Hồi 54
Máu Nào Không Tanh

Ngày trước, trong lần đại hội cuối cùng trên đỉnh Thần Nữ Phong, người trong Long Hoa Hội chia thành hai nhóm đối lập. Tây Môn Vô Diệm đứng về cánh Tạ Linh Vận, nhân vội vã cứu nạn cho Tạ Linh Vận mà nàng bị Quan Sơn Nguyệt dùng thanh kiếm Bạch Hồng chặt đứt hai bàn tay.
Trong suốt cuộc đấu đó, Quan Sơn Nguyệt áp dụng kiếm pháp Đại La, phát huy trọn vẹn oai lực của một kiếm pháp tân kỳ, đáng lý ra chàng phải thừa cơ hội giết luôn Tạ Linh Vận. Nhưng, lúc tiếp nhận thanh kiếm Bạch Hồng, cũng như khi thọ huấn kiếm pháp Đại La nơi Ma Nữ Ôn Kiều, chàng có lập thành một lời thề trọng đại. Qua lời thề đó, chàng không thể vọng sát bất cứ một kẻ vô can nào, trừ trường hợp bất khả kháng. Hơn thế, thanh kiếm Bạch Hồng mỗi lần được sử dụng, không thể vấy máu hai người. Cho nên, Bạch Hồng Kiếm chặt đứt tay Tây Môn Vô Diệm rồi, dù muốn dù không, chàng cũng phải ngưng ngay cuộc đấu.
Nhờ Tây Môn Vô Diệm hy sanh đôi bàn tay, thanh kiếm vấy máu rồi, Quan Sơn Nguyệt đành lưu mạng sống của Tạ Linh Vận đến ngày nay. Và ngày nay, hắn đã trở thành mối đại họa cho bọn chàng, mối đại họa đó sẽ lan rộng khắp sông hồ, gây náo loạn cho vũ lâm.
Bây giờ, chàng hối tiếc cũng đã muộn rồi. Và, chàng xem đây là một bài học đáng giá, từ nay nhất định chàng không thể câu chấp một tiểu tiết, để cái mầm hoạn họa lớn mạnh và nguy hại như thế nầy.
Tuy nhiên, đối với Tạ Linh Vận, chàng có thể hạ bất cứ thủ đoạn nào, song đối với Tây Môn Vô Diệm, chàng sao đang tâm tàn nhẫn, bởi nàng là một phế nhân? Đành rằng hiện tại, nàng có đôi bàn tay nhân tạo, song cái gì do nhân tạo thì làm sao có hiệu dụng bằng những thứ có sẵn, tự nhiên?
Sự chấp vá đôi bàn tay khác cho Tây Môn Vô Diệm, tuy có khó khăn thật, song khi người ta biết rằng trong Thiên Ma Giáo, có sự hiện diện của Trương Vân Trúc, thân phụ của Trương Thanh, thì điều đó chẳng còn lạ lùng chi nữa.
Về y thuật, trong thời gian đó trừ một nhạc mẫu của lão ta là Bạch Lão Thái Thái, chẳng một ai có thể sánh với lão nổi.
Hai bàn tay nhân tạo của Tây Môn Vô Diệm, do lão chặt của một nữ nhân nào đó, ghép cho nàng, nhìn thoáng qua, không ai biết có sự chấp vá, tuy nhiên, dù thủ thuật của lão có khéo đến đâu, bất quá lão chỉ hoàn thành một hình thức đẹp đẽ thôi, còn cách sử dụng thì lão đâu có thể đoạt quyền tạo hóa mà thay thế hoàn toàn sự khiếm khuyết của nạn nhân?
Sở dĩ thế, Quan Sơn Nguyệt nương tay, và nhờ chàng nương tay, Tây Môn Vô Diệm lần nầy khỏi bị tiện đứt đôi bàn tay chắp vá, mà chỉ hứng lấy một vết rọc dài nơi cánh tay cầm kiếm thôi.
Tuy nhiên, một phần khác cấu tạo cái may mắn cho Tây Môn Vô Diệm còn giữ được đôi tay chấp vá đó, là kiếm pháp Đại La chỉ lợi hại khi người thi triển nó sử dụng thanh kiếm Bạch Hồng thôi. Hiện tại, Quan Sơn Nguyệt dùng thanh Hoàng Diệp Kiếm của mẹ chàng, «Đại La Kiếm Pháp» không thể được phát huy trọn vẹn hiệu năng ảo diệu của nó. Bởi miễn cưỡng mà dùng, Quan Sơn Nguyệt không tạo được thành tích mong muốn.
Tây Môn Vô Diệm buông đoạn kiếm gãy, đưa tay nầy chụp vào vết thương nơi tay kia, quắc mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt, hung quang chiếu sáng rực.
Kỳ Hạo nở một nụ cười nham hiểm, thốt:
– Tây Môn Hộ Pháp thấy chưa, tại hạ có nói sai đâu? Kiếm pháp của hắn lợi hại lắm mà! Lần trước, hắn đã tiện đứt đôi tay của Hộ Pháp, dù đôi tay đó được chắp vá khéo, song Hộ Pháp đâu có thể sử dụng như tay thường! Lần này, Hộ Pháp bị thương như vậy, kể cũng có phúc lắm đấy. Giả như hắn chém đứt trọn cánh tay của Hộ Pháp, thì dù Trương Vân Trúc có vận dụng tận sở năng, cũng chẳng làm sao giúp ích mảy may cho Hộ Pháp!
Hắn cố ý gợi lại việc cũ, khích niềm hận nơi Tây Môn Vô Diệm.
Tây Môn Vô Diệm phẫn uất cực độ, vừa nhảy lùi lại, vừa gọi to:
– Kỳ Hạo! Chuẩn bị gấp!
Nàng lấy chiếc ống trúc cầm tay, một bàn tay sờ nơi chiếc nắp.
Kỳ Hạo hoành ngang chiếc lưỡi cày, cười nhẹ:
– Nếu sớm quyết định một chút, thì làm gì mang lấy một vết thương?
Tây Môn Vô Diệm nghiến răng, mở nút liền.
Kỳ Hạo quét chiếc lưỡi cày một vòng, gió rít lên, lưỡi cày bật thành một âm thinh kỳ lạ.
Quan Sơn Nguyệt đã giới bị cực kỳ chu đáo, đồng thời chàng đưa mắt sang Giang Phàm, ngầm bảo nàng đề phòng.
Giang Phàm khoát tay, mỉm cười:
– Đại ca yên trí, chẳng có chất độc nào làm gì nổi tôi đâu!
Nhưng, liền theo đó, nàng rú lên một tiếng khủng khiếp, rồi nhào đến cạnh Quan Sơn Nguyệt, đeo vào cánh tay chàng. Thần sắc của nàng biến đổi quái dị.
Nàng lí nhí:
– Đại ca cẩn thận! Vật đó lợi hại lắm đấy!
Vật đó là hai con rết, dài độ thước, rết thì hẳn là có hình dạng ghê gớm lắm rồi. Rết khá lớn, nên chúng cử động rất chậm.
Tưởng là gì, chứ rết thì có chi lạ, vả lại chúng rất chậm chạp kia mà!
Quan Sơn Nguyệt cười khảy một tiếng:
– Tây Môn Vô Diệm! Ngươi ỷ trượng vào hai con vật đó, định đối phó quyết liệt với ta? Liệu chúng ngăn trở được ta chăng?
Tây Môn Vô Diệm ngưng trọng thần sắc, không đáp lời Quan Sơn Nguyệt, chỉ huýt gió thành một âm điệu kỳ dị và hòa với tiếng rít gió của chiếc lưỡi cày.
Chiếc lưỡi cày hình như rỗng lòng, nên Kỳ Hạo quét qua quét lại, bật kêu lồng lộng.
Theo âm thinh hòa tấu của tiếng sáo miệng và chiếc lưỡi cày, hai con ngô công bắt đầu nhích động, chúng phân ra tả một, hữu một, từ từ bò tới. Chúng có màu sắc đỏ rực, màu nó chiếu ngời ngời, chúng từ từ nhích tới, thân hình dợn khúc, trông lạnh người.
Giang Phàm đeo dính nơi cánh tay Quan Sơn Nguyệt. Tay nàng rung lên, toàn thân cũng rung theo.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:
– Cô nương sao thế? Rết thì có gì đặc biệt đâu, tại sao cô nương quá sợ?
Giang Phàm rung giọng:
– Tôi sợ rết hơn bất cứ loài độc vật nào! Rết là khắc tinh của rắn đó...
Quan Sơn Nguyệt cười ngạo nghễ:
– Ngô công khắc chế độc xà, nhưng có khắc chế nổi chúng ta đâu? Cô nương yên trí, hai con sẽ biến thành bốn đoạn!
Tuy nói cứng, chàng vẫn giới bị chu đáo, chàng biết rõ, Kỳ Hạo vào Tây Môn Vô Diệm ỷ trượng vào hai con ngô công, dùng chúng làm vũ khí, ít nhất chúng cũng phải có đặc điểm gì, chúng phải hơn đồng loại ở cái gì đó.
Hai con ngô công tiếp tục dợn mình, trườn tới.
Ba mươi sáu khúc! Mỗi con có ngần ấy khúc, nối tiếp nhau, dợn dợn dần tới, mỗi khúc chớp lên, đỏ rực. Dưới mỗi khúc, là một đôi chân! Những cặp chân nhích từ từ, đều đều...
Đầu chúng ngẩng lên nơi có đôi càng, hình nguyệt nha, màu đen bóng loáng, con vật dài độ thước thì đôi càng phải lớn. Miệng nó há ra, chừng như nó phun phèo phèo, ẩn ước hơi độc thoát ra, mờ mờ như làn sương mỏng đục.
Quan Sơn Nguyệt chẳng cần suy nghĩ, hơi độc đó hại người hay chất độc từ đôi càng chuyển sang người, chàng cứ đề phòng, chẳng cho chúng đến gần.
Con ngô công bên tả chỉ còn cách chàng độ bốn năm thước, nó cất chiếc đầu cao hơn một chút.
Quan Sơn Nguyệt không đợi nó làm gì hơn, phóng kiếm ra, chém vào mình nó. Thủ pháp của chàng nhanh, thân pháp của con vật còn nhanh hơn, nó lướt khỏi nhát kiếm của chàng.
Đúng lúc đó, con Ngọc Xà của Giang Phàm lại ló đầu ra, ngăn trở chàng xoay gạt mũi kiếm xuống, đâm tiếp một mũi vào yết hầu ngô công.
Ngẩng đầu ngăn trở Quan Sơn Nguyệt xuất thủ tiếp rồi, Ngọc Xà lại vọt nhanh ra ngoài chiếc túi, cong mình lên, bắn mạnh đuôi tới, đuôi chạm con ngô công, hất ngô công văn ra hơn trượng.
Hất con bên tả rồi, Ngọc Xà thu đuôi về, y theo thế đó, hất luôn con bên hữu. Cuối cùng nó ngẩng cao đầu, hướng về Quan Sơn Nguyệt, lắc đầu mãi, rồi nó thè lưỡi, rít mấy tiếng gió.
Giang Phàm hấp tấp giải thích:
– Quan đại ca, Tiểu Ngọc bảo rằng đại ca không nên dùng kiếm chém hai con ngô công đó...
Lúc ấy Kỳ Hạo thoáng biến sắc, nhưng hắn bật cười lớn thốt:
– Con rắn của ngươi cũng thức thời vụ lắm đó, Quan Sơn Nguyệt!
Chính hắn cử cao chiếc lưỡi cày, chặt vào mình hai con ngô công đứt thành mười mấy đoạn.
Còn Tây Môn Vô Diệm thì huýt gió liên hồi, lại có phần gấp hơn trước.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt nhìn sững Kỳ Hạo, chẳng hiểu nổi hắn làm gì. Đã thả hai con ngô công ra, định hãm hại chàng, tại sao hắn lại tự chặt chúng thành mấy đoạn? Tại sao hắn hạ sát chúng?
Nhưng, chàng không hoang mang lâu, bởi sự thực hiện ra liền sau đó.
Mỗi đoạn ngô công lập tức biến thành một con ngô công, đầu chân có đủ, trong chớp mắt những con ngô công nhỏ đó biến thành to, bằng hai con nguyên thủy. Thành ra, từ hai con ngô công, bây giờ có đến hơn mười con ngô công, con nào cũng hung hăng, cũng ghê rợn như nhau.
Kỳ quái! Bình sanh, Quan Sơn Nguyệt chưa hề trông thấy một hiện tượng quái dị như thế.
Chỉ có hai con ngô công mà chàng còn vất vả đối phó thay, bây giờ mỗi con biến thành hơn mười con, thì chàng làm sao ứng phó với tình hình?
Giang Phàm vốn sợ rết, lúc đó khiếp hãi cực độ, kêu lên thất thanh:
– Chúng ta chạy đi, Quan đại ca! Phải chạy nhanh mới được!
Kỳ Hạo cười vang:
– Bây giờ mới nghĩ đến việc chạy đi, thì cầm như muộn quá rồi!
Hắn lại vung chiếc lưỡi cày, chặt vào những con ngô công vừa thành hình đó. Hắn lại vung chiếc lưỡi cày, đánh bắn những con ngô công văng ra bốn phía, tạo thành một vòng vây. Mỗi đoạn ngô công lại biến thành con vật nguyên vẹn, đủ đầu, chân, lại lớn nhanh không tưởng nổi.
Phần Tây Môn Vô Diệm thì cứ huýt gió miệng liên hồi, gấp rút.
Bây giờ thì có quá nhiều ngô công rồi, tất cả đều phô màu đỏ ửng, từ bốn phía bò vào, chẳng khác nào một biển lửa bao quanh Quan Sơn Nguyệt, biển lửa thu hẹp dần sát mình chàng.
Trong khi đó, Kỳ Hạo vung chiếc lưỡi cày liên tục, chém vào những con ngô công vừa thành hình, tăng số ngô công lên nhanh chóng.
Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm quá độ sững sờ, quên mất những phản ứng thông thường, đứng đờ tại trung tâm điểm nhìn Kỳ Hạo vung chiếc lưỡi cày, nghe Tây Môn Vô Diệm huýt sáo miệng, trông hiện tượng biến hóa của ngô công.
Khoảng đất rộng quanh Quan Sơn Nguyệt gồm một diện tích năm sáu thước vuông, khoảng đất đó bị những làn sóng ngô công xâm nhập, thu hẹp dần dần.
Trên đời nầy, có ai không rợn mình khi bị một đàn ngô công hằng ngàn hằng vạn bao vây? Hơn thế, những con ngô công nầy thuộc hạng chúa, con nào cũng to bằng cổ tay trở lên.
Ngàn vạn ngô công lúc nhúc bò đến, từ bốn phía bò đến, chỉ nhìn qua thôi cũng kinh khiếp suýt chết được!
Tuy nhiên, lớp ngô công trước đến gần, trong một khoảng cách nào đó, cũng dừng lại, chưa tấn công liền. Thành thử, những lớp sau tràn tới, rồi từng đợt phát sanh nối tiếp, tất cả cùng lướt vào, lớp sau dồn lớp trước, con nầy lướt trên mình con kia, vun lên thành đống.
Lớp sau tràn tới, lớp trước chịu không nổi, phải nhích động, càng động càng nhích đến gần.
Bây giờ thì lớp ngô công gần nhất chỉ cách Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm độ ba thước.
Ngọc Xà chừng như phẫn uất trước cái thế hùa của đàn ngô công, rít gió mãi. Nó lại rời chiếc túi, dùng đuôi quét quanh, đuôi hất những con ngô công gần nhất bắn dội trở về. Nó vừa quét đuôi vừa bò quanh cục trường, ngô công bị bắn dội bay lộn về, như những tia hồng chớp lên rồi tắt.
Ngọc Xà ra oai lực một lúc, quét sạch khoảng đất nơi trung tâm, nới rộng vòng vây ngoài sáu thước. Nhưng, oai lực của nó chỉ có thế thôi, nó không còn cách gì diệt trừ đàn ngô công được.
Nới rộng vòng vây rồi, nó lại khoanh mình, nằm nghỉ mệt.
Quan Sơn Nguyệt quay phút giây kinh dị, lo sợ vô cùng, chàng day qua Giang Phàm, hỏi:
– Cô nương có hiểu chi chăng? Bọn Kỳ Hạo làm cái trò quái quỷ gì thế?
Giang Phàm còn sợ đến xanh mặt, run người, lắc đầu không đáp. Nàng có biết chi đâu mà đáp?
Kỳ Hạo bật cười lớn:
– Ta giải thích cho ngươi nghe đây, Quan Sơn Nguyệt! Đó là cái thuật Tử Mẫu Phi Ngô Công. Mỗi con ngô công có ba mươi sáu đốt, phân tán những đốt đó, nó sẽ trở thành ba mươi sáu con vật khác, sanh sanh hóa hóa liên miên, giết chúng, chúng không chết, trái lại còn sanh hóa thêm. Ngươi phải chết!
Hắn thích chí, cười vang:
– Các ngươi phải chết tại đây! Đừng mong đến Thiên Xà Cốc đúng hạn hay trước hạn kỳ!
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Ta không tin là ngươi làm gì ngăn chận được bọn ta! Đàn ngô công đó bất quá sanh sanh hóa hóa vậy thôi, chứ chúng có cái gì đáng sợ đâu? Ngươi sẽ thấy ta tận diệt chúng!
Nói là làm, chàng vung thanh kiếm Hoàng Diệp lên, chém vào đàn ngô công. Tuy nhiên, chàng dè dặt, giữ cho thanh kiếm không chạm vào một con vật nào.
Kiếm ảnh chớp lên, tựa hình lá cây rơi rụng, lá cây vờn bên trên đầu đàn ngô công, ẩn ước có gió rít rất nhẹ.
Tuy kiếm không chạm mình, song kiếm khí cũng giết được vật, gia dĩ kiếm khí chỉ vờn bên trên đầu những con vật, chứ không chạm mình, thành ra chúng cụt đầu, mà cụt đầu là không sanh hóa được nữa, chỉ trừ khi nào kiếm khí trúng mình, chặt đứt vật thành từng đoạn thì nó mới hóa sanh. Cho nên từng đợt lá rụng xuống đầu ngô công, từng đợt ngô công rơi đầu, rồi chết luôn.
Phương pháp đó, qua lần thực nghiệm đầu tiên, đem lại công hiệu rõ rệt.
Quan Sơn Nguyệt hết sức mầng rỡ, cứ tiếp tục áp dụng phương pháp đó vung nhanh tay, kiếm ảnh biến thành lá cây, lá cây quét đầu ngô công, chúng không còn sanh hóa nữa, chúng hao hụt dần dần.
Quan Sơn Nguyệt gọi to:
– Kỳ Hạo, ngươi thấy chưa? Ta có cách hóa giải thủ đoạn của ngươi như thường!
Kỳ Hạo đứng ngoài xa, cách hơn bốn trượng, cười lạnh:
– Khá lắm đó, Quan Sơn Nguyệt! Ngươi có cách phá cái thuật Tử Mẫu Phi Ngô Công của ta, kể cũng là tay có cơ trí đó!
Quan Sơn Nguyệt đắc ý:
– Có gì đâu, đầu ngô công thì ngắn, không thể hóa sanh, những đốt trên mình nó rất dài, dễ hóa sanh. Ta tránh những đốt, cứ chặt đầu, làm gì chúng hóa sanh được? Cái thuật đánh rắn, là đánh từ bảy tấc trở lại đầu, khoảng đó là khoảng yếu hại của độc trùng, về ngô công cũng thế, chứ đánh vào mình chúng thì khó mà giết chúng chết ngay...
Kỳ Hạo cười mỉa:
– Tuy nhiên, ngươi khoan cao hứng vội. Rồi ngươi sẽ hối hận!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Việc gì sẽ làm ta hối hận?
Kỳ Hạo bật cười hắc hắc:
– Hối hận về cái việc gì thì ngươi sẽ phát hiện ra sau, thông minh chẳng giúp ích ngươi được gì, trái lại thông minh sản sanh ra nhiều ngu xuẩn, và ngươi sẽ lãnh đủ hậu quả của những ngu xuẩn đó.
Quan Sơn Nguyệt thoáng giật mình, đảo mắt nhìn quanh một lượt, bất giác chàng biến sắc mặt.
Niềm hối hận đó, không chờ lâu, nó đến với chàng ngay. Nó đã đến rồi! Nó đến khắp nơi, quanh mình chàng.
Những xác chết của ngô công, đang được đồng loại tranh nhau mà ăn, và ăn xong xác đồng loại rồi, con nào cũng lớn nhanh trông thấy.
Dài một thước, dài nhanh ra ba thước. Lúc đầu ngô công to bằng ngón tay, bây giờ chúng to ngay bằng cánh tay.
Ngô công vừa lớn, lại vừa mạnh, chừng như chúng thở thành tiếng, những tiếng thở của hằng ngàn, hằng vạn con hợp lại, tạo thành một tiếng gió vu vu, rồi chúng bò tới, chạm vào nhau, lướt trên mình nhau, nghe xào xào. Những tiếng động để làm cho con người rợn mình.
Và Quan Sơn Nguyệt vừa hối vừa sợ.
Những con vừa lớn đó, vẹt những con nhỏ, lướt tới, lướt nhanh, chừng như trong xác chết của đồng loại, có một thứ khích thích tố, chúng ăn xong là hăng lên liền. Bây giờ thì chúng bắt đầu tấn công Quan Sơn Nguyệt, chúng đã đến sát bên mình chàng rồi.
Ngọc Xà, như những lần trước, dùng cái đuôi dài, quét nhanh, nhưng nó làm cái việc đó không dễ dàng như trước nữa. Mường tượng nó gặp một kháng lực mạnh mẽ của đàn ngô công ngoan cố.
Chẳng những thế, con ngô công nào bị đuôi Ngọc Xà chạm trúng, bị hất dội về phía sau, văng không xa lắm. Trước, thì chúng văng đi xa ngoài trượng, bây giờ thì bất quá cách độ hai ba thước mà thôi. Trong khoảng cách đó, chúng trở lại rất nhanh, thành thử cái việc dùng đuôi hất địch của Ngọc Xà cũng chẳng mang đến ích lợi thiết thực nào. Một vài con ngô công to lớn hơn hết, gan lỳ hơn hết, nhắm ngay cái đuôi Ngọc Xà, mở rộng đôi càng, kẹp cứng.
Nhờ vảy dầy, Ngọc Xà không bị thương tổn, nhưng ngô công đeo dính nơi đuôi, thì thật là nặng, và thật phiền phức cho con rắn lắm.
Trong tình trạng đó, nó cử động chậm chạp, khó khăn hơn và chỉ cần nó chậm chạp lại, là đàn ngô công sẽ xâm chiếm toàn thân của nó, nó sẽ bị nguy là cái chắc.
Cũng may, nó khá thông linh, nó lăn mình đi mấy vòng, vừa lăn vừa ấn mình xuống đất, đàn ngô công vuột ra, rồi nó bò nhanh trở lại trung ương, thở phào phào, tỏ vẻ cực kỳ nhọc mệt.
Kỳ Hạo bật cười ha hả:
– Quan Sơn Nguyệt! Giả như ngươi vung kiếm sát hại thêm một số ngô công nữa, thì đúng là ngươi bố thí thực phẩm cho những con còn lại, những con nầy sẽ to lớn lên, và con rắn của ngươi sẽ không đủ sức mà dùng đuôi hất văng chúng nó nữa!
Trong khi hắn thốt, đàn ngô công không ngừng tiến tới, như thách thức Quan Sơn Nguyệt.
Chàng thận trọng lắm rồi, không dám vọng động nữa.
Con Ngọc Xà quá mệt, nghỉ một lúc mà chưa phục hồi khí lực, chừng như nó kiệt quệ, trong thời gian ngắn, khó mà lấy lại bình thường. Tuy nhiên, nó cũng miễn cưỡng chuẩn bị, sẵn sàng đối phó với đàn ngô công nếu chúng làm hỗn gấp.
Quan Sơn Nguyệt khoát tay, ra hiệu cho Ngọc Xà bất động, rồi chàng day qua Giang Phàm, hỏi:
– Bị thứ ngô công đó cắn, thì sao?
Giang Phàm lộ vẻ sợ sệt:
– Tôi không biết đích xác lắm. Rết thường cắn, chất độc nhiễm vào người, còn không chịu nổi thay, huống hồ cái thứ ngô công nầy, vừa to lớn mà cũng vừa quái dị! Chất độc của chúng phải phi thường, chúng ta...
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Chẳng lẽ chúng ta lại thất bại hay sao? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ cả đến loài rết?
Giang Phàm thành thật:
– Chúng đáng sợ quá, mà không sợ sao được chứ? Tôi từ thuở nhỏ, đã được bồi dưỡng bằng chất độc của rắn, lớn lên đến ngày nay, còn đại ca thì may mắn có uống thứ huyết của con Hàn Xà, luận về tổng quát thì chúng ta không sợ bất cứ thứ độc nào trên đời. Nhưng về chất độc của ngô công thì lại khác, tôi chưa biết chất độc đó mãnh liệt như thế nào mà dám bảo đảm an toàn. Đại ca cứ nhìn con Ngọc Xà kia là biết ngay, nó chẳng khác nào là một xà vương, nhưng nó cũng đầu hàng trước đàn ngô công, như thế đủ thấy độc của ngô công có kháng lực mạnh, lấn át hẳn độc của rắn!
Quan Sơn Nguyệt suy tư một lúc, bỗng trầm giọng thốt:
– Bất chấp hậu quả như thế nào, tại hạ nhất định phải lướt qua đàn ngô công nầy!
Chàng cương quyết bước tới.
Giang Phàm hấp tấp nắm áo chàng, giữ lại:
– Đừng liều, đại ca! Nguy hiểm lắm!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Người ta nuôi dưỡng cái tâm quyết hạ sát tại hạ, nếu tại hạ đứng đây, bất động, thì có khác nào ở lại mà chờ người ta hạ thủ? Bây giờ, còn có con Ngọc Xà, nó giúp chúng ta cầm cự một thời gian, nếu nó hoàn toàn kiệt lực rồi, thì chúng ta phải làm sao chứ? Ở lại mà chết, tại sao bằng liều tiến tới mà chết? Ở lại, là tuyệt vọng, tiến tới là cầu may, dù sao thì cũng có phần nào hy vọng.
Giang Phàm cho rằng chàng có lý, buông tay ra, rồi hỏi:
– Đại ca dùng biện pháp gì?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Còn biện pháp gì mà nói? Chúng ta có phương tiện chi, cứ sử dụng phương tiện đó, hoặc tay, chân, hoặc kiếm, hoặc rắn, bằng tất cả các cách đấm đá, chém cắn, bằng tất cả công lực, chỉ cần chúng ta vượt khỏi đàn ngô công, bắt được một người trong hai, là chúng ta tạo được ưu thế rồi!
Giang Phàm suy nghĩ một chút:
– Thế thì chúng ta nhờ Ngọc Xà xung phong khai lộ!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không được! Tiểu Ngọc cần được bảo vệ an toàn, để nó còn bảo vệ cô nương nữa chứ! Địch chỉ chú trọng vào tại hạ, họ chỉ xua đàn ngô công ngăn chận tại hạ mà không quan tâm đến cô nương. Trong lúc đó, cô nương sẽ dùng con Ngọc Xà mở rộng lối thoát, ra khỏi vòng vây trước. Một người thoát hiểm được rồi, là địch sẽ bối rối, hoang mang, tại hạ sẽ nhân lúc chúng phân tâm, dốc toàn lực vọt ra. Cô nương ra trước rồi, sẽ tìm cách chế ngự được một tên. Như vậy là thắng!
Giang Phàm rướm lệ:
– Giả như đại ca không ra được? Một mình tôi thoát chết đi, đại ca phải chết giữa đàn ngô công, thì tôi tìm cái sống một mình để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt bật cười sang sảng:
– Cô nương thoát ra được, còn có trách nhiệm lớn lao cần được thi hành, cô nương nên nhớ là Mã Bá Ưu đang chờ đó, nếu hắn tìm được người kế vị ngôi Lịnh Chủ Minh Đà, thì sau nầy cô nương tiếp trợ Lịnh Chủ đời thứ ba...
Giang Phàm khóc thành tiếng:
– Tôi không cần biết ai cả, trước cũng vậy, mà sau cũng thế, tôi chỉ biết có mỗi một mình đại ca thôi, tôi không quan tâm đến ngôi vị Lịnh Chủ, trừ ra vị Lịnh Chủ tương lai là con của chúng ta!
Quan Sơn Nguyệt bước tới, thì thầm bên tai nàng:
– Giang cô nương! Cô nương đã bằng lòng kết hôn với tại hạ rồi kia mà!
Tuy chúng ta chưa chánh thức thành vợ thành chồng, song dù sao thì cô nương cũng là vợ của Minh Đà Lịnh Chủ thì cái trách nhiệm của chúng ta là trách nhiệm chung, đợi gì phải có con với nhau, mới đặt thành vấn đề chung việc? Là vợ của tại hạ, cô nương phải lo cái việc của chồng, cô nương phải trân trọng mạng sống của mình, để hoàn thành chí nguyện của chồng, sau nầy nếu chúng ta may mắn được sống sót cả đôi, thì càng quý chứ sao?
Giang Phàm cảm thấy mặt nóng bừng bừng, lần thứ nhất nàng nghe những lời tình tự, lại do người mà nàng yêu nhất đời và nhất định trao gởi trọn số kiếp.
Nóng mặt vì không quen nghe những lời tha thiết như thế, nhưng sau cơn thẹn, đến niềm xúc cảm dâng lên, nàng để lệ nóng trào mi...
Thốt xong mấy tiếng hầu như trăng trối đó, Quan Sơn Nguyệt quay mình bước đi. Chàng định xung phá vòng vây ngô công. Chàng bước ra, ngô công vồ vào. Chàng bước nhanh, ngô công cũng bò nhanh.
Đã quyết tâm rồi, thì dù là đầu, dù là mình, đuôi ngô công, chàng cũng chẳng chừa, cứ vung Hoàng Diệp Kiếm, chém ra tới tấp.
Kiếm ảnh chớp lên, bao bọc quanh chàng như bức tường đồng, vách sắt, đứng bên ngoài lấy nước mà bắn vào, cũng chẳng lọt qua một giọt nhỏ.
Dĩ nhiên, đàn ngô công bị chém tơi bời, trăm con biến thành ngàn đoạn, nhưng mỗi đoạn liền theo đó biến thành những con vật mới, thành hình xong là lướt tới.
Chàng càng vung kiếm nhanh, càng giết nhiều, ngô công càng sanh sanh hóa hóa nhiều.
Chàng xông xáo một lúc, ngô công trùng trùng điệp điệp tràn vào, từng lớp dợn dợn như những lượn sóng đổ cuốn vào bờ.
Quan Sơn Nguyệt tưởng đâu mình mở đường cho một lối đi không khó khăn lắm, song kết quả trái ngược, mường tượng một con thuyền buông bến sang sông, bờ đối diện càng lúc càng xa, cuối cùng con sông biến thành biển, và hiện tại thì bềnh bồng giữa biển cả.
Tuy nhiên, ngô công dù sanh hóa nhiều, song chẳng làm gì chàng được, bởi kiếm ảnh kín đáo vô cùng, bảo vệ chàng rất chặt chẽ, chẳng một con ngô công nào vào đến gần chàng.
Vòng đai ngô công giờ đây rộng độ vài mươi trượng, lớn hơn trước gấp hai.
Kỳ Hạo nhìn chàng vùng vẫy giữa biến ngô công, bật cười ha hả:
– Quan Sơn Nguyệt! Cái số phận của ngươi như vậy rồi, hãy cam chịu đi, làm cách nào ngươi cũng chẳng thoát đi được đâu. Ta có nói trước cho ngươi hiểu rồi mà, ngươi càng ngoan cố, cái khổ càng tăng. Hối hận cũng muộn rồi. Chỉ trong khoảng khắc nữa thôi, chúng sẽ cắn ngươi, ngươi phải chết vì chất độc của chúng!
Hắn càng thốt, Quan Sơn Nguyệt càng phẫn uất, song chàng không dám dừng tay, Hoàng Diệp Kiếm cứ chớp lên luôn luôn, ngăn chận ngô công từ mọi phía lăn xả vào.
Bất quá chàng không hùng hổ như trước, cốt giữ cho khí lực đừng quá tiêu hao, có như vậy mới kéo dài cuộc cầm cự, chờ tìm một biện pháp hữu hiệu. Hầu như chàng chỉ còn hất những con ngô công gần văng đi xa thôi, chàng tránh chém chúng đứt đoạn. Cho nên, thay vì chém bằng lưỡi, chàng dùng xống kiếm gạt phăng con nào gần nhất. Nhờ thế, số lượng ngô công không tăng gia nữa.
Nhưng, đàn ngô công càng lúc càng tiến tới mạnh mẽ, có con quá hăng, thay vì bò, lại phóng, lại bay, lướt qua đầu đồng loại.
Quan Sơn Nguyệt chợt biến đổi thủ pháp, thay vì hất, hoặc chém ngang, chàng lại dùng mũi kiếm phóng vào đầu ngô công, rồi chênh thân kiếm rọc nhanh chẻ con vật ra làm hai phần, từ đầu đến đuôi.
Hai mảnh bị chẻ đó, quả nhiên không sanh hóa nữa.
Tuy vậy chiến pháp mới mẻ này cũng chẳng giúp ích gì cho Quan Sơn Nguyệt. Bởi, ngô công không sanh hóa, thì những con còn sống tranh nhau mà ăn xác của con chết và sau khi đã ăn xác của đồng loại rồi, chúng lại biến lớn phi thường. Cuối cùng, cái khổ vẫn còn, đều đều, càng lúc càng gian nan hơn.
Vừa tự vệ, vừa trừ diệt ngô công, Quan Sơn Nguyệt vừa tiến tới, song cái biển ngô công cũng nhích động theo chàng. Chàng nhích một bước, ngô công theo một bước, chàng không làm sao xâm phạm vòng đai được nửa thước.
Bây giờ, có những con vật ăn xác đồng loại quá nhiều, chúng lớn và mạnh phi thường, có con trướng mình lên bằng cái thùng nho nhỏ.
Một con rết lớn bằng cái thùng, dù là thùng nhỏ, trông đáng sợ làm sao! Và với vóc lớn như vậy, nó phải dài ra, ít nhất chiều dài của chúng cũng ngoài sáu thước.
Song ngô công biến lớn như vậy, chẳng phải là một sự đáng mầng cho Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm. Chừng như sự kiện đó ngoài chỗ tưởng của họ nên cả hai không còn cười nữa.
Những con vật lớn gần bằng chiếc thùng nhỏ đó, không còn vâng theo lịnh điều khiển của họ, lạ lùng thay, chúng lại hướng về họ mà bò đến, thay vì tấn công Quan Sơn Nguyệt!
Tây Môn Vô Diệm huýt sáo miệng rất gấp, nhờ thế mà đàn ngô công tránh né nàng, chẳng con nào dám đến gần.
Chúng tránh né nàng, để quay sang Kỳ Hạo. Quanh mình hắn đã có hơn mấy mươi con bao vây rồi, mà toàn là những con vật cực kỳ to lớn.
Hắn hoảng quá, hét lên:
– Tây Môn Hộ Pháp, gọi gấp chúng đi nơi khác! Bảo chúng lùi lại...
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu, giương tròn đôi mắt, cao giọng đáp:
– Gọi làm sao được! Chúng đâu còn tuân lịnh của tôi nữa? Muốn ra lịnh cho chúng rút lui thì phải ra lịnh cho toàn thể, chứ đâu có thể điều động riêng rẽ như thế? Và ra lịnh cho tất cả rút lui rồi, mình cũng phải rút lui luôn, như vậy là mình không ngăn chận nổi Quan Sơn Nguyệt!
Nghe đối phương bàn luận với nhau như vậy, Quan Sơn Nguyệt mầng thầm, niềm vui phấn khởi, tinh thần lên cao ngay. Chàng vung kiếm vù vù. Chàng nhận thức một sự kiện, là càng tạo mồi cho ngô công, chúng càng ăn nhiều càng lớn, những con nào lớn quá lại không tuân lịnh của Tây Môn Vô Diệm nữa. Do đó, chàng cố giết thật nhiều ngô công nhỏ, cho những con chưa đủ vóc nốc vào, theo kịp những con quá lớn.
Không lâu lắm, một con lớn ăn một con nhỏ không đủ no, chúng nốc một lần cả ba bốn xác đồng loại, ăn nhanh, ăn nhiều như vậy, chúng phải lớn nhanh, lớn phi thường.
Rồi đến lúc chúng chẳng cần chờ chàng giết, con lớn tìm con vừa vừa mà ăn, mà sống, con vừa vừa tìm con nhỏ hơn mà ăn. Cuối cùng thì con nhỏ chẳng còn, bây giờ đàn ngô công gồm toàn những con quá lớn. Và hầu hết những con lớn đó đều quật ngược trở lại bọn Kỳ Hạo, Tây Môn Vô Diệm.
Kỳ Hạo quét nhanh chiếc lưỡi cày, bảo vệ toàn thân, còn Tây Môn Vô Diệm không vũ khí, phải dùng ống trúc nhốt hai con ngô công nguyên thủy mà xua đuổi chúng.
Hiện tại, tại cục trường chỉ còn hơn mười con ngô công, tất cả đều hướng về Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm, chỉ còn ba con vây quanh Quan Sơn Nguyệt. Ba con này dài ít nhất cũng hơn hai trượng, thân xác chúng phải to lớn, dù Quan Sơn Nguyệt nhanh tay đến đâu, cũng chẳng làm sao chạm kiếm đến mình chúng được.
Phần Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm, mỗi người bị bốn năm con bao vây, những con nầy có chiều dài không đồng đều nhau, con ngắn nhất chỉ hơn một trượng, con dài nhất ngoài ba trượng.
Thật là kinh khủng! Kẻ nào yếu vía, trông thấy loại ngô công khổng lồ đó, tất phải xỉu ngay!
Chỉ có một con ghìm Giang Phàm, chừng như giám thị nàng vậy thôi, chứ không tấn công.
Ngọc Xà cũng hết sức đề phòng, sẵn sàng can thiệp nếu con ngô công đó phóng tới bất ngờ.
Quan Sơn Nguyệt thấy tình hình biến chuyển rất thuận lợi cho chàng, chàng bật cười lớn, gọi:
– Kỳ Hạo! Tây Môn Vô Diệm! Chắc các ngươi không tưởng nổi là có hậu quả như thế nầy! Các ngươi định hãm hại ta, chính các ngươi cũng vô phương thoát khỏi.
Kỳ Hạo nghiến răng:
– Không thoát khỏi thì ta quyết cùng ngươi đồng quy ư tận.
Quan Sơn Nguyệt đinh ninh là hắn sẽ liều mạng nhào tới, quyết liều sống chết với chàng. Ngờ đâu, hắn hoành chiếc lưỡi cày, chặt một cánh tay của hắn, rồi buông chiếc lưỡi cày, dùng tay còn lại chụp cánh tay bị chặt, quăng sang Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt vung kiếm chém tới, cánh tay đó đứt đoạn.
Máu từ người Kỳ Hạo phún ra, máu của cánh tay đứt rơi vãi quanh mình Quan Sơn Nguyệt.
Mấy con ngô công ngửi mùi máu tanh, như điên cuồng, vọt mình tới.
Một con đã ngoạm Kỳ Hạo nơi miệng, đưa hắn lên cao, đầu nó vung qua vung lại, trông đáng sợ vô cùng.
Ba con ngô công vây Quan Sơn Nguyệt cũng nhào tới, một con nghinh chính diện, hai con ở hai bên tả hữu, cả ba cùng vươn càng, mỗi chiếc càng to bằng thanh đao, sáu chiếc từ ba phía chớp chớp quanh mình Quan Sơn Nguyệt.