CHƯƠNG 11

     ái lưỡi cũng như lửa, ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng ta, làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục đốt cháy (Gia cơ 3:6)
Cái gì? Ngươi vừa làm nhảm cái gì vậy?
Ta là nữ hoàng.
Ta đã dựng lên một đế chế.
Sao ngươi dám mang những lời lẽ ám chỉ ám tả đó ra nói trước mặt ta. Thế nào là lưỡi cũng như lửa? Thế nào là tội ác? Thế nào là địa ngục? Mà sao ta thấy những lời đó quen lắm. Ta đọc ở đâu đó rồi. Hãy nói đi, ta đọc ở đâu? Ta nhìn thấy ở đâu?
- Kinh Thánh. Đó là một câu trong kinh thánh. Mi nhớ ra chưa?
Ôi cha, cuốn luận văn của thằng Chín thángl Cuốn giấy khổ A4 đặc chữ là chữ có bìa vàng ép giấy bóng kính. Ta nhớ ra rồi. Những câu Kinh Thánh được viết bằng mực bút bi đỏ trên mỗi chương đoạn, như những phút ngừng nghỉ, chiêm nghiệm trong quá trình tìm kiếm chân lý học thuật dài dằng dặc của thằng bé. Mà sao ngươi lại nói đến lửa địa ngục? Chẳng lẽ ta chết rồi sao? Mà cái gì thế kia? Ngươi cho ta nhìn cái gì mà gớm ghiếc thế. Đoàn người nào vậy? Sao hình thù họ lạ lùng thế? Ánh mắt họ buồn thế? Đám đông ấy đi đâu mà thành một hàng dài thế u ám thế?
- Đám tang đấy. Mi hãy xem đi! Mi có nhận ra đó là đám tang của ai không?
Cha mẹ ơi! Đúng là đám ma. Một đám ma đang đi qua trước mặt ta. Đi đầu là một người đàn bà mặt mũi nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ, bước những bước chậm chạp. Sao giống bà nội ta thế? Dáng đi mệt mỏi nhưng không thiểu não, khuôn mặt đăm chiêu, buồn bã nhưng không oán giận, cái lưng hơi gập xuống nhưng không khuất phục sức nặng thời gian. Bà mặc một bồ đồ màu nâu, tay bà lần tràng hạt. Rõ là bà đi người không nhưng cứ có cảm giác như bà đang vác một vật gì đó vô hình rất nặng trên lưng. Đi sau bà là một đoàn thanh niên mặc comlê đen, đi giày da đen, đội mũ phớt đen, đeo kính đen, mỗi đứa vác một cây phướn hai màu đen trắng. Tiếp theo đó là một cái xe tang bốn mái cong, đỉnh mái gắn lưỡng long chầu nguyệt, mép mái lượn những hoa văn rồng phượng. Chiếc xe chạy trên bốn bánh cao su đặc, không người kéo, lăn chầm chậm về phía trước. Trong xe có một chiếc quan tài màu đỏ, tứ mặt vẽ những cánh sen hồng cách điệu, nắp thiên gắn một miếng kính bằng hai bàn tay. Ta nhìn qua tẩm kính ấy và thấy một khuôn mặt rất quen. Đó là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn, mắt nhám như ngủ, mặt thoa một lớp phấn hồng. Bỗng ta rùng mình. Cái khuôn mặt này từng theo ta suốt bao nhiêu năm qua. Những đường nét kia đâu có lạ lẫm gì với ta. Tạo hóa từng vẽ lên khuôn mặt này đủ các dáng hình, đường nét ái, ố, hỉ, nộ. Cái miệng kia nói những gì, gào thét ra sao, khóc lóc, van xin, chửi rủa hay ra lệnh, thậm chí khoái ăn món nào, nôn oẹ bao nhiêu lần, ta đều biết cả. Đôi mắt kia nhìn vào những đâu, bao nhiêu lần nước mắt đầy rồi lại vơi, bao nhiêu lần hai bờ mi kia khép vào rồi lại mở ra, khi vui vẻ hay hờn giận, khi tức tối hay buồn bã, từ đó hắt ra những tia nhìn như thế nào, ta đâu có lạ. Mái tóc dày thường phủ lòa xòa trên vầng trán kia nữa. Nó được bao nhiêu bàn tay sờ lên, ve vuốt, dày vò, đánh đập, day nghiến, ta nhớ mồn một. Rồi cái mũi không cao không thấp đang nằm im lìm trên khuôn mặt bất động kia nữa. Nó từng hưởng bao nhiều thứ mùi trên thế gian, từ thơm tho, dục tính đến xú uế, sát khí, ta quen lắm lắm. Vậy đó là khuôn mặt của ai? của ta ư? Không thể nào như thế được. Ta là nữ hoàng. Không ai có thể giết được ta. Ta không nghĩ mình bất tử nhưng ít ra thì ta cũng phải được chuẩn bị cho cái gọi là sự chết. Ta chưa chuẩn bị cho cái chết của ta. Ta chưa hề nghĩ đến một đám tang dành cho ta. Vậy thì hỡi người nằm trong quan tài kia, người là ai mà sao mang một khuôn mặt thân quen đến vạy?
Phía sau chiếc xe tang là hàng trăm ô tô, xe máy nối đuôi nhau chạy chầm chậm trên đường phố. Vô vàn những hình người câm lặng, những khuôn mặt lầm lỳ, những ánh mắt vô hồn, gói trong những bộ đồ đen đến nhức mắt đang trôi đi. Trôi đi đâu? Sao không có âm thanh mà chỉ là những hình ảnh lướt qua ta thế này? Người đông thế mà sao ta chỉ nhận ra mỗi bà nội? Hay đây là một giấc chiêm bao báo mộng cho ta biết là bà đã đi về thế giới bên kia? Có lẽ thế chăng? Nhưng ta mới gọi điện về cho bà. Bà còn khoẻ. Tiếng cười của bà còn vang trong máy cơ mà?
Đoàn người vẫn tiếp tục trôi đi trong câm lặng. A, ta lại nhận ra một người quen nữa. Đinh. Đúng là Đinh rồi. Đinh cũng mặc một bộ đồ màu đen, đen từ chân lên tới đầu, ngồi trên chiếc xe ô tô đen, bám ngay sau chiếc xe tang. Đinh kéo một bên cửa kính xuống, thỉnh thoảng rít một hơi thuốc và thở khói qua cánh cửa ấy. Đoàn xe và người còn kéo dài tới cạn tàm nhìn của ta. Nhưng sao im lặng thế. Đất trời cũng nặng một màu chì thế? Mà bà đang dẫn đoàn xe tang đi đâu? Tay bà lần tràng hạt, chân bà ì ạch bước, trông bà như một vị thánh tuẫn nạn, đang vác trên người cây thánh giá nặng ngàn tấn đi về phía nước trời vậy.
Nào, ngươi nói đi, bóng trăng kia?
Ta là ai? Sao ngươi bảo giúp ta nhận diện ra bản thân mà ngươi cứ im lặng? cả cái đám tang câm chết tiệt kia nữa. Sao nó lại diễu qua mắt ta thế? Ngươi muốn nói điều gì với ta? Ngươi muốn ta nhận diện ra điều gì hệ trọng qua đám tang này? Nói đi, bóng trăng kia, ta xin ngươi đấy. Ta là ai?
- Mi không thể nhận ra được ngay một lúc mi là ai đâu. Mi phải có quá trình thanh lọc tâm hồn thì mới nhận ra được bản thân mình.
- Quá trình ấy sẽ diễn ra như thế nào?
- Hãy lần lượt trả lời những câu hỏi của ta. Đó là cách duy nhất để mi nhận diện lại được mình. Mi hiểu không?
- Được rồi, ngươi hỏi đi. Ta thề với ngươi là ta chưa bao giờ bị bắt bí như thế này. Nếu ta vùng được dậy, ta sẽ giết ngươi đấy bóng trăng ạ.
- Nào, mi hãy nói thật nhé. Mi giết bao nhiêu người rồi?
ô hô, làm sao ta nhớ được. Có quá nhiều người ta biết, ta quen, ta chơi, ta kết bạn, ta thờ phụng, ta thu nạp, ta thù oán, ta ơn nghĩa... đã từng chết. Có cái chết liên quan đến ta. Có những cái chết không liên quan đến ta. Có những cái chết ta cũng không hiểu vì sao mà chết. Có những lúc tay ta vấy máu mà ta cũng không hiểu vì sao vấy máu. Ngươi dồn ta vào chỗ bí này làm gì? Sao ngươi lại quan tâm đến những cái chết?
- Mi không muốn trả lời à? Sao mi có vẻ khổ sở thế? Có phải các linh hồn bị mi giết đang trở về quanh mi để đòi nợ máu không? Nào, mi nhớ ra chưa? Người đầu tiên mi ra tay giết hại là ai?
- Ta không nhớ.
- Có cần nhắc lại cho mi nhớ không? Hồng sư sư. Người có nghe thấy cái tên này bao giờ không?
- Ta không giết Hồng sư sư.
- Mi sợ à? Tưởng mi không biết sợ là gì chứ? Mi vốn bản lĩnh lắm kia mà. Giang hồ có câu: Không muốn người ta biết thì không làm. Giết thì nhận giết, sao lại chối?
- Người đừng ép ta nhận điều ta không làm. Ta biết là nhiều người nghĩ ta giết Hồng sư sư. Ta không thanh minh, ta im lặng, chẳng qua là «ngậm miệng ăn tíên» thôi. Tiếng đồn đó chỉ làm ta lên số trong mắt những đối thủ của ta. Ngươi không hiểu điều ấy sao mà cứ ép ta phải nói ra?
-Vậy sự thật là thế nào?
- Hồng sư sư rời khỏi Ngã ba sông, lang bạt lên Hà Nội kiếm sống. Vài năm sau thì tàn tạ, dạt vào mấy bãi Sầm Sơn, cửa Lò đứng đường kiếm khách, cuối cùng mắc sida mà chết trong bệnh viện. Còn cái xác ta đem trả cho Lân sói chỉ là một xác vô thừa nhận bị chết đuối dưới sông. Sự thật là như thế. Ta không giết Hồng sư sư.
Sao? Sao ngươi lại im lặng thế hả bóng trăng? Ngươi ngạc nhiên vì đã bóc tách được một sự thật vốn vùi dưới quá nhiều lớp tin đồn không xác thực? Hay ngươi thương xót cho cái xác trôi sông kia không có tên gọi khi chôn vùi dưới lòng đất? Ngươi yên tâm đi. Linh hồn của người đó đã siêu thoát rồi, không đến nỗi phải bơ vơ, không tìm ra nơi trú ngụ đâu. Bằng chứng là đã rất nhiều năm ta không một lần nhớ đến người đó. Ta không bị linh hồn của người đó tìm về quẩy nhiễu. Nào, ngươi đã thoả mãn chưa? Ta đã nói rồi, ta không giết người. Ta không giết Hồng sư sư.
Ngươi chạy đi đâu rồi? Sao ngươi cứ thoát ẩn thoát hiện thế. Ngươi phải ở đây để trả lời cho ta biết ta là ai chứ? Mà sao cái đám tang kia lại diễu qua trước mặt ta thế nhỉ? Ta tưởng nó đã đi xa lắm rồi. Ta thấy buồn quá bóng trăng ơi. Nhất là khi nhìn vào khuôn mặt đang nằm trong chiếc quan tài màu đỏ tươi kia. Quen lắm! Cứ như nhìn vào bóng đêm vậy. Bóng đêm bí ấn, mờ nhòa, kín bưng, thăm thẳm... Ta không muốn nhìn vào cái quan tài đó. Ta cũng không muốn nhìn thấy bà nội. Bà cứ bước mãi những bước mệt mỏi, lê lết ấy làm gì? Bà cứ vác một nỗi nhọc nhằn vô hình nào đó trên lưng mà đi về phía trước làm gì? Bà hãy dừng lại đi, hãy gục xuống đi, hãy nằm lên chuỗi tràng hạt kia mà ngủ một giấc thiên thu đi. Bà già lắm rồi. Con bà, cháu bà đều đã chết cả rồi. Sao bà cứ sống dai dẳng thế? Bà nuối tiếc gì cái cõi đời này? Bà lưu luyến gì cái kiếp cô đơn, bạc bẽo này?
Còn Đinh? Sao Đinh lại đi sau chiếc xe tang khó hiểu kia? Người nằm trong quan tài là thế nào với Đinh? Mà ta có nhìn nhầm không? cả con Mỹ nữa kìa. Đúng là con Mỹ "chột" rồi. Nó đang ngồi trên một chiếc xích lô, bên cạnh nó là cái làn nhựa. Nó cứ liên tay bốc vàng trong chiếc làn đó thả xuống đường. Mày đi đưa ma ai thế hả Mỹ? Mày có biết ta đang khốn khổ thế nào khi bị giam cầm trong cái cõi hư ảo này không? Mà sao nhân tình thế thái cứ đi qua ta mãi thế này. Hãy kết thúc đi! Cái đám tang đen sì, dài dặc, ảo não và câm lặng kia cũng kết thúc đi. Hãy để ta vùng đứng dậy một lần cho ta biết ta là ai chứ đừng hành hạ ta bằng những hình ảnh khủng khiếp này. Bóng trăng! Bóng trăng đâu? Sao ngươi dối lừa, phản trắc thế? Ngươi hứa sẽ nói cho ta biết ta là ai kia mà?
- Nhưng mi đã thanh lọc xong tâm hồn của mi đâu? Cõi lòng mi hắc ám thế, không tẩy rửa đi thì không thể nhận ra nổi mình đâu?
A, ngươi trở về rồi à? Ngươi bảo ta phải làm gì để nhận ra ta? Ngươi ở đây với ta nhé. Ngươi ở đây để ta có người trò chuyện. Ngươi ở đây thì đám tang kia mới chịu biến mất. Ta sợ đám tang đó. Ta sợ mỗi khi phải nhìn vào khuôn mặt đang nằm trong quan tài kia. Ta sợ...
- Mi sợ rồi à? Vậy khi giết người mi có sợ không?
- Ta đã nói rồi. Ta không giết Hồng sư sư.
- Được rồi. Cứ cho là ta tin mi đi. Nhưng còn Lẩm "sáu ngón" thì sao? Tại sao mi lại ra tay tàn độc như vậy?
Ngươi đáng sợ thật đấy bóng trăng ạ. Có vẻ như ngươi biết quá nhiều chuyện của ta. Nhưng ta cũng nói cho ngươi biết rằng ta không giết Lẩm. Vì giới giang hồ đồn thổi về ta quá lời xung quanh vụ trả xác Hồng sư sư cho Lân sói. Cho nên ông Trùm mới nghĩ ta là kẻ chuyên dùng axít để xử người. Và ông Trùm đã nhờ ta ra tay với Lẩm «sáu ngón». Nhưng ta chỉ cùng Châu điên đến gặp Lẩm để dàn xếp thôi. Lẩm không chịu chiều theo ý của Ông Trùm, lại rút súng ra định bắn Châu nên Châu mới tạt axít. Hai hôm sau thì ta được tin Lẩm chết trong viện. Đấy, Đơn giản vậy thôi. Ta không giết Lẩm.
- Mi nói dối. Châu điên làm sao đủ bản lĩnh ấy. Với lại Châu điên đã chết ngay sau đó. Mi muốn chối tội nên đổ cho Châu phải không? Đến giờ phút này mi còn không chịu nói thật ư? Vậy thì đến bao giờ mi mới thanh tẩy được tâm hồn để biết mình là ai?
- Đúng là Châu điên chết ngay sau đó.
- Chết ở đâu?
- Không phải chết ở thành phố Lớn mà chết ở bên đất Campuchia.
- Rồi sao nữa?
- Thì còn sao nữa, Châu chết rồi, chỉ còn ta gánh chịu vụ giết Lẩm. Tất cả đều bảo ta dùng axit tạt chết Lam.
- Tất cả. Chẳng lẽ tất cả đã nói sai ư?
- Có mặt lúc ấy chỉ có ba người, hai người đã chết, còn lại một người là ta, giang hồ muốn nói thế nào chả được, đổ lên đầu ta điều gì chả xong. Ta cũng không thanh minh. Ta im lặng. Ta ngậm miệng để lấy le với ông Trùm, lấy tiếng nch đất mới, lấy uy danh với thế giới ngầm thành phố Lớn, nơi ta muốn chiếm làm lãnh địa riêng của mình. Vậy thôi. Ai sai ai đúng, ta không biết. Chỉ biết là ta không giết Lam.
Bóng trăng, sao ngươi lại im lặng? Ngươi có tin điều ta nói không? Ngươi hồ nghi ư? Hay ngươi lại bóc tách ra được một sự thật nào nữa từ ta? Cái lưỡi cũng như lửa, ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng ta, làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục đốt cháy (Gia cơ 3:6). Sao ngươi cứ nhác lại mãi câu Kinh Thánh ấy. Ta không hiểu. Có lần ta đã hỏi thằng Chín tháng về những câu ấy nhưng nó cũng không giải thích được. Nó bảo ta muốn hiểu phải đến nhà thờ nghe Cha giảng. Mà nghe Cha giảng rồi cũng vẫn chưa chắc đã hiểu. Vậy thì ghi lại làm gì? Nó bảo thấy hay hay, chỉ là hay hay thôi, nên ghi lại để ngẫm. Mà ngẫm thì chưa biết đến khi nào mới ngộ ra được. Bây giờ ngươi nhắc lại những lời ấy làm gì?
Hay ngươi cũng đang ngẫm?