CHƯƠNG 3

     hi quyết định ra tay thực hiện phi vụ cướp tù có một không hai này thị đã chấp nhận mọi nguy hiểm đang dành sẵn cho mình.
Nhưng thị không suy nghĩ nhiều. Cái quyền lực cỏn con mà thị đang có được là do Tùng mang lại. Bây giờ thị dùng tất cả quyền năng của mình để trả lãi cho Tùng. Tù tội là thứ lúc nào cũng giăng ra phía trước cuộc đời của những kẻ như Tùng và thị. Nhưng tù tội cũng là thứ chó chết nhất. Đó là một khái niệm mù mờ mà hiện thực, bảng lảng mà gần gũi, khắc nghiệt mà khốn nạn, thị không muốn nghĩ đến nó, không muốn nó tồn tại như một tứ ám ảnh trong đầu. Vậy mà giờ đây Tùng không chỉ tù tội mà còn đang chờ cái án tử lơ lửng trên đầu nữa. Tin trong trại đưa ra là Đơn xin tha chết của Tùng đã được gửi lên Chủ tịch nước rồi nhưng chưa có hồi âm. Lần này Tùng bị chuyển trại không biết là để đưa đến một chỗ chết khác kín đáo hơn hay là để thụ án chung thân nếu Chủ tịch nước đã chấp nhận đơn xin ân xá? Thị không nắm được những tin tức quan trọng cỡ ấy, nhưng thị nắm được ngày giờ xe tù xuất phát, số lượng phạm nhân chuyển trại, những quản giáo nào đi theo. Và kế hoạch của thị cùng đám đàn em được vạch ra hết sức cụ thể, tỉ mỉ. Trước hết là thị tìm cách gửi vào cho Tùng quả lựu đạn hơi cay. Việc này không khó lắm vì nhà tù là nơi để nhốt con người, có thể một con kiến chui không lọt nhưng lại có rất nhiều khe hở để có thể tuồn mọi thứ vào. Thế giới tù nhân cực kỳ phức tạp và kỳ bí. Thế giới tù nhân chứa đựng trong nó ngàn vạn những bất ngờ. Và vụ cướp tù mà thị ra tay lần này cũng sẽ là một bất ngờ lớn, đủ sức gây cho thế giới trại giam phải bàng hoàng, sửng sốt.
Khi Tùng nhận được quả lựu đạn đó thì cũng có nghĩa là Tùng sẽ đọc được những ám hiệu ngầm để kết hợp hành động với thị đúng lúc nhất. Lộ trình của xe tù thị cũng đã nắm được. Xe tù sẽ phải chạy qua một cái ngã ba nhỏ. Khi xe tù vừa chớm đến cái ngã ba này thì có một chiếc xe tải nhỏ xập xệ, rách nát chở rau quả tươi sẽ lao thẳng vào xe tù và đứng khựng lại ngay trước mũi nó. Ngồi trong thùng xe tù, khi thấy có dấu hiệu xe dừng, Tùng sẽ rút chốt quả lựu đạn cay ném ra sàn xe. Đám quản giáo không chịu nổi hơi cay sẽ phải nhảy xuống đất. Người của thị lúc đó sẽ khống chế lái xe, cướp vô lăng và cho xe tù rẽ vào hướng còn lại của ngã ba, cứ thế thả hết tốc lực mà chạy. Rất nhiều xe ôm, công nông, xe đạp thồ nằm chờ sẵn ở nhũng đoạn đường gần đó sẽ lao ra cản trở sự truy đuổi của công an. Xe tù chạy cụt đường thì sẽ ra tới bờ sông, ở đó đã có một chiếc xuồng máy chờ sẵn. Tùng sẽ nhanh chóng được đưa xuống xuồng, được giải phóng mọi xiềng xích, được giải độc hơi cay, rồi xuồng đưa Tùng ra một hòn đảo nhỏ. Từ đảo này, sẽ có tàu đưa Tùng vượt biên sang Hồng Kông, Thái Lan hay Ma Cao. Bây giờ bên đó không còn trại cấm nữa. Nhưng cứ sang đó rồi tìm đường đi tiếp. Những vùng đất đó Tùng đều có bạn bè chiến hữu cả.
Tùng phải được tự do! Đó là mục đích tối hậu mà thị cần phải làm lúc này. Còn thị có gặp lại được Tùng nữa hay không điều đó tính sau. Nếu Tùng đã ra khỏi song sắt thì đôi cánh đại bàng của Tùng sẽ lại cất lên, bay cao bay xa trên bầu trời giang hồ rộng lớn kia. Thị tin rằng Tùng sẽ lại tạo ra một vương quốc mới, dù ở bất kỳ nước nào, khi ấy việc cho người về đón thị, một ái phi vốn được sủng ái, lại có công liều mình cứu chúa chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thị tin thế. Thị biết là Tùng yêu thị. Yêu nhiều lắm. Đó là tình yêu của một bạo chúa nhưng ngọt ngào và lãng mạn làm sao! Thị yêu và được yêu gấp nhiều lần. Với thị, Tùng không phải là tình yêu đầu tiên nhưng đó quả đích thực là tình yêu lớn của thị. Nó khác với tình yêu giữa thị và Hưng “mã”. Nó mang màu sắc của ông hoàng bà chúa, nó không mang nỗi niềm khắc khoải, hy sinh, chờ đợi, hiến tặng và đắng cay lừa dối như với Hưng. Thị gặp Tùng khi thị bị Hưng đánh tráo. Tùng đã trả đúng thị về với thị. Thị phải là một bà hoàng. Thị có đủ phẩm chất của một bà hoàng mà bấy lâu nay Hưng đã tráo đi, đã thay vào đó là một phụ nữ tầm thường, một mụ lưu manh rẻ rúng, một thứ đàn bà qua tay, nạn nhân của sự phỉnh phờ, một con cái ngoan ngoan ngoãn và dễ lừa bịp. Tùng thắp lên trong thị khí phách của một con cái ngang tàng, một ái phi lọc lõi, một nữ giang hồ tầm cỡ, một mụ đàn bà quyền lực, một phận gái cơ mưu và quyền biến. Thị chỉ thực sự thức tỉnh khi gặp Tùng. Sự thức tỉnh ấy có được là bởi cái dáng khom lưng quỳ gối của Hưng “mã” trước Tuấn chợ. Để rồi, thị trở thành thị của ngày hôm nay, một nữ đại bàng cai quản thế giới ngầm một phần ba địa bàn thành phố với một sân ga, hai bến xe, ba chợ lớn, nhà hàng Sóng Biển và hai mươi mốt sòng bài. Cơ nghiệp ấy do Tùng để lại. Nhưng cơ nghiệp ấy cũng do một phần công sức của thị tạo lên. Và thị đang dùng tất cả sức mạnh của nó để trả cái giá tự do cho Tùng. Tất cả đã đâu vào đấy. Tất cả đã được lên kế hoạch một cách hoàn chỉnh. Tất cả đã an bài nếu sức người có thể thắng được thiên thời. Tự do đang chờ đón Tùng ngay khi cánh cổng trại giam mở ra để chuyến xe chuyển tù định mệnh chuyển bánh...
Chính vì cái sòng bài thứ hai mươi mốt đó mà Tùng phải lĩnh án dựa cột. Đáng lẽ Tùng không nên xuất hiện ở cái sòng bài đó làm gì. Bọn thằng Tính “dao mổ” sẽ có nhiệm vụ cướp sòng bài đó nếu chủ nó cương quyết không chịu nhượng hồ. Và với sự ra tay của thằng Tính thì thị tin là cái sòng bài thứ hai mốt đó cũng sẽ thuộc về thị. Nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào, Tùng lại “xuất tướng” cùng với đám thằng Tính trong buổi thanh toán ân oán giang hồ hôm ấy. Thị đang đi thu hồ ở sòng bài 19 thì nhận được tin dữ. Con Mỹ “chột” báo tin cho thị mà mặt nó cũng tái đi, miệng láp ba láp bắp, nói mãi không rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện. Con Mỹ này vào trận thì rất lỳ đòn. Thế nhưng gặp xúc động mạnh thì như lên cơn động kinh, người cứ giật đùng đùng, nói năng như bị dán băng keo vào miệng. Thị phải tát vào mặt nó: “Mày dừng cái cơn động kinh của mày lại đi. Từ từ nói tao nghe xem nào?”. Sau cái tát ấy con Mỹ mới tỉnh hẳn. Mỹ nói với thị rằng chính mắt nó đã chứng kiến đám bảo kê ở sòng 21 “dám chống lại bọn anh Tùng”. Và trận huyết chiến đã xảy ra. Tính “dao mổ” dùng lê xiên chết ngay một thằng ở cửa sòng bài. Bọn sòng 21 cũng nổi máu điên, dùng mã tấu bổ tới tấp vào người Tính. Giữa lúc hai bên đang loạn đả lẫn nhau thì Tùng áp sát được thằng chủ sòng. Tùng đã dùng súng bắn chết nó rồi cùng mọi người tháo thân...
Nghe đến đây thị nghiến răng lại, thề sẽ băm nhỏ bọn 21 này ra. Chúng nó láo quá. Mà Tính “dao mổ” cũng chủ quan quá. Kéo vài đứa đến như thế thì cướp sòng làm sao được? Bọn 21 này lại được bọn Cộc “ba tai” bảo kê, phải thương thuyết trước xem thế nào, nếu chúng không chịu thì phải tính cách dằn mặt rồi mới tìm cách cướp sòng. Đúng là một lũ ngu. Đã thế lại lôi Tùng vào cuộc. Cũng may Tùng dùng đồ “nóng” chứ không thì mất mặt với bọn Cộc “ba tai”. Thôi được rồi, thế bây giờ Tùng và Tính đâu? Mỹ “chột” bảo: “Anh Tính bị thương nặng lắm. cả hai đang trốn ở bên kia sông”. Thị vội vã mang đồ tiếp tế đến nơi ấn náu của Tùng và Tính. Nhìn cái thân quấn băng trắng muốt của Tính, thị thoáng e ngại. Mỹ “chột” bảo: “Hay đưa anh Tính vào bệnh viện?”. Thị lắc đầu: “Vào đó chắc chắn sẽ bị bắt. Mà có khi công an chưa đến thì bọn Cộc “ba tai” đã cho người đến xử rồi”. Thị bàn cách cho Tùng và Tính lên thuyền gỗ chạy ra Quảng Ninh. Thị sẽ tìm cách móc nối với đám tổ chức vượt biên ở ngoài đấy cho hai người “phắn” đi đâu đó một thời gian, may ra mới thoát được cái nạn này. Thuyền gỗ chạy đi rồi, thị cùng năm thằng đệ tử xách dao sang sòng 21. Không khí ở đấy thật tan hoang, ảm đạm. Vợ thằng chủ sòng đang phủ phục bên quan tài của chồng, kẻ vừa ăn phát đạn xuyên qua mang tai của Tùng. Thị túm tóc vợ chủ sòng, giật ngược lên, nói gằn từng tiếng: “Tao cho mày đúng một tuần để làm ma cho chồng và đám đệ tử chó chết của mày. Rồi sang gặp tao bàn chuyện nhượng hồ. Mày còn cứng đầu nữa thì tuần sau người nằm trong quan tài kia sẽ là mày”.
Nghĩ lại, quả là thị đã rất liều mạng khi làm việc này. Xác chết của thằng chủ sòng còn chưa kịp nguội. Lệnh truy nã Tùng và Tính “dao mổ” vừa mới được ban ra. Công an đang lảng vảng quanh sòng 21 và thị cũng là đối tượng bị theo dõi rất sát. Nhưng thị buộc phải làm thế. Thị phải ra tay ngay để dằn mặt đối thủ và lấy lại tinh thần cho đám đàn em của thị. Đúng một tuần sau sòng bài thứ 21 về tay thị. Nhưng cũng đúng một tuần sau thì Tùng bị bắt ở Quảng Ninh khi đang trốn chui trốn lủi để chờ ngày lên tàu vượt biên. Tính “dao mổ” thì đã chết trước đó vì mất quá nhiều máu. Gần chục phát mã tấu vào người, lại không được chạy chữa nên Tính không thể sống được.
Vậy là cùng một lúc băng đảng của thị vừa bị mất thủ lĩnh - Tùng “he rô”, vừa mất một đại đệ tử, tên sát thủ số một của băng - Tính “dao mổ”, lại mất luôn cả mấy thằng lâu la có mặt trong trận huyết chiến ở sòng 21 hôm ấy chậm chân chưa kịp chạy trốn. Nếu thị không vững tay chèo, không tỏ rõ bản mặt thì khó mà lèo lái được thế giới ngầm mà Tùng “he rô” đã tạo lập nên. Thị phải căng mình ra để tính toán. Tất cả những kẻ dính líu đến Tùng lập tức được thị tổ chức cho đi trốn. Thị cũng không chịu ngồi yên để đối phương có thể thừa cơ ra tay. Thị mà lún lúc này thì bọn Lân “sói”, bọn Cộc “ba tai” sẽ giày xéo thị như giày xéo một con giun không hơn không kém. Giang hồ tàn khốc. Dấn thân vào chốn này chỉ có lên thang chứ không được xuống. Xuống thang là thân bại danh liệt. Thị quá hiểu cái quy luật khủng khiếp đó. Cũng may bên thị còn có những đứa như con Mỹ “chột”. Nó đã sát cánh cùng thị, tỏ rõ chí khí của một con ma đầu có một không hai ở cái thành phố Ngã ba sông này.
Và khi không còn Tùng nữa, thị đã lộ diện một khuôn mặt khác, khét tiếng hơn, trong giới giang hồ.
Nhiều người nghĩ ràng Tùng sa lưới thì phen này thị cũng hết thời. Một vài sòng bài dưới tay thị có biểu hiện chậm hồ hoặc ngả sang tay bảo kê khác. Điều này làm thị không chịu nổi. Thị trực tiếp mang dao đi dần mặt. Vũ khí mà thị thường mang theo bên mình là con dao bầu chọc tiết lợn sáng loáng. Hình ảnh thị cùng con dao bầu đã trở thành biểu tượng của một nữ quái máu lạnh có một không hai trong giới giang hồ thành phố Ngã ba sông. Đi cùng thị thường có năm thằng đệ tử cực kỳ trung thành. Hai thằng luôn kè kè bên thị, còn ba thằng sẽ bảo vệ vòng ngoài, ở sòng bài số 15 thị xử lý thằng chủ sòng bằng một hành động hết sức rùng rợn, đủ để làm rúng động cả hai chục sòng bài còn lại. Mấy thằng đệ tử ghì chủ sòng xuống, thị cầm ngón trỏ trái của hắn đặt lên bàn và con dao bầu của thị vung lên. Ngón tay trỏ văng ra đất trước những khuôn mặt xám ngoét của đám bảo vệ sòng. Thị nhặt ngón tay còn đang rỉ máu và co giật hên hồi đó lên, đặt vào trong chiếc đĩa vẫn dùng để chơi xóc đĩa. Thị tuyên bố: “Chậm hồ không có lý do thực chất là chống lại tao. Tao chặt của mày một ngón tay trỏ để mày đừng nghĩ đến chuyện phản thùng, đổi chủ”. Rồi thị úp cái bát vào, cầm đĩa đưa cho một tên đàn em, bảo: “Mang về”. Ba ngày sau thị cho người mang đến trả ngón tay cho chủ sòng với lời nhắn: “Đặt ở ngay phòng khách để hàng ngày nhìn thấy mà nhớ là đừng có nghĩ đến chuyện chậm hồ”. Ngón tay đó đã được thị cho vào một chiếc lọ thủy tinh có chứa dung dịch phoóc môn, đổ chì bọc kín lại.
Với đòn ra tay dữ dằn này, hầu hết các sòng bài còn lại đều răm rắp tuân theo thị. Một vài đối thủ của Tùng cũng định nhân cơ hội này để ra tay tranh đoạt địa bàn làm ăn và khuếch trương vòng ảnh hưởng giang hồ nhưng đều thất bại trước thị. Biết tin Lân “sói” định tổ chức phá động mại dâm Sóng Biển bằng cách cho người đến đòi gái. Thị mời Lân đến, chỉ vào một loạt các em chân dài đang phục vụ ở nhà hàng Sóng Biển, hỏi:
- Trong số những đứa này, anh định đòi đứa nào?
Lân chỉ vào Hồng “sư sư”, người với tần suất tiếp khách cao nhất động, nói: “Con bé này trước là do anh nhặt về. Nó làm ở chỗ anh mới được có mấy tháng thì lại chạy sang em. Tội nó nặng lắm. Anh nhất định phải kêu nó về quy án”.
Thị lại hỏi:
- Anh định quy án gì cho nó?
Lân “sói” đáp bàng giọng lạnh lùng:
- Nó làm cho em bao nhiêu năm thì trả lại cho anh bấy nhiêu thôi. Một ngày nó tiếp bao nhiêu khách, cứ thế mà nhân lên. Còn phần bên em hưởng lợi từ nó, anh không đòi, coi như nể tình anh em mình mà cho qua. Đấy là án tiền. Còn án hình thì tội trốn khỏi tay anh chắc cũng phải chặt tay hoặc chặt chân. Việc đó bên anh có nội quy hẳn hơi. Em cứ yên tâm, anh xét xử công minh, đúng người đúng tội.
Thị bảo:
- Được rồi. Anh cứ về đi. Đúng hai ngày nữa em sẽ mang trả con Hồng “sư sư’ này cho
anh.
Hai ngày sau, thị cho người chở một chiếc quan tài sang giao cho Lân “sói” với lời nhắn: “Anh cần người em trả người. Từ nay chúng ta không nợ nần gì nhau nữa”. Lân cùng đàn em mở quan tài ra. cả bọn sCtng sờ trước một cái xác là nữ giới nhưng không thể nào nhận ra được là ai vì mặt đã bị đổ a xít biến dạng. Trước ngực xác chết có một tấm vải màu hồng thêu dòng chữ: Hồng sư sư. Lân vội tổ chức cho chôn cất, từ ấy trong lòng có ý ghê sợ thị, không còn ý định “đòi gái” để phá thị nữa.
Việc trả người trong quan tài của thị được đồn khắp giới giang hồ thành phố, khiến cho không một đối thủ nào dám coi thường thị. Thực ra cái xác đó không phải là Hồng “sư sư”. Thị chưa ác đến mức đi giết người vô lối như vậy. Thị xin Lân hai ngày là để có thời gian đi vào các nhà xác bệnh viện tìm mua một xác chết vô thừa nhận. Sau đó thị cho mặc quần áo của Hồng “sư sư’ rồi đổ a xít làm khuôn mặt biến dạng. Trước khi đổ a xít vào mặt cái xác chết đó, thị tháp hương khấn vái, xin xỏ hẳn hơi. Sau đó thị còn cho người tìm ra manh mối gia đình của người chết, trả họ một món tiền lớn. Coi như thị đã sòng phẳng “mua” cái xác đó với một cái giá đủ để người nhà của họ phần nào đỡ đần cuộc sống, còn thị khỏi mang tiếng ác và không lấy đó làm điều phải ăn năn day dứt.
Thị cũng đã dốc sức chạy vạy cho Tùng ngay sau khi Tùng bị bắt. Nhưng mấy phiên xử đã diễn ra không như ý định của thị. Tùng vẫn phải lĩnh án tử. Đến nước này thì thị phải ra tay cướp tù.
Ngày mùng tám tháng tư sẽ là ngày người ta mang lệnh trích xuất vào trại giam đưa Tùng đi.
Trước đó mấy ngày thị gặp Nhân.