trốn thoát. Chỉ cần, ra khỏi nhà này thôi.
- Tớ không thể vào nhà – Tôlic trả lời.
Chúng nói với nhau rất nhỏ. Nhưng xung quanh im lặng nên từng tiếng rõ mồn một.
Tôlic nhìn Người Sắt. Khó đoán được là anh ta có hiểu gì không.
- Mang người và chó xuống đây – Tôlic nói thật rõ ràng, thận trọng.
- Điều đó không cho phép.
- Đó là bạn của tôi – Tôlic than thở - Đấy là bạn, có hiểu không! Nó sẽ chết nếu để nó ở trên đó. Và tôi cũng sẽ chết.
Tôlic chạy về phía bờ biển. Người Sắt chạy theo sau.
Tôlic chưa biết giúp bạn bằng cách nào nhưng nó hiểu rằng không thể bỏ phí một giây. Nó hy vọng sẽ tìm được một chiếc gậy hoặc một sợi dây dài gì đấy để ném lên cho Misca. Nó cũng chưa biết sẽ phải sử dụng các thứ ấy như thế nào, nhưng vẫn chạy dọc theo bờ biển vắng lặng và bằng phẳng, cuống cuồng nhìn khắp phía.
Ở phía sau, vẫn nụ cười vô nghĩa trên môi. Người Sắt chạy theo bằng những bước chân dài không biết mệt.
Trên bến đậu của chiếc tàu trắng Tôlic đã tìm được cái cần tìm. Đó là một cuộn dây cáp lớn. Không rõ là nó nằm ở đây để làm gì. Con tàu đứng yên tĩnh không cần neo buộc. có lẽ, trước đây thằng bé đã nhìn thấy những chiếc tàu như thế và làm cho mình tất cả những gì nó thấy được.
- Cầm lấy dây cáp – Tôlic nói.
- Anh đến đây vì cung điện và các cửa hàng!
- Tao đau! – Tôlic nói – Cầm lấy dây cáp.
Người Sắt nhẹ nhàng nhấc cuộn dây lên và đi theo Tôlic.
- Nâng một đầu dây cáp lên tầng 20 – Tôlic nói khi chúng trở lại ngôi nhà.
- Tôi không thể để anh một mình. Tôi – luôn luôn bên cạnh.
- Thế thì nâng cả tao và dây cáp lên.
Người Sắt lưỡng lự.
- Tao đau! Tao sẽ đau đớn hơn nếu mày không trèo lên.
Người Sắt buộc một đầu dây cáp vào người, giữ Tôlic bằng một tay rồi trèo lên. Bây giờ Tôlic mới bị đau thật sự. Những ngón tay sắt kẹp vào sườn. Tôlic phải cố chịu đựng lắm mới không thét lên. Và Tôlic bỗng hiểu ra những người khác đã đau đớn như thế nào khi nó bắt tay họ.
Người Sắt bám một tay vào mái che và bệ cửa sổ trèo dần lên. Tôlic nhìn xuống dưới và nó thấy ghê sợ, quên cả đau đớn. Chân của nó buông thõng trong không trung, còn hai tay bám chặt lấy Người Sắt. Dưới kia, giống như dưới đáy vực sau, cuộn dây cáp được tháo ra dần. Người Sắt trèo lên trên, không hề run sợ. Có lúc tay anh ta chỉ nắm được một đầu mút của bệ của sổ. Bệ cửa rạn nứt và gần như bể ra, nhưng Người Sắt đã kịp bám vào bệ cửa trên, lên được một tầng nữa. Tôlic không còn nghĩ gì thêm. Khi chúng lên đến tầng 20 và Người Sắt thả nó ra, nó ngã xoài ra nền nhà, gần như bất tỉnh.
Tôlic tỉnh lại nhờ một cái gì âm ấm và ươn ướt. Con Maiđa đúi đầu vào mặt Tôlic. Nó liếm má Tôlic. Bên cạnh là Misca.
- Cậu xuống được không? – Misca hỏi, không để ý đến Người Sắt.
Tôlic gật đầu, Misca nháy mắt, nói thầm vào tai Tôlic:
- Cậu cần phải lừa thằng Ngốc Sắt này. Tớ có biết về nó. Nó luôn luôn bên cạnh cậu. Nó sẽ không thả cậu đâu.
- Tụt xuống đi – Tôlic thầm thì – Tớ sẽ lừa nó.
Misca đặt con chó lên lưng mình. Con Maiđa khôn ngoan không phát ra một tiếng động, dường như nó hiểu tất cả mọi chuyện. Người Sắt mỉm cười nhìn Misca biến mất sau cửa sổ. Rõ ràng là anh ta không được lệnh theo dõi Misca.
Tôlic nhìn xuống phía dưới. Misca đã chạm đất. Tôlic chăm chú quan sát căn phòng. Sau đó nó chạy đến giường ngủ lấy chăn mềm, đệm vứt hết xuống đất. Người Sắt với tính cẩn thận của mình bắt tay vào trải lại đệm, khăn giường. Còn Tôlic tiếp tục đi quanh phòng vất tất cả các chai lọ, đá ngã bàn ghế. Người Sắt điềm tĩnh sắp xếp lại trật tự cho căn phòng.
Lừa lúc Người Sắt quay lưng lại, Tôlic bỏ về phía cửa sổ. Lúc này nó chỉ nghĩ một điều duy nhất là làm thế nào xuống đến đất nhanh nhất. Tay bám lấy dây cáp, Tôlic từ từ tụt xuống. Mắt nó nhắm nghiền vì quá sợ. Nó chỉ mở mắt khi chân chạm đất. Chính vào lúc ấy trên cửa sổ tầng 20 Người Sắt hiện ra. Anh ta không suy nghĩ một giây, bình thản bước lên phía trước và bay xuống dưới mỗi lúc một nhanh hơn. Bọn trẻ vừa kịp tránh sang một bên. Người Sắt đã rơi “xoảng” ngay bên cạnh chúng. Ngay sau đấy Người Sắt đã đứng lên lúc lắc với nụ cười muôn thuở trên mặt.
Misca sửng sốt. Còn Tôlic đã biết Người Sắt từ lâu nên nó chẳng hề ngạc nhiên. Một cái gì đó bị bể vỡ bên trong Người Sắt. Anh ta không đứng thẳng được như trước đây mà nghiêng nghiêng trên chiếc chân cong, còn đầu thì bị lệch về một phía. Nhưng anh ta vẫn đứng im và mỉm cười. Và không hiểu sao Tôlic cảm thấy thương hại cho Người Sắt.
Misca hồi tâm trước. Nó nhìn ra biển, phía đường chân trời đã mờ mờ sáng.
- Ở đây có thuyền không? – Nó hỏi nhỏ Tôlic.
- Tớ biết chỗ canô đậu.
- Chạy tới đó đi. Có thể đi khỏi lúc Rạng đông.
- Tớ cũng đoán như thế - Tôlic thầm thì.
Mới chạy vài bước bọn trẻ đã nghe thấy giọng nói bình thản, hơi rè rè của Người Sắt:
- Không được đi khỏi trước khi trời sáng.
- Chạy đi, nó bị vỡ rồi – Tôlic lẩm bẩm.
Bọn trẻ cắm đầu, cắm cổ chạy trên bờ biển. Người Sắt khập khiễng bước theo. Bây giờ thì đã rõ là anh ta đã bị bể vỡ. Anh ta không theo kịp bọn trẻ. Người Sắt bước đi khó khăn, hai chân khệnh khạng và bị tụt dần lại phía sau. Giọng nói rè rè của anh ta nhỏ dần, nhỏ dần:
- Không được đi khỏi trước khi trời sáng. Không được đi khỏi trước khi trời sáng …
- Nó sẽ kêu thằng bé – Misca nói trong hơi thở.
- Không. Không được đánh thức Thầy phù thủy … Nó đã nhớ như in … - Tôlic trả lời.
Bọn trẻ chạy theo bờ biển, đá vào các cần câu, mấy con cá trồi lên từ lòng nước. Bọn cá không hiểu tại sao hai người này không muốn câu cá mà lại chạy và thật là không kinh tế …
Đôi bạn đã chạy khá xa khỏi ngôi nhà, bỗng Misca giữ lấy tay Tôlic dừng lại. Nó chỉ tay về phía chân trời lúc này đã sáng màu xanh lợt, nó:
- Chúng ta không kịp đâu. Thằng bé dậy rất sớm. Nó sẽ nhìn thấy dây cáp. Nó sẽ nhìn thấy canô của chúng ta trên biển…
Maiđa dừng lại phía trước đôi bạn. Nó ngạc nhiên quay đầu lại, sủa vang. Con chó rất muốn chạy tiếp, bởi đã lâu nó chưa được chạy.
Nhưng chủ nó vẫn đứng yên nhìn ra biển.
Thằng bé dậy rất sớm. Bởi công việc của nó rất nhiều. Trong tòa nhà còn rất nhiều phòng trống. Cần phải lấp những chỗ trống đó. Ngoài ra, cho đến bây giờ nó vẫn chưa chọn được vị trí cho tòa nhà thứ hai và sẽ đặt những gì vào tòa nhà ấy.
Ngày hôm nay còn là ngày đặc biệt. Vừa mở mắt, thằng bé đã hài lòng nhớ lại hôm nay là thời hạn cuối cùng cho Misca. Hôm qua thằng bé đã quyết định là đầu tiên sẽ biến Misca thành con giun đất. Sau đó, khi Misca đã sống dưới đất một tuần, sẽ bị biến thành cá và hằng ngày thằng bé sẽ câu nó rồi vứt lại xuống biển. Sau nữa sẽ biến nó thành một cái gì đó và cứ thế cho đến khi Misca chịu xin lỗi. Và nếu Misca xin lỗi rồi thì sẽ được biến thành chiếc canô mãi mãi.
Với những ý nghĩ thú vị như vậy thằng bé rời khỏi chiếc giường vàng của mình, đi qua 22 phòng ngủ và ra đến thang máy. Vài giây sau đó đã ở dưới tầng ngầm. Những hộp diêm thần được chứa ở đấy. Sáng nào thằng bé cũng đến đây xem xét kho báu của mình. Như thường lệ, tất cả đều nguyên vẹn.
Thằng bé lên tầng một, bước ra sân. Trời mới sáng … Mặt trời chưa mọc nhưng không hề cảm thấy cái lạnh buổi sáng. Trong phòng và ngoài phố nhiệt độ không bao giờ thay đổi: 250C. Thằng bé tự hào nghĩ rằng chỉ ở xứ sở của nó là không bao giờ có mùa xuân, mùa thu và mùa đông, độc nhất một mùa hè. Và biển, mà bây giờ thằng bé sẽ đi tắm, ấm áp như nước sôi để nguội.
Thằng bé ra khỏi sân, chân bước lên cát mịn. Mấy chiếc ô tô ở bãi đậu bắt đầu nổ máy. Chiếc nào cũng sẵn sàng chở thằng bé đi cùng trời cuối đất. Cùng lúc với ô tô, động cơ của những chiếc canô đậu trên bờ cũng bắt đầu làm việc. Tất cả đều dành cho thằng bé và chỉ thuộc quyền sở hữu của nó.
Nhưng thằng bé không mảy may để ý đến những thứ đó. Từ lâu đã quen với những cái lặt vặt ấy. Và nếu như không lười suy nghĩ thì nó đã thay bằng những thứ khác hay hơn rồi.
Thằng bé đến gần góc nhà và dừng lại. Nó nhìn thấy sợ dây cáp lòng thòng từ tầng 20 xuống. Thằng bé lo lắng nhìn ra biển. Biển xanh vắng lặng không một con thuyền, không một canô. Thằng bé nhếch mép cười, trong đôi mắt ánh lên những tia xanh dữ tợn. Không cần phải thông minh lắm cũng hiểu rằng một cuộc chạy trốn như thế là vô nghĩa. Có thể nào ẩn núp được trong chính xứ sở của Thầy phù thủy?
Một cái bóng vụt qua sau góc nhà. Thằng bé nhìn về phía ấy, và những tia lửa trong mắt càng sáng xanh hơn. Nó đã nhìn thấy những đứa trẻ đang trốn. Chúng có hai người – Misca và Tôlic. Có nghĩa là, Tôlic đã đánh lừa nó. Chính Tôlic đã giúp Misca ra khỏi nhà. Thôi được, sẽ có thêm một con giun đất nữa.
Thằng bé sờ tay vào chỗ vẫn thường có túi và tái mặt. Nó mặc quần đùi đi tắm. Trong tay nó không có lấy một que diêm. Thằng bé chạy bổ về phía cửa ra vào và ngay lúc đó vang lên tiếng kêu đằng sau lưng:
- Tôlic, giữ lấy nó, nó không có diêm đâu!
Thằng bé nghe thấy tiếng chân chạy đuổi theo. Nó hoảng sợ. Nó nghe thấy tim mình đập rất nhanh và rất không kinh tế. Nó rất hoảng sợ. Chân nó cứ ríu lại. Nó nhìn thấy cửa tầng hầm cần phải tới đó, ngoài ra nó không thấy gì khác. Nó dồn hết sức chạy. Nhưng hai chân lại không quen chạy. Chúng không nghe theo thằng bé.
Trên đà chạy, Tôlic nhảy lên lưng thằng bé và cả hai lăn xuống cát.
Chưa bao giờ Misca thấy một cuộc ẩu đả ngắn ngủi đến thế, chỉ một giây là kết thúc. Thằng bé nằm ngửa giãy giụa trên cát cố sức đánh trả Tôlic. Nó lớn và to hơn Tôlic nhưng hèn nhát. Tay chân nó yếu đi vì sợ hãi. Những tia lửa xanh dữ tợn chớp lia lịa. Nó căm thù nhìn Tôlic. Nhưng bây giờ nó không phải là Thầy phù thủy mà là kẻ hèn nhát bình thường nhất.
Con Maiđa nhảy xung quanh định cắn thằng bé. Nhưng mỗi lần nó xông đến thì bị một vật vô hình cản lại. Misca cũng không đến gần được, có một cái gì đó cản trở nó.
Thằng bé liếc mắt nhìn thấy Người Sắt, như thường lệ, đứng bên cạnh Tôlic.
- Ngốc Sắt – thằng bé kêu.
- Tôi - ở đây. Tôi – bên cạnh.
- Bụm miệng nó lại! – Misca kêu lên.
Tôlic dùng tay bụm miệng thằng bé. Thằng bé cắn tay nó. Tôlic rất đau nhưng không rút tay. Người Sắt đứng yên tại chỗ, mỉm cười vô tư. Anh ta bình thản nhìn Tôlic ngồi trên chủ mình, không động đậy. Bởi anh ta không nhận được mệnh lệnh nào.