Chương 2

Buổi tối Linh San ngồi trước bàn chậm rãi sửa bài cho các học trò mẫu giáo, tiếng cười nói từ phòng khách vọng vào. Rõ nhất là giọng của chị Linh Trân và bạn trai là Lập Cao. Linh San chống tay dưới cằm nhìn ngọn đèn trên bàn, nàng nghĩ đến bà chị hơn mình hai tuổi, từ nhỏ sống chung, ăn chung, ở chung, ngủ chung, vậy mà mới đây có hình bóng của Trương Lập Cao chen vào thì cũng thay đổi nhanh chóng.
Linh Trân chỉ cười tươi khi có sự hiện diện của Lập Cao bên cạnh. Nhiều lúc San thấy mình phát ganh, nàng đã nói với mẹ.
- Mẹ Ơi, không lẽ mẹ nuôi một đứa con 24 năm, là chỉ nuôi dùm cho anh Cao? Tại sao lúc nào chị Trân cũng có biết anh Cao không vậy?
Bà Lưu không những không giận mà còn cười nói:
- Ồ, việc nuôi con gái bao giờ chẳng là nuôi dùm cho người khác? Ngày nào khi tim con bị chinh phục bởi một bóng hình nào đó thì con cũng vậy thôi, không phải chỉ con mà cả thằng em trai cũng vậy, nó sẽ có bạn gái. Con người là thế con ạ, tất cả là chuỗi tuần hoàn, lúc nhỏ chỉ có mẹ cha, lớn lên là chồng vợ, khi già chỉ biết con cái.
- Mẹ Ơi, mẹ có cho chị Trân đi lấy chồng không?
- Có chứ sao không? vả lại rể cũng là con của mình, khi Trân lấy chồng mẹ không những không mất con, mà còn có thêm một thằng rê?
Bà Lưu cười một cách thỏa mãn. Linh San tròn mắt nhìn mẹ.
- Mẹ Ơi, mẹ có biết không mẹ là người hiểu con và cảm thông cho tuổi trẻ nhất. có điều...
- Có điều gì sao con?
- Đó là mẹ không làm sao để con có thể nói với chúng bạn là mẹ tao khắt khe chuyên chế, hủ lậu, hay kiếm chuyện, những điều mà con thường nghe chúng bạn kể về mẹ mình.
Bà Lưu cười xòa vuốt tóc con.
- Con có biết không? Khi mẹ còn bé bà ngoại con giữ mẹ như giữ phạm nhân, mãi đến lúc mẹ lớn yêu cha con, ngoại đã phê bình đủ thứ, từ gia thế, nhân phẩm học lực đến tướng mạo của cha, tất cả không đáng đồng xu, mãi đến khi lấy chồng, mẹ đã tự hứa với lòng bao giờ con cái lớn lên, mẹ sẽ không để chúng con phải gặp cảnh khổ như mẹ.
Linh San cười nói:
- Con thì coi cái điều ngoại khắt khe với mẹ là một sự may mắn.
- Sao vậy?
- Nếu không thế thì làm sao bây giờ con có được một người mẹ cảm thông với con cái như thế này?
Bà Lưu cười, bẹo má con.
- Nói như con thì mẹ phải cảm ơn ông bà ngoại con nhiều hơn nữa.
- Dĩ nhiên rồi, chúng con cũng vậy.
Hai mẹ con nhìn nhau cùng cười.
Bây giờ tiếng cười nói từ phòng khách vang có cả tiếng đùa cả cha với mẹ Linh San cảm thấy gia đình mình rất hạnh phúc. Bên cạnh đó Linh San còn nghe được cả tiếng nhạc. Chắc chắn Linh Vũ đang mở nhạc ở phòng riêng, nhưng tiếng nhạc rất dễ thương, bất giác Linh San đứng dậy, nàng đi về phía phòng khách, vừa lúc Linh Vũ từ phòng riêng bước ra.
- Chị Ba lạc quyên đi.
- Sao vậy? Kiếm tiền mua dĩa hát nữa phải không?
- Đúng quá!
- Tao đâu có tiền.
Anh chàng Linh Vũ 15 tuổi nhướng mày nói:
- Đừng keo kiệt! Cả nhà ai cũng làm ra tiền chỉ có em là giai cấp chìa tay thôi.
Linh San nói:
- Tao chỉ mày cách làm tiền nhé, mày có thấy anh chàng công tử họ Trương ngồi ở phòng khách đó không? Đến đấy là có tiền ngay.
Linh Trân đã nghe được, lớn giọng:
- Linh San này, mày dạy em không đàng hoàng vậy, mày tập nó xin tiền.
Linh San bước vào cười với Linh Trân.
- Dù sao thì em cũng chưa có người để bị lột.
- Có chắc không? Còn cái đuôi kia để đâu?
- Cái đuôi nào? Chị muốn nói anh Nhiếp Sanh à?
Linh Trân kề môi rồi quay sang Linh Vũ nói:
- Còn ai vô đây nữa. Linh Vũ, chị chỉ cho em nè, ngày mai em đến đứng trước cửa trường Mẫu giáo, đợi đến khi nào cái đuôi của chị Ba đến thì em cứ vòi.
- Đừng tầm bậy nha, người ta chưa có gì hết đó.
Linh trân nói:
- Chưa có gì mới dễ kiếm tiền, càng quen lâu càng khó nói.
ông Lưu Tư Khiêm quát:
- Tụi bây hai chị em đều ở ngành sư phạm, giáo dục em út như vậy đó à?
Linh San vọt miệng.
- Đó là môn giáo dục cơ hội cha ạ!
Cả nhà cùng cười. Linh Vũ thừa cơ hội đến đứng kế bên Trương Lập Cao, với nụ cười cầu tài.
- Anh Cao!
Linh San tiếp hơi:
- Ngu quá! Sao lại kêu bằng anh Cao? thế này thì đáng được có 100 đồng thôi, nếu em chịu kêu bằng anh rể thì được nhiều tiền hơn.
Linh Trân đỏ mặt.
- Linh San!
- Ô kỳ chưa, muốn lấy chồng thấy mồ mà nghe người ta kêu người yêu mình là anh rể lại đỏ mặt.
Linh San nói và quay về phía Lập Cao:
Anh Cao này, nói thật đi. anh có thích làm anh rể tôi không chứ?
Trương Lập Cao thật thà.
- Còn mong gì hơn.
Linh Trân đỏ mặt lườm.
- Cái ông quỷ này..ông...
Cả nhà lại cười ồ. Trong không khí vui vẻ đó đột nhiên có tiếng chuông cửa reo. Cô người làm Thúy Liên ra mở cửa rồi quay vào nói:
- Cô Ba ơi có người kiếm cộ Tôi đoán như vậy vì cô ấy nói là tìm cô tóc dài.
Ở nhà, chị Trân cắt tóc ngắn, chỉ có Linh San là để tóc dài thôi. Chị Trân nói:
- Linh Vũ này coi ai đấy, có cái đuôi của Linh San theo không?
Thúy Liên đính chính ngay:
- Không phải đâu, cô người làm ở gần đây tên Hương đến kiếm đấy.
Bất giác Linh San đưa tay sờ vết thương nơi cổ, cái vết cào ban nãy vẫn còn đau, nàng bước ra cửa. Cô Hương đang đứng đấy có vẻ thấp thỏm.
- Thưa cô, ông chủ nhà tôi mời cô qua nói chuyện.
Linh San hơi ngạc nhiên:
- Hử?
- Có lẽ cô Hương đã đem chuyện ban nãy kể hết cho cha của Sở Sở nghe, nên ông ấy định mời qua để cảm ơn. Nhưng như vậy thì cũng kỳ cục, muốn cảm ơn sao không đích thân tới nhà mà lại sao người làm đến mời? Một thái độ quan liêu hách dịch. Linh San không muốn đi, nhưng cô Hương đã nhìn nàng với đôi mắt cầu khẩn.
- Cô làm ơn qua một chút đi.
- Thôi được.
Linh San nói rồi quay vào trong nhà:
- Mẹ Ơi, con đi một chút nhé.
Linh San theo chân cô Hương bước ra cửa, thuận tay khép lại, nàng vẫn còn nghe tiếng cười từ trong vọng ra. Chắc là Linh Trân và Lập Cao lại pha trò nữa rồi. Linh San cười cảm thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui.
Tới trước cửa căn nhà 4A, Linh San theo chân cô Hương vào nhà. Phòng khách vắng lặng. Một sự im lăng. lạnh lùng. Tấm thảm dày dưới chân thật ấm. Đèn không mở sáng, chỉ có một bóng tròn ở góc nhà.
Linh San cảm thấy một sự bứt rức khó chịu. Từ một phòng khách tràn ngập tiếng cười của mình bước tới một căn phòng hoàn toàn yên lặng như bước sang một thế giới khác. Linh San không nhìn thấy người, chỉ nghe cô Hương nói.
- Ông chủ, cô ban chiều đến đây này.
Linh San mở to mắt tìm kiếm, mới trông thấy một người đàn ông dáng dấp to lớn đang đứng tựa người vào khung cửa sổ. Nàng chỉ nhìn thấy phần lưng. áo trắng, quần xám trọ Người đàn ông lập tức quay lại. Một tay vịn khung cửa, tay kia với chiếc cốc có rượu hình như ông ta đang nghĩ ngợi điều gì. Linh San thấy bất mãn, giả vờ ho một tiếng, ông ta mới quay người lại.
Bỗng Linh San bối rối. Khuôn mặt ông ra rất trẻ. Hàm rộng, mắt to, xa xăm, lông mi dày, mũi thẳng, môi mỏng và khép kín tạo cho khuôn mặt dáng dấp lạnh lùng, cao ngạo. Nhìn ông Linh San không dám tin là với khuôn mặt không trên 30 kia lại có đứa con lớn như Sở Sở.
- Cô dùng một tí rượu nhé!
Người đàn ông lên tiếng, phá tan cái không khí yên lặng. Linh San vội nói:
- Cảm ơn, tôi còn rất á Đông.
Gã đàn ông nhíu mày, rồi ra lệnh cho cô Hương.
- Chị Hương, cho một tách trà.
Linh San nói:
- Không cần ông ạ, tôi sẽ về ngay đây.
ông chủ nhà nhìn Linh San chăm chú. Đặt ly rượu trên bàn, rút một điếu thuốc, thở khói, rồi tự giới thiệu với Linh San.
- Tôi họ Vỹ, tên là Bằng Phi.
San gật đầu.
- Còn tôi là Linh San- Lưu Linh San.
- Tôi biết rồi.
ông chủ nhà nói ngay.
- Sao ông biết?
- Đâu có gì khó đâu? Ở dưới phòng quản trị chung cư cho tên họ và lý lịch cô cơ mà.
Giọng nói ông ta lạnh lùng không một chút tình cảm. Linh San thắc mắc. Tại sao lại phải xuống phòng quản trị để điều tra tên tuổi. Có đáng gì đâu? Cô Hương đã mang trà ra. Linh San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khí yên lặng:
- Ủa? con gái của ông đâu rồi?
- Sở Sở ư? Nó ngủ rồi.
- à.
Phòng khách lại chìm trong yên lặng. Bằng Phi vừa hớp miệng rượu vừa hít một hơi thuốc, rồi lại ngồi yên. Linh San chúa ghét cái không khí nhạt nhẽo thế này. Nàng cố tìm để lên tiếng. Nhưng Bằng Phi đã nói trước:
- Nghe nói, hình như chiều nay cô đã dạy con tôi?
Linh San ngẩng lên.
- Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau một trận.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
- Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, hiện dậy ở một trường mẫu giáo. Cô rất biết cách để giáo dục?
Linh San nhìn ông chủ nhà trẻ tuổi, không lắm ý ông ta.
- Tôi học sư phạm thật, nhưng giáo dục thì không rành lắm. Nhất là với những đứa bé vừa ngang vừa ngỗ nghịch như con ông.
Bằng Phi nói với giọng khó chịu:
- Cám ơn lời phê bình của cộ Mong rằng từ đây về sau, cô chỉ tập trung vào việc dạy dỗ học sinh của cô, đừng lo việc nhà tôi nữa. Được chứ? Con tôi, có tôi. Tôi đánh, tôi yêu, tôi chửi nó, cũng là việc của tôi, tôi không muốn một ai khác nhúng tay vào, cũng không thích ai chửi mắng hay dùng dây cột nó.
Linh San kinh ngạc. Bây giờ mới biết. Thì ra ông chủ nhà cho mời nàng đến không phải để cảm ơn, mà chỉ để hỏi tội. Một con người ngang ngược đến mức lạ lùng. Lửa như bốc lên trong lòng. Linh San thấy nóng mặt, giận run. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, gằn từng tiếng một.
- Bây giờ tôi mới biết. Cha nào thì con nấy, con ông hỗn láo, ngang ngược như vậy là do di truyền.
Linh San đứng bật dậy lớn tiếng:
- Ông đừng tưởng là tôi thích làm chuyện bao đồng tày lay, nếu tôi sớm biết con bé đó có một người cha như ông, thì mặc kệ nó. Để nó văng tục, để nó tự ý hiếp đáp kẻ ăn người ở trong nhà, để nó như một con thú dữ... và tôi bảo đảm với ông là 10 năm sau thôi. là ông có quyền đến trại giáo hóa trẻ phạm pháp thăm nuôi mệt nghỉ.
Nói xong, Linh San quay lưng, bước nhanh ra ngoài.
- Đứng lại!
Giọng nói sau lưng ra lệnh. Linh San không dám tin ở tại mình. Đứng lại! Gã là cái gì mà ra lệnh? Gã quen sử dụng thái độ đó lắm ư? Còn lâu!
- Tôi bảo cô đứng lại.
Linh San vẫn tiếp tục bước. Đột nhiên, gã đứng dậy xông ra chận ngang trước mặt Linh San. Đôi mắt lạnh lùng chợt có vẻ đau xót, gã nói như nài nỉ.
- Cô đừng đi!
Linh San chau mày:
- Tại sao vậy? Buổi chiều ở đây, tôi đã bị con ông cào cấu, bây giờ tới ông kiếm chuyện nữa ư? Không cần biết ông làm to đến cỡ nào, lưu ý ông, tôi không phải là thuộc hạ của ông. Nếu có phải chăng đi nữa thì tôi không dễ dàng để ông muốn bắt nạt ra sao cũng được đâu.
Bằng Phi vẫn chận ngang, đối mắt bối rối:
- Tôi ngang ngạnh và thô lỗ lắm ư?
- Giống hệt con gái ông.
- Nó hư thế à?
Linh San kéo cao tay áo, cho thấy vết cào ở tay mình:
- Ông không biết ư? đây là chứng tích, nó cào đấy. Nó là con quỷ, một thứ ranh ma, ức hiếp mọi người.
Linh San ngừng một chút, nhìn Bằng Phi tiếp:
- Ông Phi, tôi biết ông giàu có, nhưng cô Hương là con người. Cố ấy cũng bình đẳng như ông, cũng có nhân cách phẩm chất. Chứ không phải vì chút đồng tiền mà ai muốn chửi muốn mắng sao cũng được. Mong cha con ông xem cô ấy như con người. Bên nhà tôi cũng có người làm. Nhưng Thúy Liên với chúng tôi như chị em. cha mẹ tôi cũng rất tốt với cô ấy.
Bằng Phi trừng mắt:
- Cô dạy tôi à?
- Tôi không dám dạy ai hết, thôi chào ông.
Linh San lách qua, định bước ra cửa.
- Nếu tôi mang cháu Sở Sở đến trường "Bé Ngoan", cô nhận dạy cháu không?
- Tôi không phải là hiệu trưởng của trường, nếu ông mang cháu đến, chắc chắn có thầy cô nhận.
- Tôi muốn hỏi là cô... cô có chịu dạy nó không?
- Nếu cháu được đưa tới lớp tôi thì đương nhiên tôi phải dạy.
Bằng Phi do dự một chút nói:
- Ví dụ như... Tôi mời cô về dạy cháu tại nhà thì sao?
Linh San đứng ở cửa quay đầu lại:
- Ban nãy ông đã bảo là đừng chen vào việc của ông cơ mà?
- Nhưng bây giờ tôi đổi ý.
Linh San suy nghĩ một chút, nói:
- Nhà ông có một cô Hương chịu đựng đủ rồi. Tôi cũng không cần tiền lắm, không dám dạy tiểu thơ nhà ông đâu.
Mắt Bằng Phi lóe lên tia giận, mặt ông ta đanh lại:
- Trên đời này đâu phải chỉ có một mình cô là cô giáo đâu? Tại tôi thấy cô ở gần đây thôi.
- Bỏ thêm tí tiền xe, là biết bao nhiêu cô đến xin việc.
Linh San nói và đẩy cửa bước ra ngoài. Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy! Linh San nghĩ.
Trở về nhà, đưa tay lên bấm chuông. Linh San nghe thấy tiếng cười dòn từ trong vọng ra. Nàng thở phào. Với cái cảm giác của người vừa từ vùng bắc cực lạnh giá trở về, nôn nả tìm thấy nắng ấm đầu xuân trong nhà cũ.