Mừng tới hai lần

Mặc dù Côn chẳng viết thư báo tin cho tôi, thậm chí tôi còn nghĩ rằng giờ này cậu ta cũng chẳng biết tôi đang làm gì và cư ngụ ở đâu, nhưng nghe tin Côn vừa bảo vệ thành công luận án tiến sĩ gì đó ở nước ngoài, tôi khấp khởi mừng thầm. Tôi mừng đến hai lần. Mừng vì có học sinh thành đạt... Nhưng còn mừng vì, ngày ấy, cách đây cũng đã lâu, đã tự vượt qua những hạn chế thường tình của một con người, đã không thô bạo bẻ trụi mầm non khi nó vừa mới nhú.
Chuyện là thế này... Ngày ấy, tôi dạy môn Toán lớp 7 như lớp 9 bây giờ. Lúc đó Côn là học sinh nhỏ tuổi và nhỏ con nhất nhưng lại thuộc vào loại giỏi Toán nhất lớp... Các bài làm của Côn thường có cách giải thông minh, do đó Côn thường đạt được điểm cao hơn cả. Không biết có phải vì thế mà cậu ta rất tự tin và rất dễ tỏ ra bực bội một khi có bạn nào đó vượt qua mức điểm của mình. Và rồi câu chuyện đáng lẽ không nên có đã xảy ra. Hôm ấy, vừa trả bài kiểm tra cho cả lớp xong, lần này Côn có số điểm thấp hơn An (bạn cùng lớp, cũng giỏi Toán nhưng không thông minh bằng Côn) tôi cố để mắt xem thái độ của Côn thế nào... Tôi thấy vừa nhận bài xong, mặt cậu ta tái đi rồi đỏ bừng lên, hai môi mím lại. Sau đó Côn cầm nguyên tờ giấy kiểm tra hùng hục bước lên bàn thầy giáo... Tôi chưa kịp phản ứng gì đã thấy Côn đặt mạnh tờ giấy đánh phạch ra trước mặt tôi:
- Thầy mù à?
Em quát lên. Gặp người khác và gặp lúc khác, chắc tôi cũng đã giơ thẳng tay tát vào mặt Côn, cho bõ cơn tức của một người thầy đã bị trò xúc phạm đến tột cùng. Nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại không làm thế. Tôi vẫn nhũn như con chi chi bảo Côn về chỗ ngồi, rồi đâu có đó... Có thể lúc đó tôi cũng nghĩ mình chấm chưa chính xác bài của Côn.
Côn loạng choạng về chỗ ngồi của mình trước con mắt ngơ ngác của mấy chục học sinh trong lớp tỏ ra hết sức ngạc nhiên về thái độ của Côn và của cả tôi nữa.
Côn gục đầu xuống bàn khóc nức nở...
Tôi về nhà xem kỹ lại bài làm của Côn và vẫn thấy kết quả chấm bài của tôi vừa qua là chính xác. Nghĩa là phần sai vẫn thuộc về Côn... Tôi lên lớp nói lại điều này... Và Côn lúc này cũng đã nhận ra sai lầm của mình... Cậu ta lại tiếp tục khóc đến sưng cả hai con mắt.
Kỳ bình hạnh kiểm cuối năm ấy, cả lớp trăm phần trăm đề nghị xếp Côn vào loại C (kém) mà một học sinh thuộc vào loại này ngày ấy không thể nào đậu tốt nghiệp được. Với tư cách giáo viên chủ nhiệm, tôi kiên quyết phủ quyết với lý do "Cơ bản Côn tốt. Khuyết điểm vừa qua chỉ là nhất thời...". Sau vụ việc này, cả gia đình Côn đã đến cảm ơn tôi... Rồi Côn học lên cấp 3 và vào đại học... Nghe nói những năm sau này Côn học rất giỏi.
Về phía tôi, nghĩ lại chuyện cũ, thỉnh thoảng lại bâng khuâng tự hỏi: "Nếu ngày đó tôi không tự vượt qua mình, thẳng tay "trừng trị" Côn không biết Côn có còn được như thế này không?".

Truyện Cài hoa vào quá khứ Giới thiệu một nét đẹp trong sự nghiệp "Trồng người". ... Những truyện ngắn liên hoàn Hát quốc ca Cái chết của con đà điểu Một kỷ niệm để đời Lỗ thủng trên áo thầy Trống suy tưởng Viết văn bằng phương pháp địa lý Lại nói về cái bìa vở Tên... cúng cơm Vợ tôi nói đúng Con số 6 viết ngược Rắn là loài bò "L" và "N" Từ một đoạn ống rạ Trách ai Xin được mũ ni che tai Sợi lông chân con ruồi Chồng là do mình tạo nên Lời phê Lời chào cao hơn... tiếng còi! Thế mà cũng lên mặt báo Tiếng đế... Có thể không diễn biến xấu như thế Nước mắt của nó đấy Văn... thị trường, các em đừng chấp Mùa hè trong mùa... Hạ Nếu không có lá thư của tòa soạn Nếu không, để đâu cho hết học... "giả" Vì sao trống trường không đánh được Sao tôi nỡ làm thế "Học hè" Em chưa từng viết những chữ nào như thế Trường thi bị tấn công Nó quên hết lời thầy dạy ngày xưa rồi May mà các em không bảo: "Chán Viên Ghê! Hai cách đối xử... hai kết quả Nhà văn Nguyễn Khải và vua hề Sạc lô Lâng lâng như đang bay Chuyện xảy ra ở quán cà phê ôm Châu... củ khoai sọ Cài hoa vào quá khứ Dung nữ giáo sư niệm an Sử ta, sử người Ngắm quả Giả vờ đấy Lời kêu cứu của một cô giáo Những con đường Khi thầy giáo tham gia phá án Ông ấy đâu chỉ tát vào mặt thầy H. "Vô tri mộc" và "Bất tử kê" Đừng để diễn lại con số... buồn Thầy thật... thầy giả Tên của mỗi người Tôi là... con dê cụ Cứu một... "Thần đồng hoang tưởng" Vì các "thị", các nhà phải co lại Nổi giận Tôi sai một, chị sai mười Giấc mơ đã được giải mã Đừng để con cháu chúng tôi mơ ước lớn lên được làm nghề đạp xích lô Thoát chết vì là... chồng cô giáo Tiên học lễ... Học bạ là tấm văn bia Câu chuyện nhỏ lẩy ra từ phim 12A và 4H Chí Phèo hay AQ? Nên học thêm ông ở điểm này Rõ là người tử tế Người gác cổng trường Đâu phải chuyện chơi Vì sao Cu Tý "tè" ra lớp Còn phải là những cao thủ nữa Dạy Sử bằng âm thanh của quá khứ Lại nói về quảng cáo Xem "tướng" học trò Cú hắt hơi chết cả bầy heo Để con người nhẹ nhàng cất cánh Mừng tới hai lần Học để... lấy chồng Hai kỷ niệm vui buồn Gã hành khất và hai người thầy giáo Lặp đi lặp lại Mỗi buộc đủ 5 cái đuôi chuột đâ!!!360_8.htm!!! Đã xem 681496 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Trống suy tưởng

--!!tach_noi_dung!!--
Mười giờ kém mười lăm phút đêm đo,ự tôi đang ngủ thì giật nẩy người vì ở đầu nhà bỗng vang lên một hồi trống giòn giã. Tôi bàng hoàng hỏi cậu giáo viên ở phòng bên thì được trả lời một cách đầy bí hiểm:
- Im!
Rồi cậu ta im thật. Thấy lạ, tôi mở cửa chạy ra ngoài. Lại càng lạ hơn khi thấy các phòng chung quanh vẫn cửa đóng then cài, im thin thít. Tôi đành trở lại giường của mình, căng óc ra phán đoán tình hình.
Một lát sau lại thấy vang lên một hồi trống nữa. Sau đó mới thấy cậu giáo viên ở phòng bên nói vọng sang:
- Ông ở huyện khác mới về công tác ở trường này nên không biết là phải... Tiếng trống vừa rồi là tiếng trống " suy tưởng" đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lại có thứ trống quái quỷ ấy?
Cậu giáo viên chặc lưỡi:
- ấy chết, đừng nói thế, vạ miệng đấy... Chả là ông hiệu trưởng trường này vừa đề ra một biện pháp tu dưỡng cho giáo viên là cứ đúng mười giờ kém mười lăm phút thì mọi người phải lên giường nằm, khi nghe có tiếng trống thì phải bắt đầu hồi tưởng lại xem trong một ngày vừa qua mình làm được những gì cho dân, cho nước, cho học sinh thân yêu. Sau 15 phút, có tiếng trống " báo yên" trở lại mới được làm việc riêng hoặc nghĩ sang chuyện khác.
Tôi hỏi vọng sang:
- Vậy người ta cứ nghĩ chuyện bậy bạ thì sao?
Có tiếng cười phá bên kia vách:
- Thì đã có lương tâm phán xét, lo gì?
Nghe câu chuyện trên có thể có người cho là bịa. Không đâu! Thật trăm phần trăm đấy. Đó là chuyện của trường cấp II, TP, huyện VT, tỉnh TB... những năm 60 của thế kỷ này đấy.
Chuyện cũ rồi, bây giờ nhớ lại, lại thấy vui vui. Chúng ta đã có một thời ấu trĩ về các biện pháp quản lý nhà trường cũng như về phương pháp sư phạm một cách đầy lãng mạn như thế đó.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: www.binhthuan.gov.vn
Được bạn: Thái Nhi đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--