Chương 2 & 3

    
hảo nguyên ngày càng trở nên tím sẫm, gió đã bắt đầu thổi lên cuồn cuộn… cỏ cây nghiêng ngả và những bông hoa Dã Quỳ trắng xóa bay lên phơ phất…
Ba người thương buôn ngồi phía xa đột nhiên đứng dậy, tuy là thương buôn nhưng họ có mang vũ khí.
Thương nhân mang vũ khí là chuyện bình thường, thậm chí trong số họ còn có những cao thủ… đơn giản vì công việc làm ăn buôn bán có khi cũng cần đến những thanh toán sòng phẳng. Nếu nói về chữ “Tín” thì không ai bằng những thương nhân, nói về chữ “Ác” thì cũng không ai bằng họ.
Con người sống vì tiền và chết cũng vì tiền.
Nhìn vẻ bề ngoài của ba người này có thể đoán họ đến từ phương Bắc… Họ thô ráp và cao lớn, vũ khí của họ dùng cũng có vẻ cổ xưa: Lang Nha Bổng, Lưu Tinh Chùy và Thiết Tử Quải.
Triệu Trọng Thủy thấy vậy thì tay bớt run, chân bớt rún và mặt mày có vẻ tươi hơn.
Liệt Hỏa Trường Xương lại sa sầm nét mặt.
Một trong thương nhân cất tiếng: kẻ nào muốn động đến Triệu Công Tử thì phải bước qua bọn ta.
Thảo nguyên có bầy sói dữ… nhưng cũng còn có hổ, báo.v.v…
Trường Xương gầm gừ hỏi: ngươi là…?
Người cao lớn, râu rậm gằn giọng: Ta là Bắc phương Lưu Tinh Báo.
Thảo nguyên có “Nhất Hùng, Nhị Hổ, Tam Báo” danh vang lừng lẫy.
Lưu Tinh Báo tất sử Lưu Tinh Chùy.
Trong tình thế này Trường Xương muốn tiến tới thì tất phải đổ nhiều máu, còn rút lui thì lại không thể được, làm thế thì đâu còn chỗ đứng trên giang hồ nữa…
May sao kỵ sĩ áo đen đột nhiên lên tiếng: Những kẻ ở phương Bắc thì nên ở phương Bắc… về phương Nam mà làm gì?
Câu nói dường như đượm mùi khiêu chiến của một kẻ… phân biệt chủng tộc.
Mọi cặp mắt đều dồn về nơi ấy… kỵ sĩ áo đen bây giờ mới từ từ giở nón ra, y có cặp mắt sáng ngời, còn gương mặt thì toát lên vẻ giang hồ lãng tử.
Y nói tiếp: đến để giúp đỡ, để chia xẻ, để bè bạn thì nên đến… còn đến để kiếm chác, để xâm chiếm thì không nên…
Lưu Tinh Báo nhìn kỵ sĩ áo đen chằm chằm, gã phảng phất nhớ đến một người.
Kẻ có gan lên tiếng trong lúc này tất phải là kẻ không sợ chết… nếu không thì phải là một kẻ điên, kỵ sĩ áo đen nhìn không giống một kẻ điên chút nào, hẳn phải là kẻ không sợ chết.
Lưu Tinh Báo đã nhớ ra kỵ sĩ, gã bất giác thốt lên: Các hạ cũng là người phương Bắc sao lại nói thế?
Dạng người như Lưu Tinh Báo nếu không đến thì thôi, còn đến tất phải vì mưu lợi. Kẻ đến vì mưu lợi nếu thấy điều khó đạt sẽ suy tính đường khác, Lưu Tinh Báo tất nhiên cũng thế.
Mối lợi trước mắt càng to thì càng khó nuốt.
Bọn Liệt Hỏa Phường đã thu binh khí về, Tam Báo cũng đã ngồi xuống, kỵ sĩ áo đen cũng đã đội nón trở lại.
Trong quán trở nên im ắng, khác hẳn cái không khí ồn ào vài phút trước.
Gió bên ngoài ngày càng thổi mạnh, hơi gió như luồn qua bao lá cỏ tạo ra những tiếng vi vu… em là gió hay là nơi dừng chân của gió…?
Trịnh My Châu đột nhiên đứng lên, cô ta bước qua bàn của kỵ sĩ áo đen, ngồi đối diện với y nhưng không nói gì mà lại lơ đãng nhìn ra cửa… nàng có nước da trắng ngần, môi mọng ướt, cặp mắt mơ màng, người thanh mảnh nhưng lại có bộ ngực vươn cao kỳ lạ. Gió bên ngoài làm mái tóc nàng tung bay lất phất lộ ra cái cổ thật dài, vẻ đẹp càng thêm diễm lệ.
Triệu Trọng Thủy ngồi trơ ra đó… người đẹp đã ra đi rồi, gã cảm thấy mình như không còn giá trị… Có điều bây giờ ai lãnh Trịnh My Châu thì cũng như lãnh cái án tử hình, không biết là sẽ chết lúc nào.
Sắc đẹp của người đàn bà đúng là thuốc độc.
Cuồng Kiếm Vô Song có dám uống viên thuốc ấy?
03
Triệu Trọng Thủy là người ra đi đầu tiên… gã chỉ mong giữ được cái quan trọng nhất, đó là mạng sống.
Tam Báo cũng đi theo, họ lựa chọn phần ăn chắc nhất.
Liệt Hỏa Trường Xương cũng đã đứng lên, gã nhìn thanh kiếm đen trên vai kỵ sĩ như thầm cân nhắc.
Bầy sói lục tục kéo đi trong im lặng… sói thảo nguyên không còn tru nữa.
Cuồng Kiếm Vô Song hồi lâu cất tiếng: nếu cô muốn thì có thể theo ta về kinh thành.
Trịnh My Châu im lặng, nàng đã quyết từ bỏ nơi đó, không lẽ bây giờ lại trở về?
Kinh Thành cho nàng tất cả, chỉ trừ một thứ đó là tình cảm chân thành của một con người. Nàng hiến dâng tất cả cho Triệu Trọng Thủy, dám liều mình theo gã ra đi, nhưng sự lựa chọn đó đã tỏ ra sai lầm.
Nàng trở về kinh thành để làm gì nữa? 
Nàng nói: điều ta cần là một tình cảm chân thành… nơi đó không bao giờ có…
Không gian chìm vào im lặng… Cuồng Kiếm Vô Song là người ra đi cuối cùng – y đi cũng thong thả như lúc vào.
Quán trở nên vắng tanh… chỉ còn nghe tiếng gió bên ngoài thổi ầm ào.
Tay chủ quán lo sợ nhìn Trịnh My Châu … không lẽ cái án tử hình này là dành cho lão?
Trịnh My Châu vẫn nhìn ra trước cửa, nàng nhìn ra rất xa, rất xa… nơi tận cùng của chân trời, nơi tận cùng của cuộc sống, dường như hy vọng hạnh phúc mong manh sẽ đến từ nơi ấy…
Cuộc đời chỉ đẹp mà buồn sao em mưa đêm gió oán than.
Còn gì đâu em khi thu lại về với lá rơi ly tan.
Còn gì đâu em lời thề trăm năm chỉ là dĩ vãng thôi.
Nay tình đã vắng như vở kịch đời giữa bóng đêm muộn màng.
Nàng cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn... cảm thấy cơn gió nghiệt ngã lướt qua miền cảm xúc…
Một cái bóng đỏ bước đến bên bàn – thì ra trong quán vẫn còn một người chưa ra đi, một người cuối cùng với một niềm hy vọng cuối cùng.
Nhưng người đó lại là một nhà sư, một nhà sư áo đỏ.
Nhà sư hẳn đến từ Tây Tạng.
Tây Tạng… Mật Tông… Ác tăng… Huyết đao…
Câu này đã lan truyền khắp chốn giang hồ, đồn rằng những nhà sư Tây Tạng chuyên bắt con gái nhà lành về để luyện một thứ công phu gì đó. Họ có võ công rất cao siêu, lại sử dụng thanh bảo đao màu đỏ như máu, chém sắt như chém bùn gọi là “Huyết Đao”.
Trịnh My Châu bây giờ cũng mong muốn có ai đó bắt cóc nàng, cho dù đó là một nhà sư. Tay chủ quán bất giác thở phào… ít ra cũng có kẻ dám lãnh cái án tử hình thay cho lão.
Nhà sư áo đỏ nói: bần tăng là một Hành giả Mật Tông. Du già hành cước khắp nơi, không nơi ngừng nghỉ, chẳng dời chân tâm…
Trịnh My Châu bất giác mỉm cười, nàng đâu có ngờ ở cái quán xa xôi hẻo lánh này lại có một sự đổi thay kỳ lạ - mới đây bên nàng - một công tử đẹp trai giàu có được thay bằng một nhà sư.
Nếu biết trước như thế nàng có từ bỏ Kinh Thành?
Nhà sư nói: chúng ta cần phải đi ngay, ở lại nơi đây rất nguy hiểm.
Nhà sư chưa nói dứt thì đã nghe những tiếng vun vút, hàng trăm mũi tên bay vào quán vèo vèo. Sau đuôi mũi tên đều có châm lửa nên trong phút chốc cả quán bốc cháy rừng rực. Tay chủ quán la hoảng bỏ chạy, không kịp mang theo món đồ nào cả.
Khi Trịnh My Châu và nhà sư ra đến bên ngoài thì đã thấy đám Liệt Hỏa Phường bao vây tứ phía, hẳn bọn này chỉ chờ Cuồng Kiếm Vô Song ra đi là xuất hiện ngay.
Liệt Hỏa Trường Xương cười ha hả: đúng là tuyệt sắc giai nhân, đến một nhà sư mà cũng quyến rũ được.
Thanh Liệt Hỏa Đao cũng đã bay đến không để nhà sư nói tiếng nào.
Cảng.
Trường Xương cảm thấy ê ẩm cả tay, gã không ngờ công lực của nhà sư lại cao như thế. Đến lúc này gã mới thấy trong tay nhà sư có một cái chày nhỏ.
Gã quát lớn: chày Kim Cương, ngươi là…
Nhà sư đáp: bần tăng là Kim Cương Tôn Giả.
Trường Xương rống lên: hay lắm, hay lắm… hôm nay ta muốn xem Mật Tông Đại Thủ Ấn uy lực như thế nào.
Liệt Hỏa Phường chuyên lấy đông đánh ít, bên cạnh Trường Xương là Trường Hải cũng vung thanh Cửu Khúc Thương đánh tới, Kim Cương Tôn Giả phất chiếc áo cà sa bạt Cửu Khúc Thương sang một bên, bàn tay trái đánh nhẹ một chưởng, Trường Hải ngã lăn ra đất.
Mật Tông Đại Thủ Ấn quả nhiên vô cùng uy lực – bọn Liệt Hỏa Phường vội dạt ra xa.
Chỉ một chiêu đã đánh ngã Trường Hải, hôm nay Trường Xương khó mà đắc lợi. Gã múa tít thanh đại đao - tả, hữu, tiền, hậu, hư, thực - đao thế lớp lớp, trùng trùng điệp điệp làm chóa mắt kẻ thù, đến phút quyết định ra một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân”mạnh như thác đổ nhưng lại đi vào quãng không, Kim Cương Tôn Giả dùng phép Di Hình Hoán Ảnh tiến sát đến bên cạnh, điểm nhẹ một cái là gã cũng ngã lăn ra chẳng khác gì Trường Hải.
Đấu trường ngừng hẳn, chỉ còn nghe tiếng lửa cháy phừng phừng.
Nhà sư nói với bọn Liệt Hỏa Phường: sáng mai hai gã này sẽ tỉnh lại, các ngươi nên mang chúng đi cho mau.
Trịnh My Châu bây giờ mới hoàn hồn, lên tiếng nói: tiểu nữ không ngờ võ công của đại sư cao thâm như thế.
Nhà sư: tại chưa gặp cao thủ đấy thôi,… nơi đây còn nguy hiểm lắm, chúng ta hãy chạy ra thảo nguyên, hy vọng những dãy cỏ cao sẽ che khuất…
Trịnh My Châu nói: tiểu nữ hoặc là chết chứ nhất định không trở về “nơi tận cùng cuộc sống” nữa.
Nhà sư: nơi tận cùng cuộc sống là nơi nào?
Trịnh My Châu: đó chính là Kinh Thành.
Nhà sư: Ở đó cô sống sung sướng lắm mà?
Trịnh My Châu: nhưng không có cái quan trọng nhất.
Nhà sư: đó là cái gì?
Trịnh My Châu: một tình cảm chân thành.
Thảo nguyên trở nên tối đen, Trịnh My Châu nắm chặt lấy tay nhà sư, nàng cảm thấy bàn tay ấy thô ráp và có phần ấm áp. Ngay cả trong những giấc mơ nàng cũng không bao giở tưởng nổi có ngày cùng đi với một nhà sư trên thảo nguyên mênh mông, trong bóng đêm hãi hùng như thế.