Dịch giả: Khánh Giang
- 18 -

    
ôlic vẫn nhìn về phía trước. Mặt nước phòng lên cao hơn. Chiếc canô tiến thêm vài mét nữa. Và trước mũi thuyền bỗng nhiên sáng chói. Một vệt sáng màu da cam chói lòa trải dài trên mặt biển và Tôlic nhìn thấy tận cùng của biển. Nhưng xa hơn không phải là không có gì. Xa hơn là thành phố.
Tôlic nhìn thấy những đường phố và nhà cửa quen thuộc. Chúng nằm ngay trên mép nước như là mọc lên từ biển. Tôlic nhìn thấy những chiếc ô tô lặng lẽ chạy trên đại lộ, nhìn thấy người đi qua lại và những lá cờ đủ màu sắc trên các cột cờ công viên và các cửa hàng.
Nó còn nhìn thấy phần trên của ngôi nhà mình ló ra bởi những ngôi nhà phía trước thấp hơn.
Tôlic say sưa nhìn những cảnh vật quen thuộc, không để ý chiếc canô đã không còn chạy nữa, nó đứng yên trên Đường Biên màu da cam. Tôlic vẫy tay, gào thét tuyệt vọng:
- Mẹ ơi, con ở đây! Mẹ ơi, con đây! Tôlic đây!
Nhưng không một ai đi trên đường quay về phía tiếng kêu của nó.
Và ngay sau đó chiếc canô từ từ lùi lại. Nó chậm chạp rời khỏi Đường Biên và tất cả đều biến mất. Chiếc canô tăng tốc độ dần, mạn lái vẫn làm phía trước, và ở đằng kia những tia sáng yếu ớt của mặt trời đang chìm vào bóng tối. Chẳng còn gì hết, ngoài nước biển. Thành phó biến mất như thể đá tan.
Một chiếc tàu trắng to lớn rẽ sóng tiến về phía con thuyền. Chiếc canô tự động dừng lại và Tôlic nhìn thấy thằng bé mắt xanh.
Thằng bé đứng ở đầu tàu trong bộ quân phục thuyền trưởng với nụ cười nham hiểm trên môi.
- Cậu định trốn à?
Tôlic im lặng sợ giấu niềm vui khấp khởi của mình, bởi nó vừa mới nhìn thấy ngôi nhà thân yêu. Không để cho thằng bé biết được điều đó, nó có thể làm cho Tôlic quên cả cha cả mẹ.
- Trả lời đi chứ!
- Tôi chỉ muốn đi thuyền.
- Thằng Ngốc Sắt không nói với cậu là phải quay lại à?
- Nó có nói. Nó còn vặn cả tay tôi. Tôi không ưa người ta vặn tay mình và cố tình không nghe lời nó. Chắc là anh cũng tức giận khi người ta vặn tay mình?
Thằng bé nhíu mày.
- Tao đã nói là không được làm đau nó – thằng bé quay lại phía Người Sắt.
- Tôi đã thả ngay ra – Người Sắt tiếp lời.
- Nếu như anh ta không vặn tay thì tôi đã tự quay thuyền rồi – Tôlic nói – Đằng này.
Mặt thằng bé trở nên nhẹ nhõm.
- Tớ biết là chúng ta sẽ kết bạn với nhau – thằng bé nói – Tớ rất yêu những người bướng bỉnh. Bản thân tớ là một thằng bướng bỉnh! Tớ là người bướng bỉnh nhất trên đời! Cậu đã sẵn sàng làm bạn với tớ chưa?
- Chờ một ít nữa. Khoảng hai ngày nữa – Tôlic đề nghị - Hôm nay tôi đã câu cá, rất thích thú. Nhưng anh là con người quá vĩ đại. Tôi cần phải quen dần.
- Tớ - thầy phù thủy! – thằng bé tự hào nói. – Còn cậu là kẻ tham lam. Tớ mến cậu. Nên nhớ cho là không ai có thể đương đầu với tớ. Tớ không cần ra khỏi nhà, vẫn bắt con thuyền lùi lại được, Cậu thấy đấy, con thuyền tự nó đã chạy lùi.
Thằng bé bỗng nhiên nhíu mày, như nhớ ra điều gì, nghi ngờ nhìn Tôlic.
- Cậu có thấy gì ở đằng ấy không? – nó hỏi, hất đầu ra biển.
- Thầy cái gì? – Tôlic ngạc nhiên – Chỉ toàn là nước.
- Và không thấy cả Đường Biên?
- Đường Biên nào?
- Chẳng có đường nào, - thằng bé trả lời – Tớ đùa đấy mà. Tớ rất hiền lành. Tớ đùa với cậu, mặc dù có thể dễ dàng biến cậu thành giun dế. Tớ chờ cậu hai ngày. Thằng Ngốc sắt sẽ đẫn đường cho cậu sau hai ngày. Sau hai ngày chúng ta sẽ là bạn thân. Tớ sẽ giao cho cậu cung điện và tất cả các cửa hàng.
Con tàu trắng nhanh chóng tăng tốc độ, tiến vào bờ. Ngay lúc đó canô cũng nổ máy. Tôlic không chạm tay vào bánh lái. Bây giờ nó đã chán cầm lái. Nhưng chiếc canô tự biết phải làm gì. Nó chạy đến nơi mà nó đã nhỏ neo.
Ra khỏi canô, Tôlic ngồi bệt xuống cát. Trước mắt nó vẫn là Đường Biên màu da cam, và sau đó – những đường phố quen thuộc và góc trên ngôi nhà nó đã từng vui sống. Trước mắt Tôlic lướt qua những khuôn mặt thân yêu: mẹ, ba, Anna Gavrilôvna, ông bác sĩ to béo mà bây biờ nó cảm thấy là một con người tuyệt diệu, cả Lênha Travin – người chơi đàn viôlông rất hay, và rất nhiều, rất nhiều người khác. Đó là những con người tốt nhất thế giới, mà thiếu họ không thể nào sống được.
Dòng suy nghĩ của Tôlic bị cắt đứt bởi cái giọng tỉnh bơ của Người Sắt.
- Đã đến lúc ngủ.
- Tao không ngủ - Tôlic giận dỗi – Để cho tao yên.
- Anh có thể làm những gì mà anh thích.
- Còn mày đã bao giờ làm cái điều mày thích chưa?
- Tôi làm theo mệnh lệnh.
- Chẳng lẽ mày không bao giờ ước muốn một điều gì? Trở thành con người, chẳng hạn?
- Tôi – robốt. Thầy phù thủy đã ra lệnh như thế.
- Mày là thằng mách lẻo – Tôlic chỉ chiết – Mày – mày là kẻ bợ đỡ!
- Không hiểu.
- Tốt hơn là câm đi! – Tôlic hốt cát ném vào Người Sắt. Anh ta không động đậy. Trên khuôn mặt vẫn nụ cười bình thản ấy.
- Nó sẽ giết chết Misca – Tôlic nói với chính mình nhiều hơn là nói cho Người Sắt nghe – Hoặc sẽ bị biến thành con giun. Mày có hiểu điều đó không?
- Ốm yếu, chết … - Người Sắt lầm bầm – Hiểu. Người và chó: sẽ mất, không còn.
- Đối với mày thì đơn giản: mất, không còn – Tôlic nổi giận – Còn nó đối với tao là bạn. Nó không như thầy phù thủy ngu ngốc của mày! Cần phải cứu nó. Và mày có thể giúp tao. Chính mày đã từng cầu cứu tao khi bị treo ngược trên dây cáp đấy. Mày còn nói “cứu tôi với” …
- Có nói, khi cần cầu cứu con người.
- Vậy tao yêu cầu mày như với một con người: hãy giúp tao giải thoát Misca. Mày chẳng mất mát gì.
- Điều đó không cho phép.
- Thế thì câm đi – Tôlic quát – Đồ gián điệp sắt! Tao không thể nói chuyện với mày. Tao sẽ đau đầu vì mày mất.
Nghe thấy tiếng “đau” Ngưới Sắt lúc lắc cử động. Ở Người Sắt, đó là dấu hiệu của sự hồi hộp tột đỉnh.
- Không được làm anh đau. Tôi không làm anh đau.
- Mày làm đau – Tôlic nói và, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu nó. Tôlic nhớ lại là chính cái từ “đau” đã làm cho Người Sắt thả tay nó – Mày làm đau – Tôlic nhắc lại – Mày không muốn nói người và chó ở đâu. Chính điều đó làm tao đau.
- Điều đó không cho phép. Điều đó không thể làm đau được.
- Đau quá đi chứ - Tôlic nói – Tao rất đau nữa là khác.
- Người và chó trong ngôi nhà bên mép nước. Tầng 20.
- Cái đó tao đã biết. Ngôi nhà bên mép nước ở đâu kia?
- Điều đó không cho phép.
- Đau quá!
- Ở đằng kia – Người Sắt chỉ tay dọc theo bờ biển.
Tôlic nhìn về phía ấy và thấy một chấm trắng lờ mờ ở đằng xa.
- Cậu khá lắm – Tôlic sung sướng nói – Cậu rất tốt. Tớ rất mến cậu.
- Không hiểu.
- Mày … mày rất tinh tế! – Tôlic ngập ngừng.
Nghe thấy những tiếng cuối cùng của Tôlic. Người Sắt lại lúc lắc cử động, biểu hiện sự hài lòng tột độ. Rõ ràng anh ta không hoàn toàn bằng sắt như ta tưởng, mà anh ta cũng có niềm vui riêng của mình.
Tôlic đứng tim ngắm nhìn người máy và có cảm tưởng rằng chính nó vừa làm nên một phát minh vĩ đại.
Misca đứng bên cửa sổ nhìn mặt trời đi vào đường chân trời. Mới hôm qua đây từ độ cao của tầng 20 này Misca nhận ra rằng cái biển kỳ lạ này có mép rìa. Biển này kết thúc bằng một vách đứng. Và sau vách đứng chẳng có gì cả. Không nước, không trời, không đất, không sao, ngẫu gọn là không có gì. Và mặt trời đang lặn vào cái không có gì đó. Cũng không phải lặn nữa mà nhỏ dần như bị tan ra.
Đã hơn hai ngày qua đi kể từ khi chiếc đồng hồ trên tường bắt đầu đếm thời gian.
Không một tiếng động từ bên ngoài vọng tới.
Phía dưới kia, trên bãi biển, không một vật nào động đậy. Kể cả những con sóng, như một thứ đồ chơi, vật vờ đi vào bờ…
Ngoài khơi xa, Misca nhìn thấy một chấm trắng di động. Đó là con tàu chở thằng bé mắt xanh. Sáng hôm nay, từ cửa sổ này Misca nhìn thấy thằng bé câu cá. Chỉ sau 5 phút thằng bé đã câu được một núi cá, rồi bỏ đi, không cầm lấy một con. Cá nằm sát mép nước nhưng không một con cử động và không có dấu hiệu nào chứng tỏ chúng muốn quay về biển cả. Giống như là thằng bé đã câu được những con cá sắp chết vậy.
Ngắm nhìn biển bờ vắng lặng, Misca nghĩ tới Tôlic. Có lẽ giờ này Tôlic cũng đứng ở đâu đó bên cửa sổ và nhìn xuống dưới. Và cả nó, cả Tôlic sẽ chẳng bao giờ ra khỏi được cái xứ sở kỳ lạ này. Lúc đầu Misca thấy giận Tôlic. Bởi chính Tôlic đã gây ra những chuyện rắc rối mà không biết bao giờ mới kết thúc này. Nhưng bây giờ thì Misca nghĩ khác, cùng một cảnh ngộ bọn chúng không có quyền giận nhau. Misca rất muốn thoát khỏi nơi đây và giúp cho Tôlic cùng trốn thoát. Nhưng phía dưới chỉ có bãi biển im lìm và từ đây xuống đó phải đến 60 mét. Không thể nhảy xuống từ một độ cao như vậy.
Chiếc tàu trắng rẽ sóng tiến vào bờ. Misca rời khỏi cửa sổ. Nó không muốn nhìn thấy thằng bé ngay cả từ đằng xa. Nhưng Misca không tránh khỏi. Chỉ sau 5 phút cửa ra vào xịch mở và thằng bé đi vào phòng. Maiđa ngồi xổm, chuẩn bị nhảy tới. Bao giờ nó cũng ngồi với tư thế như muốn vồ lấy cổ họng thằng bé. Đến khi bị một vật cản vô hình nó vẫn không chịu ngồi yên. Không hiểu tại sao con chó lại căm ghét thằng bé đến thế. Thằng bé chưa làm hại gì cho nó kia mà. Thằng bé chỉ không để ý đến nó thôi.
Misca giữ dây buộc Maiđa và cảm thấy con có run lên vì giận dữ.
- Thế nào, cậu nghĩ lại chưa – thằng bé hỏi.
Misca không trả lời.
- Nghe đây, Misca, - thằng bé tiếp tục – Hôm nay tớ hiền lành, tớ dễ dãi. Trước sau gì tớ cũng biến cậu thành một cái gì đó, nhưng mai mốt kia. Còn bây giờ hãy trả lời: Chẳng lẽ cậu quá khó khăn khi phải xin lỗi sao?
- Mày sẽ thả tao và Tôlic ra, nếu tao xin lỗi?
- Tôlic là một người rất bướng bỉnh. Bây giờ tao còn thấy mến nó hơn. Nó đã đi câu cá và bơi canô. Nó rất thích. Đúng là suýt nữa thì nó đã đến Đường Biên … Nhưng điều đó chỉ là tình cờ. Và nó không nhìn thấy gì hết. Nó gần như trở thành bạn của tao.
- Tao khạc nhổ vào cái Đường Biên của mày!
Thằng bé cười ồ:
- Không, mày không khạc nhổ đâu. Mày chưa biết cái đó là cái gì thôi. Tự mày sẽ bơi đến Đường Biên nếu như tao thả mày ra. Nếu đến Đường Biên vào lúc hoàng hôn sẽ nhìn thấy thành phố. Nếu đến Đường Biên vào lúc rạng đông, có thể trốn thoát. Đấy là con đường duy nhất, bởi rạng đông là thời điểm ngày hôm qua kết thúc và ngày hôm này bắt đầu. Bây giờ mày đã biết tất cả. Mày sẽ không được ra khỏi nhà này dù có xin lỗi đi nữa.
Tay chân Misca tê lạnh. Nó căm thù nhìn thằng bé. Trong cả đời mình Misca chưa bao giờ căm thù ai như thế. Nếu có thể, nó sẽ nhảy vào thằng bé, như con Maiđa, và tống cho nó một quả trước khi bị biến thành con giun đất. Nhưng thằng bé đã được bảo vệ có hiệu lực trước những quả đấm của nó. Thằng bé bình thản nhìn Misca. Trên khuôn mặt nó bây giờ không có nét gì gọi là độc ác. Dường như nó đến đây là để bàn với Misca xem thử nên biến Misca thành cái gì. Điều đó lại càng đáng giận hơn.
Và Misca đã không ghim nổi cơn giận của mình.
- Này, nghe đây, mày là thầy phù thủy? – Misca hỏi.
- Cuối cùng mày đã hiểu điều đó. Tao – Thầy phù thủy vĩ đại! Nhưng muộn rồi, điều đó cũng chẳng giúp gì cho mày được. Nhưng vì những lời đó tao có thể giảm nhẹ tội cho mày. Mày vẫn được làm người. Nhưng mày sẽ không bao giờ ra khỏi căn phòng này. Tất nhiên, nếu không muốn nhảy từ tầng 20 xuống.
Thằng bé bật cười. Nhưng Misca không để ý đến những lời của nó, tiếp tục:
- mày – con người vĩ đại nhất? Mày có thể làm được tất cả mọi chuyện, chỉ cần mày muốn?
- Đúng! – Thằng bé tự hào vỗ ngực – Mày đã bắt đầu ăn năn. Tao – con người vĩ đại nhất! Tao – thầy phù thủy!
Misca nhìn vào thằng bé bật cười.
- Thế thì tại sao mày phải van xin tình bạn của Tôlic như là một kẻ ăn mày? Mày muốn làm bạn không cần tới que diêm? Nhưng chẳng lẽ còn có ai đó muốn làm bạn với mày? Mày chỉ ép buộc họ được thôi. Mày không phải là thầy phù thủy vĩ đại mà là thằng ăn mày khốn kiếp!
Thằng bé rùng mình, đôi mắt của nó ánh lên những tia lửa xanh lạnh lùng, ma quái.
- Tao sẽ biến mày thành giun dế! – nó rít qua kẽ răng. Chính mày đã tự biến thành giun dế từ lâu! – Misca trả lời.
- Còn 18 tiếng nữa! – thằng bé không đứng yên được vì quá giận dữ. Nó lồng lộn như bị roi quất – Mười tám tiếng! Mười tám tiếng! – nó hét lên và lủi nhanh ra cửa.
Cửa ra vào tự mở rồi tự dập lại sau lưng thằng bé.
Misca nhìn đồng hồ. Còn lại 17 giờ 58 phút.