Chương 25
NHỮNG ĐÁM MÂY TỰ MỞ RA

    
uảng trường Trung Tâm là điểm xuất phát của rất nhiều con đường lăn. Những con đường này mang những người có trí nhớ từ nơi ở tới chỗ làm việc. Trong thành phố ngăn nắp và đẹp đẽ này có từ mười lăm đến hai mươi loại nhà khác nhau, lớn và nhỏ, quét vôi màu khác nhau. Chúng được dựng lên giữa các hàng cây và bụi cây nhân tạo. Cách mười hoặc hai mươi nhà lại có một câu lạc bộ, một cửa hàng ăn và một cửa hàng bách hóa tổng hợp. Rồi quảng trường với cây cối nhân tạo và rồi tới dãy nhà ở khác. Thành phố rộng lớn một cách đáng ngạc nhiên. Trừ quảng trường Trung tâm, không nơi nào có cảnh đẹp. ORO tiễn đưa Peter tới tận quảng trường Trung Tâm. Hai người yên lặng đi bên nhau, lòng đầy lo âu.
Giờ phút quyết định không thể trì hoãn được nữa. Cho tới lúc này, họ cũng khôgn thể biết được cái Thế lực có quyền sinh quyền sát này sẽ ủng hộ hay chống đối họ. Nhưng cũng chẳng còn khả năng nào khác.
Peter bước lên đường lăn số 4, thầm nghĩ không biết có gặp lại ORO nữa không:
- Xin cảm ơn anh. Anh ORO.
- Chúc Peter và tất cả chúng ta nhiều may mắn!
Peter buồn rầu nhìn lại nhưng quyết định ra đi. Anh nói:
- Không! Không còn giải pháp nào khác. Nhưng ta không sợ họ đâu.
Đường lăn dẫn Peter đi một đoạn trên những con đường giống hệt như anh đã thấy từ trước đến nay ở Thành phố trí nhớ. Đột nhiên, anh tới trước, một ngăn kín. Một cánh cửa tự động mở ra. Bây giờ anh đi theo một hành lang kín với ánh sáng màu lục nhạt mờ ảo. Tốc đọ băng tải ngày càng tăng. Con đường lên dốc liên tục. Đột nhiên băng tải dừng lại. Peter chút xíu nữa bị ngã chúi. Anh lại đứng trước cánh cửa thứ hai. Cửa tự động mở Peter bước vào vài bước thì cửa sập lại sau lưng. Anh cảm thấy như đi trong sương mù dày đặc, hay trong một luồng hơi đang tuôn.
Anh tập trung cố gắp nhận thức xung quanh. Tứ phía đều là những đám sương mù dày đặc màu xám bồng bềnh trôi. Anh dang đứng cô lập ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không nhìn thấy gì và cũng chẳng nghe thấy gì. Bông nhiên trước mắt anh hiện ra một vật bóng nhoáng màu bạc giống như một chiếc thang. Anh bước lên bậc thứ nhất. Quả là một chiếc thang. Tuy trong lòng bối rối và đầy nghi hoặc, anh leo tiếp vài nấc nữa. Lúc này sương mù đã loãng hơn nhưng anh vẫn chưa trông rõ mọi vật. Tuy vậy anh phát hiện ra đường nét của một chiếc máy bay, cửa nó tự mở ra và đóng lại sau khi anh bước lên.
Peter thấy mình trong phòng hành khách rất đầy đủ tiện nghi của một chiếc máy bay tương đối nhỏ. Ngoài anh, trên máy bay không có ai, kể cả phi công.
Sau khi anh chọn một ghế ngồi phía sau cánh, chiếc máy bay lập tức khởi động và gần như bay lên theo chiều thẳng đứng. Nó bay khá lâu trong sương mù. Những đám mây loãng dần rồi cuối cùng chiếc máy bay bay vào vùng ánh sáng.
Lúc này anh trông rõ phía dưới máy bay là những đám mây bồng bềnh vô tận. Nhưng khác là chúng không trắng như chúng ta quen thấy các biển mấy ở Trái Đất, ngược lại chúng rất bẩn, màu vàng và nâu. Phía trên máy bay là bầu trời xanh trong vắt và sáng chói. Lúc này Peter không quen với ánh nắng nên anh buộc phải nheo mắt. Anh cho rằng chung quanh mình lúc này cũng chỉ là ảo ảnh. Một cảnh dựng lên để dành cho anh. Vì màu xanh quá đẹp. Anh cảm thấy chung quanh mình toàn là khí Oxy loảng và ánh nắng Mặt Trời có vẻ mạnh hơn ở Trái Đất hàng trăm lần.
Một chiếc bàn nhỏ tự động lăn tới trước mặt anh. Trên mặt bàn có một cái ly đựng thức uống và một cái đĩa đựng mứt trái cây. Nước giải khát về màu sắc, hình dáng và hương thơm hấp dẫn tới mức Peter vội vàng dùng thử.
Vừa uống xong anh chột dạ nghĩ: có lẽ mình đã nhìn lầm? Mình không nên tin tất cả những gì mình đã nhìn và nghe thấy ở dưới kia. Có thể mình đã không rơi vào tay một thế lực xấu xa chuyên hủy hoại con người. Mọi cái ở đây đều là tiện nghi và chăm sóc chu đáo. Hoặc là chúng láu lỉnh và tinh khôn hơn mình? Hoặc là chúng cũng muốn dùng hương thơm, vị ngọt và sự hào nhoáng để ru ngủ sự sợ hãi và sự cảnh giác của mình? Có lẽ người ta muốn thử thách mình với tất cả những điều đó? Hay là sự ngạc nhiên vui thích và không hứng thú sẽ lần lượt thay thế cho nhau?? Nếu vậy, điều này chỉ nói lên là người ta muốn yêu cầu mình một cái gì đó. Làm sao mà nhưng người này vừa đáng yêu vừa đáng sợ được? Ai mà biết được?
Cẩn thận! Ta phải cẩn thận!
Nhưng những sự kiện dễ chịu lại tiếp tục xảy đến. Peter chưa ăn xong hẳn thì cảm thấy máy bay giảm thấp độ cao. Rồi nó hạ canh trên một đường băng ngắn. Máy bay dừng lại, cửa mở ra, một cầu thang hiển a.
Peter bước ra khỏi máy bay. Vừa đặt chân xuống đất thì con đường lăn tự di chuyển. Một tấm cửa kiếng lớn cũng tự động mở ra trước mắt anh. Peter thấy mình đang ở trong một phòng đợi lớn, với những nét trang trí màu lục. Trong phòng đợi anh cũng không gặp ai. Con đường lăn tiếp tục đem anh đi vào sâu hơn. Một cửa thứ hai lại mở ra trước mặt anh. Đột nhiên anh ra tới quảng trường trước sân bay. Một công viên tuyệt đẹp. Peter phải reo lên vì sự ngạc nhiên.
Quảng trường chạy dài, lớn hơn quảng trường trước nhà thờ thánh Pi-e ở Rom. Giữa quảng trường là một đài phun nước với một nhóm tượng nhẹ sinh động có cả nam, nữ và trẻ em, những con ngựa đang chồm lên. Tất cả như đang nhảy múa trong giòng nước lóng lánh sủi bọt đang phun. Chung quanh đài phun nước có trồng nhiều cây lớn, cây nhỏ và hoa cũng nhiều. Xa xa người ta thấy những đường nét của những công trình xây dựng tráng lệ. Những lâu đài bằng đá hoa cương màu trắng và màu hồng. Phía trên quảng trường vẫn là màu trời xanh mát...
Anh thoáng suy nghĩ rồi tháo bộ máy hô hấp của mình ra, hít mạnh không khí. Anh cảm thấy mình đang thở một loại không khí giàu Oxy và thoang thoảng có mùi thơm.
Thứ không khí này ta chỉ được gặp ở những nơi đẹp nhất trên Trái Đất, cảnh tuyết phủ chói chang ánh năng vùng Coradơ hoặc vùng Anpơ hoặc dưới các dãy cây cọ đảo Hawai hoặc trong các cánh đồng hoa ở Tibany, anh thở ngày càng sâu và lần này hoàn toàn say sưa vì vui thích! Khí Oxy! nguyên tố sinh động kỳ lạ đó tràn ngập không hạn ché dưới bầu trời xanh trong vắt. Đài phun nước và cây cối đang nở hoa. Gần đó là một dãy bụi cây thấp. Anh bước gần một bụi cây và lấy tay sờ thử lên chiếc lá: Đó là một cây thực đang sống, có cành lá rườm rà và những bông hoa màu đỏ tươi.
Sao có thể như vậy? Mình có còn ở trên hành tinh Oxy không? hành tinh của sương mù ngột thở, của các ngôi nhà bê tông ảm đạm, của những người khốn khổ trốn tránh trong hang động?
Anh cứ đứng thế đến hai phút, mắt chớp chớp trong ánh sáng rực rỡ, hít thở mạnh, thưởng thức khí Oxy đang ào ạt tràn vào phổi và các mạch máu. Một chiếc xe hơi màu trắng như tuyết nhẹ nhẹ lăn tới trước mặt anh. Nó giống như một chiếc xe hơi trên Trái Đất chạy trên các bánh xe được lau chùi bóng nhoáng, không có tiếng động. Cánh của xe bất mở. Một chàng thanh niên bước ra khỏi xe. Anh ta mặc bộ quần áo bằng thứ vải rất đẹp nhưng cắt theo kiểu hơi lạ so với Trái Đất. Nó có vẻ quá bó chặt lấy người. Chàng ta không mang máy hô hấp. Anh ta nhiệt tình chìa tay cho Peter bắt và mìm cười chào anh.
Peter định trả lời ngay nhưng anh kịp thời trấn tĩnh. Đầu tiên mình cứ nên làm như không hiểu tiếng nói của hành tinh Oxy thì khôn ngoan hơn. Anh lắc đầu và ra hiệu bằng tay rằng anh không hiểu gì hết! Anh với tới túi dụng cụ, rút chiếc máy phiên dịch liên hành tinh ra bật lên và nhìn lại người thanh niên.
Chàng ta nhắc lại.
- Thay mặt Trung Tâm hành tinh Oxy, tôi nồng nhiệt chào mừng người dân của Trái Đất xa xôi. Tôi hy vọng rằng ngài đã qua một chuyến bay tốt đẹp và sẽ cảm thấy thoải mái ở chỗ chúng tôi, sau tại nạn đáng tiếc mà ngài đã gặp.
"Như vậy ở đây người ta cũng đã biết anh đã tới đây lúc nào và khi nào" Anh đáp lại sau nhi bắt tay:
- Ở đây tất cả đều đáng ngạc nhiên, trước đây tôi không thể mơ tưởng điều đó.
Người thanh niên gật đầu một cách lịch sự và mời anh ngồi vào xem. Trong xe không có vô lăng mà chỉ có một bảng điều khiển. Người thanh niên bấm nút, các cửa xe đóng lại. Chiếc xe lướt êm theo một con đường ngoằn ngoèo rất láng tiến về sườn núi phía trước.
Chưa bao giờ Peter được thấy một cảnh tráng lệ như vậy. Anh cảm thấy như tất cả những cảnh đẹp trên Trái Đất đã tập trung tại đây. Những đỉnh núi cao phủ tuyết trắng. Những vách núi dựng đứng. Những thác nước. Những rừng cây bạch đàn và cây cọ, cây thông bạc và cây nguyệt quế... Giữa cảnh thiên nhiên với màu sắc rực rỡ, hình dáng phong phú và hương thơm ngọt ngào, thỉnh thoảng lại xuất hiện nhưng ngôi nhà. Cỗ này là một lâu đài cẩm thạch. Chỗ kia là một ngôi nhà giống nhà gỗ Phần Lan. Nơi khác lại là một công trình kỳ ảo bằng thủy tinh làm Peter hết sức ngạc nhiên. Hai bên đường có rất nhiều bụi cây và bụi hoa. Lưng chừng núi có những con suối và thác nước đổ xuống. Giữa thung lũng hiện lên những mặt sáng long lanh của các hồ. Trên đó những chiếc thuyền buồm và thuyền máy đang chạy nhanh kéo theo những người lướt ván. Peter thấy mình đang ở một xứ sở đẹp đẽ ở Thụy Sĩ, Hawai hay vùng Carimê nổi tiếng. Chung quanh những tòa nhà rải rác khắp nơi, anh thấy có những nguwòi đi lăị. Đặc biệt là rất ít người nếu so với chiều rộng và kích thước của các ngôi nhà.
- Tôi có cần mở cửa xe cho thoáng?
- Xin cám ơn ông - Peter nói và gật đầu.
Chủ xe ấn ngón tay vào một chiếc nút. Lập tức không khí mát bên ngoài mang theo mùi hoa thơm cỏ dại ùa vào trong xe. Chiếc xe chạy không một tiếng động, nhưng cảnh bên ngoài còn yên tĩnh hơn. Xe đi sát một cái hồ, trên đó có nhiều người đang lướt ván. Các xuồng mày lướt trên mặt hồ không một tiếng động.
Peter lại nhận ra tiếng động khác: đó là tiéng chim hót líu lo, tiếng âm nhạc, tiếng xì xào của cành lá. Chúng lan rộng hệt như không khí dễ chịu làm anh ngây ngất. Peter nhớ rằng chưa có lần nào anh có được cảm giác thoải mái đến như vậy. Sự lo lắng bất an hình như biến mất trong chiếc máy bay. Anh chủ động hỏi người tới đón mình:
- Như vậy, quý ông đã biết là tôi từ Trái Đất tới đây?
- Phải, điều đó chúng tôi biết!
- Quý ông cũng biết tàu vũ trụ của tôi bị sự cố?
- Phải!
- Và điều gì đã xảy ra với vợ tôi?
- Bà ấy hiện ở trên con tàu vũ trụ. Bà ấy vẫn mạnh khỏe.
Nghe tới đây, tim Peter đập mạnh:
- Quý ông có liên hệ vô tuyến thường xuyên với cô ta không?
Người thanh niên mỉm cười bí ẩn:
- Ngài muốn nói thường xuyên? Điều này chúng tôi không giám nói. Do nhiễu loạn về khí quyển nên trong lúc này không thể liên hệ vô tuyến được.
- Và tôi có thể... Tôi có được phép hy vọng rằng quý ông sẽ giúp đỡ tôi để bắt liên lạc với vợ tôi không? Tôi có thể hy vọng rằng quý ông giúp tôi trở lại con tàu vũ trụ không?
- Đó là lẽ đương nhiên - Người thanh niên mỉm cười - Chính vì vậy mà chúng tôi đã mời ngài đến đây.
Chiếc xe hơi tới gần đỉnh núi. Con đường lộ ngoằn ngoèo chạy qua một vườn hoa khổng lồ. Tại đây nhiều loại cây, nhiều hoa còn đẹp hơn dọc đường. Giữa các thác nước, các ao nhỏ và các suối phun nước, anh thấy lấp ló hàng trăm bức tượng điêu khắc. Anh còn thấy một vài bức tượng đứng có trang trí đầy hoa tươi. Một trong những tượng đó giống hệt người thanh niên đang cùng đi với anh.
Sau khi anh đã gặp lại ba chục bức tượng đứng như thế và mỗi lần cứ liếc qua liếc lại giữa bức tượng và người ngồi gần anh, thì người trẻ tuổi khiêm tốn mỉm cười giải thích:
- Ông Peter thân mến. Hành tinh Oxy là một vương quốc. Người trị vì vương quốc hiện nay là Thiện Vương XIII. Còn tôi là trưởng nam của người. Tên tôi là Recker, sau này khi tôi được nối ngôi tôi sẽ mang tên hiệu là Thiện Vương XIV.
Peter ngạc nhiên nhìn người đang nói chuyện với mình. Anh nhớ rằng trên Trái Đất, cả hàng ngày năm nay không còn một ông vua nào trị vì nữa. Như vậy người đàn ông hòa nhã và cởi mở này không có lẽ là ông vua tương lai của hành tinh đầu mâu thuẫn và không thể hiểu được này? Có phải bộ óc của ORO và ON được đặt chương trình theo lệnh của người này? Có phải vì ông ta mà những người mang vòi phải vất vả vì thiếu khí thở? Những sinh vật phải ẩn nấp, co quắp trong hang cũng vì người này? Phải! Chính người đang ngồi trên chiếc xe hơi đầy tiện nghi cứ chạy hoài về phía trước. Nhưng tới đâu? Như trả lời cho thắc mắt của Peter, chiếc xe dừng lại.
- Nếu ông muốn chúng tôi bố trí cho ông riêng một nhà để sử dụng... Hoặc nếu ông không chê thì xin dành cho ông một căn phòng trong tệ xá.
Cái "tệ xá" đó thực chất là một lâu đài trong mộng. Thái tử kẽ ra hiệu mời. Peter bước xuống xe và đứng trước cổng chính. Tất cả những gì mà Peter có thể tưởng tượng về mặt đẹp đẽ, tiện nghi, độc đáo, thẩm mỹ và giàu sang đều hiển hiện ra trước mắt anh. Không thể so sánh lâu đài này với những công trình nổi tiếng ở trên mặt đất như những vòm mái ở đền thờ Cordobon, các hòn đá hoa cương trắng ở đền Tasan Mahan, như sự thanh thảnh đầy ý nghĩa của tượng Phật ở Kamakura... Khi Peter đứng ở cửa chính, anh hết sức ngạc nhiên và ngỡ ngàng vì trước mắt anh là một công trình nghệ thuật hợp với thuật kiến trúc bằng đá hoa cương, đá rửa quý và vàng. Trên đó là bầu trời xanh thẫm. Ngay cả những đám mây trông chẳng khác gì lưới đăng ten. Còn màu xanh của cây cỏ thì sáng tươi như ngọc thạch.
- Sau hai giờ nữa chúng ta gặp lại nhau để ăn trưa - Thái tử nói, gật đầu chào rồi đi thẳng.
Một cánh cửa rộng tự mở ra trước Peter. Anh đặt chân lên một tấm thảm lăn. Nó đưa anh về phía trong lâu đài, vượt qua những lối đi được trang trí đầy nhung lụa, thảm Gobelin và nhiều đồ gỗ đẹp giá trị. Cuối cùng tấm thảm lăn biến thành một bậc thang máy đưa anh đến trước hai cánh cửa trắng như tuyết. Cửa này cũng tự động mở ra êm ru trước mặt anh. Peter bước vào một căn phòng tráng lệ. Lúc này anh mới giật mình nhận xét: Ngay cả ở đây cũng không có người nào đi kèm anh. Trong tòa lâu đài nguy nga này, trừ Thái tử ra hình như không có một sinh vật nào.