Chương 16

Anh mệt mỏi đứng dậy đi thay áo. Thế là lần thứ mấy Vân tránh anh như vậy. Ý nghĩ chỉ có một mình trong phòng làm anh chợt nhớ ý định của mình, là tìm cách đọc nhật ký của Vân. Đêm nay cô tránh anh như vậy mà lại haỵ Nếu không anh sẽ khó có dịp lục lọi nhật ký của cô, vì lúc nào cô cũng ở nhà.
Tuấn quăng chiếc áo trên ghế, ngồi xuống mở máy.
Anh mởi file tìm thư mục. Và chẳng khó khăn gì anh cũng tìm được nhật ký. Anh bấm đại một trang, đọc lướt qua.
Ngày... tháng...
Chiều nay đi lang thang ngoài đường một mình, sao thấy cô đơn quá. Mình biết chắc bây giờ anh ta đang đi chơi với cô thư ký của anh tạ Thôi đừng nghĩ tới nữa, nếu không mình sẽ khóc to lên mất. Mắt mình mà đỏ thì mọi người sẽ hỏi ngay.
Ngày... tháng...
Sáng nay anh ta đến công ty tìm mình, anh ta đã hỏi mình sẽ cư xử ra sao, mình bảo tùy bà nội, nhưng lúc đó mình muốn nói “Anh là đồ ngốc”
Ngày... tháng...
Mấy hôm nay không thấy anh ta về nhà, mình vẫn thường ngồi đây chờ nghe tiếng chân anh tạ Sao mình thèm được anh ta ôm vào lòng và nói với mình “I love you”.
Tuấn bàng hoàng nhìn chăm chăm màn hình. Anh như hình dung lại những ngày Vân ngồi ở đây, một mình bộc lộ nội tâm. Điều đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Nhưng lúc đó anh không biết cô làm gì, cứ nghĩ là chơi game.
Anh bấm lui về những trang trước. Lúc đó Vân viết rất nhiều. Có một câu như đập vào mắt anh khiến anh thấy chới với.
Ngày.. tháng...
Sáng nay đi khám, biết mình có thai. Lúc rời phòng khám, mình rất muốn nói với anh ta rằng mình hạnh phúc và yêu anh ta nhiều hơn. Nhưgn cách cáu gắt của anh ta làm mình nổi khùng lên, chẳng thèm nói. Mình nhớ ra là anh ta luôn coi mình như kẻ thù.
Ngày... tháng...
Anh ta đã bỏ nhà đi. Có lẽ sống với người đó anh ta mới thấy đích thực là hạnh phúc. Mình muốn kêu gào cho vơi bớt thống khổ trong lòng. Nhưng thay vì làm như vậy, mình phải tỉnh bơ, và giấu mình bằng thái độ bất cần, mình thích nhạo báng nỗi đau anh ta gây ra cho mình hơn là quỳ xuống van xin anh ta.
Có tiếng bé Nam khóc ở phòng bên cạnh. Tuấn như trở lại thực tế. Anh vội tắt máy. Nhưng vẫn ngồi trước bàn, lắng nghe tình cảm đang làm lòng mình nổi sóng.
Anh hình dung lại khoảng thời gian dài khi mới cưới nhau. Anh đã sống với một người mà hoàn toàn không hiểu chút gì về người đó. Cũng như người ta mua về một món đồ quý giá mà không hiểu được giá trị của nó. Thế rồi cư xử vô tình. Tệ hơn cả sự xúc phạm.
Bây giờ anh bối rối không biết làm gì để xóa sạch những điều mình đã làm với Vân.
Hôm sau vào công ty, anh cứ đắm chìm trong ý nghĩ riêng. Chuyện đọc nhật ký đêm qua cứ làm anh có tâm trạng bàng hoàng, như rơi vào một thế giới khác.
Và bây giờ anh cũng không biết dùng cách nào để bắt Vân bỏ hẳn cách cư xử trước giờ. Những điều anh đã làm đều bị cô gạt ra. Nó khiến anh thấy mình bối rối trước cô hơn.
Nguyên cả ngày anh sống trong tâm trạng lơ lửng. Đến lúc về nhà vẫn lừng khừng không biết phải làm gì, ngoài việc theo dõi thái độ của Vân từ xa.
Buổi tối khi Vân từ phòng trẻ về phòng, Tuấn ngồi im lìm quan sát cộ Vân có vẻ mệt nhưng vui. Cô ngồi trước bàn phấn. Vừa chải tóc vừa hát nho nhỏ một mình.
Chợt thấy cái nhìn của Tuấn phản chiếu trong gương, cô hơi khựng lại như hỏi. Tuấn cố ý nhìn để quan sát phản ứng của cộ Nhưng Vân không phải là người dễ để mình bị bối rối. Cô xoay người nhìn nơi khác. Và tiếp tục xoa nhẹ lớp kem lên mặt.
Tuấn suy nghĩ mãi. Cuối cùng, anh đứng dậy quyết định sẽ nói.
Anh kéo Vân đứng lên, giữ cô trong tay:
-Anh có thể nói với em câu này không, một câu thôi.
Vân hơi ngạc nhiên. Cô nhìn vẻ quyết liệt trong mắt anh, trong cử chỉ đầy khống chế. Bất giác cô mỉm cười chế giễu:
-Huynh làm tôi có cảm giác sắp bị hành hình, huynh cứ nói đi.
Tuấn mặc kệ thái độ đó, anh nói nghiêm chỉnh:
-Em biết điều này không, tình yêu bao giờ cũng chỉ có một, khi người này đến thì người kia ra đi. Và Thủy Linh đã ra đi từ lâu rồi.
Nói xong, anh nhìn cô đăm đăm, chờ phản ứng củqa cộ Vân thoáng đứng lặng, Tuấn thừa biết cô đang bối rối sung sướng, thậm chí là đang muốn khóc. Nhưng anh không làm gì, chỉ để cô phản ứng tự nhiên.
Đúng như anh nghĩ, Vân giấu nhanh sự xúc động của mình. Cô chớp mắt, rồi cười tự nhiên:
-Cám ơn huynh nghe.
Tuấn như bật ngửa, anh nhướng mắt:
-Cám ơn?
-Vì huynh đã bày tỏ tình cảm với tôi.
-Nó không đáng để em cám ơn, nếu em không nói thật lòng em được thì cũng đừng nói câu lịch sự đó, không đúng đâu.
Vân tiếp tục cười bông lơn:
-Vậy hả, tại huynh làm tôi bất ngờ quá, cũng chẳng biết nói sao nữa.
Tuấn tiếp tục siết mạnh lấy cô:
- Đừng dối lòng làm gì nữa, anh biết em nghĩ gì, biết em đang mu6ón khóc, vì anh đã nói cái điều em chờ đợi, đừng đóng kịch với anh nữa.
-Tôi chẳng đóng kịch đâu, cũng không thấy muốn khóc, huynh làm tôi tức cười quá. Tôi không quen mà cũng chẳng hề chờ đợi gì ở huynh hết, đừng có tưởng tượng.
-Thật không?
Thấy cô không nói gì, anh nói tiếp như sợ cô sẽ lại phớt lờ:
-Anh biết chắc nội đã khuyên em thế nào, nhưng em không tin, vì em thấy anh vẫn quan hệ với cô ta, nhưng nó hết từ lâu rồi, chỉ còn là sự níu kéo, làm ơn hiểu điều đó giùm anh.
Vân nhìn đăm đăm vào góc phòng, giọng lạnh lạnh:
-Tôi muốn yên tĩnh, đừng bắt tôi suy nghĩ chuyện của mấy người.
-Nhưng anh bắt buộc em phải tin, đối với anh, gia đình là quan trọng nhất, còn Linh thì không phải là gia đình, nhưng muốn cắt đứt cũng không phải dễ, anh xin em, đừng cư xử vô tình vậy nữa.
Vân lặng lẽ nhìn xuống gạch:
-Làm người khác đau khổ không phải là niềm vui của hai người sao? Tôi không muốn theo đuôi của hai người nữa, tôi chỉ cần con tôi cũng đủ an ủi rồi, cần gì phải giành giật người không phải là của mình.
Cuối cùng thì Vân cũng bị kéo vào cuộc, cô đã bắt đầu chịu nghe. Tự nhiên Tuấn thấy nhẹ lòng, anh nói như thuyết phục:
-Nếu em muốn, anh sẽ là của một mình em thôi, anh chán nản với cách sống lờ đờ lúc trước, giúp anh được không Vân?
Vừa nói anh vừa ngồi xuống ghế, đặt Vân ngồi trên chân. Cô thoáng phân vân và định cự tuyệt. Nhưng Tuấn cương quyết ghì lại, anh nói ngắn gọn:
-I Love You.
Và không chờ phản ứng của cô, anh cúi xuống, áp môi xuống cặp môi hơi run, kéo dài cái hôn đam mê, cuồng cháy. Như muốn truyền cho cô sự rung động đang đốt cháy cả người anh.
Qua phút thụ động, Vân chợt choàng tay qua cổ anh, đáp lại bằng tất cả sự khao khác cháy bỏng.
Rồi cơn sóng đam mê dịu đi. Cả hai rời nhau, Vân chợt gục trong cổ Tuấn, bật khóc:
-Anh nói đúng, em chờ câu này lâu lắm rồi, và đã từng khổ sở, vì không tìm thấy tình yêu của anh, cô ta đã lấy mất rồi.
Cuối cùng Vân cũng nói ra, Tuấn cũng đã biết vậy, anh không còn cảm thấy bối rối nữa. Chỉ có sự khao khát muốn bày tỏ tình yêu như đã từng có những đêm anh nằm bên Linh mà mơ tưởng về cô vậy.
Trong tay anh, Vân nhớ lại lần đầu tiên ấy. Tất cả mọi khổ đau chờ đợi, những nhung nhớ triền miên, tất cả làm cô không còn là mình nữa. Và Tuấn đã biết cách đưa cô ra khỏi thái độ lạnh lùng băng giá.
Anh hôn lên trán cô, nói thì thầm:
-Em là một người không bình thường.
Vân hơi ngóc đầu lên nhìn anh:
-Tại sao?
Tuấn hỏi lại:
-Tại sao em luôn có thái độ khiêu khích anh?
Vân nheo mắt tư lự:
-Có lẽ vì em chịu không nổi thái độ coi thường của anh.
-Coi thường? - Tuấn hỏi kèm theo cái nhướng mắt.
Vân nói như thú nhận:
-Có lẽ vì em cô đơn quá, nên em dùng thái độ đó để chống chọi, để giấu kín mình.
-Tại sao em không nói với anh, trong khi anh luôn sẵn sàng chia sẻ, mình đã cưới nhau rồi còn gì.
-Nhưng đâu phải là thương nhau được. Sau này khi nếm trải những cô đơn, em mới hiểu hôn nhân không phải là trò đùa, còn em thì đã lấy chồng như sắm một món đồ bất đắc dĩ.
Cô chợt cười như tự chế giễu mình:
-Có chồng rồi mới hiểu, sống chung với nhau tình cảm tự nhiên nảy sinh, dù muốn hay không cũng phải chịu. Thậm chí có lúc buồn quá, em hối hận là tại sao khi trước không lấy anh Bình.
Tuấn ngẩng phắt đầu lên:
-Em còn tiếc nuối anh ta à?
-Không phải, thật ra ý nghĩ đó chỉ đến lúc em quá buồn, sau đó em lại thấy mình điên.
Tuấn gật đầu như hiểu. Và anh hỏi thẳng thắn:
-Em chưa khi nào kể với anh về tình cảm cũ của em, tại sao em không lấy Quốc Bình, anh ta cũng đẹp trai mà.
-Bộ đẹp trai là yêu được sao?
Tuấn cười thành tiếng:
-Em đã từng bảo lấy anh vì thích người đẹp trai.
-Khùng thế.
-Vậy em lấy anh vì cái gì?
-Lâu quá không nhớ lý do, nhưng lý do chính là để khỏi phải lấy chồng già. Lúc đó em nghĩ chồng nào cũng là chồng, lấy người trang lứa mình vui hơn.
Tuấn cười lớn, khiến Vân vội đặt ngón tay lên miệng anh:
-Cười nhỏ thôi anh, mọi người mà nghe thì xấu hổ lắm.
-Xấu hổ cái gì?
-Tất cả đều quen thấy mình ghét nhau, bây giờ nói chuyện với nhau quê lắm.
Tuấn cúi xuống hôn miệng cô, nói như thề:
-Từ đây về sau sẽ không bao giờ anh làm em buồn, chuyện gì anh cũng nhịn em hết.
- Đâu cần phải như vậy, yêu em là đủ rồi, cả bé Nam nữa
-Tất nhiên là yêu hai mẹ con, mẹ con em là cuộc đời của anh mà.
Cả hai im lặng một lát. Vân đang nghĩ tới Linh, cô hỏi một cách quan tâm thật lòng:
-Em nghe nội bảo cô ta không chịu nhận tiền nội cho, vậy anh sẽ làm gì?
Tuấn nói như sửa:
-Không phải là không nhận, mà là đòi quá đáng, anh cảm thấy khó xử lắm.
-Anh có muốn em giúp gì không?
-Cách giúp hay nhất là em hãy cùng chia sẻ với anh, ở bên anh những lúc anh gặp rắc rối, và đừng né tránh khi Linh gọi anh.
-Vậy đêm qua cô ta gọi anh để làm gì?
Tuấn nói thật lòng:
-Cô ta vờ bệnh để gọi anh tới.
Vân tròn mắt:
-Phải làm như vậy lận sao?
Cô lặng thinh suy nghĩ. Và hiểu điều đó rất dễ. Khi đã tuyệt vọng, người ta có thể nghĩ ra mọi cách để níu kéo, kể cả nói dối. Nhưng như vậy cũng đâu có được gì.
Cô nói chậm rãi:
-Linh là người thực tế, nếu là em, em sẽ bỏ cuộc ngay, sẽ nhận điều kiện của nội và xây dựng lại cuộc sống của mình.
-Anh cũng ngạc nhiên khi thấy cô ta trở nên thiếu thực tế như vậy, cô ta muốn làm em đâu khổ.
- Để làm gì, em có lỗi gì với cô ta, chẳng phải là em đã từng im lặng sao?
Tuấn nói qua chuyện khác:
-Em thật dại dột khi im lặng kiểu đó, vì sự lặng thinh của em mà Linh không biết sợ em. Và trở nên tự tin, muốn lấn lướt.
Vân nhím mày đăm chiêu:
-Không phải em hèn nhát né tránh, em giành giật để làm gì, khi anh không yêu em. Điều mà em làm là chiếm lĩnh trái tim, khi người ta yêu được mình, tự nhiên người ta sẽ không nghĩ tới ai khác nữa.
Tuấn nhìn cô chăm chú. Rồi nói như nhận xét:
-Anh không hiểu nổi tại sao trước đây anh cứ nghĩ em rỗng tuếch. Tại sao em thích làm cho người ta ghét mình vậy?
Anh luồn tay trong tóc cô, nói nhỏ:
-Trong khi em rất dễ thương.
-Từ đây về sau, thỏa thuận là không nhắc đến Linh nữa nhé, em phải vất vả lắm mới quên được chuyện cũ, anh giúp em nhé.
Tuấn nắm chặt tay cô, gật đầu:
-Sẽ không nhắc tới nữa, có điều nếu cô ta gọi anh, em đừng giận, nhất là đừng không nói tới mặt anh.
Vân cười bí mật:
-Em biết cách giữ những gì cũa mình đấy, với điều kiện phải là của riêng mình, em đã nói rồi, em...
Tuấn ngắt lời:
-Không thích xài đồ chung.
Khi nói câu đó, anh bật cười:
-Em có cách dùng từ ngộ nghĩnh thật.
-Nhưng nó chính xác lắm đấy.
Cô nằm im suy nghĩ một lúc. Rồi nói như quyết định:
-Lúc này bé Nam thân với dì Phương lắm rồi em sẽ đến công ty làm cho anh.
-Tuyệt vời.
-Cái gì tuyệt?
-Anh thích cảm giác có em bên cạnh anh
-Em không hẳn là dễ chịu đâu nhé, sẽ có lúc em bắt anh phải nhịn em đấy.
-Cũng đâu có sao.
-Và vô cùng cứng rắn
-Anh chấp nhận được.
Không nghe Vân nói gì thêm, một lát sau anh hỏi lại:
-Còn gì nữa không?
-Còn nhiều lắm, rồi anh sẽ biết, nhưng em không hiền như anh tưởng đâu.
-Anh đã nói chấp nhận hết mà.
-Không nổi nóng đấy nhé, anh mà quát em như lúc trước thì em sẽ làm cho anh hối hận.
Tuấn bật cười với cách hăm dọa của cộ Rồi anh kề môi trên mặt cô:
-Anh muốn...
Vân đẩy anh ra:
-Em hiểu rồi, nhưng không cho đâu, anh tham lắm.
Tuấn không trả lời cô, nhưng vẫn xiết cô vào người. Cưới nhau mấy năm, vậy mà đến bây giờ mới thật sự có sự gần gũi thế này. Anh thấy nó quý và muốn sống cho hết mình với Vân. Như đòi lại những cái mà trước đây cô không hề cho.
Chưa bao giờ anh thấy yêu cô như lúc này.