Dịch giả: Cao Tự Thanh
Hồi 40
Đợi thỏ vẫn ngờ cày dễ đợi
Giăng câu mới hối ngọn khôn giăng

     HIẾC KIỆU KHIÊNG HỒNG PHU NHÂN VỪA ĐI KHỎI, Vi Tiểu Bảo đang định quay vào, lại có một chiếc kiệu lớn tới dừng trước cổng, là Tri phủ Dương Châu tới bái kiến. Vi Tiểu Bảo thấy người đẹp đã tới tay cứ từng người từng người rời đi, trong lòng khó chịu, bực bội hỏi “Ngươi tới đây làm gì?”.
Tri phủ Ngô Chi Vinh thỉnh an làm lễ, nói “Ty chức có chuyện quân vụ cơ mật bẩm cáo với đại nhân”. Vi Tiểu Bảo nghe bốn chữ “Quân vụ cơ mật” mới cho y vào, nghĩ thầm “Nếu không phải là chuyện đại sự cơ mật, thì ta sẽ đánh cho ngươi một trận vào mông”.
Vào tới thư phòng, Vi Tiểu Bảo tự ngồi xuống, cũng không mời y ngồi, hỏi “Quân vụ cơ mật gì đấy?”. Ngô Chi Vinh nói “Xin đại nhân cho tả hữu lui ra”. Vi Tiểu Bảo xua tay ra hiệu cho thân binh lui ra. Ngô Chi Vinh bước tới gần y, hạ giọng nói “Khâm sai đại nhân, chuyện này không phải tầm thường, đại nhân tâu lên hoàng thượng, là một công lao không nhỏ đâu. Ty chức cũng trộm được đội phúc ấm của đại nhân. Vì thế ty chức nghĩ bụng trước tiên đừng cáo bẩm với Phủ đài, Phiên đài hai vị đại nhân là hơn”. Vi Tiểu Bảo cau mày nói “Đại sự gì mà quan trọng như thế?”.
Ngô Chi Vinh nói “Bẩm đại nhân, hoàng thượng phúc khí lớn, đại nhân phúc khí lớn, mới khiến ty chức nghe ngóng được tin tức quan trọng này”. Vi Tiểu Bảo hừ một tiếng, nói “Ngô đại nhân ngươi phúc khí cũng lớn lắm”. Ngô Chi Vinh nói “Không dám, không dám. Ty chức đội ơn hoàng thượng, được Khâm sai đại nhân đề bạt, ngày đêm chỉ nghĩ cách làm sao báo đáp. Hôm qua sau khi bồi tiếp đại nhân thưởng hoa thược dược ngoài chùa Thiền Trí, nghĩ tới phong thái đàm luận của đại nhân, trong lòng vô cùng khâm phục ngưỡng mộ, chỉ mong có thể hàng ngày làm đương sai cho đại nhân, lúc nào cũng được nghe đại nhân chỉ giáo”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy thì hay lắm. Ngươi không cần làm chức Tri phủ nữa. Ta thấy ngươi thông minh lanh lợi, không bằng... không bằng... ờ...”. Ngô Chi Vinh cả mừng, vội vàng thỉnh an, nói “Đa tạ đại nhân tài bồi”.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Không bằng làm Môn phòng canh cửa cho ta, nếu không thì khiêng kiệu cho ta. Ta hàng ngày ra ngoài, thì ngươi sẽ được nhìn thấy ta, hô hô, hô hô!”. Ngô Chi Vinh cả giận, hơi thoáng biến sắc, nhưng lại lập tức tươi cười nói “Thế thì tốt quá. Làm Môn phòng cho đại nhân tự nhiên là hơn làm Tri phủ Dương Châu rồi. Ty chức bình thời phái không ít bọn lêu lổng đi khắp nơi nghe ngóng tin tức, nếu có người mang lòng phản nghịch, phỉ báng hoàng thượng, nói xấu đại thần, ty chức sẽ lập tức biết ngay. Những tội lớn dùng lời lẽ yêu mỵ mê hoặc lòng người, làm loạn kỷ cương ấy, trước nay ty chức luôn nghiêm khắc trừng trị”. Vi Tiểu Bảo ủa một tiếng, nghĩ thầm người này đổi giọng khác, nhẹ nhàng tránh qua chuyện Môn phòng, phu kiệu không nhắc tới câu nào, rất hiểu đạo lý làm quan, rất là không kém.
Ngô Chi Vinh lại nói “Ví dụ bọn buôn bán lính trốn, bọn vô lại ở chợ búa thì ăn nói bậy bạ vài câu cũng không hại gì lắm, cần nhất là phải đề phòng những người đọc sách. Loại người này làm thơ viết văn, vẫn thường lấy những chuyện thời cổ ra mỉa mai triều đình, người bình thường nhìn qua, thường không nghĩ tới dụng ý mượn xưa nói nay độc ác của họ”. Vi Tiểu Bảo nói “Người khác nhìn thấy không hiểu thì cũng chẳng hại gì”.
Ngô Chi Vinh nói “Vâng, vâng. Tuy là như thế, nhưng rốt lại lòng dạ ấy cũng đáng giết, loại thơ văn đại nghịch bất đạo ấy thì muôn ngàn lần không thể để cho lưu độc ra thiên hạ”. Rồi rút trong tay áo ra một quyển sách viết tay, hai tay đưa lên, nói “Xin đại nhân xem, đây là một tập thơ hôm qua ty chức lấy được”. Nếu y lấy trong tay áo ra một tập ngân phiếu dày, nhất định Vi Tiểu Bảo sẽ lập tức đổi vẻ mặt, nhưng thấy là một quyển sách đã rất thất vọng, lại nghe nói là thi tập, lập tức ngáp dài một cái, cũng không đưa tay cầm lấy, ngẩng đầu lên trời không thèm nhìn tới.
Ngô Chi Vinh hơi nhăn nhó, hai tay bưng tập thơ từ từ rút lại, nói “Hôm qua lúc trong tiệc rượu có một cô gái hát bài thơ mới, là miêu tả gái quê ở Dương Châu, đại nhân nghe rất không thích, ty chức bèn đi điều tra thi tập của người ấy, phát giác trong đó quả nhiên có không ít câu đại nghịch phạm vào điều cấm”. Vi Tiểu Bảo nghênh ngang nói “Thế à?”. Ngô Chi Vinh giở tập sách ra, chỉ vào một bài thơ nói “Xin đại nhân xem, bài này có nhan đề là Hồng Vũ đồng pháo ca, gã Tra Thận Hành này là tả một khẩu pháo đồng mà Chu Nguyên Chương tiền triều đã dùng”. Vi Tiểu Bảo vừa nghe thấy, lại cảm thấy hứng thú, liền hỏi “Chu Nguyên Chương cũng từng bắn đại pháo à?”.
Ngô Chi Vinh nói “Vâng, vâng. Hiện nay thánh thiên tử nhà Đại Thanh chúng ta ở ngôi, mà họ Tra này đi làm thơ ca tụng pháo đồng của Chu Nguyên Chương, không phải không khiến mọi người hoài niệm tiền triều sao? Bài thơ này khoe khoang oai phong của Chu Nguyên Chương, đã là không nên, bốn câu cuối cùng lại viết: Ta tới thấy ngươi trong gai góc, Cùng với núi sông buồn tang tóc. Man Di nghĩ tới lệ ròng ròng, Có tình ai lại không than khóc? Người này lòng mang ý khác, điều không gì rõ ràng hơn. Đại Thanh chúng ta phụng thiên thừa vận, khu trừ họ Chu nhà Minh, bách tính vui mừng nhảy nhót còn không kịp, tại sao người này nhìn thấy một khẩu đại pháo của Chu Nguyên Chương lại muốn khóc núi sông, lại muốn rơi nước mắt?”[43]
Vi Tiểu Bảo nói “Khẩu pháo đồng này ở đâu? Ta muốn tới đó xem. Còn bắn được không? Hoàng thượng rất thích đại pháo”. Ngô Chi Vinh nói “Theo như trong bài thơ nói thì khẩu pháo đồng này là ở Kinh Châu”. Vi Tiểu Bảo làm mặt lạnh, nói “Nếu đã không phải ở Dương Châu thì ngươi tới đây chót chét cái gì? Ngươi là Tri phủ Dương Châu chứ không phải Tri phủ Kinh Châu, lúc nào ngươi làm Tri huyện ở Kinh Châu thì hãy tới tra xét chuyện pháo đồng”. Ngô Chi Vinh hoảng sợ giật mình, nghĩ thầm đi làm Tri huyện ở Kỉnh Châu là bị giáng chức, chuyện này không nên nói tới nữa. Lúc ấy lập tức cất tập thơ vào tay áo, lại lấy ra hai quyển sách khác, nói “Khâm sai đại nhân, trong thơ của Tra Thận Hành chỉ có vài chỗ hơi không ổn, đại nhân ra ơn không tra cứu nữa. Nhưng hai bộ sách này thì ngàn vạn lần không thể bỏ qua không đếm xỉa tới”. Vi Tiểu Bảo cau mày nói “Lại là thằng đầy tớ nào đấy?”.
Ngô Chi Vinh nói “Một bộ là Quốc thọ lục của Tra Y Hoàng làm ra, tất cả văn tự trong đó đều tán dương bọn phản nghịch chống Thanh, một bộ là thi tập của Cố Viêm Vũ, lại càng vô quân vô thượng, vô pháp vô thiên”.
Vi Tiểu Bảo thầm hoảng sợ “Cố Viêm Vũ tiên sinh và sư phụ mình đều là Tổng quân sư trong Liên minh giết rùa đen. Tại sao sách của y lại rơi vào tay viên quan này? Không biết trong đó có nhắc tới Thiên địa hội bọn mình không?”. Liền hỏi “Trong sách viết những gì, ngươi nói rõ xem”.
Ngô Chi Vinh thấy Vi Tiểu Bảo đột nhiên quan tâm, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, giở quyển Quốc thọ lục ra, nói “Bẩm đại nhân, bộ sách này đều đem bọn nghịch tặc phản Thanh nói là trung thần nghĩa sĩ. Trong thiên Truyện Chủ sự bộ Binh được tặng Giám sát Ngự sử Tra tử là thuật chuyện nghịch tặc Tra Mỹ Kế anh em họ của y chống cự nhà Đại Thanh ta, nói y câu kết với bọn phản tặc, đối địch với vương sư thế nào”, rồi đưa ngón trỏ tay phải chỉ vào sách, đọc “Ngày mười bảy tháng tư, quân Thanh đánh trấn Viên Hoa, rút lui qua đường Thông Viên. Mỹ Kế đốc suất nghĩa sư Lăng, Dương, Chu, Vương, năm trăm chiến thuyền, hơn năm ngàn quân, đều chít khăn trắng, sau giờ Ngọ đua nhau xuất phát đuổi kịp, chém được hơn trăm thủ cấp, thắng lớn. Giặc sợ, lên bờ tháo chạy. Đại nhân người xem, y gọi bọn nghịch tặc là Nghĩa sư, lại gọi vương sư Đại Thanh chúng ta là Giặc, há không phải là rất đáng chết sao?”.
Vi Tiểu Bảo hỏi “Còn trong sách của Cố Viêm Vũ viết những gì?”. Ngô Chi Vinh đặt quyển Quốc thọ lục xuống, cầm tập thơ của Cố Viêm Vũ lên, lắc đầu nói “Thơ của người này làm, không bài nào không có lời lẽ mưu phản bạn nghịch. Bài này nhan đề là Khương Hô, rõ ràng có ý bài bác chê bai nhà Đại Thanh ta”. Y tay chỉ vào câu thơ, miệng đọc:
“u vàng nước ta vốn không khuyết, Mối loạn rợ Di gây tội nghiệt. Trưng binh vì Kiến Châu, Thu lương vì Kiến Châu. Thổ ty làm phản Tây Thục lo, Yêu dân gây biến Sơn Đông sầu. Đến nỗi Thần châu thành loạn lạc, Ai người hăng hái lo bày mưu.
Tràn ngập kinh đô tới Tề Lỗ, Phá huyện cướp thành khôn kể số. Mổ bụng moi gan, chém đầu cắt cổ, Lấy đầm đong thây. May được làm tù, thì làm Man Di, tiếng Di líu lo, cưa răng cà nướu. Dựng cờ Man, đi xe bò. Nhìn ngàn thành chừ máu chảy, bắt gái đẹp chừ như hoa. Than ôi, rợ Di hung tàn như thế, mà nói trời muốn giao cho họ quốc gia...”.
Vi Tiểu Bảo xua tay nói “Không cần đọc nữa, líu la líu lo, không biết là nói gì cả”. Ngô Chi Vinh nói “Bẩm đại nhân, bài thơ này nói người Mãn Châu chúng ta là Man Di, nói rõ triều đình vì đánh nhau với người Mãn Châu ở Kiến Châu mà trưng binh thu lương, đến nỗi thiên hạ đại loạn. Lại nói người Mãn Châu chúng ta hạ thành giết người, mổ bụng moi gan, cướp đoạt gái đẹp”. Vi Tiểu Bảo nói “Té ra là thế. Cướp đoạt gái đẹp thì rất hay. Quân Thanh đánh phá Dương Châu, không phải đã giết rất nhiều bách tính sao? Nếu không phải vì chuyện ấy, thì tại sao hoàng thượng lại miễn thuế cho Dương Châu ba năm? Ờ, gã Cố Viêm Vũ này làm thơ cũng rất thành thật”.
Ngô Chi Vinh giật nảy mình, nghĩ thầm “Ngươi còn nhỏ tuổi, rất không biết nặng nhẹ. Câu này may là ngươi nói ra, chứ nếu ở miệng người khác mà ta báo lên trên, thì cái mũ sa trên đầu ngươi còn đội được nữa không?”. Nhưng y biết Vi Tiểu Bảo rất được hoàng đế sủng ái, làm sao dám lớn mật đối đầu với Khâm sai đại thần? Bèn dạ mấy tiếng liên tiếp, tươi cười nói “Đại nhân quả nhiên cao kiến, chỗ bế tắc của ty chức lập tức được khai thông. Xin đại nhân chỉ giáo về bài Tỉnh trung Tâm sử ca này, đầu bài thơ này có một bài tựa dài, quả thật vô cùng ngông cuồng”, rồi bưng quyển sách lên, lắc đầu ngoẹo cổ đọc:
“Mùa đông năm Sùng Trinh thứ mười một, dưới cái giếng cạn lâu ngày ở chùa Thừa Thiên trong phủ thành Tô Châu đào được một cái hộp, ngoài viết mấy chữ Đại Tống Thiết hàm kinh, rất chắc rất nặng” (Đại nhân, đây là nói lấy được dưới giếng một cái hộp sắt. Vi Tiểu Bảo nói “Hộp sắt à? Trong đó có vàng bạc châu báu không?”). Trong có một quyển sách, nhan đề là Tâm sư, có câu “Di thần nhà Đại Tống là Trịnh Tư Tiều trăm lạy niêm phong”. Tư Tiều hiệu Sở Nam, là di dân nhà Tống, sử sách có ghi chép. Lúc cất giấu sách là năm Đức Hựu thứ chín. Nhà Tống đã mất, nhưng vẫn ngày đêm mong mỏi Trần Thừa tướng, Trương Thiếu bảo thống lãnh quân ở hài ngoại khôi phục giang sơn ba trăm năm của nhà Đại Tống (Đại nhân, trong văn chương nói chuyện nhà Tống nhưng thật ra là ám chỉ chuyện Đại Thanh, Cố Viêm Vũ mong mỏi nghịch tặc họ Trịnh Đài Loan thống lãnh quân phản nghịch ở hải ngoại trở về khôi phục giang sơn nhà Minh), đánh đuổi Hồ Nguyên nơi Hán Bắc, đến nỗi khóc lớn rơi lệ, khấn vái trời đất, thề với thần linh, nói khí vận chuyển dời, ắt có một ngày đổi Man Di thành Hoa Hạ (Đại nhân, y chửi người Mãn Châu là Thát Đát, muốn đánh đuổi chúng ta đi. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi là người Mãn Châu à?”. “Cái đó... cái đó... ty chức là nô tài của hoàng thượng nhà Đại Thanh, thuộc hạ của đại nhân người Mãn Châu, đó là một lòng một dạ coi mình là người Mãn Châu rồi”).
“Lúc ấy người trong quận nhìn thấy không ai không cúi đầu kinh ngạc. Tuần phủ Đô viện Trương công Quốc Hùng cho khắc ìn ra để lưu truyền, lại dựng đền thờ Sở Nam, cất cái hộp ấy vào đền. Không bao lâu thì gặp quốc nạn, tất cả đều như cuối niên hiệu Đức Hựu. Than ôi, xót thay! (Đại nhân, quân Đại Thanh vào cửa quan là cứu dân đánh kẻ có tội, mà Cố Viêm Vũ lại nói là quốc nạn, lại nói Than ôi xót thay, dụng tâm của người này cần gì phải hỏi nữa?).
“Sách ấy truyền lên phương bắc rất ít, mà sau biến cố lại có nhiều người sợ không dám đưa ra, đã hơn ba mươi năm không thấy sách ấy, mà nay lại thấy trong nhà họ Chu ở Đương Bình. Lúc trước sách ấy vừa ra đời, Thái thú Thái Thương Tiền quân Túc vịnh hai bài thơ, Quy sinh Trang ở Côn Sơn họa lại tám bài. Đến khi Chiết Đông bị hãm, Trương công chạy về Đông Dương, chết ở trong đầm. Tiền quân tránh ra hải ngoại, chết tại núi Lang Kỳ. Quy sinh còn có tên là Tộ Minh, tính rất khảng khái khích liệt, cuối cùng vì đói mà chết (Đại nhân, ba tên phản nghịch này đều là loạn dân không chịu thần phục nhà Đại Thanh ta, may là chết sớm, nếu không thì không bị chết chém cả nhà tịch biên gia sản không xong)”.
“Chỉ có ta bất tài, nổi chìm trên đời, buồn năm tháng lâu mà ngày qua, gặp lưới cấm giăng mà càng nhặt (Đại nhân, y nói triều đình tra xét nghiêm cấm văn chương phản nghịch càng lúc càng chặt chẽ, nhưng thằng đầy tớ này vẫn cứ trên mặt mọc lông, ngang nhiên không sợ), nhưng gặp người hiền thì nghĩ chuyện giúp đỡ, một mình không sợ, nên phát dương việc ấy, để mọi người thấy làm bề tôi gặp cơn biến loạn vẫn phải giữ phép thường, vì thế làm bài ca này”.
Vi Tiểu Bảo nghe thấy liên tiếp ngáp dài, chỉ vì muốn biết trong sách Cố Viêm Vũ viết những gì, nên cố nhẫn nại nghe cho hết, sau cùng nghe y đọc xong cả bài tựa dài, liền hỏi “Hết chưa?”. Ngô Chi Vinh nói “Bên dưới là thơ”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu không có gì quan trọng thì không cần đọc”. Ngô Chi Vinh nói “Rất quan trọng, rất quan trọng”, rồi đọc:
“Có Tống di thần Trịnh Tư Tiều, Đau chuyện Hồ Nguyên thay chín miếu. Sức lể làm sao đỡ vạc nghiêng, Cô trung muốn gởi sông Tương hiểu. Làm một quyển sách tên Tâm sử, Muôn thuở ấy lòng lòng lẽ ấy. Hộp sắt đem chôn nơi giếng sâu, Trẫm lạy lòng son nay lại thấy. Hồ lỗ trăm năm chưa thấy qua, Thánh vương lấy lại được sơn hà... (Đại nhân, câu Hồ lỗ trăm năm chưa thấy qua, thật là rất đáng chết. Y rủa nhà Đại Thanh ta sẽ hưởng nước không được trăm năm, nói người Hán sẽ có một bậc thánh vương sẽ lấy lại sơn hà. Lấy lại sơn hà là thế nào? Đó chính là lật đổ nhà Đại Thanh ta đấy)”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta nghe hoàng thượng nói nhà Đại Thanh chỉ cần đối xử tốt với bách tính thì sẽ giữ vững được giang sơn, nếu không cho dù nói suông ngàn năm muôn năm gì gì cũng chỉ uổng phí. Có một người ngoại quốc tên Thang Nhược Vọng, y làm Giám chính Khâm thiên giám, ngươi có biết không?”. Ngô Chi Vinh nói “Vâng, ty chức đã nghe qua”. Vi Tiểu Bảo nói “Người ấy làm một bộ lịch thư, tính toán được hai trăm năm. Có người tố cáo y, nói thiên hạ của nhà Đại Thanh là muôn muôn năm, tại sao chỉ tính có hai trăm năm. Lúc ấy Ngao Bái cầm quyền, rất là hồ đồ, lại muốn chém đầu y. May là hoàng thượng thánh minh, chửi Ngao Bái một trận, lại chém đầu người tố cáo, giết hết cả nhà tịch biên gia sản. Hoàng thượng rất không thích người ta vu oan cho người tốt, lấy những câu ma quỷ nhà Đại Thanh có thiên hạ một trăm năm, hai trăm năm gì đó để hại người. Hoàng thượng nói người làm quan tốt thật sự nhất định là thương yêu bách tính, làm việc đương sai cho triều đình thật tốt. Còn như vu cáo người khác, cứ bới móc tội lỗi trong thơ văn ấy à, cái đó gọi là tìm xương trong trứng gà, đó là loại gian thần mặt vằn vện, sai ta nếu gặp loại đầy tớ ấy thì cứ lập tức trói lại đem chém con mẹ nó đi”.
Vi Tiểu Bảo có ý che chở cho Cố Viêm Vũ, sợ Ngô Chi Vinh tố cáo với mình không được lại đi tố cáo với viên quan khác, gây ra chuyện lớn, càng nói lời lẽ vẻ mặt càng giận dữ, định dọa cho Ngô Chi Vinh trở đi không dám nhắc tới chuyện này nữa. Y không biết sở dĩ Ngô Chi Vinh làm được tới chức Tri phủ toàn là nhờ việc tố cáo bộ Minh sử do Trang Đình Long ở Hồ Châu Chiết Giang soạn đã dùng chính sóc nhà Minh, lại có những câu bất kính với nhà Thanh. Bới móc văn tự ngục để cầu công danh phú quý vốn là bản lãnh cầm tay của người này.
Lần này Ngô Chi Vinh tìm được chỗ nắm đằng cán trong thơ văn của Cố Viêm Vũ, Tra Y Hoàng, mừng rỡ khôn xiết, cho là phúc lộc trời cho, có thể được thăng luôn ba cấp, nào ngờ Khâm sai đại nhân lại nói ra một tràng như vậy. Y nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm “Mình lôi ra vụ án Minh sử là Ngao Bái đại nhân đích thân ra tay. Ngao Bái đại nhân bị hoàng thượng cách chức xử tội, xem ra tính tình hoàng thượng và Ngao Bái đại nhân hoàn toàn khác nhau, lần này hỏng bét rồi”. Khang Hy bắt được Ngao Bái thế nào, nói ra cũng không vinh dự gì lắm, các đại thần biết ý hoàng thượng, nên trong quan trường rất ít người bàn bạc, Ngô Chi Vinh quan chức nhỏ bé, lại làm quan ở tận Dương Châu, không biết Ngao Bái đại nhân người tri âm duy nhất trong đời của y là chết dưới tay vị Vi đại nhân trước mặt, nếu không đã càng hồn phi phách tán.
Vi Tiểu Bảo thấy y mặt xám như tro, run lên cầm cập, trong lòng mừng thầm, hỏi “Đọc xong chưa?”. Ngô Chi Vinh nói “Bài thơ này còn... còn một nửa nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Đoạn sau nói gì thế?”. Ngô Chi Vinh run rẩy đọc:
“Hoàng Hà đã trong người chẳng đợi. Trầm trầm thủy phủ còn soi rọi. Chợt thấy kỳ thư trên thế gian, Lại ghê ngựa giặc ngập giang san. Trời hay thế đạo sắp đổi dời, Nên cho sách ấy lại ra đời. Hơn ba mươi năm lại nhìn thấy, Đồng tâm đồng điệu lại cùng thời. Lục ông đã tới Nhai Môn chết, Tin Quốc quên mình tới Yên thị. Ngày trước ngâm thơ viếng cổ nhân, Lá rụng tre buồn ma núi tủi. Than ôi! Những bọn Bồ Hoàng sao mà đông! Sở Nam thấy đó đau lòng không?[44]
Y đọc tới mức hơi sau không tiếp hơi trước, cũng không dám chen vào giải thích, rốt lại cũng đọc xong, trên trang sách lấm tấm mồ hôi.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Bài thơ này cũng không có gì, nhưng nói ma núi gì đó, bà mặt vàng gì đó, kể cũng thú vị”. Ngô Chi Vinh nói “Bẩm đại nhân, hai chữ Bồ Hoàng là chỉ Bồ Thọ Canh và Hoàng Vạn Thạch nhà Tống đầu hàng nhà Nguyên làm quan to, đây là châm chọc những người Hán làm quan lại cho nhà Đại Thanh”. Vi Tiểu Bảo sa sầm mặt, dằn giọng nói “Ta nói là Bà mặt vàng thì là Bà mặt vàng. Mặt vợ ngươi có vàng không? Tại sao người ta làm thơ trêu chọc Bà mặt vàng, mà ngươi lại thấy không được?”[45].
Ngô Chi Vinh lui lại một bước, hai tay run lên, bịch một tiếng, tập thơ rơi xuống đất, nói “Vâng, vâng. Ty chức đáng chết”.
Vi Tiểu Bảo thừa cơ phát tác, quát “To gan! Ta kính đọc chỉ dụ của hoàng thượng, giảng giải cho ngươi. Ngươi là một viên quan nhỏ, lại dám vứt cái này ném cái kia trước mặt ta! Ngươi coi thường thánh dụ của hoàng thượng, không phải là tạo phản à?”.
Huỵch một tiếng, Ngô Chi Vinh hai gối quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa, nói “Đại... đại nhân tha mạng, tha... tha tội cho tiểu nhân nói bậy”. Vi Tiểu Bảo cười gằn nói “Ngươi vứt đồ vật trước mặt ta, lên cơn giận, chuyện đó cũng thôi, nhiều lắm cũng chỉ là tội khinh mạn Khâm sai đại thần, nặng thì chém đầu, nhẹ thì sung quân, cũng chỉ là chuyện nhỏ...”. Ngô Chi Vinh vừa nghe nói chuyện sung quân chém đầu còn ghê gớm hơn, lại càng dập đầu như giã tỏi, nói “Đại nhân khoan hồng đại lượng, tiểu... tiểu... tiểu nhân biết tội rồi”. Vi Tiểu Bảo quát “Ngươi coi thường thánh dụ của hoàng thượng, giỏi lắm! Cả nhà ngươi từ vợ, tiểu thiếp, con trai, con gái, mẹ vợ, mẹ chồng, a hoàn, tình nhân, tất cả đều lôi ra chém tất”. Ngô Chi Vinh toàn thân rung lên như rây bột, răng gõ vào nhau cầm cập thành tiếng, không nói ra lời được nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy dọa y đã đủ, quát hỏi “Cố Viêm Vũ đang ở đâu?”. Ngô Chi Vinh run lên nói “Bẩm... bẩm đại nhân, y... y... y đang ở...”, răng cắn vào lưỡi, nói không rõ ràng, qua một lúc mới run rẩy nói “Ty chức lớn mật, đã bắt Cố Viêm Vũ và họ Tra, còn... còn có một người họ Lã, đều... đều giam tại phủ nha”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Ngươi đã khảo vấn chưa? Họ nói gì rồi?”.
Ngô Chi Vinh nói “Ty chức chỉ là tùy tiện hỏi cung vài câu, ba người bọn họ cái gì cũng không chịu khai”. Vi Tiểu Bảo nói “Có đúng là họ không nói gì cả không?”. Ngô Chi Vinh nói “Không... không có. Chỉ có điều... chỉ có điều lục soát trong người họ Tra lấy được một lá thư có quan hệ rất lớn, xin đại nhân xem”. Nói xong lấy trong người ra một cái túi vải, mở túi lấy ra một phong thư, hai tay đưa lên. Vi Tiểu Bảo không cầm lấy, hỏi “Lại là thơ văn gì đấy?”.
Ngô Chi Vinh nói “Không, không phải. Đây là của Đề đốc Quảng Đông Ngô... Ngô Lục Kỳ viết”.
Vi Tiểu Bảo nghe bảy chữ “Đề đốc Quảng Đông Ngô Lục Kỳ” thì giật nảy mình, vội hỏi “Ngô Lục Kỳ à? Y cũng biết làm thơ à?”. Ngô Chi Vinh nói “Không phải. Ngô Lục Kỳ bí mật âm mưu tạo phản, bức thư này là bằng chứng như núi, y không sao chối được. Mới rồi ty chức nói quân vụ cơ mật, một công lao lớn, chính là việc này”. Vi Tiểu Bảo ủa một tiếng, trong bụng kêu thầm “Hỏng bét!”.
Ngô Chi Vinh lại nói “Bẩm đại nhân, người đọc sách làm thơ viết văn, có chút lời lẽ phản nghịch, nhưng đại nhân minh đoán, nói không hề gì, ty chức mười phần khâm phục. Lời tục có câu rất hay là Tú tài tạo phản ba năm không xong, chắc cũng không thành mối nguy lớn. Có điều Ngô Lục Kỳ thống quản binh quyền một tỉnh, y muốn dấy quân làm loạn, nếu triều đình không tiên phát chế nhân, thì... thì không xong đâu”. Y nói tới chuyện Ngô Lục Kỳ tạo phản, mồm mép lập tức trở lại lanh lợi. Nãy giờ y vẫn quỳ dưới đất, thấy Vi Tiểu Bảo vẻ mặt âm trầm bất định, rõ ràng mười phần quan tâm tới chuyện này, bèn từ từ đứng lên. Vi Tiểu Bảo hừ một tiếng, trừng mắt nhìn y. Ngô Chi Vinh hoảng sợ, vội quỳ xuống trở lại.
Vi Tiểu Bảo nói “Trong đó viết cái gì thế?”. Ngô Chi Vinh nói “Bẩm đại nhân, chữ nghĩa trong thư mười phần bí ẩn, y nói phía tây nam sắp có chuyện lớn, đúng là lúc đại trượng phu kiến công lập nghiệp. Y mời họ Tra tới Quảng Đông chỉ dạy cơ nghi. Trong thư nói: Muốn làm chuyện lớn như Trung Sơn, Khai Bình, không mời Thanh Điền tiên sinh vận trù thì không thể thành công. Đây rõ ràng là một lá thư phản”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi lại ăn nói bậy bạ rồi. Phía tây nam sắp có chuyện lớn, ngươi có biết chuyện gì không? Ngươi là một viên quan nhỏ, làm sao biết được quyết sách bí mật của hoàng thượng và triều đình?”. Ngô Chi Vinh nói “Vâng, vâng. Có điều lá thư của y rõ ràng là nói chuyện tạo phản, quả thật không thể coi thường”.
Vi Tiểu Bảo cầm lấy phong thư, rút lá thư ra, chỉ thấy trên giấy viết đầy chữ to bằng nhân hạt đào, chỉ thấy màu mực rất đậm, nét bút rất thô chứ một chữ cũng không biết, nói “Trong thư đâu có nói chuyện tạo phản”.
Ngô Chi Vinh nói “Bẩm đại nhân, lời lẽ tạo phản đương nhiên là không công khai viết ra. Ngô Lục Kỳ là muốn làm Trung Sơn vương, Khai Bình vương, mời họ Tra tới làm Thanh Điền tiên sinh, đó chính là tạo phản rồi”.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Nói bậy! Người làm quan ai lại không muốn được phong vương phong công? Chẳng lẽ ngươi không muốn à? Vị Ngô Quân môn này công lao rất lớn, y muốn lập một công lớn khác cho triều đình, mong mỏi hoàng thượng phong y làm vương gia, như vậy là rất có lòng trung đấy chứ”.
Ngô Chi Vinh sắc mặt cực kỳ nhăn nhó, nghĩ thầm “Nói chuyện với loại người bất học vô thuật nhà ngươi thật là chuyện gì cũng không nói rõ được. Hôm nay ta đã đắc tội với ngươi, nếu không từ chuyện này mà lập công, thì tiền đồ của ta không sao giữ được”. Lúc ấy cố gắng kìm chế, tươi cười nói “Bẩm đại nhân, triều Minh có hai vị đại tướng quân, một người tên Từ Đạt, một người tên Thường Ngộ Xuân”.
Vi Tiểu Bảo từ nhỏ đã nghe tiên sinh kể chuyện kể Đại Minh Anh liệt truyện, chuyện cũ nhà Minh khai quốc đã nghe thuộc lòng, vừa nghe y nói tới hai đại tướng Từ Thường, lập tức tinh thần phấn chấn, khác hẳn với vẻ thiu thiu muốn ngủ lúc y đọc văn thơ mới rồi, cười nói “Hai vị đại tướng quân ấy oai phong tám mặt, rất là lợi hại. Ngươi có biết Từ Đạt dùng binh khí gì không? Thường Ngộ Xuân dùng binh khí gì không?”.
Đây lại trở lại khảo xét Ngô Chi Vinh, y vì vụ án Minh sử mà được thăng quan tiến chức, về lịch sử triều Minh đã đọc thuộc lòng, nhưng Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân dùng binh khí gì lại không nói được, liền tươi cười nói “Ty chức học vấn nông cạn, quả thật không biết, xin đại nhân chỉ giáo”.
Vi Tiểu Bảo mười phần đắc ý, mỉm cười nói “Các ngươi chỉ biết đọc sách chết, nên những việc như thế lại không biết. Ta nói với ngươi nhé, Từ đại tướng quân là Nhạc Phi Nhạc gia gia nhà Tống chuyển sinh, sử dụng một ngọn thương Hỗn thiết điểm cương, hông đeo mười tám mũi Lang nha tiễn, bách bộ xuyên dương, không phát nào sai. Thường Ngộ Xuân là Trương Dực Đức người đất Yên thời Tam quốc chuyển sinh, sử dụng một ngọn xà mâu dài trượng tám, có sức khỏe muôn người khôn địch”. Kế kể chuyện Từ Thường hai tướng đại phá quân Nguyên, đều là nghe được từ miệng các tiên sinh kể chuyện, tự nhiên nhiều sự hoang đường, ít điều chân thực.
Ngô Chi Vinh quỳ dưới đất nghe y kể chuyện, đầu gối càng lúc càng tê, để lấy lòng y chỉ đành làm ra vẻ lắng nghe rất thú vị, luôn miệng khen ngợi, may là đã nghe y kể tới đoạn cuối cùng, liền nói “Đại nhân học rộng nhơ dai, ty chức vô cùng khâm phục. Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân công lao rất lớn, sau khi chết, Chu Nguyên Chương phong cho hai người tước vương, một người là Trung Sơn vương, một người là Khai Bình vương. Chu Nguyên Chương có một quân sư...”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng rồi. Quân sư ấy tên Lưu Bá Ôn, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết được ba ngàn năm về trước, một ngàn năm về sau”. Kế lại thao thao bất tuyệt kể chuyện Lưu Bá Ôn tài năng thông thiên triệt địa thế nào, mưu kế quỷ thần mạc trắc thế nào, lúc đánh trận lại cái gì trong cái gì mà cái gì ngoài ngàn dặm thế nào.
Ngô Chi Vinh hai gối tê dại, không nhịn được nữa, ngồi phệch xuống đất, tươi cười nói “Đại nhân kể chuyện thật hay quá, ty chức nghe tới mức xuất thần. n điển của đại nhân, ty chức muốn được đứng nghe, không biết được không?”. Vi Tiểu Bảo cười một tiếng, nói “Được, đứng lên đi”.
Ngô Chi Vinh vịn vào ghế từ từ đứng lên, nói “Bẩm đại nhân, Thanh Điền tiên sinh trong thư của Ngô Lục Kỳ chính là chỉ Lưu Bá Ôn. Lưu Bá Ôn là người Thanh Điền Chiết Giang. Ngô Lục Kỳ muốn làm Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, muốn họ Tra làm Lưu Bá Ôn”.
Vi Tiểu Bảo nói “Muốn làm Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân thì cũng tốt chứ. Họ Tra kia muốn làm Lưu Bá Ôn, hừ, chưa chắc y đã có bản lãnh như vậy. Ngươi nói Lưu Bá Ôn dễ làm lắm à? Bài Thiêu bính ca của Lưu Bá Ôn nói: Chín chín thanh đao tay nắm chặt, Rợ Hồ giết sạch mới ngừng tay, hà, lợi hại thật, lợi hại thật”.
Ngô Chi Vinh nói “Đại nhân thật thông minh tuyệt đỉnh, nói một câu là đúng. Ba người Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lưu Bá Ôn đều là đánh quân Nguyên, giúp Chu Nguyên Chương đánh đuổi người Hồ. Câu nói trong thư của Ngô Lục Kỳ rõ ràng là nói muốn khởi binh tạo phản, đánh giết người Mãn Châu”.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, nghĩ thầm “Dụng ý của Ngô đại ca chẳng lẽ ta lại không biết, cần gì ngươi phải nói? Lá thư này quả nhiên là cái cán rất lớn, may là gặp phải tay ta”. Lúc ấy liên tiếp gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai y, nói “Tốt lắm! Thật là may mắn! Nếu ngươi không tới nói chuyện này với ta, thì đại sự không hay rồi. Hoàng thượng nói ta là phúc tướng, quả nhiên là kim khẩu của thánh thượng, không thể sai chạy”.
Ngô Chi Vinh được y vỗ vai vài cái, lập tức xương cốt toàn thân mềm ra, chỉ cảm thấy từ khi lọt lòng mẹ đến nay chưa bao giờ được vinh dự thế này, bất giác cảm kích ứa nước mắt, nghẹn ngào nói “Đại nhân thương yêu như thế, ơn đức này ty chức cho dù tan xương nát thịt cũng khó báo đáp được. Đại nhân là phúc tướng, ty chức theo người làm phúc binh phúc tốt, phúc khuyển phúc mã, cũng là làm rạng rỡ tổ tiên”.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, đưa tay lên sờ sờ đầu y, cười nói “Tốt lắm, tốt lắm!”. Ngô Chi Vinh thân hình cao lớn, thấy y sờ lên đầu mình không tiện lắm, vội cúi đầu xuống cho y sờ. Lúc đầu Vi Tiểu Bảo nổi giận, Ngô Chi Vinh quỳ xuống dập đầu, đã bỏ mũ ra, Vi Tiểu Bảo bàn tay đè lên chỗ cạo trọc giữa đỉnh đầu y, từ từ vỗ ra phía sau, giống như vuốt một con chó đang vẫy đuôi xin thương xót, bàn tay mò tới sau gáy y, nghĩ thầm “Ta cũng không cần ngươi tan xương nát thịt, chỉ cần chém vào chỗ này con mẹ nó một đao”. Liền hỏi “Chuyện này ngoài ngươi ra còn có ai biết không?”.
Ngô Chi Vinh nói “Không có, không có. Ty chức biết việc có quan hệ trọng đại, quyết không dám nói hé ra nửa câu, nếu để tên nghịch tặc Ngô Lục Kỳ biết là âm mưu làm phản đã bị bại lộ, lập tức khởi sự, thì đại nhân và ty chức nửa điểm công lao cũng không có”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Chúng ta phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để Phủ đài, Phiên đài biết được, lại tâu báo lên triều đình trước, cướp mất công lớn của ngươi”. Ngô Chi Vinh trong lòng mừng rơn, liên tiếp thỉnh an, nói “Dạ, dạ. Toàn nhờ đại nhân tài bồi”.
Vi Tiểu Bảo cho lá thư của Ngô Lục Kỳ vào bọc, nói “Những thi tập này cứ để lại đây. Ngươi rón rén về giải mấy người bọn Cố Viêm Vũ tới, ta thẩm vấn minh bạch xong sẽ điểm binh mã sai người áp giải đưa về Bắc Kinh. Ta sẽ đích thân làm tập tâu bẩm lên hoàng thượng. Công lao lớn này thì ngươi là thứ nhất, ta cũng trộm được chút vinh dự đứng thứ hai”. Ngô Chi Vinh mừng rỡ khôn xiết, vội nói “Không, không, đại nhân là thứ nhất, ty chức là thứ hai”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Lúc ngươi gặp hoàng thượng nên nói những câu gì thì ta sẽ dạy kỹ cho ngươi. Chỉ cần hoàng thượng một phen vui vẻ, thì chuyện ngươi làm một chức Tuần phủ, Phiên đài cứ hỏi ta đây là được”.
Ngô Chi Vinh mừng rỡ suýt ngất đi, hai tay đặt thi tập văn tập lên bàn, đùng đùng đùng dập đầu mấy cái rồi cáo từ lui ra.
Vi Tiểu Bảo sợ giữa đường xảy ra biến cố, bèn điểm một đội quân sĩ Kiêu kỵ doanh, sai một viên Tá lãnh dẫn đầu theo Ngô Chi Vinh về áp giải phạm nhân.
Y trở vào nội đường, sai người đi gọi bọn Lý Lực Thế tới bàn bạc. Chỉ thấy Song Nhi đi tới. đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt, nức nở nói “Tướng công, tôi xin người một việc”.
Vi Tiểu Bảo vô cùng kinh ngạc, vội nắm tay nàng kéo lên, vẫn không buông tay, ôn tồn nói “Hảo Song Nhi, cô là mạng sống của ta, có chuyện gì nhất định ta sẽ làm cho cô”. Thấy trên mặt nàng nước mắt không ngừng chảy xuống, liền giơ tay trái lên, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng. Song Nhi nói “Tướng công, chuyện này rất khó khăn, nhưng tôi... tôi không thể không cầu xin người”. Vi Tiểu Bảo đưa tay trái ôm hông nàng, nói “Chuyện càng khó khăn, mà ta làm được cho cô thì càng chứng tỏ là ta yêu thương hảo Song Nhi. Chuyện gì thế, nói mau đi”.
Song Nhi khuôn mặt trắng bệch thoáng ửng hồng, hạ giọng nói “Tướng công, tôi... tôi muốn giết viên quan vừa vào đây, người không được giận tôi đấy”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Chuyện này thì hai chúng ta chí đồng đạo hợp, cô tới xin ta, đúng là cực hay”. Liền hỏi “Viên quan ấy đắc tội với cô chuyện gì?”. Song Nhi sụt sịt nói “Y không đắc tội với tôi. Gã Ngô Chi Vinh này là đại cừu nhân của nhà tôi, lão gia thiếu gia nhà họ Trang đều là bị y hại chết”.
Vi Tiểu Bảo lập tức hiểu ra, tối hôm trước nhìn thấy ở Trang gia người nào cũng là quả phụ, trong nhà lại bày rất nhiều linh vị, té ra kẻ đầu sỏ tội ác chính là người này, liền hỏi “Cô không nhận lầm người đấy chứ?”.
Song Nhi nước mắt lại thánh thót rơi xuống, nức nở nói “Không... không nhận lầm đâu. Hôm ấy y... y dắt công sai nha dịch tới Trang gia bắt người, tôi tuy còn nhỏ tuổi, có điều dáng vẻ hung ác của y thì nói thế nào tôi cũng không quên được”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Mình phải làm ra vẻ cực kỳ khó khăn, cô ta mới thấy rõ tình cảm của mình”. Bèn nhướng mày lên, trầm ngâm hồi lâu, ngần ngừ nói “Y là mệnh quan của triều đình, Tri phủ Dương Châu, hoàng đế lại vừa khéo sai ta tới Dương Châu làm việc, nếu cô giết y, chỉ e chức quan của ta cũng không làm được nữa. Mới rồi y lại nói một chuyện quan trọng với ta, nếu cô giết y, chỉ e... chỉ e...”.
Song Nhi mười phần sốt ruột, chảy nước mắt nói “Tôi... tôi vốn biết sẽ làm khó cho tướng công. Nhưng lão thái thái, tam thiếu nãi nhà họ Trang... hàng ngày vẫn dập đầu trước linh vị, phát thệ giết bằng được tên quan hung ác họ Ngô này để báo thù rửa hận”.
Vi Tiểu Bảo vỗ đùi một cái, nói “Được! Là hảo Song Nhi của ta xin, cho dù cô muốn ta giết chết hoàng đế, muốn ta tự sát, ta cũng theo lời cô, huống chi là một viên Tri phủ nhỏ nhoi? Nhưng cô phải cho ta hôn môi một cái”.
Song Nhi mặt đỏ bừng, vừa mừng vừa thẹn, quay đầu đi, hạ giọng nói “Tướng công đối xử với tôi rất tốt, tôi... tôi vốn đã là người của tướng công rồi. Người... người...”, nói xong cúi đầu xuống. Vi Tiểu Bảo thấy nàng dịu dàng nhu thuận, trong lòng mềm ra, lại không nỡ khinh bạc với nàng, cười nói “Được, đợi lúc chúng ta đại công cáo thành, ta muốn hôn cô, thì cô không được chạy đấy”. Song Nhi đỏ mặt từ từ gật đầu. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu cô giết y ngay bây giờ, thì trả thù như thế không đủ thống khoái, ta cho cô đưa y về Trang gia, bắt y quỳ xuống trước linh vị của các vị lão gia thiếu gia, để bọn tam thiếu nãi nãi đích thân chặt cái đầu chó của y, cô thấy được không?”.
Song Nhi cảm thấy chuyện ấy quả thật rất hay, nhưng chỉ e chưa chắc đã có thật, hai mắt mở tròn nhìn Vi Tiểu Bảo chằm chằm, không dám tin là thật, nói “Tướng công, người không lừa tôi chứ?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tại sao ta lại lừa cô? Thằng cẩu quan này đã là kẻ thù của cô thì cũng là kẻ thủ của ta. Y muốn đem tới cho ta một trường phú quý, ta cũng chẳng quý báu gì. Chỉ cần hảo Song Nhi thật lòng đối xử tốt với ta, thì còn hơn tất cả mọi chuyện trên đời”. Song Nhi trong lòng cảm kích, dựa vào người y, nhịn không được lại bật khóc.
Vi Tiểu Bảo ôm eo lưng mềm mại của nàng, trong lòng vui sướng, nghĩ thầm “Món nhân tình này, mỗi ngày cứ làm năm bảy cái cũng không phải nhiều. Tại sao thằng cẩu quan Ngô Chi Vinh không hại chết cha của A Kha nhỉ? Nếu A Kha cũng tới xin mình trả thù, để mình ôm nàng thế này, há chẳng hay sao?”. Kế lập tức xoay chuyển ý nghĩ, cha A Kha không phải là Lý Tự Thành thì là Ngô Tam Quế, làm sao để cho Ngô Chi Vinh hại chết được?.
Chỉ nghe ngoài sảnh có tiếng bước chân, bọn Lý Lực Thế đã tới. Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện này cứ yên tâm đi. Bây giờ ta có chuyện quan trọng cần bàn với mọi người. Cô ra ngoài canh cửa, đừng để ai vào, cũng đừng nghe trộm chuyện bọn ta nói đấy”. Song Nhi ứng tiếng “Vâng. Trước nay tôi không hề nghe trộm người nói chuyện”. Đột nhiên kéo tay phải Vi Tiểu Bảo lên, cúi xuống hôn một cái, rồi nép người bước ra cửa.
Bọn Lý Lực Thế quần hùng Thiên địa hội vào tới trong phòng, chia nhau ngồi xuống. Vi Tiểu Bảo nói “Các vị ca ca, tối hôm qua ta nghe được một tin tức quan trọng, sự tình khẩn cấp, không kịp bàn bạc với các vị, vội vàng tới Lệ Xuân viện. Kể ra cũng còn may, tuy ầm ĩ lên một trận, rốt lại cũng cứu được tính mạng của Cố Viêm Vũ tiên sinh và Ngô Lục Kỳ đại ca.
Quần hùng vô cùng kinh ngạc, chuyện tối hôm qua của Vi Hương chủ quả thật quá đỗi hoang đường. Chuyện chơi gái ngủ lại kỹ viện thì cũng thôi, nhưng lại khiêng một chiếc giường lớn trong kỹ viện ra, đưa bảy cô gái đi trên đường phố, ầm ĩ nháo nhào hết mức té ra lại là để cứu mạng Cố Viêm Vũ và Ngô Lục Kỳ, thật là có nghĩ nát óc cũng không sao hiểu được, lúc ấy bèn cùng hỏi đầu đuôi.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Lúc chúng ta ở Côn Minh, các vị ca ca từng giả làm vệ sĩ của Ngô Tam Quế tới kỹ viện uống rượu đánh nhau. Huynh đệ cảm thấy kế sách ấy không kém, đêm qua theo đúng bài bản, cũng là một lần”. Quần hùng gật đầu, đều nghĩ “Té ra là thế”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm nếu lại nói nhiều thì không khỏi lòi đuôi, liền nói “Tình tiết bên trong cũng không cần nói rõ” rồi đưa tay vào bọc lấy lá thư của Ngô Lục Kỳ ra.
Tiền Lão Bản đón lấy, trải ra trên bàn, cùng mọi người đọc, chỉ thấy đầu thư viết “Y Hoàng nhân huynh tiên sinh đạo giám”, cuối thư thự danh là “Tuyết trung thiết cái” bốn chữ. Mọi người biết Tuyết trung thiết cái là ngoại hiệu của Ngô Lục Kỳ, nhưng Y Hoàng tiên sinh là ai thì đều không biết. Quần hùng ngấn mực trong bụng cũng rất có hạn, đoán câu “Phía tây nam sắp có chuyện lớn” trong thư là chỉ việc Ngô Tam Quế chuẩn bị tạo phản, nhưng về những điển cố ẩn ngữ như “Muốn làm chuyện to lớn như Trung Sơn, Khai Bình”, “Không mời Thanh Điền tiên sinh vận trù thì không thể thành công” gì gì đều hoàn toàn không biết, ngớ mặt nhìn nhau, chờ Vi Tiểu Bảo giải thích.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Huynh đệ trong bụng đầy canh bào ngư và miến cá Dương Châu, nửa điểm ngấn mực cũng không có. Trong bụng các vị ca ca nghĩ chắc cũng trà rượu nhiều hơn ngấn mực. Cố Viêm Vũ tiên sinh không bao lâu sẽ tới đây, chúng ta mời lão tiên sinh người giải thích là được”.
Đang lúc trò chuyện, thân binh báo có khách tới thăm, một người là đại Lạt ma, một người là vương tử Mông Cổ. Vi Tiểu Bảo xin quần hùng Thiên địa hội đóng vai thân binh ra tiếp kiến, sợ hai người “Huynh trưởng kết nghĩa” này trở mặt vô tình, một mặt sai người đi mời A Kỳ ra.
Lúc gặp nhau, Tang Kết và Cát Nhĩ Đan lại mười phần thân thiết, ca ngợi Vi Tiểu Bảo nghĩa khí sâu nặng. Đến khi A Kỳ mừng mừng rỡ rỡ bước ra gặp mặt, Cát Nhĩ Đan lại càng vui mừng khôn xiết. Lúc ấy A Kỳ đã sớm được tháo khóa tay, tô son đánh phấn, trang điểm đâu vào đấy.
Vi Tiểu Bảo cười nói “May là hai vị ca ca võ công cái thế, đánh lùi được bọn yêu nhân, nếu không thì cái mạng nhỏ của huynh đệ thật không giữ được. Bọn yêu nhân ấy võ công không kém, nhân số lại đông. Hai vị ca ca lấy ít thắng nhiều, đánh cho bọn chúng té cứt vãi đái, cắm đầu bỏ chạy, huynh đệ vô cùng khâm phục. Chúng ta phải bày một tiệc mừng công, để ăn mừng hai vị ca ca oai chấn thiên hạ, đại thắng trở về”.
Tang Kết và Cát Nhĩ Đan rõ ràng là bị Thần Long giáo bắt sống, may được Vi Tiểu Bảo thả Hồng phu nhân ra đánh đổi cho về, nhưng theo lời Vi Tiểu Bảo thì cứ như hai người bọn họ đánh cho địch nhân một trận tơi bời. Tang Kết trên mặt có vẻ xấu hổ, trong lòng ngấm ngầm cảm kích. Cát Nhĩ Đan thì mặt mày hớn hở, đắc ý dương dương trước mặt người yêu.
Khâm sai nói một tiếng bày tiệc, trên đại sảnh lập tức có yến tiệc bày ra. Vi Tiểu Bảo đứng lên mời rượu hai vị nghĩa huynh, lời lẽ tâng bốc tuôn ra, nói tới đoạn sau thì cả Tang Kết cũng quên mất nỗi nhục bị bắt. Chỉ là Vi Tiểu Bảo khen võ công của y là thiên hạ đệ nhất thì Tang Kết xua tay lia lịa, tự biết so với Hồng giáo chủ thì còn kém xa.
Uống rượu được một lúc, Tang Kết và Cát Nhĩ Đan đứng lên cáo từ. Vi Tiểu Bảo nói “Hai vị ca ca, tốt nhất xin các vị mỗi người viết một tờ tấu chương, để huynh đệ trình lên hoàng đế. Tương lai đại ca muốn làm Phật sống Tây Tạng, nhị ca muốn làm Chỉnh Cá Nhi hảo thì huynh đệ nhất định sẽ nói giúp thêm trước mặt hoàng thượng”. Nói tới đó lại hạ giọng “Ngày sau lúc lão tiểu tử Ngô Tam Quế dấy quân tạo phản, hai vị ca ca giúp hoàng đế đánh y, chuyện của chúng ta lẽ nào lại không thành công?”. Hai người cả mừng, đều nói có lý.
Vi Tiểu Bảo dắt hai người vào thư phòng. Cát Nhĩ Đan nói “Ngu huynh về khoản chữ nghĩa không thông thạo lắm, đạo tấu chương này nhờ huynh đệ viết giùm là được”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngay cả tên của mình huynh đệ cũng chỉ biết có chữ Tiểu, viết ra đảm bảo không sai, chứ chữ Vi thì không nắm chắc. Còn như chữ Bảo thì viết lui viết tới cũng vẫn không đúng. Chúng ta gọi sư gia tới viết giúp thôi”. Tang Kết nói “Chuyện này mười phần cơ mật, không thể để người ta biết được. Ngu huynh chữ nghĩa cũng không giỏi giang gì, viết qua quít thì được. May là bọn ta không phải là thi Trạng nguyên, hoàng thượng cũng không cần để ý có văn hay chữ tốt không, chỉ cốt không sai ý tứ là được”. Y tuy ngón tay nào cũng bị mất một đốt nhưng vẫn có thể viết chữ được, lúc ấy bèn viết tờ tấu chương của mình, lại viết thay cho Cát Nhĩ Đan, để Cát Nhĩ Đan đóng ấn riêng, vẽ hoa áp lên.
Ba người nhắc lại lời thề trước, sắp tới phú quý cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu, quyết không phụ tình kết nghĩa. Vi Tiểu Bảo sai người bưng ra ba mâm vàng bạc chia tặng ba vị nghĩa huynh và A Kỳ, thắng ngựa sắp kiệu, kính cẩn đưa ra cổng.
Lúc trở vào sảnh, thân binh báo Ngô Tri phủ đã áp giải phạm nhân tới. Vi Tiểu Bảo sai Ngô Chi Vinh ngồi chờ ở Đông sảnh, dắt ba người bọn Cố Viêm Vũ vào nội đường, mở khóa tay ra, đuổi thân binh ra, chỉ giữ quần hùng Thiên địa hội ở lại, cài then cửa, khom lưng làm lễ, nói “Vi Tiểu Bảo Hương chủ Thanh Mộc đường Thiên địa hội suất lãnh các huynh đệ tham kiến Cố quân sư và Tra tiên sinh, Lã tiên sinh”.
Hôm trước Tra Y Hoàng nhận được thư của Ngô Lục Kỳ, rất là mừng rỡ, hẹn Lã Lưu Lương cùng tới Dương Châu tìm Cố Viêm Vũ bàn bạc, không ngờ Ngô Chi Vinh vừa khéo tra xét được tập thơ của Cố Viêm Vũ, mang sai dịch bổ khoái tới bắt người, Tra Lã hai người cũng cùng bị bắt. Vừa mới lục soát, đã lấy được lá mật thư của Ngô Lục Kỳ trong người Tra Y Hoàng. Ba người thẹn thùng căm hận muốn chết, đều nghĩ mình mất mạng không hề gì, nhưng âm mưu bí mật của Ngô Lục Kỳ mà bị tiết lộ thì đại sự hỏng mất. Nào ngờ núi lạ chợt mọc, Khâm sai đại thần lại tự xưng là Hương chủ của Thiên địa hội, bất giác kinh ngạc mừng rỡ xen lẫn, như đang trong mơ.
Trong Sát quy đại hội ở phủ Hà Gian lần trước, Vi Tiểu Bảo không hề ra mặt, nhưng bọn Lý Lực Thế, Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo nhân, Tiền Lão Bản đều đã gặp Cố Viêm Vũ. Ba người Cố, Tra, Lã năm xưa gặp nguy hiểm trên thuyền ở Vận Hà, từng được Trần Cận Nam Tổng đà chủ Thiên địa hội cứu thoát, đến khi biết viên Khâm sai thiếu niên trước mặt chính là đệ tử của Trần Cận Nam, lúc ấy lại càng không nghi ngờ gì, vui vẻ trò chuyện. Tra Y Hoàng giải thích điển cố “Trung Sơn, Khai Bình, Thanh Điền tiên sinh” trong thư của Ngô Lục Kỳ, quần hùng Thiên địa hội mới hiểu ra, luôn miệng nói nguy hiểm thật.
Lã Lưu Lương thở dài nói “Năm xưa ba người bọn ta, còn có một vị Hoàng Lê Châu Hoàng huynh, đội ơn tôn sư cứu mạng, hôm nay không cẩn thận rước lấy tai họa, lại được Vi huynh đệ giải nạn. Ờ, đúng là hoàn toàn vô dụng ấy thư sinh, đại ân đại đức của hiền sư đồ thật càng không thể báo đáp”.
Vi Tiểu Bảo nói “Mọi người là người nhà, Lã tiên sinh cần gì khách khí?”.
Tra Y Hoàng nói “Bọn công sai nha môn phủ Dương Châu đột nhiên phá cửa xông vào, quả thật sét đánh không kịp bưng tai, ta vừa thấy tình thế không xong, vừa định lấy thư của Ngô huynh ra hủy đi thì đã bị bọn công sai giữ chặt hai tay, bẻ quặt ra sau lưng. Chỉ nghĩ rằng trường đại họa này quả thật không nhỏ nhưng huynh đệ đã quyết định chủ ý, là lúc bị tra tấn, sẽ khai Tuyết trung thiết cái viết lá thư này chính là Ngô Tam Quế. Cho dù cái mạng già này của huynh đệ không giữ được, thì hay dở gì cũng phải chu toàn cho Ngô Lục Kỳ Ngô huynh”.
Mọi người hô hô cười rộ, đều nói kế ấy rất hay. Tra Y Hoàng nói “Đó cũng là hạ sách bất đắc dĩ thôi. Tuyết trung thiết cái nổi tiếng thiên hạ, chỉ e không thể kéo vào với Ngô Tam Quế. Nếu quan lại tra khảo điều tra ra được bút tích của Ngô huynh, tra nghiệm rõ ràng, thì chuyện đảo lộn thị phi không lộ ra không xong”. Cố Viêm Vũ nói “Hai lần bọn ta làm tiết lộ bí mật của Ngô huynh, hai lần được cứu, đủ thấy trong cõi u minh tự có ý trời, khí vận của người Thát Đát không dài, Ngô huynh ắt sẽ đại công cáo thành. Nhưng từ nay trở đi không thể nói tới chuyện này nữa, không thể có may mắn lần thứ ba đâu”. Mọi người đồng thanh khen phải, Cố Viêm Vũ hỏi Vi Tiểu Bảo “Vi Hương chủ, ngươi thấy chuyện này nên kết thúc thế nào là tốt?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Khó được gặp gỡ ba vị tiên sinh, xin mời ba vị ở lại đây vài hôm, mọi người cùng uống rượu. Cứ gọi thằng cẩu quan Ngô Chi Vinh tới đây cho y đứng bên cạnh nhìn, cũng đủ dọa y chết luôn. Nếu thằng cẩu quan ấy lớn mật lại không chịu sợ mà chết, thì cứ một đao chém cái đầu chó của y là được”. Cố Viêm Vũ cười nói “Cách ấy tuy có thể hả giận, nhưng e sẽ tiết lộ phong thanh. Thằng cẩu quan này là mệnh quan của triều đình, Vi Hương chủ muốn giết y, rốt lại cũng phải có một tội danh mới được”.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc, nói “Có rồi. Xin Tra tiên sinh viết một lá thư giả, là của Ngô Tam Quế gởi cho thằng cẩu quan này. Thằng cẩu quan này thổi da bò, nói theo vai vế thì Ngô Tam Quế là chú họ gì đó của y, nếu viết thư giả quá phiền phức thì sao lá thư của Ngô Lục Kỳ Ngô đại ca ra một bản là được, chỉ thay đổi tên tuổi trên dưới. Bất kể ai câu kết với Ngô Tam Quế mà ta chém đầu y, tiểu hoàng đế nhất định cũng sẽ tán thành”.
Mọi người nhất tề khen hay. Cố Viêm Vũ cười nói “Vi Hương chủ tài tứ mẫn tiệp, kế sách di hoa tiếp mộc này có thể nói là một mũi tên bắn rơi hai con chim điêu, là lấy đạo của người ấy trị lại chính người ấy. Y Hoàng huynh, mời ngươi vung bút một phen thôi”. Tra Y Hoàng cười nói “Thật không ngờ hôm nay lại một phen làm ký thất cho thằng lão tặc Ngô Tam Quế”.
Vi Tiểu Bảo lấy suy bụng ta ra bụng người, cho rằng viết một lá thư giả rất khó, vì thế đề nghị sao nguyên văn lá thư kia. Nhưng Cố, Tra, Lã ba người là danh sĩ đương thời, cầm bút viết thư cũng như Vi Tiểu Bảo gieo xúc xắc chơi bài cẩu, thật như cơm bữa, có gì đáng nói? Tra Y Hoàng cầm bút lên, đang định viết, chợt hỏi “Không biết tên tự của Ngô Chi Vinh là gì? Ngô Tam Quế gửi thư cho y, nếu dùng tên tự, thì lại càng rõ ra là quen biết”. Vi Tiểu Bảo nói “Cao đại ca, nhờ ngươi ra hỏi thử thằng cẩu quan ấy xem”.
Cao Ngạn Siêu ra ngoài hỏi, rồi trở vào cười nói “Thằng cẩu quan ấy tên tự là Hiển Dương. Y hỏi hỏi tên tự của y làm gì, ta nói Khâm sai đại thần muốn gửi thư cho các vị Thượng thư bộ Lại, bộ Hình ở kinh, khen ngợi công lao của y, trình báo chức quan tên tự của y. Thằng cẩu quan ấy cười tới mức không ngậm miệng lại được, thưởng cho ta mười lượng bạc”, nói xong ném một nén bạc trong tay lên bàn. Mọi người đều cười ầm lên.
Tra Y Hoàng vung bút một phen là viết xong, đưa cho Cố Viêm Vũ, nói “Đình Lâm huynh xem có được không?”, Cố Viêm Vũ đón lấy, Lã Lưu Lương cũng ghé mắt vào đọc, đều nói “Hay lắm, hay lắm”. Lã Lưu Lương cười nói “Câu Nào ngờ Thái tổ Cao hoàng đế ta đầu tiên xưng là Ngô quốc, lại qua ba trăm năm thì đến họ chú cháu ta, chữ Ngô ấy đúng là buộc chết, không sao chối được”, Cố Viêm Vũ cười nói “Hai câu Muốn chém chết rắn trắng mà ca bài Đại phong, mong cháu cầu Dĩ dâng giày, nghĩ dấy quân Hào Thượng mà định đô ở Ứng Thiên, mong cháu Thành Ý nhận tước là biến hóa từ câu Muốn làm chuyện lớn như Trung Sơn, Khai Binh, không mời Thanh Điền tiên sinh vận trù thì không thể thành công của Lục Kỳ huynh”. Tra Y Hoàng cười nói “Theo đúng bài bản, học bước Hàm Đan thôi”.
Quần hùng Thiên địa hội ngớ mặt nhìn nhau, không biết ba người bọn họ nói những gì, chỉ cho rằng đó là loại ám ngữ bang hội, tiếng lóng giang hồ gì đó.
Cố Viêm Vũ bèn giải thích với mọi người, lúc đầu Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương tự xưng là Ngô quốc công, về sau mới xưng là Ngô vương, vừa khéo trùng với họ của Ngô Tam Quế. Ngô Chi Vinh, chém chết rắn trắng, ca bài Đại phong là chuyện Hán Cao tổ Lưu Bang, cầu Dĩ dâng giày là điển Trương Lương, Chu Nguyên Chương dấy quân ở Hào Thượng mà định đô ở Ứng Thiên, người được phong Thành Ý bá là Lưu Bá Ôn.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay nói “Lá thư này viết còn hay hơn thư của Ngô Lục Kỳ đại ca, Ngô Tam Quế vốn muốn làm hoàng đế. Chỉ có điều so y với Hán Cao tổ, Chu Nguyên Chương thì không khỏi quá tâng bốc y”. Lã Lưu Lương cười nói “Đây là Ngô Tam Quế tự mình tâng bốc mình chứ không phải Tra tiên sinh tâng bốc y”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Đúng, đúng, ta quên mất đây là thư do Ngô Tam Quế viết”. Tra Y Hoàng hỏi “Phía dưới thự danh thế nào là được?”.
Cố Viêm Vũ nói “Lá thư này bất kể ai xem cũng biết là Ngô Tam Quế viết, ký tên càng hàm hồ thì càng giống thật, cứ viết bốn chữ Thúc Tây thủ trát là được”, rồi nhìn Tiền Lão Bản nói “Tiền huynh, bốn chữ này nhờ ngươi viết giúp, chữ của bọn ta có khí phái thư sinh, không giống như bậc võ tướng cầm quân”.
Tiền Lão Bản cầm bút lên run run viết chữ, ngượng nghịu nói “Bốn chữ này xiên xiên xẹo xẹo, thật không ra sao”, Cố Viêm Vũ nói “Ngô Tam Quế là võ tướng, lá thư này tự nhiên là do ký thất viết. Bốn chữ thự danh này viết rất đẹp, không chương pháp kiểu cách nhưng rất có khí lực, giống chữ của bậc võ tướng”.
Tra Y Hoàng viết trên phong bì mười hai chữ “Kính trình Tri phủ phủ Dương Châu Ngô lão gia mở xem” cho lá thư vào dán lại đưa Vi Tiểu Bảo, mỉm cười nói “Ngụy tạo thư tín không khỏi có chỗ tổn âm đức, không phải hành vi của bậc chính nhân quân tử. Có điều vì đại nghiệp hưng phục, cũng chỉ đành không câu nệ tiểu tiết”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Đối phó với loại cẩu tặc như Ngô Tam Quế, thì giả mạo một lá thư có hề gì? Bọn người đọc sách thật cổ hủ đáng cười”. Liền nhận lá thư, nói “Chuyện này làm xong rồi, chúng ta uống rượu để tiếp phong ba vị tiên sinh”.
Cố Viêm Vũ nói “Vi huynh đệ và Lục Kỳ huynh một văn một võ, nhất định là cột trụ của nhà Minh trung hưng, Đặng Cao Mật, Quách Phần Dương chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu có thể đánh đổ thằng lão tặc Ngô Tam Quế thì cũng như chặt được một cánh tay của người Thát Đát. Chén rượu này của Vi huynh đệ xin để lúc đại công cáo thành sẽ uống. Ba người bọn ta xin cáo từ, để khỏi nấn ná ở đây, tiết lộ phong thanh, làm hỏng việc lớn”.
Vi Tiểu Bảo trong lòng tuy rất kính trọng ba người bọn họ, nhưng ba vị danh sĩ này nói chuyện thì nhai văn nhá chữ, câu nào cũng có điển cố, muốn hiểu được một nửa cũng rất không dễ, trò chuyện với họ thêm một lúc là thấy toàn thân không thoải mái, nghe nói họ muốn đi, quả là mong còn chưa được, nghĩ thầm “Ba tiên sinh già các ngươi nhất định không thích đánh bạc, nhìn thấy các cô nương trong kỹ viện chỉ e sẽ hoảng sợ tới mức hồn bất phụ thể. Nếu ta chửi một câu Con mẹ nó, các ngươi mà không trợn mắt thổi râu không xong, thôi thì cứ đi cho mau”.
Lúc ấy bèn lấy ra một tập ngân phiếu, chia tặng mỗi người một ngàn lượng bạc làm lộ phí, nhờ Từ Thiên Xuyên và Cao Ngạn Siêu hộ tống họ theo cửa sau ra thành.
Cố, Tra, Lã ba người vừa đi, Vi Tiểu Bảo toàn thân nhẹ nhõm, nghĩ thầm “Những người làm quan văn trong triều, ai cũng là người đọc sách, cũng có chỗ thú vị riêng. Vui chơi với các quan lớn ở Giang Tô loại Mã Phủ đài, Mộ Phiên đài thì có thể sánh được với bọn Cố tiên sinh, Tra tiên sinh. Còn như kết giao bằng hữu thì loại đầu chó như Ngô Chi Vinh cũng còn hơn ba vị lão tiên sinh”. Đang nghĩ tới Tuần phủ, Bố chánh thì thân binh vào báo Tuần phủ và Bố chánh cầu kiến. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ “Chẳng lẽ chuyện lộ ra rồi à?”.
Vi Tiểu Bảo ra sảnh gặp mặt, thấy hai người thần sắc nghiêm trang, trong lòng không kìm được hồi hộp. Chủ khách làm lễ ngồi xuống. Tuần phủ Mã Hựu rút trong tay áo ra một tờ công văn, đứng lên hai tay đưa qua, nói “Khâm sai đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi”. Vi Tiểu Bảo cầm tờ công văn đưa qua Bố chánh Mộ Thiên Nhan nói “Huynh đệ không biết chữ, nhờ lão huynh đọc giùm”. Mộ Thiên Nhan nói “Vâng”. Rồi mở tờ công văn ra, y đã biết nội dung, liền nói “Đại nhân, đây là văn thư Khẩn cấp Sáu trăm dặm của bộ Binh trong kinh gởi, sai chuyển báo với đại nhân, gã phản tặc Ngô Tam Quế đã dấy quân tạo phản”.
Vi Tiểu Bảo nghe thấy cả mừng nhịn không được nhảy bật dậy kêu lên “Con mẹ nó, lão tiểu tử ấy quả nhiên đã nổi dậy rồi”.
Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan ngớ mặt nhìn nhau. Khâm sai đại nhân vừa nghe tin Ngô Tam Quế tạo phản, lại mừng rỡ như điên, không biết là có ý gì.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Hoàng thượng thần cơ diệu toán, đã sớm đoán được chuyện này. Hai vị không cần hoảng sợ. Binh mã, lương thảo, đại pháo, thuốc súng, lương tiền, khí giới của hoàng thượng cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Lão tiểu tử Ngô Tam Quế không động thủ thì thôi, chứ y vừa tạo phản, thì chúng ta không bắt được Trần Viên Viên của y không xong”. Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan tuy nghe lới lẽ của y bất luân bất loại, nhưng nghe nói hoàng thượng đều đã chuẩn bị tất cả, rốt lại cũng yên tâm không ít. Ngô Tam Quế giỏi việc dùng binh, dưới trướng quân mạnh ngựa khỏe, vừa nghe y dấy quân tạo phản, các quan lại đều trong lòng run sợ, chỉ sợ cái mũ sa trên đầu không thể giữ nổi.
Vi Tiểu Bảo nói “Có một chuyện rất kỳ lạ”. Hai người cùng nói “Xin nói rõ”. Vi Tiểu Bảo nói “Tin tức này là hai vị vừa nhận được phải không?”. Mã Hựu nói “Vâng. Ty chức vừa nhận được công văn của bộ Binh, lập tức thông tri cho Phiên đài đại nhân tới ngay hành viên của đại nhân”. Vi Tiểu Bảo nói “Có đúng là chưa hề tiết lộ ra không?”. Hai người cùng nói “Chuyện quân quốc đại sự thế này còn xin đại nhân định đoạt. Bọn ty chức ngàn vạn lần không dám tiết lộ”. Vi Tiểu Bảo nói “Nhưng Tri phủ phủ Dương Châu đã biết trước rồi, há không phải có chỗ kỳ lạ sao?”.
Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan nhìn nhau một cái, đều rất kinh ngạc. Mã Hựu nói “Xin hỏi đại nhân, không biết Ngô Tri phủ đã nói những gì”. Vi Tiểu Bảo nói “Y vừa úp úp mở mở nói với ta là phía tây nam sắp có chuyện lớn, có người muốn làm Chu Nguyên Chương, y sẽ làm Lưu Bá Ôn. Y khuyên ta nên biết thời vụ, bắt giam hai người các vị. Ta nghe không hiểu lắm, cái gì mà Chu Nguyên Chương, Lưu Bá Ôn, ăn nói bậy bạ, đang chửi mắng y thì hai người các vị tới”.
Hai người giật nảy mình, biến hẳn sắc mặt. Mã Hựu là người tầm thường, nhưng Mộ Thiên Nhan rất có tài ứng biến, hạ giọng nói “Ngô Mỗ nói thế là kích động người ta tạo phản. Y không sợ mất đầu rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta lại không hiểu y nói những gì, bảo y nói cho rõ hơn. Y ném túi sách ra, nói phát trước phát sau gì đó. Ta nói lão tử còn nhỏ tuổi đã làm tới quan lớn, còn không phải là phát trước à”.
Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan đều nghĩ thầm “Ngô Tri phủ là nói Phát đòn trước khống chế người, phát đòn sau bị người khống chế. Khâm sai đại nhân không có học vấn, còn tưởng là phát đạt trước, phát đạt sau”. Hai người lão thành lịch lãm, cũng không nói ra. Nào ngờ câu thành ngữ nói Phát đòn trước khống chế người thì từ nhỏ Vi Tiểu Bảo đã nghe tiên sinh kể chuyện nói qua không biết bao nhiêu lần, lần này không phải không có học vấn, mà là giả ngu.
Mã Hựu nói “Ngô Tri phủ to gan thật! Không biết y đã đi chưa?”. Vi Tiểu Bảo nói “Y còn đợi ở đây, nói muốn bàn bạc kế lớn với ta. Hừ, y là một viên Tri phủ nhỏ nhoi, có kế lớn gì mà bàn bạc với ta chứ? Kế lớn đánh Ngô Tam Quế thì huynh đệ cũng chỉ bàn bạc với hai vị, không cần nghe một gã Tri phủ nhỏ nhoi như y chót chét”. Mã Hựu nói “Vâng, vâng. Xin đại nhân gọi Ngô Tri phủ ra đây cho ty chức hỏi y vài câu được không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tốt lắm!”, rồi quay lại sai thân binh “Mời Ngô Tri phủ ra đây”.
Ngô Chi Vinh bước vào đại sảnh, chỉ thấy Tuần phủ và Bố chánh đang ngồi đó, bất giác vừa mừng vừa lo, mừng vì Khâm sai đại nhân mười phần coi trọng tin tức mật báo của mình, mời cả Phủ đài Phiên đài tới cùng bàn bạc, lo là tin tức một khi tiết lộ, Tuần phủ và Bố chánh không khỏi sẽ chia chác công lớn với mình, lúc ấy bước lên thỉnh an tham kiến, buông tay đứng hầu.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Mời Ngô Tri phủ ngồi”. Ngô Chi Vinh nói “Vâng, vâng, đa tạ đại nhân cho ngồi”, rồi ngồi xuống mép ghế. Vi Tiểu Bảo nói “Ngô Tri phủ, ngươi có một việc đại sự tới bàn bạc với huynh đệ, tuy ngươi nói đi nói lại là không thể để Phủ đài đại nhân và Phiên đài đại nhân biết được, nhưng chuyện này mười phần trọng đại, đành phải mời hai vị đại nhân tới đây cùng bàn, xin ngươi đừng trách”. Ngô Chi Vinh lập tức vẻ mặt nhăn nhó, vội đứng lên thỉnh an Vi Tiểu Bảo và Phủ đài Phiên đài ba người, tươi cười nói “Ty chức lớn mật, xin ba vị đại nhân minh giám. Chuyện này... chuyện này...”. Y định nói vài câu lấp liếm, nhưng Vi Tiểu Bảo đã mở cửa thấy núi nói toạc ra, bất kể nói thế nào cũng không lấp liếm được. Vẻ mặt của hai người Tuần phủ, Bố chánh tự nhiên vốn đã khó coi lại càng rất khó coi.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Tin tức của Ngô Tri phủ mười phần linh thông, y nói ở tây nam có một vị võ tướng tay cầm binh mã đại quyền nay mai sẽ dấy quân tạo phản. Y mà dấy quân thì thật là không xong, thiên hạ chấn động, ngai vàng của hoàng thượng cũng ngồi không vững nữa, nói chúng ta biết đâu cũng đều sẽ đầu rơi xuống đất, phải không?”. Ngô Chi Vinh nói “Vâng. Có điều ba vị đại nhân hồng phúc ngang trời, tự nhiên sẽ phùng hung hóa cát, gặp nạn thành may, nhất định không phải sợ sệt điều gì”.
Vi Tiểu Bảo nói “Đó là nhờ vào phúc của Ngô đại nhân. Ngô đại nhân, vị võ tướng ấy cũng là họ Ngô, đồng tông với ngươi chứ gì?”. Ngô Chi Vinh ứng tiếng “Vâng, đây là tệ tông...”. Vi Tiểu Bảo ngắt lời nói “Ngươi lấy được một lá thư của vị võ tướng ấy, là y đích thân viết, lá thư ấy không phải là giả chứ?”. Ngô Chi Vinh nói “Ngàn thật muôn đúng, quyết không phải là giả”.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Trong lá thư ấy tuy không nói muốn dấy quân tạo phản, chẳng qua chỉ nói chuyện Chu Nguyên Chương, Lưu Bá Ôn gì đó. Huynh đệ chưa nhìn thấy thư, không biết trong thư nói gì, Ngô đại nhân giải thích cho huynh đệ ý tứ trong thư, muốn huynh đệ lập tức động thủ, phát trước phát sau gì đó, nói đây là cơ hội trăm năm khó có, một trường đại phú quý nhất định nắm chắc trong tay, huynh đệ có thể được phong vương, còn Ngô đại nhân cũng có thể được phong tước bá gì đó, phải không?”. Ngô Chi Vinh nói “Đó là theo thiển kiến của ty chức, đại nhân minh đoán còn hơn ty chức hàng trăm lần. Lời lẽ trong lá thư, quả đúng là có ý ấy”.
Vi Tiểu Bảo lấy trong tay áo bên phải ra phong thư của Ngô Lục Kỳ, đưa tới trước mặt Ngô Chi Vinh, thân hình nghiêng đi che khuất phong thư, nói “Chính là lá thư này, phải không? Ngươi nhìn cho rõ, chuyện có quan hệ trọng đại, không thể lầm lẫn”. Ngô Chi Vinh nói “Vâng, vâng, chính là lá thư này, quyết không lầm đâu”. Vi Tiểu Bảo nói “Tốt lắm”, rồi nhét phong thư vào tay áo bên phải, xoay người lại nói “Ngô Tri phủ, xin ngươi tạm thời lui ra, để ta bàn bạc với hai vị Phủ đài đại nhân và Phiên đài đại nhân. Xem ra công danh phú quý của ba người bọn ta toàn nhờ vào Ngô đại nhân ngươi đấy, hô hô”.
Ngô Chi Vinh trên mặt không giấu được vẻ đắc ý, lại hướng về ba người thỉnh an, nói “Toàn nhờ vào ân điển của ba vị đại nhân tài bồi”, rồi nghiêng người từ từ lui ra. Vi Tiểu Bảo chờ y đi tới cửa, hỏi “Ngô Tri phủ, tên tự của ngươi là gì?”. Ngô Chi Vinh nói “Không dám. Ty chức tiện danh là Chi Vinh, thảo tự là Hiển Dương”. Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, nói “Thế thì đúng rồi”.
Lúc Vi Tiểu Bảo hỏi Ngô Chi Vinh, Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan hai người trong lòng đều đã rất tức giận, chỉ là theo quy củ quan trường thì thượng quan đang nói chuyện, thuộc hạ không dám nói chen vào. Mã Hựu tính tình nóng nảy, đang định quát tháo thì Vi Tiểu Bảo đã sai Ngô Chi Vinh lui ra, bất giác trán nổi gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng.
Vi Tiểu Bảo lấy trong tay áo bên trái ra lá thư giả mà Tra Y Hoàng viết, nói “Xin hai vị đọc lá thư này. Thằng khốn Ngô Chi Vinh ấy nói lá thư này ghê gớm lắm, nhưng huynh đệ không đọc sách, không biết y nói là thật hay giả”.
Mã Hựu đón lấy phong thư, thấy trên phong bì viết “Kính trình Tri phủ phủ Dương Châu Ngô lão gia mở xem”, rút lá thư ra, cùng Mộ Thiên Nhan cùng xem, thấy thượng khoản đề “Hiển Dương hiền điệt”. Hai người càng xem càng giận. Mã Hựu không chờ xem hết lá thư, đã đập bàn quát lớn “Thằng chó này dám to gan như thế, ta phải chính tay một đao chém chết y”. Mộ Thiên Nhan thì tâm tư tinh tế, cảm thấy Ngô Chi Vinh dám công nhiên khuyên thượng quan tạo phản thì không khỏi quá không hợp tình lý, nhưng mới rồi Vi Tiểu Bảo tra hỏi Ngô Chi Vinh trước mặt, đôi bên đối đáp đều chính tai nghe rõ từng câu từng câu, lẽ nào còn nghi ngờ nữa? Hôm trước thưởng hoa thược dược trước chùa Thiền Trí, chính miệng Ngô Chi Vinh đã nói Ngô Tam Quế là chú họ y, xem ra Ngô Chi Vinh đoán Ngô Tam Quế tạo phản ắt thành công, đắc ý vong hình, nên hành sự ngông cuồng không còn kiêng kỵ gì nữa.
Vi Tiểu Bảo nói “Lá thư này có đúng là Ngô Tam Quế viết gởi y không?”. Mã Hựu nói “Thằng chó ấy đã chính miệng nói là ngàn thật muôn đúng mà”. Vi Tiểu Bảo nói “Trong thư trường thiên đại luận, rốt lại là nói những gì, phiền hai vị giải thích cho huynh đệ hiểu với”. Lúc ấy Mộ Thiên Nhan liền giải thích từng câu từng câu, nhất nhất nói rõ các điển cố “Chém chết rắn trắng mà ca bài Đại phong”, “cầu Dĩ dâng giày”, “Dấy quân Hào Thượng mà định đô Ứng Thiên”, “Thành Ý nhận tước”. Mã Hựu nói “Chỉ một câu Thái tổ Cao hoàng đế ta đầu tiên xưng là Ngô quốc cũng đủ cho y bị diệt tộc rồi”. Mộ Thiên Nhan gật đầu nói “Ngô nghịch khởi sự, nghe nói là lấy Chu Tam thái tử gì đó để hiệu triệu, nói muốn khôi phục nhà Minh”.
Đang lúc bàn luận, chợt có Ngự tiền thị vệ từ kinh tới tuyên triệu thánh chỉ. Vi Tiểu Bảo và Mã Hựu, Mộ Thiên Nhan quỳ xuống tiếp chỉ, thì là Khang Hy tuyên triệu Vi Tiểu Bảo cấp tốc về kinh, còn chuyện xây dựng Trung liệt từ ở Dương Châu thì giao lại cho Bố chánh Giang Tô lo liệu.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nghĩ thầm “Tiểu hoàng đế đánh Ngô Tam Quế, nếu quả sai mình làm đại nguyên soái thì rất oai phong”. Mã Hựu, Mộ Thiên Nhan nghe trong thượng dụ có ý khen ngợi khuyến khích, lập tức chúc mừng y gia quan tấn tước.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngày mai huynh đệ về kinh, lúc khấu kiến hoàng thượng tự nhiên sẽ ca ngợi nhị vị đại nhân là quan tốt. Chỉ có điều rốt lại cách thức làm quan tốt của hai vị thế nào, nói ra thì rất xấu hổ, chứ huynh đệ quả thật không rõ lắm, xin hai vị nói ra cho nghe”.
Hai người Phủ đài Phiên đài cả mừng, chắp tay cảm tạ. Mộ Thiên Nhan liền khoe khoang chính tích của Tuần phủ, y đoán tính tình Khang Hy, ra sức ca ngợi Mã Hựu chăm chỉ thương dân, tuyên giáo đức hóa thế nào, trong đó có tới chín phần là giả. Chỉ thấy Mã Hựu toét miệng ra cười không ngậm lại được. Kế đó Mộ Thiên Nhan cũng nói vài chuyện chính tích đắc ý của mình, tuy lời lẽ vắn tắt nhưng quả thật đều mười phần có công.
Vi Tiểu Bảo nói “Huynh đệ nhớ cả rồi. Chúng ta còn phải thêm vào một công lao lớn nữa. Ngô nghịch tạo phản, hoàng thượng vô cùng căm hận, gã Ngô Chi Vinh này lại muốn làm nội ứng, định khuyên toàn thể bá quan văn võ trong tỉnh Giang Tô nhất tề tạo phản. May là ba người chúng ta điều tra ra, việc này mà tâu lên thì chuyện phong thưởng có chạy cũng không thoát. Huynh đệ định ngày mai lên đường về kinh, nhờ hai vị viết cho một đạo tấu chương”. Phủ Phiên hai người cùng nói “Đây là đại công của Vi đại nhân, ty chức không dám cướp điều tốt đẹp”. Vi Tiểu Bảo nói “Không cần khách khí, cứ tính là ba người chúng ta cùng lập công là được”. Mộ Thiên Nhan lại nói “Tổng đốc Ma đại nhân đã về Giang Ninh, lúc Khâm sai đại thần tâu lên hoàng thượng, hay nhất là xin cũng nói tốt vài câu cho Ma đại nhân”. Vi Tiểu Bảo nói “Được mà. Nói tốt đâu có mất tiền vốn”.
Mã Hựu và Mộ Thiên Nhan lại tạ ơn, cáo từ lui ra. Vi Tiểu Bảo sai bọn Từ Thiên Xuyên bắt trói Ngô Chi Vinh, nhét vải nút mồm y lại, khiến y có miệng mà không nói được. Ngô Chi Vinh trong lòng hoảng sợ ngạc nhiên, tự nhiên là không sao tưởng tượng ra được.
Sáng sớm hôm sau, quan viên văn võ trong thành Dương Châu từng người từng người theo ban xếp hàng trong sảnh đợi Khâm sai đại nhân tiếp kiến. Mỗi người đều có một phần lễ vật trọng hậu, làm quan ở Dương Châu là chức sai sử béo bở nhất trong thiên hạ, người nào cũng không cần được thăng quan, chỉ mong Khâm sai đại nhân về tới Bắc Kinh nói tốt cho vài câu, chức vụ của mình giữ được thêm vài năm, là rất thỏa mãn rồi.
Tổng đốc cũng đã được tin hôm qua, vội liền đêm tới Dương Châu, quà tặng của y và Tuần phủ tự nhiên lại càng trọng hậu. Phủ Dương Châu bỗng nhiên được miễn thuế ba năm, người làm việc tự nhiên có khoản lại quả. Vi Tiểu Bảo tuy không kịp làm việc nhưng Phiên đài đã sớm sắp xếp khoản lại quả cho y ổn thỏa. Bọn võ tướng tùy tùng đi theo Vi Tiểu Bảo cũng đều có một khoản tiền lễ trọng hậu. Mã Hựu đã viết tờ tâu xong, xin Vi Tiểu Bảo chính tay dâng lên, trong tấu chương nói Vi Tiểu Bảo công khai điều tra bí mật tra xét thế nào, đích thân vào nơi nguy hiểm mới phá tan được âm mưu bí mật của Ngô Tam Quế, Ngô Chi Vinh thế nào, phóng đại khoa trương, mà ba người Tổng đốc, Tuần phủ, Bố chánh vất vả giúp đỡ, cũng không ai không có công lao.
Mộ Thiên Nhan lại nói “Hoàng thượng dùng quân với Ngô nghịch, đáng tiếc ty chức là văn quan, không có bản lãnh ra trận giết giặc. Ty chức đã vâng ý của Tổng đốc đại nhân, Phủ đài đại nhân, trong vòng mười ngày sẽ sai người áp giải một số lương thảo tới Hồ Nam, để tùy hoàng thượng sử dụng”.
Vi Tiểu Bảo mừng nói “Đại quân chưa xuất phát mà lương thảo đã đi trước. Ba vị suy nghĩ rất chu đáo, nhất định hoàng thượng sẽ mười phần vui lòng”.
Các quan từ biệt ra về rồi, Vi Tiểu Bảo sai thân binh tới Lệ Xuân viện đón mẹ, thay đổi quần áo ra gặp mẹ.
Vi Xuân Phương không biết con làm quan lớn, chỉ cho rằng y đánh bạc gian lận thắng được nhiều tiền, nghe nói y muốn đón mẹ lên Bắc Kinh hưởng phúc, lập tức lắc đầu nói “Tiền được bạc hôm nay vào tay trái thì ngày mai ra tay phải. Ta tới Bắc Kinh, ngươi lại thua sạch tiền, biết đâu lại bán lão nương vào ổ điếm. Lão nương muốn làm ăn thì cứ ở Dương Châu là xong, ở Bắc Kinh cong lưỡi lên nói giọng quan thoại, lão nương không làm được”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Mẹ, mẹ cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi. Tới Bắc Kinh, mẹ sẽ có a hoàn bà vú hầu hạ, chuyện gì cũng không phải làm. Tiền của con vĩnh viễn không thua hết được đâu”. Vi Xuân Phương không ngừng lắc đầu, nói “Chuyện gì cũng không làm thì ta buồn chết mất thôi. A hoàn bà vú hầu hạ thì lão nương không có phúc phận, không được ba ngày vểnh bím tóc lên đâu”.
Vi Tiểu Bảo biết tính mẹ, nghĩ thầm suốt ngày ngồi trong đại viện bứt rứt quả thật cũng không có gì thú vị, liền lấy ra một tập ngân phiếu, tất cả là năm vạn lượng bạc, nói “Mẹ, số tiền này là cho mẹ. Mẹ về mua Lệ Xuân viện, tự mình làm lão bản đi. Con thấy còn có thể mở thêm ba viện nữa, chúng ta mở Lệ Xuân viện, Lệ Hạ viện, Lệ Thu viện, Lệ Đông viện, Xuân Hạ Thu Đông, một năm bốn mùa đều phát tài”. Nhưng Vi Xuân Phương lại lòng không chí lớn, cười nói “Ta đi nhờ người ta xem thử, cũng không biết ngân phiếu này là thật hay giả, nếu quả thật đổi được bạc thì lão nương mở một kỹ viện nhỏ cũng đã vui lắm rồi. Muốn mở đại viện thì cứ chờ ngươi lớn lên, tự đứng ra làm lão bản thôi”. Rồi hạ giọng hỏi “Tiểu Bảo, số tiền lớn này của ngươi không phải là ăn trộm ăn cướp được đấy chứ?”.
Vi Tiểu Bảo mò vào bọc lấy ra bốn hạt xúc xắc, kêu lên “Mãn đường hồng!” rồi gieo xuống bàn, quả nhiên bốn hạt xúc xắc đều ra điểm bốn. Vi Xuân Phương cả mừng, lúc ấy mới yên tâm, cười nói “Thằng nhãi khốn nạn học được bản lãnh này, thì thua ngươi cũng không hết đâu”.