Chương 3

Mấy ngày kế tiếp, Linh San chẳng biết tí gì về căn nhà số 4A. Cùng một tầng nhưng căn này cứ đóng cửa im lìm. Linh San không thấy cô Hương lẫn bé Sở Sở. Ngày ngày lên lớp, không hiểu sao Linh San lại mãi ở trạng thái trông ngóng chờ đợi. Với Linh San, thì ở vai trò làm cha, đúng ra Bằng Phi phải mang con gái đến đây. Vì đây là trường mẫu giáo lớn nhất ở khu vực này cơ mà? Nhưng chẳng thấy bé Sở Sở đến.
Rồi những công việc bận rộn kế tiếp. Tuổi trẻ với bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thú vui, Linh San như quên bẵng đi chuyện của Sở Sở và người cha ngang ngạnh. Chiều nào gần như Nhiếp Sanh cũng đến đón. Chuyện của Nhiếp Sanh là Linh San cũng không có gì là ly kỳ bí hiểm. Sanh là anh của bạn anh Sang, biết Linh San năm còn ở sư phạm và đeo theo từ đó. Giống như bao nhiêu đứa con gái khác có nhiều mơ ước, mộng tưởng. Người yêu phải là một cái gì cao hơn, giỏi hơn, đủ sức thuyết phục hơn, để ta phục tùng nương tựa Sanh đối với Linh San chưa đủ tiêu chuẩn đó. Sanh tốt nghiệp khóa chính trị, nhưng kém hùng biện, lại rụt rè, chỉ là nhân viên ở phòng tổ chức nhân sự của công ty X. Một thanh niên như vậy rất khó tiến thân trong đời. Nhiều lúc Linh San nghĩ, ngay chính chuyện giữa Linh San với Sanh, Sanh cũng có vẻ lờ đờ làm sao, chứ không tấn công tới tấp như bao nhiêu chàng trai khác. Sanh 'lụm cụm" như một ông già. Linh San nghĩ dù anh ta cũng đẹp trai, thật thà, hiền lành. Nhiều lúc bị Linh San cự nự, Sanh vẫn không giận. Nhưng Sanh thiếu một thứ, một thứ rất quan trọng. Đó là sự hấp dẫn phụ nữ.
Mặc dù Sanh không hội đủ điều kiện, nhưng với người chưa có yêu như Linh San thì họ vẫn có thể là bạn của nhau. Vậy mà đã ba năm. Ba năm với tình bạn thuần túy, Sanh không đòi hỏi tiến xa hơn. Thỉnh thoảng cùng dạo phố, ăn cơm, hay một xuất hát.
Tối hôm ấy, Linh San đi xem hát với Sanh. Trở về chung cư đã 11:30 pm. Như thường lệ, Sanh đưa Linh San tới cổng là quay về. Bản tính rụt rè làm Sanh ngại tiếp xúc với người nhà của Linh San. Nhất là với Linh Trân là Linh Vũ.
Một mình Linh San đi vào cư xá, và như thói quen nàng đi ngả cầu thang thay vì thang máy. Bấy giờ là mùa thụ Ban ngày có một trận mưa, nên trời rất mát. Phải nói là mát lạnh. Linh San lầm lũi bước lên bậc thang. Cuộc sống quá đơn điệu. Đơn điệu như nước trong hồ tù, không một con sóng nhỏ dù nhỏ... Từng bước, từng bước lên bậc... Đột nhiên Linh San dừng lại.
Ở một góc cầu thang, có một bóng đen nằm co rọ Linh San giật mình nhìn kỹ. Đó là bé Sở Sở, con bé có vẻ cô độc, yếu đuối, tóc tai rối bời với những giọt nước mắt. Ai? Ai đã khiến con bé ngang ngạnh này khóc được? Bất giác Linh San cúi xuống.
- Tại sao em lại ngồi đây một mình?
Bé Sở Sở nhìn lên, với chút nghi ngại. Vẻ ngang bướng của nó biến đâu mất.
- Em không dám vô nhà, vì tối hù à.
- Sao vậy?
- Cha đi làm từ sáng, giờ chưa về.
- Còn cô Hương?
Bé Sở Sở do dự một chút.
- Chị ấy đi rồi.
- Tại sao cô ấy đi?
San nhìn bé Sở Sở, thắc mắc. Bé Sở Sở cúi nhìn xuống.
- Con cũng không biết. Chị ấy nói không làm nữa và xách đồ đi rồi. Chị ấy hư lắm, chị ấy chửi con, mắng con.
Linh San gật gù. Bây giờ nàng hiểu tại sao Sở Sở ra đây.
- Em đã làm gì cô ấy?
- Không có.
Linh San quắc mắt:
- Không thể không có. Em lại đánh cô ấy, phải không?
Bé Sở Sở lắc đầu.
- Hoặc cào cấu, cắn cô Hương?
Bé Sở Sở lại lắc đầu, Linh San nói:
- Được rồi, nếu em không nói, tôi sẽ để mặc em nằm đây.
Linh San đứng dậy như định bỏ đi, nhưng không quên nói thòng một câu:
- Cẩn thận đấy, coi chừng chuột nó bò ra cắn, chuột nó rất thích cắn những đứa bé không ngoan, thích nói dối.
Bé Sở Sở đứng dậy nó hốt hoảng thú thật.
- Con... con lấy quẹt ra đốt quần áo của chị ấy, và chị Hương giận bỏ đi.
Linh San giật mình.
- Em đốt quần áo cô Hương?
- Da... con không biết đốt như vậy làm chị ấy đau.
- Sao? Em đốt quần áo cô ấy đang mặc?
- Da... con đốt ngay đít chị ấy, làm thủng mất một lỗ, chị ấy vừa khóc vừa chửi con rồi đi.
Linh San nhìn bé Sở Sở. Nàng không dám tin điều vừa nghe thấy trong khi bé Sở Sở nép mình vào lan can cầu thang. Ai bảo trẻ con là thiên thần, vô tử Ai bảo trẻ con là ngây thở "Nhân chi sơ tính bản thiện?" Có đúng không? Linh San lắc đầu. Con bé mất dạy đến nước không thuốc chữa. Nàng chợt thấy tức giận, quá quắt lắm! Và định bỏ đi nhưng đột nhiên bé Sở Sở ách xì hai cái, nó kéo lấy vạt áo San, nói:
- Dì ơi, dì!
Tim Linh San đập manh. Hai tiếng "dì" của nó thật ngọt, thật nhẹ nhàng. Bản tính phụ nữ yêu trẻ dâng đến trong lòng Linh San, nàng thở dài cúi xuống?
- Em cần phải đi ngủ!
Và Linh San bế nó tới trước cửa căn nhà 4Ạ Cửa căn nhà chỉ khép hờ. Thế này mà có trộm là kể như không còn một món. Lấy chân đẩy nhẹ cửa. Bên trong vắng tanh, hoàn toàn lạnh lẽo. Linh San đặt bé Sở Sở lên ghế sa lông. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Với cái không khí thế này, ngay người lớn cũng thấy ngờ ngợ, đừng nói chi trẻ con. Linh San chưa biết phải làm gì tiếp theo, bé Sở Sở đã rụt rè nói:
- Dì ơi, dì hãy ở đây với con, đừng đi đâu hết nghe dì!
- Thế bao giờ ba em về?
- Con cũng không biết, nhưng ít khi ông ấy về đây ngủ.
Thế này thì không được. Linh San chau mày, nàng quyết định và lấy trong ví ra một cây viết, xé mảnh giấy trắng, viết nhanh.
"Thưa ông,
Cô Hương bị bạc đãi quá chịu không nổi bỏ đi rồi. Con ông hiện ở nhà tôi, xin ông sang đấy rước cháu về.
Linh San"
San đặt mảnh giấy lên bàn, lấy gạt tàn thuốc chận lên, xong nắm tay bé Sở Sở nói:
- Nào qua nhà dì đi!
Bé Sở Sở ngoan ngoãn đứng lên. Có lẽ, nó cũng ý thức được sự sai trái của nó. Vả lại nếu bị nhốt một mình trong nhà tối thế này là điều khủng khiếp. Nó theo Linh San ra khỏi nhà, Linh San khép cửa cẩn thận mới về nhà mình.
Linh San mở cửa, phòng khách vắng vẻ. Có lẽ mọi người đã đi ngủ. Linh San không dám quấy rầy cha mẹ. Cha nàng phải dậy sớm đi làm mỗi ngày. Linh San đưa tay làm hiệu với Sở Sở.
- Đừng ồn nhé!
Bé Sở Sở gật đầu. Linh San đưa nó về phòng nàng và chị Linh Trân ở chung. Chị Trân chưa ngủ, đang đọc "AnnaKa Kaleniana" thấy Linh San đưa Sở Sở vào, đặt quyển sách xuống, ngạc nhiên:
- Làm gì thế?
Linh San nói:
- Em nhặt được con bé này ở cầu thang. Tối nay nó sẽ ngủ lại đây một đêm.
- Chị biết tính em, lúc nhỏ thích nhặt các con thú hoang về nuôi, lần này em nhặt được một cô bé trông cũng dễ thương chứ?
Linh Trân nói và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Sở Sở:
- Chị đừng đụng coi chừng nó cắn chị bây giờ.
- Cái gì? Cắn ư?
- Nó là con nhím mình mẩy đầy gai.
- Vậy mi đem con nhím này về đây làm gì?
Linh San nhún vai, một thái độ bất đắc dĩ rồi đưa bé Sở Sở vào phòng tắm lau mặt mũi cho nó. Con bé co rúm lại như sợ lạnh. Linh San lại chải đầu sửa lại áo ngủ cho thẳng nếp rồi đưa nó ra ngoài. Trân tò mò hỏi:
- Định để nó ngủ ở đâu?
- Cùng giường với em.
Linh San đưa bé Sở Sở lên giường đắp chăn cho nó, chỉ một lúc sau là nó ngủ ngon, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương.
- Ồ Linh San, mi bị con bé thuốc mê rồi phải không? Nó là con ai vậy?
- Con nhà số 4A.
- 4Ả Ai thế?
Linh San quay lại, nàng vừa chải tóc vừa kể lại tất cả cho Linh Trân nghe. Linh Trân suy nghĩ một chút nói:
- Chị có linh cảm em sắp gặp rắc rối rồi.
Linh San nói:
- Em không tạo ra rắc rối mà rắc rối tìm kiếm em. Em nghĩ trong hoàn cảnh đó chị cũng làm như em mà thôi.
Linh Trân nói:
- Không bao giờ có chuyện đó. Chị mà gặp những đứa bé láo như vậy thì chị sẽ nhốt nó vào nhà trống một mình, để nó sợ nó chừa tật, nó mới không dám hỗn láo và ức hiếp người làm nữa.
Linh San nghĩ Trân nói cũng có lý. Nhưng bé Sở Sở chỉ mới sáu tuổi, làm như vậy có tàn nhẫn lắm không? Linh San vào phòng tắm thay áo ngủ, nàng trở ra nhìn Sở Sở bất giác Linh San thấy bực mình, chiếc giường thì nhỏ mà tối nay phải ngủ hai người. Nhưng tội nghiệp con bé. Linh San leo lên giường và tắt đèn.
Nằm thật lâu Linh San vẫn không ngủ được, nàng cũng không dám cử động phá giấc ngủ của bé, sau cùng mệt quá Linh San mới chợp mắt được, nhưng vừa nhắm mắt một chút thì lại giật mình vì tiếng chuông cửa reo.
Linh San ngồi dậy, mở đèn, nhìn đồng hồ mới hai giờ sáng, nàng lại sợ quấy rầy cha mẹ nên khoác áo chạy ra phòng khách, nhưng cũng vừa kịp lúc thấy mẹ thò đầu ra:
- Cái gì đấy con? Ai đến vậy?
- Không có gì cả, mẹ đi ngủ đi.
Linh San mở cửa, bên ngoài là Bằng Phi với muì rượu nồng nặc, nhưng giọng nói của ông còn tỉnh.
- Cô Linh San, con gái tôi lại làm việc gì nữa vậy?
- Nó đốt cô Hương làm cô ấy sợ quá bỏ đi rồi.
- Đốt!
- Vâng! Nó dùng hộp quẹt đốt cô ấy. Ông đứng đây đợi nhé, tôi sẽ bế nó ra, nó đã ngủ.
Linh San quay vào trong, mẹ nàng đã bước ra khỏi phòng riêng nhìn con gái:
- Con làm gì thế?
- Không có gì cả, lối xóm họ đến rước con của họ.
Linh San bồng bế Sở Sở ra cửa giao cho Bằng Phi:
- Ông bế cháu về đi.
Bằng Phi đỡ lấy con gái nhưng không bế mà lại bỏ nó xuống đất. Bé Sở Sở giật mình thức dậy, nó còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Bằng Phi cho một tát tai tóe lửa.
- Đi về rồi mày sẽ biết tay.
Bé Sở Sở loạng choạng suýt té. Bằng Phi túm lấy cổ lôi đi. Linh San nhìn theo hốt hoảng:
- Sao ông đánh nó như vậy? Nó ngủ mới thức mà?
Bằng Phi quay lại trừng mắt với Linh San.
- Cái gì cũng cô, cô quên là cô đã từng bảo tôi 10 năm sau tôi phải đến trại cải huấn thiếu nhi để thăm nuôi nó, nếu vậy tôi giết nó bây giờ khỏe hơn.
Bé Sở Sở bị lôi đi vừa đau vừa sợ, nó òa lên khóc, Bằng Phi giận dữ:
- Mày có im không? mày dám châm lửa đốt người vậy mà còn dám khóc nữa à, bữa nay tao phải giết mày.
Bé Sở Sở bị kéo xệch về phòng, Linh San nhìn theo không đành lòng nói:
- Anh Bằng Phi nè, nghe tôi nói nè, dù sao nó cũng là đứa con nít...
Linh San chưa kịp nói hết thì mẹ đã bước ra:
- Linh San con có điên không? Sao mặc áo ngủ mà lại đi vào nhà người?
Linh San nhìn lại mình nhưng rồi nghe tiếng hét của Sở Sở trong nhà 4A vọng ra, Linh San vội nói với mẹ:
- áo ngủ này cũng kín lắm, không sao đâu mẹ để con vào cứu con bé, bằng không cha nó sẽ giết chết nó.
Linh San xông vào nhà 4A, nàng nghe có tiếng rít của roi da và tiếng hét của Sở Sở. Thấy Linh San Bằng Phi trừng mắt.
- Cô vào đây làm gì?
Linh San không nói, nàng nhoài tới ôm xốc lấy bé Sở Sở đang nằm trên sàn nhà.