Chương 6

Tố Trân đẩy cửa bước vào phòng, trên tay là hai ly Champagne đầy sóng sánh. Cô đến trước mặt Thái Quang, đặt hai chiếc ly xuống bàn đầy vẻ trịnh trọng. Thái Quang buông tờ báo xuống nhìn cô như ngạc nhiên. Cử chỉ của anh làm Tố Trân cười nhếch môi:
- Em có thể ngồi đây với anh không? Có phá vỡ thế giới yên tĩnh của anh không?
Thái Quang vẫn nhìn cô, không trả lời. Tố Trân cầm ly rượu lên:
- Mời anh.
- Sao tối nay em lạ vậy? Tự nhiên đòi uống cái này.
Tố Trân hạ ly xuống:
- Đâu phải tự nhiên anh, có lý do cả đấy. Hôm nay là sinh nhật em, uống với em một chút không được sao?
Thì ra là vậy. Thái Quang nói như biết lỗi:
- Anh xin lỗi, anh quên.
- Anh quên hay là chưa khi nào biết đến hả anh? Anh phải biết rằng em là con người, mà một con người thì cũng phải có ngày sinh của mình chứ.
- Xin lỗi em, anh không cố ý làm em buồn đâu.
Tố Trân cười khan:
- Cái đó thì có nghĩa lý gì. Cố ý hay không thì em cũng không vì vậy mà đau hơn. Nào uống đi, anh không mừng sinh nhật em thì em tự mừng mình vậy.
Nói rồi cô nâng ly lên, uống một ngụm. Thái Quang vẫn ngồi yên nhìn cô, ly rượu trước mặt còn nguyên. Anh dịu dàng:
- Em thay đồ đi, mình đi chơi em chịu không?
- Đi chơi vì cái gì?
- Anh muốn tặng em một món quà.
Tố Trân dằn chiếc ly xuống bàn, rượu đổ tràn ra ngoài nhưng cô không để ý. Cô nói chua chát:
- Như vậy mà có ý nghĩa nữa sao? Em đâu có tệ mà phải nhận quà bố thí hả anh?
- Em nói chuyện khó nghe quá Trân - Thái Quang hơi cau mày.
Cử chỉ của anh làm Tố Trân giận bùng lên, cô quắc mắt:
- Phải đó, tôi nói chuyện khó nghe lắm.
- Cuối cùng thì em muốn gì, cứ nói đi.
- Không muốn gì cả.
- Vậy thì thôi, xem như không có chuyện gì quan trọng phải không? anh cũng mong như vậy.
Tố Trân nói như quát:
- Anh nghĩ vậy là xong chuyện rồi phải không? Đừng có tránh né kiểu đó. Tôi không nhịn anh nữa đâu. Chịu hết nổi rồi.
Thái Quang im lặng. Anh hiểu cô dùng cách này để đay nghiến anh. Tự nhiên anh giận phừng lên. Có thiếu gì cách để bày tỏ sự bất mãn, việc gì phải mở đầu bằng cách như vậy. Khuôn mặt anh sắt lại, im lìm.
Thái độ của anh làm Tố Trân thấy bất lực, cô ghét nhất sự im lặng của anh. Từ đó giờ cô chưa bao giờ hiểu được anh nghĩ gì về cộ Anh không xua đuổi, bỏ rơi nhưng lạnh nhạt, sống trong một nhà mà hai người là hai thế giới khác nhau. Làm sao cô chịu nổi điều đó chứ.
Cô rít lên:
- Nếu biết anh là người thế này, lúc trước tôi đã không ngu ngốc nghe lời mẹ tôi đâu. Anh là người chồng vừa câm vừa điếc. Hôn nhân như vậy mà hạnh phúc sao?
- Vậy tôi có điều gì để cô không vừa lòng?
- Anh còn dám hỏi tôi câu đó hả?
Thái Quang nhún vai, quay mặt đi. Tố trân nói đay nghiến:
- Tôi chắc anh còn nhớ sinh nhật nó hơn cả cính bản thân anh nữa kìa. Đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ cái gì. Nếu còn thương nó thì anh cưới tôi làm gì? Tôi đâu có ép anh.
Thấy anh vẫn im lặng, cô càng nổi khùng:
- Tôi thừa biết anh còn quan hệ thầm lén với nó nữa kìa. Tôi cảnh cáo anh, nếu còn tiếp tục tôi sẽ không tah nó đâu.
Thái Quang chợt quay lại, lạnh lùng:
- Cô lo như vậy hơi thừa đó. Khi nhận thiệp cưới cô gửi đến, cô ấy đã tự hiểu và dứt khoát rồi. Cô ấy không dám trêu vào cô đâu.
Tố Trân khựng lại, mím môi:
- Anh nói gì?
Thái Quang nói thẳng:
- Từ lâu rồi tôi muốn bỏ qua chuyện này để trong nhà yên ổn, nhưng cô đã khơi lên thì tôi sẽ nói. Cô giải thích về việc tự ý gửi thiệp cho Minh Thư đi. Cô ngụ ý gì?
Tố Trân cười nhạt:
- Phép lịch sự của tôi bị mấy người đánh giá như vậy sao?
- Nếu lịch sự, tại sao cô không bàn trước với tôi?
- Anh tra vấn tôi đó hả? được, tôi không sợ gì mà giấu giếm. Tôi tự gửi đấy, rồi sao? Tôi muốn lên tiếng cảnh cáo nó, để nó tự biết thân mà rút lui đi. Thế nào, nó có đưa lá thư đó cho anh xem không? Chắc dễ gì không hả?
Thái Quang lầm lì:
- Cô viết gì trong đó?
- Rất ôn hòa, khuyên nó nên biết thân phận. Được chứ? Và cả anh nữa, cưới tôi để gỡ sĩ diện, đáng lẽ anh phải tạ Ơn trời phật nữa kìa.
Thái Quang quắc mắt nhìn cô:
- Cô khinh người đến vậy sao? Tới giờ tôi mới biết.
Anh đứng dậy bỏ đi về phòng ngủ mặc áo rồi xuống sân lấy xe, bỏ mặc Tố Trân với cơn thịnh nộ chưa được giải tỏa.
Thái Quang ghé bừa một nhà hàng trên đường. Anh chọn một góc kín đáo gọi rượu. Tố Trân đã vô tình gợi ý cách giải khuây tối naỵ Say cũng là một trpng những cách tránh né sự hạch sách của cô ta.
Anh ngồi im, lầm lì không nhìn đến ai. Anh không thấy Thiên Bảo đang ở bên phòng biđa, thong thả với trò giải trí. Một lúc sau Thiên Bảo rời khỏi bàn. Qua cửa kính, thấy Thái Quang ngồi trong góc, anh thong thả đi sau ra phòng ngoài, đến thẳng bàn Thái Quang.
- Sao ngồi đây một mình vậy Quang, buồn hả?
Thái Quang ngước lên, mặt anh có vẻ vui khi nhận ra Thiên Bảo:
- Anh cũng đến đây hả, ngồi đi.
- Tôi chơi biđa bên kia, thấy anh nên qua.
Thái Quang gật gù:
- Thật là nhàn rỗi, đó là hạnh phúc của một người độc thân. Phải biết tận dụng nó Bảo ạ. Đừng để sau này lại hối tiếc. Anh uống gì?
- Không cần gọi gì thêm, một chiếc ly là đủ.
- Tốt lắm, tự nhiên có người bạn để uống. Uống một mình tôi thấy lãng nhách quá.
Người bồi bàn mang đến chiếc ly, Thiên Bảo tự tay rót cho cả hai:
- Sao tối nay đến đây một mình vậy? Nếu tôi đoán không sai thì chỉ có chuyện gia đình. Làm ăn có rắc rối cũng không ai buồn kiểu này đâu.
- Vậy theo anh, người ta sẽ có thái độ ra sao?
- Tâm sự với vợ.
Thái Quang đã hơi váng vất, anh nhướng mắt nhìn Thiên Bảo:
- Nếu được vậy thì còn gì bằng, nhưng kiểu hạnh phúc như vậy chắc không đến tôi đâu. Anh Bảo này, nếu có lời khuyên thật tính nào nhất tôi muốn nói với anh, thì đó là khuyên anh đừng cưới vợ. Đừng bao giờ cưới, nhất là lấy một người mình không yêu.
Thiên Bảo trầm ngâm:
- Chuyện tình cảm của anh tôi vô tình làm người trong cuộc rồi. Vậy thì đừng giấu tôi, anh định yêu Minh Thư mãi à? Anh không nghĩ đến vợ mình sao?
- Tôi muốn làm người chồng gương mẫu đấy chứ. Nhưng những lúc tôi định thể hiện thì Tố trân có cách dập tắt rất mỹ mãn. Cổ luôn đay nghiến nghi ngờ, thậm chí khinh thường tôi.
Anh khẽ nhún vai:
- Coi thường tôi thì cũng không sao, tôi đáng bị như vậy. Nhưng cổ miệt thị Minh Thư thì tôi đau lòng quá.
Thiên Bảo nhìn Thái Quang chằm chằm. Dù rất có tình cảm với Thái Quang, anh cũng không chịu nổi cái cách anh ta nói vể vợ như thế. Tố Trân có tội gì chứ, làm sao anh có thể bù đắp cho cô đây. Trong khi anh yêu cô đến mức sẵn sàng dẹp bỏ tự ái thì Thái Quang lại dửng dưng coi thường hạnh phúc của cộ Thật là quá đáng.
Thái Quang hiểu cái nhìn của Thiên Bảo theo cách khác, anh nói như tâm sự:
- Anh là người chứng kiến tình cảm đổ vỡ của tôi với Minh Thư, có lẽ anh sẽ hiểu được tâm trạng của tôi. Đó là sự ân hận suốt đời.
Thiên Bảo ngắt lời:
- Thế còn vợ anh? Anh không ân hận khi làm khổ cổ sao?
- Tôi không tin cổ khổ, tôi sợ nhất là những phụ nữ thủ đoạn. Vậy mà tôi cưới phải một người như vậy. Nhưng thôi, đừng nói chuyện cô ta nữa, không hay ho gì cả.
- Vậy còn Minh Thư, anh nghĩ cổ tuyệt vời lắm sao?
- Tôi ân hận đã làm khổ cổ Bảo ạ, ân hận đến mức muốn bỏ tất cả để quay về với cổ, anh không hiểu đâu.
Thiên Bảo ngồi im, lòng mỗi lúc mỗi cuồng giận, Thái Quang vẫn vô tình không hiểu, anh nói như kể:
- Anh biết không, khi gia đình Minh Thư chưa suy sụp, cổ ngây thơ lắm. Tôi chưa thấy cô gái nào vui tính hồn nhiên như vậy. Cứ như con chim con ấy, chỉ biết hót líu lo, đáng yêu kinh khủng. Nhưng mà trời không thương cổ, không thương cả tôi, khi mà …
Thiên Bảo ngắt lời:
- Tôi hiểu, nhưng khi gia đình cổ suy sụp, làm sao anh tin chắc cổ vẫn giữ được sự thanh cao.
Thái Quang không hiểu Thiên Bảo, anh mỉm cười:
- Tin chứ. Minh Thư giống như một bông sen vậy. Khi tôi cưới vợ, cổ cắt đứt với tôi thật dứt khoát. Tiền tôi gửi cổ thẳng thừng trả lại tôi. Với mẫu người yếu đuối như Minh Thư, sự can đảm đó làm tôi bị bất ngờ. Anh không thể hình dung tôi ray rứt ra sao đâu.
- Vậy hả?
Thái Quang trầm ngâm:
- điều làm tôi khổ tâm nhất là phải nhìn thấy cổ làm quần quật để kiếm tiền. Thật không thể nào chịu nổi, trong khi tôi quá thừa thãi thì cổ lại quá thiếu hụt. Vậy mà tôi không thể làm gì khác được.
Thiên Bảo nói như thăm dò:
- Có lần tôi thấy Minh Thư từ nhà một người nước ngoài đi ra, lúc ấy khuya lắm.
Thái Quang hơi chồm tới:
- Anh thấy cổ đến đó hả? Lâu chưa?
- Cách nay khoảng một tuần.
- Vậy là Minh Thư vẫn chưa nghỉ dạy. Cổ không thèm nghe lời khuyên của tôi.
Thiên Bảo tò mò:
- Vậy anh cũng biết chuyện đó nữa hả? Cổ làm gì vậy?
- Dạy tiếng Việt cho gã Hàn Quốc mà anh đã thấy đó.
- Cổ dạy học à?
Thái Quang lắc đầu ngán ngẩm:
- Đi học về đã mệt, đã vậy còn ráng dạy thêm. Sức nào chịu cho nổi.
- Hình như cổ vẫn còn làm ở siêu thị nào đó.
Thái Quang gật đầu:
- Ban ngày làm ở đó, chiều về đi học, tan học lại ra dạy kèm đến khuya. Thời khóa biểu của cổ tôi còn làm không nổi, huống gì … Dù sao cổ cũng đã quen sung sướng rồi. Mỗi lần nghĩ tới cổ, tôi thật chịu không nổi.
Thiên Bảo im lặng, anh chợt nhớ lại nụ cười mệt mỏi của Minh Thư khi bảo “Thời khóa biểu của tôi bị lấp kín cả rồi”, thật ra cô không hề nói dối. Tự nhiên anh thấy băn khoăn.
Thái Quang vẫn nói tiếp như cần có chỗ để trút:
- Điều làm tôi lo nhất là gã Hàn quốc đó chẳng phải người đàng hoàng gì. Hắn hay bao mấy cô cave, tôi đã điều tra rồi.
- anh chu đáo quá vậy?
- Tôi lo cho Minh Thư lắm, nhưng khó mà nói với cổ. Dù sao thì tôi cũng đã là người có vợ rồi.
Anh lẩm bẩm:
- Một người như tôi thì mọi lời nói trở nên chẳng có giá trị gì.
Thiên Bảo đăm chiêu:
- Tôi nghĩ Minh Thư không nghĩ vậy đâu. Có thể vì cổ cần việc làm.
Thái Quang lầm bầm trong cổ họng:
- Anh đã nói tính Minh Thư rất tự ái, vậy anh thắc mắc làm gì?
- Nhưng dù sao anh cũng nên chăm sóc gia đình mình anh Quang ạ. Anh phải hiểu Tố Trân mới là hạnh phúc của anh, chứ không phải Minh Thư.
- anh không hiểu gì đâu, tôi không chịu nổi mấy phụ nữ thủ đoạn. Tôi đã cố gắng yêu Tố Trân, nhưng vô ích.
- Dù sao thì tố Trân cũng có nét đáng yêu của cổ. Vấn đề là anh không chịu nhìn ra thôi.
- Anh thấy cổ đáng yêu à? Làm sao anh hiểu cổ vậy?
- Anh uống nhiều quá rồi đó. Có cần tôi đưa về không?
- Không đến nỗi như vậy đâu.
Thái Quang nhìn đồng hồ, giọng anh hơi lè nhè:
- Mới đây mà đã khuya rồi à? Lại phải về rồi, không còn cách nào khác được.
Anh gọi tính tiền, nhưng người bồi bàn chưa kịp đến thì anh đã gục xuống bàn. Thiên Bảo mỉm cười thanh toán phiếu, rồi đỡ anh đứng lên:
- Chắc tôi phải đưa anh về thôi.
Thái Quang khoát tay:
- Khỏi cần, tôi không say đến vậy đâu.
Nói vậy nhưng Thái Quang vẫn để Thiên Bảo dìu đi. Chật vật lắm Thiên Bảo mới đưa được anh về nhà. Tố Trân ra mở cửa, cô có vẻ ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo:
- Ảnh đến rủ anh đi chơi à?
Thái Quang ngước lên:
- Ủa, người quen nhau à? Vậy tôi khỏi cần giới thiệu nhé.
Thiên Bảo lịch sự:
- Chị săn sóc ảnh dùm. Tôi xin phép về đây.
- Cám ơn anh.
Thiên Bảo nhìn cô một cái, cái nhìn như an ủi. Tố Trân khẽ gật đầu, rồi đỡ Thái Quang vào nhà. Cử chỉ cô dịu dàng chứ không hung hăng như lúc tối nữa nhưng Thái Quang say quá nên không nhận ra điều đáng mừng đó.