Hồi 4
Giết Giai Nhân , Hồ Ly Mượn Lệnh

Hôm sau, Tô Hộ viết thư phúc đáp Tây Bá Hầu và tặng Nghi Sanh một số vàng bạc, nhờ Nghi Sanh về thưa lại cho rành rằng mình đã nghe lời dâng con chuộc tôi.
Nghi Sanh từ tạ ra về, Tô Hộ đưa đón hơn hai dậm đường, rồi trở về nói với Hắc Hổ:
-Chúng mình sống trên tình nghĩa. Tây Bá Hầu đã tỏ lời khuyên giải, chúng mình không lẻ không nghe theo. Thực ra trước đây tôi có chủ trương liên minh với chư hầu chống lại Trụ Vương, nhưng hiện thời ý định ấy không còn nữa.
Sùng Hầu Hổ nói:
-Nếu hiền huynh đã quyết định như vậy thì phải đưa ái nữ vào chầu Thiên Tử cho sớm để khỏi bị cản trở.
Tô Hộ liền truyền lệnh sắm sửa đưa Ðắc Kỷ đến Triều Ca. Hắc Hổ nói:
-Việc của hiền huynh như vậy đã xong rồi. Tôi xin trở về thả Toàn Trung ra và bàn với ca ca tôi giải binh, đồng thời làm sớ dâng về triều để hiền huynh tiện bề dâng con chuộc tội. Hiền huynh chớ tính lui tính tới nữa mà hỏng việc.
Tô Hộ nói:
-Tôi có cảm tình với hiền đệ và nặng nghĩa với Tây Bá Hầu lẻ nào tiếc một đứa con gái hay sao? Hiền đệ cứ an lòng trở về, chúng ta còn nhiều ngày gặp gở.
Hai đàng chia tay trong luyến tiếc.
Hắc Hổ vừa ra khỏi thành, trở lại đại trại, quân thám thính hay được liền vào báo cho Sùng Hầu hổ hay.
Sùng Hầu Hổ lật đật mời Hắc Hổ vào hỏi:
-Vì sao em về được? Từ khi em bị bắt đến nay anh lo lắng không yên, thường ngày cho người dọ thám, nhưng không nghe tin tức gì cả.
Hắc Hổ nói:
-Tô Hộ chịu dâng con chuộc tội rồi. Chúng ta nên giải binh thôi. Em tuy bị bắt, nhưng Tô Hộ vẫn đối đải tử tế, không sao cả.
Sùng Hầu Hổ nghiến răng hỏi:
-Tô Hộ nghe lời thuyết phục của Tây Bá Hầu rồi sao? Thật đáng ghét. Nó trái lệnh Thiên Tử, nằm ở nhà không tốn một tên quân, chỉ viết một phong thư sai một tên quan quèn đem đến, thế mà được việc, còn ta hao tổn bao nhiêu xương máu mà công lao không thành. Chẳng lẻ bây giờ ta lại giải binh thì nhục nhả quá.
Sùng Hắc Hổ nói:
-Anh thật bất trí. Cùng một chư hầu lớn với người ta, anh ỷ tài đem quân chinh phạt đến nổi hao binh tổn tướng như vậy, còn người ta chỉ viết một phong thư, không cần mất một mũi tên mà thành công. Anh không biết hổ thẹn sao? Thôi giải binh trở về, đừng nói nhiều nữa.
Sùng Hầu Hổ hậm hực nói:
-Em theo phe bọn chúng, không kể đến tình anh em nữa à?
Sùng Hắc Hổ giận dữ:
-Anh đã làm ô nhục giòng họ Sùng, từ nay em không còn muốn thấy mặt anh nữa.
Dứt lời, truyền quân thả Tô Toàn Trung. Tô Toàn Trung thấy Hắc Hổ tỏ tình như vậy rất mến phục, cúi đầu tạ ơn:
-Chú sanh cháu một lần, cháu coi ơn ấy như trời biển.
Sùng Hắc Hổ nói:
-Cháu về hối thúc phụ thân vào triều chầu vua cho sớm.
Toàn Trung đi rồi, Sùng Hắc Hổ mặt lầm lì kéo quân trở về. Còn Sùng Hầu Hổ lưỡng lự một chút, nhắm bề không xong, cũng giải binh trở lại đất Bắc, làm sớ dâng về triều tạ tội.
Toàn Trung vào thành Ký Châu ra mắt Tô Hộ.
Tô Hộ nói:
-Nay có thư Tây Bá Hầu khuyên giải, cha tính dâng em con cho thiên tử mà chuộc tội để cứu lấy giang san trăm họ. Lẻ nào tiếc một đứa con gái làm khổ nhân dân đất Ký Châu.
Toàn Trung nói:
-Giận là giận hôn quân không lo sửa đức trị dân thôi. Còn cá nhân dù phải hy sinh cũng chẳng hại gì. Nay phụ thân đã quyết định như vậy con đâu dám cãi.
Tô Hộ hỏi:
-Vậy thì con ở nhà quyền trị Ký Châu, sớm tối phải siêng năng chăm lo công việc, đừng sanh sự lôi thôi. Ðể cha đem em con dâng cho vua xong cha sẽ trở về.
Toàn Trung vâng lệnh. Tô Hộ trở vào hậu cung thuật rõ ý định mình cho phu nhân là Dương thị hay.
Dương thị khóc òa, nói:
-Con gái mình lâu nay chưa từng biết phép tắc triều đình, nay tiến cung biết có điều gì khổ thân không?
Tô Hộ nói:
-Phúc họa làm sao biết trước đưọc. Việc đến đâu hay đến đó, bây giờ đưa Ðắc Kỷ vào chầu vua để cứu đất Ký Châu nầy khỏi nạn đao binh đã.
Dương thị khóc mãi, Tô Hộ khuyên giải suốt đêm vẫn chưa nguôi.
Hôm sau, Tô Hộ chọn ba ngàn quân kỵ mã, năm trăm gia thần sắm sửa xe loan, bảo Ðắc Kỷ điểm trang lên kiệu ra đi.
Ðắc Kỷ nghe dạy nước mắt như mưa, lạy mẹ và anh từ giả bịn rịn hơn nữa ngày chưa ra khỏi cửa. Thế nữ hai bên khuyên dổ, phu nhân mới chịu rời, bước vào phòng để cho Ðắc Kỷ ra đi.
Tô Toàn Trung theo đưa năm dậm mới trở lại. Tô Hộ cởi ngựa theo sau xe loan, đàng trước trương một cây đại kỳ đề hai chữ "Quí Nhân".
Ðoàn ngựa nhắm hướng Triều Ca thẳng tới, trải không biết bao nhiêu khó nhọc, lúc xuống thác, lúc leo gềnh, lặn lội mấy ngày mới đến huyện Qua Châu.
Ngày kia, đoàn người ngựa đến trạm Ân Châu thì trời tối, dịch thừa được tin liền đón tiếp rước vào trạm nghĩ ngơi . Tô Hộ bảo dịch thừa dọn thính đường cho quí nhân nghĩ.
Chẳng dám dấu ngài, trạm nầy hơn ba năm nay có yêu tinh làm lộng, ai đi đường lở tối cũng không dám ngủ ở thính đường mà chỉ ngủ ở đại trại thôi. Vậy xin để quí nhân ngủ nơi đại trại mới bình yên vô sự.
Tô Hộ nói:
-Người q!!!178_39.htm!!! Đã xem 1913739 lần.


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Truyện Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 83 Hồi 84 Hồi 85 n" href="index.php?tuaid=178&chuongid=49">Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 83 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Hồi 94 Hồi 95 Hồi 96 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 !!!178_41.htm!!! Đã xem 1913742 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Hồi 41
Văn Trọng đi ngang Huỳnh Hoa trại

--!!tach_noi_dung!!--
Ma gia tứ tướng đang buồn rầu vì việc mất lọng báu, nữa không còn bàn tính đến chuyện chinh chiến nữa. Bỗng nghe quân báo:
- Có tướng Châu đến khiêu chiến.
Bốn tướng nổi giận liền phát pháo khai dinh, dẫn quân ra trước trại. Ðến nơi thấy một tướng nhỏ cỡi Ngọc kỳ lân, Ma Lễ Thanh hỏi:
- Thằng con nít, tên họ là gì?
Hoàng Thiên Hóa nói:
- Ta là Hoàng Thiên Hóa, con trai lớn của Võ Thành vương, vâng lệnh Khương Thừa Tướng ra trận giết mấy người.
Ma Lễ Thanh nghe nói nổi xung cầm giáo lướt tới đâm một nhát.
Hoàng Thiên Hóa đưa song chùy ra đỡ. Hai tướng đánh vùi với nhau hơn hai mươi hiệp vẫn không thắng bại.
Ma Lễ Thanh liền quăng chiếc Bạch ngọc kim cương lên, hào quang chiếu sáng lòa, đánh trúng lưng Hoàng Thiên Hóa, làm cho Hoàng Thiên Hóa té nhào xuống Ngọc kỳ lân.
Ma Lễ Thanh xông tới toan chém đầu, nhờ có Na Tra đứng trước cửa thành, thấy Hoàng Thiên Hóa thất cơ, vội giục xe tới đã thương và hét lớn:
- Có ta đến trợ chiến, ngươi đừng giết đạo huynh ta.
Ma Lễ Thanh mắc cự với Na Tra, nên binh Châu đoạt thây Hoàng Thiên Hóa đem vào thành.
Còn Na Tra ra sức đánh với Ma Lễ Thanh một hồi, cây giáo đâm vun vút chẳng khác vũ bão.
Ma Lễ Thanh quăng chiếc Bạch ngọc kim cương lên nữa.
Na Tra lấy Càn Khôn Quyện quăng trả.
Hai bửu bối gặp nhau, Càn Khôn Quyện đập Bạch ngọc kim cương tan nát, vì ngọc bở hơn vàng.
Ma Lễ Thanh và Ma Lễ Hồng đồng hét lớn:
- Na Tra, ngươi phá bửu bối của ta, ta quyết rửa hờn cho được.
Bốn anh em đều áp tới, đánh nhầu với Na Tra.
Na Tra thấy bốn tướng làm hung, phải nhịn thua mà chạy.
Ma Lễ Hải lấy đờn tỳ bà khảy lên, nhưng Na Tra đã chạy tuốt vào thành, anh em họ Ma lui về dinh, buồn bã vì mất thêm một bửu bối nữa.
Hoàng Phi Hổ thấy quân đem thây Hoàng Thiên Hóa về thành thất kinh, khóc lớn:
- Không dè cha con mới gặp nhau chưa nhìn tận mặt đã cách biệt.
Tử Nha xem thấy cũng động lòng, nhưng không biết làm cách nào cứu chửa.
Hoàng Phi Hổ đem thây Hoàng Thiên Hóa về dinh mình.
Bổng nghe quân báo:
- Có một đạo đồng đến trước cửa thành xin ra mắt.
Tử Nha truyền mời vào hỏi:
- Ngươi từ đâu đến đây?
Ðạo đồng cúi đầu làm lễ và nói:
- Tôi là Bạch Vân đồng tử, học trò Thanh Hư đạo nhân, ở động Tử Dương, núi Thanh Phong. Nay thầy tôi sai xuống cõng sư huynh tôi là Hoàng Thiên Hóa về núi.
Tử Nha mừng rỡ dẫn Bạch Vân đồng tử đến dinh Hoàng Phi Hổ chỉ thây Hoàng Thiên Hóa cho Bạch Vân mang về.
Bạch Vân cõng Hoàng Thiên Hóa đến trước cửa động Thanh Hư đạo nhân bước ra xem, thấy Hoàng Thiên Hóa mắt nhắm khít rịt, da mặt vàng lườm, liền sai Bạch Vân múc nước hòa với tiên đơn, rồi lấy gươm cạy răng đổ thuốc.
Giây lâu Hoàng Thiên Hóa tỉnh lại mở mắt nhìn thấy Thanh Hư đạo nhân liền ngồi dậy thưa:
- Vì sao đệ tử lại về đây? Xin sư phụ dạy cho biết?
Thanh Hư quở rằng:
- Súc sanh! Ngươi mới rời khỏi non tiên đã ăn mặn, đó là tội thứ nhất. Thay đổi y phục không nhớ cội căn, đó là tội thứ hai. Nếu ta không vị tình Tử Nha thì để cho ngươi chết quách.
Hoàng Thiên Hóa biết tội liền vập đầu xuống đất lạy thầy xin tha lỗi.
Thanh Hư đạo nhân lấy một cái đãy gấm đưa cho Hoàng Thiên Hóa và dặn:
- Ngươi đem báu vật nầy xuống Tây Kỳ mà trừ Ma gia tứ tướng, chẳng bao lâu ta cũng sẽ đến giúp Châu.
Hoàng Thiên Hóa lạy thầy giã bạn, rồi độn thổ trở lại Tây Kỳ.
Vừa đến nơi, quân trên thành trông thấy vào báo với Tử Nha:
- Hoàng Thiên Hóa đã trở về.
Tử Nha đòi vào, Hoàng Thiên Hóa đến trước trướng, kể lại mọi việc.
Hoàng Phi Hổ thấy con sống lại thì lòng mừng khấp khởi.
Rạng ngày, Hoàng Thiên Hóa cỡi Ngọc Kỳ lân, xách song chùy ra trận, gọi lớn:
- Ma gia tứ tướng! Hãy mau ra đây chịu chết.
Quân vào báo, Ma Lễ Thanh mắng thầm:
Dứt lời, Văn Trọng nhảy lên lưng Hắc kỳ lân đi ngay.
Từ đấy Vua tôi không thấy mặt
Sắp sau hồn phách đã lên trời
Văn Thái Sư một điểm lòng son ba năm chinh phạt, trên vì chúa dưới thương dân.
Thật là:
Những tưởng lòng trung phò nghiệp chúa
Nào hay máy tạo dứt nhà Thương.
Văn Thái Sư kéo ba vạn binh ra khỏi Triều Ca, đến sông Huỳnh Hà, rồi đến huyện Dẫn Trì. Quan Tổng binh huyện ấy là Trương Khê ra thành nghênh tiếp.
Trương Khuê làm lễ ra mắt xong, Văn Thái Sư hỏi:
- Ðường qua Tây Kỳ ngõ nào gần hơn?
Trươrg Khuê thưa:
- Ði qua ngũ quan thì xa, nếu đi tắt qua ải Thanh Long chỉ gần hơn hai trăm dặm.
Văn Thái Sư bèn truyền binh tướng đi qua ải Thanh Long.
Quân sĩ tuân lệnh, kéo cờ, gióng trống inh ỏi.
Người sau có thơ như vầy:
Mù mịt bụi hồng lộng khói xanh
Ào ào cờ đỏ chiếu rêu xanh
Vì tham đường tắt vài trăm dặm
Lên suối trèo non chịu nhọc nhằn
Khi đại binh qua khỏi Thanh Long rồi, đường sá gập ghềnh, rất hiểm trở, cứ đi một bước lại phát chồn chân, đôi khi đi một bước lại trợt chân thành ba bốn bước, có lúc đồn lại thành đống, có lúc phải chạy cả đoàn.
Văn Thái Sư thấy đường đi khổ cực bằng hai, hối hận vô cùng.
Văn Thái Sư nói với chúng tướng:
- Nếu biết đường tắt nguy hiểm như vầy thà đi qua ngũ quan còn nhanh hơn.
Ngày kia, đại binh Thái Sư đến núi Huỳnh Hoa đường sá đi càng chật hẹp khó đi hơn nữa ; non núi chập chùng, dãy nầy tiếp giáp với dãy khác liên miên tưởng không bao giờ dứt.
Văn Thái Sư truyền quân đóng trại nghỉ ngơi, rồi cỡi hắc kỳ lân bay lên không, dò lần phía trước xem có gì nguy hiểm chăng?
Văn Trọng đi một hồi đến một khoảng đất bằng phẳng, cây cối xinh tươi, có suối có hoa, có hang có động. Cảnh thiên nhiên trông đẹp mắt lạ lùng.
Văn Trọng ngắm nghía một hồi rồi nghĩ thầm:
- Hòn núi này xinh đẹp quá, ước gì việc nước thanh bình, ta ở nơi đây hưởng thú thanh nhàn.
Văn Trọng nhìn xa hơn nữa, cách chân núi một dặm đường, thấy tre xanh dờn dợn, ngô đồng cao mịt, rồi tiếng thanh la nổi lên inh ỏi, có một đoàn người khá đông kéo đến một vùng đất trống lập trận. Tướng đi đầu là một người tóc đỏ hung hung, da mặt xanh lét, hình dạng như quỷ sứ, cởi ngựa ô, cầm búa đồng mặc hồng bào, mang kim giáp.
Thấy lạ, Văn Trọng vỗ kỳ lân lướt đến gần, bọn lâu la đang tập trận chợt thấy một ông già có ba con mắt, mặt áo đỏ, cầm roi vàng, cỡi con Kỳ lân đen, liền chạy vào báo với chủ trại:
- Có một ông già đứng trên núi cao đang lén xem Ðại vương lập trận.
Viên chủ trại nhìn lên trông thấy nổi giận, truyền dẹp trận đồ, cởi ngựa bôn ba lên núi.
Văn Thái Sư thấy tướng ấy mạnh bạo đáng mặt anh hùng, khen thầm:
- Phải chi ta thâu đặng tướng nay đi đánh Tây Kỳ thì tốt lắm.
Tướng ấy vừa đến nơi đã hét lớn hỏi:
- Ngươi là ai mà dám đến đây thám thính núi ta?
Văn Thái Sư nói trớ rằng:
- Bần đạo thấy núi nầy tốt lắm, muốn tìm một cái động an thân để tụng kinh huỳnh đình, chẳng biết tướng quân chịu hay không?
Tướng ấy nổi giận mắng:
- Yêu đạo dám cả gan đến đây đùa cợt.
Nói rồi chém xuống một búa.
Văn Thái Sư đưa roi vàng ra đở.
Hai người đánh nhau trên núi cao.
Văn Thái Sư là tay đã từng chinh chiến nhiều năm, gặp biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt nữa mặc dầu tướng ấy hung hăng.
Văn Thái Sư không hề nao núng, chỉ muốn thâu làm bộ hạ, để giúp đỡ mình mà đánh Tây Kỳ.
Ðánh được vài mươi hiệp,Văn Thái Sư trá bại chạy qua hướng Ðông, người ấy đuổi theo làm dữ. Văn Thái Sư nghe lạc ngựa sau lưng đã gần, liền chỉ ngọn roi xuống đất, hóa ra một cái thành vàng, ấy là phép độn kim, nhốt viên chúa trại trong thành ấy.
Văn Trọng trở lại chỗ cũ, xuống yên kỳ lân ngồi dựa cội tòng.
Ðoàn lâu la trở về báo với hai viên chủ trại khác rằng:
- Có một ông đạo sĩ mặc đại hồng bào, dụ đại thiên tuế vào trận gì bằng vàng không biết.
Hai tướng hỏi lâu la:
- Ðạo sĩ ấy bây giờ ở đâu?
Lâu la thưa:
- Còn đang ngồi trên bàn thạch, hóng mát trên cội tòng.
Hai tướng nghe nói nổi giận, cầm khí giới lên ngựa dẫn lâu la kéo đến chân núi.
Văn Thái Sư xem thấy lập tức lên lưng hắc kỳ lân.
Hai tướng vừa lên đến nơi thấy vị đạo sĩ có ba con mắt, thất kinh hét lớn:
- Yêu đạo ở chốn nào dám đến đây làm dữ. Giấu anh ta ở đâu hãy mau trả lại, thì đặng toàn thân.
Văn Thái Sư nói dối rằng:
- Hồi nãy người mặt xanh xúc phạm ta đánh một roi đã chết rồi. Nay hai ngươi đến đây làm gì nữa? Ta không có ý gì hết, chỉ muốn ở núi nầy tu luyện mà thôi, hai ngươi có bằng lòng hay không thì nói.
Hai tướng nổi giận kẻ thương người giản chém đùa.
Văn Thái Sư múa cặp roi vàng đở vẹt ra, đánh vài hiệp bèn giục kỳ lân bại tẩu qua phía Nam. Hai tướng đuổi theo, Văn Thái Sư chỉ một roi hóa thủy độn một tướng, rồi chỉ một roi nữa, hóa mộc độn một người.
Ðoạn trở ra cội tòng ngồi hóng mát như cũ.
Lâu la chạy về bảo với viên chủ trại thứ nhì rằng:
- Nhị thiên tuế ơi! Chúng ta mắc họa lớn rồi!
Viên chủ trại này là Tân Hoàn nghe báo tin liền hỏi:
- Chuyện gì mà mang họa?
Lâu la thưa:
- Ba vị thiên tuế ở trại thứ nhất bị một đạo sĩ già đánh chết hết rồi. .
Tân Hoàn la lên một tiếng, và nói:
- Yêu đạo ở đâu mà dám lộng hành.
Liền một tay xách dùi, một tay xách lưởi tầm sét, quạt hai cánh như chim bay ầm ầm như sấm.
Ðến chót núi Tân Hoàn thấy Văn Trọng đang ngồi, liền hét lớn:
- Yêu đạo! Ngươi giết mất ba người anh em ta, ta quyết không để cho ngươi toàn mạng.
Văn Thái Sư mở con mắt giữa, thấy một tướng như thiên lôi:
Trên đội mão đầu tròn
Mình mang áo chiến bào
Môi đỏ như trái táo
Miệng nhọn tợ cây đao
Sắt lẽm bốn nanh bạc
Săng ngời cặp mắt sa
Cánh bay như phụng múa
Tầm sét búa giơ cao.
Văn Thái Sư xem thấy khen thầm:
- Anh hùng hào kiệt thường là kẻ dị hình dị tướng, nếu thâu đặng người nầy làm bộ hạ tay chơn thì rất được việc.
Tân Hoàn đáp xuống đánh Thái Sư một dùi.
Thái Sư đưa roi ra đở, và hỗn trận một lúc. Thấy Tân Hoàn múa dùi và tầm sét thật lợi hại, Văn Thái Sư liền giả cách bại tẩu qua phía Ðông.
Tân Hoàn hét lớn:
- Yêu đạo mi chạy đi đâu cho khỏi.
Nói rồi vỗ cánh đuổi theo.
Văn Thái Sư nghĩ thầm:
- Nếu dùng phép độn ngũ hành thì bắt người nầy không được, bởi người nầy không ở dưới đất, bay lượn như chim.
Nghĩ rồi lấy roi chỉ cục đá trên đỉnh núi cao, làm phép sai Huỳnh Cân lực sĩ xô đá ấy đè lưng Tân Hoàn.
Huỳnh Cân lực sĩ tuân lệnh tức thì.
Tân Hoàn không ngờ Văn Thái Sư có phép tiên, sai khiến quỷ thần như vậy, nên thờ ơ bị hòn đá đè chặt cứng.
Văn Thái Sư quay kỳ lân lại, giơ roi muốn đập đầu.
Tân Hoàn sợ chết kêu lớn:
- Ðệ tử không biết nên phạm đến oai trời, xin thầy từ bi rộng lượng, tôi mang ơn như trời biển.
Văn Thái Sư để roi trên đầu Tân Hoàn, và nói:
- Ngươi không rõ, chớ ta là Văn Thái Sư ở tại Triều Ca vâng lệnh đi dẹp Tây Kỳ, vừa tới núi nầy gặp người mặt xanh vô lễ. Thực ta không muốn sanh sự. Nay ngươi muốn sống, hay muốn chết thì nói?
Tân Hoàn thưa.
- Chúng tôi không ngờ Thái lão gia đi qua đây, nếu biết, chúng tôi đã nghênh tiếp.
Văn Thái Sư nói:
- Nếu ngươi thuận tình theo ta đi đánh Tây Kỳ, thì ta tha ngươi khỏi chết, mà sau khi thắng trận về triều, ngươi còn được hưởng giàu sang phú quý nữa.
Tân Hoàn thưa:
- Thái Sư đã có lòng thương, tôi xin theo hầu dưới trướng.
Văn Thái Sư cầm roi chỉ vài cái.
Huỳnh Cân lực sĩ tuân lệnh mở đá cho Tân Hoàn ra.
Bấy giờ Tân Hoàn gần gảy xương, ngồi dậy không nổi phải gần một giờ mới đứng được.
Văn Thái Sư đở dậy, rồi ngồi trên bàn thạch còn Tân Hoàn đứng hầu hạ một bên.
Văn Thái Sư hỏi:
- Tại núi Huỳnh Hoa nhơn mã được bao nhiêu?
Tân Hoàn thưa:
- Núi nầy chu vi sáu mươi dặm, lâu la hơn một vạn, và lương thảo cũng nhiều.
Văn Thái Sư nghe nói mừng rỡ vô cùng, vì binh lương rất cần thiết cho việc chinh Tây.
Tân Hoàn khóc sụt sùi thưa:
- Như Thái Sư ra ơn cứu sống được ba người anh em tôi lúc lấy thì chúng tôi cùng theo làm bộ hạ để Thái Sư sai khiến.
Văn Thái Sư nói:
- Ngươi muốn tha chúng nó làm gì?
Tân Hoàn thưa:
- Tuy anh em chúng tôi khác họ mà tình thương đối với nhau như thể tay chân.
Vãn Thái Sư nói:
- Theo lời ngươi nói thì các ngươi là những kẻ trọng nghĩa.
Nói rồi liền vỗ tay một cái, nghe sấm dậy ầm ầm, dường như đất lỡ, núi lỡ lớn.
Ba viên tướng trước đây bị độc mê mang, nay nghe sấm giật mình tỉnh dậy, dụi con mắt nhìn lơ là.
Người thứ nhất tên Ðặng Trung không còn thấy vách tường vàng nữa lồm cồm ngồi dậy. Người thứ hai là Trương Tiết không còn thấy biển cả nữa.
Người thứ ba là Ðào Vinh không thấy đám rừng già, cảnh cũ trở về trước mắt, cả ba mừng rỡ giục ngựa về trại.
Khi đi qua đỉnh núi, thấy Văn Trọng ngồi trên bàn thạch, Tân Hoàn đứng hầu một bên, Ðặng Trung nói giận hét lên một tiếng bảo Trương Tiết và Ðào Vinh:
- Nhị đệ hãy bắt yêu đạo cho ta.
Cả ba người đồng giục ngựa lên núi một lượt.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--