CHƯƠNG 9

     guyễn Du thật trải đời khi nói về cái ghen của cõi người: “Chữ tài chữ mệnh khéo là giết nhau”. Cái sự ganh ghét, thường tiềm ẩn, vốn như quy luật mà thi sĩ hát hiện ra kia, ở cõi đời của những loai người bụng dạ hẹp hòi như lỗ kim, loại người như Thị, đêm nay trước một người đàn bà khác, đẹp gấp nhiều lần hơn, quả là mối nguy hiểm chết người đối với Quyên.
ánh sáng chói chang của hơn hai chục ngọn nê-ông bừng lên bấy giờ, chính do bàn tay Thị nhấn công tắc quá quen thuộc vài năm nay.
Việc Thị xuất hiện cũng thật vô tình. Đã nửa năm, Thị không tới quán, nơi Phi làm “đại sứ”. Nhân vãn chùa Hanover, để một chiều làm phật tử, Thị bỗng nổi hứng, muốn tạt vào quán Phi nghỉ. Thị tính, từ chùa tới quán của Phi gần được nửa đường, thuận tiện hơn là từ chùa chạy về nhà hàng hai trăm cây số, nơi đại bản doanh của Thị.
Khi ánh sáng đột ngột tràn ngập. Quyên giật mình, nhỏm phắt dậy. Cô không một mảnh vải che thân. Ngồi giữa cái thảm màu huyết dụ, thân thể cô nổi lên, trắng ngần, tựa như một bức tượng sống.
Trong chớp mắt, gã tình nhân của Thị cũng ngây người. Gã, Y như bị thôi miên lập tức khi giữa quán bỗng bừng lên, trước mắt hắn, rõ như ban ngày, một người đàn bà khoả thân, như có phép thần hiện ra, chói loà từ bóng đêm. Tích tắc, hắn bị hút mắt vào khuôn mặt đẹp dịu dàng, đôi mắt thăm thẳm, mái tóc đen như mun, đôi bờ vai thon và, đặc biệt cặp vú trắng hồng, cương cứng, đầy đặn, như muốn chọc mù đôi mắt hắn.
Sự thể diễn ra rất nhanh. ánh sáng đột ngột làm Phi chói mắt và hoảng hốt. Gã ngơ ngác nhỏm dậy, không kịp có thời gian để phản ứng.
Đôi trai gái loã thể hiện ra đột ngột trước mắt thoạt đầu cũng làm Thị hơi hoảng hốt, ngạc nhiên. Nhưng chỉ vài tích tắc, Thị định thần và nhận ra Phi. Lập tức đôi mắt Thị long lên. “à ha, hoá ra mày. Ai biết ma ăn cỗ!“
Nó, Phi, bấy nay là miếng xương thừa thối tha, bẩn thỉu, không gặm được nữa, nhưng Thị cũng quyết không quẳng miếng xương ấy cho kẻ nào, kể cả một con chó ghẻ tới nhai. Đằng này Thị nhìn rõ pho tượng mỹ nhân kia, cái con đĩ rơi đĩ rụng kia. Khốn nạn thay, Thị cũng nhận ra, người đàn bà kia có thân hình hơn đứt thân hình đã nhão nhoét, ục ịch của Thị. Bực hơn nữa, khi Thị nhìn thấy rõ Y, thằng bồ của Thị, cứ hau háu dán mắt vào con đĩ như bị thôi miên. Máu Thị không dưng sôi lên, cổ họng như có gì chèn tức. Thị gào lên.
– Trói, trói… trói con đĩ lại!… Còn đứng mà ngắm nó nữa hả thằng mặt l. kia!
Tiếng hét của Thị làm Y sực tỉnh. Cậu em Y như con chó nòi được lệnh chủ, nhao phắt tới bên Phi và Quyên, Lập tức, đám quần áo của Phi và Quyên, cơi ra trước đây vài phút, bị đá tung ra xa. Y nhảy xổ tới. Y tóm, xoắn mớ tóc mun đang xoã ra, kéo thốc Quyên lên, mặc cô oằn mình, ưỡn thân đau đớn.
Thị thấy hành động Y hừng hực như vậy, cũng nhao tới, cầm chặt cái túi xách hiệu Boss, có chiếc khoá mạ vàng 17 cara, quật lấy quật để vào mặt Phi, đẩy cái anh chồng khốn nạn lùi mãi vào góc tường.
Đêm khuya vắng. Những âm thanh lạ không có lối thoát, vọt lên gác, làm đứa trẻ thức giấc. Nó ngơ ngác nhận ra bên nó không có mẹ. Đứa trẻ đạp chăn, rồi khóc ré lên. Thị nhận ra lập tức tiếng khóc ấy. Thị nhao lên gác hai. Trước mặt Thị là một đứa trẻ mới dăm tháng tuổi đang khóc thất thanh. Đôi mắt Thị loé lên những tia mắt ác độc:
– Đưa con đĩ lên đây! – Thị lại gào lên.
Quyên vẫn cố gắng quậy đạp, hòng thoát khỏi đôi tay đen, cứng như hai gọng kìm của Y. Hắn bẻ quặt tay cô ra sau lưng và giật mạnh tóc làm cô đau đớn ngửa đầu về phía sau.
Thực ra khi đó, Quyên hết sức bất ngờ, đầy lúng túng. Cô không còn nghĩ ra được điều gì hơn là chỉ hết sức vùng vẫy, dù đó chỉ là sự kháng cự vô vọng. Nhưng tiếng khóc của con đã kéo cô trở về thực tại. Nó kêu gọi bản năng của một con cái biết hành động khi nghe tiếng con mình. Bất ngờ, cô cắn mạnh vào tay Y. Cú cắn như rứt thịt làm Y buông cô ra. Chỉ mong như thế, Quyên vùng khỏi tay Y, nhao lên gác, chạy về hướng, nơi có tiếng con gái đang khóc ré lên. Cô không còn nhớ ra, khi đó cô không còn mảnh vải che thân.
Nhưng khốn nạn thay cho Quyên. Bước chân của cô sao nhanh bằng thằng đàn ông của Thị. Tới đầu cầu thang, Y đuổi kịp Quyên, Y vươn tay nắm lấy tóc người đàn bà yếu đuối, giật ngửa Quyên ra. Cô như con cá ngớp ngớp trong lòng tay Y. Y cười vòng tay trái ôm lấy ngực Quyên. Bàn tay đen, to như tay hộ pháp ấy, bóp chặt vào bầu vú trắng căng, rắn chắc. Y thót bụng, tay kia Y tháo dây lưng. Quyên vẫn vùng vẫy. Y buông tay khỏi bầu vú, bẻ tay Quyên ra sau lưng và quấn nhanh mấy vòng thắt lưng, trói nghiến lại, đẩy cô vào phòng Phần 8 – Trói nó vào chân giường! – Thị lạnh lùng ra lệnh, mặc dù mụ cũng chẳng biết chói cô để làm gì.
Hạ nhục kẻ khác! Đó là thói thường làm của Thị, cũng như bao kẻ khác như Thị, vốn sinh ra đầy lòng hậm hực, chưa bao giờ bằng lòng với những tham muốn của cái đời sống bất trắc bấy nay.
Nghe tiếng khóc của con Quyên, Phi choàng tỉnh. Anh cố chạy tới theo gần sát bước chân Y. Nhưng sự vội vã của gã, làm gã tự giết mình. Phi bước hụt, trượt ngã trên cầu thang và lăn xuống chân cầu thang như con cù, đầu đập vào bức tường. Phải tới vài giây sau, gã mới định thần lại và chạy lên đầu cầu thang. Gã thấy Quyên của gã đang tuyệt vọng quẫy đạp trong sợi dây trói cô vào chân giường ngay cạnh chiếc xe nôi. Quyên như bừng tỉnh khi nhìn thấy Phi. Cô không giãy giụa nữa. Cô vô cùng thất vọng và tự nhiên nước mắt cô đổ ra chan hoà. Không một tiếng động. Ánh mắt Quyên, cảnh tượng Quyên khi đó, làm Phi đau đớn. Tựa như ở đâu bỗng có trăm ngàn mũi dao thọc sâu, đâm nát tim gã.
– Thả cô ấy ra! – Phi gào lên bất lực.
Thị cười. Tiếng cười của một kẻ đắc thắng, man dại vỡ ra, xoe xoé, chập chờn trong gian phòng kín như bưng. Cảnh tượng Y chống chế người đàn bà kia, khuôn mặt thê thảm của Phi, vẻ nom dáng thảm hại, đau đớn của người đàn bà loã lồ… tất cả, làm Thị khoái cảm, thỏa mãn. Khoái cảm của Thị càng tăng trong tiếng trẻ khóc ré lên.
Phải giải thoát Quyên! Phi nghĩ và lao tới bên Y. Nhưng Phi làm sao thắng được sức mạnh của con đực mạnh mẽ như Y. Mới nửa cái đấm của Y đã làm gã lộn mấy vòng. Không hiểu nghĩ thế nào sau cú đấm thứ hai của Y, gã lồm cồm bò như một con rệp, lê gối tới người vợ hờ của gã: “Tôi van bà! Tôi lạy bà! Xin hãy tha cho mẹ con cô ta!“
Thị lại cười gằn. Mụ co chân, đạp thẳng vào đầu gã.
Trong mắt Thị bấy nay. Phi giống như một vật thừa trong nhà. Một kẻ ngu đần và hèn nhát! Thị luôn ra lệnh và Phi như một kẻ đầy tớ, răm rắp, ngoan ngoãn vâng lời Thị. Bảo gật là gật, bảo vâng là vâng. Thị bảo, gã bên Thị, gã răm rắp nghe lời bên Thị; Thị bảo gã đi làm quán nơi xa cho khuất mắt, Phi cũng ngoan ngoãn vâng lời. Thế mà giờ đây, rõ là nuôi ong tay áo. Lại còn dan díu với nhau, sinh con đẻ cái sau lưng Thị thế này. Mắt Thị long lên, hoang dại, đầy những tia sáng man quái! Xưa Thị khinh bỉ Phi bao nhiêu, thì giờ lại càng thêm căm ghét gã bấy nhiêu. Thị phải hành hạ tình nhân của gã!
– Lôi con chó này xê ra, không bẩn váy bà! – Giọng Thị xoe xoé.
Nghe mệnh lệnh của Thị, Y nuốt nước bọt, rời người đẹp loã lồ, tiến lại Phi và nắm tóc gã kéo lê cả người Phi trên sàn nhà như kéo một bao tải rách.
Thật là nhục nhã! Phi nhão ra, hoàn toàn chẳng còn một chút sinh lực nào. Gã dập đầu xuống sàn nhà, đau đớn mà không thể khóc được. Đúng lúc Phi như chẳng còn sức mạnh nào nữa trong người gã, thì gã ngước lên nhìn về phía Quyên. Và, bắt gặp ánh mắt ngập đầy đau đớn của cô.
Cuộc sống thật không mấy ai biết hết được chữ ngờ. Cái nhìn của con người vốn thường ngày mong manh như tơ, nhưng giờ đây trong sự bẽ bàng, đau khổ tới khôn cùng, ở một hoàn cảnh hi hữu đặc biệt bỗng trở nên một phép màu kì diệu, có thể biến đổi hoàn toàn con người Phi, để gã lập tức trở thành một con người khác.
Phi đứng dậy.
Ngay khi đó, gã trông thấy cái chuôi dao đen bóng của Quyên. Con dao trắng mà ngày đầu tiên Quyên tới, gã đưa cho, Quyên thường nhét dưới gối để tự vệ.
Người ta, vào thế cùng, đúng như con chó bị dồn vào chân rào. Phi như con chó cùng bứt rậu, gã nhao lên, nắm phắt lấy con dao bếp dài hai gang tay, sắc lẹm.
Phi vung dao lên.
Nhát chém khá chính xác, phập nhanh như tia chớp vào vai Y, kẻ đã hành hạ người yêu gã, kẻ đã làm đau đớn Quyên, kẻ đã giơ bàn tay bẩn thỉu sờ nắn, bóp nặn trơ tráo, hèn hạ bầu vú tuyệt đẹp trắng ngần của em!
Nhát chém mang sức nặng bấy nay của lòng căm thù bị dồn nén, giờ cộng với sức mạnh mới, trở nên có lực khủng khiếp, phập xuống vai Y. Lưỡi dao mỏng, sắc lẹm làm đứt lìa áo da, qua tất cả len dạ bên trong, ngập sâu vào thịt da, lút mắc tận xương bả vai tình địch.
Tay lực điền có cái cổ đen trũi, đang ở thế thượng phong, chưa bao giờ nghĩ rằng, gã có ngày lại rơi vào tình huống bất ngờ, trong tích tắc ấy. Y rú lên đau đớn. Phi trợn mắt, nhổ phắt lưỡi dao, lại vung lên một lần nữa. Cái kẻ trước đây đầy sức mạnh là Y kia, bấy nay vẫn cho rằng, có thể di Phi dưới gót giày như một con dòi, bỗng nhiên hoảng sợ, bay hết cả hồn phách. Y ôm vai đầy máu bỏ mặc Thị, chạy tháo lấy thân, gã thục mạng xuống cầu thang.
Phi quay lại.
Giờ đây, gã là một kẻ chẳng còn tri giác. Trong óc gã, chỉ còn lại mối hờn căm ngùn ngụt, âm ỉ chất chứa bấy nay. Mối căm hờn xưa, thường chỉ dám tự bóp vỡ bàn tay mình, chưa khi nào được biến thành hành động, giờ như ngọn lửa ngút cao, phùn phụt cháy ngun ra từ trong con người gã. Gã câm lặng, lì lợm tiến lại gần Thị rồi vung dao lên.
Thị thật hoàn toàn bất ngờ khi sự thể chớp mắt lại đảo nhanh như vậy. Mụ không thể nào ngờ, cái thằng hèn ấy, trong giây lát bỗng lại có thể trở lên liều lĩnh, hung bạo tới thế.
Thị há hốc mồm nhìn trân trân đôi mắt ráo hoảnh của Phi, thấy rất rõ nhất là lưỡi dao trắng lạnh. Mắt Thị không kịp chớp. Cảnh tượng giữa Thị và Phi bây giờ, hệt như con ếch bị thôi miên nhìn con rắn nuốt mình một cách thản nhiên, không một phản ứng. Thị là con ếch giương mắt không chớp, chờ lưỡi dao hạ xuống.
– Đừng! Đừng anh! Anh Phi!… Đừng anh. Em van… – Khi đó Quyên chợt kêu lên. Tiếng kêu chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào của chính cô, một con dao người đang bẽ bàng, vô vàn nhục nhã và đau đớn. Tiếng kêu đứt quang ấy ngay lập tức vọng tới tai Phi.
Tiếng kêu của Quyên, người Phi thương yêu vô vàn bấy giờ lại giống như một cú bấm nút. Sự nhấn nút cắt điện một cỗ máy đang gầm gào, làm Phi lập tức chùng mình và dừng tay, quay đầu về phía Quyên.
Đó là một thời cơ để Thị thoát thân. Thị chớp cơ hội ấy, định đẩy Phi ra và chạy thoát về phía cầu thang. Thị lao tới. Vừa khi đó, Phi quay lại. Cả cái xác thân đã chớm đẫy lên, chẳng còn thon thả nữa của Thị lao vào chính lưỡi dao nhọn hoắt mà Phi đang cầm chắc trong tay. Thị lao trúng vào mũi dao. Thị hệt như quả dưa bở bị ném thẳng vào mũi mác đang chờ sẵn. Thân hình ngập lút trong lưỡi dao trắng dài tới bốn mươi centimet.
Trúng dao, người đàn bà sững lại. Thân hình Thị như hoá đá trong tích tắc. Mồm há, rồi từ từ ngửa đầu ra sau, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà. Cái thân xác nhẽo nhợt của người đàn bà bất hạnh ngả nghiêng ra từ từ, rồi đổ quỵ xuống sàn nhà, không một tiếng động.
Tất cả sự việc diễn ra chỉ vài tích tắc. Đôi môi nhẫy son thắm, có dòng máu nhễu ra từ mép, tong tong rỏ xuống. Máu cũng từ nơi con dao thọc qua, máu từ nơi mũi dao lòi ở phía sau lưng phụt ra đỏ thẫm. Máu chảy xuống sàn nhà, loang dần, loang dần, lênh láng, nhức mắt.
Quyên sững sờ nhìn thấy rõ tất cả. Đôi mắt đẹp tuyệt vời với làn mi dài đen thẫm, bỗng có trăm ngàn con đom đóm loạn xạ bay lên…