Chương 17

Hôm nay là ngày cưới của Diệp Thúy. Cả đêm qua Thục Phương cứ loay hoay với ý nghĩ nên dự hay tránh mặt.Cô hành động thế nào đi nữa cũng không chấp nhận được. Cô không muốn thiếu trách nhiệm với Diệp Thúy. Nhưng cũng lo dám chọc giận Hoàng Chương. Và điều chủ yếu là đã hai ngày rồi anh không về, mà cô thì không thể đến đó nếu không có anh.
Diệp Thúy cũng không gọi điện cho cô. Thục Phương có cảm tưởng Diệp Thúy để mình tự quyết định. Và cũng sẽ hiểu được nếu cô vắng mặt. Nhưng cô thì làm sao có thể làm ngơ cho được.
Cuối cùng Thục Phương quyết định im lặng. Cô tin gia đình ông Tùng hiểu và thông cảm cho cô. Dù muốn dù không thì cô vẩn quan trọng Hoàng Chương hơn cả.
Thục Phương chuẩn bị đi làm như bình thường. Khi cô vừa ra cửa thì Hoàng Chương cũng đang đi lên. Thục Phương đứng khựng lại ngạc nhiên. Cô nhìn anh chăm chăm, chờ một lời giải thích. Nhưng Hoàng Chương chỉ hỏi ngắn gọn:
− Cô đi đâu vậy?
− Em đến bệnh viện.
− Hôm nay đám cưới Diệp Thúy, cô quên rồi sao?
Thục Phương kín đáo quan sát nét mặt anh, cố đoán xem anh muốn gì. Hoàng Chương nói mà không nhìn cô:
− Cô chuẩn bị đi tôi sẽ đến đó với cô.
Vừa nói anh vừa đi vào phòng. Thục Phương vội đi theo, nét mặt đầy hoang mang:
− Anh đến đó thật sao?
Hoàng Chương nhìn cô một cái:
− Tại sao tôi không đến được?
− Tại vì... em không biết nói thế nào, nhưng em nghĩ anh sẽ không muốn có mặt ở đó, cả em nữa em cũng sẽ không đi.
Nụ cười châm biếm thoáng trên môi Hoàng Chương:
− Hèn nhát đến vậy sao?
Cách nói của anh làm Thục Phương lặng người:
− Cái gì hèn nhát.
− Đã dám tư tình với người ta thì tại sao không dám đối mặt. Và Diệp Thúy cũng đâu có lỗi gì với cô, cô ta rất nhiệt tình khi đám cưới cô mà, bây giờ đến lượt cổ thì cô rút lui hèn nhát đến vậy sao?
Thục Phương lạc giọng:
− Anh cho rằng em xấu hổ với mọi người à, anh đánh giá em thấp đến vậy sao?
− Cô làm chuyện bại hoại như vậy, có thể đánh giá cao được sao?
− Anh muốn đến đó vì lịch sự, hay muốn bêu xấu em giữa đám đông anh nói đi.
Hoàng Chương nhún vai, ngạo man:
− Tôi không hèn như vậy đâu, nếu chỉ mình anh ta có lỗi thì tôi đã cho anh ta một bài học từ lâu rồi. Đàng này người gây ra chuyện lại là cô. Tôi không màng đến anh ta.
− Nếu cứ khăng khăng nghĩ như vậy thì anh cứ cho em một bài học đi. Cứ làm như đã làm với anh Duy em không chống cự đâu.
− Tôi rất muốn như vậy, và sẽ thích thú được đánh cho cô một trận. Nhưng đánh làm gì khi tôi đã chán. Người ta chỉ trả thù một người mà mình còn tha thiết đến. Chứ còn tôi thì không cần cô nữa, tại sao phải bận tâm trả thù.
Thục Phương mím môi, choáng váng vì cách nói thẳng thừng như vậy. Nó còn đau hơn cả những cú đấm anh giành cho Vũ Duy. Cô lạc giọng:
− Nếu chỉ vì chuyện đó mà anh coi em như kẻ thù thì anh là người mù quáng. Lúc trước em tưởng anh hiểu em lắm. Hoá ra anh không hiểu gì cả.
− Tôi cũng vậy. Nói chung là cả hai chúng ta đều lầm lẫn nhau, đúng không? đừng nói nhiều nữa thay đồ đi nhanh lên. Nếu cần phải làm đẹp trước khi xuất hiện trước mặt anh ta thì tôi cho cô thêm nửa giờ nữa, tôi ra ngoài kia chờ.
Thục Phương vịn chặt mép ban, môi mím lại:
− Em không đi.
− Cô không trốn chạy đuợc đâu, thay đồ nhanh lên.
− Em nhắc lại, em sẽ không đi đâu cả.
− Tôi bắt buộc cô phải đi, cô không được quyền từ chối đâu, đừng để tôi phải nặng tay.
Thấy Thục Phương lì lợm đứng yên, anh kéo cô đến trước bàn phấn, dằn cô ngồi xuống. Thục Phương cố chống cự:
− Anh không được áp đặt em như vậy, nếu anh không giải thích lý do thì em sẽ không nghe lời anh đâu.
− Tôi không cần giải thích chuyện tôi làm, sửa soạn đi.
Anh đến mở tủ áo tìm một chiếc khá nổi, rồi quăng vào lòng Thục Phương. Nhưng cô lại quăng xuống gạch như chống đối. Cô không biết thái độ của cô là một sự khiêu khích, chọc giận đối với Hoàng Chương. Anh thẳng tay tát vào mặt cô. Giọng lạnh lạnh đến thản nhiên:
− Cô nghĩ tôi sẽ không dám làm chuyện nầy sao, đừng có đánh giá mình cao như vậy.
Thục Phương ôm lấy mặt, gục xuống bàn. Cô lạnh toát cả người vì đau và vì bất ngờ. Không tin Hoàng Chương thẳng tay như vậy. Không chịu nổi nữa, cô oà lên khóc tức tưởi.
Hoàng Chương nhìn một cách dửng dưng, để mặc cô khóc. Anh ngồi gác một chân lên cạnh bàn, lấy thuốc ra hút. Bỏ ngoài tai tiến hic... hic bên cạnh. Cuối cùng anh quăng tàn thuốc ra ngoài, đứng dậy kéo mặt cô lên:
− Khóc bao nhiêu đó đủ rồi, lau mặt rồi thay đồ đi.
Thục Phương chợt ngẩng lên, đẩy tay anh ra:
− Không cần anh phải nhắc, tôi sẽ đến đó, vì Diệp Thúy chứ không phải vì anh. Và tôi sẽ không bao giờ quên hành động vừa rồi của anh đâu.
− Nhớ càng lâu càng tốt. Tôi cùng không cần cô phải quên.
Thục Phương đứng dậy, cô dùng chân hất chiếc áo dưới gạch rồi đến tủ tìm chiếc khác, như không chấp nhận sự áp đặt của anh. Cô thay áo trước cái nhìn gườm gườm sắc lạnh của anh. Rồi ngồi vào bàn phấn. Cô nhìn vào gương. Mặt hãy còn bị đỏ vì cái tát lúc nãy. Càng nhìn càng thấy tức, cô buông bông phấn xuống, khóc ròng một cách uất ức:
− Anh làm tôi bắt đầu thấy hối hận vì sai lầm của mình, ngày trước thấy anh thô bạo với tên say rượu đó, lẽ ra tôi phải hiểu có ngày mình cũng phải chịu như vậy, vậy mà tôi không nghĩ ra. Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.
Hoàng Chương sửa lại cà vạt trên cổ, mắt mhìn cô một cách dửng dưng:
− Tôi sẽ giúp cô sửa lại sai lầm của mình, không lâu lắm đâu.
Nhưng Thục Phương đang tức nên không để ý câu nói đầy ẩn ý của anh. Cô rút khăn giấy lau mắt không cần trang điểm, cô chải sơ lại tóc rồi đứng dậy bỏ xuống sân trước.
Ngồi trong xe, cô cứ khóc thúc thít dù đã cố kiềm chế. Cô không muốn đến đám cưới với đôi mắt đỏ hoe. Nhưng không làm sao nín cho được. Hoàng Chương im lặng lái xe như không nhìn thấy gì. Khi đến nhà Diệp Thúy, anh ngừng lại một quãng khá xa:
− Cô tìm cách lau mặt đi, tôi không muốn mọi người nghĩ tôi ăn hiếp cô. Cô cũng đừng nghĩ mình đến dự đám tang. Diệp Thúy vui vẻ lấy chồng chứ không phải gượng ép như cô đâu, đừng có chia buồn kiểu đó.
Thục Phương hỉ mũi vào khăn, cố nín khóc. Nhưng cách nói vừa mỉa mai vừa giểu cợt của anh như càng chọc tức cô hơn. Cô không muốn nhưng nước m ắt cứ trào ra mãi. Hoàng Chương chống tay trên cửa xe lơ đãng nhìn ra ngoài như người vô can. Cuối cùng nghe cô nín khóc, anh quay lại:
− Đi được rồi chứ?
− Tôi muốn biết tại sao anh cương quyét đến đó vậy?
− Một ngày vui hiển nhiên của bạn bè như vậy, tôi lấy lý do gì để không đến dự? hèn nhát tránh mặt vì bị cắm sừng à? Tôi đâu có muốn để bạn bè cười vào mặt, mặt mũi tôi cũng đã bị cô làm lem luốc rồi.
Thục Phương cứng họng, làm thinh. Cô chợt thấy sợ hãi khi hiểu được sự phẩn nộ của Hoàng Chương. Anh là chúa ngạo mạn. Vậy mà phải chịu mang tiếng, bị bạn bè cười cợt lẫn thương hại. Mà lại chỉ vì cô. Chắc chắn anh căm thù cô dữ dội lắm. Bây giờ cô mới nhận ra mấy hôm nay anh phản ứng vậy là nhẹ.
Cô chợt ngồi thẳng lưng lên, không dám có một cử chỉ nhỏ nào để Hoàng Chương bị trái ý. Đến giờ cô mới hiểu tại sao lúc nãy mình bị đòn, dù tưởng là chuyện rất nhỏ.
Cô đi bên Hoàng Chương mà tưởng là bên cạnh một quan toà lạnh lùng. Không dám ngó mắt nhìn ai vì sợ gặp Vũ Duy. Diệp Thúy đã thấy cô từ trong nhà. Cô nàng vội đi nhanh ra đón:
− Trời ơi, tao tưởng mày không đến.
Cô vội ngậm miệng lại, đưa măt ngó Hoàng Chương như e dè. Nhưng anh đang bắt tay Phú Thạnh, và không để ý cử chỉ của cô dâu. Diệp Thúy nhìn Thục Phương như dò hỏi. Và Thục Phương cũng chi khẻ lắc đầu như muốn bảo " không có chuyện gì ". Cử chỉ của cô làm Diệp Thúy yên tâm hơn Cô nàng kéo tay cô vào nhà:
− THật sự là không có chuyện gì chứ Phương. Tao nghĩ anh Chương sẽ không cho mày đi. Không ngờ cả hai lại cũng đến. Mày thuyết phục ảnh cách nào vậy?
− Chẳng thuyết phục gì cả, mày không hiểu được ảnh đâu, suy luận theo cách của mày cũng không đúng. Mày cứ làm như không có chuyện gì xảy ra đi.
Cô đi về phía bàn của ban bè. Nhưng ngay lúc đó Vũ Duy đã đến trước mặt cô:
− Chào em
− Dạ
Thục Phương vội đưa mắt tìm Hoàng Chương. Anh đang đứng cạnh lối đi, nói chuyện với một người nào đó. Cô định đi chổ khác thì Vũ Duy đã lên tiếng:
− Anh xin lỗi vì đa để xẩy ra chuyện hôm đó. Anh ta không làm gì em chứ.
Mặc dù đứng khá xa. Nhưng Thục Phương biết cô vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Hoàng Chương. Cô bối rối tìm cách thoát khỏi Vũ Duy. Nhưng anh như không để ý vẻ tránh mặt đó:
− Em trả lời đi Phương.
− Trả lời gì kia.
− Anh ta không làm gì em chứ?
− Không, tụi em không có chuyện gì cả
− Anh không tin
− Tuỳ anh, nhưng thật sự là vậy.
Và bỏ mặt anh cố tình nói chuyện, cô đi đến ngồi vào bàn. Vũ Duy cũng bận tiếp khách nên không đi theo cô nữa. Cô ăn như một người khách đến dự bình thường, mắt vẫn kính đáo tìm Hoàng Chương, như sợ anh không nhìn thấy mình đã vô tư với Vũ Duy như thế nào.
Thu Loan ngồi bên cạnh khẽ huých tay cô:
− Chuyện của mầy ra sao rồi Phương? Ông Chương với ông Duy còn găng nhau không?
− Vẩn vậy nhưng bây giờ ngấm ngầm hơn.
− Mày khuyên anh Duy giữ ý lại đi, hôm đó nghe Diệp Thúy kể tao còn thấy kỳ cục, tao không tin mày còn tình ý với anh Duy. Nhưng mày để bị hiểu lầm như vậy, coi chừng anh Chương bỏ mày luôn đó.
− Nhưng tụi mày có tin tao còn quan hệ với anh Duy không?
− Nếu không nghe nhỏ Thuý giải thích, tao cũng tin tuốt.
Thục Phương thở dài: chuyện đã xẩy ra như vậy, có giải thích thì Hoàng Chương cũng khó tin. Bạn bè còn trách cô, huống gì là anh.
Nhưng tại sao anh không để cho cô được thanh minh chứ.
Kiều Mai lên tiếng như bình phẩm:
− Chuyện cuả mày nổi thật đó Phương, mấy nhỏ trong khoa cứ hỏi thăm tao hoài. Tụi nó muốn biết anh Chương phản ứng với anh Duy ra sao.
− Lúc trước thì có găng nhau nhưng giờ thì hết rồi.
− Thấy anh Chương đi với mày đến đây, tao cũng đoán là chuyện của tụi bây êm đẹp. Mày có chồng còn anh Duy thì cưới nhỏ Thanh, vậy là xong chuyện. Ông Duy quậy lung tung chi cho rắc rối thế không biết.
Thu Loan khôi hài:
− Tại Mị Nương đẹp quá nên Sơn Tinh, Thuỷ Tinh phải giành giật chứ sao. Tao có muốn thiên hạ giành cũng có được đâu.
Thục Phương nhăn mặt:
− Còn châm chích nữa, đập chết bây giờ. Nếu thích khổ kiểu đó thì tao nhường mày đấy dám tiếp nhận không?
− Sẳn sàng thôi, nhiều người như thế tha hồ chọn lựa, tha hồ cân đong đo đếm và chấm tỉ số.
Cả bàn phá ra cười. Trong phút chốc Thục Phương cũng hoạt bát cười theo. Nhưng nụ cười của cô tắt ngấm khi thấy Hoàng Chương đi về phía mình. Anh gật đầu chào mọi người, rồi quay qua cô:
− Anh phải về đây, em muốn ở lại chơi hay về với anh?
Thục Phương quyết định ngay:
− Chờ em về với
− Có lẽ em nên ở lại chơi với Diệp Thúy, tối anh sẽ đến đón.
Cho vàng Thục Phương cũng không dám ở lại. Cô sợ bị rắc rối và hiểu lầm lắm rồi. Nên dù bạn bè giử lại, cô cũng cương quyết đòi về.
Cả hai đến chào cô dâu và chú rể. Diệp Thúy thoáng buồn khi thấy Thục Phương không có ý định ở lại. Nhưng cô không biểu hiệu ra mặt. Chỉ thì thào khi đưa Thục Phương ra cổng:
− Mai mày có đến không?
− Tao chưa biết, thôi mày vô đi, hôm nào tao gọi điện kể cho nghe.
Rồi cô đi ra xe. Trên suốt đường đi, cả hai không ai nói với ai. Đến nhà, Hoàng Chương dừng lại trước cổng:
− Vào nhà đi.
Thục Phương vẫn ngồi yên:
− Anh không vô sao?
− Không
Thục Phương quay hẳn lại:
− Thế tối nay anh có về không, em muốn biết mấy hôm nay anh đi đâu.
− Tôi không thích bị tra vấn.
− Em không hề tra vấn, nhưng cần phải biết anh đi đâu cứ. Em là vợ anh mà.
Hoàng Chương hỏi với vẻ châm biếm:
− Phải không? đừng ngộ nhận chứ
Thục Phương cắn môi. Cố nuốt cảm giác tức nghẹn. Cô chợt đỏ mặt lên vì giận:
− Em không hiểu tại sao anh cư xử với em như vậy, còn tệ hơn kẻ thù, em có lỗi gì để phải chịu như vậy, anh nói đi.
− Cô không có lỗi gì hết, tất cả lỗi là ở tôi, coi như tôi sai lầm ngay từ đầu. Và tôi không trách cứ cô được chỗ nào cả. Như thế đủ chưa.
Thục Phương nói với vẻ tuyệt vọng:
− Nhưng em không muốn bị đối xử như vậy, anh bỏ đi suốt mấy ngày, mẹ hỏi em cũng không biết trả lời thế nào. Khi bỏ đi như vậy, anh có nghĩ đến khó khăn mà em phải chịu không?
Hoàng Chương thản nhiên:
− Tôi đã tự thu xếp chuyện đó rồi. Sẽ không ai hỏi han gì đến cô đâu.
− Nhưng anh định kéo dài tình trạng này đến bao giờ. Anh mang em về nhà anh rồi bỏ mặc em một mình. Trong khi em về đây là vì anh chứ đâu phải để sống với Bích Trân. Anh không hiểu được cảm giác cô đơn đó sao?
Hoàng Chương nhếch môi:
− Có thật cô cảm thấy cô đơn không? cô đang nói tới tôi hay tự đánh lừa mình vậy?
Thấy Thục Phương không trả lời, anh quay mặt chổ khác, nghiêm nghị:
− Xuống xe đi.
Thục Phương chợt nói cương quyết:
− Em không xuống em chống đối cách cư xử của anh đấy. Nếu muốn thì cứ bạt tai em như lúc nãy đi, em không phản kháng đâu.
Hoàng Chương cười khẩy:
− Liệu cô có can đảm đến những nơi mà tôi sẽ đến không?
− Anh...
Thục Phương nghẹn lại, không nói được. Trong đầu cô loé lên ý nghĩ ghê gớm đó. Đó là điều mà cô sợ nhất, đã trở thành nổi ám ảnh. Cô sợ có một người nào chen vào giửa hai người. Tự nhiên cô khóc một cách khổ sở.
Hoàng Chương cau mặt suy nghĩ một lát. Rồi quay lại: − Vào nhà nói chuyện tiếp.
Anh mở cửa xe bước xuống. Thục Phương chờ một chút rồi đi phía sau. Cá hai đi lên phòng. Và Hoàng Chương bắt đầu câu chuyện như một lời tuyên án:
− Chúng ta li dị đi.
Thục Phương quay phắt lại, nhìn anh không chớp mắt, giọng cô lạc đi:
− Anh nói cái gì?
Hoàng Chương nhắc lại một cách chản nhiên:
− Mình li dị đi. Tôi đã nghĩ kỹ ròi. Sự kết hợp của mình khập khểnh quá. Một người thì luôn yếu đuối một người lúc nào cũng nghi ngờ sống với nhau chỉ dày đoạ lẫn nhau. Tại sao không tìm cách chấm dứt nó đi.
− Nhưng em có lỗi gì?
− Cô không có lỗi, phải chi cô có lỗi là sa ngã rồi còn có thể hy vọng. Đàng này cô chỉ tơ tưởng về anh ta trong tư tưởng. Có những lúc nằm trong tay tôi, cô cứ vô tình thả ý nghĩ của mình đến với anh ta. Cô tưởng tôi không biết sao.
Thục Phương nói như la lên:
− Không bao giờ, anh đừng có suy đóan tầm bậy.
− Đừng thanh minh, tôi không nghe đâu
 Hoàng Chương nói như nạt
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Vũ Duy của cô nói đúng đấy. Cô đã yêu anh ta từ khi mới lớn, dĩ nhiên tình cảm đó sẽ sâu nặng hơn bất cứ thứ cảm xúc nào mới. Có lẽ cô lấy tôi để trả thù anh ta. Bây giờ chắc tự ái được thoả mãn rồi, cô quay lại với anh ta đi.
Anh đứng dậy như muốn chấm dứt câu chuyện:
− Tôi nói xong rồi đó. Quyết định đi rồi làm đơn.
Anh bỏ đi ra ngoài. Thục Phương ngồi yên nhìn theo. Cảm giác tức điếng người làm cô không nói gì được. Có những oan ức không dễ thanh minh bằng lời nói suông. Nếu biết bây giờ phải chết dở như vậy cô đã dứt khoát không lấy chồng cho xong.
Những ngày tiếp theo cuộc sống thật là buồn. Hoàng Chương bỏ đi đâu và sống ở đâu, cô hoàn toàn không biết được có lẽ trước đây anh cũng hay đi như vậy, nên mọi người trong nhà không hề thắc mắc, kể cả Bích Trân. Thục Phương không hiểu nổi cách sống của gia đình này. Chuyện khác thường như vậy mà mọi người không thấy gì cả sao. Anh có cách giải thích hay thật.
Mỗi buổi chiều đi làm về, cô ngồi một mình trong phòng chờ tối xuống ngủ. Nhưng buổi tối qua đi rồi lại đến khuya. Cô cứ ngồi mãi trong bóng tối với những suy nghĩ quản quanh. Tự hỏi mình phải làm gì để thoát khỏi hoàn cảnh này. Nhưng rốt cuộc cô cũng không sao giải đáp được.
Có tiếng chuông reo. Không biết ai gọi lúc khuya thế này. Thục Phương lười biếng bước qua cầm ống nghe:
− Alô
Không có tiếng trả lời cô thoáng cau mặt rồi nói lớn hơn:
− Tôi là Thục Phương đây. Xin lỗi ai gọi vậy,
Vẫn không nghe lên tiếng. Người bên kia gác máy không một lời giải thích. Thục Phương cau m ặt bổ ống nghe xuống. Cô không hiểu nổi ai chơi trò này. Rỏ ràng là cố ý chứ không phải vô tình. Đây cũng không phải là lần đầu họ gọi như thế. Đã nhiều đêm nghe tiếng chuông, cô lên tiếng xong thì lại bị cúp mày. Hình như người ấy chỉ cần cô lên tiếng là đủ. Không biết ai rảnh rổi đến mức chơi trò chơi đó. Có lúc cô nghĩ đó là Vũ Duy. Nhưng co không tin anh nghĩ ra một cách chọc phá như vậy.
Tối nay Thục Phương trực ở bệnh viện, cô đang ở trong phòng thì cô y tá gọi ra nghe điện. Nhưng cô lên tiếng mãi vẫn không ai trả lời. Và cô biết chắc người đó vẫn còn cầm máy. Thục Phương bực không chịu được, cô gằn giọng:
− Tôi không biết bạn là ai,nhưng tôi đóan bạn là người vẫn gọi điện như thế. Yêu cầu bạn đừng làm vậy nữa, tôi không thích thế đâu.
Rồi cô chủ động cúp máy.
Đêm sau Thục Phương ngồi bó gối trên giường, tò mò xem chuông còn reo nữa hay không. Nhưng hoàn toàn im lặng. Có nghĩa là người nào đó đã chán trò chơi này. Cô nghĩ như thế.
Nhưng trò đùa lại bắt đâu ngay đêm sau. Và Thục Phương không còn chịu đựng được nữa. Cứ mỗi buổi tối là cô tắt máy. Cô nghĩ cuối cùng tên đùa dai nào đó cũng sẽ chán trò chơi này.
Tối nay Thục Phương lên sân thượng chơi với Bích Trân. Khi cô trở về phòng thì thấy Hoàng Chương đang ngồi bên bàn. Cô mừng muốn thót tim. nhưng vẽ mặt lạnh băng của anh không cho phép cô thể hiện tình cảm đó. Cô đưa mắt nhìn Hoàng Chương, định hỏi thì anh đã lên tiếng:
− Thế nào, cô quyết định xong chưa?
− Quyết định cái gì?
− Tôi về để giải quyết chuyện này, chứ không phải để nghe cô hỏi ngớ ngẩn như vậy. Lần trước chẳng phải tôi đã nói rồi sao.
Thục Phương mở to mắt nhìn anh. Nhưng vẫn im lặng. Hoàng Chương cũng nhìn lại cô:
− Dù cô có đồng ý hay không thì tôi cũng đã quyết định, minh li dị đi.
− Em không đồng ý, và em sẽ chống đối tới cùng.
− Cô định kéo dài trò chơi này đến bao giờ vậy? Xin nói trước là cuối cùng cô chỉ là người thiệt thòi thôi. Tôi có thể ra ngòai vui chơi với tình cảm khác. Còn cô thì sè không còn trẻ mãi đế bắt anh ta chờ. Suy nghĩ kỹ đi.
− Nếu chỉ vì nghe một chuyện Thu Thanh nói, thì anh là người mù quáng, nhẹ dạ.
− Không phải chỉ một chuyện đó, cũng không phải chỉ nghe, mà là thấy việc cô làm, cô hiểu chưa?
 Hoàng Chương chợt quát lên.
Thục Phương buông rơi người xuống giường chán nản:
− Nếu biết có lúc bị anh cư xử thế này, thà em bỏ đi đâu đó thật xa để trốn tránh, em chán lắm rồi. Anh và anh Duy, mỗi người làm em khổ theo mỗi cách khác nhau. Có lẽ số em là phải như vậy. Thôi được anh muốn làm gì thì làm, em không giử anh nữa.
Hoàng Chương nhìn lên trần nhà như suy nghĩ. Rồi chợt cười khan, và rút tờ giấy trong áo, quăng đến trước mặt Thục Phương:
− Ký tên đi.
Thục Phương lẳng lặng đứng dậy tìm cây viết. Cô làm tất cả mọi việc như một người mộng du. Và nhìn Hoàng Chương lại bỏ đi trong lúc đã khuya như thế. Cô những muốn làm một cái gì đó cho vơi cảm giác đau khổ. Nhưng chỉ biết chịu đựng.
Ngày hôm sau Thục Phương không đến bệnh viện suốt ngày cô nằm lì trong phòng, không thiết đến ăn uống. Bà Mẫn lên phòng cô hỏi thăm, nhưng cô trả lời là nhức đầu. Thế là cô được yên thân để mặc tình mà buồn khổ.
Buổi tối cô không chịu nổi, và qua phòng Bích Trân để nói. Suốt cả tiếng đồng hồ cô nói không dứt. Từ những ý nghĩ dày vò đến những việc cụ thể đã xẩy ra. Bích Trân im lặng nghe, có vẻ bàng hoàng. Cuối cùng, cô nói một câu vô thưởng vô phát:
− Hôm đám cưới chị, nhỏ Hương có bảo rằng rồi chị với anh Chương sẽ không hạnh phúc được, lúc đó em cũng sợ như thế. Nhưng thấy hai người vui vẻ quá nên em không nhớ chuyện đó.
− Vậy hơn tháng nay ảnh đi biền biệt, Trân cũng không thấy vậy là bất thường sao.
− Có chứ thật ra là cả nhà đều thắc mắc nhưng không ai dám hỏi. Em cũng đợi chị kể đấy, không phải mọi người trong nhà đều làm lơ đâu.
Thục Phương chống cằm, mắt vẫn nhìn xuống mặt giường:
− Nếu có thể nói được cảm giác oan ức, có lẽ sẽ dể chịu hơn. Nhưng có nói anh ấy cũng chả tin. Chắc Trân hiểu anh mình hơn chị mà. Bây giờ chị cũng không biết phải làm sao nữa.
− Chị nói thật lòng chị nhất đi, chị có muốn li dị với anh ba không?
− Không bao giờ, mình đà từng là bạn bè, chẳng lẻ Trân không hiểu tính chị sao?
Bích Trân mỉm cười:
− Em thấy chuyện cùng đâu đến nổi phải chia tay, chủ yếu là không ai chịu hiểu ai. Sao chị không đi tìm anh ba để nói chuyện.
Thục Phương ngơ ngẩn:
− Chị không biết tìm ở đâu cả, gọi điện hỏi cũng không biết được vì có bao giờ anh ấy chịu trả lời đâu. Đi tìm lung tung chị xấu hổ lắm.
− Cả tháng nay ảnh ở lại công ty đấy.
− Trời ơi, vậy sao?
Bích Trân lại cười:
− Ba với mẹ giận chị lắm đấy. Nhưng thấy chị vẫn ở đây nên không ai trách, nếu chị bỏ về nhà chị là mẹ còn thành kiến dữ nữa.
Cô bước xuống giường, đến gọi điện. Thục Phương ngồi im nhìn cô, chờ đợi. Một lát Bích Trân quay lại:
− Chị đến chổ anh ấy không? Đi bây giờ đi, em đi với chị.
Thục Phương thở nhẹ, mừng đến nỗi không giấu được nụ cười sung sướng:
− Chờ chị thay đồ nhé.
Cô đi nhanh về phòng mình. Khi đứng trước gương chải tóc, cô thoáng thấy xấu hổ. Tìm kiếm kiểu này cô không quen, thậm chí sợ sợ. Nhưng có Bích Trân nên cô vững tinh thần một chút. Rất may là Bích Trân ở bên cạnh cô lúc này. Vậy mà trước đây cô cứ sợ hãi cố giấu.
Một lúc sau cả hai đã đứng trước một nhà hàng khá lớn. Bích Trân gởi xe rồi đến ngồi ở góc sân:
− Chị vô tìm đi, nhớ đừng nói có em đi theo nghe. Cũng đừng bảo em chỉ chổ, ảnh dũa em te tua luôn đấy.
Thục Phương mạnh dạn đi vào nhà hàng. Tầng dưới khách ngồi vài bàn, không đông lắm nên cô rất dễ nhìn người. Nhưng không có Hoàng Chương. Cô định đi lên lầu thì một người chạy bàn chạy đến chận cô lại:
− Xin lỗi, cô tìm ai?
− Tôi tìm người nhà.
Anh ta nhìn Thục Phương chăm chăm:
− Chị là gì của người đó?
Thục Phương lúng túng một lát, nửa muốn nói nửa sợ quê. Thấy dáng điệu bối rối của cô, anh ta nói vừa mềm mỏng vừa cương quyết:
− Trên đó không có ai cả, chị về đi.
Thục Phương đỏ mặt đi trở ra. Cô đến chổ Bích Trân  nói như thất vọng:
− Người ta không cho lên lầu.
Bích Trân như hiểu ngay. Cô hất mặt lên, cương quyết:
− Chị cứ bảo cần gặp anh ba để bàn chuyện làm ăn Và dúi tiền vào tay anh ta hiểu chưa?
Thấy Thục Phương ngần ngừ, cô sốt ruột:
− Không có gì kỳ cả, chị đừng có sợ.
Thục Phương ngán ngẩm quay trở vào. Lần đâu tiên cô tìm kiếm kiểu kỳ cục này. Nếu bạn bè mà biết được thì sẽ cười vào mũi. Nhưng bây giờ có rút lui cũng không được. Và cô thấy tò mò ghê gớm. Tại sao họ phải khó khăn đến vậy, nếu không phải có gì đó mờ ám.
Cuối cùng Thục Phương cùng lên được đến lầu. Không biết có phải vì sự cảm nhận đặc biệt, cô nhìn thấy Hoàng Chương ngay phòng đầu tiên. Bất giác cô lùi lại dựa vào cửa, tim đập như trống đánh vì cảnh tượng trước mặt.
Trong phòng, người ta ngồi quanh bàn. Các cô tiếp viên ngả ngớn phục vụ. Hoàng Chương có một cô đứng phía sau. Nhưng anh chỉ ngồi hút thuốc. Thục Phương nhắm kín mắt lại khi thấy một ông khách sờ soạng lung tung lên người cô tiếp viên. Rồi cô đứng chết trân ở cửa nhìn họ, không biết phải làm thế nào.
Cả bàn tiệc cũng quay ra nhìn cô. Hoàng Chương có vẻ sửng sốt khi thấy cô. Anh đứng nhanh dậy đi ra cửa:
− Tại sao cô biết chổ này?
Thục Phương run giọng:
− Thì ra con người anh là vậy, anh đổ đốn đến mức như vậy sao. Anh là đồ trụy lạc.
− Đừng nói nhiều cô về ngay đi, đây không phải là chổ của cô.
Thục Phương mất bình tỉnh nói như hét:
− Thế đây là chổ của anh sao.
Hoàng Chương chưa kịp nói gì thì một người đã đến bên cạnh anh:
− Mày đưng để cổ làm ầm lên, bất tiện lắm.
Anh khoát tay:
− Không có chuyện gì đâu, mày về bàn đi.
Thục Phương nhìn vào trong, cô nhìn các cô tiếp viên bằng ánh mắt sợ hãi lẫn căm ghét. Rồi quay qua Hoàng Chương:
− Anh mà cũng quan hệ với họ sao, tôi ghê tởm anh lắm.
Hoàng Chương lạnh lùng:
− Cô nghĩ thế nào mặc cô, tôi không quan tâm, cô về đi.
− Tôi sẽ nói để ba mẹ biết anh là người như thế nào.
− Tuỳ cô.
Thục Phương nhìn quanh cô chợt lạnh cả người khi thấy mọi người ở phòng khác quay ra nhìn cô. Cô nhìn Hoàng Chương một cách thù ghét. Rồi quẹt nước mắt, bỏ đi xuống lầu.
Nhưng cô vừa xuống sân thì một giọng nói rắn đanh vang lên phía sau:
− Đứng lại con kia.
Thục Phương quay lại. Trong bóng tôi lờ mờ. Cô thấy một người đàn bà và hai cô gái ăn mặc diêm dúa đi về phía cô. Họ sấn sổ bước tới trước mặt cô:
− Mày tìm ai trong đó, con nhỏ kia.
Chỉ nhìn thoáng thái độ hung hãn của họ thôi Thục Phương cũng đà muốn ngất đi. Cô cố bình tĩnh:
− Tôi đến tìm chồng tôi.
− Hứ, có chồng không lo giữ ở nhà, mà lại mò đến đây à.
− Đây là chổ làm ăn của người ta, mày muốn đến quậy phải không?
Vừa nói cô gái vừa túm lấy tóc Thục Phương. Và rồi là một trận đòn tới tấp để xuống người cô:
− Chừa chổ này nghe con, có muốn quậy thì cũng kiêng mặt mấy chị nghe chưa.
Thục Phương oằn người đau đớn, cô kêu thét lên. Cố tìm cách tháo khỏi bọn họ. Chợt Bích Trân chạy đến, cô nói như quát:
− Mấy người này làm gì vậy, làm gì đánh người ta.
Cô la toáng lên:
− Bớ người ta, cứu chúng tôi với.
Một giọng nói chát chúa vang lên:
− Thằng Tám đâu, bóp họng con nhỏ đó lại cho tao.
Bích Trân sợ điếng người. Cô chạy ra phía cổng ngẩng đầu lên lầu tìm Hoàng Chương, miệng la ầm ỉ:
− Anh Chương, xuống đây anh Chương ơi.
Đến lượt cô bị hai cô gái túm lại, bóp chặt lấy miệng không cho la. Vài phút sau Hoàng Chương chạy nhanh xuống sân. Anh nói như quát:
− Buông cô ta ra.
Những người đi chung với anh cũng ào xuống, can thiệp lao xao:
− Bà chủ đâu rồi, bà cho tay chân làm như vậy, mai mốt khách nào dám đến đây nữa.
− Thôi giải tán chổ này đi, công an tới bây giờ.
Hoàng Chương bước đến đỡ Bích Trân lên, hỏi một cách nôn nóng:
− Thục Phương đâu, em đi với cổ phải không?
Bích Trân đã hoàn hồn lại, cô ngó quanh quất:
− Nó mới ở đây mà. Đây nè, hai người này đánh Thục Phương nè, anh ba, anh xử nó đi. Nó đánh chị Phương dữ lắm, em can không nổi đó.
Hoàng Chương quay lại, quắc mắt nhìn hai cô gái đang câng câng mặt khiêu khích. Anh đến trước mặt một cô, bất ngờ vung tay tát vào mặt cô ta:
− Tại sao cô dám làm chuyện đó. Cô muốn chết phải không.
Cô gái ôm mặt rống lên. Cô nàng kia hốt hoảng chạy biến vào nhà hàng. Hai người bảo vệ lải nhải xin lỗi Hoàng Chương và mấy người khách rồi mời họ về. Nhưng chẳng ai buồn nghe.
Hoàng Chương đưa mắt tìm Thục Phương cô đã lẳng lặng đi ra đường. Anh và Bích Trân vội chạy theo, anh giử tay cô lại, giọng chùng xuống:
− Để anh đưa về, Phương.
− Không cần, đừng đụng đến tôi.
Vừa nói cô vừa gạt tay anh ra lầm lũi bỏ đi. Bích Trân đi theo một bên thuyết phục:
− Chị giận gì thì cũng phải về nhà giải quyết, chị xem mặt mũi chị kìa, đi thế nay người ta nhìn kỳ lắm.
Thục Phương quay mặt tránh cái nhìn của Hoàng Chương, cô nói mà cũng không nhìn đến Bích Trân:
− Trân trở lại đó lấy xe đi, chị đứng đây chờ.
Bích Trân đi rồi, Hoàng Chương nói nhỏ như năn nỉ:
− Anh biết em giận anh, nhưng về nhà rồi em làm gì anh cũng được, em đi với Bích Trân anh không yên tâm đâu.
Thục Phương vẫn lạnh lùng nhìn chổ khác, không thèm trả lời. Cô thấy nhức đầu và choáng váng đến mức chỉ muốn tìm một chỗ để nằm xuống. Máu ở mũi vẫn chảy xuống miệng. Cô quẹt môi rồi bỏ đến đứng tựa cột đèn, nhắm mắt lại cho bớt choáng.
Cử chỉ của cô như một lời kết tội với Hoàng Chương. Anh không đủ sức làm ra vẻ thản nhiên nữa. Tất cả chỉ muốn vỡ tung ra vì cảm giác xót ruột. Anh quàng tay qua vai cô:
− Em làm sao vậy, đứng nổi không, họ đã làm gì em, nói cho anh biết đi.
Thục Phương tách người qua một bên, đưa mắt tìm Bích Trân. Rồi đến ngồi lên phía sau cô. Bích Trân biết có thuyết phục cũng không được, cô đành nói với Hoàng Chương:
− Em đi trước nghe.
Về đến nhà, Thục Phương đi thẳng lên phòng. Cô ngồi xuống trước gương xem xét mặt mũi. Tóc cô bị xổ tung, rối bời. Bị đau nhừ khắp người. Lần đầu tiên cô không biết phải săn sóc mình thế nào. Cô đứng lên thay đồ. Rồi nằm xuống giường khẽ rên rỉ vì đau đớn.
Bích Trân đẩy cửa bước vào:
− Chị có sao không chị Phương, lúc nãy em thấy họ như muốn nuốt sống chị, tức muốn chết được, chị có sao không?
− Chị đau lắm. Còn Trân?
− Em cũng đau nhưng chắc ít hơn chị.
Thục Phương vùi mặt vào trong gối, muốn ngồi dậy với Bích Trân nhưng ngồi không nổi nữa. Cô mệt mõi:
− Trân về ngũ đi, chị không sao đâu.
Bích Trân vừa đứng lên thì Hoàng Chương về đến. Cô nhìn như ra hiệu bảo dỗ dành Thục Phương. Anh gật đầu không trả lời. Khi Bích Trân đi ra rồi, anh đến gài cửa lại. Rồi đến ngồi xuống cạnh giường, cúi xuống nhìn mặt cô:
− Anh có thể nói chuyện với em một chút không?
Không thấy Thục Phương phản ứng, anh cúi xuống gần mặt cô hơn:
− Tại sao em đến mấy chổ như vậy, em liều lĩnh lắm. Có chuyện gì cần gặp anh đến nỗi phải tìm kiếm như vậy, em có biết mấy chỗ đó không hợp với em không?
− Nó chỉ hợp với anh thôi phải không?
− Cũng không hẳn, anh chỉ...
Thục Phương bịt tai lại:
− Đừng thanh minh, tôi không muốn nghe đâu.
Hoàng Chương im lặng một lát, rồi lại hỏi nhỏ:
− Em tìm anh chi vậy?
− Lúc đó tôi muốn thuyết phục anh, tôi không chịu nổi bị bỏ rơi, và chỉ muốn... Nhưng đến đó rồi, thấy anh như vậy rồi, tôi thấy không cần thuyết phục nữa. Cứ làm như ý anh đi.
− Em muốn chia tay với anh?
Anh áp mặt xuống mặt cô, nói nhỏ đến mức khó nghe được:
− Tại sao em muốn giử anh lại rồi lại xua đuổi, chuyện như vậy có đáng để em quyết định dứt khoát không?
Thục Phương đẩy anh ra, và lăn người vào sát tường. Cử động đó làm cô đau ê ẩm cả người. Càng đau cô càng thấy giận Hoàng Chương kinh khủng. Cô ngồi sát vào tường để giữ một khoảng cách nhất định:
− Tôi thấy ngạc nhiên khi thấy anh tốt đột ngột như vậy. Nhưng bây giờ muộn rồi, tôi chỉ còn cảm giác chán, không muốn thấy anh nữa.
Hoàng Chương nhìn cô đăm đăm, nhưng chỉ im lặng nghe. Thục Phương nhìn lảng tránh ánh mắt anh, giọng xa xăm:
− Nói về chuyện cũ một chút anh chịu khó nghe được không. Đừng sợ tôi làm mất thời gian của anh, không lâu đâu.
−...
− Anh biết hơn một tháng nay tôi sống trong tâm trạng ra sao không, tôi không hiểu sao mình cứ bị nghi ngờ như vậy. Anh cứ nghĩ tôi lấy anh vì nông nổi, rồi sau đó hối hận, thậm chí cứ một mực gán ghép tôi yếu đuối, anh không cần hiểu tôi tức ra sao, oan ức ra sao. Vậy mà tôi đã tưởng anh hiểu tôi.
− Anh xin lỗi.
− Nếu không vì thấy tôi bị như vậy, anh có nói câu đó không? Bây giờ thì tội nghiệp, nhưng mai mốt anh sẽ đổi ý phải không?
Hoàng Chương lắc đâu:
− Anh không nghĩ như vậy, nhưng thật tình anh không chịu nổi khi chính anh làm em bị tai nạn.
Anh ngừng lại thở dài:
− Anh và Vũ Duy, cả hai người tụi anh đều yêu em, nhưng người nào cũng cứ làm khổ em, anh không muốn đi vào vết đổ của Vũ Duy, nhưng hoá ra lại gây cho em cách khổ khác, nếu em biết được bây giờ anh đau lòng đến mức nào... em sẽ biết anh thương em ra sao.
− Tôi không thích nghe nói dối.
− Tại sao anh phải nói dối chứ?
Thục Phương im lìm nhìn xuống tay mình, dáng điệu thật xa cách:
− Bây giờ tôi chỉ muốn sống một mình. Ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ tôi, tôi muốn kiểm điểm lại xem mình đã sai lầm từ đâu. Sống xa anh rồi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Có lẽ để xa nhau một thời gian để mỗi người hiểu mình hơn, xem có nhất thiết phải đày đọa nhau như trước nữa hay không?
− Chỉ mới lúc tối em còn tha thiết với anh, sao bây giờ em đổi ý nhanh vậy?
− Cũng như anh vậy, anh cũng đã không muốn thấy mặt tôi kia mà.
− Đó là sự kiềm chế, em không hiểu được anh nghĩ gì và yêu em thế nào. Đây là lần cuối cùng anh nói câu này, anh yêu em và không muốn mất em. Còn lại là em tự quyết định.
Thấy Thục Phương im lặng, anh nói tiếp:
− Ngay cả anh cũng thấy ngạc nhiên về chính mình. Không hiểu tại sao trước em, anh yếu đuối đến vậy. Anh không van xin gì hết, nhưng nếu em chia tay thì đó là cách làm anh đau khổ nhất.
Thục Phương im lặng nghe. Nhưng vẫn cảm thấy dửng dưng. Cô thờ ơ nói:
− Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà mẹ tôi. Anh cũng hãy nghĩ kỹ lại đi. Còn quyết định sống với nhau nữa hay không thì cứ để thời gian trả lời. Tôi không muốn bị sai lầm lần thứ hai nữa
Hoàng Chương nói khác, như cố kiềm chế:
− Nếu em đã quyết định như vậy, anh sẽ không cản. Có thể sống xa anh rồi em sẽ nhìn rỏ được mình, lúc đó em sẽ hiểu em cần ai.
Anh đứng dậy, sữa lại gối cho cô:
− Bây giờ em ngủ đi.
Anh bỏ ra ngoài ban công đứng. Thục Phương đưa mắt nhìn theo. Cô tựa đầu vào tường một cách buồn rầu. Những chổ đau trên người lại nhắc cô nhớ trận đòn lúc nãy. Cảm giác giận dữ lại trào lên. Đây là lần thứ hai cô bi xử thô bạo, một điều rất xa lạ với cô. Nó như một cú sốc làm cô không bình tỉnh nữa. Cũng như cô cảm thấy mình ngộp thở khi sống ở nhà Hoàng Chương. Nếu không thoát ra được, chắc cô sẽ chết ngạc trược khi nhận ra mình cần cái gì.