Hồi 45
Tình Chàng Ý Thiếp

Niềm sợ hãi còn gây chấn động, Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng không nói được tiếng nào.
Xà Thần bật cười ha hả:
– Cho nên, ta rất ưa thích nữ nhân biết vũ công, ta biết họ như lòng bàn tay, họ là những con người can đảm, thấy ta rồi, không đến đổi quá sợ hãi mà chết ngay! Ta khen các ngươi đó, thấy ta, các ngươi chỉ kêu lên một tiếng thôi! Chứ còn Liễu Y Ảo thì thảm lắm, gặp ta lần đầu, nàng hôn mê mà ngã liền!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trấn định tâm thần, thốt:
– Nếu bọn già không nghe người mô tả hình dáng của Xà Thần trước, thì vừa trông thấy Xà Thần, hẳn bọn già khó tránh...
Chừng như Xà Thần có phần nào thất vọng:
– Nói như thế, nghĩa là trên thế gian nầy chẳng có một người nào thấy ta mà chẳng sợ?
Đến lượt Lý Trại Hồng bình tịnh lại rồi, đáp:
– Người như Xà Thần, nếu cho rằng có ai đó thấy mà không sợ, thì đúng là mình tự khi, và cũng khi người luôn!
Xà Thần ngẩng cao mặt, bất bình:
– Sai! Sai rất xa! Vẫn có một người, thấy ta rồi, chẳng những không sợ, trái lại còn tỏ vẻ thân thiết! Vô cùng thân thiết!
Lý Trại Hồng lắc đầu, không tin:
– Nếu quả thật có người như vậy, thì cái mật của kẻ đó hẳn phải to không tưởng nổi!
Xà Thần tức giận:
– Tại sao không có người như vậy chứ? Các ngươi biết không, chính cái con bé cùng đi với các ngươi đó!
Lý Trại Hồng giật mình:
– Xà Thần muốn nói đến Linh Cô?
Xà Thần gật đầu:
– Phải, chính nó! Và ta nhận ra, nó là kẻ đáng yêu nhất, bình sanh ta mới gặp lần đầu. Nếu không có nó cầu tình cho các ngươi, thì khi nào ta lại đối xử hòa dịu với các ngươi như thế nầy?
Lý Trại Hồng cười lạnh toan mỉa lại một câu, Nguyệt Hoa Phu Nhân sợ nàng xúc phạm đến đối phương rồi sanh ra phiền phức, nên chận nói:
– Bọn già đến đây, vốn không với ác ý, trước hết vì công việc truy tầm con Minh Đà, sau đó tìm Linh Cô, khiến lạc bước đến quý cốc...
Xà Thần bật cười quái dị:
– Các ngươi biết là tiểu tử ở đây, tưởng nhân cơ hội đến cứu hắn. Có phải vậy chăng?
Nguyệt Hoa Phu Nhân không giấu, gật đầu liền:
– Phải! Cho nên, bọn già hy vọng Xà Thần lỏng tay một chút cho hắn được trở về với gia đình.
Xà Thần lắc đầu, cự tuyệt:
– Không được! Con bé đó cũng có van xin cho hắn mấy lượt rồi, ta không thể đáp ứng.
Nguyệt Hoa Phu Nhân dằn lòng, giữ bình tĩnh, tiếp:
– Hắn không làm chi đến đổi phải đắc tội với Xà Thần...
Xà Thần bật cười ghê rợn:
– Hắn không làm gì đắc tội với ta, song hắn phạm hai điều cấm kỵ.
Nguyệt Hoa Phu Nhân dửng cao đôi mày:
– Xin Xà Thần giải thích rõ hơn!
Xà Thần đưa tay xoa vành râu mọc loạn quanh hàm, rồi quét hai chiếc đuôi qua lại chỗ đứng, đuôi là chân, quét như vậy thì thân hình của y phải nhít động.
Một lúc sau, y thốt:
– Thứ nhất, hắn là nam nhân, bình sanh ta tối kỵ nam nhân trong Thiên Xà Cốc. Nam nhân chỉ làm có mỗi một việc duy nhất, là làm mồi cho lũ rắn. Kẻ nào lạc lõng vào đây, kẻ đó đừng hòng sống sót mà rời khỏi cốc, nếu kẻ đó bất hạnh sanh ra với cái lốt nam nhân.
Nguyệt Hoa Phu Nhân bắt đầu nổi giận:
– Một con người đối kỵ đồng loại như vậy, hẳn là lương tâm táng tận rồi, trừ ra kẻ đó điên cuồng, mất cả thần trí.
Xà Thần cười lên ha hả:
– Việc đó, rất nhỏ mọn. Cái điều cấm kỵ do ta đặt ra thì cũng có thể do ta phế bỏ. Giang Phàm và Liễu Y Ảo đã từng van cầu ta phóng thích hắn, ta cũng có thể phóng thích hắn như thường chứ! Nhưng, hắn đã nuốt cái mật của con Độc Giác Hàn Xà, mất cái mật đó, ta không làm sao biến hai cái đuôi thành chân thiệt. Các ngươi thấy đó, người mà mang hai cái đuôi thay chân, thì phỏng còn thú vị gì? Ta phải giải trừ sự bực bội khó chịu cho ta chứ! Ta phải khôi phục nhân dạng chứ!
Nguyệt Hoa Phu Nhân cười lạnh:
– Hình dạng của Xà Thần, do trời sanh mà có, làm sao đổi lốt được? Nuôi cái ý đổi lốt là nuôi mộng đấy.
Xà Thần nổi giận:
– Nói nhảm! Làm gì có cái việc trời sanh ta như thế nầy? Trước kia, ta cũng là người như các ngươi...
Nguyệt Hoa Phu Nhân kinh ngạc:
– Không lẽ cái thân thể hiện tại của Xà Thần, do người nào đó gây nên biến cải?
Xà Thần căm hận, gật đầu:
– Tự nhiên phải có người gây ra. Có người tạo thành cho ta cái hình dạng như ngày nay!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trố mắt:
– Ai?
Xà Thần hét:
– Mẹ ta!
Tiếng hét hận của y nghe não nùng quá chừng!
Nguyệt Hoa Phu Nhân thoáng biến sắc:
– Mẫu thân của Xà Thần? Tại làm sao lịnh đường làm thế?
Xà Thần sôi giận cực độ, lão gầm lên:
– Các ngươi không cần phải hỏi. Điều mà các ngươi nên biết hiện tại, là cái mật của con Độc Giác Hàn Xà đó sẽ giúp ta khôi phục nhân dạng. Tiểu tử làm mất vật quý của ta, hắn phải đền! Ta sẽ giết hắn, để thu hồi cái mật rắn trong người hắn.
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm ngâm một chút:
– Mật Hàn Xà đã tản mác trong người hắn, Xà Thần làm sao thu hồi?
Xà Thần cười rợn:
– Ta có biện pháp của ta! Đành là dược tánh của cái mật tản mác trong người hắn, tổn hao tự nhiên phải có, song bất quá chỉ mất mát một phần thôi, còn đến chín phần, chín phần đó hiện ở trong cơ thể hắn, chứ chưa tán hóa. Ta có cách thu hút chín phần đó, cho ta dùng.
Nguyệt Hoa Phu Nhân «hừ» một tiếng:
– Xà Thần định nuốt sống hắn à?
Xà Thần cười lạnh:
– Không nuốt trọn một lần, thì từ từ mà ăn, ăn đến hết thì thôi!
Lý Trại Hồng kêu lên thất thanh:
– Xà Thần nói cái gì? Xà Thần dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn đó à?
Nhưng, Nguyệt Hoa Phu Nhân lại bình tịnh thốt:
– Già thấy Xà Thần làm thế là vô ích. Linh dược nếu quý, là cái tinh hoa của có còn nguyên vẹn, thành khối duy nhất, hợp nhất lại thì hiệu năng vô cùng, phân tán ra, là dược tánh phải yếu. Chặt tay chặt chân hắn, máu sẽ chảy, dược tánh mất tướng liền, Xà Thần chỉ thu hoạch một kết quả rất nhỏ, kết quả đó không giúp Xà Thần toại nguyện đâu!
Xà Thần liếc xéo phu nhân:
– Ngươi làm như về phương diện đó, ngươi thành thạo quá chừng!
Nguyệt Hoa Phu Nhân điềm nhiên:
– Cho nên, già khuyên Xà Thần đừng làm cái việc tổn nhân mà không lợi kỷ. Làm như vậy là kém trí, là ngu xuẩn.
Xà Thần cất tiếng cười vang:
– Ngươi cho rằng ta ngu, nên dụ hoặc ta phải không? Ngươi có thể lừa kẻ khác chứ với ta thì đừng hòng!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm giọng:
– Già nói thật, sao Xà Thần lại bảo là già lừa gạt?
Xà Thần bật cười hắc hắc:
– Đừng giả vờ thành tâm thực ý, ta biết rõ cái mưu của ngươi rồi. Nói thật với ngươi, ta không cần ăn thịt hắn, ta không cần giết hắn, cũng vẫn thu hồi cái mật được như thường.
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc:
– Xà Thần định dùng pháp Hồng Hấp?
Xà Thần cười vang:
– Cuối cùng, ngươi cũng nói được cái điều ta chưa nói ra!
Giang Phàm trố mắt:
– Pháp Hồng Hấp là pháp gì?
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm gương mặt, không đáp.
Xà Thần lại cười lớn, cười một lúc rồi tiếp:
– Pháp đó rất giản đơn, cứ mỗi ngày, sau khi hắn ngủ một giấc say nồng, tỉnh dậy là tinh thần sung mãn, chờ thái dương lên sưởi hồng trần gian, bắt hắn làm công việc gì đó, hắn ra sức làm, ngươn dương của hắn phải phát tiết, ta thừa dịp ấy, thu hút vào mình ta. Trong vòng một tháng, ta sẽ lấy hết dược tánh của cái mật con Độc Giác Hàn Xà, dược tánh đó còn linh diệu hơn nhờ trải qua sự thực nghiệm trong cơ thể của hắn.
Giang Phàm như nửa hiểu nửa không, còn ba người kia thì biến sắc, bởi họ thừa hiểu phương pháp đó lợi hại như thế nào.
Chẳng nói chi Nguyệt Hoa Phu Nhân là người có kiến thức rộng, chỉ nói về Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo từng học phép thổ nạp của bậc thần tiên, hai nàng rất sợ phương pháp đó vì cái phần ngươn dương nạp vào càng quan trọng thì công phu tu tập càng cao, nhưng đúng lúc thở ra lại bị người thu hút, thì cầm như kết quả tu vi trôi theo dòng nước, chẳng khác mình trồng cây, cây sanh trái, trái chín rồi, mà kẻ khác hái ăn.
Tuy nhiên, nàng cũng kêu lên, cốt đánh lạc hướng ý niệm của Xà Thần:
– Quan công tử có căn bản tu vi vững chắc, dù làm việc gì cũng thận trọng, tâm thần trầm định, khi nào để cho ngươn dương phát tiết mà Xà Thần mong tiếp thụ?
Xà Thần cười ngạo nghễ:
– Ngươi nói đúng, nhưng ta đã nói là ta có cách. Và sở dĩ ta quyết thực hành phương pháp đó, là vì tiểu tử có căn cơ thâm hậu, chính ta thích cái căn cơ của hắn hơn là cái mật. Dược tánh qua sự thực nghiệm của hắn rồi, sẽ tăng gia linh hiệu, cái mật sẽ có giá trị gấp mấy lần khi còn nguyên vẹn. Ta sẽ thành công lớn trong dự định khôi phục hình người.
Lý Trại Hồng phẫn nộ:
– Tôi cho rằng Xà Thần không thu hoạch được kết quả nào đâu. Giông tố có thể làm xao dợn núi sông, chứ chẳng có một áp lực nào lay chuyển nỗi lực căn của Quan công tử, vốn luôn thanh tịnh phi thường.
Xà Thần không đáp, nhìn thoáng qua Giang Phàm điểm một nụ cười.
Lý Trại Hồng nghi ngờ, cũng nhìn qua Giang Phàm, hỏi:
– Giang cô nương cho Quan công tử uống máu rắn mỗi ngày đều đều?
Giang Phàm giật mình, ấp úng:
– Phải! Xà Thần ra lịnh bảo tôi làm thế.
Lý Trại Hồng hấp tấp hỏi tiếp:
– Ngoài ra, Xà Thần còn bảo cô nương làm cái chi khác nữa chăng?
Giang Phàm đáp:
– Không có việc chi khác. Bất quá, khi nào rỗi rảnh, tôi đến gặp Quan công tử, đàm đạo vậy thôi.
Lý Trại Hồng nghiêm giọng:
– Giang cô nương! Giả như cô nương không có ý hãm hại Quan công tử, thì hãy nghe lời tôi, bắt đầu từ hôm nay, ngưng ngay việc cho Quan công tử uống thứ máu rắn tai hại đó. Mà cũng chẳng nên đến gặp công tử thường xuyên để tìm cách gợi chuyện.
Giang Phàm không hiểu tại sao Lý Trại Hồng yêu cầu điều đó, trố mắt hỏi:
– Tại sao? Máu rắn được chế luyện đặc biệt, giúp con người ích thần, tráng khí. Quan công tử sẽ khôi phục nhanh chóng nguyên trạng chứ...
Lý Trại Hồng trầm gương mặt:
– Có thể cho rằng cô nương thành tâm, hảo ý, nhưng sự thành tâm hảo ý đó thực hiện không đúng việc. Vì nó sẽ trở thành một sự hại người, không hơn không kém. Đành rằng thứ máu rắn đó ích thần tráng khí, song nó thuộc dương cương, dùng nó mãi thì Quan công tử sẽ gia tăng tình dục, dù công tử có là một quân tử chánh nhân, giả như chỉ là do lòng, thì công tử có thể kềm hãm mọi sôi động của lòng. Chứ một khi bị thứ thuốc kích thích đó hành hạ, thì có thể công tử phải bị chi phối bởi thứ thuốc tai hại đó. Đúng lúc thuốc kích thích hoành hành, cô nương lại xuất hiện, thử hỏi công tử có là sắt đá, sắt đá cũng bị nung mềm như thường...
Giang Phàm cau mày:
– Nghĩa là...
Lý Trại Hồng buông gọn:
– Cô nương phải bị xú tiết, ô danh, mà Quan công tử lại rơi vào quỷ kế của Xà Thần. Nếu sự tình kéo dài liên tục độ một tháng, thì công tử sẽ gầy héo như cây thiếu nước qua nhiều ngày tháng, cuối cùng sẽ trở thành một phế vật mà chờ chết.
Giang Phàm quay mặt về Xà Thần hỏi:
– Xà Thần có nghe vị cô nương đó nói chứ?
Xà Thần gật đầu:
– Có nghe nàng ấy nói, và nàng nói rất đúng!
Đoạn, y rắn giọng, tiếp nối:
– Xà cơ! Sự việc liên quan trọng đại đến cả một đời của ta. Cái tâm nguyện của ta có thành hay không, chỉ trong giai đoạn nầy. Xà Cơ phải tiếp trợ ta.
Xà Cơ cúi đầu, nghĩ ngợi.
Xà Thần tiếp luôn:
– Xà Cơ thường than thở là nơi đây quá tịch mịch kia mà? Xà Cơ cũng từng yêu cầu ta đưa đi đó đây, đi khắp vũ trụ bao la, nhìn cái lạ trong cõi trần hoàn kia mà? Thì, sau khi ta thay hình đổi dạng, khôi phục cái lốt người rồi, chúng ta sẽ rong chơi ta bà thế giới...
Giang Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đáp với vẻ cương nghị:
– Xà Thần! Tôi thọ ân Xà Thần nuôi dưỡng hơn mười năm dài, Xà Thần lại truyền thọ vũ công cho tôi. Tôi phải làm sao báo đáp công lao giáo dưỡng đó?
Đạo lý bắt buộc tôi phải báo ân, tình cảm xui sử tôi phải báo ân.
Xà Thần đắc ý, bật cười ha hả:
– Xà Cơ! Thế mới phải chứ! Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn ngày trước, tốt nhiều. Ta sẽ đào tạo ngươi trở thành một cao thủ đệ nhất lưu trong thiên hạ, ta sẽ giúp ngươi trở thành đệ nhất mỹ nhân giữa thế nhân.
Giang Phàm cau mày, đôi mi chớp chớp, vài hạt lệ long lanh, buông nhẹ:
– Nhưng, Xà Thần ơi! Tôi không thể hãm hại Quan công tử!
Xà Thần sửng sốt một chút, bật kêu to:
– Tại sao?
Giang Phàm u buồn đáp:
– Tại sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao! Tôi chỉ biết là tôi không nỡ nào làm gì thương hại đến Quan công tử thôi! Công tử là... một con người tốt!
Xà Thần nổi giận:
– Thế là ngươi nỡ để cho ta chịu thiệt hại! Ta đối với ngươi như thế đó, ngươi chưa hài lòng sao?
Giang Phàm ảm đạm nói:
– Xà Thần đâu có tổn thương gì cho lắm? Bất quá, chưa trở thành một con người với cái dáng bình thường thôi. Xà Thần nên buông tha Quan công tử, phần tôi, tôi tình nguyện ở mãi tại đây với Xà Thần.
Xà Thần biến sắc, một thoáng sau, bật cười ghê rợn:
– Được! Xà Cơ, ngươi tốt đấy! Ta đối xử với ngươi, suốt mười năm dài, ân tình đó không bằng một cảm giác của tiểu tử ngươi mới gặp ba hôm! Thì ra, trước kia, ta chỉ hận nam nhân, bây giờ ta phải hận luôn cả nữ nhân!
Giang Phàm khóc lớn:
– Xà Thần ơi! Xà Thần có thể bảo tôi làm bất cứ việc gì, tôi sẵn sàng làm hết, chỉ trừ cái việc hại người. Xà Thần có thể giết tôi, chứ...
Xà Thần lặng người đi một lúc rất lâu. Đột nhiên, y hòa dịu nét mặt, rồi bật cười ha hả:
– Từ lâu rồi trong Thiên Xà Cốc không có trường hợp giết nữ nhân. Ta không vì một nguyên nhân nào, phá cái lệ đó. Ngươi đã không khứng trợ giúp ta thì thôi, chẳng lẽ không có ngươi rồi ta chẳng làm gì được?
Thoạt đầu, thấy y thay đổi thái độ, ai ai cũng tưởng là y sẽ buông tha cho Quan Sơn Nguyệt. Nhưng cuối cùng, y vẫn trở lại ý nguyện cũ.
Nguyệt Hoa Phu Nhân vội hỏi:
– Xà Thần sẽ dùng biện pháp gì?
Xà Thần thốt:
– Biện pháp thì nói sau cùng! Ta có ngàn lẻ một biện pháp, ta cũng chưa biết là nên chọn biện pháp nào, thì nói làm sao được?
Giang Phàm nghi ngờ, hỏi:
– Chẳng lẽ Xà Thần tìm một thiếu nữ nào đó thay thế tôi?
Xà Thần cười nhẹ lắc đầu:
– Trong Thiên Xà Cốc này, ngoài ngươi ra, còn nữ nhân nào khác mà ta có thể lợi dụng chứ?
Liễu Y Ảo đột nhiên cất tiếng:
– Còn chứ! Ít nhất cũng còn một người! Tôi đây...
Lý Trại Hồng kinh hãi, kêu lên thất thanh:
– Sư muội...
Liễu Y Ảo lạnh lùng:
– Ta làm sao? Quan Sơn Nguyệt cứu ta một lần, ta cứu lại hắn một lần, ân nghĩa lưỡng tiêu, mà oán hận còn nặng!
Lý Trại Hồng hấp tấp phân trần:
– Quan công tử có hận thù gì...
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng:
– Sao lại không có? Hắn cự tuyệt khi ta cầu hôn, hắn gây cho ta cái nhục lớn lao nhất trong đời một người con gái. Cái nhục bị khước từ tình yêu! Ta nuôi cái ý nguyện phải làm sao dày vò hành hạ hắn cực kỳ tàn độc, và cơ hội đã đến cho ta rồi đó! Bằng mọi giá, ta phải nắm chắc cơ hội này.
Lý Trại Hồng sửng sốt một chút, rồi nói:
– Sư muội! Ngu thơ biết là lời nói đó chẳng do tâm thành của sư muội mà ra, sư muội đã cứu Quan công tử từ Đại Trúc Hà mang về đây, để rồi thọ nhận sự quở trách, phải biết cái mật của con Độc Giác Hàn Xà có giá trị ngang sanh mạng của sư muội kia mà, sư muội còn dám hy sinh cho công tử, như vậy đủ tỏ rõ mối tình của sư muội đối với Quan công tử chưa đoạn tuyệt!
Liễu Y Ảo trầm gương mặt lạnh như tiền:
– Hắn là con người đáng bỉ nhất, ta hận hắn không tưởng nổi, đừng nghĩ là ta còn mơ mộng đến hắn nữa. Ngươi biết không, gặp Xà Cơ, hắn nói huyên thiên, nói trời nói đất, nói gió nói mây, nói suốt mấy giờ liền, hắn vẫn nói, không biết mệt. Nhưng gặp ta hắn chỉ nói có mỗi một câu vắn tắt, là cảm tạ ơn ta thôi, dù ta liều chết tặng hắn cái mật rắn quý.
Nàng hướng sang Xà Thần tiếp:
– Xà Thần! Tôi tình nguyện thay thế Xà Cơ làm cái việc dở dang đó.
Xà Thần suy nghĩ một chút, đoạn nhẹ nụ cười:
– Liễu Y Ảo! Ngươi nói dóc, tối độc phụ nhân tâm! Đành là ngươi tự động, song ta thấy không thể tin tưởng nơi ngươi.
Liễu Y Ảo bực tức, hỏi:
– Tại sao...
Xà Thần khoát tay chận lại.
Liễu Y Ảo trừng mắt, song không nói gì, quay mình chạy bay ra ngoài.
Xà Thần gọi lớn:
– Ngươi định đi đâu?
Liễu Y Ảo «hừ» lạnh một tiếng:
– Xà Thần đã không tin tôi, thì tôi ở đây làm gì? Tôi đâu còn tư cách chen vào việc của Xà Thần nữa?
Xà Thần cười nhẹ:
– Y Ảo, cái ý của ngươi, ta minh bạch rồi, bất quá ta cảnh cáo cho ngươi biết, ngươi không được chạy loạn đến chỗ ở của tiểu tử đó nhé, chung quanh nơi đó, ta có bố trí những độc xà, nếu ngươi bị chúng ngoạm cho một phát, thì đến ta, ta cũng chẳng cứu nổi đấy!
Liễu Y Ảo giật mình, dừng chân lại ngay, rồi đứng đó, không đi tới đã đành, mà cũng chẳng trở vào nhà.
Những người kia sững sờ một lúc. Còn ai biết nói gì trong trường hợp như vậy?
Một lúc sau, Nguyệt Hoa Phu Nhân cất tiếng hỏi:
– Xà Thần! Đối phó với con trai già, Xà Thần thực sự định áp dụng biện pháp gì?
Xà Thần mỉm cười:
– Ta đã nói, bằng mọi cách, miễn làm sao ta thu hồi được cái mật con Độc Giác Hàn Xà thì thôi!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trố mắt:
– Không có ai cho Xà Thần lợi dụng, Xà Thần phải làm sao?
Xà Thần bật cười vang:
– Không người cho ta lợi dụng, thì ta sai đến rắn! Ít nhất chúng cũng chẳng dám phản kháng mạng lịnh của ta!
Mọi người cùng kêu lên:
– Rắn!
Xà Thần gật đầu:
– Phải, bởi nơi đây đâu còn gì khác hơn rắn, ngoài một vài người? Không dùng người được, ta dùng rắn thay người. Ta sẽ chọn mấy con rắn có tánh dâm kịch liệt, mỗi hôm, vào một giờ thuận lợi, sai chúng đến trước mặt tiểu tử mà giao cấu với nhau, khêu gợi ý dâm nơi tiểu tử, dâm niệm phát động thì ngươn dương của hắn phải phát tiết, sau đó ta chỉ còn làm cái việc thu hút nữa thôi! Thử hỏi, các người có cách nào ngăn trở được loại rắn đó không chứ?
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc. Bất thình lình, bà rút thanh đoản kiếm cầm tay, hét:
– Ngươi dám làm vậy, thì già trước hết giết ngươi!
Xà Thần bật cười ngạo nghễ:
– Đừng vọng động! Bởi có vọng động cũng vô ích mà thôi, dù ta không là đệ nhất nhân về vũ công, về kiếm pháp, ta cũng thừa năng lực đánh bại ngươi như thường. Gây phẫn nộ cho ta, ngươi sẽ chẳng có lợi lộc gì đâu, ví bằng ta không giết ngươi vì cái lệ của ta là chẳng sát hại nữ nhân song chẳng phải vì việc đó mà ta để yên cho ngươi!
Nguyệt Hoa Phu Nhân không nói thêm một tiếng nào, vung kiếm đâm thẳng đến ngực Xà Thần.
Xà Thần đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề nhích động, chỉ khẽ nhấc một cái đuôi lên, quét một vòng trước mặt.
Nguyệt Hoa Phu Nhân bị cái đuôi rắn quét trúng, chấn dội về phía hậu mấy bước, tuy bà không hề hấn gì, song chẳng khỏi một phen kinh hãi.
Dĩ nhiên, nhát kiếm đó không trúng đối phương, bởi bà không kịp đưa kiếm đi trọn đà.
Xà Thần đắc ý, bật cười vang:
– Ta đã bảo, đừng xuất thủ vô ích. Dù cho thanh kiếm của ngươi có chạm trúng mình ta, cũng chẳng gây thương tổn gì cho ta cả.
Nhưng, Nguyệt Hoa Phu Nhân khi nào chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy? Bà nạt lên một tiếng, lại vung kiếm tiến lên.
Như lần trước, Xà Thần cũng nhích một cái đuôi, quét qua, cái đuôi rà dưới đất độ nửa vòng, bất thình lình quật lên không, quấn quanh thanh kiếm của phu nhân.
Kiếm thuộc loại đoản, bị quấn như vậy rồi, là cái đà tiến bị ngăn giữ lại.
Nguyệt Hoa Phu Nhân không làm sao đâm tới, đành phải lùi lại, đồng thời rút nó khỏi vòng đuôi của Xà Thần.
Lạ lùng thay, phu nhân tiến không được, mà rút kiếm ra cũng không nổi, kiếm như dính liền với đuôi rắn.
Xà Thần bật cười ha hả:
– Đừng bối rối, cứ gọi thêm người đến tiếp trợ ngươi mà rút, các ngươi rút được thanh kiếm, ta nhận bại ngay!
Lý Trại Hồng bước tới liền:
– Phu nhân! Tôi tiếp phu nhân một tay.
Nguyệt Hoa Phu Nhân lắc đầu, cự tuyệt, bà trầm gương mặt hỏi Xà Thần:
– Ngươi nói thật chứ?
Xà Thần thấy bà quả quyết quá, hơi lo, song đã lỡ tuyên bố rồi, phải giữ y như vậy:
– Tự nhiên! Bình sanh có bao giờ ta nói không thật?
Nguyệt Hoa Phu Nhân lại hỏi:
– Giả như ngươi bại rồi, thì sao?
Xà Thần cười nhẹ:
– Ta chưa nghĩ đến vấn đề đó!
Nguyệt Hoa Phu Nhân trầm giọng:
– Vậy ngươi hãy suy nghĩ đi, ta chờ nghe ngươi nói đây.
Xà Thần càng lo ngại. Y trầm ngâm một chút, chẳng biết y thành thật hay giả dối, đáp:
– Giả như ngươi rút được thanh kiếm rồi, ngươi có thể tùy tiện đặt điều kiện, bất cứ điều kiện nào, ta cũng chấp nhận cả.
Nguyệt Hoa Phu Nhân chớp mắt:
– Được rồi! Già hy vọng ngươi nói ra lời gì, là giữ đúng lời đó với già.
Bà vận công nơi bàn tay, thanh kiếm tự động biến nhỏ lại, đồng thời nơi mũi kiếm, kiếm khí phát sanh, bắn ra thành một đường dài độ thước, trong khi đó, bà rút thanh kiếm về.
Xà Thần kêu lên:
– Khá lắm đó, ta không ngờ ngươi cũng biết làm trò quỷ với thanh kiếm của ngươi.
Kiếm thu nhỏ hình, vòng đuôi quấn quanh nó phải lỏng, Nguyệt Hoa Phu Nhân rút nó lại, tự nhiên bà rút được. Song bà chỉ rút được một phần thôi, bởi thanh kiếm tuy rằng đoản, nó cũng có đến vài thước dài. Bà rút được nửa phần, vòng đuôi rắn siết chặt lại, giữ rịt nó.
Ngờ đâu, nhờ phu nhân vận chuyển chân khí sang cho nó, nó trở thành sắc bén hơn trước, bà dùng sức kéo mạnh, lưỡi kiếm cắt đứt vảy đuôi của Xà Thần, máu chảy ra, nhuộm đỏ thân kiếm.
Xà Thần thoáng biến sắc, phẫn nộ phi thường, y hét lên một tiếng, vặn đuôi.
Kình lực từ người y dồn xuống đuôi, sang qua thanh kiếm phản công mạnh đạo kình lực của Nguyệt Hoa Phu Nhân.
Phu nhân nghe nhói ở bàn tay, chỉ kịp rú lên một tiếng, buông luôn kiếm, bà bị chấn dội bay về phía hậu hơn là tự bà lùi.
Lý Trại Hồng hấp tấp lướt lên, đón đỡ bà.
Xà Thần đoạt thanh kiếm rồi, đưa tay cầm lên, xem qua một thoáng, bẻ gãy thành hai đoạn, quăng xuống nền nhà, hừ hừ luôn mấy tiếng, gằn giọng:
– Phu nhân ỷ trượng vào thanh kiếm lạ đó, nên mới dám thách đố ta!
Phu nhân gượng đau, cúi xuống nhặt đoạn kiếm, cao giọng thốt:
– Quát vật! Ngươi dám hủy hoại thanh kiếm báu của già như thế, ngươi phải trả giá đắt. Già thề nếu không xé xác ngươi được, sẽ chẳng làm người nữa.
Xà Thần nổi giận:
– Cái mụ già khả ố kia, ngươi từ đâu đến đây, buông tánh lăng loàn trước mặt ta chứ? Hãy xem ta trừng trị ngươi!
Y bước tới liền.
Giang Phàm biến sắc thét lên:
– Xà Thần! Xà Thần!
Xà Thần bật cười ghê rợn:
– Ngươi yên trí, Giang Phàm! Thiên Xà Cốc không có cái lệ sát hại nữ nhân. Ta không bao giờ phá lệ đâu. Tội chết, tha cho mụ ấy, mụ ta phải tiếp thọ tội sống. Ta nhất định phải trừng trị mụ, nếu không thì ta tức uất mà chết ngay.
Giang Phàm hấp tấp hỏi:
– Xà Thần định làm gì bà ấy?
Xà Thần giật mình:
– Bình sanh ta không có thói quen trừng trị nữ nhân. Bây giờ ta chẳng biết phải làm cách nào cho thích hợp đây! Được rồi, ta sẽ tát tay hai lượt vào hai bên mặt mụ ấy, có thế ta mới hả.
Nguyệt Hoa Phu Nhân quát:
– Ngươi không được chạm đến mình già!
Thần sắc của bà oai nghiêm quá, giọng nói của bà cương quyết quá, Xà Thần hơi ngán, do dự một chút, đoạn cười lớn:
– Tại sao ta không được chạm đến mình ngươi? Ta sợ gì chứ?
Y vung tay, tát liền.
Phu nhân biết đối phương có vũ công rất cao, biết là không thể tránh khỏi cái tát đó.
Nhưng bà khi nào chịu để cho Xà Thần tát tay như vậy?
Tay bà đang cầm đoạn kiếm gãy bà xốc ngược đoạn kiếm tự đâm vào ngực, ngay khoảng tim.
Lý Trại Hồng biến sắc, chụp tay bà, giữ lại, kêu lên thất thanh:
– Phu nhân hà tất phải làm như thế?
Xà Thần cũng ngưng bàn tay lơ lửng, không hạ thấp xuống nữa.
Phu nhân lộ vẻ bi thảm, thốt:
– Lý Tiên Tử buông tay đi, Tiên Tử thử nghĩ xem, nếu để cho quái vật tát vào mặt, thì thà chết đi còn đỡ khổ hơn!
Lý Trại Hồng thở dài, buông tay.
Ngờ đâu, Xà Thần thay vì tát vào mặt phu nhân, y lại đưa tay đoạt đoạn kiếm gãy nơi tay phu nhân, đồng thời đưa tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của phu nhân và Lý Trại Hồng.
Cả hai bất động ngay, giương mắt sửng sốt nhìn Xà Thần.
Xà Thần quăng đoạn kiếm ra xa, rồi bật cười ha hả, thốt:
– Ngươi quật cường quá chừng! Bình sanh, ta rất khách khí đối với nữ nhân, hầu như dễ dãi, nhưng hôm nay ta thấy bắt buộc phải tát tay vào mặt ngươi hai tát, thử xem cái nư hận của ngươi đối với ta, cao đến mức độ nào!
Nguyệt Hoa Phu Nhân còn phản ứng thế nào được nữa? Bà nghĩ, thế nào bà cũng tiếp thọ cái nhục nầy, bây giờ bà chỉ còn dùng đôi mắt phát tiết sự phẫn nộ qua hung quang lạnh rợn mà thôi.
Xà Thần bật cười âm trầm, từ từ cử tay lên, toan quét tới, bất thình lình có tiếng quát vang như sấm từ phía hậu vọng đến:
– Quái vật! Không được lỗ mãng!
Xà Thần giật mình, quay đầu lại, thấy Quan Sơn Nguyệt hiện ra nơi khung cửa, niềm phẫn hận hiện rõ nơi gương mặt chàng, tuy nhiên thần sắc của chàng trang nghiêm như thiên thần vừa giáng hạ thu phục loài ma.
Y lại giật mình lượt nữa, hỏi:
– Làm sao ngươi thoát ra được, tiểu tử?
Quan Sơn Nguyệt không đáp lời y, quay lại gọi:
– Linh Cô! Bước đến giải huyệt cho thân mẫu tại hạ và Lý Tiên Tử đi!