Chương 11 (kết)

    
han Mỹ giật mình như bị điện giật. Trong đời, ít khi hắn được chiêm ngưỡng những người đàn bà đẹp như thế này. Thật vậy, hai người đàn bà chụp trong ảnh có một nhan sắc phi thường, khiến hắn nhìn ngắm nửa giờ rồi không chán.
Đó là một tấm ảnh chụp bằng phim hồng ngoại tuyến (2), chụp qua màn tối, không cần đèn riêng. Trong ảnh, hai người đàn bà –đúng hơn, hai thiếu nữ trạc 23, 24 tuổi – đang sánh vai đi với nhau trên đường.
Con yêu râu xanh họ Phan đã thưởng thức hàng ngàn sắc đẹp khác nhau, thuộc mọi niên kỷ, và thuộc mọi màu da, song lần đầu tiên hắn được thấy hai mỹ nhân hơ hớ.
Cả hai đều có những nét đều đặn và gợi tình như nhau, kẻ nửa cân người tám lạng. Mặt người nào cũng nặn hình trái soan, miệng nhỏ, môi chúm chím như sắp ngửa ra nhận một cái hôn đắm đuối. Cái eo nhỏ một cách lạ lùng, và lạ lùng hơn là những đường tròn trên ngực, một bộ ngực căng cứng như muốn đâm rách mắt đàn ông đa tình.
Phan Mỹ quay lại hỏi viên thư ký:
-Bây giờ họ ở đâu?
Viên thư ký đáp:
-Thưa, họ vào một ngôi nhà lớn, gần chợ Hôm. Nhân viên của ta đang canh gác bí mật ở ngoài.
Phan Mỹ tiến lại máy ghi âm Akai đặt ở góc phòng. Một cuộn băng nhựa vừa được mắc vào. Viên thư ký nói:
-Thưa, đây là những lời báo cáo của mật viên AX.
Sực nhớ ra, Phan Mỹ nhoẻn miệng cười:
-À, thế thì công việc sắp xong rồi. Chúng mình sửa soạn mở tiệc ăn mừng.
Viên thư ký trố mắt:
-Thưa, ta sắp triệt hạ được Kamốp?
Phan Mỹ múa tay:
-Còn quan trọng hơn nữa. Ta sắp phá tan được hệ thống do thám của lão Hoàng ở phía bắc vĩ tuyến 17.
Băng ghi âm bắt đầu chạy dè dè. Những tiếng khàn khàn nổi lên :
-Thưa AX xin báo cáo… Nhân viên công an đi xe díp đều bị hạ sát… Tôi đang theo Z.62 tới tổng hành doanh bí mật. Tới nơi, tôi sẽ gọi vô tuyến về ngay… Alô, AX …
Tiếng nói im bặt.
Viên thư ký nói :
-Thưa, còn bản báo cáo thứ hai nữa. Vừa tới cách đây  90 phút. Trong khi ông đi vắng, tôi đã cho thi hành đúng chỉ thị.
Máy ghi âm lại vẳng ra giọng nói khàn khàn quen thuộc :
-Alô, AX xin kính cẩn báo cáo… Hiện thời, tôi đang ở trong tổng hành doanh của Z.62, đặt trong biệt thự số 75 đường Thái Phiên… Xin trân trọng nhắc lại, biệt thự số 75 đường Thái Phiên… Cửa ra vào bao giờ cũng khóa, chúng tôi vào bằng cửa hông, còn xe hơi đậu ở ngoài, cách một quãng xa, trên đường Chợ Hôm …
Alô, trong nhà hiện có Z.62 tức bà Huyền Hoa, và cô con gái duy nhất tên là Nguyệt Thanh… Alô, họ đang bàn chuyện với nhau trên lầu, rồi không nghe được gì vì cửa lim quá dầy, họ lại nói rất nhỏ… Tuân theo mệnh lệnh, tôi không dám áp tai vào lỗ khóa, sợ họ biết…
Alô, họ đang xuống dưới nhà. Xin phép được ngưng một lát, rồi xin báo cáo tiếp.
Băng nhựa vẫn quay từ từ. Giọng nói im một phút rồi tiếp tục :
-Alô, AX xin báo cáo tiếp… Hai mẹ con bà Huyền Hoa dặn tôi coi nhà rồi mỗi người trèo lên xe hơi riêng, giấu trong ga ra, phóng ra đường. Tôi không biết họ đi đâu. Trong biệt thự, chỉ còn tôi với một tên vệ sĩ thân tín của bà Huyền Hoa. Thừa cơ hắn ngồi hút thuốc lá trong phòng khách, tôi lẻn xuống ga ra báo cáo bằng walkie –talkie về trung ương.
Trân trọng xin trung ương cho chỉ thị mới.
Phan Mỹ hỏi viên thư ký :
-Anh đã ra chỉ thị mới cho hắn chưa ?
Viên thư ký đáp :
-Thưa rồi. Tôi đã dặn hắn giữ thái độ tuyệt đối bình tĩnh, sau này sẽ trọng thưởng. Đồng thời tôi còn ra lệnh cho hắn báo cáo về đầy đủ chi tiết. Biệt thự ở đường Thái Phiên rất rộng, AX chỉ cần lánh vào một xó xỉnh nào đó, nói nho nhỏ vào máy vô tuyến là ta nghe được. Mụ Huyền Hoa không thể phăng ra.
-Nhân viên của ta đã đến đường Thái Phiên chưa ?
-Thưa, họ đã bố trí xong từ lâu. Bản phúc trình mới nhất của toán theo dõi cho biết Nguyệt Thanh lái xe tới trạm chiêu đãi số 4 ở Hàng Mành. Nàng vào trong, và một lát sau trở ra cùng với một người đàn bà khác.
Theo chỗ chúng tôi biết, người đàn bà này là Thái Phượng, phó trưởng đoàn Việt kiều vừa từ Vọng các tới Hà nội tham quan tuần trước, hiện ngụ tại trạm chiêu đãi số 4.
Chúng tôi đã chụp hình hai người và cho gởi phim hỏa tốc về. Xe của chúng tôi chạy sau rất xa, bọn họ không hề hay biết…
Phan Mỹ ra lệnh cho viên thư ký tắt máy ghi âm và cầm lấy tấm hình đặt trên bàn, mắt sáng lên một sự thèm muốn vô tả.
Viên thư ký chỉ tay vào ảnh, giải thích :
-Người thấp và gầy ở phía trái là Thái Phượng, còn người kia là Nguyệt Thanh, con gái bà Huyền Hoa.
-Ta có hồ sơ về họ không ?
-Thưa, tôi đã cho lục rồi. Thư khố của ta không có hồ sơ nào về Thái Phượng. Còn về Nguyệt Thanh …
-Anh đưa cho tôi coi.
-Thưa, chẳng có gì quan trọng cả. Trong hồ sơ, tên nàng không phải là Nguyệt Thanh, mà là tên tàu. Ta chỉ biết lờ mờ nàng hát rất hay, đánh đàn cũng rất hay, thế thôi.
Phan Mỹ đứng yên giờ lâu.
Bỗng cửa phòng mở toang. Một cộng sự viên tất tả chạy vào, giọng run run :
-Thưa, có báo cáo gấp của toán B.
Phan Mỹ chạy sang phòng bên. Ba nhân viên đội mũ nghe, đang ngồi chăm chú trước máy liên lạc vô tuyến. Một người đứng dậy chuyển mũ nghe cho Phan Mỹ.
-Alô, alô, toán B phải không? Hoành Sơn đây, có gì báo cáo đi.
“Hoành Sơn” là bí danh của Phan Mỹ trong việc điều khiển công tác theo dõi ở ngoài.
-Alô, toán B xin báo cáo với Hoành Sơn. Chúng tôi theo bà Huyền Hoa đến đường Hàng Bông Thợ Ruộm. Bà Hoa lái xe vào trụ sở Smerch.
-Trụ sở Smerch? Anh có thể xác định một trăm phần trăm không?
-Thưa, trăm phần trăm. Tôi lái sau xe bà Hoa chừng 15 thước. Vì tôi không mở đèn nên bà Hoa không nhìn thấy. Trong khi bà Hoa lái qua trụ sở Smerch, tôi đậu lại, gần nhà pha Hỏa lò, và dùng ống nhòm theo dõi. Bà Hoa vào trụ sở Smerch một cách tự nhiên, dường như có hẹn trước.
-Anh cứ túc trực ở đầy, tôi sẽ cho người tới phụ lực. Cẩn thận, khi nào có chi tiết mới, anh phải báo cáo ngay cho tôi.
Phan Mỹ xoa tay vào nhau, lẩm bẩm:
-Z.62 lại gặp Kamốp. Hừ, lạ thật, lạ thật! Phen này rồi bọn bay chết hết!
Từ máy vô tuyến, vẳng ra lại báo cáo của toán C:
-Alô, toán C xin báo cáo với  Hoành Sơn. Từ nãy đến giờ Nguyệt Thanh và Thái Phượng ở luôn trong biệt thự đường Thái Phiên không ra nữa.
Phan Mỹ nói:
-Các anh gác ở đâu?
-Thưa, ở hai đầu đường và ở một căn nhà kế cận, nhìn sang biệt thự.
-Biệt thự có đèn sáng không?
-Thưa không.
-Có chó bẹt giê không?
-Thưa không.
-Ngoài hai người đàn bà và AX của ta, trong biệt thự còn ai nữa không?
-Hình như còn một người đàn ông lực lưỡng, luôn luôn đeo kính râm to tướng, vệ sĩ của bà Huyền Hoa.
-Thôi được. Các anh cứ đóng ở vị trí cũ, đợi tôi ra lệnh.
Tiếng nói của toán C vừa tắt thì toán B tiếp theo:
-Alô… toán B xin báo cáo với Hoành Sơn. Chiếc Citroen của bà Hoa vừa rời trụ sở Smerch. Lúc nãy, bà Hoa đi một mình, giờ đây thêm một người khác nữa, một người đàn ông …
-Anh nhìn rõ mặt hắn không?
-Thưa, xe Citroen vừa phóng vút qua. Tôi nhận ra rồi, trời ơi… Người đàn ông này là đại tá Kamốp.
Tuy giọng nói rõ ràng khúc triết, Phan Mỹ vẫn tưởng nghe lầm. Hắn hỏi lại:
-Anh nói sao? Kamốp ngồi cùng xe với Z.62 ư?
-Vâng. Ngồi cùng xe.
-Ai lái?
-Bà Huyền Hoa.
-Có thể là bà Hoa bị Kamốp giải đi không?
-Thưa không. Kamốp dựa cửa xe, ung dung hút thuốc lá.
-Có ai đi sau không?
-Thưa, một cái xe riêng của Kamốp, trên có 4 vệ sĩ mặc thường phục.
-Đi sau có xa không?
-Thưa gần trăm thước.
-Anh đã cho nhân viên lái theo chưa?
-Thưa rồi. Xin ông cho lệnh tiếp.
-Anh cũng đi theo xem Kamốp và bà Huyền Hoa về đâu.
Im lặng trong 5 phút. Rồi tiếng nói quen thuộc lại nổi lên:
-Alô… toán B xin báo cáo với Hoành Sơn. Bà Hoa đang lái xe vào sân biệt thự đường Thái Phiên. Cửa sắt vừa được đóng lại …
Phan Mỹ buông máy nghe, hối hả lại bàn giấy. Hắn chụp cái mũ dạ vành mềm lên đầu, khoác áo măng tô vào người, rồi ra lệnh cho đám thuộc viên:
-Nào, chúng ta lên đường.
Sương đêm lành lạnh phủ kín thành phố Hà nội.
***
Đại tá Kamốp, trưởng ty phản gián Smerch ở Hà nội, bước vào phòng khách cùng với 4 vệ sĩ. Đội vệ sĩ của Kamốp là một rặng núi đồ sộ, tên nào cũng cao xấp xỉ hai thước và nặng trên một trăm kí. Cả 4 người đều mặc áp bành tô, bên trong đeo súng lục Tôkarếp, bút máy gắn đạn hơi ngạt chế tạo tại Hung gia lợi, và một khẩu tiểu liên Sô viết, báng gập dài 30 phân dành riêng cho nhân viên do thám.
Vào nhà, bọn vệ sĩ vẫn lầm lì đút tay trong túi quần. Họ có thể bắn qua quần áo, không cần rút tay ra. Tên bắn kém nhất có thể bắn đứt một cái nút chai trong vòng 10 thước. Tên giỏi vỏ nhất có thể bẻ cong song sắt 16, bàn gỗ lim chỉ đấm xuống là bể nát.
Bà Huyền Hoa chỉ ghế:
-Mời các ông ngồi.
Riêng Kamốp chịu ngồi, còn vệ sĩ chia nhau gác bốn góc phòng. Kamốp giục bà Hoa:
-Bao giờ Phan Mỹ đến?
Bà Hoa cười:
-Nếu tôi không lầm, Phan Mỹ sắp đến rồi. Tuy nhiên, muốn ăn chắc hơn, xin đại tá đợi tôi một phút, nhân viên của tôi sẽ gọi vô tuyến đánh lừa Phan Mỹ tới đây.
-Tôi bận nhiều việc, không thể ở lại lâu.
-Không riêng gì ông bận việc, tôi cũng thế. Bây giờ, tôi xin nhắc lại điều kiện: ông ra lệnh phóng thích 3 người của tôi, rồi tôi sẽ gọi cho Phan Mỹ.
-Tôi sẽ trả tự do cho họ tức khắc. Nếu Phan Mỹ không đến, miễn cưỡng tôi phải bắt bà.
Bà Hoa đáp:
-Vâng, tôi xin thỏa thuận.
Kamốp quay ra nói nhỏ với một tên vệ sĩ. Hắn vội vã đi ra ngoài. Kamốp nói với bà Hoa:
-Trong vòng 5 phút nữa, 3 nhân viên của bà sẽ được chở tới đây.
-Vậy, trong vòng 6 phút nữa, tôi sẽ gọi vô tuyến cho Phan Mỹ.
Kamốp nhìn bà Hoa, vẻ mặt ngạc nhiên:
-Thú thật, tôi không hiểu bà là ai mà đánh lừa được con cáo già Phan Mỹ?
Bà Hoa cười:
-Phan Mỹ là con cáo già đối với đàn ông, song lại là con cừu đối với đàn bà. Đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, bảo gì Phan Mỹ cũng làm. Không giấu gì ông, tôi đã dùng mỹ nhân kế dụ hắn đến đây.
Cánh cửa bên hông được mở ra. Nguyệt Thanh và Quỳnh Ngọc uyển chuyển bước vào. Kamốp sững sờ :
-Trời ơi !
 Bà Hoa bảo con gái :
-Con rót rượu mời đại tá sơi cho ấm bụng.
Kamốp xua tay:
-Cám ơn, tôi không uống.
Nguyệt Thanh nhí nhảnh:
-Đại tá sợ em bỏ xi a nuya vào rượu chứ gì? Em không thèm giết người một cách khiếp nhược như vậy. Dầu sao, trong phút này đại tá là đồng minh của em. Mai kia, trở lại kẻ thù bất cộng đái thiên, nếu cần em sẽ thách đại tá đấu súng hoặc đấu võ.
Kamốp nhún vai:
-Tôi hy vọng được cô chỉ bảo trong tương lai.
Bà Hoa quát con:
-Không được hỗn với khách quý của mẹ.
Nguyệt Thanh kéo Quỳnh Ngọc ngồi xuống ghế, không nói nửa lời. Cửa ra sân mở: 3 người đàn ông mặc đồ xám bước vào. Trông thấy bà Hoa, họ đứng sững, vẻ mặt sửng sốt. Bà Hoa đứng dậy:
-Chào các anh. Tôi vừa điều đình với đại tá Kamốp để trả tự do cho các anh. Giờ đây, Nguyệt Thanh dẫn các anh lên lầu ngồi đợi.
Kamốp nói:
-Con đường Thái Phiên này đã được tôi cho người bao vây chặt chẽ. Các anh chỉ có thể ra khỏi sau khi công việc của tôi hoàn thành. Vậy, tôi yêu cầu các anh ở trên lầu, đừng đi đâu hết. Nhân viên Smerch đã nằm trên các nóc nhà, nếu các anh lởn vởn ra ngoài, bị bắn chết, đừng trách tôi không nói trước.
Ba người đàn ông lầm lì ra ngoài, không thèm quan tâm tới lời nói của Kamốp. Viên đại tá Smerch phải gọi giật lại:
-Các anh có nghe tôi nói không?
Một người đứng lại, quắc mắt nhìn Kamốp:
-Giọng nói của anh oang oang như lệnh vỡ, người điếc cũng nghe, huống hồ chúng tôi đã có vành tai rất thính sau những năm hoạt động bí mật, ngày đêm chờ bọn anh đến bắt. Vâng, tôi đã nghe lời anh nói, song anh hiểu cho rằng chúng tôi không nhận lệnh của anh. Dầu sao, anh là kẻ thù của chúng tôi.
Kamốp tức tràn lên họng:
-Dĩ nhiên, chúng ta vẫn thù địch. Nhưng trong phút này, tôi là đồng minh tạm thời của các anh.
Bà Huyền Hoa khoát tay:
-Thôi các bạn. Đại tá Kamốp nói đúng. Phiền các bạn lên lầu, đừng đi đâu cả.
Kamốp nói với bà Hoa:
-Họ cứng đầu thật.
Bà Hoa cười:
-Nhân viên nào của tôi cũng cứng đầu cả. Cứng đầu là đức tính của kẻ hy sinh thân mình để tranh đấu cho tổ quốc. Ông coi, họ cứng đầu như vậy, song tôi bảo gì họ cũng nghe liền. Sở dĩ tổ chức của chúng tôi được tồn tại và phát triển mạnh mẽ ở đây là vì có những nhân viên cứng đầu với kẻ thù và tuyệt đối tôn trọng kỷ luật nội bộ.
-Hừ, cũng có ngày tôi bắt được bà. Để xem khi ấy bà còn cứng đầu nữa không.
-Ông cứ về nhà cầu nguyện đi. Khi ấy ta mang lại câu chuyện hôm nay ra bàn cãi cũng chưa muộn. Nhưng đại tá ơi, yêu cầu đại tá bình tĩnh lại. Tôi sắp gọi Phan Mỹ đây.
Một người đàn ông ngồi thu hình ở góc phòng đứng lên. Hắn là “chú Ba“, cộng tác viên của Phan Mỹ. Bà Hoa chỉ hắn, giới thiệu với đại tá Kamốp:
-Phan Mỹ đã gài một người bên cạnh tôi. Người này liên lạc thẳng với Phan Mỹ bằng vô tuyến. Nếu tôi không lầm, Phan Mỹ đã cho bố trí sẵn sàng, đợi đại tá và tôi ra thì bắt.
Kamốp bĩu môi:
-Mời bà cứ gọi cho hắn.
“Chú Ba“ rút walkie –talkie trong túi ra, gọi:
-Alô, AX gọi Hoành Sơn … AX gọi Hoành Sơn…
Có tiếng đáp ngay:
-Hoành Sơn đây… AX báo cáo đi.
Chú Ba ngước mắt nhìn bà Huyền Hoa rồi nói một hơi –bài nói hắn đã học thuộc từng dấu chấm phết-:
-Alô, alô, AX xin báo cáo với Hoành Sơn … Đại tá Kamốp của Smerch đang họp bàn bí mật với bà Huyền Hoa ở đây… Xin Hoành Sơn cho chỉ thị …
-Alô,  AX đang ở đâu trong biệt thự?
-Thưa, trong ga ra.
-Nói trong ga ra, địch nghe được không?
-Thưa, họ đều ở trên lầu, tôi có phận sự canh gác bên dưới.
-Kamốp đến một mình, hay với ai?
-Thưa, với một vệ sĩ.
-Tên vệ sĩ này đứng ở đâu?
-Thưa, ở dưới nhà, ngay cầu thang lên lầu.
-Liệu AX hạ thủ được hắn không?
-Tuy hắn to lớn, tôi vẫn có thể hạ thủ được, song tôi sợ bại lộ. Vả lại, hắn có súng tiểu liên.
-Đừng ngại, Hoành Sơn sẽ lo liệu cho. Nguyệt Thanh  và Thái Phượng ở đâu?
-Thưa, Thái Phượng  là ai?
-Là cô gái cùng đi với Nguyệt Thanh về biệt thự ấy.
-Thưa, cá hai cũng ở trên lầu.
-Phòng nào ?
-Thưa, phòng lớn nhất, nhìn ra đường. Cửa sổ đều đóng kín.
-AX có chắc là Kamốp chỉ mang theo một vệ sĩ không ? Nhân viên lưu động vừa cho biết Kamốp mang theo 4 đứa. Những tên này ngồi xe sau, và đều vào nhà cùng với Kamốp một lượt.
Chú Ba liếc mắt nhìn bà Hoa. Kamốp thản nhiên hút thuốc lá. Chú Ba nói tiếp :
-Thưa, trong nhà chỉ có một tên. Tôi không thấy tên nào nữa. Có thể họ gác ở ngoài chăng ?
-Được, cứ bình tĩnh để Hoành Sơn xem lại. Đây này, AX phải nghe cho kỹ : trong vòng từ 10 đến 15 phút nữa, lực lượng của ta sẽ ập vào. Cẩn thận : khi nghe tiếng chim hít cô kêu, nhớ chưa, chim hít cô kêu ba tiếng, thì lẻn ngay lên nhà trên, hạ sát tên vệ sĩ ở cầu thang. AX phải làm cách nào để hắn không kịp kháng cự lại, và không kêu được tiếng nào. Nếu hắn kêu lên, công việc sẽ hỏng bét. AX phải nhớ là xong vụ này sẽ được thưởng công hậu hĩ. Tuy nhiên, nếu thất bại sẽ bị lôi thôi vô cùng. Lôi thôi cho AX và gia đình cũng bị lôi thôi không kém.
Giọng chú Ba run run :
-Thưa Hoành Sơn, tôi xin nhớ.
Chú Ba cất cái walkie –talkie vào trong người. Bà Hoa nói:
-Chú dùng một chút rượu cho khỏe.
Đại tá Kamốp đứng dậy:
-Bà định theo kế hoạch nào?
Bà Huyền Hoa lắc đầu:
-Tôi chẳng có  kế hoạch  nào cả. Mục đích của tôi là đánh lừa Phan Mỹ lên đây cho đại tá tùy nghi xử dụng.
Kamốp vứt điếu thuốc cháy dở xuống đất, đi đi lại lại quanh phòng, ra dáng suy tư. Bốn  tên vệ sĩ khổng lồ vẫn đứng như pho tượng ở góc phòng, tay thọc túi quần, nét mặt lì lợm.
Từ lúc rời trụ sở Smerch đến giờ, Kamốp bắt đầu lo sợ. Vì hắn là tay gián điệp lành nghề nên nỗi lo sợ này được giữ kín trong lòng, không để lộ ra ngoài mặt. Hắn bắt đầu sợ bà Huyền Hoa.
Ngay từ khi nhận lời bà Hoa, Kamốp đã nẩy ra một kế hoạch tàn bạo. Hắn sẽ cho Phan Mỹ một bài học, và sau đó bắt bà Hoa và trọn ổ gián điệp của ông Hoàng. Nhưng thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng của bà Hoa cho hắn thấy thực hiện kế hoạch không phải dễ.
Có thể bà Hoa lập mưu giết luôn hắn lẫn Phan Mỹ. Song nếu muốn giết hắn thì mang Nguyệt Thanh và Thái Phượng đến làm gì. Hắn không biết rằng bà Hoa dùng hai thiếu nữ đẹp để làm mồi câu con cá háu ăn Phan Mỹ. Thấy gái đẹp, Phan Mỹ sẽ quên hết nguy hiểm và mò đến.
Kamốp soát lại trong óc hệ thống an ninh của Smerch: ngoài toán vệ sĩ theo hắn từng bước, còn hai toán khác túc trực ở hai đầu đường, chưa kể một đại đội võ trang súng nặng đợi sẵn ở gần chợ Hôm đợi lệnh ứng phó.
Tất cả những lời nói trong phòng đều được bí mật thu thanh bằng 5 cái máy nhỏ xíu giấu trong túi Kamốp và túi 4 vệ sĩ. Năm cái máy này chuyển âm ra ngoài, được thu vào băng nhựa đặt trong một cái xe vô tuyến điện, đậu cách tòa biệt thự hai trăm thước. Nếu có chuyện gì bất trắc, nhân viên Smerch sẽ ập vào biệt thự sau đó hai phút.
Trong khi đó, Phan Mỹ cũng thừ người suy nghĩ trên xe đang phóng nhanh về đường Thái Phiên. Cũng như Kamốp, Phan Mỹ bắt đầu lo ngại. Song hắn không cho là bị lừa. Hắn đinh ninh là đối phương bị lừa. Hy sinh 4 nhân viên để gài AX vào trụ sở bí mật của bà Huyền Hoa, hắn đã đánh một nước cờ cao, thí chốt để bắt xe.
Duy hắn lo ngại tại sao Kamốp lại liên kết của bà Huyền Hoa. Tại sao? Hắn chịu không trả lời nổi. Có thể Kamốp khám phá ra hung thủ giết tướng Hôlếp là nhân viên của ông Hoàng, và tưởng Phan Mỹ đã tạm thời liên minh với ông Hoàng để diệt Smerch nên lập mưu quật lại. Nghĩa là Kamốp liên kết với bà Hoa, đại diện của ông Hoàng ở Hà nội, để giết hắn. Đúng ra, để bàn cách giết hắn. Song họ không ngờ hắn đã biết hết.
Bỗng hình dáng khêu gợi của hai cô gái mũm mĩm, đầy hương thơm thanh tân, hiện ra trước mắt. Hai cô gái của lão Hoàng đẹp hơn Vương Lệ một trời một vực. Đã lâu, hắn chưa được tận hưởng lạc thú tuyệt trần với mỹ nhân. Người đẹp ở Hà nội mỗi ngày một khan hiếm. Toàn là đàn bà khô khan, da dẻ răn reo, bộ ngực lép kẹp, ăn mặc lam lũ. Toàn là đàn bà quê mùa, quên cả phương pháp trang điểm tối thiểu, và chưa bao giờ được cầm trong tay những đồ lót mình bằng ni lông mỏng như giấy bóng, và lọ nước hoa Ba lê, rắc một giọt lên tóc ba ngày cũng còn thơm một cách quyến rũ.
Thái dương Phan Mỹ nóng ran. Từ xưa đến nay, hắn thích đàn bà đẹp. Câu châm ngôn “ăn để mà sống, không phải sống để mà ăn” đối với hắn phải được sửa lại là “ăn để mà sống, sống để yêu đàn bà “. Thậy vậy, nếu không có đàn bà, Phan Mỹ sẽ không tài nào sống được. Hắn cần đàn bà như người nghiện nặng, sáng trưa, chiều phải kéo dài ba điếu á phiện mới khỏi bải hoải chân tay. Hơn một lần, hắn đã xuất bạc vạn để mua gái đẹp còn nguyên ở Hồng kông.
Xe hơi đã qua chợ Hôm. Phan Mỹ không ra lệnh cho tài xế rẽ vào đường Thái Phiên mà là chạy thẳng. Đến một cái hẻm, hắn xuống xe đi bộ. Cùng đi với hắn là 2 vệ sĩ đệ tam đẳng đai huyền đen. Hắn không cần mang theo nhiều người. Hai vệ sĩ này đủ sức đối phó với 2 đại đội của địch, hoặc bằng tay không, hoặc bằng khí giới. Phần lớn lực lượng của Phan Mỹ đều đi sau, và phân làm nhiều đơn vị, sẵn sàng ứng chiến, nếu được gọi tới.
Phan Mỹ không ập vào cửa trước của biệt thự đường Thái Phiên, bên trong có bà Huyền Hoa, đại tá Kamốp, Nguyệt Thanh và Quỳnh Ngọc. Hắn đi vòng lối sau, qua nhà của vợ chồng Vương Lệ.
Vào giờ này, một chiếc xe hơi sơn đen, rèm che kín mít phía sau –công xa của Phan Mỹ - chạy vào đường Thái Phiên rồi dừng lại cách biệt thự 100 thước. Trên xe có một người hao hao như Phan Mỹ. Người này ngồi ở băng sau với ba vệ sĩ. Đó là kế mọn của Phan Mỹ: trong khi Phan Mỹ giả ngồi trong xe trên đường Thái Phiên, Phan Mỹ thật trèo tường vượt mái, lẳng lặng đột nhập vào biệt thự bí mật.
Hắn vừa nhảy êm ru như lá rụng vào vườn của căn nhà Bôrin và Vương Lệ. Bôrin bị giam dưới hầm bộ Ngoại giao, chỉ còn Vương Lệ ở nhà một mình. Do một sự tình cờ hi hữu, nhà của Vương Lệ chỉ cách tòa biệt thự bí mật một ngôi nhà nhỏ.
Vương Lệ đã ngủ say.
Phan Mỹ ung dung mở cửa nhà dưới bằng chìa khóa riêng. Hắn ra lệnh cho vệ sĩ chờ hắn bên dưới rồi tất tả lên lầu.
Cửa phòng của Vương Lệ không khóa. Bên trong tỏa ra một ánh điện màu xanh lờ mờ. Vương Lệ nằm trên giường, một chiếc chăn mỏng che bụng, toàn thân trần truồng. Nàng đã tập thói quen ngủ trần truồng của đàn bà Tây phương. Phan Mỹ ngây người, miệng khô lại.
Hắn cúi xuống hôn nàng. Nàng giật mình tỉnh dậy. Thấy hắn, nàng kêu nho nhỏ:
-Anh. Anh lên đây bằng cách nào?
Phan Mỹ hôn vào ngực nàng:
-Bằng chìa khóa của em. Em đưa cho anh hồi tối, em quên rồi sao?
Nàng ôm lấy hắn:
-Em lạnh lắm. Anh ở lại với em.
Hắn gỡ tay nàng  ra:
-Anh đang bận đi giết Kamốp.
Nàng giật mình:
-Giết Kamốp? Phiên tòa của Đảng đã xử hắn thua anh rồi, anh còn muốn gì nữa?
-Bị xử thua, hắn sẽ phải về nước. Hắn không là công dân Việt nên anh không thể đưa ra tòa án thường xử tử hình.
-Vậy anh giết hắn sao được?
-Anh sẽ bắt hắn quả tang tư thông với địch.
-Trời ơi!
-Em thức dậy đợi anh. Trong vòng 15 phút nữa, anh sẽ quay lại. Em tắt hết đèn đi, ngồi chờ anh trong ga ra, và chuẩn bị lái xe cho anh. Năm phút  nữa, em xuống  xe, rồ máy cho nóng sẵn. Hễ anh tới là em phóng liền về bộ Ngoại giao vì anh sợ địch đuổi theo ráo riết.
Vương Lệ hôn vào môi Phan Mỹ, dáng điệu say sưa:
-Vâng, em xin tuân lệnh anh.
Nàng vứt cái chăn đơn, uyển chuyển xuống giường. Trông người đẹp kiều diễm uốn éo trước mắt, hoàn toàn khỏa thân, Phan Mỹ run lên. Nếu không bận công tác quan trọng, hắn đã vật nàng xuống giường, và ở lại với nàng đến sáng mới về.
Hạ thủ Kamốp là công tác quan trọng, không những cho riêng hắn, mà còn cho cả tòa đại sứ Trung quốc nữa. Phải hạ thủ Kamốp mới làm lu mờ được áp lực của Liên sô.
Phan Mỹ hối hả xuống vườn. Hai vệ sĩ cầm tiểu liên K-50 kèm bên. Phan Mỹ trèo lên nóc ga ra, nhìn sang biệt thự của bà Huyền Hoa. Ánh đèn leo lét chiếu ra ngoài cho hắn thấy những thân cây lớn và những cánh cửa đóng kín.
Hắn nhảy xuống. Còn một bức tường thấp nữa là đến tòa biệt thự bí mật. Phan Mỹ rút trong túi ra một cái xíp lê đặc biệt. Hắn cho lên miệng thổi. Tiếng kêu não nuột của chim hít cô nổi lên. Hắn lại thổi lần nữa.
Hắn lờ mờ nhìn thấy AX từ dưới nhà chạy lên, chân dận xăng đan không gây tiếng động. Phan Mỹ tuột xuống vườn, rồi nép mình vào bụi rậm.
Tứ phía im lặng như tờ.
Phan Mỹ chạy vào cửa sau, dẫn vào cầu thang. Hắn bắt gặp AX đang chùi lưỡi dao dính máu vào riềm cửa. Miệng hắn nở một nụ cười thỏa mãn. Kamốp chết đến nơi rồi. Không một quyền lực nào cứu sống được nữa.
Hành lang tối om.
Đến căn phòng giữa, nhìn ra sân trước, hắn đứng lại, ra hiệu cho hai vệ sĩ. Một tên ghé vai vào cánh cửa xô một cái thật mạnh. Tấm cửa lim bật vào trong. Hai khảu tiểu liên hiện ra cùng một lúc.
Một tiếng nói quen thuộc cất lên:
-Buông súng xuống, không mất mạng.
Hai khẩu tiểu liên nổ ròn. Vệ sĩ của Phan Mỹ bắn trước hòng đoạt ưu thế, song đạn không trúng người vì căn phòng trống không. Tiếng nói vừa cất lên là do máy khuếc âm phát ra.
Biết bị lừa, Phan Mỹ hối hả quay lại song không kịp nữa. Hai tên vệ sĩ gục ngã dưới một băng đạn trung liên từ cuối hành lang bắn tréo lại. Phan Mỹ đứng chôn chân như tượng đá.
Lại giọng nói quen thuộc, giọng nói của đại tá Kamốp:
-Phan Mỹ, lẽ ra tôi đã tặng anh một băng đạn như hai vệ sĩ của anh rồi, nhưng dầu sao chúng ta cũng là địch thủ thượng lưu. Tôi cho phép anh chọn cái chết trong vinh dự. Chết bằng cách đấu võ hoặc đấu súng với tôi. Anh được một phút đồng hồ để quyết định.
Phan Mỹ nhìn tứ phía. Không thấy Kamốp đâu cả. Chắc hắn đang núp trong phòng bên. Phan Mỹ tự biết là số mình đã tận. Hắn đinh ninh hạ được kẻ thù không đội trời chung Kamốp, và ngang nhiên làm chủ hai mỹ nhân ngờ đâu lại đem thân vào miệng kẻ thù. Võ thuật và tác xạ không phải là sở trường của Phan Mỹ. Hắn không lạ gì về Kamốp: một đai huyền đen khét tiếng về nhu đạo, một tay súng cừ khôi, hễ rút súng ra là đối phương mất mạng. Song Phan Mỹ không còn lối thoát nào nữa. Nhận lời thách thức của Kamốp là chết, nhưng thà nhận lời để kéo dài thời giờ, chờ cơ hội lật ngược thế cờ.
Vì vậy hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh:
-Được, tôi sẵn sàng đấu súng với anh.
Cửa phòng đối diện Phan Mỹ mở toang, đại tá Kamốp đi ra. Gặp hắn, Kamốp mỉm cười sâu độc:
-Trong đời, biết ai hơn ai phải không đồng chí? Bây giờ, mời đồng chí vào đây.
Như kẻ mất hồn, Phan Mỹ theo Kamốp vào phòng. Đồ đạc trong phòng đã được dọn sạch, chỉ còn trơ lại mấy cái ghế kê sát vào góc. Nhìn thấy 2 vệ sĩ khổng lồ của Kamốp dựa lưng vào tường, Phan Mỹ nói:
-Tôi chỉ đấu súng với anh nếu tinh thần thượng võ được tuyệt đối tôn trọng. Anh giết được tôi thì chẳng nói làm gì, nhược bằng tôi bắn hạ anh, các vệ sĩ của anh sẽ báo thù.
Kamốp cười nửa miệng:
-Anh muốn người của tôi tránh ra xa chớ gì? Tôi sẵn lòng. Nếu tôi không lầm, nhân viên của anh đã gác đầy đường Thái Phiên, và một số đang đứng ngoài biệt thự đợi anh ra lệnh để xông vào. Tôi sẽ cho vệ sĩ của tôi xuống nhà ngay bây giờ. Họ chỉ nổ súng nếu đàn em của anh nhảy vào biệt thự. Còn ở trên này chì có mình tôi với anh. Anh Phan Mỹ ơi, tôi cần nói trước là anh sẽ chết. Anh sẽ chết như con muỗi bẹp dí dưới gót giày tôi vậy. Giết anh xong, tôi sẽ lên phi cơ về Liên sô. Vụ sắp xếp đê hèn của anh trước Tòa để hãm hại tôi không đi đến đâu vì tôi đã nắm được bằng chứng cụ thể anh bắt tay với lực lượng của lão Hoàng.
-Còn anh, anh cũng bắt tay với mụ Huyền Hoa, tay sai của lão Hoàng, để thủ tiêu tôi và tòa đại sứ Trung quốc.
Kamốp hừ một tiếng:
-Anh nói đúng. Nhưng anh sẽ không còn sống trên cõi đất này nữa để khiếu nại. Trong 3 phút, anh sẽ xuống âm phủ.
Ngoảnh lại phía vệ sĩ, hắn ra lệnh:
-Xuống dưới nhà. Mười phút nữa lên đây, nhặt xác Phan Mỹ.
Hai tên vệ sĩ lùi lũi đi ra ngoài.
Trong khi ấy, một biến chuyển quan trọng xảy ra trong phòng khách rộng mênh mông dưới nhà. Kamốp chỉ bằng lòng lên lầu chờ Phan Mỹ với điều kiện bà Hoa và toàn thể nhân viên tập hợp trong xa lông dưới sự canh chừng cửa của 2 vệ sĩ Kamốp. Còn 2 vệ sĩ theo hắn lên gác.
Vào những lúc thần Chết gần kề, người ta mới thấy quyền lực của sắc đẹp. Bà Hoa dùng mỹ nhân kế kéo Phan Mỹ tới biệt thự gặp Kamốp, một lần nữa bà Hoa lại dùng mỹ nhân kế lung lạc 2 tên vệ sĩ khổng lồ của Smerch.
Thoạt tiên, chúng ngồi trên ghế ở cửa ra vào, nét mặt lầm lì, khẩu súng đặt trên đùi, sẵn sàng nhả đạn. Song chỉ một phút sau, trước nụ cười tươi như hoa nở của Nguyệt Thanh và Quỳnh Ngọc, chúng  đã bớt khó chịu. Cặp mắt xanh biếc của hai gã đàn ông đột nhiên đỏ ngầu.
Nguyệt Thanh thản nhiên rót vốt ka uống. Hơi men làm má nàng hây hây như trái đào mới chín. Bỗng nàng đứng dậy, nghiêng người nhìn ra vườn. Ánh đèn chênh chếch làm tăng những đường cong uyển chuyển trên ngực và vai nàng. Tên vệ sĩ cao gần 2 thước, ngó theo nàng, miệng mím lại. Rồi hắn buột miệng một tiếng Nga tục tĩu. Bạn hắn quắc mắt:
-Đừng làm bậy.
Nhưng hắn không nghe lời khuyên của bạn. Hắn khệnh khạng đứng dậy, tiến về phía Nguyệt Thanh. Nàng giả vờ thét lên, rồi đi lùi ra cửa. Phía sau cửa là một hành lang dài tối om. Nguyệt Thanh cứ lùi. Ra đến hành lang, nàng vùng bỏ chạy. Hắn quát lớn:
-Đứng lại, không bắn.
Nàng chạy vòng vào phòng ăn. Tên vệ sĩ chạy theo. Hắn không ngờ rằng Nguyệt Thanh đã thủ sẵm một con dao nhọn hoắt trong tay. Tên vệ sĩ vừa ló đầu vào, nàng đã phóng lưỡi dao ra. Trúng cuống họng, hắn loạng choạng một giây rồi ngã gục.
Thấy bạn chưa vào, tên thứ hai sốt ruột tiến ra cửa, song không quên chĩa khẩu tiểu liên vào mọi người trong phòng. Hắn nghe tiếng kêu của Nguyệt Thanh. Trong một giây đồng hồ thiếu bình tĩnh, hắn chạy tới. Quỳnh Ngọc mở ngăn kéo lấy một lưỡi dao khác. Không thấy bạn, tên vệ sĩ vội chạy vào phòng.
Soẹt một tiếng. Lưỡi dao cắm giữa tim, cây thịt trăm cân húc vào tường rồi trở thành cái xác không hồn.
Toàn thể mọi người đều vụt dậy như máy. Phan Mỹ đã lên lầu từ nãy. Bà Huyền Hoa mở tủ buýp phê lôi ra hai sợi giây điện, nối đầu vào nhau. Trong vòng 5 phút, biệt thự sẽ nổ tung dưới sức mạnh của một khối lát tích chôn ngầm ở cầu thang.
Quỳnh Ngọc rút cầu chì. Toàn căn nhà chìm trong bóng tối. Bà Hoa dẫn đường, mọi người chạy vút ra sân, trèo tường vượt sang biệt thự của Vương Lệ. Hai tên vệ sĩ của Kamốp vừa ra đến cầu thang thì đèn tắt. Biết là có biến, chúng vội vàng quay lại. Đèn tắt giữa lúc Kamốp và Phan Mỹ rút súng. Chưa ai kịp bắn thì một tiếng nổ kinh thiên động địa xảy ra. Trong chớp mắt, ngôi nhà đồ sộ đổ xụp, gạch ngói bay tan tác.
Ngoài đường, súng máy lác đác nổ. Nhân viên của Kamốp và Phan Mỹ bắt đầu xung đột. Trước khi bị một thanh sắt bay vèo trúng đầu vỡ nát thái dương, Kamốp còn nhả được một viên đạn vào giữa tim Phan Mỹ. Tay ôm vết thương chí tử, khẩu súng văng xuống sàn nhà, Phan Mỹ gục vào tường. Bức tường đổ sụp, hai thủ lãnh tình báo lọt xuống vườn, dưới hàng tấn gạch đá, toàn thân nát ngướu, chết không kịp kêu lên một tiếng.
***
Trên chiếc xe nhỏ xíu, cả thảy có 8 người, 3 người đàn ông vừa được Kamốp trả tự do, chú Ba, người đóng vai trò quan trọng trong âm mưu đánh lừa Phan Mỹ mang thân vào hang cọp, Nguyệt Thanh, Quỳnh Ngọc, Vương Lệ và bà Huyền Hoa.
Vụ nổ kinh hồn và cuộc chạm súng trước biệt thự đã tạo cơ hội thuận tiện cho 8 người thoát khỏi vòng vây. Chạy được một quãng, xe dừng lại. Một chiếc xe hơi đeo số bộ Ngoại giao đậu sẵn bên đường. Nguyệt Thanh, Quỳnh Ngọc ngồi chung xe với Vương Lệ, còn 5 người sang xe hơi mới.
5 phút sau, Vương Lệ lái vào bộ Ngoại giao. Lính gác cản lại, Vương Lệ thò đầu ra cửa xe, đưa chứng minh thư. Nhận ra Vương Lệ, lính gác không hỏi gì nữa. Xe đậu lại, Vương Lệ tiến vào cầu thang sau. Một tên lính mặc đồ trận giơ súng đuổi nàng. Bụp một tiếng, viên đạn qua đầu súng hãm thanh bằng cao su trúng giữa trán. Tên lính vứt khẩu tiểu liên, chúi vào thang gác.
Vương Lệ mở cửa xuống hầm.
Nàng không ngờ có người gác, núp sau cánh cửa. Một viên đạn vèo qua mặt nàng. Suýt nữa nàng mất mạng. Quỳnh Ngọc chĩa súng vào góc. Tên lính rú lên một tiếng đau đớn.
Trong khi đó, Nguyệt Thanh đặt một cái hộp to bằng nửa cái va li lên sàn nhà. Nàng đeo mũ nghe vào tai. Tiếng bịp bịp vẳng ra rõ ràng. Nàng đi ra cửa, tiếng bịp bịp giảm bớt. Ghé xuống miệng hầm, tiếng bịp bịp gia tăng cường độ.
Nàng bỏ mũ nghe, ngẩng đầu lên:
-Đúng rồi. Anh ấy bị giam dưới hầm.
Nguyệt Thanh cầm tiểu liên, mai phục bên cửa, Quỳnh Ngọc theo Vương Lệ xuống hầm. Đèn dưới hầm được bật sáng trưng. Tuy nhiên, không có người gác nào. Quỳnh Ngọc gọi lớn:
-Văn Bình.
Đang ngồi bó gối trong sà lim, Văn Bình vùng dậy. Thấy chàng sau chấn song sắt, Vương Lệ rú lên:
-Trời ơi, anh.
Nàng chạy bổ lại nắm lấy tay chàng, đưa lên môi hôn. Quỳnh Ngọc lặng người như bị sét đánh. Văn Bình nhìn thấy sự thay đổi trên mặt nàng.
Quỳnh Ngọc đưa súng cho chàng. Chàng xả một loạt đạn vào cửa. Cánh cửa nặng nề mở ra. Cả bọn chạy ra cầu thang.
Bỗng có tiếng gọi khẩn thiết:
-Vương Lệ, Vương Lệ.
Đó là tiếng gọi của Bôrin. Vương Lệ đứng khựng lại. Nàng lặng lẽ chĩa súng vào ổ khóa.
Khi nhận lời đi cứu Văn Bình, nàng quên bẵng Bôrin, chồng nàng. Nhưng Bôrin không quên nàng. Hắn đợi nàng từ lâu. Trong giấc mơ, hắn thấy nàng xuống hầm, khoác vai một người đàn ông lạ. Máu ghen sôi lên, hắn ôm chặt lấy nàng. Vương Lệ rú lên. Cái muỗng bằng nhôm được mài nhọn như lưỡi dao đã xiên qua họng nàng. Nàng buông chồng ra, gục chết trên nền xi măng ướt át.
Như người điên, Bôrin túm lấy áo Văn Bình. Trong lúc bất thần, chàng tránh không kịp, mũi nhọn đâm ngập vào vai chàng. Chàng lảo đảo, dựa vào tường. Bôrin rượt theo, chàng phóng ngọn cước vào mặt hắn. Bị bắn vào cửa sắt, hắn toan bò dậy thì Quỳnh Ngọc đã nổ súng. Viên đạn 9 ly làm miệng hắn vỡ nát.
Lúc hai người lên đến miệng hầm thì nhiều tiếng súng nổ vang. Chiếc xe tiếp ứng của bà Huyền Hoa đậu ngoài đường bị phát lộ. Văn Bình chạy vội lên xe, Nguyệt Thanh lái phăng phăng ra cửa. Một viên đạn cắm vào kính trước, nàng cúi rạp xuống vô lăng, phóng vào đêm tối mù mịt.
Từ xe bà Hoa, nhiều tia lửa đỏ ối vụt ra. Trong chớp mắt, vọng gác trước bộ Ngoại giao im bặt tiếng súng.
Văn Bình hỏi Nguyệt Thanh:
-Chúng mình đi đâu?
Nàng đáp:
-Ra phi trường, về Vọng các.
Trời gần sáng, đường sá vắng tanh. Đến đường Hàng Vôi, Nguyệt Thanh thắng lại. Nàng quay về phía Văn Bình:
-Chúng mình ở đây đợi Vũ Kính.
Hai tiếng “chúng mình” nàng nói bằng giọng vô cùng âu yếm. Quỳnh Ngọc nhìn hai người trong sự sửng sốt vô biên. Nàng đinh ninh Văn Bình chỉ biết mình nàng. Nàng không ngờ còn hai người đàn bà khác nữa.
Một lùm đèn pha từ đầu đường chiếu tới. Nguyệt Thanh nói:
-Anh cứ ngồi yên trong xe. Mẹ em đã thu xếp xong xuôi rồi.
Ngang xe bà Hoa, lùm đèn pha dừng lại rồi tắt ngúm. Văn Bình thấy một toán người lố nhố trèo lên chiếc cam nhông. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Văn Bình không kịp theo dõi chi tiết. Bà Hoa đã đến bên chàng không biết khi nào. Dưới ánh sáng mờ mờ, bà trông như một nữ lão tướng đang chỉ huy trận địa. Bà nói với Văn Bình:
-Chúc anh thượng lộ bình an.
Chàng ngạc nhiên:
-Thưa bà, xong rồi à?
-Xong rồi. Không ai ngăn cản ở phi trường nữa đâu. Kamốp và Phan Mỹ đã chết. Tôi đã thay 5 người trong phái đoàn bằng 5 người của ta. Con Nguyệt Thanh cùng đi với anh. Tôi nhờ anh trông nom nó, trông nom như người anh ruột đối với em gái khờ dại. Nếu có chuyện gì, anh chết với tôi.
Nguyệt Thanh phản đối :
-Mẹ làm như con là con nít lên ba ra đường sợ mẹ mìn bắt ấy.
Bà Hoa nghiêm sắc mặt :
-Sự đời nhiều lắt léo, con chưa hiểu được đâu, vì thế mẹ mới căn dặn anh Văn Bình. Thôi, đến giờ rồi, thiếu tá Vũ Kính sẽ đưa phái đoàn lên phi cơ.
Văn Bình nói :
-Vũ Kính có phải rút vào bí mật không ?
-Lát nữa, sau khi phi cơ cất cánh, Vũ Kính sẽ đi Sầm sơn, xuống tàu ngầm của ông Hoàng. Ông Hoàng cho biết là công việc đã hoàn tất mỹ mãn : hai tòa đại sứ Trung cộng và Nga sô còn đánh nhau hàng năm nữa chưa hết.
Bỗng Quỳnh Ngọc xen vào :
-Thưa bà, tôi xin được ở lại.
Bà Hoa mỉm cười :
-Tôi đã biết tại sao cô đòi ở lại. Song giá cô cùng về với Văn Bình thì hơn. Sở dĩ tôi cho con Thanh tới mời cô dự cứu Văn Bình là để cô thu thập thêm kinh nghiệm nghề nghiệp. Tôi không muốn nói rõ hơn sợ cô buồn vì tôi biết con gái tôi cũng ở vào hoàn cảnh như cô.
Quỳnh Ngọc nín thinh. Bà Hoa lái xe trở về trung tâm Hà nội. Trên mắt Nguyệt Thanh long lanh một giọt lệ, song miệng nàng mỉm cười. Nàng khóc vì xa mẹ nhưng lại cười vì được ở gần chàng thanh niên khôi ngô và tài tuấn. Quỳnh Ngọc bặm môi để khỏi bật ra tiếng khóc. Thiếu tá Vũ Kính ra lệnh cho tài xế lên cầu Long biên.
Văn Bình ngồi yên trong góc. Ba giờ nữa, chàng sẽ có mặt ở Vọng các. Vết thương ở vai làm chàng đau buốt, nhưng trái tim chàng còn đau buốt hơn. Đương đầu với những con cáo già như Kamốp và Phan Mỹ, chàng không hề run sợ. Nhưng thái độ của những thiếu nữ hơ hớ xuân tình lại làm chàng run sợ lạ thường.
Gió lạnh quạt vào mặt chàng. Chàng ngâm nho nhỏ :
-Yêu là chết trong lòng một ít.
NGƯỜI THỨ TÁM (1967)
tặng các bạn đã quen Z.28 từ năm 1958.
 
Chú thích:
(1) huyết thanh sự thật là sérum de vérité, hoặc messaline được dùng để chích cho người bị thẩm vấn. Huyết thanh này sẽ làm tù nhân nửa mê nửa tỉnh và khai những điều muốn giấu.
(2) phim hồng ngoại tuyến được bán trên thị trường. Phi cơ trinh sát dùng phim hồng ngoại tuyến để chụp căn cứ địch ban đêm.

Xem Tiếp: ----