CHƯƠNG 1

     ảnh trăng cong vênh nghễu nghện đi ngang chấn song kia, ai cho người dừng lại trước cửa phòng ta?
Ngươi muốn gì?
Ngươi không sợ quyền lực vô biên của ta ư? Ngươi không cảm nhận được mùi chết chóc tỏa ra từ hơi thở của ta? Không thấy được sát khí lạnh lẽo từ ánh mắt ta? Không nhận ra nét mặt tức giận và hàm răng khát máu đang nghiến lại của ta?
Hừ. Ngươi dám bỏ qua mọi sợ hãi thường tình ấy mà lẻn vào đây làm phiền ta?
Hay thật! Mảnh trăng kia bây giờ lại tròn đầy hơn, có dáng có hình, thoạt trông như ma quỷ, nhìn mãi thì ra một bức tượng, lúc bất động như gốc cây, khi biến chuyển như cái bóng, lúc giống như một con người, khi lại mờ ảo như một vệt sáng. Mà cái hình ấy dù có biến thiên thế nào thì vẫn đọng lại trong trí óc ta một hình nhân đội mũ đeo sao. Thế là sao nhỉ? sắc áo vàng chẳng lẽ lại ám ảnh ta đến mức nhìn một mảnh trăng đi lướt qua cửa phòng cũng vội liên tưởng đến sự bất an? Ta mà lại biết sợ ư?
Ta đã dựng lên một đế chế.
Và ta là nữ hoàng.
Không phải trong ta không có những nỗi sợ hãi. Nhưng ta biết vượt qua những nỗi sợ hãi đó. Ta có nhiều kẻ thù. Điều đó đương nhiên. Một người bình thường còn có kẻ thù, những là ta, một nữ hoàng đen, một ong chúa, một chị cả trong giới giang hồ thì thiếu gì kẻ muốn lấy số. Đôi lần ta cũng tự hỏi, kẻ thù lớn nhất của ta là ai? Là những ông trùm, là đám sát thủ thuê, là đám thuộc hạ phản trắc, hay lũ ong ve mới vào nghề đâm chém? Là người ta yêu, là những vua, những chúa, những bố già, mẹ trẻ trong cái xã hội đen trải rộng khắp trong Nam ngoài Bắc kia hay là đám người đội mũ đeo sao mặc cảnh phục? Hay là chính ta với bia, rượu, ma túy, thuốc lắc và những trò mua vui thâu đêm suốt sáng?
Phải rồi. Ta thừa nhận là không phải trong ta không có những nỗi sợ hãi. Có những nỗi sợ mơ hồ. Có những nỗi sợ thường trực, hiển hiện trong đời sống hàng ngày. Có nỗi sợ chỉ xuất hiện sau những cơn say. Có nỗi sợ thoáng qua như một cái rùng mình. Nhưng dù thế nào thì ta cũng không chịu khuất phục nỗi sợ. Nếu không bước qua sợ hãi thì làm sao ta có thể trở thành nữ hoàng của cái đế chế giang hồ đầy rẫy những hận thù và giết chóc này? ừ thì ta sống trong xã hội đen nhưng thử hỏi cái xã hội ấy nào có thiếu điều hỉ nộ ái ố nào? ừ thì ta là nữ hoàng đen nhưng khoái cảm quyền lực có thể cân đong đo đếm được bao lăm mà so sánh đen với trắng? ừ thì ta là một nữ hoàng không ngai nhưng chỗ ngồi của ta đủ để bốn phương tám hướng chầu về. ừ thì vương triều của ta không thành lũy, không điện rồng, không chầu phục nhưng thử hỏi có mấy ai vào được đến nơi ta ở, đặt chân được đến chỗ ta ngự? ừ thì đế chế của ta không cương thổ nhưng có “vua”, có “chúa” nào dám vượt đường biên vô hình mà xâm lấn vào lãnh địa ta cai quản? Ta chưa từng bị nỗi sợ nào vây bủa quá một canh bạc trong đêm khuya, vậy mà sao hôm nay cái bóng trăng ma quái kia lại phiền nhiễu ta? Ngươi là ai hả bóng trăng khốn khiếp?
Bây giờ ngươi lại còn dám cả gan tiến đến cả chỗ ta nằm nữa đấy! Bọn thằng Tân, cái Mỹ đâu cả rồi? Sao lại để cho một kẻ chán sống vô hình vô ảnh như thế này bước vào phòng ta? Mà ta đang nằm ở đâu đây? Thành phố Lớn hay thành phố Ngã ba sông? Trên khoang máy bay hạng nhất hay trong trại giam Nguyên Dương? Ngôi nhà nhỏ ở xóm Đường Tàu hay căn phòng của người đàn ông ngoại quốc ở thành phố Toronto xa xôi?
Ta đang nằm ở đâu?
Không phải căn phòng ở số 4 phố Trường Thành quen thuộc vì thiếu con chó đá ngồi chầu bên giường ta. Cũng không phải căn phòng trên tầng ba của Nhà hàng Sóng Biển vì không có cánh cửa thoát hiểm cho ta chạy lên tầng bốn. Hay ta đang nằm trên biển nhỉ?
Không phải. Có chút dập dềnh, đung đưa đấy nhưng không phải căn buồng nhỏ trên chiếc du thuyền vẫn buông neo ngoài cửa vịnh. Phòng ngủ của ta không có cánh cửa thô kệch với những nan hoa sắt cong queo, đen đúa, han rỉ, giăng mắc đầy mạng nhện thế kia. cả chiếc giường này nữa. Sao nó lại cho ta cái cảm giác nửa nằm nửa ngồi chết tiệt này? Ta vẫn thường gối cao nhưng không cao đến mức nửa thân ta như bị nhấc lên khỏi giường. Và tay ta nữa. Ta quờ quạng mãi mà sao chỉ với vào khoảng chân không rỗng rễnh? Mọi khi ta chỉ cần quờ nhẹ tay thôi là có thể lấy được mấy món đồ trong miệng con chó đá. Có thể là khẩu K54 với sáu viên đạn chì sẵn sàng khạc ngay vào bóng trăng đội mũ đeo sao kia. Cũng có thể là con dao bấm Mỹ với bốn lưỡi thép cùng cái nẫy nhạy đến mức gẩy nhẹ một cái là những lưỡi thép sẽ vun vút lao đi. Hoặc là lọ xịt hơi cay gọn như một lọ nước hoa mà đám đàn bà đỏm dáng vẫn thường dùng nhưng có thể phá hủy mọi đôi mắt kẻ thù chỉ trong chớp nhoáng. Nhưng bất đắc dĩ lắm ta mới phải thò tay vào lấy đồ trong miệng con chó đá. Chưa ai vào được phòng ngủ của ta mà lại không được phép cả. Để bước chân được vào đấy phải qua tầng một do một võ sĩ karate ngũ đẳng huyền đai án ngữ. Rồi lại phải qua tầng hai do một mụ đàn bà chột mắt có khoái cảm nhìn máu người canh trấn. Chỉ có thể đến được phòng của ta khi bước qua xác võ sĩ Tân và con Mỹ "chột». Chỉ có thể đến được phòng của ta khi đã xơi tái hai thằng nhóc lỳ lợm ở tầng bốn. Chỉ có thể đến được phòng ngủ của ta khi đã vô hiệu hai con chó, sáu khẩu súng, tám thanh mã tấu và năm xác người. Ngôi nhà ta ở gồm bốn tầng lầu, một tầng trệt. Phòng ngủ của ta đặt ở tầng ba. Thường trực quanh ta ngoài thằng Tân với con Mỹ còn có lão gác cổng trung thành dưới tầng trệt và hai thằng tiểu yêu được ta lấy ra từ trại giam Tân Phú cố thủ ở tầng bốn. Vậy là không thể độn thổ mà lên, hạ thiên mà xuống để có thể mò đến phòng ngủ của ta vào giữa giấc đêm như thế này. Tay ta chưa phải thò vào miệng con chó đá để phòng thân bao giờ. À, có một lần. Phải rồi. Đến giờ phút này ta mới chỉ thực hiện động tác đó có một lần duy nhất nhưng lại là hành động bất đắc dĩ vì dù sao thì ta cũng không muốn giết người ta từng yêu. Đó là ta chủ động mời khách vào nhà rồi vô tình mà ngộ sát.
Tóm lại, căn phòng đó là nơi bất khả xâm phạm. Nếu ngôi nhà số 4 phố Trường Thành là hoàng cung của ta thì phòng ta ngủ chính là tử cấm thành.
Ngươi là ai mà có thể vào được đây hả bóng trăng huyền hoặc kia?
Ôi, ta nhức đầu quá.
Hai vì sao bay vào miệng ta đêm qua đang đi lên não, đang lượn những đường bay tráo trở dưới vỏ bán cầu đánh thức những đớn đau trên toàn thân thể ta. Nhanh quá! Mọi thứ diễn ra nhanh quá, ta không sao nhớ nổi sự việc diễn ra như thế nào nữa. Ta chỉ lờ mờ nhớ rằng có một dáng người thư sinh, mảnh khảnh đi về phía bàn ta ngồi. Người ấy lách mình như vướng vào chiếc ghế nhỏ, rồi người ấy rút một vật gì đó ra. Từ trong bàn tay của người ấy, hai vì sao sáng quác như hai viên lửa hoa bay về phía ta. Ta không kịp né tránh, chỉ hét lên được một tiếng rồi lập tức ngậm miệng lại, cảm nhận rất rõ sức nóng khủng khiếp xuyên qua vòm họng, thốc ngược lên não. Rồi ta thiếp đi, trôi vào một giấc ngủ kỳ lạ để đến khi tỉnh lại, thấy căn phòng này có quá nhiều điều khác lạ với căn phòng quen thuộc của ta ở phố Trường Thành.
Ta đã thiếp đi bao nhiêu lâu? Và ta đã tỉnh lại bao nhiêu lần? Không thể nào biết được. Chỉ biết là không phải một lần. Nhưng lần nào cũng thấy bóng trăng mờ ảo kia lượn lờ quanh ta, như thể có duyên nợ gì đó, đặc biệt lắm, với căn phòng chật hẹp này. Thậm chí, hình trăng quái gở kia còn đang tìm cách tiến lại gần ta hơn nữa. Như một phản xạ tự nhiên, ta quờ tay tìm khẩu súng trong miệng con chó đá. Nhưng ta nhận ra không có con chó đá nào nằm trong căn phòng này cả. Và thế là nỗi sợ xuất hiện. Nỗi sợ như một sinh thể lạ được dịp lồng lên trong tinh cốt ta. Không! Không được phép sợ. Ta là người dựng lên đế chế này. Và ta là một nữ hoàng...
- Đế chế ấy sụp đổ rồi!
Cái gì? Tiếng nói ấy phát ra từ đâu vậy? Liệu ta có nghe nhầm không? Chẳng lẽ tiếng nói ấy phát ra từ hình trăng đội mũ đeo sao kia? Cái hình trăng ấy bây giờ đã rõ là một bóng người rồi. Một bóng người quen mà lạ. Không rõ mặt, không rõ tuổi tác, không rõ thái độ nhưng rõ ràng là người mà ta đã từng biết, từng quen, thậm chí từng thân thiết. Người ấy mặc cảnh phục và đội mũ đeo sao. Người ấy tiến sát đến bên giường và đứng lại ngay trước mặt ta. Chỗ đứng ấy là chỗ mà ta vẫn để con chó đá. Ta quờ tay lên là chạm vào người đó. Nhưng ta không thể nhấc được cánh tay. Không. Ta đang kề sát sự nguy hiểm. Ta phải thoát khỏi tình trạng này. Một nữ hoàng như ta không thể để rơi vào tình trạng không điều khiển nổi cánh tay mình...
- Thoái vị đi thôi, nữ hoàng đen ơi. Đế chế của mi sụp đổ rồi, quyền lực của mi đã hết, sức mạnh của mi cũng lụi tàn, mi chỉ còn lý do duy nhất để tồn tại trên cõi đời này, ấy là sám hối, sám hối và sám hối.
Sao? Tiếng nói ấy lại phát ra từ bóng trăng kia sao? Mà còn ai vào đây nữa đâu? Chỉ có ta và ngươi trong căn phòng này. Đúng là ngươi thách thức ta rồi. Ta phải hét lên mới được. Ta phải hét lên để thu nỗi sợ hãi về. Ta phải giấu nỗi sợ thật sâu đâu đó trong góc khuất tối tăm của con người ta. Ta phải hét lên để thoát khỏi tình trạng này. Phải hét lên để trở về trong ta nguyên vẹn quyền uy của một nữ hoàng.
Nhưng sao ta không thể hét lên được thế này?
- Đừng vật vã mình mấy như thế làm gì. Linh hồn mi đang cố thoát khỏi thể xác mi. Còn thể xác mi thì đang cố níu kéo linh hồn mi ở lại. Mi đang ở trong trạng thái bất động hoàn toàn. Mi hãy dùng phần hồn mà nói chuyện với ta. Hãy để cho phần xác mi nghỉ ngơi đi. Khi nào hồn ngươi trở về nguyên vẹn trong xác thì ngươi mới có thể ngồi dậy được. Mi hiểu chưa?
Thôi được rồi. Ta không cố hét lên làm gì nữa. Nhưng ngươi hãy nghe ta hỏi đây. Ngươi là ai?
- Là ai ư? Thì mi cứ gọi ta là bóng trăng đi.
- Bóng trăng?
- Phải. Chỉ có bóng trăng mới có thể đến được gần mi một cách tự tin như thế này thôi. Đúng không?
- Sao lại là bóng trăng?
- Vì mi vốn là kẻ tàn bạo. Chỉ những ai chế ngự được sự tàn bạo mới dám đến gần mi. Ta đang ở bên cạnh mi đây. Rõ ràng ta chẳng coi sự tàn bạo của mi ra cái thá gì. Thậm chí, ta đang dẫm đạp lên sự tàn bạo tỏa ra từ con người mi. Còn mi thì bất lực nhìn ta với nỗi sợ hãi giày vò. Ha, ha. Ai làm được điều ấy? Ai có thể có thể hóa giải được sự tàn bạo của mi? Ai có thể nói chuyện được với linh hồn mi? Ai có thể coi thường cái thể xác đang chết giấc kia của mi? Ai? Bóng trăng. Chỉ có bóng trăng thôi. Chỉ có bóng trăng mới có đủ quyền năng vô biên thức dậy sự ngộ nhận đáng thương của mi. Mi hiểu không?
ừ, phải. Con người thì không thể đến gần ta được. Chỉ có những thứ không phải là con người, như mây, như gió, như tia nắng hay một ánh trăng suông thì mới có thể đến được gần ta. Chỉ những thứ đó mới có thể vô hiệu hai con chó, sáu khẩu súng, tám thanh mã tấu và năm xác người. Nhưng bóng trăng ơi, ngươi không là người thì là cái giống gì mà lại đến nát ta vào lúc ta đang chìm trong giấc đêm mê mệt như thế này? Ngươi không tồn tại trong đời này kiếp này thì ngươi hiện về từ cõi vô biên nào mà kỳ lạ thế? Ngươi trả lời ta đi? Ngươi từ đâu đến đây? Nguơi cần gì ở ta?
- Ta ở đâu đến đây ư? ở nơi mà quyền lực của mi không chạm đến được. Ta cần gì ở mi ư? Cần nghe lời sám hối của một nữ hoàng bị hạ bệ trước những ảo vọng đã lụi tàn.
- Không, ta đã dựng lên một đế chế và ta là nữ hoàng...
- Nữ hoàng? Ha, ha... Mi hãy nhìn lại mi một lần nữa đi. Mi có khác gì một xác chết, và đế chế của mi, khác gì bong bóng xà phòng đang tan ra thê thảm. Mi hãy sám hối đi. Mi chỉ còn thời gian để sám hối về những việc mình làm. Mi không còn nhiều thời gian để tranh cãi với ta nữa đâu. Ta ở đây là để giúp mi. Mi hiểu không?
- Giúp ta?
- Phải. Giúp mi sám hối về những việc mi làm. Giúp mi thanh lọc tâm hồn, tẩy rửa những cặn bã trong cái đầu đang tê liệt bởi hai vì sao lọt vào miệng mi đêm qua.
- Ngươi là ai?
- Là chỗ dựa cho mi nhận diện ra bản thân mi vì ta là người duy nhất hiểu mi, thương mi và có thể chia sẻ cùng mi vào giờ phút này.
- Giúp ta nhận diện bản thân ư?
- Phải. Mi quên mất rằng mi đã hỏi ta quá nhiều, mà không hỏi mi lấy một câu. Một câu thôi nhưng đó là điều cần nhất đối với mi vào lúc này.
- Câu gì?
-Mi là ai?
- Ta là ai? Ta là ai ư? ừ nhỉ, ta là ai? Là nữ hoàng đen. Nhưng nữ hoàng thì cũng phải là một ai đó chứ?
Ôi, sao đầu ta lại đau nhức thế này?
Mà ngươi biến đi đâu rồi, bóng trăng! Ngươi vừa nói rằng khi nào hồn ta về lại nguyên vẹn trong thể xác thì ta mới ngồi dậy được. Ngồi dậy được tức là ta sẽ gọi ra được ta là ai? Vậy hồn ta đi đâu? Bao giờ hồn ta mới về? Bóng trăng ơi, ngươi đâu rồi. Ta không sợ ngươi nữa nhưng ta thấy sợ phải nằm một mình trong căn phòng này. Một căn phòng lạnh lẽo, thông thống ánh sáng và những mịt mùng bí hiểm. Hồn và xác ta đâu? Hỡi bóng trăng kia! Ngươi vừa bảo ta phải tự hỏi ta là ai. Ta đang tự hỏi ta đây.
Ta là ai?
Là ai?