CHƯƠNG XIII - 1 -
Tình cờ báo thù cho cha

     ó là tháng 12/21--, chỉ còn gần hai tháng nữa sẽ đến hết năm âm lịch của người châu Á, ông Sylvain cho rằng dịp cuối năm là thời điểm thuận lợi nhất để Long đi phá hủy hang động ma, và ngoài những con thoát ra đi giết hại bị đánh trả, số còn lại khát khao tự do và bầu trời bấy lâu nay sẽ bỏ trần gian mà bay về nơi khác. Long và Đào được cho ra ngoài ở, một phòng riêng trong khu nhà ở của đội vệ sỹ và quản giáo. Ngày ngày, Long dậy từ sớm và lên đồi tập luyện lại võ nghệ, đánh hiện trường, đêm về anh nghỉ ngơi luyện thêm công phu.
Long được ông Sylvain trang bị cho một số súng ống, và ở những bài tập thế bao vây, ông Sylvain còn hào phóng cử một số trong đội vệ sỹ của mình để anh tập thế với đối phương. Thỉng thoảng ông có đưa hai con trai lớn đã đến tuổi đôi mươi của ông ra bãi cho Long dạy thêm về võ thuật. Long tập bắn tỉa, bắn theo mục tiêu, bắn nỏ, bắn tên. Anh còn tập cả bài pháp dùng đao và giáo, một lối tấn công thời cổ đại và thời Chiến quốc. Bài khinh công bay qua các cành cây, phóng lên nóc nhà, đạp nước lướt đi tựa chim … là thứ đòi hỏi phải có nội công thâm hậu rèn luyện qua bao năm, anh cũng ôn lại. Xuất thân là kẻ nghèo hèn, vô tình thời thơ ấu lao động vất vả tại một xưởng sản xuất vũ khí của quốc gia, Long học lóm được nhiều kỹ thuật về súng ống, và bom mìn, nơi này anh cũng rèn được tiếng Anh với các chuyên gia vũ khí người Âu, Mỹ đặc phái sang Vương quốc làm việc. Sau này khi được chuyển lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, anh được tiếp xúc với kỹ năng điều khiển các loại máy bay, tàu bay, thiết vận xa. Đêm đêm về, tranh thủ thời gian, Long ngồi luyện công phu, những ngày này Đào dù có khát khao yêu thương tình nhân song cô cũng nhín lại không muốn làm anh phân tán tâm trí và lao vào những cuộc ái ân như ngày trước. Mọi thứ với họ là kỷ niệm đẹp, dù có hồi tưởng lại, khi chàng đang ở bên mình yên lặng luyện công, nàng cũng thấy ấm áp tình cảm.
Thời gian trôi nhanh, mới thế chỉ còn hai mươi ngày nữa là hết năm cũ âm lịch. Ngày dự tính vượt biên giới đã gần kề. Long cũng đã truyền dạy cho hai đứa con lớn của ông Sylvain nhiều thế võ tuyệt chiêu và phương pháp tập luyện.
Một hôm, khi đang ngồi nghỉ trưa, ông Sylvain có một đoàn khách không mời đến thăm, đó chính là tay chân của tên Bầu đen Wilson Lý (người gốc Hoa) võ đài đẫm máu khét tiếng một thời ở bên Vương quốc Kao Mieng. Khi tình hình trở nên gay gắt, các lực lượng cảnh sát truy bắt những hoạt động võ đài chui diễn ra quyết liệt. Nhóm đối tượng các tay bầu này vốn là những đại gia giàu có đã theo gót nhau vượt biên giới sang Miến Điện sống tại New Hope City, tại đây chúng tha hồ tung hoành kinh doanh võ đài, và công khai lập lại các băng đảng. Những bãi vàng cũng nằm trong tầm khống chế của chúng. Wilson Lý đặt ra một luật lệ rất fair-play là buộc các bãi vàng và các băng đảng khác trong vùng mỗi năm phải cử những võ sỹ của họ tham gia một võ đài bí mật đấu đến chết. Băng nào thắng thì thoát việc nộp thuế địa phận, các băng xếp hạng từ trên xuống dưới sẽ đóng mức thuế từ cao đến thấp theo tỷ lệ, và băng về chót bảng sẽ đóng thuế cao nhất cộng thêm chi phí tổ chức đi lại, lập võ đài. Wilson không mất một xu nào ngoài việc đi hô hào và thông báo thời gian họp võ đài, ngược lại, hắn mở cửa bán vé và cho một số khách mời danh dự đến tham gia, tiền cá cược hắn bỏ túi hết. Chính kiểu làm ăn như vầy đã làm Wilson đã giàu lại càng giàu lên.
Về lai lịch của Wilson Lý (người gốc hoa tên Lý Quốc Đại, cháu một thương gia người Hoa nổi tiếng, nhập tịch vào Vương quốc Kao Mieng năm 21--, tại đây, Wilson thường giao du với giới chính trị gia và giới băng đảng ngầm, hắn kết nghĩa với một ứng cử viên nội các và hoạt động tay trong cho người này tại các bến cảng). Bản thân Wilson là một tay võ lâm, nhưng không xuất sắc mấy, nên hắn rất đam mê kinh doanh võ đài. Cách đây chừng 30 năm, tại Kao Mieng, một tay đại gia đã nhập về con “Quỷ châu Phi” và rèn cho con quái vật người này thành một tên võ sỹ hợp pháp. Quỷ châu Phi là con át chủ bài của tay bầu đen nổi tiếng bên Phúc An thời đó, hoạt động cho lão chừng hơn chục năm, luôn vô địch trên các võ đài nhơ nhớp. Sau đó, tay bầu đen này già giải nghệ, ông bán Quỷ châu Phi cho một tay bầu khác, cũng hoạt động được hơn mười năm, Wilson Lý lúc này chính thức tham gia vào lĩnh vực võ đài máu đã tung tiền mua lại “Quỷ châu Phi” từ tay bầu đen này và tiếp tục đào tạo cho hắn trở thành võ sỹ. Nhưng Wilson Lý nhờ quen biết rộng rãi hơn với các thế lực Hoàng gia, hắn đã mang “Quỷ châu Phi” đem đi đấu võ bên ngoài Kao Mieng, sang cả Châu Âu và Mỹ để tham gia giao đấu. Quỷ Châu Phi luôn là át chủ bài của Wilson trong bộ sưu tập những võ sỹ chiến của hắn. Thành tích của Quỷ châu Phi mang lại cho Wilson là hàng trăm trận thắng, và một vài trận hòa tại Trung Quốc với một số võ sư Thiếu Lâm. Gần ba mươi năm qua, nếu tính tuổi tác thì giờ Quỷ châu Phi phải đến bốn mươi lăm tuổi, vì theo hồ sơ người ta nhập con này vào vương quốc và đăng ký ngày sinh cho nó khi mười lăm. Ba mươi năm, chỉ duy nhất một việc đấm đá và ăn, Quỷ Châu Phi dần dần cũng học được ít tiếng Anh loại đơn giản. Hắn hoạt động chủ yếu như một cái máy boxing, cho chạy liên tục và rút kinh nghiệm theo bản năng, hắn không thể hiểu nổi một thứ bài giảng giải nào của người hướng dẫn hay của ông bầu.
Chuyện đã đồn trước đây, con Quỷ châu Phi với một hình khắc trên cánh tay, cái đầu nhỏ và cứng như đầu của một con thú, thân người vạm vỡ chắc nịch, tứ chi to phình, gân guốc, cao gần 1m95, làm tình rất hoang dại và man rợ với những cô gái, khiến tiếng tăm của Quỷ châu phi đến đâu ai cũng khiếp. Dân chúng thì ngược lại, thường xuyên vung tiền mua vé vào và đổ tiền cá cược cũng như hồi hộp theo dõi tên này đấm từng võ sỹ và xé xác kẻ đó ra sao. Tất cả đã trở thành một hội chứng giết chóc trên võ đài, người ta biết là Quỷ châu Phi không phải một con người bình thường, một loài thú tình cờ nào giống người, nhưng sự thèm muốn được xem tên này đấm đá và kết liễu đời những tay võ sỹ xấu số đã làm mọi người quên đi yếu tố dã man này. Chính sự man rợ này làm cho Quỷ châu Phi không còn đất sống ở các trung tâm thành phố vương quốc Kao Mieng, mà thay vào đó hắn theo chân ông bầu chạy sang địa phận khác. Trong những giải giao đấu vượt ra ngoài quốc gia, Quỷ Châu Phi không bao giờ lộ diện, thay vào đó, hắn được cho tiêm thuốc mê làm nó ngủ li bì và các nhân viên của Wilson giấu hắn vào một xó xỉnh nào đó trong một chiếc xe tải, một container, hay bất kỳ thứ gì đảm bảo để qua cửa khẩu một cách êm xuôi. Một chuyện lần lần được người ta đồn đại, tại sao sau ba mươi năm, Quỷ châu Phi vẫn sung sức, và khuôn mặt không hề già đi mấy, trong khi nó đã trải qua hai đời bầu. Điều này phải kể đến sự khôn ngoan và am hiểu, cũng như quỷ quyệt của Wilson, những tay bầu khác không biết cách nuôi Quỷ châu Phi, họ lại nhát không dám làm nên chỉ cho Quỷ châu Phi ăn thịt thú tươi, công lực và tính quỷ của Quỷ châu Phi vì thế không phát triển được, không may thay, tên đầu đất này lại không biết nói và luôn bị canh giữ cẩn thận, vì kẻ chơi với loại quái vật này cũng thấp thỏm lo sợ một ngày chính nó sẽ hại chủ. Trong khi đó, với bản tính tàn ác, Wilson Lý mạnh tay cho nuôi Quỷ châu Phi bằng một loại thức ăn đặc biệt, đó chính là người còn sống. Các băng đảng, các tay bụi đời … đụng độ với lực lượng của Wilson đều đặt câu hỏi, sau khi vài tên trong bọn chúng bị tay chân Wilson bắt, thì đứa nào cũng biến mất không còn dấu vết gì, cảnh sát có vào cuộc cũng chịu thua, thỉnh thoảng họ tìm nhặt được vài chiếc đầu lâu, mảnh xương gãy … Dân đa phần lại là dân ngoài chui nhủi ngoài vòng pháp luật không có căn cước, tên tuổi. Cứ hai ba ngày, Wilson bí mật cho bọn tay chân thân tín nhất cử đàn em đi giả vờ gây rối và đụng chuyện với nhóm khác, thực ra là kích động chúng đánh nhau, bọn kia sẽ tóm vài đứa bí mật mang về sào huyệt và giam trong cũi chó, trói bịt mồm để cho bọn này không la hét hay phản đối cũng như hòng tẩu thoát. Sau đó, bọn họ cho giải Quỷ châu phi vào một nhà kho tối có che chắn bảo vệ bằng thép, chúng thả cũi chó có con mồi cho Quỷ châu phi y hệt như người ta ném thịt vào chuồng sư tử. Tên Quỷ châu phi đã quen sẽ tháo cũi và cắn cổ hút máu, ăn tươi nuốt sống nội tạng, thịt. Sau khi chén no nê, các tay nhân viên sẽ giải Quỷ châu phi ra. Phần còn sót lại của cái xác chết, chúng tiếp tục thả những con chó rừng bị bỏ đói cả tuần lễ cho vào dọn dẹp sạch, chỉ còn lại vài mẩu xương ống chân, sọ dư lại đem bỏ thùng vứt rác. Từ khi Quỷ châu phi chuyển sang ăn thịt người, nhân tố quỷ trong người hắn trỗi dậy, trong enzym, tế bào của hắn biến đổi. Nhiều trường hợp ghi nhận tại các bệnh viện, giới bác sỹ cho hay họ tiếp nhiều ca cấp cứu chấn thương phần hậu môn và âm đạo của những cô điếm, các cô này cho biết do thiếu tiền lại được một nhóm dân xã hội đen rủ rê hứa sẽ trả thù lao hậu hĩ, họ được đưa đến một khu vực ngoại thành vắng vẻ, và dẫn và dẫn vào một nơi tối tăm nào đó, tại đó họ bị một kẻ cao lớn với cái đầu bé và nhọn hoắc thân hình to lớn cưỡng hiếp cả đêm. Đến sáng ra, cô nào khỏe lắm còn lê lết mà đi ra ngoài được, cô nào không chịu nổi nằm quỵ ngay đó. Đa số bọn họ phải vào viện cấp cứu vì bị dập và chấn thương toàn thân, với những vết trầy xước trên da, mặt mũi tay chân bị đánh tím bầm, khu vực hậu môn, âm hộ bị chấn thương, chảy máu. Đáng chú ý, sau khi vào viện, những cô điếm này thường phải nằm lại một hai tuần, thời kỳ đó hậu môn, tử cung của họ bị nhiễm trùng nặng bởi một loại vi khuẩn lạ, chúng làm nhiễm trùng máu, hoại tử và phá hủy khiến họ chết trong đau đớn vì nhiễm trùng cấp tính, mà các bác sỹ không thể cắt bỏ phần hoại tử từ hậu môn lên phần ruột, một cuộc phẫu thuật như vậy cũng ngang với cái chết cho họ trước khi chết vì bệnh phát triển. Các bệnh viện chưa xác định được loại vi khuẩn này từ đâu mà chỉ khoanh vùng trong loài vi khuẩn lây lan qua bệnh truyền nhiễm và quan hệ tình dục. Kiểu thực đơn này, Wilson đã áp dụng cho Quỷ châu phi gần chục năm qua khiến tên này mạnh mẽ luôn giữ được sức lực và tầm vóc, nó chẳng già đi như người thường, và kết quả ngược lại, Wilson bỏ túi hàng đống tiền, vì hắn luôn ở thế thượng phong và nắm chắc phần thắng trong những cuộc giao đấu.
Lời mời của tên Wilson đã được thông báo đến cho ông Sylvain, ông có năm ngày để chuẩn bị vòng đấu. Ông Sylvain lo ngại việc tìm đâu ra các võ sỹ chợt ông nảy ra ý thử đến hỏi Long. Chiều đến, khi Long đang tập võ trên đồi với một số vệ sỹ khác. Ông Sylvain lái xe jeep một mình lên gặp Long.
Hoàng hôn xuống, cả hai người ngồi nói chuyện một mình. Thấy ông Sylvain không vui tươi như mọi hôm, Long hỏi: - Mấy hôm nay ông có chuyện gì buồn? - Đúng, cậu quả tinh ý quá! Tôi đang gặp chuyện rắc rối với cuộc thi võ đài sắp tới. Long ngạc nhiên hỏi: - Võ đài nào? Giống những võ đài chui bên vương quốc? - Ừ, nhưng là bắt buộc phải tham gia, tôi mới đau đầu chứ 
Rồi ông Sylvain kể về luật lệ nơi này và chuyện về tay Wilson cho Long nghe. Đó là một cuộc thi đấu giữa nhiều bãi vàng và băng đảng, mỗi bên sẽ cử một nhóm võ sỹ chừng bảy đến mười võ sỹ người bí mật đến thi đấu tại một nơi, cuộc đấu sẽ tiến hành thi vòng loại, mỗi cuộc đấu đều đấu đến chết. Sau đó đấu các bên thắng và vào chung kết... Điều đáng lo, ông Sylvain là một người kinh doanh thuần túy, ông đã dốc toàn bộ tài sản nhà cửa bên vương quốc để đầu tư vào bãi vàng, sau khi lập bãi vàng, ông mới rơi vào tầm kiểm soát của các băng xã hội đen, chống lại chúng thì không thể mà bỏ bãi vàng thì ông chẳng còn gì. Ông lại là con người có nhân tính, ông chưa bao giờ nghĩ khi giàu có lên sẽ nuôi một đội võ sỹ mà ông biết là để cho họ phải đánh nhau đến chết. Vì bản tính này, ông thường phải cam chịu mà cũng không chống trả nên ông hay bỏ tiền thuê luôn một băng khác kiêm phần tuyển mộ võ sỹ cho bãi vàng của ông với giá thuê cắt cổ, vì những tên võ sỹ đấm thuê này rất liều lĩnh chán đời nên đăng tuyển đấm thuê cho các tay xã hội đen nuôi mộng một ngày kia sẽ vô địch đấu trường đen. Có khi bãi vàng của ông về chót, có khi may mắn thoát khỏi chót bảng, nhưng đằng nào ông cũng chịu những chi phí thuê cắt cổ và phần thuế phạt vị trí thấp trong bảng.
Thấy Long giỏi võ, ông định nhờ Long tham gia rồi lại ái ngại sợ có chuyện gì với anh thì cũng không thể sang biên giới làm nhiệm vụ. Nhưng trong đầu ông Sylvain le lói một hy vọng biết đâu Long sẽ hạ gục được tên Quỷ châu phi lập lại thế cân bằng cho các bãi vàng, và tên Wilson không còn át chủ bài nữa sẽ ngừng tổ chức những cuộc thi đấm đá này. Long nghe xong điềm nhiên trả lời: 
- Chuyện đó không có gì lạ! Ông Sylvain à? Đấm đá luôn là trò vui kích động nhất từ xưa đến nay. Có người chịu bỏ tiền ra sẽ có kẻ đánh thuê. - Thế có nghĩa là anh đồng ý tham gia mà không sợ nguy hiểm cho bản thân? – Ông Sylvain hỏi, ngạc nhiên trước những suy đoán của mình - Có thời gian tôi cũng hay đấm chui ở thế giới hạng hai để lấy tiền trang trải, tôi hiểu quy luật của nó. - Nhưng đó là đấm ăn tiền, người thua cũng được tiền! Còn đây là võ đài chết! Không có đường về nếu không thắng tên quỷ đó, hàng năm cả trăm võ sỹ gián tiếp hay trực tiếp mất mạng vì tên Wilson tổ chức cho con quỷ này! Long vẫn lạnh lùng nói: - Cha tôi đã từng gây dựng nên một gia đình từ trò đấm đá! - Vậy hả? Nhưng tôi vẫn áy náy! Hay thôi, cậu hãy giữ cái thân mình mà lo việc khác! Long lại quả quyết: - Nãy giờ tôi giấu ông một chuyện. Sau khi nghe ông kể rõ con quỷ đen nào đó. Tôi mới biết chính nó là kẻ đã gây tàn phế cho cha tôi, ở đỉnh cao sự nghiệp đấm chui của cha tôi, khiến cha tôi không thể cáng đáng một gia đình, ngày tưởng như vinh quang và hạnh phúc nhất đời cha tôi là gom tiền từ chuyện đấm đá mua được một căn hộ và cưới mẹ tôi, thì ông bị tàn phế. Gia đình chúng tôi không còn trụ nổi, lại thiếu tiền và bị trục xuất xuống dưới đất! 
Ông Sylvain lại ngồi nghe Long kể về tuổi thơ của mình, và hoàn cảnh anh, rồi khi lớn lên anh cũng đi đấm thuê và chuyện tình cờ anh đã được phóng thích lên mặt đất ra sao.  - Vậy cậu nhất quyết tham gia để báo thù cho cha?  - Đúng thế, cuộc đời tôi đã làm một đặc cảnh, có thể chết bất đắc kỳ tử mà không kịp nhìn mặt cha tôi. Lỡ cha tôi có mệnh hệ gì chết đi, tôi không kịp thấy mặt hay tôi chết trong một phi vụ nào đó, thì đây là cơ hội tốt nhất để báo thù cho cha tôi, làm cho tâm nguyện ông được thanh thản. Còn chuyện con quỷ đen, không phải một mình tôi, mà nhiều người đã muốn kết liễu hay bắt giam con yêu tinh này mà chưa có dịp.  - Lỡ anh bị nó giết, rồi không thể giúp Đào?  - Lúc đó cô ta sẽ hiểu, không trách gì tôi nữa, có thể cô ta đi một mình. Nhưng tôi cam đoan rằng Đào sẽ rất tự hào vì quyết định hôm nay để tôi có dịp rửa hận cho cha.  - Và cả cho cha mẹ cô ta nữa chứ! Anh làm được cả hai mà! – Ông Sylvain lạc quan nói! - Đúng thế! Hai việc trọng đại của đời người, cho hai người! Khà, khà, khà… - Tốt lắm! Tôi sẽ thuê thêm vài võ sỹ giúp cậu. - Ông Sylvain phấn khởi nói Long nói, mặt anh đanh lại: - Chỉ cần vài người cho đủ số lượng. Ông biết trong ngành cảnh sát tôi đã lên vị trí chief commando! - Giỏi lắm! Chúa phù hộ chúng ta! Thật không có gì hối hận khi tôi nhận anh! - Tôi rất cảm tạ ông giúp đỡ cho ngày sang biên giới!