Chương 10 (tt)

     ách bà một quãng, một chiếc xe díp đậu ngang đường, giữa những chướng ngại vật. Khu phố Cửa Đông đã bị công an chặn lại. Họ không ngờ người chủ mưu mà họ ruồng bắt lại là thiếu phụ tàu, đầu trùm khăn chỉ hở nửa mặt, một chân bị thọt, rềnh rang tiến về phía chợ Đồng Xuân. Một giọt lệ long lanh trên mắt thiếu phụ. Bà Hoa khựng người.
Một tiếng nổ long trời lở đất làm bà choáng váng. Tiếng mìn nổ trong trụ sở: già Tư vừa bấm nút hy sinh.
5 phút trước, già Tư lặng lẽ nhìn bà Hoa xuống địa đạo. Chờ bà Hoa đi khuất, già Tư bình thản đứng dậy. Rốt cuộc, bà Hoa chịu thua. Già Tư lẩm bẩm một mình :
-Mình ở lại là phải.
Một loạt đạn bắn vào tung tóe. Già Tư nằm rạp xuống đất đoạn bò lại sát cửa.
Bên ngoài có tiếng thét :
-Hàng đi thì khỏi chết.
Già Tư đáp lại bằng nửa băng tiểu liên. Lại một tốp công an viên ngã xuống. Già Tư rú lên cười sằng sặc. Tiếng người chỉ huy quát lớn :
-Nó ở ngay cửa buồng. Bắn mạnh vào.
Già Tư không cười thêm được nữa. Hơi cay làm bác mù mắt, không còn thấy gì hết. Bác phải vận dụng nghị lực mới khỏi phát lên tiếng ho, làm đích cho địch bắn vào.
Bác có thể đóng chặt cửa rồi bấm nút cho mìn nổ song bác chưa muốn. Bác cần đợi cho bà Hoa sang đến đường hẻm bên kia, mặc y phục thiếu phụ tàu, lẻn ra đường Hàng Đồng, rồi thi hành ý định cũng chưa muộn. Bác hình dung trong trí một người đàn bà tàu trăm phần trăm –bà Hoa đúng là đàn bà tàu trăm phần trăm vì bà từng ở bên tàu, nói tiếng Quảng đông rất thạo - mặc áo sường sám màu xanh thẫm, quấn khăn che nửa mặt, dận đôi giày ban đen, thoăn thoắt đi giữa đám người ngơ ngác và run sợ gần chợ Đồng Xuân.
Xế cửa chợ là một trụ sở khác, có một đồng chí túc trực. Bà Hoa sẽ tới đó, thay quần áo khác, rồi lên xe -một chiếc xe hơi đeo bảng số của bộ Quốc phòng- về tổng hành doanh ở Yên phụ. Lát nữa, bà Hoa sẽ ngồi trước điện đài, kêu ông Hoàng ở Sàigòn. Ông già lù khù đeo kính cận thị dày cộm, nổi danh khắp năm châu về điếu xì gà Havan và bộ com lê bạc màu, chật ních, tuột đường chỉ, chắc sẽ giật nảy người khi cầm bản dịch của bức điện trong tay.
Già Tư chết ! Nếu có người bạn già nào được ông Hoàng thương nhiều nhất, người ấy phải là già Tư. Hai người quen nhau từ lâu, từ thuở già Tư là tên tù vượt khám Côn đảo sau khi giết chết hai cặp rằn Pháp độc ác, còn ông Hoàng là một thanh niên giang hồ, ném dao, bắn súng khét tiếng trên các bến tàu quốc tế, giang hồ với mối thù quốc phá gia vong chưa trả được. Bí danh là Tư, lại già trước tuổi -một mái tóc bạc phơ từ năm chưa bốn mươi – nên người ta gọi là già Tư.
Già Tư chết ! Chắc ông Hoàng sẽ nhớ lại những đêm luân lạc phải kiếm đủ tiền cho thằng em vong mạng uống rượu. Mà uống đâu ít ! Không uống thì thôi, đã uống thì phải từ hai chai huýt ky vuông trở lên, uống suốt ngày không say. Nhiều lần già Tư làm bậy, ông Hoàng sẵn sàng tha thứ cho rằng ngựa hay thường đá chủ. Cho tới khi ông Hoàng về nước điều khiển ngành tình báo và gián điệp, già Tư theo về, và trong giờ phút gau go nhất đã vâng lời ra Hà nội, phụ tá bà Hoa, người đàn bà đáng kính trước kia là bạn đường thân thiết của ông Hoàng.
Già Tư phải lăn mình núp sau tường, giòng tư tưởng trong óc cũng đứt quãng. Áp lực của toán người xung phong đang lên tới cao độ nhất.
Vừa nép vào tường tránh đạn, già Tư vừa kiểm điểm lại vị trí phòng thủ và đạn dược. Trong lúc này, địch chưa thể bắn trúng vì tường bê tông chỉ có một cửa ra vào. Tuy nhiên, chắc họ sẽ ném lựu đạn. Khi ấy, già Tư đóng chặt cửa. Có phá được cửa cũng mất 5 phút, và ít nhất là một tiểu đội tử thương. Trong khẩu PPD, già Tư còn gần nửa bì đạn. Với 30 viên, bác có thể quét ngã những tên nóng ruột muốn lập công đầu. Lại còn lựu đạn nữa. Già Tư vừa buộc vào giây lưng hai trái lựu đạn Nga RGD. Loại lựu đạn này có thể làm hàng chục công an viên tan xác.
Già Tư tủm tỉm cười một mình. Bác vẫn có thói quen cười một mình như thế. Hồi hoạt động ở hải ngoại, ông Hoàng thường nói với bác :
-Già Tư ơi, có lẽ trước khi chết chú cũng cười.
Phải, trước khi chết bác vẫn cười. Oác … oác … một trái lựu đạn miểng FI vừa được quăng vào, bàn ghế trong phòng đối diện vỡ nát. May bác không hề gì. Tiếp theo một loạt đạn. Già Tư giật bắn người. Đó là tiếng trung liên G-43 với băng đạn dài dằng dặc 250 viên, hết băng này có thể thay băng khác trong chớp mắt (2). Sự lâm trận của trung liên G làm tan rã hy vọng cầm cự của người anh hùng đơn độc.
Già Tư nín thinh, không bắn trả. Trung liên G khạc đạn một hồi rồi cũng câm bặt. Mọi tiếng ồn khác cũng nín theo. Một sự im lặng khác thường báo hiệu cho thần chết đè xuống ngôi nhà xiêu vẹo, bàn ghế đổ nát, ngói rớt đầy sân.
Lát sau có tiếng người nói :
-Chúng bị đạn rồi. Tiến lên, anh em.
Già Tư nắm chặt trong tay quả lựu đạn RGD. Chờ cho tên thứ nhất gần tới, bác tung ra. Phát nổ làm tường bê tông rung chuyển tưởng như đổ xập xuống. Những tiếng kêu thất thanh vẳng ra. Toán xung phong bị giết không còn một mống. Già Tư thản nhiên quăng trái thứ hai rồi đứng dậy.
Giây phút trọng đại nhất đời đã đến. Bác đặt khẩu súng lên ghế, rồi quỳ xuống lâm râm đọc kinh. Tuy sống ngang tàng, bác là người sùng đạo, ít chủ nhật nào vắng mặt ở nhà thờ. Đọc kinh xong, bác ngồi ngay ngắn, châm thuốc lá hút phì phèo, như kẻ nhàn tản.
Một loạt đạn chát chúa nữa. Tiếng viên hỉ huy :
-Mày chịu đầu hàng không ?
Già Tư nói to :
-Chịu hàng.
-Vứt súng xuống đất rồi đi ra ngoài, hai tay để lên đầu.
Già Tư cười ha hả:
-Hết đạn rồi, đừng sợ.
-Mày không ra, chúng tao sẽ ném lựu đạn vào.
-Ném đi, tôi không sợ.
Một giọng nói ngọt ngào:
-Được, Nếu anh không muốn ra thì vứt súng xuống thật mạnh, chúng tôi sẽ vào. Này, tôi báo trước, chúng tôi đông lắm, anh không lừa nổi đâu. À, còn bà già …
-Trúng đạn rồi.
Một tiếng “ồ “đáp lại. Già Tư biết họ cần bắt sống để khai thác nên chịu tổn thất sinh mạng. Song bác đã quyết ở lại vĩnh viễn trong ngôi nhà quen thuộc này.
Tiếng giày đến trước cửa dừng lại:
-Anh ở đâu, lên tiếng cho biết.
Khói súng tỏa mù, gần nhau không thấy gì hết. Già Tư đáp:
-Tôi đây. Tôi ở trong góc.
-Tiến ra gần cửa.
-Bị thương nặng, không đi được.
Một tia đèn bấm xuyên qua vùng khói. Hai người đứng ở ngưỡng cửa. Già Tư nghiến răng bóp cò rồi chạy đến gần cửa chĩa súng ra ngoài khạc đạn liên tiếp. Viên đạn cuối cùng đã ra khỏi nòng, già Tu hậm hực vứt súng xuống, lùi lại một bước.
Tay bác nắm lấy cái vòng sắt gắn vào tường bê tông. Bác vận toàn lực rút mạnh ra. Bác vặn một cái đinh ốc bằng kền óng ánh: nút nổ. Bác đếm nhẩm trong miệng 1,2,3,4,5,6 … Một tiếng nổ kinh thien động địa làm bác bắn lên trần nhà rồi vật xuống. Căn phòng tan ra làm triệu mảnh. Toàn ngôi nhà bị đổ xụp. Kho vật liệu của báo Nhân dân trong phút chốc biến thành đám cháy lớn.
Trừ tốp nhân viên công an đứng ngoài đường, tất cả những người ở trong trụ sở bí mật của bà Hoa đều bẹp gí dưới đống gạch vụn. Trong căn phòng bê tông, một sự kỳ lạ đã xảy ra: không một món đồ nào còn nguyên vẹn, kể cả khẩu tiểu liên sặc mùi thuốc đạn, già Tư văng vào góc phòng, chân tay gẫy nát mà gương mặt không hề xuy xuyển.
Mặt bác Tư vẫn tươi tỉnh, pha chút ngạo nghễ như khi còn sống. Và đặc biệt là nụ cười. Đầu bác lìa khỏi cổ mà nụ cười tiếp tục nở trên cái miệng cương nghị. Đúng như ông Hoàng đã nói, già Tư vẫn cười đến khi chết, cười khinh miệt cuộc sống, khinh miệt bạo lực và súng đạn.

*

Dáng điệu bình thản, tay xách túi đàn vĩ cầm đựng súng, Văn Bình bước rảo lại chung cư của nhân viên bộ Ngoại giao ở đường Hàng Lọng. Ánh nắng xiên khoai buổi trưa làm chàng chói mắt. Vừa đi, chàng vừa nhớ cái nhìn đầy ý nghĩa của Nguyệt Thanh. Chàng phải thu hết nghị lực nếu không hồi nãy đã kéo nàng vào lòng, quên mất phận sự. Phận sự trên hết, chàng nhủ thầm.
Trước mặt chàng, hiện ra tấm bảng của công ty công chính. Như bà Hoa nói, công trường ăn ra đến giữa đường làm xe cộ chạy chậm lại. Đường Hà nội ít xe hơi song lại nhiều xe đạp. Hơn 12 giờ là giờ tan sở, một thác người cưỡi xe đạp đổ ùn ùn về đường Hàng Lọng ra ngoại ô. Nếu xe hơi của Hôlếp chạy qua, bắt buộc tài xế phải thắng lại, và trong thời gian một giây đồng hồ, Văn Bình có thể thi hành ý định.
Bỗng chàng thấy nong nóng sau gáy. Cảm giác lạ kỳ này chàng thường có mỗi khi bị theo sau. Ai theo sau? Văn Bình bàng hoàng. Nếu có người theo sau, tất chàng đã bị lộ. Và mẹ con Nguyệt Thanh cũng bị lộ. Tất nhân viên của địch đã ập vào xe hơi Nguyệt Thanh và bắt nàng rồi.
Văn Bình nảy ra tư tưởng muốn quay lại để giải cứu cho nàng song chàng vội đổi ý kiến. Phận sự trên hết.
Chàng giả vờ dừng lại mua thuốc lá. Đặt túi đàn xuống đất, kẹp giữa hai chân, chàng khoan thai bóc gói Tam đảo và châm lửa. Trong một thoáng, chàng nhận ra hai người lùi lũi theo sau. Thấy chàng đứng, họ cũng đứng lại.
Cặp mắt Văn Bình phóng ra một tia lửa ghê gớm. Được, chàng sẽ cho bọn theo sau một bài học đắt tiền. Chàng cầm túi đàn, lặng lẽ tiến lại chung cư. Đó là một ngôi nhà lầu mới cất, sơn phết sạch sẽ, trên lầu có ban công nhìn ra đường. Không ngần ngừ, Văn Bình đi thẳng vào. Theo kinh nghiệm, chàng không ngần ngừ khi đột nhập vào căn nhà lạ. Thái độ đàng hoàng sẽ làm người trong nhà tưởng là bạn quen.
Dưới nhà là căn phòng rộng, có hai lối lên gác. Giữa hai cầu thang bằng xi măng là một cái bàn mộc. Đúng với dự tính của bà Hoa, người gác đã ra sau tắm rửa. Văn Bình trèo lên gác.
Chàng không dừng ở lầu nhất mà trèo thẳng lên lầu nhì, rồi tựa lan can nhìn xuống. Một trong hai gã đàn ông theo  chàng ngoài đường thoăn thoắt chạy lên. Trong một phần trăm giây đồng hồ, chàng đã nhận rõ tướng mạo hắn. Trạc 30, râu mép lún phún, tay chân khẳng khiu, cặp mắt chậm chạp. Hắn chưa phải là đối thủ đồng cân đồng lạng của chàng. Đối với ngữ “dài lưng tốn vải “ này, chàng chỉ cần khèo chân nhẹ là ngã lăn ra đất, khỏi phải xử dụng atémi nữa.
Trông bộ điệu hớt hải của hắn, chàng biết hắn là tay mơ, được cấp trên phái đi theo rồi về báo cáo. Hạng nhân viên có quyền bắt bớ phải có những cử chỉ bình tĩnh và nhanh nhẹn hơn.
Vào giờ ngủ trưa nên lầu nhì vắng ngắt, ngoại trừ ở cuối hành lang có mấy đứa trẻ đánh đáo với nhau. Văn Bình bước xuống cầu thang và đụng đầu người lạ ở thềm lầu nhất. Chàng mỉm cười:
-Anh đi đâu vội thế?
Người lạ lúng búng như ngậm hột thị:
-Khôôông.
Văn Bình tiến lại cánh cửa thứ nhì hé mở. Lúc nãy ở dưới đường, chàng đã quan sát địa thế. Từ ban công phòng này, chàng có thể ngắm bắn Hôlếp dễ dàng.
Chàng xô cửa vào, khoan thai như chủ nhà. Cũng may trong phòng không có ai. Tên có râu mép rảo bước qua, chàng nhoài tay ra nắm lấy áo hắn, kéo mạnh vào. Chàng chưa cần dụng võ mà người lạ đã bổ chửng trên sàn nhà.
Văn Bình xốc hắn lên, đánh một atémi vào mặt. Hắn nằm mọp xuống, không cựa quậy nữa. Vừa khi ấy, cửa vào bếp mở tung ra. Văn Bình thấy hai người, có lẽ là cặp vợ chồng. Văn Bình mừng thầm vì không thấy con nít. Sự hiện diện của trẻ em sẽ ngăn cản phần nào công việc của chàng, một công việc tàn nhẫn và độc ác. Vì nếu có con nít, chàng sẽ không thể cho chúng tự do trong khi chàng sửa soạn ám sát Hôlếp. Nhưng nếu bắt chúng im đi, chúng lại la hét ầm ỹ, trừ phi đánh cho một cái chết ngất, điều chàng không bao giờ muốn. Vả lại, bình sinh Văn Bình cố tránh phải vũ phu với đàn bà, phương chi là con nít.
Người chồng cởi trần để lộ bắp thịt cuồn cuộn. Hắn cao hơn chàng một cái đầu, mặt cuông, mũi bẹp dí, có lẽ là võ sĩ quyền Anh. Người vợ há miệng nhìn chàng, không thốt lời nào. Văn Bình nghiêng đầu:
-Xin lỗi.
Giọng người chồng hách dịch (có lẽ hắn là công chức cao cấp ):
-Cái gì thế?
Văn Bình nhã nhặn:
-Thằng này lẻn vào ăn cắp. Tôi đuổi hắn lên đây và vừa quật hắn ngã.
Người chồng khuỳnh cánh tay lực sĩ:
-Anh là ai?
Chàng buột miệng nói một câu hớ hênh:
-Nhân viên công an.
Người chồng dằn giọng:
-Công an, công an. Công an ở đâu? Anh biết tôi là ai không ?
Văn Bình bước lại gần người chồng. Có lẽ tin vào bắp thịt rắn chắc của mình nên hắn đứng nguyên, không thèm giữ thế. Người chồng lại nói :
-Nhân viên công an hả ? Anh đưa chứng minh thư cho tôi coi.
Văn Bình đáp :
-Thưa đây.
Chàng cho tay vào túi áo. Người chồng cúi xuống. Văn Bình rút bàn tay không, và bàn tay vô địch này đã phạt vào cuống họng đối phương. Người chồng tinh mắt định lùi lại đỡ nhưng không kịp nữa. Ít ai tránh được cú đánh bất thần của Văn Bình. Người chồng loạng choạng rồi ngã gục vào tường.
Cô vợ rú lên:
-Trời ơi.
Văn Bình tát trái vào má thiếu phụ. Chàng cố tình đánh thật nhẹ song năm đầu ngón tay của chàng đã in lằn trên cái má trắng nõn. Thiếu phụ ngã ngồi xuống ghế.
Chàng nhìn đồng hồ. Còn 5 phút nữa Hôlếp mới tới. Chàng vực tên có râu mép dậy, tát vào má cho hắn tỉnh. Hắn ngó chàng chăm chăm rồi nhắm mắt lại. Văn Bình giật tóc hắn:
-Nói mau. Ai sai mày?
Hắn lắp bắp:
-Bộ.
-Bộ Ngoại giao phải không?
-Phải.
-Phan Mỹ sai mày hả?
-Phải.
-Mày theo từ ở đâu?
-Từ hẻm Cửa Đông.
Văn Bình choáng váng. Từ Cửa Đông nghĩa là Phan Mỹ đã phăng ra trụ sở bí mật của bà Hoa, nghĩa là lưỡi hái của thần chết đã giáng xuống đầu chàng.
Chàng bấm vào xương vai hắn:
-Mày theo tao làm gì?
Hắn kêu lên:
-Ái, ái, đau quá, ông tha cho tôi. Tôi chỉ được lệnh theo ông, còn những người khác đợi dưới xe.
-Ở đâu?
-Chỗ cô bạn gái của ông đợi xe.
Văn Bình à một tiếng :
-Còn người cùng đi với mày nữa.
-Y chờ dưới nhà.
-Có lên đây không ?
-Trong 5 phút, nếu tôi chưa xuống thì y lên.
Văn Bình đã biết những điều cần thiết. Chàng giáng vào thái dương hắn một atémi. Lần này hắn giãy lên đành đạch và tắt thở.
Chàng mang túi đàn ra ngoài ban công, đặt xuống một cái ghế đẩu. Đường Hàng Lọng vẫn đầy ắp xe đạp, xe xích lô và xe bò. Chàng cho viên đạn thứ nhất lên nòng, và cầm súng để thử nặng nhẹ đoạn chàng kéo ghế lại sát lan can. Lâm sự, chàng chỉ cần cúi xuống nâng khẩu tiểu liên lên, dựa vào lan can rồi bóp cò.
Tiếng kèn xe hơi toe toe toe đặc biệt vang lên. Xe hơi của thiếu tướng Hôlếp. Kèn này kêu mỗi lần ba tiếng, có thể làm phụ nữ yếu bóng vía phải giật mình. Đó là một hớ hênh nữa của con cáo già gián điệp Hôlếp vì kẻ ám sát chỉ cần nghe tiếng kèn là tìm ra.
Văn Bình nhìn về phía hữu. Chiếc ZIL III sơn đen bóng lộn có thể soi gương được đang phóng nhanh bỗng thắng lại và lăn từ từ. Sát lề đường lúc ấy là hai cái xe bò chở đầy gạch do người đẩy ì ạch và ba cái xe đạp đi cùng hàng. Thấy xe ZIL bệ vệ, người lái xe đạp vội lách vào trong, chạm xe bò. Mọi người ngã xuống.
Tài xế xe ZIL lại ấn còi toe toe toe.
Đứng tì lan can nhìn xuống, Văn Bình thấy rõ cổ và đầu của Hôlếp. Y ngồi sát cửa xe, dáng điệu đăm chiêu, dường như không quan tâm đến cảnh kẹt xe. Cạnh y, ngồi sát cửa đối diện là một tên vệ sĩ người to như hộ pháp, hai tay đặt xuống nệm, dường như thủ sẵn khẩu tiểu liên. Phía trước chỉ có một mình tài xế mặc đồng phục trắng, đội kết trắng, đang dán mắt vào khúc đường hẹp bị xe bò án ngữ.
Toe, toe, toe …
Bà Hoa đã nói cho Văn Bình biết đầy đủ về kế hoạch hạ sát Hôlếp, song cố tình quên một điều. Đó là sự hiện diện vào phút chót của một thiếu nữ đi xe đạp vụng về. Thiếu nữ này đậu xe ở đường vòng, khi thấy chiếc ZIL dài ngoằng của thiếu tướng Hôlếp hiện ra đằng xa mới trèo lên xe đạp lại chỗ công nhân lục lộ đặt chướng ngại vật. Sự vụng về cố ý của thiếu nữ đã làm nghẽn giao thông trong một tích tắc đồng hồ. Bà Hoa không cho chàng biết chi tiết này, phần vì sợ sự sắp đặt bị hỏng vào phút quyết định, phần khác vì không muốn chàng ỷ vào thiếu nữ đi xe đạp để bắn hụt.
Toe toe toe …
Thiếu nữ mặc áo cụt trắng đã rướn lên phía trước. Hai chiếc xe bò sát lề, xa phu đứng lại lau bồ hôi, ngước nhìn chiếc ZIL sang trọng ra vẻ kính nể.
Văn Bình chỉ còn nửa giây đồng hồ nữa. Như cái máy, chàng nắm khẩu tiểu liên, đặt lên lan can của ban công và bóp cò.
Đoàng.
Mặc dầu miệng súng được gắn ống hãm thanh, phát nổ cũng vang dội. Chàng chỉ bắn một phát rồi đặt súng xuống, nhìn xuống đường.
Chàng thấy rõ Hôlếp gục đầu vào cửa xe. Tên vệ sĩ ngước lên, dường như phăng ra chàng. Song chàng đã nã thêm phát thứ hai, tên vệ sĩ ngã luôn bên chủ. Tài xế thắng gấp lại, rồi oác … oác … bốn tiếng nổ cùng một lúc. Lựu đạn sa mù trong xe được bắn ra. Trong một phản ứng tự động, tài xế bấm nút phóng lựu đạn sa mù để bảo vệ cho Hôlếp.
Một màn sương trắng che kín chiếc ZIL III. Sương mù lan ra thật nhanh khiến Văn Bình không thấy gì nữa. Chàng rút khăn tay lau báng súng để xóa hết dấu tay, đoạn mang súng vào, đặt vào tay tên công an nằm chết giữa nhà.
Vừa ra đến hành lang, chàng chạm phải tên công an thứ nhì. Sau 5 phút chưa thấy bạn xuống, hắn mò lên. Gặp Văn Bình, hắn luýnh quýnh định rút lui song chàng đã tiến lên phóng một ngọn cước vào mạng mỡ hắn. Hắn ngã lộn xuống cầu thang. Tiếng nhốn nháo ngoài đường vọng vào.
Văn Bình chạy xuống nhà, thản nhiên ra cửa. Dân chúng xô nhau chạy như bị máy bay thả bom. Liếc nhìn phía xa, Văn Bình nhận ra chiếc Citroen của Nguyệt Thanh vẫn đậu nguyên chỗ cũ. Mắt chàng tóe lên một tia lửa căm hờn. Chàng biết địch đang mai phục để chờ chàng đút đầu vào thòng lọng.
Tiếng súng nổ và tiếng tạc đạn sa mù làm 4 công an viên gác xe Citroen thay đổi kế hoạch. Hai tên xách súng chạy lại. Hai tên còn lại tiến ra xe, dí súng bắt Nguyệt Thanh mở cửa, trèo lên băng sau. Một tên nhìn chừng, tên kia lúi húi rút còng định khóa tay nàng. Hắn không dè cô gái ẻo lả kia là một nữ võ sĩ nhu đạo cừ khôi. Cái còng sắt vừa tra vào cổ tay tròn trĩnh và trắng trẻo, Nguyệt Thanh đã vung ra, hắt vào giữa mặt hắn. Hắn ngã ngồi xuống. Nàng sắp đoạt được súng thì tên thứ hai đứng ngoài lên đạn soành soạch kèm theo tiếng quát giết người :
-Ngồi yên, không tan óc.
Bị vướng xe chật, nàng không thi thố tài năng được. Tên cầm súng ra lệnh :
-Để hai tay xuống.
Hắn mở cửa dơ báng súng định giáng cho nàng một cái. Vừa may Văn Bình trờ tới. Lưỡi dao trong tay chàng loáng lên rồi cắm vào gáy đối phương. Nạn nhân khựng người, khẩu súng lục rơi xuống vỉa hè. Nhanh như cắt, Nguyệt Thanh trèo lên băng trước, nối giây công tắc. Hai tên lúc nãy nghe súng nổ vội vã quay lại. Đoàng, đoàng. Chúng ở quá xa nên bắn không trúng. Cả hai co chân chạy về chiếc xe Citroen.
Quang cảnh đường Hàng Lọng hỗn độn không thể tả. Sương mù do tạc đạn phát ra vẫn giăng đầy một khoảng đường. Tài xế xe ZIL III bắt đầu ấn còi cấp cứu. Tiếng kêu thê thảm như còi xe chữa lửa vang thét giữa buổi trưa nắng gắt.
Các cửa hiệu gần nơi xảy ra án mạng đều đóng cửa kín mít. Xe đạp, bộ hành vội vã chạy về nhà ga Hàng Cỏ, khúc đường xe ZIL đậu trở nên vắng tanh. Một hồi còi cấp cứu nữa ré lên. Xe díp công an từ đầu Hàng Lọng phóng tới, thắng lại kêu ken két.
Hai tên công an cầm súng còn cách xe Citroen chừng 10 thước, Nguyệt Thanh đã nối xong công tắc, máy xe nổ ròn. Nàng định vào số cho xe chạy, Văn Bình vội nói :
-Thong thả một chút, để anh hạ thủ hai thằng này đã.
Hai phát súng nổ chát chúa. Chúng ngắm bắn Văn Bình và Nguyệt Thanh qua kính xe phía trước. Một phát trúng vào kính xe, phát kia trật ra ngoài. Nguyệt Thanh cúi xuống tránh, còn Văn Bình vẫn ngồi yên, trong cử chỉ chờ đợi. Khi hai công an viên còn cách chàng 5 thước, lọt vào tầm súng lục, chàng mới nhả đạn. Mỗi viên một nạn nhân. Văn Bình tặng cho mỗi tên một viên kẹo đồng vào giữa mặt.
Trong khi đó, Nguyệt Thanh lùi xe, vòng chữ U về ga Hàng Cỏ. Chiếc Citroen  dưới tay nàng lướt nhanh như tên bắn. Văn Bình nhìn vào tấm kính chiếu hậu. Mặt chàng hơi tái. Một chiếc xe hơi lạ đang bám riết chiếc Citroen. Hà nội không phải là Ba lê hoặc Nữu ước để có thể đuổi bắt kinh khủng bằng xe hơi xả tốc lực trên trăm cây số một giờ, và có thể trốn thoát. Con đường dài nhất trong thành phố Hà nội không quá ba cây số, và trừ những đại lộ ở phía nam hồ Hoàn kiếm, phố xá đều nhỏ bé, không phải là nơi đua tài của xe hơi.
Tuy nhiên, Nguyệt Thanh vẫn phóng nhanh. Nàng lái trên đại lộ Lý thường Kiệt với tốc độ khiếp đảm, ít nhất là trên 120 cây số một giờ. 120 cây số một giờ, giữa những xe bò, xe đạp, trên một con đường lồi lõm. Quả Nguyệt Thanh là một tay đua có tài. Vừa lái, nàng vừa hỏi chàng :
-Họ còn rượt theo nữa không anh ?
Văn Bình đáp :
-Còn.Có lẽ mình phải hạ thủ luôn bọn này.
Nguyệt Thanh nói :
-Không được đâu. Họ đã gọi vô tuyến khắp nơi, thế nào cuối đường Lý thường Kiệt họ cũng chặn lại.
-Anh hiểu rồi. Bây giờ em giảm tốc độ xem sao.
Nàng giảm ga xăng. Lạ lùng xiết bao, chiếc díp theo sau cũng chạy chậm lại. Nguyệt Thanh phóng nhanh, nó cũng rượt theo. Văn Bình nghiến răng tức tối :
-Hừ, chúng nó muốn chơi trò ú tim với mình. Thôi được, em đưa vô lăng cho anh. Em hãy trèo ra băng sau. Anh sẽ lái vòng qua nhiều con đường hẻm, đến đoạn nào không thấy chiếc díp phía sau, em sẽ nhảy xuống và tìm cách thoát thân.
-Còn anh ?
-Anh sẽ liệu kế thoát thân sau. Thành phố Hà nội nhiều hẻm lắm, anh thuộc lòng như cháo. Khi có cơ hội anh sẽ bỏ xe lại. Tối nay, mình sẽ gặp nhau.
-Không được đâu. Theo em, chỉ có một cách: bắn chết bọn đi theo. Cuối đường Lý thường Kiệt, chắc chắn họ sẽ chắn ngang đường. Chi bằng ra tay từ bây giờ. Gấp lắm rồi, anh nên nghe em. Khẩu tiểu liên em giấu dưới đệm xe, anh nhấc đệm lên, bấm nút ở dưới, nắp bật lên trong đó có súng và 5 băng đạn, anh tha hồ dùng.
Trong nháy mắt, khẩu K-50 quen thuộc đã nằm gọn trong tay chàng. Chiếc díp màu xanh còn cách xe Citroen năm chục thước. Với khoảng xa này, tiểu liên K-50 có thể bắn nát một con chim. Văn Bình lên đạn, thò đầu ra ngoài cửa xe, bắn tràng đạn đầu tiên. Chàng lia súng từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, cốt bắn vào hai lốp trước và bắn xuyên qua kính lái.
Chiếc díp loạng choạng rồi đâm vào gốc cây bên đường. Một giây đồng hồ sau, nó biến thành một đám cháy. Nguyệt Thanh định lái vào một con đường hẻm, nhưng một chiếc xe đen không rõ từ đâu tới đã quay ngang đường, từ trong có nhiều loạt đạn bắn ra chát chúa. Nguyệt Thanh thắng gấp rồi quay đầu lại. Một viên đạn vèo qua cửa xe cắm vào cánh tay trắng muốt của nàng.
Nàng nghiến răng chịu đau, vòng lại đường cũ, bàn chân đạp lút ga xăng. Văn Bình xả hết băng đạn thứ nhì vào chiếc xe đen. Máu loang ra đầy áo Nguyệt Thanh. Chàng ngồi sát lại người nàng, đỡ lấy vô lăng, trong khi nàng trèo ra băng sau, xé vải buộc vết thương. Chiếc xe đen đang rồ máy đuổi theo.
Chiếc Citroen đã vào đến ngõ Nam ngư. Văn Bình ra lệnh cho Nguyệt Thanh :
-Em còn đủ sức nhảy xuống được không ? Nhảy đi.
Nàng ngần ngừ :
-Trong hẻm này có căn nhà của Sở. Em chắc chắn thoát được. Còn anh ?
Văn Bình gắt :
-Nhảy xuống đi. Xe chúng nó chưa tới.
Nguyệt Thanh tông cửa xe nhảy phắt xuống vìa hè. Văn Bình chờ nàng chạy khuất vào một ngõ hẻm nhỏ, đưa tay vẫy, mới xả hết ga phóng ra đường lớn. Chàng định lái qua vườn hoa Cửa Nam rồi thoát vào đường hẻm gần chợ Hàng Da song chiếc xe đen đã rượt gần tới. Một kế hoạch táo bạo nổi ra trong trí, Văn Bình nghiến răng phanh xe lại giữa đường, lượm lấy khẩu súng, lên mình xuống vệ cỏ. Vừa cuộn tròn mình lại gần hàng rào dâm bụt xum xuê, chàng vừa nhả đạn liên tiếp.
Không may cho chàng, chàng chỉ bắn được nửa băng thì kẹt đạn. Từ chiếc xe đen nhảy xuống hai người đàn ông bận âu phục xám, cá hai đều cầm tiểu liên. Kỳ lạ thay, thấy chàng kẹt đạn, họ không bắn mà chỉ núp sau thân xe chờ đợi. Văn Bình muốn chồm dậy nhưng toàn thân bị ê ẩm. Có lẽ vì chàng nhảy vội nên bị sái một bên vai. Chàng đành thản nhiên chờ chết. Dọc ngang mãi rồi, bây giờ bị chết chàng không tiếc nuối nữa. Vả lại, chàng đã cứu được nàng. Thế là đủ rồi.
Tiếng súng kết liễu đời Văn Bình vẫn không chịu nổ. Chàng đứng dậy, ném khẩu K-50 vô dụng xuống đất :
-Các anh còn đợi gì nữa ?
Một tiếng đáp nhẹ nhàng :
-Dơ tay lên, tiến lại đây.
Chàng lặng lẽ tuân theo. Một người mở cửa đẩy chàng lên xe. Phút này, chàng mới nhận ra chiếc ZIM, một trong những loại xe đắt tiền nhất, chỉ dành cho nhân vật cao cấp. Chàng ngồi giữa hai tên cầm tiểu liên, thân thể đồ sộ như tủ đựng quần áo.
Họ không thèm ngó chàng. Họ cũng không thèm nói với chàng nửa lời. Câm như thóc, tài xế xả ga phóng vào trung tâm thành phố ngập nắng.
Sau những ngày tung hoành, Văn Bình đã trở thành một tử tội.
Chú thích:
(1) đó là súng máy Sô viết Degtyarov, cỡ 7.62 ly, nặng dộ 4 kilô, tầm bắn từ 50 đến 500 thước.PPD 1940 là một trong những súng máy bắn rất nhạy của Hồng quân Sô viết.
(2) tức Goryunov 1943, cỡ đạn 7.62 ly. Loại trung liên này được coi là rất chính xác và nguy hiểm vì nó dễ xử dụng và nhẹ.