CHƯƠNG KẾT

     êm trước khi bay về Việt Nam, Quyên thật khó ngủ. Cả một ngày nháo nhào cùng Huệ đi dăm cửa hàng, mua thêm quà cho mọi người làm cô thấm mệt. Thế mà tối ấy, trên giường nệm, ban chiều Huệ vừa mới thay drap, chăn, gối, tất cả thơm phưng phức, ấm áp và êm dịu, mà cô cứ xoay ngang lại xoay dọc. Gần sáng, Quyên choàng ngồi dậy, lần sờ va-li, sắp xếp hành lí thêm một làn nữa cho gọn gàng. Khi cầm tới chiếc máy điện thoại hết pin nhét vào trong đôi giầy vừa mới mua cho mẹ, Quyên lại nhớ tới Kumar.
Thực ra mấy tuần nay, có ngày nào mà cô không nghĩ đến anh. Cô giấu kín trong lòng nỗi nhớ ấy. Cũng mấy lần, cô tìm tới trạm điện thoại tự động định gọi cho anh, rồi lại thôi. Điều cô ngần ngại nhất là, khi cô gọi điện thoại lại có mẹ anh ấy bên cạnh. Cô không muốn như vậy. Bình thường, việc có ai bên cạnh Kumar, khi họ nói chuyện với nhau cũng có sao. Nhưng giờ đây, khi quan hệ giữa họ đang có vấn đề khúc mắc với mẹ Kumar thì Quyên chẳng muốn mẹ Kumar biết cô liên lạc với anh. Thế đấy, tính cô vậy! Không biết giờ này, anh ấy đã thuyết phục được mẹ chưa? Bao nhiêu lần cô cứ tự hỏi như thế. Đã gần ba tuần trôi qua, Kumar và cô không trò chuyện với nhau rồi. Không biết tin nhau, nhưng Quyên tin và hy vọng là đọc xong lá thư cô, Kumar sẽ hiểu việc cô và Thanh Vân bay về Việt Nam sớm mai với bình tro của Hùng. Đúng, Kumar là người đàn ông độ lượng và nhân hậu. Anh ấy lại vô cùng yêu thương mẹ con cô nữa. Sao anh ấy có thể hờn giận? Cô mong thời gian trôi nhanh để biết rõ ý tứ của mẹ Kumar đã quyết định ra sao. Quyên nhẩm tính, nếu theo kế hoạch của Kumar, thì chỉ vài ngày nữa, mẹ Kumar sẽ quay về nước Anh. Có thể bây giờ Kumar đã nói mọi chuyện với mẹ rồi. Hay là ngày mai, trước khi bay, cô sẽ gọi điện cho anh ấy! Nếu mẹ anh ấy dứt khoát không đồng ý thì sao? Kumar thì đáng tin lắm, nhưng liệu anh có dám vượt qua mọi trở ngại để tiếp tục sống với mẹ con cô không? Tất nhiên Kumar không thể dối trá mẹ và như vậy anh ấy không thể ở lại, tiếp tục sống với mẹ con cô? Nếu mọi sự đúng như cô nghĩ, cô sẽ sống thế nào? Cô sẽ rời bỏ nhà cũ, tới một vùng nào đó ở Đức, hay cô ở lại Việt Nam? Nếu cô sống tại Đức, thi thoảng lại nghe tin Kumar thì sống sao nổi? Người ta có thể khuất mặt cách lòng, chứ dạng người như cô thì sao sống như vậy được? Về Việt Nam? Nếu bỏ nước Đức, Thanh Vân tất nhiên nhiều bỡ ngỡ! Cô sẽ thu xếp cho con ăn học ở đâu đó như trăm ngàn đứa trẻ hồi hương khác và nó sẽ ăn học ra sao? Con người ta mỗi một lần di chuyển lại phải làm quen để thích nghi với mọi sự sinh hoạt mới. Điều ấy ở trẻ con, không khó khăn như người lớn. Thanh Vân có thể quen nhanh với môi trường mới. Nhưng là mẹ, chính cô lại là người phải lo toan suy nghĩ nhiều. uỵch xuống một nơi nào đó là xong chuyện! Di chuyển về quê, bao nhiêu việc nữa để mưu sinh? Cô và con sẽ sống ở đâu? Về nhà chồng cũ thì không thể được rồi. Về nhà của cô trong ngôi nhà thân yêu ấy, giờ đây đã có thêm gia đình anh chị và các cháu của cô nữa, rồi sẽ ra sao? Mẹ và anh chắc chẳng ai nỡ không đùm bọc mẹ con cô, nhưng sẽ làm gì để sống và nuôi Thanh Vân ăn học? Xa nước bao nhiêu năm rồi, mọi việc sẽ lại bắt đầu từ con số không? Kiểu nào cũng dang dở, chẳng yên. Cô thì thế nào chẳng xong, vì cô bầm giập như thế thì dù có phải làm quen lại với một nếp sống mới cô sẽ vượt qua thôi. Nhưng còn một điều rất hệ trọng với Thanh Vân cũng cần đắn đo cân nhắc! Nó vừa mất bố, nay lại vĩnh viễn mất Kumar? Rồi tâm hồn nó sẽ ra sao trong hai vết thương này? Nếu như vậy thì thật buồn. Cô tự biết, con người ta nào dễ quên đi, đoạn tuyệt với quá khứ. Phiêu bạt sang Đức, cả khi bất hạnh lẫn khi may mắn, có bao giờ cô quê đi những năm tháng ở quê hương? Thanh Vân cũng vậy thôi. Nó có tuổi thơ ở đây, một người vô cùng thân yêu nó là Kumar, papa của nó. Vậy mà sau này, dù ở đâu, sao nó có thể quên đi những năm tháng với biết bao kỷ niệm vui buồn cùng Kumar? Cả Quyên cũng vậy. Trong cuộc sống hàng ngày, nếu cô biết ơn nhớ mãi một ánh nhìn thiện cảm, chia sẻ khi hoạn nạn nơi đất khách, thì sao cô quên được Kumar? Nghĩ tới đấy, Quyên bỗng nhiên buồn quá. Trái đất này, rộng lớn, bao la biết nhường nào, chẳng nhẽ lại không có một nơi nao, dù bé tẹo tèo teo, cho mẹ con cô làm chốn nương thân bình yên? Bình yên, một gia đình yên ấm có một người chồng yêu mình hết lòng như Kumar chả hạn, đó là điều giản dị mà một người phụ nữ bình thường như cô khao khát, áo ước nhất bấy nay. Không biết giờ đây Kumar đã thuyết phục mẹ anh đến đâu rồi? Bao nhiêu năm rồi, cô và Thanh Vân gắn bó với anh, chia sẻ đủ mọi hạnh ngộ trên xứ người với anh! Lần này, khúc quanh này, cô và Kumar sẽ đi về đâu? Người ta trong cuộc sống đấy bất trắc này, sao có thể sống thiếu một tình yêu cho đúng nghĩa yêu nhau ở trên đời? Cô cần Kumar, yêu anh. Thanh Vân cũng cần anh. Kumar có dám với cô tới cùng trời cuối đất không? Hay lần này, niềm hạnh phúc bấy nay lại một lần nữa vuột khỏi tay cô? Nghĩ thế lòng Quyên bất giác đau nhói. Muốn khóc mà chẳng được.
Cứ miên man nghĩ quanh nghĩ quẩn với bao nhiêu câu hỏi, Quyên không thể nhắm mắt, cứ chong chong tận tới sáng.

*

Đêm ấy, Kumar cũng thức suốt trên chuyến tàu nhanh về Budapest. Càng gần tới đích, anh càng hồi hộp, tràn trề hy vọng. Trong suốt cuộc hành trình, anh luôn tưởng tượng ra khuôn mặt thân yêu của Quyên. Cư nhắm mắt lại thì hình ảnh Quyên và Thanh Vân lại hiện ra, rõ mồm một. Anh nằm, ngồi, đi lại trong hành lang con tàu vẫn cứ nghĩ mẹ con Quyên, tưởng tượng ra giây phút gặp gỡ. Anh sẽ nói ngay với Quyên rằng, chính mẹ đã bảo anh đi tìm Quyên và Thanh Vân. Tất nhiên, thể nào, sau đó, anh sẽ bàn với Quyên về một lễ cưới thật sang trọng.
Con tàu sắp vào ga Budapest, Kumar đã đứng sẵn ở cửa lên xuống. Cửa tự động vừa mở, anh đã lao nhanh xuống sân ga như ngọn gió. Đi như chạy. Vừa đi vừa móc mảnh giấy ghi địa chỉ của Hùng. Anh nhao lên chiếc taxi đầu tiên trông thấy.
Người lái taxi từng hiểu rõ những ông khách vội vã ngược xuôi như người da màu này. Đoán chừng Kumar hẳn có việc gì gấp lắm, nên ông nổ máy ngay, không nói nửa lời. Kumar đưa tờ giấy cho lái xe. Người lái xe taxi già ấy chỉ liếc mắt nhìn cũng vẫn không nói nửa lời và nhấn ga. Nửa tiếng sau họ đã tới trước nhà Hùng.
Kumar lại gần như bay khỏi taxi. Anh rảo bước rất nhanh tới ngôi nhà có cánh cửa gỗ màu nâu khá cao và rộng. Cửa bên trái có cái đầu sư tử mồm ngậm chiếc vòng đồng vàng óng.
Đắn đo vài giây, Kumar nhấc vòng đồng dập nhẹ vào cửa. Không có tiếng ai trả lời. Anh lại động chiếc vòng mạnh hơn. Vẫn không có một ai trả lời. Cánh cửa nặng bằng gỗ sồi đứng im phăng phắc, lặng câm như nấm mồ? Chả nhẽ không có một ai?
Kumar nhìn ra đường phố. Dãy phố dài vắng tanh, không một bóng người. Anh tìm ai để hỏi thăm để tìm Quyên bây giờ. Quyên ở đâu?
Anh buồn bã lê bước. Đi đâu trong thành phố lạ hoắc này. Em ở đâu? Thanh Vân, con ở đâu? Trong đầu anh chỉ hai câu hỏi duy nhất mà chẳng ai có thể trả lời giùm anh?
Chiếc điện thoại trong túi quần Kumar bỗng rung lên nhè nhẹ. Kumar lấy máy, nhìn vào màn hình. Một cái số lạ hoắc. Anh bấm nút đàm thoại.
– Kumar! Kumar phải không?
Kumar run lên. Chút nữa anh đánh rơi điện thoại. Giọng Quyên. Đúng là giọng Quyên. Không thể nhầm được!
– Quyên! Quyến đấy phải không? Em ở… ở đâu? – Giọng Kumar gần như lạc đi!
Chẳng thể ngờ được, trong giờ phút tuyệt vọng nhất, anh lại bắt liên lạc được với Quyên. Bàn tay Kumar run lên. Bao nhiêu cú phôn anh gọi mà Quyên vẫn bặt âm vô tín. Giờ đây, giữa lúc anh vô vọng trong cuộc kiếm tìm, đột ngột Quyên lại hiện ra. Kumar áp chặt tai vào chiếc máy. Anh sợ, nếu không làm như vậy, tiếng nói vô cùng thân yêu kia, con người anh đang tìm kiếm kia sẽ vụt biến mất.
– Em đang ở sân bay? Anh đã đọc thư của em chưa?
– Thư nào? Em đang ở sân bay nào?
– Em đã giải thích trong thư rồi. Em đang ở sân bay quốc tế Ferihegy Budapest.
– Thư nào? Trời ơi! Anh cũng đang ở Budapest – Anh đang ở đâu?
– Anh đang ở trước cửa nhà anh Hùng. Không ai có nhà. – Giọng Kumar vô cùng gấp gáp.
– Mọi người đang ở đây. Anh Hùng mất rồi. Em và Minh đưa anh ấy về Việt Nam. Máy em hết pin đã lâu mà không biết. Em đang gọi nhờ máy của anh Minh. Anh tới ngay sân bay đi. Em đang ở phòng chờ lên máy bay. Chỉ còn gần tiếng nữa máy bay cất cánh về Việt Nam! Anh đi đi!
Anh đi ngay. Em chờ anh nhé! Thanh Vân đâu?
– Vâng, em chờ anh. – Hình như giọng Quyên cũng run run. Tiếng máy điện thoại lạo xạo một vài tích tắc làm Kumar nín thở – Đây! Nó đang ở bên em. Anh nói chuyện với Thanh Vân này!
Kumar áp sát tai vào chiếc máy. Anh không còn nhớ, như anh đã định, phải nói ngay với Quyên rằng, mẹ đã cho anh đi tìm mẹ con cô. Bên tai anh, giọng quen thuộc của Thanh Vân vang lên:
– Papa! Papa!
Kumar gần như không tin ở đôi tai mình nữa. Anh chút nữa khuỵ xuống. Đường phố ngày nghỉ vắng tanh, trơ trọi mình anh. Anh lắng nghe tiếng Thanh Vân líu ríu. Phải tới ngay sân bay! Kumar chạy ngược ra ngã tư. Tai anh vẫn áp vào điện thoại, miệng cứ thế à thế à đáp lại Thanh Vân. Thật may cho anh, trên ngã tư xuất hiện một chiếc taxi chầm chậm tới rồi đỗ lại. Nó trả khách bên kia đường. Kumar rối rít vẫy. Chiếc xe quành sang đường. Anh nhao vào trong xe. Anh nói như khóc:
– Papa sẽ tới ngay! – Giọng Kumar lắp bắp run rẩy.

*

Con đường tới sân bay Ferihegy Budapest dài gần ba chục cây. Trời tự nhiên mưa lắc rắc. Chiếc taxi chạy như cơn lốc, cuốn lên một đám bụi hơi nước mù mịt đằng sau xe. Kumar liếc nhìn bảng chỉ tốc độ xe. Thời tiết như vậy, người ta không thể liều lĩnh chạy nhanh hơn. Kumar biết vậy, nhưng vẫn sốt ruột vô cùng. Anh nhìn đồng hồ liên tục. Mười phút, hai mươi phút, rồi hai nhăm phút dần trôi qua. Hai, ba lần máy điện thoại rung lên. Quyên chắc cũng sốt ruột như anh, nhắn tin vào máy hỏi liên tục, anh sắp tới chưa.
Anh sắp tới. Anh tới nơi ngay! Nhắn tin trả lời rồi mà trong anh cứ vang mãi câu nói ấy. Rồi chiếc xe cũng đậu bên lề hè, nơi hành khách vào sảnh phòng làm thủ tục bay.
Kumar nhìn lên bảng chỉ dẫn chạy dài trên bức tường trắng. Tín hiệu chuyến bay về Việt Nam đã nhấp nháy. Có kịp không? Có kịp không? Ngay lúc ấy, chiếc máy trong túi anh lại rung lên. Kumar móc điện thoại, mắt vẫn tìm kiếm Quyên ở cửa ra vào phòng cách li.
Không thấy Quyên ở nơi đấy, như tin nhắn trên đường tới sân bay. Anh bấm máy. Giọng Quyên nhỏ nhẹ vang lên trong tai anh. Cũng chỉ là cú điện thoại có vài giây. Kumar lập tức nhận ra nghe giọng Quyên gấp gáp, hổn hển bên tai. Anh cũng không kịp nói một câu trả lời. Cú điện thoại vài chục giây ấy có câu cuối làm anh run rảy. Bao nhiêu ngày rồi, anh lại nghe ba cái từ thiêng liêng, mà hiếm hoi lắm Quyên từng nói bên tai anh:
– Kumar! Em yêu anh!
– Quyên, anh yêu em… Anh sẽ bay ngay về Việt Nam! Mẹ đã… mẹ đã… – Kumar gần như hét lên vào máy.
Kumar không nói được hết câu. Sau câu trả lời ngắt quãng, nửa chừng vội vã ấy là tiếng tút tút đau đớn kéo dài, làm Kumar thẫn thờ bàng hoàng. Anh cầm chiếc máy điện thoại, nhìn vào nó bất lực! Chỉ còn những âm thanh vô cảm lạnh lùng phát ra.
Hoá ra cô ấy đã đứng suốt cả tiếng bên ngoài đợi anh mà anh không thể tới nhanh hơn. Bây giờ thì cô ấy phải lên máy bay rồi, người ta không thể hoãn chuyến bay như một chiếc ô tô chậm lại cuộc hành trình để chờ đợi một người như anh. Anh thật là kẻ không may. Không! Không thể như vậy. Anh không thể quay lại nước Đức theo lời Quyên dặn! Làm sao chịu đựng được, dù chỉ thêm vài ngày nữa thiếu em và Thanh Vân. Vâng, cái xứ sở dù tươi đẹp tới mấy, mãi mãi chẳng phải là của anh, chưa bao giờ là của anh. Nơi ấy anh chỉ có em và Thanh Vân thôi.
Kumar dù có giầu tưởng tượng tới mấy cũng không thể hình dung ra cảnh Quyên và Thanh Vân cùng Minh vội vã ra sao khi theo cô nhân viên hàng không – với khuôn mặt chẳng dễ chịu chút nào – bước trên đường dẫn vào máy bay. Chỉ còn hơn chục phút máy bay cất cánh mà người ta vẫn thấy thiếu ba hành khách. Tìm mãi, thấy họ vẫn đứng bên đầu cửa kiểm soát. Thế mà trước khi bước vào đường dẫn, Quyên vẫn cố nhìn lại đằng sau một lần nữa. Khổ thân cho Quyên! Cô không hề biết rằng, chỉ hơn ba bốn chục mét ở phòng kế bên, qua hai bức tường nữa, Kumar của cô đang thẫn thờ nhìn chiếc biển thông báo bay và lẩm bẩm như người mất hồn: “Anh sẽ về Việt Nam. Anh sẽ bay về tìm em.“

*

Sân bay quốc tế Ferihegy ngày hôm ấy hoạt động như trăm ngàn ngày bình thường của nó. Vẫn là cảnh những hành khách đủ các sắc tộc nháo nhào tất bật xuôi ngược đi lại và chẳng ai để ý trên sân thượng, nơi người ta có thể đứng tiễn biệt những chuyến bay, có một người da màu nhìn mãi một chuyến bay như muốn níu nó lại. Anh ta đứng mãi, từ lúc chiếc máy bay chầm chậm bò ra đường xuất phát, lao như cơn lốc trên đường băng, rồi vút lên không trung, tới khi bé dần, bé dần và mất hút phía trời xa. Người da màu ấy đứng im phăng phắc như một bức tượng bằng đồng hun. Đấy chính là Kumar, bóng anh, trên nóc nhà ga quốc tế Feriheg, hằn trên bầu trời Budapest đầy những cụm mây nhỏ trắng phớ vẫn bay lang thang vô định khắp cùng thế giới.
Người ta cũng không ai để ý trên chuyến bay đang như mũi tên bắn ngược lên không trung, có một phụ nữ châu Á, cứ để nước mắt chan hoà trên khuôn mặt, chẳng buồn lau, quàng tay sang ôm lấy vai đứa con ngồi bên. Ai nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, cũng tưởng cô ta buồn đau gì nên khóc. Chỉ có một người đàn ông Việt ôm khư khư một chiếc lọ gốm ngồi bên cạnh, biết rõ lí do người đàn bà ấy khóc vì đau khổ hay hạnh phúc. Anh nhìn sang người phụ nữ Á châu rồi mỉm cười.
Người đàn bà ấy tên là Quyên Tháng này chị vừa đầy ba mươi ba tuổi.
Vậy là đủ chín năm phiêu bạt. Chín năm, đó là một thời gian không dài, nhưng có thể ôm đầy biết bao nhiêu sự kiện của đời những con người như Quyên…

Hết.