Chương 13

Năm cô gái ngồi ở một dãy ghế trong hội trườing. Chỉ có các cô là sinh viên trường múa. Họ lạ hoắc đối với các sinh viên trường bách khoa. Nhưng họ chẳng những tự nhiên như ở trường mình, mà còn xem mọi người xung quanh như những láng giêng thân cận nhất đối với các trường.
Mai Hương căng mắt ngó lên bục giảng, vẻ mặt hồi hộp cô không thấy cũng không nghe tiếng thì thào của Ánh Hoa:
- Mày nhìn con Hương kìa Vân.
Mỹ Vân quay lại, thấy đôi mắt mở to của Mai Hương cô phì cười định chọc. Nhưng Ánh Hoa đã giử tay cô lại:
- Để yên cho nó hồi hộp mi.
Mỹ Vân thì thào:
- Không hiểu hông Hùng ấy dụ khị thế nào mà nó chịu vào đây, để hỏi nó xem.
- Nó không nói đâu.
- Nhìn cái điệu của nó căng thẳng kìa.
- Lễ ra trường của người yêu mà, không căn thẳng sao được.
Lan Anh chợt bấm tay Ánh Hoa, ra dấu im lặng Ánh Hoa xoay người lại, ngồi ngay ngắn nhìn lên. Các sinh viên bách khoa. Không, đúng hơn là các vị cử nhân mới toanh, tất cả đứng thẳng người mặt nghiêm nghị. Trong áo thụng, nhìn họ có vẻ nghiêm tranh hơn ngày thường rất nhiều.
Mai Hương khoanh tay trước ngực, nhìn Hùng không chớp mắt. Hùng cũng nhìn xuống cô, đôi mắt không giấu được niềm vui. Thấy nụ cười tươi tắn của Mai Hương. Anh kín đáo cười với cộ Mai Hương hiểu nếu sang nay không có cô thì ngày lễ ra trường của anh mất ý nghĩa rất nhiều. Nếu cô õng ẹo không chịu đi, chắc anh thất vọng ghê lắm. Cả hội trường lặng yên nhìn vẻ trịnh trọng của các sinh viên nhận bằng. Mỹ Vân thì thào:
- Ta nôn quá mi, mai mốt đến lượt mình không biết có vui như vậy không?
Ánh Hoa cười không để ý câu nói của Mỹ Vân. Cô nheo mắt, cười tình quái:
- Mi thấy họ cứ lo nhìn nhau không. Giời ơi, lãng mạn không thể tưởng. Ta dám chắc anh Hùng không thấy ai ngoài nhỏ Hương.
- Nó cũng vậy.
- Họ chỉ biết có nhau, còn thì mọi người là những củ khoai.
Thủy Hà chợt xen vào:
- Không biết mai mốt làm kỹ sư rồi, anh Hùng có đi hát không mi?
Ánh Hoa la chói lói:
- Ê sao hỏi ta, ta có biết gì đâu, người cần hỏi là nhỏ Hương kìa, lộn địa chỉ rồi bạn.
Mai Hương chợt quay lại hỏi:
- Gì vậy?
- Nhỏ hà nó hỏi ta mai mốt anh Hùng đi hát nữa không? Ta biết gì đâu mà nói.
Ánh Hoa thắc mắc:
- Sao, hát không mi?
- Hát chứ.
Lan Anh chợt quay lại:
- Mi có dám múa minh họa cho anh Hùng không Hương?
Mai Hương chợt đỏ mặt:
- Hỏi gì kỳ.
Ánh Hoa tinh quái:
- Không lẽ đợi nó bảo chịu, nó thích múa cho anh Hùng hơn cho mi đó Lan Anh.
Mai Hương nguýt dài:
- Không nói nữa. Mấy con nhỏ vô duyên. - Cô lầm bầm - Tự nhiên kéo vô đây tra vấn người tạ Biết vậy không thèm rủ.
Vẻ mặt giận dỗi của cô làm cả bọn phì cười, họ không rì rào với nhau nữa mà tập trung nhìn lên bục giảng. Các sinh viên đã đi xuống. Vì đại biểu nào đó đang đọc lời chúc mừng các tân thủ khoa. Các cô gái cũng bắt chước vỗ tay nhiệt liệt khi ông ta đi xuống.
Mai Hương còn đang đưa mắt ngó ra cửa thì như một trò ảo thuật, Hùng đã ngồi xuống cạnh cộ Mai Hương thấy ngương ngượng, lần đầu tiên cô với anh có vẻ "thân nhau" ngay trước mặt bọn Thủy Hà, cô đã quen ngúng nguẩy với anh rồi. Cho nên bây giờ bình thường như mọi người, cô thấy nó kỳ kỳ.
Thấy mai Hương cứ chăm chú vào bằng tốt nghiệp của Hùng, Ánh Hoa nói mỉa:
- Đọc thì cũng vừa thôi, coi chừng mực nó bay hết, không ai nhìn mi đâu, mi mà cũng biết mắc cỡ hả?
Mai Hương ngước lên:
- Tụi mi làm ơn đừng có chăm bẳm vào ta nữa giùm được không?
Thủy Hà can thiệp:
- Thôi tha cho nó đi mi, mi soi mói hoài làm sao nó tự nhiên cho được.
Ánh Hoa nhún vai:
- Mi nói ai không biết nhưng người ta tưởng nó hiền lắm.
Hùng chợt lên tiếng:
- Hôm nay tôi muốn khao các cô một cái gì đó, các cô muốn đi đâu.
- Gì, đi ăn hả? Ôi, "tôi không thể nói lời từ chối"
Điệu bộ hóm hỉnh của Ánh Hoa làm Hùng bật cười, anh ra hiệu cho các cô đứng lên. Cả bọn nối đuôi thành một dã kéo ra đường. Đứng trước hội trường. Ánh Hoa bàn tán:
- Giờ mình đi đâu? Ăn kem nghe.
- Không ăn đá đậu.
- Thôi chuối chưng đi.
- Tuần trước mới ăn chuối mà, thôi kiếm thứ khác đi.
- Hay là đi ăn bánh bèo, đúng rồi, lâu quá không đến đó, ta nhớ bà bán bánh bèo quá.
Thủy Hà nhăn mặt:
- Ăn thứ khác đi, ngán bánh đó quá.
Mai Hương la lên:
- Có chuyện đi ăn mà cũng cãi um sùm, chán tụi mi quá.
Mỹ Vân phì cười:
- Thôi không cãi nữa, để nhỏ Lan Anh quyết định đi.
- Cũng được, ăn gì bây giờ hả tiểu thư?
Lan Anh lườm Ánh Hoa, nhưng cũng đề nghị:
- Mình sẽ đến quán chị Hảo ăn gỏi cuốn, sau đó là đến trái cây, ưng bụng không?
- Rồi, đồng ý, ưng bụng.
- Ta cũng nhất trí.
- Vậy thì đi.
Cả bọn lục tục ra chỗ lấy xe. Thủy Hà dắt ra cổng, cô dựng xe nhăn nhó:
- Chở đi Vân, ta làm biếng quá.
- Hồi sáng ta chở rồi, giờ tới phiên mi, ta cũng ngán chạy xe này quá, muốn nó nổ máy được cũng phải rụng chân.
- Vậy ta đạp sẵn cho mi chở.
- Đã đạp được rồi thì chở luôn đi.
Thủy Hà la lên:
- Con khỉ, làm biếng.
Mai Hương đứng chờ đến nổi sùng, cô la lên:
- Có chuyện chở nhau cũng cãi cọ nữa hở trời.
Lan Anh nhăn mặt đến vịn xe:
- Thôi để ta chở nhỏ Vân, mi qua nhỏ Hoa đi.
Thủy Hà giằng ra:
- Vậy thôi, để ta mi chở cũng vậy thôi.
Thủy Hà vừa nói vừa liếc xéo Mỹ Vân, cô cười tỉnh bơ:
- Siêng đi, rồi ta thương, con gái mà làm biếng quá coi chừng không ai dám rước, để mai mốt ta làm mai anh ta cho mi.
- Anh mới biết bò chứ gì, thôi cảm ơn.
Mỹ Vân cười hăng hắc rồi ngồi lên yên sau Thủy Hà nhấn mạnh ga, chiếc xe chợt vọt tới làm cô quýnh quánh muốn thắng lại. Nhưng rối quá thay vì đạp thắng cô lại vô số tới và nhấn ga mạnh hơn. Chiếc xe phóng như tên bay... và trước khi kịp hiểu. Thủy Hà đã thấy mình ngồi phịch xuống đường đối diện là một ông ba tau bụng phệ đan la chói lói mà cô không hiểu đó là thứ tiếng gì.
Không phải chỉ một mình ông bụng bự la, mà bọn Mai Hương cũng hét lên khiếp đảm, cổng trường bách khoa chợt náo lên vì những tiếng la của cả những người đi đường.
Qua phút bất ngờ, hoảng sợ, cả bọn bắt đầu tỉnh hồn. Lan Anh chạy lại đỡ Thủy Hà lên:
- Có sao không mi?
Cô kinh ngạc khi thấy Thủy Hà khóc hu hu:
- Tay ta đau quá mi ơi, đau quá chịu không nổi.
Gần đó, Mỹ Vân cũng nhăn nhó cố đứng dậy, Mai Hương đỡ cô lên:
- Có sao không mi, đau không?
- Đau nhiều chỗ lắm nhưng ta không biết chỗ nào.
Đang rối ren mà Mai Hương cũng bật cười:
- Mi mà cũng không biết mình đau ở đâu làm sao ta biết. Đứng dậy nổi không?
- Nổi chứ sao không.
Mỹ Vân ráng đứng lên đi vào lề đường, tay cô ươm máu, lấm lem bụi đất. Ở ngoài kia Lan Anh và Ánh Hoa cố đỡ Thủy Hà đứng. Hùng giúp ông ba tàu dựng xe. Chiếc xe đạp của ông già bị cong bánh nhìn thật buồn cười. Dưới đất là mấy trứng vịt lộn bị bể nước chảy ngoằn nghoèo. Ông phủi tay, la lên:
- Hà, con gái gì mà chạy xe ẩu quá dậy, ngộ không tránh kịp là có mà lọi giò.
- Xin lỗi bác, tại cô bạn con mới biết chạy xe, để con đi sửa xe cho bác.
Ông tàu ban đầu té xe có vẻ quạu. Nhưng nghe Hùng năn nỉ và thấy kẻ gây án đang khóc hu hu thì ông hết giận, cũng không đòi phải đền hột vịt. Ông phủi phủi quần áo rồi dắt xe đi. Ánh Hoa nhìn theo, thở phào nhẹ nhõm.
Cả bọn tập trung giải quyết cho Thủy Hà, cô không bị xây xát cũng không bị rách áo như Mỹ Vân. Nhưng hình như bị trật cánh tay do chống xuống đất. Thấy cô cứ ngồi klhóc thút thít, Mai Hương vừa quýnh quáng, vừa lo sợ:
- Giờ phải làm sao đây tụi mi.
Hùng điềm tĩnh:
- Đưa Thủy Hà vào bệnh viện xem sao.
Nghe nói, cô hoảng lên:
- Vô đó chi vậy, ghê lắm, thôi ai đi chứ tôi không đi đâu.
Mai Hương cười ngất ngư, cô đập tay lên Thủy Hà:
- Ăn nói như vậy hả, bọn ta vô đó làm gì.
Cô hất mặt về phía Anh Hoa:
- Hay là mi vô đi.
Ánh Hoa la oai oái:
- Ê ê đừng có nói dại, ta vô đó làm gì kia chứ.
- Thì nhỏ Hà bị trặt tay, nó không đi thì mi đi thế, đau nam chữa bắc chứ sao.
- Nhỏ này vô duyên kinh khủng.
Cả bọn cười khúc khích, chỉ có mình Thủy Hà vẫn khóc tì tì vì đau. Một người ngồi khóc và bốn người đứng cười, nhìn cảnh tượng thật khôi hài.
Hùng đứng nhìn hết người này đến người kia, cuối cùng anh phải lên tiếng:
- Có lẽ các cô phải bắt Thủy Hà đi bệnh viện thôi, chứ cười đâu làm cô ấy hết đau.
Mai Hương nín cười:
- Nhưng anh thấy nó có chịu đâu, còn bảo người khác đi nữa, ăn nói lung tung.
Lan Anh nhỏ nhẹ:
- Ta biết có chỗ này hay lắm, hồi nhỏ có lần ta bị té trặt chân, mẹ ta đưa đến ông ấy, chỉ cần ông ấy nắn bóp, không cần vô bệnh viện cũng được.
Đang khóc Thủy Hà lập tức nín bặt và ngẩng lên:
- Đau không mi.
- Nhưng chút xíu chứ không lâu.
Ánh Hoa kiên quyết kéo Thủy Hà đứng lên:
- Bây giờ có chịu đi không công nương?
Thủy Hà không phản đối cô gượng đứng dậy nhìn quanh. Ánh Hoa đến dắt xe.
- Lên ta chở cho.
- Hay là để Lan Anh chở.
Mai Hương đề nghị:
- Mi cũng chạy ẩu lắm, coi chừng nó té lần nữa thì khốn.
Ánh Hoa bĩu môi:
- Mi thấy ta với Lan Anh ai khỏe hơn, thôi lên đi, đừng nói nhiều.
Cả nhóm đưa Thủy Hà đến chỗ ông thầy thuốc của Lan Anh, mọi người đứng chờ ở ngoài, chỉ một mình Lan Anh vào với Thủy Hà. Cả tiếng sau mới thấy hai cô trở ra. Lan Anh thì cười tươi như thoát hiểm. Mặt Thủy Hà lại đầm đìa nước mắt, sự tương phản làm cả ba cô không nín được cười nắc nẻ nghiêng ngửa.
Hùng lại phải can thiệp.
Mai Hương muốn nín nhưng không được, mặt còn đỏ nhừ vì cười, cô cầm tay Thủy Hà xem xét:
- Làm gì buộc mi lại ghê vậy.
Lan Anh giải thích:
- Cái đó là thuốc, phải bó thuốc từ từ mới hết.
- À thuốc hả, giống ổ chim quá hé.
- Vô duyên.
Thủy Hà lườm Mai Hương, nhưng không nói gì. Cô đến ngồi phía sau xe Ánh Hoa. Mỹ Vân nhìn từng người:
- Qúy vị có ai muốn đi ăn gỏi cuốn nữa không?
Ánh Hoa lắc đầu. Nhưng Thủy Hà đã lau nước mắt lên tiếng:
- Ăn chứ về làm gì, lúc sáng bàn là phải đi chơi nguyên ngày mà.
Mọi người quay lại, tròn mắt nhìn Thủy Hà:
- Trời trời "sung" quá ta.
- Ham đi chơi dữ.
- Í là tay chân như vậy.
Nhưng sau đó, cả bọn lại nhất loạt đổi ý:
- Ừ nhưng nó đau tay chớ có bị đau chân đâu mà đi không nổi.
- Vả lại hồi sáng đã quyết định đi chơi nguyên ngày, giờ có bổn phận phải đi, về sao được.
- Đúng rồi, đã bàn thì phải thực hiện chứ. Hay là đừng ăn gỏi cuốn nữa, vào đầm sen chơi đi.
- Hoan hô... Ôi, ý kiến haỵ Đi!
Các cô gái lên xe, nổ máy. không thấy cái lắc đầu vừa khó hiểu vừa ngán ngẩm của Hùng. Trong phút chốc, họ quên hẳn tai nạn vừa rồi và lại bàn chương trình đi chơi với một vẻ hào hứng.
 

Truyện Ru Tình Xa Xôi Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 !!!2281_15.htm!!! Đã xem 223172 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 15

--!!tach_noi_dung!!--
Lan Anh lườm Thủy Hà một cái. Cô vờ rụt đầu, le lưỡi. Mai Hương vẫn chỉa Lan Anh:
- Thấy cách nó ăn uống ta bực mình không chịu được, còn tệ hơn cả mèo, tệ hơn cả …
Hùng can thiệp:
- Sao em độc đoán thế. Phải để bạn em tự do một tí chứ.
Mai Hương quay về phía Hùng, định cong môi trả lời nhưng không hiểu sao cô không nói và nguýt anh một cái muốn đứt đuôi con mắt. Cái nguýt làm người khác muốn đứng tim.
Thiên Giang nãy giờ vẫn không nói gì, anh ghim một lát thịt đưa cho Lan Anh:
- Sao nãy giờ em không chịu ăn gì hết vậy?
- Công chúa kén ăn mà.
Hùng phì cười:
- Em để yên cho Lan Anh không được hả Hương?
Thủy Hà kêu lên:
- Nhỏ này ăn hiếp nhỏ Lan Anh lắm.
Mai Hương làu bàu:
- Lúc nào cũng ẻo lả như mít rụng, vậy mà bảo đừng nói.
Lan Anh nhìn cái miệng cong như mỏ chuột của Mai Hương, cô khẽ háy một cái:
- Mi lúc nào cũng như con nhím, thấy ghê.
Mai Hương định trả lời, nhưng Hùng đã lôi cô đứng dậy:
- Em có muốn ra tắm không?
- Nắng gần chết mà tắm gì.
Nói vậy nhưng cô cũng bỏ chiếc áo choàng, trên người chỉ còn bộ đồ tắm. Cô nhảy nhót đi ra biển.
Ánh Hoa dọn dẹp mấy hộp thịt và gom mấy thứ trái cây cho vào giỏ, cô vươn người:
- Ta ngủ một chút mới được, có ai muốn ngủ không, ta cho quá giang.
Mọi người bật cười, Mỹ Vân đẩy Thũy Hà:
- Cho ta gửi nhỏ Hà với, để nó thức nó phá quá, chịu không nổi.
Thấy cái liếc của Thũy Hà, cô rụt vai, cười khúc khích và nằm lăn ra cạnh Ánh Hoa.
Lan Anh đứng dậy đi ra ngoài. Thiên Giang cũng lững thững đi bên cộ Anh chọn một phiến đá bằng phẳng khuất hẳn tầm nhin của mọi người, ở đây chỉ thấy được những tảng đá dựng lởm chởm và mặt biển xanh trong.
Thiên Giang kéo Lan Anh vào lòng, nhưng cô cứ đứng yên, hơi rụt tay lại. Thiên Giang ngạc nhiên nhìn cô, khẽ nhíu mày:
- Em làm sao vậy?
Cô ngồi xuống phiến đá gần đó, cúi mặt nhìn xuống mặt cát phẳng mịn. Dáng điệu cô buồn rầu như con mèo ốm.
Thiên Giang ngồi yên nhìn cô, như cố tìm hiểu những gì diễn ra trong lòng cô:
- Từ sáng giờ anh thấy em là lạ. Chuyện gì vậy Lan Anh, nói anh nghe đi.
- ….
- Em không thích đi chơi hả?
Lan Anh lắc đầu, cô có vẻ khổ sở vì không nói được. Thiên Giang im lặng, kiên nhẫn chờ cộ Anh ngó mông lung ra xa, như để cô có thời gian quyết định.
Lan Anh khẽ liếc nhìn Thiên Giang. Nét mặt hơi nghiêm của anh làm cô thấy ngại khi nói, cô lại cúi mặt, mân mê những ngón tay mình.
Thật lâu cô mới ngước lên:
- Anh Giang, Hoà Minh là chị em, chị một cha của em …
Thiên Giang quay lại, mắt hơi nhướng lên như ngạc nhiên vì chuyện chỉ có vậy, và anh tưởng chuyện gì lớn hơn. Nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ điềm tĩnh gật đầu:
- Anh biết.
Lan Anh lại im bặt, thật là khó khi phải nói một điều mà chính cô cũng đau khổ quyết định. Cô buồn bã nhìn Thiên Giang, anh có vẻ ngạc nhiên vì ánh mắt rầu rĩ của cô:
- Có chị rồi em vui mới phải, sao em cứ buồn hoài vậy. Gần tháng nay anh hầu như cứ thấy em buồn. Sao vậy Lan Anh?
Cô định mở miệng, nhưng Thiên Giang khoát tay:
- Nếu Hòa Minh không thương em thì em cũng còn có ba và …
Anh đứng dậy, đến ngồi bên Lan Anh, tay choàng qua vai cô:
- Em còn anh, chưa đủ để em thấy hạnh phúc hơn sao?
Lan Anh chấp chới mắt, tránh cái nhìn của Thiên Giang:
- Em không thể như vậy anh Giang ạ.
- Không thể gì? Lan Anh, anh không hiểu.
Cô cắn cắn môi:
- Em không thể làm chị Minh em khổ, vì chị ấy là chị của em mà. Em làm sao …
Thiên Giang im lặng, nhìn chăm chú vào cộ Thấy cô im bặt, anh nhắc:
- Em cứ nói tiếp đi.
- Em làm sao dám thương anh nữa.
Thiên Giang như choáng váng, anh lặng người đi, như không tin những gì vừa nghe. Lan Anh giấu mặt trong nắm tay:
- Trước đây em không nghĩ gì hết, nhưng bây giờ …
Thiên Giang điềm tĩnh:
- Bây giờ em không đủ can đảm thưong anh, vì sợ chị em buồn, phải không?
Cô rụt rè gật đầu. Anh cắn răng, như cố nén giận:
- Em bắt đầu nghĩ ra điều đó từ lúc nào vậy?
Cô nhìn anh, nín lặng một cách khổ sở. Lần đầu tiên cô nghe cách nói lạnh lùng của anh.
Thiên Giang nhắc lại:
- Em trả lời đi.
- Đừng giận em anh Giang.
Anh lắc đầu:
- Đây không phải chuyện giận hờn, mà anh muốn em gạt hẳn ý nghĩ đó. Em không nghĩ nói vậy là xúc phạm anh sao.
Giọng Lan Anh nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
- Em thương anh, nhưng em không thể nghe lời anh, thông cảm cho em. Em không đủ can đảm giành anh của chị Minh. Chị em thương anh, nếu anh không thương lại thì cũng dừng làm cho chị em khổ. Mình nên chia tay đi anh.
Thiên Giang nhếch môi:
- Anh làm gì để Hòa Minh phải khổ?
Lan Anh ngắc ngứ ngồi im. Thiên Giang nheo mắt nhìn ra xa:
- Anh không ngờ em có ý nghĩ lạ lùng như vây. Không bao giờ anh chấp nhận ý nghĩ đó cả. Anh giận em ghê gớm.
Cô định nói, nhưng anh lắc đầu, cô đành im lặng nghe anh:
- Sau tất cả những gì dã biết về anh, anh nghĩ em không lý do gì bảo Hòa Minh khổ vì anh được. Vậy mà em vẫn nghĩ và vẫn gán ghép, một sự gán ghép khấp khểnh em thấy chưa.
Lan Anh ngước lên:
- Anh thử tưởng tượng như em rồi anh sẽ hiểu, bỗng nhiên anh có được một người chị, và người chị đó quá đau khổ vì mất mát. Anh sẽ không đủ can đảm sống với tình yêu của mình anh Giang ạ, thông cảm cho em.
- ….
- Làm sao em vô tư yêu anh được. Hình dung chị Minh buồn mỗi lần em đi bên anh, em không chịu nổi.
Thiên Giang hỏi gặng:
- Giữa nỗi buồn ích kỷ của Hòa Minh, với hạnh phúc của cả hai người, em thấy cái nào quan trọng hơn? Em đem anh ra làm vật hy sinh vậy sao?
Lan Anh không trả lời. Cô khổ sở ngồi im. Cô đâu ngờ anh phản ứng không khoang nhượng như vậy. Vậy mà cô đã nghĩ Thiên Giang sẽ buồn và lặng lẽ rút lui.
Cô bặm môi, buồn buồn:
- Anh không biết, mất anh em khổ lắm, em không dối điều đó. Nhưng có anh mà lương tâm chẳng yên ổn, em chịu không nổi anh ơi.
Thiên Giang nhìn cô chăm chú, rồi nói từ tốn:
- Vậy nếu vì Hòa Minh mà anh đau khổ, lương tâm em có thanh thản hơn không. Em nói đi, sao em không nghĩ anh cũng biết đau, cũng biết cảm xúc khi tình cảm đổ vỡ. Sao em đơn giản quá vậy. Không ai coi thường tình yêu của mình như em cả. Suy nghĩ lại đi Lan Anh.
Lan Anh ngồi yên lắng nghe, cô không nhăn được ý muốn của nhìn mãi khuôn mặt nghiêm nghị của anh. Cảm thấy yêu anh đến nhói tim. Thiên Giang thấy cái nhìn của cô, hình như anh hiểu và không còn giận cô nữa. Anh kéo cô đứng lên, cúi xuống thật gần mặt cô:
- Đừng bao giờ nói chuyện này nữa, hứa với anh không?
Thấy cô cắn môi như khó xử, Thiên Giang mỉm cười:
- Vậy là sáng giờ em chỉ nghĩ cách nói với anh thôi, đúng không? Bây giờ em đã nhận ra mình vô lý chưa?
Lan Anh ngước lên:
- Anh giận em lắm phải không?
Thiên Giang nhìn cô thật lâu:
- Không, anh thương em.
Lan Anh cúi đầu nghĩ ngợi, rồi hơi do dự:
- Hãy nói thật với em, nếu không gặp em, anh có chia tay với chị Minh không?
Thiên Giang thoáng nhíu mày:
- Với một tính cách như Hòa Minh, anh nghĩ không chỉ riêng anh, mà khó có ai hòa hợp được với cô ấy. Tại sao em cứ bắt anh phải nói cái điều hiển nhiên vậy Lan Anh, em không còn vô tư với anh nữa phải không?
Anh nhìn xa xăm đi đâu, như không muốn thấy vẻ mặt hoang mang của cộ Lan Anh biết mình làm Thiên Giang khổ tâm, nhưng lòng cô còn khổ sở hơn anh. Tình cảm chia hai đưa người ta vào cảnh dở khóc dở cười. Nếu biết trước Hòa Minh cùng huyết thống với mình, chẳng bao giờ cô dám yêu Thiên Giang. Thà không có anh cô sẽ không phải mặc cảm với chị mình. Cuối cùng chỉ có cô là khổ tâm hơn cả.
Cô lại ngước lên nhìn Thiên Giang, nếu không có anh, cuộc sống của cô là một khoảng hụt hẫng không gì bù đắp nổi. Bất giác cô níu lấy tay Thiên Giang và nép vào người anh.
Thiên Giang quay lại, choàng tay qua người cô. Anh hiểu cử chỉ của cô nói lên điều gì và thấy thương cô hơn bao giờ:
- Chẳng lúc nào em được vui trọn vẹn hết. Trong khi anh muốn em không bao giờ biết buồn. Anh thương em lắm em có biết không?
Lan Anh không trả lời, cô đứng dựa vào Thiên Giang. Hoàn toàn tựa người vào vòng tay trìu mến của anh. Bây giờ cô thấy thật vô lý khi tự làm đổ vỡ tình yêu của mình.
 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: Tommyboy đưa lên
vào ngày: 3 tháng 3 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--