Chương 42& 43
CUỘC TẤN CÔNG THẮNG LỢI

    
eter bước ra khỏi xe vài bước. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh lại tới đúng cổng sân bay bí mật. Theo mệnh lệnh vừa truyền đạt bằng điện đài thì đúng 11 giờ phải có một người nào đó (hay là nhiều người?) tới đây với nhiệm vụ bắt July về. Có nên bật máy thu không nhỉ? Không! Việc đầu tiên là phải dấu kín chiếc xe hơi. Chiếc xe màu trắng toát sẽ đập ngay vào mắt bất kỳ người nào tới đây.
Sau một đài phun nước, anh thấy một hàng chuối với nhiều lá xum xuê. Con đường hơi đổ xuống, Peter lấy hết sức lực đẩy, chiếc xe nhẹ nhàng lăn gần như không có trọng lượng. Chỉ vài phút sau anh đã dấu kín nó sau những tán lá.
Bây giờ anh có thể yên tâm mở máy thu. Anh chọn một bui phong lan chỉ cách cử vào sân bay có vài thước và nấp vào dưới các chùm hoa dày đặc. Đưa máy thu lên tai, anh lại nghe thấy những con số tín hiệu, chỉ thị và mệnh lệnh tren hàng trăm làn sóng khác nhau. Anh hết sức chăm chú chỉnh máy tìm ra làn sóng cần thiết và đã thành công.
- Đây Trung Tâm.
- Tôi đã có mặt ở đây.
- Chuẩn bị tiếp nhận con tàu vũ trụ Nhân Loại để cont àu tại chỗ hạ cánh cho đến khi có lệnh mới. Tịch thu tất cả máy móc dụng cụ của sinh vật Trái Đất. Phải bắt sống đưa về. Nếu cần thì cho thuốc ngủ. Nhưng chỉ thị chi tiếp tiếp theo trong cuộn micro phim, sử dụng mật mã số 3. Đến 11h38 phút anh sẽ chui qua bức màn ION, lúc từ đó chấm dức liên lạc vô tuyến.
- Yêu cầu khu vực A - B không chắn sóng!... Nhân Loại đâu? Con tàu Nhân Loại đâu?
- Nhân Loại đây! Nhân Loại đây! Chồng tôi thế nào rồi?
- Chồng bà đã khỏe.
- Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.
- Chúng tôi xin chiều theo ý bà. Tôi nối máy đây.
- Peter! Anh thân yêu! Em July đây!
- Đây Peter! Em July thân mến nhất! Anh nóng lòng chờ giây phút gặp em! Anh rất mong nhớ em! Em hãy theo đúng các chỉ thị hạ cánh!
Bầu trời như quay cuồng trên đầu Peter. Rõ ràng anh nghe tiếng nói của mình mà không phải anh nói. Có phải họ đã dùng kỹ thuật ma giáo của hành tinh Oxy vào đây? Hay họ đã thu các lời nói trước vào băng từ và chắp lại thành những câu trả lời? Hoặc hơn nữa, họ đã nạp tiếng nói của mình vào một chiếc máy quái quỷ nào đó và với âm sắc riêng của mình nó có thể nói bất kỳ điều gì với đúng giọng nói của mình? Thế còn July? Thật là khủng khiếp! Tất nhiên July hoàn toàn mắc lỡm! Vậy thì khi nghe tiếng nói của July không biết mình có nên tin không đây?
- Sau khi hạ cánh bà hãy kiên nhẫn chờ trong buồng lái! Mở cửa ra là nguy hiểm chết người! Chú ý! Sẵn sàng khởi động tên lửa... Xuất phát! Liên lạc vô tuyến tạm cắt...
- Rõ, rõ rồi!
Bây giờ lại có một giọng đàn ông khác lên tiếng.
- Báo cáo, tôi đangtrên đường tới điểm Y4.
- Nhớ kỹ: Sau khi qua bức màn ION, theo các mệnh lệnh chi tiết trong cuộn micro phim! Mật mã số 3!
Peter cẩn thận nhìn qua đám hoa lá. Chiếc xe sẽ từ hướng nào đi tới nhỉ? Liệu kế hoạch táo bạo của mình có thực hiện được không? Phải được chứ! Ta không có gì để mất cả!
Các đài phun nước, các bụi phong lan, các gốc hồng, những bông hoa to bằng đầu người mùi thơm ngào ngạt, các dãy núi xa xa có ánh lam huyền ảo, bầu trời trong sáng, những hạt nước nhỏ li ti của đài phun bị gió tạt lấp lánh như những hạt kim cương... Cảnh đẹp thần tiên và vắng vẻ này! Tất cả làm anh bồn chồn lo lắng. Cảnh càng đẹp thì anh càng cảm thấy rằng tất cả chỉ là một cái lưới sặc sỡ duy nhất bao quanh lấy anh, thắt dần lại, chẹt lấy cổ anh và tìm cách bắt July của anh!
Peter nín hơi lắng nghe và chờ đợi. Chắc là đã 11 giờ. Đúng lúc đó một chiếc xe hơi màu anh đào vụt đến và dừng ngay trước cửa vào sân bay. Một người đàn ông to lớn, cơ bắp nổi hẳn dưới áo đang bước xuống xe liền quay lại xe và cầm lấy chiếc túi ở ghế sau. Đúng giây phút này, Peter nhảy vọt ra khỏi bụi phong lan. Chỉ cần một bước đi anh đã tới sau lưng kẻ lạ mặt. Kẹ lạ mặt đang điềm nhiên tìm gì đó trong túi. Peter cảm thấy mình rất tỉnh tảo, trầm tĩnh. Anh sẵn sàng hành động nhanh và có suy nghĩ. Anh có thể giết cỏ người này nhưng anh không nghĩ tới điều đó. Ảnh chỉ ra đòn lại hắn ra khỏi vòng chiến trong thời gian anh chạy trốn.
Peter siết chặt cổ kẻ lạ mặt.Khi tên này bắt đầu ngột thở thì anh lại hơi nới lỏng tay. Trong nháy mắt anh dùng cườm tay chặt một nhát vào gáy hắn. Tên này ngất ngay lập tức. Anh lấy lá nhồi chặt vào mồm hắn rồi rút túi ra sợi dây câu mà anh mang theo từ Hồ Gương. Sợi dây làm bằng vật liệu dàn hồi khó dứt đứt được. Peter trói quặp hai tay tên này ra sau và quấn bó giò nó. Peter nghĩ nhanh: Ta cần thời gian. Anh lục túi của hắn và lấy tất cả mọi dụng cụ giấy tờ bỏ vào túi mình. Anh dựng từ nhân lên và kéo hắn vào sau hàng chuối, bỏ vào chiếc xe mà anh đã giấu. Anh đặt hắn vào ghế và ra lệnh:
- Trở lại điểm T3.
Chiếc xe tuyệt đẹp màu trắng toát lập tức chuyển bánh vọt trở lại về phía Hồ Gương.
Ở cửa sân bay, chiếc xe màu anh đào vẫn còn đậu cửa mở toang. Peter thu lấy chiếc túi và nhìn quanh tìm những trang bị mà kẻ đi bắt July có thể còn bỏ sót. Dưới xe, anh tìm được một bao trắng giống một bao kiếng. Trong khi lôi tiên kia di, chiếc bao đã rớt ra khỏi túi hắn. Peter nhặt lấy cái bảo nhét vào túi và bỏ lại chiếc xe hơi màu đỗ ở của vào sân bay bí mật.
 

43 - TRONG MÁY BAY
Khi Peter bước tới, một chiếc cửa kính rộng lập tức tự mở ra. Anh bước vào và cánh cửa khép lại sau lưng anh. Anh ở giữa một phòng rộng thênh thang có lát gạch màu lục. Trước đây vài tuần, anh đã tới đây! Phòng đợi của sân bay bí mật. Anh không thấy một tấm bảng chỉ dẫn nào cả. Trước mặt anh có một vẹt sáng màu lục nhạt đang chuyển động trên nền nhà như một chiếc thảm. Peter đi theo vệt sáng qua phòng đợi trống rỗng. Anh không gặp một ai và cũng không nghe thấy một lời nào. Một cánh cửa nữa lại mở ra trước mặt anh và đóng lại sau lưng anh.
Rồi anh đi qua một cánh cửa nữa. Thực ra Peter chỉ đứng trên một thảm lăn hoàn toàn giống như khi trước anh ở máy bay ra nhưng ngược chiều.
Ra khỏi phòng đợi, anh đã thấy chiếc máy bay màn ảnh bạc đợi sẵn cách vài mét. Lần anh bay từ Thanh phố trí nhớ tới đây sương mù dày đặc, anh không nom rõ nó. Khi anh xuống sân bay ở đây thì lại quên mất không quay lại nhìn nó. Bây giờ anh nhìn chiếc máy bay một cách ngạc nhiên. Có lẽ nó cũng vẫn là chiếc máy bay đó? Nếu đúng vậy thì tính toán của anh có logic không? Người ta có định sử dụng chiếc máy bay này tới July không?
Anh không còn có cách lựa chọn nào khác. Anh bước lại máy bay. Khi anh tới gần, một chiếc cầu thang màu bạc hiện ra. Peter bước lên vài bước, cửa máy bay cũng tự mở ra. Chiếc cầu thang lướt lên. Peter bước vào máy bay và cánh cửa tự động đóng lại.
Peter tiếp tục suy nghĩ. Anh có phải ra lệnh cho máy bay: Thành phố trí nhớ hay không? Hay anh bảo nso tới điểm hạ cánh đã quy định BX 3'4"? Mà thật ra nhanh có cần nói gì không?
Nhưng đã tới lúc việc đó không cần thiết nữa. Đúng 11 giờ 30 động cơ của máy bay nhẹ nhàng quay về chiếc máy bay từ từ bay len. Qua cửa sổ anh vẫn thấy bầu trời trong xanh lâp loáng. Anh có thể nhìn rõ thành phố Oxy với những màu sắc không thể quên được. Những ngôi nhà màu sắc không thể quên được. Những ngôi nhà tráng lệ với các tháp thon mảnh. Nếu vừa qua biết tận dụng thời gian anh có thể còn xem được nhiều hơn nữa...
Chỉ trong vài phút, thành phố biến khỏi tầm nhìn. Bây giờ anh nom thấy núi non, thung lũng, hồ xinh và thác nước bạc. Càng ngày càng đi xa không còn nhìn thấy phong cảnh thành phố dưới chân nữa.
Peter nhớ lại, khi họ đưa anh từ Thành phố trí nhớ lên đây, đột nhiên đám may mù màu sậm sáng ra và tất cả như bắt đầu tỏa ra màu hồng cho đến khi anh đột ngột nhìn thấ bầu trời xanh thẫm. Khi đó ở chân trời có những tia màu tím hồng, những biến ảo rất kỳ lạ như một vòm khum khép kín hoặc một vành đai ngày càng to bản và không gian ngày càng thâu hẹp lại. Đột nhiên một tiếng loa vang lên làm anh hoảng hốt:
- Anh đang đến gần bức màn ION! Trong 2 phút nữa liên hệ vô tuyến sẽ chấm dứt. Nếu anh phát hiện được điều gì đo skhông bình thường cần lập tức báo cáo ngay bây giờ! Chúng tôi nhắc lại lần chót; Băt sống sinh vật đưa về trên này. Quỹ đạo của con tàu được đánh dấu bằng một Mũi Tên Bạc. Đường vạch xanh là đường bay của anh. Sử dụng mật mã số 3. Bỏ con tàu Vũ Trụ lại vị trí hạ cánh. Tiến hành các kiểm tra RG (YEK), J.. ICK. Ngày mai máy bay sẽ quay trở lại đúng 11h30...
Tiếng nói dứt. Xung quanh hoàn toàn im lặng. Máy bay bắt đầu xuyên vào một vành ánh sáng lấp lánh màu tím hồng. Các cửa sổ của máy bay gần như đỏ rực lên. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt rồi tối đen lại. Những đám mây mù ẩm ướt màu nâu xám quấn lấy máy bay. Mây càng ngày càng sẫm hơn hẳng như không thấy gì nữa. Ở đây, thế giới thần tiên của màu sắc và ánh sáng gần như kết thúc. Peter thấy tìm mình thắt lại: Anh đã trở lại cái thế giới khủng khiếp, thế giớ sự thật của hành tinh này. Bất ngờ một sự chán nản xâm lấn tâm hồn anh. Bây giờ anh tìm July ở đâu? Và nếu anh tìm thấy làng thì sẽ cùng nàng đi trốn như thế nào? Theo hướng nào?
Thế giớ bên ngoài máy bay ngày càng tối hơn. Tren bảng đồng hồ của máy bay ngày càng tối hơn. Trên bảng đồng của máy bay ngày càng tối hơn. Trên bảng đồng hồ của máy bay, một vệt ánh sáng màu lục nhạt bắt đầu nhấp nháy. Chùm ánh sáng nhắc anh nhớ tới chùm sáng trong phòng chiếu phim trước khi hình được hiện lên.
Cuộn micro phim. Bây giờ anh mới nhớ ra. Chắc nó phải nằm trong chiếc túi đoạt được. Anh tự nghĩ: Mình hồ đò quá! Trong những phút đầu của chuyến bay, anh chỉ nghĩ quẩn lo quanh và ngồi đờ ra nhìn mà quên khuấy đi mất việc lục soát chiếc túi đã cướp được. Anh vội mở nó ra: Trong túi có những đồ vật mà anh đã biết cách sử dụng. Cũng có thứ rất lạ. Một bộ dụng cụ hô hấp. Một máy sản xuất Oxy. Những viên kẹo giải khát và một cuộn phim.
Peter cầm cuộn phim lên tay. Thanh tựa của chiếc ghế anh ngồi lập tức chìa ra. Sườn của một chiếc máy chiếu phim đụng vào cổ tay Peter, có vẻ như nó muốn nắm lấy tay anh. Peter giật mình, vội vàng mắc cuộn phim vào sườn máy.
Chiếc bảng đồng hồ đã hiện thành một màn ảnh nhỏ, hiện ra nhiều vệt màu lục run run, nhiều đường nét và chữ cái không thể hiểu được. Kèm theo là tiếng thuyết minh không rõ. Đó là thông báo, là chỉ thị là những thông tin liên quan đến của anh. Nhưng ảnh phải giải mã được nó. Anh chợt nhớ ra mật mã số 3... Mật mã số 3 là thế nào đây? Peter hết sức chăm chú, căng thẳng nhìn các hình ảnh đang chập chờn trước mắt. Thời gian trôi qua, phim vẫn chiếu... Nhưng anh... anh nhìn vào túi, xem lại bộ máy hô hấp và các dụng cụ. Chìa khóa của bí mật có thể ở những chỗ nào? Anh phải đặt cái gfi? Quay ở đâu?... Theo trực giác anh chụp đại một vật trong túi giống một bao kiếng. Anh gặp may. Anh tìm thấy một vật giống như cặp kính đeo mắt. Hai mắt kính tròn mỏng dính bóng loáng, nối với nhau bằng một cái sống và có gọng để đeo. Các mắt kính được bọc trong một cái sườn nhẹ đàn hồi và chúng có thể quay được trong sườn. Anh quay một nấc thì trên sống nối hiện ra con số tương ứng... 1, 2, 3. Đến số 3, Peter chợt tỉnh ngộ và đeo vội chiếc kính này lên mắt. Thật khác hẳn, anh thấy màn ảnh nhỏ sáng hơn và rõ nét hơn. Thay vào màu lục lóa nhòe anh thấy hàng trăm màu sắc và ánh sáng. Đó là bản đồ của hành tinh Oxy. Kèm đó anh cũng nghe thấy tiếng thuyết minh rõ ràng và dễ hiểu... Và bây giờ là một tấm bảng, anh phải quan sát tấm bảng này thật kỹ...
Không biết ở đoạn đầu phim có gì nhỉ? Làm sao mình có thể tháo cuộn phim ra cuộn lại và xem lại tất cả từ đầu.
... Anh phải bay theo đường vạch màu xanh và đây là chỗ hạ cánh của máy bay...
Anh thấy một hình ảnh hiếm có, bằng điều khiển của một mương và cửa sập. Tiếp theo đó là bản đồ của một hệ thống nhiều đường hầm. Sau đó có một mũi tên bạc và một vòng bạc.
... Đây là chỗ con tàu vũ trụ của Trái Đất đã hạ cánh...
Đã hạ cánh! Như vậy là con tàu vũ trụ Nhân Loại trong đó có July đã hạ cánh!
Trống ngực Peter đập mạnh. Hai bên thái dương giật giật tới mức gần như anh không tự chủ được nữa.
... Anh hãy ghi nhớ lấy, luôn luôn theo con đường vạch màu xanh...
Bây giờ trên màn ảnh hiện ra hai điểm rất rõ: Điểm hạ cánh của chiếc máy bay và điểm đậu của con tàu vũ trụ Nhân Loại. Kèm theo hệ thống giao thông nối liền hai điểm. Những con đường lăn, đường hầm và cửa sập anh phải đi qua đều hiện lên màu sáng xanh.
... Khi gặp thiếu sót về kỹ thuật, khi có sự cố, dùng mật mã số 6! Trong trường hợp nguy hiểm dùng mật mã số 6!
... Chú ý! Bây giờ tới lúc anh phải rời khỏi máy bay và sẽ đi ra cửa ngăn phía bên phải...
Thật là kỳ lạ, điều này khó mà có thật. Có lẽ nó chỉ xảy ra trong chuyện thần tiên: Qua cửa cách bên phải là con đường dẫn đến con tàu Nhân Loại, dẫn đến July, dẫn đến sự trốn chạy. còn hệ đường hầm chạy gần như song song với nó trên bản đồ được đánh dấu bằng vạch đỏ lại chính lầ con đường lăn dẫn đến Thành phố trí nhớ số 5. Phải! Đi theo con đường đó là tới quảng trường Trung Tâm và phía bên phải quảng trường là hang động, nơi mà ON, cô vợ Ánh Dương và ON con đương sống chui rúc...
Peter nhận thức ngay mình đang nắm được một vật báu trong tây. Những bản vẽ và những cuộn phim là chìa khóa của những điều bí mật mà lâu nay anh tìm hiểu. Nếu những tư liệu này tới được tay Những người có trí nhớ thì sẽ tạo cho họ một vũ khí sắc bén và một sức mạnh hùng hậu!
Anh kích động đến nỗi mồ hôi lại toát ra đầm đìa. Nếu ta không đi theo con đường màu xanh đã vạch mà đi trở lại Thành phố trí nhớ thì cái gì sẽ xảy ra?... Sẽ dẫn tới hậu quả nào? Ở thành phố Oxy chỉ trong một vài giờ nữa là chúng sẽ phát hiện ra sự vắng mặt của ta. Họ sẽ bắt July. Nếu có cách nào thông báo cho July để nàng chạy trốn trước... Ta không có quyền kéo July hy sinh theo mình. Nhưng ta cũng không có quyền cứ thế bỏ chạy cho riêng mình, để lại ON và các bạn oằn oại với số phận của họ.
Không! Ta không thể làm khác. Ta phải đến với July. Đến con tàu Nhân Loại và tìm cách chạy trốn. Cũng có thể là các bạn Oxy nếu chỉ có cuộn phim và các bản vẽ chưa thể nổi dậy được. Ta còn bao nhiêu thời gian để chạy trốn nhỉ? Khi nào thì ở Thành phố Oxy chúng phát hiện được chiếc xe trắng bên cạnh Hồ Gương? Chỉ riêng việc ở trên máy bay ta không nói lên một tiếng nào cũng đáng nghi rồi.
Anh nghĩ lẩn thẩn: July đã hạ cánh rồi! Nàng đã chờ hàng mấy tiếng đồng hồ trong buồng lái. Ta phải về nhanh với July... Phải! Về với July... Nàng đang mong đợi ta. Ta cũng hết sức mong gặp nàng. Ta là người một hành tinh khác. Ta không thể buộc số phận mình vào những sinh vật khốn khổ trên hành tinh Oxy này... Ta và July phải trốn, phải tìm cách xuất phát...
Đột nhiên chiếc máy bay dừng lại. Cửa máy bay tự mở ra. Thang máy bay tự hạ xuống.
Bên ngoài tối đen như mực. Luồng không khí hôi hám sặc sụa ùa vào máy bay. Chiếc máy hô hấp đâu nhỉ? Peter vội vàng đeo máy thở và bộ sản xuất Oxy. Chắc là những chỉ dẫn cho việc ra khỏi máy bay nằm ở đoạn đầu cuộn phim, đoạn mà anh không hiểu được.
Anh lo lắng và luống cuống mắc hết sai lầm này đến sai làm khác. Lẽ ra anh phải đeo máy hô hấp trong máy bay. Nhưng nếu vậy anh phải bỏ kính ra và không hiểu được cuộn phim...
Những ngón tay của anh trở nên lóng cóng, hai tay run run, thở phì phì và khó khăn lắm mới nối được chiếc máy hô hấp vào bộ sản xuất Oxy. May thay nó gióng hệt với bộ máy mà ở đã sử dụng ở Thành phố trí nhớ. Anh bắt đàu thở đều nhưng chưa nhìn thấy gì. Anh bước xuống và đứng xớ rớ trong bóng tối dày đặc. Điểm còn hơi sáng duy nhất là chiếc máy bay đậu sau lưng anh cửa hãy còn mở và có chút ánh sáng lân tinh màu lục hắt ra.
Peter lo lắng quờ tay lênt rán. Đúng lúc này lập tức một chùm sáng từ trên đầu anh chiếu ra. Tất nhiên là nguồn sáng được bố trí ngay méptrên của chiếc máy hô hấp: Anh quay đầu đi đâu thì có ánh sáng chiếu tới đó, như một đèn đội của người thợ săn đêm. Chiếc máy bay đậu trên một tấm bêtông hình tròn ở giữa một lòng chỏa bằng bêtông rộng. Xung quanh thành là những bức tường lớn màu xám buồn tẻ, trơn như là như mỡ, kím như bưng, không chỗ nào có một kẽ hỡ, không một cánh cửa và không một bóng người. Anh chợt nhớ! Mật mã số 3. Nhưng vô lý. Ở đây không có một tấm biển, không một ký hiệu, không một chữ... Mình không thể tìm được. Tuy vậy anh cứ lấy kính ra khỏi túi và đeo lên. Thì lạ thay những mắt kính tròn vừa vặn khớp với mặt nạ. Vật mà trước đây anh cho là rất lớn giống như tấm bản đồ thu nhỏ anh vừa được xem trên máy bay. Anh tisn khoảng 200 bước lại gần tấm bản đồ thì hình ảnh bắt đầu chấn động rồi mất hẳn. Bây giờ chỉ còn lại một bức tường không lồ làm bằng bêtông trơn và phẳng lỳ. Anh vô tình cầm vào mắt kính và xay thì phãi ngỡ ngằng dừng lại.
Anh đang đứng trước cửa vào của hệ thống đường hầm và cửa sập. Một vệt sáng màu xanh chỉ rõ anh phải đi theo hướng nào. Trên một bảng điều khiển có nhứng mũi tên màu xanh đang run run chỉ phía quay các nút đó theo hướng nào. Bên trái hệ tín hiệu chính là một cửa sập thứ hai và cũng là lối vào một đường hầm khác. Tất cả ký hiệu ở đây đều mang màu đỏ oxy sắc. Đó chính là con đường đi đến Thành pố Trí nhớ số 5. Một ngã ba đường giống hệt trong chuyện thần thoại. Khi còn nhỏ anh đã đọc những điều na ná như thế này và cũng lo sợ trống ngực đập mạnh. Lúc này anh cũng đang đứng trước ngã ba. Bên phải là đường chạy trốn nguy hiểm và không chắc chắn, bên trái là cuộc phiêu lưu còn nguy hiểm hơn và không chắc chắn hơn. Nhưng anh muốn mang bản đồ và chìa khóa bí mật thới hang động cho các bạn...
Không chần chừ được nữa. Peter quyết định đi vào con đường đánh dấu đỏ sắt. Ở đây cũng có những nút phải bấm, phải quay và những đòn bẫy, nhưng chỉ khác là không có ký hiệu và lời giải thích. Có lẽ cặp kính... Anh lại quay cặp kính kỳ lạ qua nhiều nắc cho tới khi các tín hiệu màu Đỏ sắt bắt đầu sáng lên và những mũi tên hiện ra. Anh xoay chiếc nút đầu tiên và một cánh cửa sập mở ra trước mắt anh. Chùm sáng trên đầu anh chiếu ra sáng hơn. Anh vội vàng tiến lên phía trước theo chùm sáng của chiếc đèn pha dẫn lối. anh bước vào một cái hang sâu và rộng. Nền hang là một con đường lăn. Chính là con đường lăn đã dẫn anh từ Thành phố trí nhớ ra máy bay lần trước. Anh tìm cách nhảy nhè nhẹ nhiều bước theo chiều ngược lại. Nhưng vô hiệu. Anh không thể rời khỏi chỗ này. Tốc độ con đường lăn lên tới mức anh không thể thắng được nó.
Peter đang bí kế thì nhận thấy bên rìa đường lắn có mép vièn nhỏ. Anh ép người vào vách và bò lên phía trước. Nhưng con đường lăn ngược chiều làm anh chóng mặt, mồ hôi toát ra như tắm. Cứ thế anh bò được khoảng năm trăm thước thì rẻo viền này cũng biến mất. Trong ánh sáng đèn pha anh nhận ra chân tường có một bản điều khiển màu Đỏ sắt.
Anh chợt nhớ: Khi gặp nguy hiểm, mật mã số 6! Thật là ngẫu nhiên. Khi còn ngồi trên máy bay anh hầu như không nhớ tới âu này. Trong trường hợp nguy hiểm tức là thế nào? Nghĩa là khi cái gì không mở ra, không đóng vào theo ý muốn? Ừ nhỉ. Khi cái gì chạy ngược chiều! Anh vội gỡ kính ra và vặn tới nấc số 6 và đeo lên. Anh thấy rõ dọc theo bức tường đá cứ cách mười đến mười năm thước lại có một hàng nút bấm màu tím. Trên mối nút bấm có một mũi tên nhỏ màu lục run run chỉ theo chiều đường chạy. Anh tới bảng gần nhất và quay ngượt một mũi tên lại. Một tiếng gầm rú nổi lên như có một con lốc quét qua đường hầm. Bây giờ con đường lăn đã chạy ngược trở lại và tất cả các mũi tên màu bạc cũng chỉ ngược lại... Thế là anh đang lăn tới thành phố với tốc độ cao! Peter nằm bẹp xuống tấm băng và bị đưa đi nhanh tới mức anh cảm thấy như mình đang bay.
Anh không rõ thời gian trôi qua bao lâu. Anh mất cảm giác về thời gian. Chân anh cảm thấy nặng. Anh thở hồng hộc. Cuối cùng cũng tới đầu con đường lăn. Anh đứng trước một cánh cửa sập và một bức tường bêtông lớn màu xám. Anh đã biết cách sử dụng những tấm mắt kính trên bộ máy hô hấp. Anh quả quyết xoay mắt kính cho đến khi nhìn thấy hệ thống điều khiển. Anh bấm nút và bức tường bêtông mở ra: Anh đứng trước quảng trường chính của Thành phố trí nhớ số 5.