Hiệu đính: Gia Dũng
- 3 -
Nghĩ đến con thơ, bà mẹ đành lòng tiếp tay

     ắng đã lên, bàn nước đã dọn sẵn trước cổng nhà, mà bà Mừng còn bơ phờ ngồi ngay sau cửa bếp bên cạnh giếng nước. Mệt mỏi, tâm thần dày vò, khiếp đảm, bà ngồi xổm bên bệ đá cạnh giếng nước, hai tay tựa vào thành giếng, mắt mở to nhìn xa xăm vô thần. Trong tâm trí mình, bà hồi tưởng lại những chuyện trước đây.
Hồi lại hai năm trước, cũng tại chỗ bếp này, vào một buổi chiều tà ảm đạm, sau khi phải chứng kiến chuyện gia đình Đào, được một thời gian sau thì nhà cô Đào dọn hết, dùng làm nhà cho thuê. Mọi chuyện với mình, bà Mừng tưởng thế là êm xuôi vì nghĩ rằng gia đình cô Đào giờ chẳng còn ai, và họ sẽ bỏ đi xa khỏi mảnh đất này để làm ăn, hay bắt đầu một cuộc sống mới tưởng như muốn quên đi chuyện đau buồn vừa xảy đến cho gia đình họ.
Bất ngờ, một ngày kia bà Mừng trong lúc lo dọn dẹp hàng quán vào tầm sáu giờ tối, hôm đó ông nhà bà còn mải đánh cờ tướng bên nhà hàng xóm, bà cũng chẳng biết ông nhà đang ngồi ở nhà nào, vì ông ta thường sang xóm trên, hầu cờ khắp nhà từ trưa sau bữa cơm đến tối mịt còn chưa về. Hai đứa nhỏ sau giờ học chiều nay chúng được sang nhà mợ chúng chơi chưa về kịp. Một mình bà cả ngày nay sáng lo hàng quán, trưa thì nấu cơm, chiều lại một mình quanh quẩn dọn hàng. Khi đã bưng xong những chiếc ghế gỗ cuối cùng vào nhà. Bà đóng cửa trước, đi ra sân sau phía giếng nước định bụng sẽ múc nước đi giặt giũ. Rồi bà thấy bóng một cô gái, cao vừa thanh thoát, thật đẹp người, tóc xõa ngang vai, ai trông nom nom giống cô Đào hàng xóm nhà bên, nhưng sao cô ta cứ cúi ghằm mặt đứng im lặng cuối bụi cây. Vì nghĩ mình cũng từng vô duyên mà chứng kiến chuyện gia đình Đào vào một đêm tối, giờ gia đình Đào lại vừa qua bốn cái tang liền kề nhau, nghĩ cũng tủi thân, và khoảng được gần nửa năm nhà họ đã dọn đi đâu hết, bà Mừng vội cất tiếng hỏi: 
- Ô hay, cô Đào sao về nhà chơi giữa chiều hôm thế này!
Bóng kia vẫn im lặng. Thấy lạ lùng, bà Mừng tiến lại gần và hỏi tiếp: 
- Anh Tạ đi đâu chưa về, hay cô không có chìa khóa vào nhà. Cô đi đâu mà mất dạng … cũng được nửa năm rồi. Làng xóm quanh đây vẫn thường nhắc đến gia đình cô. 
Người kia vẫn không cử động, không thèm nói một câu gì, bà Mừng cứ ngỡ là Đào nghe được chuyện mà đang buồn nên lại đứng đó không buồn trả lời, bà lại nói an ủi: 
- Khổ thân cô, oan trái nghiệt ngã sao lại đổ hết lên đầu cô, chuyện cũ mà tôi đã thấy, tôi không nói với ai đâu, chỉ tội nghiệp bà cụ, rồi ông cụ và hai anh cô đi sớm quá. Cô hãy quên đi chuyện đau buồn đó, âu cũng là số phận, cô còn trẻ lại đẹp người, từ từ hãy tìm cho mình một tấm chồng đàng hoàng mà yên thân phận, rồi còn tính bề con cái, cô đừng buồn làm gì nữa!
Vừa nói, bà vừa đưa tay chạm nhẹ vào vai cô gái, đột nhiên bà thấy lạnh lạnh tay, thay vì chạm vào da thịt của một người thường, đằng này thấy nó mát mát và ghê ghê tay, chưa dứt tay khỏi, người đó từ từ quay mặt lại phía bà Mừng. Một khuôn mặt lạnh băng, tím tái như không còn giọt máu, hai mắt xanh lè, cánh môi mỏng đẹp nhưng thâm tím, vẫn là mặt cô Đào. Sợ quá, bất thình lình bà buông tay ra định lùi lại, nhưng chưa kịp vì do vừa hốt hoảng, vừa do kinh sợ, bà ngã bật ngửa ra phía sau; hai chân bà không đỡ nổi cả cơ thể nên xoãi ra, dạng chân, lồm cồm không còn đưa lên nổi để ngồi dậy. Bà đưa tay che miệng, la ầm lên: 
- Ối, cô, cô … cô là ai! Phải cô Đào không, sao hôm nay trông cô lạ thế! - Tôi không còn là cô Đào bên nhà bà nữa … – Người con gái kia lạnh lùng trả lời - Ôi, cô ăn nói gì lạ thế, cô không là cô Đào thì là ai nữa! – Bà Mừng lại hỏi lại. - Ta đã nói bà rồi, bà chỉ cần biết ta không còn là cô Đào nữa. - Vâng, vâng, cô không phải là cô Đào cũng được. Không sao, mà hôm nay sao trông cô lạ thế.  - Hay cô đã chết, hiện hồn về báo tôi, tha cho tôi, tha cho tôi! Tôi không có làm gì cô, chuyện trước đây tôi vô duyên vô phước mà phải chứng kiến, chứ tôi không cố tình. – Bà Mừng lại thanh minh 
Nhưng Đào lại nhìn chằm chằm vào bà ta, hai tay cô khẽ nhấc lên cao, hai bàn tay vuốt thon ngày nào giờ mọc thêm mười cái móng nhọn, đầu móng tím tái đen, cô nói: 
- Bà không cố tình, nhưng dù sao bà đã biết sự thật về gia đình ta, làm sao tin cái miệng bà sẽ không lắm mồm đây? Ngày đó bà chứng kiến nghịch cảnh của gia đình ta, ta tưởng ta đã chết đi sống lại vì chuyện đó, vậy mà lại có người chứng kiến điều này, thời gian qua đi liệu bà có giữ kín không, còn nỗi tủi nhục nào bằng việc bà đã thấy điều đó, dù bà có vô tình hay bà cố tình.
Bà Mừng vội la lên: - Không, tôi sẽ không nói cho ai nghe, tôi thề mà, cô hãy tin tôi, tha cho tôi. 
Đào lại nói: - Làm cách nào ta tin bà, trừ khi ta cho bà một dịp để lập công chuộc lỗi.  - Vâng, vâng, cô cứ nói, tôi sẽ làm cho cô, miễn là cô cho tôi được bình an – Bà Mừng lắp bắp.
Người kia từ từ tiến lại phía bà, còn bà do sợ quá mà không đứng lên nổi cứ vừa đạp chân lùi lại, hai tay vừa quờ ra sau như muốn bám lấy cái gì để rút lui. Cứ thế, người kia cứ bước tới, còn bà cứ giật lùi trong tư thế hay chân đẩy xuống đất, hai tay chống ra phía sau vừa quờ quạng vừa như muốn vớ lấy bất kể cái gì; đẩy được một đoạn thì lưng bà chạm vào giếng nước, gặp phải thành giếng như vậy, bà không thể lùi thêm được nên chân cứ đạp mải miết, hất cả một đống đất ra hai bên. Người kia tiến sát lại gần bà, cúi xuống cô ta nói khẽ trước mặt bà điều gì.
Cảnh tượng từ xa trông lại, một cái bóng trắng không rõ mặt, tóc che gần hết nửa khuôn mặt đang cúi xuống nói với một bà già điều gì, còn bà kia cứ thỉnh thoảng đạp chân phành phạch, tay cứ quờ ra đằng sau vơ định nắm cái gì, mặt bà ta thất thần kinh sợ, đầu cứ gật lia lịa như đồng ý, được một lúc lại lắc đầu như từ chối.  Được một lúc, bà lại la lên: 
- Không, không, tôi không thể làm cái chuyện thất nhân thất đức đó, tôi không thể, tôi không thể … cô đi mà làm một mình.
Người kia nhìn bà một lúc, rồi không đợi câu trả lời, bước ngang qua mặt bà đi về phía nhà. Bà Mừng, thất thần quay lại định hỏi: - Cô đi đâu vậy… tôi sẽ không làm đâu! 
Bà ú ớ nói chưa dứt, thấy cô gái kia đã đi đâu mất. Chỉ còn lại một mình bà đang ngồi dựa thành giếng, hai chân vẫn dạng ra, guốc đã tụt mất một chiếc. Bà ngồi một lát chưa định trở dậy lại nghe một tiếng người nói: 
- Bà, làm gì mà giờ này còn ngồi đây? – Một người đàn ông đứng sau lưng bà nãy giờ hỏi.  - Áh, ôi trời, … tôi sẽ không làm đâu – Bà Mừng co rúm người la lên, mà chẳng cần phải quay đầu lại 
Nhưng bà thấy giọng ai quen quen, đó là giọng của chồng bà. Bà mới quay lại, thấy chồng mình đang đứng trố mắt ngạc nhiên nhìn mình, miệng còn ngậm phì phèo điếu thuốc Basto rẻ tiền loại mà ông thường lấy trong giỏ thuốc lá của bà sáng sáng mở hàng. Ông Đăng, chồng bà nói: 
- Ô hay, hôm nay mẹ mày làm cái trò gì mà lạ thế? 
Rồi ông quan sát toàn cảnh lại một lần, ông thấy bà hai tay còn đang móc về phía sau, hai chân thì dạng ra, lưng dựa vào thành giếng, tại chỗ hai cẳng chân còn hai vệt quệt đất dài, ùn một đống đất nhô lên, quần áo xộc xệch, guốc thì một chiếc tụt quăng ra ngoài. Ông cho rằng bà đã định gian dối điều gì, rồi lão đưa tay chỉ mặt bà Mừng, miệng lão khẽ rít lên trong khi vẫn ngậm trên môi điếu thuốc đang cháy dở đã cong oằn, đầu điếu thuốc thấm nước bọt ướt cả một đoạn dài. Lão quát:
- Àh, hóa ra dạo này ban ngày, lúc tao vắng nhà, mẹ mày ở nhà giở thói mèo mỡ hả! - Chết nhé, hôm nay tao bắt quả tang, chứng cứ rành rành thế này hết đường mà chối … Sao thế nào, mẹ mày làm gì với thằng nào?  - Lại còn sợ ai phát hiện nên rủ nhau vào tận trong vườn làm chuyện “ỡm ờ” hả? - Phải không, thằng nào? – Lão quát lên. 
Bà Mừng vội trấn an trả lời: 
- Không, tôi bị ngã khi lấy nước. 
Rồi lão ta nhìn quanh, lão thấy cửa trước vẫn khóa, quanh vườn cây không có gì cho thấy là ai vừa trèo qua hay bẻ lá cành đi vào, chỗ đất quanh đó – do đất vườn nhà lão mềm và hồi chiều qua mới có cơn mưa lớn nên đất vườn mềm nhũn ra và san phẳng, lão cũng không thấy có vệt giầy dép của ai, chỉ trừ chính vết dép của lão đang đứng kéo một đoạn từ nhà đi ra. Đứng tần ngần suy nghĩ một lát, lão tạm nguôi lòng, tin điều vợ lão nói rồi lại tò mò hỏi: 
- Thế thật bà không tằng tịu với thằng nào hả?  - Vâng, đúng thế, tôi nói là tôi bị ngã và hoa mắt choáng váng – bà Mừng giải thích 
Lão nhìn lại tư thế bà Mừng đang ngồi, lão vẫn ngạc nhiên, nhưng do ngoại cảnh không có gì nghi ngờ, nên lão lại hỏi lái sang chuyện khác. 
- Ô hay, lâu nay mẹ mày hay làm thứ này à, hay học đòi qua tivi sách vở? - Bắt chước mấy mẹ sồn sồn góa chồng hay sao mà âm thầm làm một mình? - Này, thế mẹ mày có một thằng chồng rồi còn chưa đủ hả? 
Lão hỏi móc méo, vì trong suy nghĩ, lão vẫn ngạc nhiên vì bà vợ lão đã có chồng và hai con lớn, mà trước giờ bà vẫn chăm làm, chẳng bao giờ một tiếng hai tiếng học đòi hay bắt chước.
Bà Mừng vẫn không trả lời, lúc này bã đã ngồi dậy, sửa lại quần áo, đi lại guốc. Bà định đi vào trong nhà. Lão lại nói: 
- Này đừng có vớ vẩn nữa! Lo dọn cơm đi! 
Cả buổi tối hôm đó, khi hai đứa nhỏ đã về, cơm đã dọn xong, cả nhà bà Mừng ngồi ăn trong bếp, lão ta vẫn âm thầm quan sát cử chỉ của vợ lão. Còn bà Mừng không tỏ vẻ gì sai trái hay gian dối mà phải ăn năn nhưng mặt bà thất thần, bà Mừng ăn cơm qua loa, chỉ ngồi nhai cho hết bữa mà không nói gì. Thấy nhiều chuyện ngạc nhiên từ chiều đến giờ, lão quát:
- Từ chiều đến giờ, bà trông cứ như bị ma ám vậy.  - Thôi dọn cơm rửa bát đi, mai còn bán quán sớm.
Sáng ngày hôm sau, bà Mừng dậy sớm hơn, sau khi lo dọn bàn ghế hàng quán xong; nhưng bà chưa mở cửa bán quán vội. Bà lấy giỏ xách ra chợ, tìm vào một hàng xem quẻ bói, bà vào đấy trao đổi điều gì, một lúc rồi lại mua ít nhang, những lá bùa đỏ và một ít tiền vàng mã. Rồi bà trở về nhà.
Đến chiều, khi ông chồng bà vẫn mãi đi đánh cờ ở xóm bên chưa về, bà tranh thủ đi thắp nhang. Sau khi đi dán một số nơi những lá bùa nhỏ, bà dán rất khéo léo vào những chỗ khuất ít ai để ý, bà lấy ít thứ vàng mã ra cúng vái đốt hết. Rồi bà vào bàn thờ thắp hương. Bà nhìn vào di ảnh trên bàn thờ, khấn vái thật lâu, đến lúc xong khi vừa quay lên cắm nhang vào bát, bất ngờ bà trợn tròn mắt khi thấy tấm hình trước mặt không phải là hình ông cố nhà chồng, mà là hình cô gái Đào đang nhìn bà; sợ quá, lấy tay dụi mắt, bà lại thấy lại hình ông cố chồng nhà bà, mà hình như ông ta đang cười cợt. Bà sợ quá không dám cắm que nhang nữa. Bà vội nhanh chóng thu dọn. Đã đến giờ đi đón thằng Đức, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã hơn 6 giờ chiều, mà bà chưa đến đón nó. Trường nó tan học lúc năm giờ. Dắt chiếc xe đạp ra, bà chạy ra đường rồi ra đường cái, đi một đoạn thêm độ năm cây nữa đến cổng trường.
Trời chiều đã chạng vạng, cổng trường giờ này đã vắng, bà vừa áp xe đạp vào lề, đứng tìm nó mãi mà không thấy. Bà đứng đợi nó.
***
Lớp học đã sang tiết cuối, trong lớp thằng Lê Minh Đức con bà Mừng được xếp ngồi tại dãy cuối, nó lại ngồi trong cùng phía nhìn ra cửa sổ. Phòng học của nó nằm trên lầu hai, trường có ba dãy lầu, xây thành hình chữ U, với ba bốn cầu thang chính nối lên các dãy lầu, bên dưới là sân trường hướng ra mặt tiền. Còn từ phòng học của Đức, bên cửa sổ, nhìn ra là một khu nhà bỏ hoang khác. Thường ngày, khu nhà bỏ hoang đó chẳng có gì để nó phải chú ý. Đột nhiên khi gần khoảng giữa tiết học, Đức thấy mất tập trung, lòng xao nhẵng; nó không còn nghe tiếng cô đang giảng bài nữa, đầu nó lúc đó thấy quay cuồng hơi hoa mắt, tai nghe tiếng ù ù như có tiếng gió rít qua cửa sổ. Nó ngồi một lúc lại nghe có tiếng ai gọi. Lúc đầu nó không để ý vì tiếng đó nhỏ, nhưng dần dần lớn lên trong lỗ tai nó và vang vọng:
- Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c! - Đứ … ư … ư … c! Ta đến đón con đây. 
Nó bắt đầu chú ý, rồi tự nhiên nó quay mặt sang trái nhìn ra cửa sổ, cách đó khoảng ba mươi thước, trong cửa sổ của một phòng trên lầu tại khu nhà bỏ hoang, nó thấy một cô gái xõa tóc lõa lồ đang nhìn nó. Mặt mũi ghê rợn xanh mét. Nó bắt đầu chú tâm và cứ nhìn vào cái bóng đó mãi. Đức trố mắt, há hốc miệng. Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu trai ngạc nhiên trước thân thể trần truồng đứng nửa khuất nửa hiện phía xa bên kia hàng rào. Cậu ta dụi mắt, liếm môi. 
Nhận thấy cậu học trò có biểu hiện bất thường trong lớp. Cô giáo viên lẳng lặng lại gần phía bàn.
- Đức, em nhìn chăm chú cái gì ngoài đó vậy? – Cô giáo lúc này đứng cạnh cậu Đức hỏi 
Hốt hoảng, Đức quay mặt vào, nó vội nói lảm nhảm: - Dạ không thưa cô! Cô giáo nói: - Quan sát nhà bên kia hả? Có gì bên kia mà em nhìn? – Cô cũng ngước mắt nhìn theo hướng cậu học trò nhìn ra
Cậu Đức lo lắng, nhưng không thể nào kể ra hình ảnh vừa ngạc nhiên lại vừa ghê rợn. Cậu nghĩ nên im lặng.
Quang cảnh bên kia vẫn là căn nhà cũ sau bờ hàng rào của ngôi trường huyện. Cô giáo nhìn sang thấy không có gì khác với ngày thường, vẫn là một khu nhà bỏ hoang, hai lầu, các phòng và cửa sổ đã cũ rêu phong và vụi bám đen ố. 
- Không có gì mới! Đức miệng nói lảm nhảm:  - Vâng, dạ không có gì mới bên đấy ạ! 
Cả lớp cười ồ lên, quay lại phía Đức, người thì ngạc nhiên, người lại cười. Tình thế buồn cười giờ lại chuyển sang cho cô giáo.
Cô giáo càng khó hiểu: - Không có gì mới, nhưng em nhìn như mất hồn ra ngoài kia! Em có bình thường không?  - Không, thưa cô, em vẫn bình thường! - Được, sau giờ học em xuống phòng giám thị gặp cô! - Dạ! 
Khi hết giờ học, mọi người ra về hết, Đức phải xuống phòng giám thị viết tự kiểm vì hậu quả của những lời phát biểu như ngớ ngẩn của mình.
Cô giáo hỏi Đức:  - Đức, hôm nay trong giờ học, em có mệt mỏi hay sao mà mất tập trung vậy? Đức vội thanh minh, cậu ta nói vanh vách: - Dạ không, nhưng quả thật là em nghe có ai đó gọi em. - Em nói ai gọi em, từ lớp học cách khu nhà bên kia đến hơn 30 mét mà em lại nghe được ai gọi em sao các bạn khác, kể cả cô không nghe?!. – Cô giáo vặn vẹo. - Dạ, thưa cô, em nói thật là em nghe có ai gọi em, em quay sang thì thấy một người nào đó đang đứng phía cửa sổ phòng bên nhà kia.  - Rồi sao nữa? – cô giáo cũng gạn hỏi Đức chần chừ không dám mô tả lại cảnh đó. Cô giáo tò mò hỏi thêm: - Trông cô ta ra sao? Có giống với bất kỳ ai em đã thấy trong trường này chưa? - Dạ chưa! - Già hay trẻ, mặt mũi, ăn mặc ra sao? - Em… em rất khó nói! – Đức ậm ừ trả lời 
Cô giáo nhận ra Đức có biểu hiện nói dối. Với một cậu học trò nhỏ như vậy, trong người nảy sinh tính nói dối sớm là điều không mong muốn. Nghĩ việc còn rắc rối, cô yêu cầu Đức viết bản khai kiểm điểm. Đức đành lặng lẽ viết. Cậu ta loáy ngoáy một lúc cũng chỉ được gần một trang. Khi vừa đưa cho cô, cậu ta bất ngờ khi cô giáo không đọc ngay mà yêu cầu cậu ta viết lại một bản tương tự như thế. Đến lần thứ hai, cậu ta lại được yêu cầu tiếp tục viết lại như cũ. Cậu học trò cứ cắn bút viết gần một giờ đồng hồ liền.
Khi xong tờ thứ ba, Đức đưa cô giáo và gạn hỏi: - Không phải tiếp một tờ nữa chứ cô!  Cầm ba tờ giấy đối chiếu nội dung gần khớp với nhau trăm phần trăm, thấy mặt cậu ta tỏ vẻ thành khẩn, một lúc cô ta nói: - Thôi được, em ra về đi! - Vâng, cảm ơn cô! - Về ngủ sớm đi! - Chào cô, em về ạ! – Đức nói. 
Cậu học trò đi ra, bộ mặt đờ đẫn. Cô ta nghĩ “Mình dạy ở đây nhiều năm, chưa thấy ai nói có chuyện gì bên căn nhà kia? Sao thằng nhóc này một mực khẳng định là nó thấy một người đàn bà nào đứng bên kia? Mà lúc đó trong giờ học, bao nhiêu học sinh ngồi cạnh cửa sổ, nếu thật sự có người đó, sao bà ta chỉ gọi một mình nó?!! Hhm! Hhm cũng chẳng phải chuyện của mình! Hay thằng nhóc này sắp sửa có bệnh tâm thần?”
***
Tại cổng trường, bà Mừng cứ đứng mãi, được chừng nửa tiếng, bà nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, vẫn chưa thấy thằng Đức, bà bắt đầu sốt ruột. Dắt xe lại gần góc tường, bà định dựng nép xe tại góc đó rồi vào phòng bảo vệ hỏi xem có còn học sinh nào ở lại trong trường hay trong phòng giám thị không. Khi vừa dựng xe, đột nhiên bà thấy thằng Đức lù lù từ trong cổng bảo vệ đi ra, mặt mày sa sầm mệt mỏi, đầu óc rũ rượi. Bà vui mừng cất tiếng gọi với  theo nó: “Đức, Đức, mày đi đâu đấy, mẹ đứng đằng này này!”.
Cậu Đức đi ra cổng, đầu óc đang rũ rượi, uể oải vì bài chép phạt của cô giáo, vừa đi đầu vừa cúi ghằm xuống đất, tự nhiên nó lại nghe thấy văng vẳng tiếng gọi đó trở lại: 
- Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c! - Đứ … ư … ư … c! Ta đến đón con đây. Ta ở bên này.
Nó nhìn lên, thấy cô giáo trẻ đẹp ban nãy đang gọi nó, nó vui mừng, hớn hở, vì nghĩ bụng sẽ tìm được cô giáo lúc nãy và nhờ cô này nói lại với cô giáo Tuyết, để nó khỏi phải bị phạt. Ít ra cũng sẽ thanh minh cho nó, thứ hai nó sẽ không phải chép phạt thêm hai mươi lần bài học hôm nay, nên cậu ta cứ vui vẻ lững thững bước đi định băng sang đường.
Lúc này bà Mừng thấy làm lạ, vì bà gọi cậu con trai mà nó không nghe, trong khi lại nó lại cười cợt nói lảm nhảm và mừng rỡ đi sang phía đường.
Lúc này, từ xa một chiếc xe hàng đang chạy tăng tốc lại từ sau khi vượt qua ngã đường uốn khúc, chiếc xe đang tăng tốc mỗi lúc một nhanh. Được một lúc, tài xế nhận thấy có người chuẩn bị sang đường, dù đã giảm tốc độ lại một chút, bấm còi và nhá đèn ra hiệu, yên chí người tài xế cứ thong thả chạy xe gần đến cổng trường. Trong khi cậu Đức cứ lững thững từng bước, nó đã đi ra khỏi vỉa hẻ, và xuống đường, mắt mũi vẫn hớn hở nhìn chăm chăm về phía cô gái đó. 
Chiếc xe tải giảm tốc độ thêm chút, liên tục bấm còi và nhá đèn. Còn cậu Đức cứ lững thững từng bước. Bà Mừng nãy giờ đứng đã quan sát hết, bà thấy chiếc xe kia không thể phanh gấp, nó đang lao đến, còn thằng Đức cứ tiến ra phía vạch giữa đường. Bà gọi to “Đức, mẹ đây, xe đấy, coi chừng… Đức mày điên hả, đi đâu thế”. Nhận thấy điều gì không hay, bà vội quăng xe đạp lao ra phía thằng Đức, cũng là vừa một nhịp lúc thằng Đức toan vụt chạy sang đường, chiếc xe vừa lao qua, bà đã kịp chộp lấy tay thằng nhỏ kéo nó lại, chỉ nửa nhịp nữa thôi là chiếc xe tải sẽ đâm nó. Chiếc xe hơi phải phanh giảm tốc độ, chao đảo một đoạn. Gã tài xế còn kịp chửi vọng một câu “Mẹ, muốn chết hả, điên cả lũ hay sao!”
Vừa kịp qua cơn nguy kịch, bà Mừng cũng không để tâm đến lời nói gã tài xế, bà ôm thằng Đức lôi nó vào lề, bà khẽ lấy tay tát tát nhẹ lên mặt nó cho nó lãnh thổ. Khi xe vừa chạy đi, lúc này nhìn lại sang phía đường bà mới thấy một bóng cô gái, trông kỹ đúng là cô gái hôm qua đã gặp bà sau vườn. Cô ta nhìn bà lườm lườm một lúc rồi quay mặt bỏ đi. Một chiếc xe hàng khác lại chạy ngang. Khi xe này vừa đi khỏi bà Mừng lại dõi mắt nhìn sang phía đường thấy cô gái kia đã mất dạng.
Bà vừa ghê sợ, vừa hốt hoảng, vừa căm giận, miệng bà lẩm bẩm: “Trời ơi, lại là nó, con yêu nữ này nó đến quở mình rồi!”. Lúc này bà đã hiểu mang máng đó là một lời cảnh cáo cho hành động chiều tối qua của bà khi dám phản đối lời con ma nữ kia.  Vừa kinh sợ cô ta sẽ quay lại, lại vừa sợ cô ta sẽ giàn cảnh tai nạn giao thông mà hại bà và thằng Đức, bà chở nó trên xe đạp mà chỉ dám chạy trên vỉa hè. Và cứ thế đạp cho đến nhà. Đến chỗ nào có bậc đá kéo ngang lại nhảy xuống nhấc xe lên rồi chạy tiếp … 
Thằng Đức lúc này đã tỉnh, thấy mẹ nó đi xe vậy liền hỏi: - Mẹ bữa nay sao mẹ đi xe kỳ vậy, sao không ra đường mà chạy, chạy trong này cứ phải dừng lại nhảy lên nhảy xuống mãi. - Mày có im đi không, bữa nay tao thích đạp xe như vậy đấy! – Bà bực bội cũng quát nó.