Chương 3

     iến lại bò rần rật trong người Rớt. Chúng bò, nhưng hình như chúng hết thèm cắn da thịt Rớt. Máu trên người Rớt đã làm cho chúng chóng mặt. Chúng bò từ đầu đến chân. Từng con, từng con nối đuôi nhau như thể chúng bò quanh một vũ trụ đầy vẻ huyền bí. Không phải là tổ, không phải là miếng mồi của lũ kiến, Rớt cố nằm im trong cơn đau nhức. Bên tai cô có tiếng thì thầm của lũ kiến. Chúng bàn tán về cô.
- Đúng là nàng bị hóa kiếp đấy!
- Thế chúng ta phải làm gì để cứu nàng?
- Phải làm cho nàng đẹp như xưa.
- Đúng đấy! Nàng là tiên. Nàng phải đẹp. Nàng phải đẹp để cho thế gian này không thể hất hủi nàng. Chúng ta phải giúp nàng trở lại cõi tiên. Các bạn đồng ý không?
- Đồng ý! Chúng ta giúp nàng đi!
Rớt cảm thấy chơi vơi. Đàn kiến trong thân thể cô kéo cô, lôi cô từ chỗ này đến chỗ khác. Chúng đưa cô đi, chúng đưa cô trở về nơi cô đã ở trước đây. Trước mắt cô tầng tầng lớp lớp nhà cửa, núi đồi, sông hồ... Vũ trụ hiện ra trước mắt cô. Cảnh mỗi nơi một vẻ. Rất lạ đối với cô. Cô muốn tìm một mảnh gương để soi mặt mình. Cô muốn xem mụ già tinh quái có còn ở trên thân thể của cô không. Không có mảnh gương. Cô thèm có một mảnh gương để cô nhìn rõ bộ mặt thật của cô.
- Hãy dừng lại một tí! Hãy cho tôi một thứ gì để tôi tìm chính gương mặt của tôi! - Rớt xin đàn kiến – Có thể cho tôi tìm một giòng sông được không?
- Không thể dừng lại được đâu cô ạ! Phải đi nhanh mới kịp được. Cô cứ im đi để chúng tôi đưa cô về cõi trời, cõi thiên đàng. Ở đó cô đẹp mãi mãi. Đẹp, cô biết không?
Rớt cũng từng nghe có người nói có cõi trời. Nhưng giờ nghe lũ kiến nói thế, cô lấy làm ngạc nhiên:
- Cõi trời? Cõi thiên đàng ở đâu?
Lũ kiến đồng loạt cất lên giọng điệu mời gọi. Chắc ai nghe cũng muốn đến cõi thiên đàng, chứ không riêng gì Rớt. Bên tai cô vang lên tiếng của lũ kiến ngọt ngào:
- Cõi mà con người mơ ước sẽ được đến đó. Cô không biết sao? Ở đó toàn tiên ở cả. Cô không thích đến đó sao?
Nghĩ lại mình, Rớt hỏi:
- Tôi có phải là tiên đâu?
Bọn kiến khẳng định:
- Cô chính là tiên bị hóa kiếp đấy. Cô hãy cầu xin được trở lại thành tiên để về lại cõi thiên đàng. Nhanh lên đi! Hãy cầu nguyện nhanh lên đi!
 Rớt hỏi:
 - Tôi cầu nguyện như thế nào đây?
Lũ kiến bày vẽ cho cô cách thức cầu nguyện. Nào là khi cầu nguyện phải thành tâm, phải xin những điều có ích cho mình, nhưng không làm tổn hại lợi ích của kẻ khác. Lời cầu nguyện phải là lời tốt đẹp. Nói chung, cầu nguyện phải bằng lòng thành, bằng sự mong ước tốt lành... Và bọn kiến hối Rớt:
 - Cô cứ cầu xin những điều cô ao ước. Hãy cầu xin đi!
Nghe lũ kiến hối thúc, Rớt quỳ xuống một tảng đá. Cô chắp tay cầu nguyện. Chỉ im lặng. Im lặng của thinh không. Im lặng của vũ trụ. Chỉ có hơi thở của Rớt lan tỏa cả thế giới... Cô đếm hơi thở của mình, đếm chầm chậm, một... hai... ba..., rồi đến bao nhiêu nữa, cô cũng không nhớ hết. Nhiều lúc cô đếm lộn, rồi đếm lại từ đầu. Cứ thế, cô đếm như tính đếm vô cùng của người ngồi thiền, của nhà toán học. Cô thầm thì trong miệng lời cầu nguyện. Cô nhắm mắt mường tượng cõi trời. Chỉ có trong cô nỗi khao khát muốn biết có nơi nào đó là cõi trời. Cô cầu nguyện bằng tất cả trái tim, hơi thở, và cả linh hồn. Không biết lời cầu nguyện của Rớt có được các Phật, Trời, Thiên Thần chứng giám hay không mà cả vũ trụ đứng im. Không gió. Không nóng. Không lạnh. Không không. Trong khoảng không không ấy, một tiếng nổ kinh hồn vang lên. Rớt cảm thấy mình chơi vơi, lộn vòng tới cõi xa xăm nào đó. Trước mắt cô là cảnh tượng ngời ngời sắc vàng đỏ, chói lọi làm cô phải nhíu mắt. Một lát sau, cô mới trấn tĩnh, nhìn kỹ những gì xảy ra trước mắt. Cô không thấy gì cả ngoài người và người. Người ở đâu đông vô kể. Hằng hà sa số người là người. Họ đứng đầy núi, đầy sông, đầy vũ trụ. Họ đang hát bài ca về cõi thiên đàng:
Hiển vinh thay cõi thiên đàng
Mừng vui vũ trụ, bình an cõi người.
Họ ngợi ca, họ hát, hát về những bài đồng dao dành cho những người già. Tiếng mõ, tiếng chuông chùa, chuông nhà thờ hòa trong tiếng dương cầm, cùng ca lên những lời nhạc thánh.
Rớt choáng ngợp lời ca thánh. Cô nghe rất rõ. Cô thuộc lòng tất cả các lời ca thánh. Miệng cô cũng cất lên hòa với loài người hát lời ca thánh. Tiếng mõ, tiếng dương cầm hoà nhịp với lời cô hát. Giọng hát của cô bay xa, làm cảnh vật trước mắt phát ánh sáng diệu kỳ, thứ ánh sáng giống như ánh sáng của cơn giông sấm sét năm nào. Thế nhưng bây giờ, ánh sáng đó dịu hơn, sáng đều khắp... Rớt choáng ngợp trong ánh sáng diệu kỳ đó. Nó giống như giòng sông đang tắm rửa, kỳ cọ thân thể cô. Cô rùng mình. Như có luồng điện chạy khắp cơ thể, cả người cô như có sự lột xác. Cơn đau hóa thân từ quỷ để được trở về với vẻ đẹp thuở nào, đâu phải dễ dàng! Cô ráng chịu đựng. Có cô gái nào không muốn chịu sự đau đớn để được đẹp? Như là sự chịu đựng vết xăm ở mắt, ở môi, như là sự chịu đựng bôi biết bao thứ hóa chất nặng mùi để có mái tóc đúng mốt, như sự chịu đựng phẫu thuật để có gương mặt được thẩm mỹ, Rớt đang chịu đựng nỗi đớn đau để được gương mặt tiên.
Da thịt cô lại trắng ngần, tóc cô lại xanh mượt, và gương mặt cô, gương mặt của quỷ đã bay mất để nhường chỗ cho một gương mặt thiên thần. Cô lại trẻ đẹp như tiên.
Đàn kiến vỗ tay reo mừng khi Rớt có gương mặt tiên. Chúng hát những lời ca ca ngợi Rớt. Và vũ trụ hòa theo lời của lũ kiến ngợi ca sắc đẹp của cô tiên Rớt. Vũ trụ ngợi ca sắc đẹp của những cô tiên. Vang trên các tầng trời là điệu nhạc ngân nga, là lời chúc tụng mừng có thêm một cô gái ở trần thế được lột xác biến thành tiên. Quả là kỳ diệu khi con người có thể thành tiên! Ai nói con người không thể thành tiên là không có cơ sở. Con người cũng có thể thành tiên nếu có cơ duyên lột xác. Và Rớt đã thành tiên. Bên tai cô chỉ có lời chúc, lời hát mừng ngợi ca Rớt. Các nhà thơ, nhà văn nghe tiếng vọng của lời ca từ trời, bèn bắt chước ca ngợi theo. Những áng văn chương của Victo Huygô, của Lép Tônxtôi, của Nguyễn Du, của Lý Bạch... bắt đầu có được nhờ từ những nàng tiên. Rớt nghe rõ từng lời ca ngợi ấy. Cô hồi hộp, mừng run. Cô đưa đôi bàn tay bưng lấy mặt. Cô rờ khắp cả gương mặt. Thật thế sao? Cô đẹp như tiên rồi sao? Giọt nước mắt của cô rơi xuống lung linh, lung linh những vần thơ, những áng văn, những điệu nhạc mà loài người đã ngợi ca về cái đẹp, về thế giới đẹp. Thật thế sao? Cô không thể ngờ thứ ánh sáng giống như ánh sáng của cơn giông sấm sét năm nào đã trả lại cho cô gương mặt tuyệt vời nguyên vẹn. Cô mừng đến nỗi không thốt được thành lời. Thấy Rớt còn sững sờ trước sắc đẹp của chính cô, các cô tiên khác đã tìm cách đánh thức cô trở về với thực tại. Rớt ấp úng trước các cô tiên: “Ôi, tôi không ngờ mình được như thế này!”. Cô vẫn chưa hết xúc cảm như thể cô gái bất ngờ được đăng quang hoa hậu. Như các người đẹp mừng hoa hậu đăng quang đội vương miện trên sân khấu, các cô tiên, vô số các cô tiên xúm quanh Rớt, mừng cho cô được trở lại cõi tiên. Các cô ôm Rớt, cười tươi bên Rớt. Cõi tiên có thêm nàng tiên Rớt.
Được trở thành tiên, Rớt phải hòa nhập với cuộc sống mới. Cõi tiên chỉ có những điệu múa nghê thường, những tiếng hát êm dịu, du dương, những tiếng nhạc thiều bay bổng. Rớt cùng các cô tiên sống cuộc đời tiên nữ. Như trong các truyện cổ, các tiên nữ suốt ngày cười hát múa ca... Họ không làm gì cả. Chỉ có ca múa hát cười, cười hát múa ca...
Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm, Rớt chỉ có nhiệm vụ hát ca cười múa. Cô nhìn ai cũng thấy họ giống nhau, đẹp đẽ như nhau. Họ không bận tâm việc gì cả, ngoài việc làm sao múa cho đẹp, hát cho hay, cười sao như hoa nở, ca sao cho ngọt ngào. Cũng từng ấy điệu múa, cũng từng ấy điệu ca, cũng từng ấy tiếng cười, cũng từng ấy giọng hát. Không có việc gì mới cả, ngoài việc có thêm nàng tiên tên Rớt.
Họ hầu như không biết đàn ông là thứ gì ở vũ trụ này. Chỉ có những ngày hội, tiên nam, tiên nữ mới có dịp gặp nhau. Cũng chỉ có múa ca cười hát... hát cười ca múa... Chỉ ngần ấy thứ ở xứ tiên.
Nhiều cô tiên hỏi Rớt ở dưới cõi trần có những gì. Vốn thật thà, cô kể hết. Nào phải lo ăn, lo uống, phải tự nấu cơm lấy mà ăn, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có miếng ăn, mà có khi miếng ăn kèm theo nỗi nhục. Nào phải xây nhà để ở. Nào phải sinh, phải tử, phải yêu... Vô số điều phải có ở dưới cõi trần để kể cho các tiên nghe. Chuyện nào các cô tiên cũng thấy lạ. Đặc biệt khi Rớt kể mục yêu đương, họ há miệng, tròn mắt, dỏng tai nghe. Họ không chịu nổi. Họ bắt Rớt phải kể mãi chuyện ấy. Và từ đó, mỗi khi xong nhiệm vụ hát múa cười ca, các cô xúm quanh Rớt để nghe cô kể.
- Tiên Rớt nè! Chuyện Rớt kể thật đấy chứ? – Cũng những câu hỏi hỏi đi hỏi lại. Và lần nào Rớt cũng nghiêm mặt trả lời:
- Thật! Tôi có khi nào nói dối đâu.
Một cô tiên lấy hết can đảm, hỏi Rớt:
- Thế tiên Rớt có yêu ai chưa?
- Yêu? Tôi cũng chẳng biết nữa! - Rớt thật thà nói như nói với lòng mình.
- Sao tiên Rớt chẳng biết?
Rớt chần chừ một lúc, rồi kể với giọng nuối tiếc:
- Vì trước đây, khi tôi đẹp như thế này, như chúng ta đẹp như thế này, bọn đàn ông thấy tôi đều giương mắt ra mà nhìn, mà thèm thuồng. Ai cũng tâng bốc sắc đẹp của tôi. Ai cũng mong tôi xuất hiện để chiêm ngưỡng sắc đẹp trời cho ấy.
Một cô tiên buột miệng thốt:
- Ồ! Thế thì thích thật!
Một cô tiếp lời:
- Đúng là thích thật đấy! Nhưng sao nữa hở tiên Rớt?
Rớt nhìn khoảng không, nói:
- Đúng là thích thật. Nhưng ánh mắt của bọn đàn ông cứ như ngọn lửa muốn thiêu đốt thân thể mình, cứ như là chúng ta trần truồng trước họ vậy.
Một cô ngây thơ hỏi:
- Nhưng có chuyện gì đâu mà lo.
- Sao không lo khi bọn đàn ông nhìn mình chằm chằm. Rất khó chịu! Không biết diễn tả như thế nào để cho các chị hiểu đây.
- Thế tiên Rớt có ngượng không?
Rớt đáp:
- Lúc đầu thì ngượng. Rồi dần dần cũng quen. Rồi lại thích. Tôi thú thật với các tiên là ánh mắt của bọn đàn ông ghê gớm lắm. Ôi...!
- Chuyện gì vậy, tiên Rớt?
Rớt hổn hển:
- Kia kìa, tôi cảm thấy những ánh mắt của bọn đàn ông. Ôi!... Ghê quá... Ánh mắt của bọn chúng kia kìa!
Các tiên hỏi dồn hỏi dập:
- Ở đâu? Ở đâu?
Rớt nhìn trân trân, nói:
- Chúng đang nhìn chúng ta tắm kìa. Chúng đang nhìn chúng ta như đốt cả áo quần của chúng ta kìa. Các chị hãy coi chừng bọn chúng! Các chị biết không, bọn chúng thường hay nhìn trộm chúng ta tắm. Nhìn trộm chúng ta thay quần áo. Kìa, ánh mắt của chúng kìa. Chúng nhìn chúng ta ỉa nữa kìa! Ôi!...
Một cô tiên đề nghị:
- Tiên Rớt bệnh rồi. Bị bệnh thật rồi! Chúng ta phải cứu tiên Rớt mới được!
- Không, tôi không bị bệnh đâu! - Rớt thốt lên.
Một cô tiên nói:
- Đã là tiên làm sao mắc bệnh được.
- Đúng rồi! Chúng ta là tiên thì làm sao mắc bệnh được. Các chị không nhớ luật lệ cõi trời sao?
Như thể tất cả đều thốt lên:
- Luật lệ cõi trời là không được bị bệnh.
Rớt ngạc nhiên, hỏi:
- Cõi trời cũng có luật sao? Tôi tưởng chỉ có cõi trần mới có luật chứ.
- Vâng, cõi trời có luật của cõi trời.
- Luật như thế nào hở các chị?
Một cô tiên nói:
- Ai xung phong đọc luật thiên đàng cho tiên Rớt biết được không?
- Tôi xung phong đọc cho.
Một cô tiên tiếp lời và đọc luật xứ thiên đàng
LUẬT XỨ THIÊN ĐÀNG
Tiên trưởng công bố cho các tiên nam, tiên nữ biết và thực hiện tốt 9 điều luật cõi thiên đàng:
  1. Bất ái
  2. Bất sinh
  3. Bất tử
  4. Bất thực
  5. Bất bệnh
  6. Bất lão
  7. Bất ngã
  8. Hữu hoan hỉ
  9. Hữu vô
Tiên trưởng đã ký.
Nghe xong, Rớt tròn xoe mắt, hỏi:
- Luật như thế nghĩa là sao hở các chị?
- Luật là luật. Ai có thể giải thích được luật đâu. Giải thích thì phải tranh biện. Mà tranh biện thì còn gì kỷ cương của xứ trời. Tranh biện thì dễ dẫn đến tranh chấp, dễ sinh ra loạn. Cứ thế mà chấp hành. Nếu không chấp hành thì chúng ta sẽ bị thải ra khỏi xứ sở này. Đã sống ở xứ sở tiên thì không được nói này nói nọ, không được dùng quyền cá nhân để mà ứng xử. Có thế mới xứng đáng là công dân gương mẫu xứ trời.
Rớt nhận xét:
- Tôi cứ tưởng là tiên thì phải sướng chứ? Cần gì luật này luật nọ. Các chị biết không, ở trần gian, con người cho chúng ta là những kẻ sung sướng.
Một cô tiên hỏi Rớt:
- Họ cho chúng ta là kẻ sung sướng?
Rớt nói tiếp:
- Vâng, họ cho chúng ta là những kẻ sướng nhất. Ở cõi trần, không có một ai vỗ ngực cho mình là sướng suốt đời. Ai cũng than khổ. Không khổ chuyện này thì cũng khổ chuyện kia. Mở miệng ra là cái khổ đeo dính miệng họ. Tội nghiệp cho họ lắm.
Rồi Rớt kể tiếp những nỗi khổ ở trần gian. Biết bao cái khổ đến với con người. Như những cái khổ một thời đeo mang, cả đời nặng mang, Rớt kể rành rọt từng nỗi khổ ở trần gian. Trước mắt Rớt hiển hiện từng cảnh khổ của người trần. Này đây là cảnh thiếu ăn, những đứa bé chỉ còn da bọc xương, mắt đầy ghèn, ruồi bu quanh miệng, quanh mắt – những con ruồi cũng thiếu đói đang tìm chút thức ăn trên thân thể như lồ lộ những xương. Này là những con mắt đờ đẫn của những bà mẹ, cô gái nhiều ngày khô khốc miệng thèm chút muối, chút cơm khi cả vùng quê tràn ngập bão lũ. Này là cảnh dân lành bị bom đạn, máu chảy như những vết lăn của cuộc đời in dấu ấn khổ đau, tiếng than của con khóc mẹ, khóc những niềm vui, sự chở che không còn nữa. Này là cảnh những cô gái quê như những món hàng được xuất khẩu làm cô dâu ngoại quốc. Này là cảnh hằng đêm các cô gái bịt mặt đứng đường chờ ai đó chở, nhưng thực là đứng chờ khách mua dâm. Này là cảnh anh chị em giành tài sản của mẹ cha mà phải giết người thân rồi phải ngồi tù... Biết bao cảnh khổ. Có kể cả đêm, cả ngày, cả tháng, cả năm cũng chưa hết chuyện. Rớt biết cô không thể kể hết chuyện khổ ở trần gian. Cô hít thở mạnh, rồi nói:
- Kể chuyện khổ ở trần gian thì kể khi nào cho hết. Cho tôi ngừng kể ở đây đi. Tôi mệt quá rồi!
Các tiên buột miệng:
- Tuỳ Rớt. Rớt mệt thì cứ nghỉ đi.
Một cô tiên đưa tay để vào chỗ trái tim đang đập, nói:
- Trần gian sao khổ vậy?
Rớt nghe vậy, không nhịn được bèn tiếp lời:
- Đặc biệt đàn bà là khổ nhất.
- Sao đàn bà lại khổ nhất?
Rớt kể nào là ở một số nước còn coi thường đàn bà, xem đàn bà là cái máy đẻ, là cái máy làm tình. Nào là đàn bà phải phủ kín mặt, đàn bà không được đi bầu cử. Có nơi có những tục lệ kỳ quái như cắt âm vật của con gái. Có chỗ bắt đàn bà, con gái làm nô lệ tình dục. Có chốn, đàn bà bị chồng đánh đập mà phải lo cơm nước cho chồng, kể cả phục vụ chuyện thèm rượu, thèm tình của chồng. Nào là đàn bà chỉ là đàn bà, đái không khỏi ngọn cỏ v.v... và v.v...
Nghe Rớt kể, một cô tiên đề nghị:
- Thật tội nghiệp cho đàn bà, con gái. Tôi có nghe ông Nguyễn Du ở dưới đó cũng đã từng than mấy về thân phận đàn bà như: “Đau đớn thay phận đàn bà - Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung”. Không lẽ thời buổi này vẫn còn đàn bà khổ sao? Chúng ta phải làm cái gì đó để giúp đàn bà dưới trần gian, được không các bạn?
- Đúng đó! – Một cô tiên khác lên tiếng - Chúng ta hóa phép giúp đàn bà trần gian khỏi khổ. Họ sẽ được như chúng ta, các bạn nghĩ sao?
Các tiên nữ hưởng ứng:
- Được đấy! Làm như thế được đấy đấy! Phải làm cho đàn bà trần gian được như chúng ta.
Một cô tiên hỏi Rớt:
- Có được không hở tiên Rớt?
Rớt gật đầu mừng:
- Được thôi! Cõi trần, mọi đàn bà đều muốn có cuộc sống như tiên đấy.
Tất cả tiên nữ đều vui mừng khi nghĩ ra cách giúp đàn bà trần gian. Ai cũng lộ vẻ mặt hân hoan như thể chính họ là kẻ ban ơn, cứu rỗi đàn bà. Họ cất tiếng hát ca. Cũng hát ca cười múa. Nhưng lần này họ múa điệu múa vì đàn bà ở thế gian. Họ tìm mọi cách để giúp.
Thế là tất cả đũa tiên, quạt tiên, áo quần tiên, kể cả đồ lót của tiên, tất cả những thứ tiên có đều được đem ra sử dụng để giúp trần gian, giúp đàn bà trần gian.
Trước mắt Rớt, vô số đàn bà con gái ở cõi trần đều được lột xác. Những cô gái xấu xí được tắm trong những giòng sông đầy sữa dê, trở nên đẹp. Những cô gái bán trinh được phân phát những màng trinh giả để nhét vào âm hộ, trở thành cô gái hiền ngoan. Những cô bé ngực phẳng lì như màn hình ti vi đời mới, bướm chưa có lông mu như những con búp bê, cũng vội vươn người biến thành phụ nữ với những đôi chân dài thon thả, với ngực tròn trĩnh như được úp vào đó hai cái bát. Những bà già, vú chảy xệ, mông nhăn nheo, vội vàng bơm vú, độn mông căng tròn để trẻ ra. Tất cả đàn bà con gái đều được đẹp.
Họ mừng khôn xiết, họ nhảy múa hát ca. Họ cười như hoa nở. Cuộc sống đầy ắp tiếng cười. Không một tiếng khóc...
Bọn đàn bà con gái ở cõi trần - nói cho đúng hơn là các cô gái đẹp ở trần gian - suốt ngày bắt chước cuộc sống ở cõi tiên. Họ cười múa hát ca... Bốn mùa đầy ắp tiếng cười, điệu múa... Không còn phân biệt đâu là mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông. Không còn phân biệt cuộc sống ở sa mạc Sa-ha-ra, hay ở đỉnh E-vơ-rét. Chỉ có các cô gái như tiên. Cuộc sống như tiên dành cho phụ nữ. Thế mới tuyệt chứ!
Cả trần gian hát mừng. Nhiều đợt bắn pháo hoa chào mừng sự kiện trọng đại khi đàn bà con gái được thành tiên. Sướng vui nhất là bọn đàn ông. Nơi đâu họ nhìn, họ ngắm đều thấy những cô gái đẹp. Những ông lão lụ khụ khi đi có người dìu, người đỡ, cũng lo uống thuốc cường dương, luyện tập thể dục, thể thao hằng ngày để thân thể được cường tráng. Những cậu bé loai choai, chưa có chút ria mép, còn sợ chuyện đánh nhau, cũng tập tành uống rượu, hút thuốc, đi nhảy đầm, uống thuốc lắc, học đòi những thú chơi của bọn đàn anh. Đi đâu cũng nghe bọn đàn ông không ngớt lời ca ngợi sắc đẹp toàn mỹ của phụ nữ. Họ không bàn đến kinh tế, chính trị, quân sự, văn hóa... Chỉ có lời ra tiếng vào là cái đẹp của đàn bà, của thế giới đàn bà.
Hầu như bọn đàn ông đều có người bạn gái bên cạnh. May mà chưa đến nỗi thiếu đàn bà. Nhưng ngặt là các cô gái đều đẹp như tiên, đều giống nhau từng lời ăn, tiếng nói, giống nhau từng cử chỉ, giống nhau cả tâm tính nữa.
Khi có cặp nào hôn là tất cả đàn ông, đàn bà đều hôn. Khi có cặp nào ngủ là tất cả các cặp bắt chước ngủ theo. Khi có cặp nào thay quần áo là tất cả đều thay quần áo. Khi có cặp nào rửa ráy bộ phận sinh dục là tất cả đều rửa ráy theo. Bọn đàn bà đã biến bọn đàn ông thành những cái máy như họ.
Khốn cho lũ đàn ông! Họ chỉ sung sướng được thời gian đầu. Trước đây, họ có người lo lắng bữa ăn, giấc ngủ. Đi làm về, họ được vợ chăm lo, chiều chuộng. Họ đâu quên được những lần đem đồng lương về đưa cho vợ, nụ cười vui nở rộ như xuân về trên môi vợ. Còn đâu những lần giận nhau, sau đó họ chủ động làm hòa và được vợ âu yếm, hôn khắp cơ thể. Đâu còn những lần họ cùng vợ đi thăm bạn bè vào những ngày nghỉ, cùng vợ thăm bà con, họ hàng trong dịp lễ, Tết. Đâu rồi những lần họ nịnh nhau, những lần họ đau ốm và được người bạn đời chăm sóc. Tất cả chỉ còn là chuyện cổ tích khi đàn bà thành tiên.
 Giờ, đàn ông không còn ai lo lắng cho họ nữa - chả là, đàn bà đã được thành tiên ở trần gian này. Đàn ông phải tự nấu cơm lấy mà ăn, phải tự giặt lấy áo quần, phải tự lo lắng cho bản thân, phải trăm điều trong cuộc sống. Cuộc sống khốn đốn đến với họ. Dần dần, họ không chịu nổi những cơn mệt, cơn đói hành hạ. Sức của họ mềm nhũn như mì ăn liền gặp phải nước sôi. Lực của họ ỉu xìu như bánh tráng nướng ngâm lâu trong nước. Họ không còn sức lực để nhìn gương mặt người họ mến, họ yêu. Họ không còn đủ hơi hí hóp với cái đẹp, không còn cử động nổi ngón tay để rờ mó cái đẹp của đàn bà, nói chi mân mê, nói chi đủ đô đặt cái lưng lên giường nằm với người bạn đời của họ. Rồi, lần lượt tên đàn ông này nhắm mắt xuôi tay, tới tên đàn ông khác về chầu Trời Phật.
Chỉ còn dăm ba tên đàn ông thoi thóp nằm trên quả địa cầu này. Bọn đàn bà –nói đúng hơn là những đàn bà thành tiên – đến bên giường họ, hát cười múa ca để mong cơ thể của những tên đàn ông đang hấp hối được hồi phục. Đàn ông trở thành thứ quý hiếm ở cõi nhân gian. Như các loài có tên trong sách đỏ, đàn ông cũng trở thành loài cần được bảo vệ nhằm cung cấp cho đàn bà. Thế nhưng, càng ngày đàn ông bị mất dần, chỉ còn những tên sống đời sống thực vật.
Bọn đàn bà bắt đầu giành giựt những tên đàn ông đó làm của riêng. Ai cũng cho rằng chỉ có riêng mình mới xứng đáng hưởng thân xác đàn ông. Ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Và bọn họ mạt sát nhau không tiếc lời.
Đầy dẫy những lời lẽ, những ngôn từ có trong từ điển dành riêng cho công việc chửi lộn đều được đem ra trình diễn.
- Đây là chồng của tao. Chồng mày đã chết rồi!
- Không đúng! Đây là của tao. Chồng mày ở ngoài nghĩa địa ấy. Ra đó mà tìm!
- Tìm làm gì mấy nắm xương. Có ích gì đâu.
- Đồ quỷ cái! Cướp chồng tao hở? Có cút đi không?
- Mày tưởng mình mày đẹp chắc? Hãy xem gương mặt tao có đẹp hơn mặt mày không?
- Chắc ai hơn ai?
- Cút đi đồ quỷ cái! Mày ám hại chồng tao phải không?
- Đồ quỷ cái! Quỷ cái!
Mọi ngôn từ dùng để chửi bới, để cạnh khóe bấy lâu nay được phủ bởi gương mặt thánh thiện của tiên, giờ được các cái miệng xinh xinh, cái môi hồng hồng, đỏ đỏ đem ra xài. Họ chửi chán chửi chê, chửi cho đã cơn thèm khát đàn ông. Rồi như để trút bớt cơn khao khát tình, họ lại ẩu đả.
Và họ đánh nhau, cắn xé nhau. Họ nắm đầu tóc của đối phương ra mà giựt, mà kéo. Họ bấu, họ cào mặt nhau. Nước mắt, nước mũi họ chảy ròng ròng, đầu tóc họ rối bời bời, gương mặt họ trầy xước, nhưng họ vẫn hăng hái đánh nhau. Đàn bà đánh nhau vì ghen thì xem vui phải biết! Nhưng cuộc vui do họ đem lại không được ai hưởng ứng vì tất cả bọn họ đều tham chiến. Họ chiến đấu với nhau cũng vì đàn ông. Họ phải chiến đấu đến cùng. Họ xem đây là cuộc chiến đấu cuối cùng để được sống với đàn ông ở cõi thiên đàng.
Cuộc hỗn chiến của bọn đàn bà không chấm dứt. Như không thể dịu bớt cơn thèm đàn ông, họ lại chia phe đánh nhau. Tất cả các loại vũ khí đều được họ đem ra sử dụng. Từ những cục đá, mũi tên, gươm giáo, đến súng trường, trọng pháo, kể cả vũ khí sinh học, vũ khí hạt nhân được những bàn tay của các nàng đẹp như tiên điều khiển. Họ đánh nhau vì những tên đàn ông đang thoi thóp...
Những cục đá được ném từ những bàn tay xinh đẹp, những bàn tay búp măng, những bàn tay múa dẻo. Những mũi tên được bắn bởi những con mắt đẹp hơn cả mắt Thuý Kiều. Tiếng vút xé gió của những mũi tên. Tiếng gươm giáo khua vang làm sông Hồng, sông Cửu Long phải dậy sóng. Những tiếng hô xung phong, hô giết, hô diệt không còn kẻ đối nghịch của đàn bà vang động cả Trường Sơn. Tiếng la thét vang dậy cả hải đảo, biển Đông, vang dậy cả đất trời.
Rồi vang lên những tiếng nổ... như pháo. Những tiếng nổ... như sấm sét. Tiếng nổ! Sấm sét rung chuyển cả đất trời.
Rớt kinh hoàng. Trước mắt cô là những cơn lóe sáng. Khủng khiếp hơn cả hạch nhân, khủng khiếp hơn cả ngôi sao va chạm trái đất. Ôi! Như cơn giông gió sấm sét năm nào... Cô hét hãi hùng!...
Ôi, cơn mơ mạo danh, cơn mơ ai cũng từng mơ thấy.
Mụ Ba nằm giường bên nghe tiếng thét của Rớt. Tiếng khóc của Rớt.
Mụ thấy lo lo. Sao trời bắt tội mẹ con mụ. Mẹ con mụ có tội tình gì mà trời bắt tội thế hở trời. Mụ muốn hét thật to cho trời đất biết cái khổ của mụ, con mụ. Nhưng mụ cứng đơ miệng. Mụ ơ ơ trong tiếng rên của Rớt. Tiếng rên của con quỷ cái!