Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương 3

Gia đình Đuốcden, sau khi Goen mất tích được hai tháng thì tin hoàn toàn rằng không thể tìm thấy đứa cháu nữa. Ông Hecvê chú họ nàng sau đó cũng không nghĩ gì đến đứa cháu. Bà vợ ông, Blăngsơ và hai đứa con gái thì tiếc đứa hầu hạ khéo tay nhưng cũng không vì thế mà họ không tiếp tục lên án nàng đủ tội.
- Mẹ nào con ấy, tôi đã nói rồi mà, - bà Blăngsơ nói. - Cái thứ gái hư hỏng ấy có bao giờ tôi tin đâu. Nó trả ơn gia đình mình nuôi dạy nó như thế đấy!
Và không ai đoán được sự thật về việc nàng đột nhiên mất tích, ngoài bà già không chồng Hecmini và cô hầu phòng Masa của bà. Hai người thỉnh thoảng bàn tán với nhau chuyện ấy.
Bà Hecmini tuy cứng rắn nhưng cũng cảm thấy ân hận. Còn Masa thì trong lòng rất giận bà chủ đã đẩy cô bé non dại kia vào tai họa, đi giục Goen đến lâu đài Kecmaden dự đêm hội hóa trang kia!
Việc chàng Đugan về quê, đem theo một cô gái Ấn Độ không làm ai chú ý. Máy bay hạ cánh vào lúc xẩm tối. Mãi vài ngày sau người ta mới biết ở lâu đài Kecmaden có thêm một cô gái Ấn Độ và họ bàn tán đủ kiểu. Sau hôm Goen đến ngôi nhà ở Ticarếch, bà Hecmini đi Lexmêlăng trở về đã trò chuyện ngay với chị hầu phòng Masa.
- Ôi, thưa bà, đúng là cô ấy rồi! - Chị hầu phòng reo lên.
Bà Hecmini giật thót người.
- Con Goen ấy à? Chẳng lẽ lại như thế? Nhưng tại sao cậu ta lại đưa nó về đây, ngay gần trại Quabex này?
- Thưa bà, cháu cho là đúng cô ấy.
Trong một ngày hôm ấy hai người thỉnh thoảng lại bàn đến chuyện này. Buổi tối, trong lúc thêu, Masa lại đụng đến câu chuyện ấy và bảo sẽ tìm cách nhìn mặt cô gái Ấn Độ ấy, khốn nỗi nghe đâu cô ta lúc nào cũng đeo mạng che mặt và chỉ ra khỏi phòng vào buổi tối mà cũng chỉ đi dạo trong khu vườn của lâu đài Kecmaden thôi.
- Nếu nó che mạng thì làm sao nhận mặt được? - Bà Hecmini nói.
- Nhận được… cháu chỉ cần nhìn dáng đi là đoán được ngay! Dáng đi của cô ấy không giống ai hết.
- Nhưng nếu nó không ra khỏi lâu đài Kecmaden thì làm thế nào?
- Cháu sẽ đến đấy nhìn vào vườn.
- Ồ, thử xem… Ta rất muốn biết hiện giờ nó ra sao.
- Xem chừng chẳng sung sướng gì! - Masa thở dài nói.
Chuông đồng hồ điểm mười tiếng. Chị hầu phòng thu dọn đồ thêu. Bà Hecmini gấp sách lại và cả hai sửa soạn về phòng, thì có tiếng gõ cửa ngoài.
- Gì thế nhỉ? - Bà Hecmini nói. - Hình như người bên ông Hecvê phải không? Có ai ốm đau gì chăng?
Masa hé mở cửa sổ, ngó ra hỏi.
- Ai thế?
- Mở cửa cho tôi, Masa! - Một giọng phụ nữ hơi run rẩy nói.
- Lạy Chúa, cô Goen!... - Chị hầu phòng reo lên.
Cửa được mở rộng. Đúng là Goen! Nàng khoác áo choàng dài, đầu quàng chiếc khăn mỏng trắng.
- Chẳng lẽ lại là thế!... Ôi, cháu của tôi!
Bà cô Hecmini bước ra đưa cả hai tay.
- … Chị Masa đoán đúng! Cháu chính là cô gái Ấn Độ bí ẩn bên lâu đài Kecmaden đấy à?
- Vâng, chính cháu, - Goen đáp rất khẽ.
Lúc ấy bà cô già và chị hầu phòng Masa mới nhận thấy khuôn mặt thất sắc, cặp mắt thâm quầng của Goen.
- Cháu trốn sang đây đấy à? Người ta giam cháu trong ấy ư?
- Không. Rồi cháu sẽ kể cô nghe, rồi xem cô khuyên cháu nên thế nào…
- Cháu ngồi xuống đã… Cháu uống trà nhé… Hay cháu thích uống gì nào?
- Không, cháu không cần thứ gì hết…
Masa kín đáo tránh ra ngoài. Bà Hecmini ngồi xuống cạnh đứa cháu họ, cầm tay nàng.
- Goen, cháu nói đi… Có chuyện gì nào?
- Có ạ, cháu muốn thổ lộ với cô một điều hết sức bí mật và xin cô giữ thật kín cho. Cháu đến đây vì cháu nhớ có lần cô đã nói, một lời đã hứa giữ kín là phải giữ, đấy là chuyện danh dự con người…
- Cháu nói đúng. Ta sẽ hứa giữ kín điều bí mật của cháu, Goen.
Thế là nàng kể hết: vụ bắt cóc, cuộc hôn lễ, nỗi nguy hiểm chết người khiến Đugan buộc phải đem nàng về giấu ở đây, rồi điều phát hiện gần đây nhất là kẻ giết mẹ nàng lại chính là Ivo Pơnanxcôt.
Bà Hecmini chăm chú nghe, thỉnh thoảng khẽ buông một tiếng kêu sửng sốt. Giọng Goen hơi hổn hển. Đôi má lúc nãy nhợt nhạt bây giờ đã hồng được đôi chút và sau đó trở thành đỏ rực như người sốt cao.
- Cháu không thể gặp lại anh Đugan, - nàng kết luận bằng giọng khàn đặc lại. - Cháu không thể sống với anh ấy thêm được nữa… Nhưng cháu cần hỏi cô xem cô có thể nhận cháu, cho cháu trú tạm ở đây trong ít ngày được không, rồi sau đó cô gửi cháu đi Pari náu nhờ một người quen nào đó của cô, nhờ họ kiếm việc làm cho cháu ngoài đó.
- Cháu hãy coi đây là nhà cháu, và cháu muốn ở đến bao giờ tùy thích… Tối nay cháu có về ngủ ở lâu đài Kecmaden không?
Goen lắc đầu. Mặt nàng rúm ró lại, thể hiện nỗi đau đớn cao độ khiến nàng chỉ nghe không nói được.
- Cháu sẽ không bao giờ quay về đó nữa, - cuối cùng nàng nói. - Cháu có để lại một lá thư cho Đugan để người ta chuyển theo đường dây riêng đến tay anh ấy… Cháu không nói ra nguyên nhân thật mà chỉ nói là có một sự việc rất quan trọng buộc cháu phải vĩnh viễn chia tay với anh ấy.
- Nếu như cậu ấy yêu cháu tha thiết như cháu kể, thì cậu ấy không chịu đâu và sẽ đi tìm cháu.
- Cháu sẽ nấp kín trong nhà, không ra đến ngoài… Mà cũng phải làm như thế thêm vì chú thím Hecvê và Blăngsơ.
- Cái nhà này là nơi đầu tiên cậu Đugan đến để tìm cháu, bởi vì thế nào cũng biết cháu chẳng còn ai đáng tin cậy ngoài ta.
- Cô nói đúng. Nhưng như thế cháu biết làm thế nào khác được?
- Ta sẽ suy tính thêm từ nay đến mai… Cháu vừa nói đến việc lên Pari. Đấy đúng là nơi cháu náu mình yên ổn nhất. Ta quen thân với một bà làm quản lý cho một nhà trọ, rất đứng đắn và kín đáo. Ta sẽ giới thiệu cháu đến đó là hay nhất.
- Vâng… nhưng cháu phải kiếm quần áo khác.
Goen trỏ bộ quần áo con gái Ấn Độ đang mặc.
- Mai Masa sẽ đi Canhpê mua những gì cháu cần.
- Cám ơn cô quá! Nhưng hiện giờ cháu chẳng có tiền bạc gì. Bao nhiêu nữ trang của anh ấy cháu đều trả lại cả rồi.
Giọng nàng nghẹn lại.
- … Cháu không muốn đem đi những gì thuộc về con của kẻ ấy… Nhưng bao giờ cháu làm việc và kiếm được tiền cháu sẽ hoàn lại cô.
- Cháu có im đi không? Cháu là cháu của ta và trong chúc thư của ta đã nói rằng cháu sẽ hưởng quyền thừa kế mọi tài sản của ta, vì ta ghét hai con Rôdơ và Lôret lắm, không muốn để lại cho chúng thứ gì hết. Hơn nữa… trong câu chuyện này ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nhưng thôi, ta không bàn chuyện này thêm nữa. Cháu phải đi ngủ thôi, trông sắc thái cháu thảm hại quá chừng, kìa hình như cháu sốt phải không?
- Vâng… Hình như thế… Nhưng quan trọng gì đâu!
“Ôi, sao cháu lại muốn được chết đến thế! Điều cháu phát hiện tối hôm qua quá khủng khiếp! Không bao giờ còn được gặp anh ấy nữa! Rồi mẹ cháu… sao cuộc đời mẹ cháu lại đau khổ đến mức ấy, tất cả chỉ do tên khốn kiếp kia”.
Hai tay ôm mặt, Goen thổn thức. Bà Hecmini nghĩ bụng: “Con bé khóc được thế cũng nhẹ bớt nỗi lòng cay đắng… Nhưng nó đúng là một đứa con gái dòng họ Đuốcden không mất gốc! Đúng là một tai họa!”.
… Kế hoạch rời khỏi đây đi Pari vẫn chưa thực hiện được. Goen lên cơn sốt cao và suốt tám ngày nằm liệt giường. Sau trận ốm nàng rất yếu sức. Bà Hecmini bảo:
- Ta không cho cháu đi vội đâu. Với lại cháu ở đây chưa có gì nguy hiểm. Đugan sẽ không vào đây khám nhà của ta đâu. Cho nên cháu cứ yên tâm nằm nghỉ tĩnh dưỡng trong gian phòng ấy cho đến khi nào bình phục hoàn toàn.
Goen không phản đối. Sức khỏe kém làm ý chí nàng không mạnh mẽ được nhiều. Rồi nàng lại nghĩ: Đugan với đầy đủ những phương tiện điều tra có trong tay sẽ dễ dàng tìm ra được nàng dù nàng có trú ở Pari đi chăng nữa. Và ở đây nàng còn được chỗ dựa là bà Hecmini để chống đỡ với anh ấy, với người yêu của nàng.
Đúng. Đấy mới chính là thứ nàng sợ nhất: làm thế nào chống đỡ được với tình yêu của Đugan, với trái tim của chính nàng đang bị tan vỡ do cuộc chia ly đau khổ này.
Nàng không thổ lộ chút nào nỗi đau khổ này với bà Hecmini. Và nàng cũng không kể gì về bà mẹ của nàng. Thường nàng chỉ ngồi lặng lẽ, đắm chìm trong suy tư, run rẩy bên lò sưởi cháy đỏ rực, do Masa đốt lên trong phòng nàng.
Nhiều lần đột nhiên nàng nghĩ: “Mình vừa qua một giấc mơ, một giấc mơ khủng khiếp! Tất cả những chuyện kia làm gì có thật! Bá tước Ivo đâu có giết mẹ mình… Mình sẽ quay trở về sống với Đugan và lại hưởng hạnh phúc như ngày trước…”.
Than ôi, trong chiếc tủ kia vẫn còn cái tráp bằng ngà trong đó đựng những chứng cứ không thể chối cãi được… Không có gì bác được điều khẳng định kia: cha của Đugan sau một thời gian lừa dối, biến mẹ Goen thành nô lệ nhục nhã và đã đầu độc bà!
Và cái tội ác trước còn đốn mạt hơn cái tội ác sau, chỉ là hủy hoại thân xác.
Đã mười lăm ngày trôi qua. Goen thầm nghĩ: “Đugan chắc chắn đã nhận được thư, được chuyển bằng máy bay qua con đường châu Âu. Chàng sẽ xử sự ra sao? Chàng sẽ đến ngay Kecmaden để tìm mình chăng? Và biết đâu chàng sẽ nghĩ ra ngay đến chuyện mình có thể náu tại đây? Ôi, nghĩ đến lúc chàng bước chân vào ngôi nhà này… đứng ngay gần chỗ mình, vậy mà mình vẫn phải nấp kín không dám bước ra gặp… Ôi, khủng khiếp!”.
Một buổi tối, trong lúc bà Hecmini và Goen đọc sách trong phòng khách, hai tiếng đập mạnh vào cánh cửa. Goen giật bắn người tái mặt nói khẽ.
- Anh ấy đấy!
- Cháu lên phòng ngay, - bà Hecmini nói. Ta sẽ khăng khăng chối và cậu ấy cũng không có lý gì để tin là cháu ở đây.
Goen vừa ra khỏi thì bà cô già bước ra cửa hỏi:
- Ai hỏi thế?
Một giọng đàn ông lên tiếng:
- Bá tước Đugan Pơnanxcôt muốn hỏi tin tức về tiểu thư Goen Đuốcden.
Bà Hecmini mở to cánh cửa. Ánh sáng trong nhà hắt ra, bà nhận thấy Đugan ngả mũ chào.
- Bà là bà Hecmini Đuốcden phải không ạ?
- Vâng, chính tôi.
Vừa nói bà vừa tránh ra, mời khách vào. Vừa vào đến trong Đugan hỏi luôn:
- Cô Goen ngủ tại nhà bà phải không, thưa bà?
- Cô Goen à? Đã lâu lắm rồi tôi có gặp cô ấy đâu! Hai tháng nay rồi, từ ngày cô ấy mất tích… Có chuyện gì vậy, thưa ông?
Nhưng Đugan ngắt lời giọng nóng nẩy:
- Bà đừng chối vô ích. Li Hang, người Trung Hoa giúp việc mà tôi cử đi theo hầu hạ vợ tôi, vì chắc Goen đã nói bà biết, cô ấy là vợ tôi, đã phát hiện ra vết chân cô ấy đi ngang qua khu vườn và lọt qua hàng rào. Tất nhiên không đời nào cô ấy trú ở nhà ông Hecvê Đuốcden rồi… Cũng có thể bà đã đưa cô ấy đi nơi khác. Nhưng bà phải nói, hiện cô ấy ở đâu.
- Tôi biết đâu mà nói.
- Nếu vậy tôi buộc phải bắt bà nói.
Bà Hecmini hoảng sợ trước vẻ mặt kiên quyết và ánh mắt đe dọa của chàng trai. Tuy vậy bà vẫn gan góc, một mực:
- Tôi không thể phản bội lòng tin cậy của Goen phó thác cho tôi! Hơn nữa một trở ngại không sao vượt qua được đã xuất hiện giữa ông và Goen.
- Đấy là điều cô ấy đã viết trong thư. Nhưng tôi cần biết cái trở ngại ấy là gì!
- Goen không thể nói ra với ông được.
- Để rồi xem.
Vừa nói, Đugan vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Chàng nhìn thấy trên bàn cuốn sách Goen để quên và Đugan cúi xuống, nhặt lên chiếc khăn tay xinh xắn, viền đăng ten quý thoang thoảng mùi nước hoa của phương Đông.
- Goen vẫn còn ở đây, - chàng nói và quay đầu về phía bà cô già. Tôi cần gặp cô ấy. Tôi chưa đi khỏi đây nếu chưa gặp Goen.
- Nhưng thưa ông… Đúng thế! Ông đang ở nhà tôi và tôi…
Không nói gì, Đugan bước tới một cái cửa. Cánh cửa đột nhiên bật mở. Goen hiện ra trong khung cửa, mặt tái nhợt, chân đứng không vững.
- Goen… em đây rồi!
Đugan lao tới, nhưng Goen đưa thẳng hai cánh tay ra ngăn lại.
- Không! Hai ta không nên gặp nhau nữa. Em không thể nói thêm với anh được ngoài những điều em đã viết trong thư.
- Nhưng anh có quyền được biết đầy đủ hơn! Em cho cái gì cản trở chúng ta sống với nhau? Về phía em ư? Hay phía anh?... Trả lời anh đi, Goen!
Nàng van vỉ:
- Em van anh! Đừng bắt em phải nói!... Tốt nhất là anh không nên biết…
- Em tưởng anh yêu em đến mức như vậy mà anh lại chịu chia tay em một cách đơn giản như thế hay sao? Anh tin đây là một điều do óc tưởng tượng non trẻ của em bày đặt ra…
- Lạy Chúa!... Đugan, anh chưa biết em đau khổ đến mức nào đâu, tất nhiên phải là một nguyên nhân nghiêm trọng hết sức… khủng khiếp nữa… thì em mới chịu để mối tình của chúng ta tan vỡ như thế này.
Tiếng nói của Goen nghẹn ngào, mắt nàng đẫm lệ.
Đugan tiến lên vài bước, đến gần vợ, ôm nàng vào lòng.
- Nguyên nhân khủng khiếp ư?... Goen, em phải nói anh biết đó là nguyên nhân gì. Chưa nghe em cắt nghĩa anh nhất định chưa chịu ra khỏi đây.
Cặp mắt chàng đắm đuối nhìn Goen. Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rằng Đugan đã muốn là không bao giờ chịu lùi.
- Em van anh! Em van anh! Đừng đòi em phải kể.
- Anh buộc em kể.
- Nếu vậy thì em cho anh biết hết!... Nhưng sau này đừng trách em bởi vì em đâu có muốn anh biết.
Goen gỡ tay chồng, chạy ra ngoài. Nghe thấy tiếng chân nàng chạy lên thang gác. Lát sau nàng quay xuống, tay cầm cái tráp ngà.
- Đây, anh sẽ thấy… Anh đọc đi… - nàng hổn hển nói. - Và sáng mai anh sẽ viết thư cho em. Vĩnh biệt anh.
Rồi nàng lại chạy ra khỏi phòng, khép cửa lại. Đugan cáo lui bằng đôi lời lịch sự rồi ra. Bà cô già Hecmini lên phòng đứa cháu gái và thấy Goen gần như ngất đi.
“Ôi, con bé xúc động quá đáng. Mong rằng cậu Đugan kia sẽ để cho nó yên. Nhưng còn lâu con bé mới quên đi được cậu ta, thật đúng là chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích!”.
Cuối ngày hôm sau, lúc trời xẩm tối, người hầu gốc Trung Hoa đem đến một gói kèm thư đề tên Goen bên ngoài. Trong gói là chiếc tráp bằng ngà. Bức thư viết:
“Anh đã đọc và anh đã hiểu, em yêu quý. Chúng ta đành chia tay và vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa. Nhưng dáng hình em, kỷ niệm về em, về thời gian hạnh phúc sống bên em sẽ mãi mãi trong trái tim anh.
“Đau đớn cho anh là anh không thể trả thù cho em được, bởi vì anh không có quyền trừng phạt kẻ có tội. Dù sao anh cũng muốn đỡ cho em những khó khăn về tài chính trong cuộc sống. Anh mở tại nhà băng Bruc và Laoxơn tại Pari một tài khoản cho em, mỗi năm một triệu phrăng và trường hợp anh chết trước em, anh sẽ di chúc trao cho em toàn bộ số tiền gốc nằm trong đó. Đấy là tất cả những gì anh có thể làm cho em, người yêu duy nhất của anh… Và anh cũng sẽ cố gắng làm mọi cách để cuộc sống của em được an toàn. Vĩnh biệt em.
Đugan”