Chương 1

Thu Thanh đứng nép sau cánh gà, lấp ló nhìn ra sân khấu. Bên cạn cô, Tấn Cường cũng thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn. Ngoài sân khấu, Trang Bảo đang ngân dài câu hát cuối cùng. Rồi cúi đầu chào khán giả khi cô bước vào trong, Thu Trang ào tới, lo lắng:
− Có sao không Bảo, còn đau bụng không?
− Đau quá, càng lúc càng đau, chắc Bảo hát không nổi nữa quá.
− Đừng nói xui bà, bà còn hai bài nữa đó - Tấn Cường xen vào.
− Ôi đau bụng quá!
Trang Bảo rên lên, rồi bám chặt vào bức màn, Thu Thanh vội gỡ tay cô ra, la nhỏ:
− Đừng có kéo, rủi nó rớt xuống thì sao.
Hai người dìu Trang Bảo vào phòng hoá trang. Cô nàng cắn chặt răng, nhăn nhó như đau ghê gớm, Tấn Cường vỗ vỗ vai cô:
− Ráng bài nữa nổi không? Bà mà bỏ là lão Thiện cự nự um sùm đó, không ai gánh tiết mục của bà đâu.
Trang Bảo rên rỉ:
− Bảo chịu hết nổi rồi, hay là Thanh hát giùm bài này đi, ông Thiện không cự đâu, miễn là chương trình không bị đảo lộn thì thôi chứ.
− Úi, đâu có được, Thanh đâu có biết hát.
− Không sao đâu mà, không ai để ý mình hát hay hay dở đâu, người ta lo nói chuyện chứ ai mà chú ý nghe mình hát.
Tấn Cường thở dài:
− Chắc bà hết năng lượng rồi. Thôi, hát giùm bả đi Thanh.
Thu Thanh phản đối chí chóe. Ngay lúc đó Khánh Chi bước vào:
− Ra kìa, Bảo.
Thu Thanh hoảng hốt đứng thẳng người lên, quýnh quáng. Cô hết nhìn Trang Bảo rồi nhìn ra sân khấu. Ngoài đó trống trơn. Lặng đi có đến năm phút. Tấn Cường cũng rối lên. Không cần suy nghĩ, anh chàng kéo tay Thu Thanh, đẩy ra cánh gà:
− Ra đại đi, khỏi cần giới thiệu gì cả, cứ bụp vô mà hát đại, không ai biết Thanh hát bài gì đâu.
Hết đuờng từ chối, Thu Thanh đành nhắm mắt đưa chân. Cô cầm micrô, rồi run run đi ra ngoài. Cô có học lớp múa chứ không phải là ca sĩ như Trang Bảo. Bảo cô múa thì cô có thể mạnh dạn chút, chứ còn hát thì....trời ơi.... có lẽ nghe ểnh ương kêu chắc dễ chịu hơn. Hôm nay là ngày tận thế của nhỏ Trang Bảo mất rồi.
Ra đến sân khấu, Thu Thanh vẫn chưa kịp lấy lại hồn vía. Thấy cái nhìn sửng sốt của người thầu chương trình, cô càng run dữ dội. Nhưng bây giờ chạy trốn vào hậu trường thì cũng không thể được. Cuối cùng cô cố dằn cơn run, và bắt đầu giới thiệu:
− Tôi....tôi xin hát... bài...."thơ....thơ ngây".
Phong cách bất thường của Thu Thanh làm khán giả trong nhà hàng bắt đầu chú ý. Ai cũng qua nhình lên sân khấu, tò mò. Người ta đã quá quen với các ca sĩ ăn mặc lộng lẫy và phong cách vững vàng. Nên cử chỉ non nớt của Thu Thanh làm ai cũng ngạc nhiên, pha một chút thú vị.
Quả thật nhìn cô rất giống một nữ sinh. Tóc được thắt thành hai bím, cột lủng lẳng bởi hai viên thủy tinh lóng lánh. Đã vậy còn mặc sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh ngắn hơn nửa chân. Cô hát không đến nỗi tệ, chất giọng trong veo dễ thương. Nhưng hát ra đằng hát, đàn ra đằng đàn. Không ăn nhập gì với nhau đến nỗi tay trống cũng phải lắc đầu, rồi phì cười.
Vậy mà thật lạ, khi cô cúi chào khán giả, tiêng vỗ tay lại vang lên khá nồng nhiệt. Cô nhìn xuống dưới một cách ngơ ngác. Rồi nhớ ra, cô vội chào một lần nữa, và quýnh quáng chạy trốn vào hậu truờng.
Cô trao micrô cho ai đó, rồi chạy ào vào phòng hoá trang. Tấn Cường đi theo cô, giơ ngón tay lên:
− Tuyệt lắm Thanh, không ngờ Thanh hát hay như vậy?
− Hát hay?
Thu Thanh mở lớn mắt như hỏi. Cô không tin. Không tin chút nào. Tấn Cường giải thích:
− Dĩ nhiên là hát không đúng nhịp, nhưng nhờ giọng trong trẻo, lại có phong cách ngộ nghĩnh nên không đến nỗi tệ.
Thu Thanh lẩm bẩm:
− Cũng may là Thanh đã quen với sân khấu nhưng chỉ hát lần này thôi đấy.
Cô vừa xong thì viên quản lý nhà hàng đi vào:
− Cô nào mới hát lúc nãy đâu?
Thu Thanh giật mình quay lại sợ muốn đứng tim. Cô đưa mắt nhìn Trang Bảo cầu cứu. Trang Bảo cũng lúng túng. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì ông ta đã nhìn Thu Thanh:
− Cô này phải không?
− Dạ
− Cô đâu có hợp đồng ở đây, sao tự nhiên lên hát vậy?
− Dạ...tại bạn con bị đau bụng, con tình nguyện thế cho nó, sợ...sợ...
Cô im bặt, tim đập như trống đánh vì biết chắc thế nào cũng bị quạt cho một trận. Chưa kể là Trang Bảo bị đuổi cũng không chừng. Cô mở to mắt ngó ông ta chờ đợi. Nhưng ông ta phẩy tay:
− Thôi lỡ rồi, bỏ chuyện đó đi. Có người yêu cầu cô hát lại bài đó, cô ra lần nữa đi.
− Hả?
− Khách yêu cầu, không từ chối được đâu. Cô Chi hát xong bài này là đến cô đó.
− Trời ơi!
Thu Thanh kêu lên, sững sờ và sợ hãi. Hát như thế mà cũng có người yêu cầu sao? Họ muốn trêu chọc hay là có cách thưởng thức khác người? Cô lắc đầu từ chối thì ông ta khóat tay:
− Không cần phải thay đồ hay trang điểm gì cả. Ra ngay đi!
− Ôi, không được đâu, tôi sợ lắm.
Nhưng cô không kịp nói thêm thì Tấn Cường đã kéo tay cô đi ra, và nói như khuyến khích:
− Người ta đã yêu cầu thì có nghĩa là họ thích mình, vậy thì không có gì phải sợ cả.
Bị đẩy đến gần bức màn, Thu Thanh đành liều môt lần nữa. Cô đón lấy micrô rồi rụt rè đi ra giữa sân khấu. Vừa hát cô vừa nhìn nhìn xuống dưới, cô đang tìm người khách đã yêu cầu. Nhưng cô không nhận ra được ai giữa những khuôn mặt lạ hoắc.
Thu Thanh không biết, không phải chỉ một người mà là cả một bàn ở gần sân khấu đều chú ý nhìn cô. Mỗi người với một vẻ khác nhau. Cô gái có cách trang điểm kiêu sa khoanh tay trước ngực cười buồn buồn thoáng trên môi. Cô quay qua bạn gái bên cạnh:
− Thế nào? Hình như cô nàng không biết hát thì phải.
− Hình như vậy.
− Vậy mà anh Duy yêu cầu hát lại.
Vừa nói cô vừa liếc nhìn người thanh niên ngồi đối diện rồi nói nhỏ hơn:
− Không chừng cô nàng hát xong, ảnh lại yêu cầu lần nữa.
− Không có đâu, anh hai ít để ý mấy chuyện này lắm.
− Nhưng ảnh đã yêu cầu đấy.
− Tao cũng không biết tại sao, tối nay ảnh có vẻ lạ quá.
Rồi cô ngồi im, mắt nhìn ông anh một cách lạ lùng. Thấy cái nhìn của cô, Vũ Duy mỉm cười:
− Có chuyện gì vậy?
− Này, anh có định yêu cầu hát lại lần nữa không vậy? Em thấy con nhỏ đó hát đâu có hay, làm như nó sợ cái gì đấy.
Vũ Duy hơi dựa người vào ghế, khoát tay chứ không trả lời. Nhìn cử chỉ của anh, Thục Phương cụp mắt nhìn xuống, cô muốn Diệp Thuý có thêm ý kiến phản đối, nhưng con nhỏ đang quay ra nhìn theo một người quen. Cô đành ngó lên sân khấu thở dài ngấm ngầm.
Thật ra việc Vũ Duy yêu cầu ca sĩ hát lại không có gì là lớn. Nhưng với Thục Phương lại có ý nghĩa khác. Vì cô quá chăm bẵm những cử chỉ của anh.
Tối nay gia đình cô tổ chức chiêu đãi vì ngày đầu tiên anh về nước. Cô đã náo nức chờ giây phút gặp lại này. Thế mà từ lúc xuống sân bay đến giờ, anh chỉ nói có mấy câu với cô. Sau đó suốt buổi chiều lại điện thoại tới tấp với bạn bè. Buổi tối đến nhà hàng với vẻ lơ đãng uể oải. Vậy mà khi cô ca sĩ không chuyên này lên hát, anh lại tỏ vẻ thích thú và yêu cầu hát lại lần nữa. Thục PHuong không phải là đá mà có thể dửng dưng. 
Phục Phương nghiêng người tới cầm ly nuớc, lặng lẽ uống từng ngụm như để che nỗi thất vọng lặng lẽ của mình.
Trên sân khấu, Thu Thanh đang cúi chào và đã vào. Thục Phương đặt ly nước xuống bàn, vỗ tay một cách lịch sự. Cô thoáng nhìn Vũ Duy. Anh vẫn không nhìn đến cô, cặp mắt anh theo cô ca sĩ cho đến lúc cô mất bóng. Kèm theo một nụ cười tán thưởng. Cái nhìn làm Thục Phương nhói tim. Cô vội quay mặt chỗ khác, không đủ can đảm theo dõi anh nữa. Ở bàn bên kia, ba mẹ cô đã đứng dậy về. Bà Tùng đến phía bàn cô:
− Mấy đứa về bây giờ chưa?
Diệp Thuý và Vũ Duy đều quay lại. Diệp Thuý chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng:
− Mẹ về trước đi. Tụi con muốn ở lại chút.
Bà Tùng không phản đối. Trước khi đi ra cửa, bà còn tát nhẹ vào mặt Thục Phương:
− Ở lại về sau nghe con, lát nữa thằng Duy đưa hai đứa về, bác với ba mẹ con về trước đây.
Thục Phương dạ nhỏ một tiếng, rồi ngồi im. Mắt lơ đãng ngó lên sân khấu.
Vũ Duy chợt đứng lên:
− Anh vào trong kia một chút, nếu không chờ anh được thì hai cô về trước đi nhé.
Không thấy cái nhăn mặt của Diệp Thuý và ánh mắt tò mò của Thục Phương, anh đi về phía quầy, nói với một nhân viên:
− Tôi muốn có một phòng riêng để tiếp bạn, và nhờ anh mời cô bé vừa hát lúc nãy vào gặp tôi được chứ?
− Dạ được, mời anh đi lối này.
Vũ Duy lững thững đi theo anh ta vào một phòng nhỏ, bày biện đơn giản mà rất đẹp, rất ấm cúng cho một cuộc nói chuyện. Anh ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn lọ hoa trên bàn với vẻ không hài lòng. Anh khoát tay:
− Thay giùm tôi bình khác, tôi muốn có nhiều hoa hồng.
− Dạ, anh vui lòng chờ một chút.
Anh ta đi rồi, Vũ Duy ngã người ra thành ghế, một nụ cười lơ lững trên môi. Nụ cười vừa kiêu ngạo tự tin, vừa có một chút thú vị về quyết định của mình. Anh thích vẻ rụt rè bối rối của cô bé ca sĩ lúc nãy. Và muốn trò chuyện với cô ta. Không cần biết cô bé có từ chối hay không. Nhưng anh không tin cô ta từ chối. Từ đó giờ anh chưa bị ai khước từ bao giờ.
Một lát sau Thu Thanh đi vào. Cô ngó quanh quất căn phòng với vẻ e dè. Vũ Duy đứng dậy khoát tay:
− Em ngồi đi.
Thu Thanh rụt rè ngồi xuống ghế, hỏi lí nhí:
− Em nghe anh lúc nãy bảo anh tìm em, chuyện gì vậy ạ?
Vũ Duy ngồi xuống đối diện với cô. Anh đẩy bình hoa ra để nhìn mặt cô rõ hơn. Cô bé không xinh lắm nhưng dễ thương như búp bê. Đôi mắt to tròn ngộ nghĩnh. Da không trắng nhưng mịn màng. Nói chung là ngoại hình khá, có thể cho bảy điểm.
Chấm điểm xong, Vũ Duy thôi không quan sát cô nữa. Chỉ mĩm cười im lặng. Thu Thanh lên tiếng:
− Dạ, anh gọi em có chuyện gì không ạ?
Giọng anh ngọt ngào đầy sức truyền cảm:
− Không có gì, anh chỉ muốn làm quen với cô bé. Vừa nói Vũ Duy vừa nghiêng người tới, rút một nhánh hoa trong bình chìa về phía cô:
− Tặng em.
Thu Thanh ngẩng lên nhìn anh, hơi ngỡ ngàng. Nhưng cũng cầm lấy hoa:
− Dạ em cám ơn anh.
− Không có chi.