Ngay lúc còn ở dưới núi, Thu Thuỷ đã đoán biết người bị hại không phải là Phó Thiên Lân. Tới giờ tận mắt thấy tấm da người thì nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Nàng đưa mắt dò hỏi Vân Lão Ngư Nhân:
- Lão tiền bối, giang hồ hình như rất ít người tóc đỏ.
Vân lão không trả lời ngay mà cũng chẳng nghe nàng nói hết câu, lẹ làng đưa mắt ra cửa đạo viện rồi lướt tới chỗ tấm ván đưa tay bứt lấy ba sợi tóc đỏ. Thấy hành động kỳ lạ của lão, Thu Thuỷ ngạc nhiên, định lên tiếng hỏi thì Vân lão đã nói:
- Cuốn “Vạn Bác Thư Sinh thủ lục” của cố hữu Bành Hàm tặng lão đệ đệ có mang theo không?
Nhân Thu Thuỷ gật đầu ngơ ngác, vẫn chưa hiểu gì, nhưng cũng lấy cuốn sách nhỏ đưa cho Vân lão. Lão nhìn chăm chú ba sợi tóc đỏ rồi nói:
- Lão đệ thử lật tìm xem trong cuốn thủ lục đó có trang nào nói về người tóc đỏ hay không?
Từ khi được Bành Hàm tặng cho cuốn sách, đây là lần đầu tiên th mới lật xem. Quả nhiên trong đó có mục nói về nhân vật kì dị, có người tóc đỏ tên gọi Hồng Phát Túy Linh Quan. Nàng khẽ đọc đoạn đó lên cho Vân lão cùng nghe:
- Hồng Phát Túy Linh Quan tên thật Tống Thiện, thân hình cao lớn, tóc đỏ, nghiện rượu, sống miền Tây Vực, ít khi bước chân vào Trung Nguyên. Là tục gia sư đệ của Tuệ Giác Thần Ni, Lưu Vân phong, Kỳ Liên sơn.
Nghe đọc, Vân lão kẹp ba sợi tóc đỏ vào cuốn sách rồi đưa trả cho Thu Thuỷ, nói:
- Khi trước ta cũng đã từng nghe nói có người là Hồng Phát Túy Linh Quan song không rõ lai lịch. Nay xem cuốn thủ lục này mới hay. Có lẽ người này từ Tây Vực sang đây thăm sư tỷ Tuệ Giác Thần Ni rồi quá say mà đi lạc vào Linh Xà đạo viện nên mới bị thảm sát như thế...
Nhân Thu Thuỷ nghe xong liền hỏi:
- Vân lão tiền bối nhổ ba sợi tóc đỏ cất giữ lại, có phải muốn đem đến trao cho Tuệ Giác Thần Ni chăng?
Vân lão gật đầu đáp:
- Lão làm vậy là để Tống Thiện khỏi chết oan, hai nữa là tạo thêm một tay kình địch đối với Vực Ngoại Tam Hung. Tử Nghệ Kiếm Tuệ Giác Thần Ni có bộ kiếm pháp Sa Môn Nhất Tuệ kiếm, có thể đương cự cùng bọn chúng.
Lão nói tới đây thì đưa mắt nhìn một lượt xung quanh cau mày nói:
- Lão đệ nhìn xem, lối ra đã bị độc mãng ngăn cản, Chúng ta đã vào tới đây cần phải hết sức cẩn thận mới được. Tiêu Dao lão quái không những võ công cao cường, thủ đoạn lại vô cùng tàn độc nham hiểm.
Thu Thuỷ liếc mắt nhìn lại, quả nhiên thấy ở đó có hai con độc mãng vảy lớn bằng miệng chén nằm cuộn tròn ở đó choán hết cả lối đi. Nàng hậm hực nói:
- Hai con độc mãng này chẳng thể cản lối chúng ta. Nhưng đã mất công vào đây thì nhất định phải đi tới cùng, xem Hùng đại hiệp cùng nghĩa huynh vãn bối có bị hãm thân nơi đây không.
Ngừng lời một lát, nàng như chợt nghĩ ra một điều liền hỏi:
- Sao lại như thế được nhỉ? Giống rắn thường sợ lạnh, vậy mà trong vùng băng tuyết lại có một đạo viện tên gọi Linh Xà-chắc hẳn là có nuôi rất nhiều rắn. Vậy làm thế nào chúng sống nổi?
Vân Lão Ngư Nhân mỉm cười giải thích:
- Số rắn Tiêu Dao lão quái nuôi đều thuộc chủng loại hiếm thấy, hơn nữa cả người lẫn rắn đều sống nơi miền băng tuyết, chắc chắn là có một loại thuốc gì đó uống vào có thể chịu đựng được băng giá rồi...
Nghe Vân Lão giải thích cũng có phần hợp lý, Thu Thuỷ không hỏi gì thêm, tiến tới trước cánh cửa vận thần công lên tiếng nói:
- Đổng Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân và Tử Địch Thanh Loa đệ tử của Hoàng Sơn Độn Khách xin được bái yết Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao viện chủ!
Thu Thuỷ đã xưng danh cầu kiến mà trong Linh Xà đạo viện vẫn im phăng phắc chẳng có động tĩnh gì. Một lúc sau, Thu Thuỷ đã toan kêu lần nữa thì cửa bật mở, Đổng Báo đang đi ra, đằng sau có hai hàng tám tên thanh y tiểu đồng nữa. Người nào người nấy vẻ mặt hầm hầm. Đổng Báo vòng tay đáp:
- Gia sư đang ở trong Linh Xà điện, cho Đổng mỗ ra mời hai vị vào.
Dứt lời, y nghiêng người nhường lối cho hai người bước vào. Đường vào đạo viện lát đá trắng, hai bên lối đi la liệt vừa rắn vừa trăn đủ màu sắc kích cỡ nằm đó, con nào con nấy thấy người lạ đều ngóc đầu phùng mang thè lưỡi, hàm răng lởm chởm lộ ra ai trông thấy cũng phải ghê rợn. Tuy nhiên Lão Ngư Nhân và Thu Thuỷ đều là người có căn bản võ công vững vàng, mấy con độc xà độc mãng chẳng để mắt tới mấy, thản nhiên bước đi.
Đến khi qua hết đoạn đường rắn, Đổng Báo mới vượt lên đi trước dẫn đường. Đi qua hai toà đại điện thì tới một căn nhà không lớn song chạm trổ khá công phu. Đổng Báo vừa bước vào thông báo, Lão Ngư Nhân đã cất tiếng sang sảng:
- Tiêu Dao viện chủ chắc lấy làm bất ngờ về việc viếng thăm của huynh đệ Vân mỗ lắm thì phải? Chuẩn bị lâu như vậy mới xong.
Trong căn nhà vẳng ra tiếng trả lời:
- Bần đạo đang luyện tập cho bầy linh xà, không biết có khách quý từ Trung Nguyên tới thăm nên đón tiếp không được chu đáo. Kẻ man di ngu dốt, Vân đại hiệp đừng cố chấp.
Giọng nói vừa dứt thì thấy nơi cửa điện một đạo nhân áo trắng bước ra. Người này thân hình khẳng khiu, nét mặt gian xảo, tay cầm một con quái xà nhỏ bằng ngón tay út, dài hơn trượng có lẻ, toàn thân đen bóng, đang rúc đầu chui vào ống tay áo rộng thùng thình của lão. Nhân Thu Thuỷ đã nghe danh con quái xà màu đen-chính là món vũ khí lừng danh của Ngọc Chỉ Linh Xà tên là Đảo Câueight:10px;'>
Bọn Cô Vân Đạo trưởng, Vạn Bác Thư Sinh... cũng đều lắc đầu than tiếc!
Nhưng thanh trường kiếm hóa thành đạo cầu vồng xuyên qua cửa sồ chưa xuống đến mặt nước, thì đột nhiên có một luồng bạch quang bốc lên, thanh kiếm Lại quay đầu bay trở về! Thì ra Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân lại tung sợi chỉ trắng ra cuốn lấy chuôi kiếm kéo về rồi tươi cười nói với Cát Ngu Nhân:
- Cát huynh làm như vậy rất sai lầm, vì thanh kiếm này nằm dưới đáy hồ thì thế nào lũ tà ma quỷ quái khắp tam sơn ngũ nhạc cũng kéo đến dòm ngó, quấy rối khu Động Đình quân sơn làm hại lão chài này mất hết cả thú quăng lưới thả câu. Tới đây lão quay sang nói với Bạch Nguyên Chương:
- Mà Bạch huynh cũng quá gàn dở câu nệ, thanh thần kiếm này cố nhiên đủ đề phòng thân chống địch trừ tà diệt ma, nhưng viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch huynh có công dụng cứu được người chết sống lại. Đem linh đơn đổi thần kiếm, không bên nào thua thiệt, thực là một cuộc đổi chác rất công bình! Hơn nữa vì tấm chân thành cửa Cát huynh, lão chài này xin thay Bạch huynh thu nhận vậy!
Bạch Nguyên Chương không sao từ chối được nữa đành để cho Vân Lão Ngư Nhân đeo thanh bảo kiếm vào sườn.
Sau khi đeo thanh kiếm vào sườn cho Bạch Nguyên Chương Vân Lão Ngư Nhân tươi cười quay ra nói với Cô Vân Đạo trưởng:
- Vừa rồi đạo trưởng nói thanh kiến này trong đời được liệt danh vào đệ nhị, vậy tên kiếm là gì? Thanh kiếm nào được liệt vào hàng đệ nhất? Thiên hạ gồm có mấy cây danh kiếm? “Thanh Lưu vân kiếm” của đạo trưởng có tên trong các danh kiếm không và được liệt danh thứ mấy, xin đạo trưởng cho đệ được thưởng thức ý kiến vàng ngọc!
Cô Vân Đạo Trưởng đưa rnắt nhìn Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm rồi mỉm cười nói:
Vân huynh bắt đệ luận kiếm trước mặt vị “Vạn Bác Thư Sinh” này, thì thực chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Vậy nếu có chỗ nào đệ nói xai, xin Bành huynh chỉ dẫn cho!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm cất tiếng cười khanh khách và nói:
- Đạo trưởng chở nên tâng bốc Bành mỗ quá như vậy, bàn luận về danh kiếm võ lâm, thì đạo trưởng là kiếm thuật danh gia, tự nhiên phải hiểu rõ hơn vậy Bành mỗ xin lắng tay nghe lời cao luận của đạo trưởng.
Cô Vân Đạo trưởng khẽ mỉm cười hỏi Cát Ngu Nhân:
- Thanh kiếm của Cát huynh, có phải tên là:
“Lục Ngọc Thanh Mang” đã vắng bóng trên giang hồ sáu, bảy mươi năm nay không?
Cát Ngu Nhân gật đầu cười đáp:
- Đạo trưởng quả thực kiến thức uyên bác, thanh kiếm này vào tay đệ, tuy chỉ bơn mười năm nhưng chưa đem ra sử dụng lần nào và trước đó, đệ đã được trong một ngôi cổ mộ tính ra đại khái cũng có máy chục năm chưa xuất hiện trần thế!
Cô Vận đạo Trưởng tự rót một chén rượu rồi mỉm cười kể!
- Thời xưa Trung quốc tuy có nhiều danh kiếm nhưng phần nhiều đều là vật chôn theo các bực đế vương! Sau một trăm hai trăm nam lăng tẩm, mồ mả di dời, có thanh lại được xuất hiện nhân gian, cũng có thanh do đó mà mai một, chỉ lưu lại đời sau một truyền thuyết mà thôi!
- Cát Ngu Nhân mỉm cười nâng chén, Cô ân cũng nâng chén hớp một ngụm rồi tiếp tục kể:
- Những việc lâu quá thì không kể còn khoảng một trăm năm gần đây những thanh kiếm xuất hiện trong tay các nhân vật võ lâm sắc bén có thể chặt sắt chém đá và xứng đáng mang danh là “bảo kiếm” “than vật” thì chỉ có năm thanh mà thôi!
Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Nhân Ngư nghe kể chuyện rất thích thú, nên lão lớn tiếng cười khanh khách nói:
Trăng thanh gió mát, chơi hồ luận kiếm mấy khi có được những đêm vui như thế này? Lão xin kính mời đạo trưởng một chung rượu ngon để nhắp giọng và xin lắng tai nghe đạo trưởng bàn luận về năm cây danh kiếm trong đời!
Cô Vân Đạo trưởng đưa tay rút thanh đoản kiếm gài bên mình, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra ánh sáng bạc chói lòa làm lạnh da thịt mấy người ngồi chung quanh rồi nói:
- Thanh Lưu Vân kiếm của đệ cũng là một trang số năm thanh kiếm đó nhưng căn cứ theo hỏa hầu (mức tôi luyện kỹ), sự sắc bén thì chỉ được liệt đứng vào hàng thứ năm thôi!
Cát Ngu Nllân đón thanh “Lưu Vân kiếm” nhìn sơ qua thấy quả có hơn kém thanh “Lục Ngọc Thanh Mang” kiếm của mình đã dùng để đổi lấy viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch Nguyên Chương thì biết Cô Vân Đạo trưởng đã nói thực chớ không phải khiêm tốn bèn giao trả thanh kiếm và mỉm cười hỏi:
- Thanh “Tử nghệ kiếm” của Tuệ Giác Thần Ni tại đỉnh Lưu Vân trên núi Kỳ Liên cũng là một tiên cổ thần vật chẳng hay có được liệt danh trong số năm thanh kiếm đạo trưởng nói tới không?
Cô Vân Đạo Trưởng tra kiếm vào bao rồi đáp:
- Hai thanh:
“Tử nghệ”, “Lưu Vân” nguyên là một cặp kiếm thư hùng do hai vợ chồng người thợ rèn nổi tiếng thời chiến quốc rèn đúc. Nhưng trước khi vào lò, thanh “Tử nghê kiếm” được tẩm bốn giọt tâm huyết của vợ người thợ rèn, vì vậy kiếm quang mới có màu đỏ tía, tầm sắc bén cũng hơn thanh “Lưu Vân kiếm” do đó được xếp hàng thứ tư.
Trường Bạch Tửu Đồ ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi hỏi:
- Kiếm quang của ba thanh “Tử Nghệ”, “Lưu Vân” và “Lục Ngọc Thanh Mang” chia ra ba màu:
Đỏ tía, trắng bạc và xanh biếc nếu hai thanh kiếm đệ nhất và đệ tam còn lại, lại có màu sắc khác nữa thì thật là giai thoại trong võ lâm!
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười đảp:
- Việc thiên hạ luôn luôn có sự ngẫu hợp như vậy đó. Quả thực hai thanh còn lại đều cồ kiếm quang khác nhau một màu lam và một màu đỏ.
Mọi người có mặt đều là đanh thủ đệ nhất trong võ lâm hiện thời nên càng nghe càng thích thú. Trại hoa Đà Bạch Nguyên Chương bèn hỏi:
- Xin đạo trưởng cho biết thanh kiếm màu đỏ liệt danh đệ nhất hay thanh kiếm màu lam đệ nhất? Hiện thời hai thanh kiếm đó thuộc về tay người nào?
Cô Vân Đạo Trưởng đáp:
Thanh Lam kiếm xếp hàng thứ ba, những là một thanh kiếm độc hại nhất trong số năm thanh bảo kiếm?
Nói tới đây, sắc mặt đạo trưởng có vẻ trang trọng và quay lại hỏi Vạn Bác Thư Sinh?
Bành huynh là người hiểu nhiều biết rộng chắc biết rõ “Vực ngoại tam hung” nhân vật tà đạo chủ não trong giang hồ hiện thời chứ?
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm lớn tiếng cả cười đáp:
- Tiếng tăm lừng lẫy của ba tên ma đầu dó, ở đây ai mà không biết, và ai mà không biết, ai mà không nghe danh Nam Hoang Hạt Đạo (lão đạo mù ở Nam Hoang) Đông Hải Kiêu Bà (bà chim cú ở Đông Hải) và Ngọc Chỉ Lình Hà Tiêu Dao Tử với hành tung bí mật, ẩn biện vô thường!
Cô Vân Đạo Trưởng gật đầu nói:
- Kiếm quang của Lam kiếm nguyên mầu xanh, sau khi về tay Đông Hai Kiêu Bà, bà ta đem tới luyện thêm ba năm trong bản chất tuyệt độc, nên kiếm quang đổi thành màu lam sẫm, và bà ta tự đặt tên là “Thiên Lam độc kiếm” không những thanh kiếm cỏ tầm sắc bén chặt đá chém sắt mà còn mang chất độc vô cùng, chỉ hơi trầy da thấy màu là cấm khẩu chết ngay; sau này, các vị hành đạo giang hồ, nếu gặp thanh kiếm có kiếm quang màu lam sẫm thì cần phải đặct biệt lưu ý!
Cát Ngu Nhân lắng tai ngồi nghe, thần sắc vẫn như thường; nhưng bọn Động Đình Điếu Tẩu, vì từ lâu đã biết tiếng “Vực ngoại tam hung” là ba tên ma đầu có võ công tuyệt cao, nay lại nghe nói cây “Thiên Lam độc kiếm” ở trong tay Đông Hải Kiêu Bà, thì ai nấy đều cảm thấy hơi e ngại cho sự nghiệp hành đạo của các tay giang hồ nghĩa hiệp!
Cô Vân Đạo trưởng nâng chén uống cạn rồi kể tiếp:
- Bây giờ xin nói đến thanh kiếm sau cùng cũng là thanh kiếm tốt nhất. Thanh kiếm này ở trong tay một nhân vật đặc thủ trong võ lâm là “Bạch Y Đà Ông” Ông Vụ Viễn, người này, không chính không tà, tính khí rất lạnh lùng kiêu ngạo!
Trường Bạch Tửu Đồ nhướng mày hỏi:
- Thanh kiếm trông cũ kỹ được Ông Đà Tử đeo luôn bên mình đó mà là một danh kiếm đệ nhất võ lâm à?
Cô Vân Đạo Nhân gật đầu cười đáp:
- Thanh kiếm đó, đường sống từ mũi đến chuôi có một sọc đỏ như chiếc cầu vồng, bên ngoài trông chẳng có gì khác lạ nhưng tầm bén thì đứng đầu trong số năm thanh bảo kiếm hiện thời.
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm ngồi lắng nghe một lúc lâu roi chợt cất tiếng cười và nói:
- Đạo trưởng là kiếm thuật danh gia đương nhiên lời bàn luận về danh kiếm võ lâm rất cao minh nhưng, Bành mỗ cũng còn một điểm muốn bổ sung.
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười nói:
- Đệ đã có nói trước là việc gì Bành huynh cũng hiểu biết rộng rãi, vậy đệ xin kính cẩn nghe lời chỉ giáo của lão huynh!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm nói:
- Đạo trưởng luận bàn về giá trị và liệt danh thứ hạng của năm thanh bảo kiếm trong võ lâm hiện thời rất xác đáng nhưng, đạo trưởng cũng nên biết một thanh bảo kiếm khác còn gia trị hơn năm thanh kiếm tày nữa!
Cô Vân Đạo trưởng ngạc nhiên lắc đầu, Cát Ngu Nhân cũng đưa tay nâng chén và chăm chú nghe Bành Hàm kể tiếp.
Vạn Bác Thư Sinh có vẻ đắc ý nói:
- Giá trị và công dụng của thanh kiếm này, ngoài Bành mỗ ra dám nói trong võ lâm rất ít người biết, đây là một thanh trường kiếm thông thường không chặt đứt sắt mà cũng không chém bề đá!
Cát Ngu Nhân từ từ đặt chén xuống rồi tươi cười hỏi Bành Hàm:
- Giá trị của một thanh trường kiếm bình thường mà lại hơn được năm thanh kiếm thuộc loại tiên binh thần vật, thì thực là một sự quái lạ kể ít thấy, xin Bàng huynh mau mau tiếp cho bọn lão được thưởng thức.
Bọn Động Đình Điếu Tẩu và Cô Vân Đạo trưởng ai nấy cũng động lòng hiếu kỳ nên họ đều giục Bành Hàm kể tiếp.
Nhưng sự lạ bất thình lình đã xảy ra số là đang lúc Vạn Bác Thư Sinh lộ vẻ đắc ý mỉm cười sắp kể câu chuyện bí mật về giá trị và công dụng của thanh trường kiếm bình Thường, thì đột nhiên lão ta bị nghẹn họng một tiếng, không thốt được một lời nào nữa!
Cát Ngu Nhân ngồi gần hơn hết, thấy vậy, bèn đưa tay thăm mạch của Bành Hàm rồi biến sắc nhảy vụt qua mũi thuyền nhìn dáo dác chung quanh; nhưng, ngoài chiếc thuyền câu của ông ta, mặt hồ vẫn phẳng lặng mênh mông không một chút gì khác lạ!
Khi quay vào khoang thấy Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương cũng đang chẩn mạch cho Vạn Bác Thư Sinh, Cát Ngu Nhân bèn cau mày hỏi:
- Bạch đại hiệp có phải Bành huynh bị kẻ lạ dùng thủ pháp “Cách không điểm huyệt” điểm trúng không?
Bạch Nguyên Chương gật đầu đáp:
- Không những thủ pháp “Cách không điểm huyệt” của người nào đó rất cao minh đã không làm hại tính mạng, mà còn khiến người khác không sao giải cứu nổi, phải đợi sau một giờ mới tự động giải huyệt và nói lại được! Cát huynh có thấy động tĩnh gì bên ngoài không?
Cát Ngu Nhân lắc đầu đáp:
- Bốn bề vắng lặng, mặt nước mênh mông, thân thủ người đó rất cao siêu, lão đã nhảy theo ra mau như vậy mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì khả nghi nhưng, hình như người ấy không có ác ý:
hay là vì câu chuyện bí mật mà Bành huynh được biết có quan hệ lớn lao chăng? Vậy sau khi giải huyệt được, phiền chư vị khuyên Bành huynh nên thận trọng lời nói, hiện giờ tại hạ xin cáo biệt, non nước còn dài chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp nhau.
Mọi người thấy Cát Ngu Nhân cáo từ, nhưng vì ai nấy đều quan tâm về việc Bành Hàm bị đột nhiên mất tiếng, nên chỉ cáo biệt sơ qua và cử Bạch Nguyên Chương thay mặt đưa tiễn ra mũi thuyền.
Quả nhiên một giờ sau Bành Hàm lại tự động nói được nhưng câu chuyện bí mật về thanh trường kiếm cũng từ đó được loan truyền dần dần khắp nẻo giang hồ.
Một năm...hai năm... ba năm,... bốn năm..., lại sắp sửa đến kỳ họp bạn năm năm một lần của mấy vị võ lâm kỳ hiệp, và đột nhiên...


Hồi 32
Đỉnh Hoàng Sơn Song Hùng Thiệt Mạng

Trong lúc Tuệ Giác Thần Ni còn đang suy tính do dự, thì Nam Hoang Hạt Đạo lại cất tiếng cười nhạt kiêu ngạo:
- Tuệ Giác Đại sư, Sao đại sư không dám ra chỉ giáo? Hay là đại sư sợ trong tay Phí mỗ sử dụng cả hai thứ binh khí một lượt. Nếu vậy, để Phí mỗ bỏ đi một món, hoặc dùng tay không lãnh giáo vài đường “Sa Môn Lôi Âm Kiếm Pháp” của Đại sư cũng được!
Mấy câu nói của Nam Hoang Hạt Đạo có vẻ cuồng ngạo khinh người quá độ, khiến Tuệ Giác Thần Ni không còn nhịn nhục được nữa, nên bà ta nhướng cặp trường mi, niệm một tiếng A Di Đà Phật, mà rằng:
- Phí Đạo trưởng, cây Bích Ngọc Như Ý của đạo trưởng tuy có nổi tiếng tuyệt diệu với các chiêu thức “Cửu chuyển kinh hồn”, “Tam Hoa Đoạt Mệnh” và cây “Âm Trầm Ma Trúc trượng” cũng có oai lực không kém. Nhưng đâu có phải vì vậy mà đạo trưởng đã có thái độ cuồng vọng coi thường nhân vật thiên hạ như thế được?
Theo liền với ba tiếng “như thế được” vừa dứt, thanh “Tử Nghệ Kiếm” nằm trên lưng Tuệ Giác Thần Ni đã ra khỏi bao, mang theo một vầng ánh sáng màu tía chói lọi, cùng những tiếng ngân vang rền như tiếng chuông vàng!
Lúc đó bỗng nhiên Cô Vân Đạo Trưởng cũng nhướng mày lên tiếng hỏi Tuệ Giác Thần Ni:
- Lôi Âm Kiếm Pháp của đại sư là một môn tuyệt học, chuyên dùng để hàng phục tà ma, đương nhiên oai lực phải tuyệt luân rồi, nhưng không biết trong khi thi triển có bị hạn chế bởi đơn kiếm hay không?
Thoạt mới nghe hỏi, Tuệ Giác Thần Ni chưa đoán ra thâm ý của Cô Vân Đạo Trưởng, nên bà ta thuận miệng đáp:
- Lôi Âm Kiếm Pháp của bần ni không bi hạn chế bởi đơn kiếm, và nhất là khi thi triển tuyệt thế “Cửu Thiên Lôi Âm” nếu có được hai thanh thần kiếm sắc bén ngang nhau, mà hai tay vận dụng cùng một lượt thì oai lực lại càng tăng cường gấp mấy lần nữa!
Nghe xong, Cô Vân Đạo Trưởng cất tiếng cười ha hả một hồi, đoạn lão ta đưa tay lên vai rút thanh “Lưu Vân Đạo Kiếm” bước tới đưa cho Tuệ Giác Thần Ni, và với dáng điệu nghiêm trang nói:
- Hai thanh “Tử Nghệ” và “Lưu Vân” thần kiếm, nguyên là một cặp thư hùng kiếm, do một tay thợ rèn nổi tiếng thời chiến quốc rèn đúc. Hôm nay, tại hạ mong rằng, đại sư sẽ “hợp dụng song kiếm” để tiêu diệt tà ma trên đỉnh Hoàng Sơn này...
Tới đây Tuệ Giác Thần Ni, mới hiểu ý câu hỏi của Cô Vân Đạo Trưởng, nên bà ta cũng không tiện từ chối, mà vội đưa tay đón nhận thanh “Lưu Vân kiếm” rồi mỉm cười cảm tạ:
- Xin đa tạ thịnh tình của đạo trưởng đã có lòng khẳng khái cho mượn bảo kiếm, bần ni sẽ cố gắng đem hết sở năng để tiêu trừ yêu nghiệt, duy trì chính khí cho giang hồ võ lâm!
Mấy câu nói của Tuệ Giác Thần Ni tuy có vẻ khách sáo, nhưng đối với Nam Hoang Hạt Đạo thì là một điều sỉ nhục vô cùng, nên lão ta tỏ vẻ tức giận, sa sầm nét mặt, lắc mạnh cây Bích Ngọc Như Ý trong tay hắn ba lần về phía tả, để chuẩn bị giao đấu, nếu gặp cơ hội sẽ ra tay hạ độc thủ!
Lúc này hai bên đã bước vào tình trạng khẩn trương tột độ. Kiếm đã rút khỏi bao, tên đã đặt trên nỏ. Tuệ Giác Thần Ni niệm một tiếng phật hiệu, phi thân nhảy xuống đấu trường, mang theo bóng tăng y màu xám và một vầng kiếm quang màu tím sáng chói lọi!
Nam Hoang Hạt Đạo cũng tay mặt cầm cây Bích Ngọc Như Ý tay trái cầm cây “Tiêu hồn bảo trượng” đứng ngưng thần ứng phó.
Một trận long tranh hổ đấu chấn động núi rừng sắp sửa mở màn!
Và giữa hai tay võ lâm cao thủ sẽ phải có một người phơi xác hoặc bại hoại thanh danh!
Giữa lúc mọi người có mặt tại đấu trường cùng hồi hộp nín thở lo lắng cho mọi người của phe mình, bỗng nhiên dưới Thanh Lương Đài vẳng lên những tiếng động kỳ dị!
Những tiếng động này nghe chẳng khác tiếng quỷ gào sói hú! Mà hình như xuất phát từ hai bên tả hữu Thanh Lương Đài độ ba mươi trượng!
Lúc bấy giờ các tay võ lâm cao thủ thuộc hai phe tà chánh có mặt trên Thanh Lương Đài kể cả hai người sắp sửa giao đấu là Nam Hoang Hạt Đạo và Tuệ Giác Thần Ni cũng đều bị những tiếng kêu gào kỳ dị, làm cho phải ghê rợn sờn lòng mà cùng ngừng tay để lắng tai nghe ngóng!
Tiếng quỷ khóc mỗi lúc một gần!
Tiếng sói tru cũng mỗi lúc mỗi tiến gần đến phía tả hữu Thanh Lương Đài!
Lúc bấy giờ, quần hào trên Thanh Lương Đài mới cùng nhau chợt hiểu ra tiếng quỷ khóc bi thương là giọng cười đau đớn của Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển! Và tiếng gào như tiếng sói tru tha thiết là tiếng gầm thét của Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử!
Nhưng ai nấy đều lấy làm lạ, vì Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử vốn là một tay kiêu ngạo tuyệt luân, xưng hùng tại vùng Tây Bắc đã lâu! Và Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển cũng là một bậc hào khách võ lâm, cuồng ngạo một thời. Tại sao bây giờ họ lại phát ra những tiếng cười và gào thét bi thượt thảm thiết như thế?
Giữa lúc quần hùng hai phe tà chánh đang lẳng lặng nghi ngờ, suy đoán nguyên do, thì bỗng nhiên từ hai bên tả hữu Thanh Lương Đài có hai bóng người loạng choạng bước ra!
Hai bóng người này vừa xuất hiện, mọi người càng kinh hồn táng đởm không nỡ nhìn lâu!
Người ở bên tả bước ra là Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, cánh tay trái đã cụt tận bả vai, khắp mình máu me bê bết. Nhất là vết kiếm thương nơi giữa ngực lão ta, sâu hơn một tấc, máu tươi vẫn chảy rỉ rỉ không ngừng!
Tay mặt còn cầm chặt xác con Thiết Tuyến Linh Xà dùng làm binh khí, nhưng đã cụt mất cái đầu chỉ còn lại khúc mình dài hơn một trượng!
Người ở bên hữu bước ra là Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển. Cánh tay trái cũng bị cụt gần hết chỉ còn độ bốn năm tấc. Trên bả vai, chiếc đầu con Thiết Tuyến Linh Xà ngoạm chặt bám sâu vào trong thịt!
Vừa thấy hai người xuất hiện Đông Hải Kiêu Bà đã thất sắc đứng dậy. Nhưng hình như lúc này, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử đã phát cuồng, không còn nhận ra người quen nữa, chỉ thấy hắn trợn cặp quái nhãn đỏ ké như máu, nhìn Bạch Y Đà Ông lớn tiếng quát:
- Tên gù kia, kể ra cái mạng chó của mi cũng còn khá dài mới theo kịp được ta đến đây để tham dự cuộc Đại hội Hoàng Sơn đấy!
Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển cũng trừng cặp mắt lạnh lùng nhìn vết kiếm thương sâu hoắm nơi ngực Tiêu Dao Tử, tay mặt khoa thanh Chu Hồng bảo Kiếm một vòng, rồi mới kiêu ngạo hỏi:
- Tiêu Dao Tử, mi thử nghĩ xem mi còn sống được bao lâu nữa?
Nghe hỏi, Tiêu Dao Tử hầm hầm nổi giận chọc tức lại:
- Vết kiếm thương này của ta tuy nặng, nhưng ít ra cũng còn sống được nửa giờ nữa.
Chỉ sợ chiếc đầu độc xà ghim trên bả vai của mi không để cho mi sống được bao lâu nữa thôi!
Bạch Y Đà Ông lại vung thần kiếm một vòng tỏa kiếm quang chói lọi cất tiếng cười khà khà:
- Từ Kỳ Liên Sơn, ta đã chém chết của mi mười bảy con độc xà dị chủng, còn một con cuối cùng này, tuy đớp trúng bả vai của ta, nhưng ta cũng đã đáp lại bằng một vết kiếm lủng ngực của mi, và chiếc đầu rắn độc cũng bị ta vận thành chân lực dùng Chu Hồng bảo Kiếm chặt đứt! Hà hà...
Tới đây, lão ta ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn chiếc đầu độc xà bám chặt trên bả vai một cái rồi mới nghiến răng nói tiếp:
- Lão gù này sẽ nhờ vào công lực nội gia thâm hậu, tu luyện mấy chục năm trời, ít ra cũng có thể chận được nọc độc chậm phát tác trong vòng nửa giờ nữa, để xem giữa ta với mi ai mạnh ai yếu và ai là kẻ chết trước...
Nghe nói, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Từ vung xác con Thiết Tuyến Linh Xà trong tay thành một hình vòng cung, đập vào tảng đá bên cạnh một tiếng “Bét” mắt lộ hung quang, nhìn đối phương chòng chọc, và hậm hực hỏi:
- Tên gù kia, mi có dám cùng ta đấu một trận nữa cho đến chết tại đây chăng?
Bạch Y Đà Ông ngửa cổ cất tiếng cười khà khà đáp:
- Đại Hội Hoàng Sơn vốn được thiết lập để cho quần hùng thiên hạ so tài đấu sức.
Huống chi, người chết lưu danh, cọp chết để da, nếu chúng ta không đấu được một trận quyết liệt tại đây để phân thắng phụ thì chết cũng không yên tâm nhắm mắt!
Lúc bấy giờ Tuệ Giác Thần Ni đã thu song kiếm, tạm thời lui về đứng chung một chỗ với nhóm “Bình Tung Tứ Hữu” và cùng nhìn nhau, khẽ lắc đầu thở dài. Nhất là vị thần y đương thời Bạch Nguyên Chương, đã nổi danh với ngoại hiệu “Nhân Tâm Quốc Thủ” thì lại cũng tỏ vẻ bùi ngùi, khẽ giọng than thở:
- Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử hai người, không kể một vài tính nết thiên khách hung tàn. Họ đều đáng được liệt vào loại bá tài trong giới võ lâm đương thời. Đến nay, cả hai đều đã sắp chết tới nơi, mà lòng hiếu thắng vẫn còn bồng bột không giảm chút nào. Chẳng lẽ ý nghĩa chân thực của hai chữ “Võ thuật” lại lợi hại đến thế ư? Mấy mươi năm ngày đêm khổ luyện, công lực nội gia thượng thặng, lại không dùng để bảo toàn thân thể mà đem để vào cuộc ác đấu tàn hại lẫn nhau như thế ư?
Mọi người nghe lời than thở của Bạch Nguyên Chương, ai nấy đều lẳng lặng suy nghĩ.
Và cũng do đó mà ý nghĩ tranh danh hiếu thắng trong cuộc Đại Hội Hoàng Sơn này của mọi người, cũng đã lạnh nhạt đi rất nhiều!
Còn về phía Vực Ngoại Tam Hung thì từ trong nội bọn đã chia rẽ. Nam Hoang Hạt Đạo có ý muốn liên kết với Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ, mượn cơ hội Hoàng Sơn luận kiếm, chẳng những để tận diệt quần hiệp chính phái, mà còn âm mưu định trừ nốt cả Đông Hải Kiêu Bà Nhuế Băng Tâm và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, để đưa nền võ học Nam Hoang lên ngôi bả chủ lâu dài trong giới võ lâm vũ nội.
Tuy độc kế của chúng đã được định sẵn, nhưng chúng vẫn còn e dè đôi phần. Sự e dè này, không phải chúng ngại vì khó tiêu diệt quần hiệp chính phái, mà là vì giữa Đông Hải Kiêu Bà với Tiêu Dao Tử có tình giao hảo rất thân nếu lỡ bị tiết lộ cơ mưu, thì sẽ nguy hiểm vô cùng!
Cho nên, lúc mới tụ tập đến Hoàng Sơn, Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn đều đã biểu lộ thái độ cung kính tâng bốc Đông Hải Kiêu Bà. Kỳ thực thì chúng định lợi dụng võ học tuyệt thế của mụ ma đầu này để diệt trừ quần hiệp, sau đó chúng sẽ xuất kỳ bất ý mà thừa cơ hạ độc thủ đối với mụ!
Đến nay, thấy Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử đã cùng Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển giao đấu sống chết từ Kỳ Liên Sơn đến đây và bị một vết kiếm thương rất nặng, dù có gặp được loại thánh dược như thiên tải linh chi cũng khó lòng cứu sống, thì trong bụng Đồng Cổ Thiên Tôn đã mừng rỡ như điên hắn vội vàng ghé tai Nam Hoang Hạt Đạo kể rõ hiện trạng và ngấm ngầm cùng nhau quyết định âm mưu đã sắp đặt!
Còn Đông Hải Kiêu Bà tuy có quen biết giao hảo với Tiêu Dao Tử, nhưng vì mụ ta đã biết rõ những nhân vật võ lâm bao giờ cũng quí danh dự hơn mạng sống. Cho nên mặc dù thấy Tiêu Dao Tử đã lâm nguy sắp chết, mụ ta cũng không dám ra tay cứu trợ, mụ đành phải để cho hắn cùng đối phương liều mạng một phen cuối cùng nữa, đặng có chết cũng được yên tâm nhắm mắt.
Cũng vì những lý do ấy, mà đối với cuộc giao đấu thảm tuyệt nhân hoàn giữa hai tay võ lâm cao thủ này, mọi người thuộc hai phe tà chánh đều lặng lẽ đứng bàng quan với một tâm trạng nặng nề buồn thảm ngoại trừ hai tên ma đầu mang ý nghĩ mừng thầm là Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn.
Riêng hai tay trong đấu tràng, ai nấy cùng biết rõ thanh Chu Hồng Bảo Kiếm sắc bén tuyệt trần và cây Thiết Tuyếtn Linh Xà Chiêu kỳ độc vô luân!
Một người trước ngực bị vết kiếm thương gần lộ tim phổi!
Một kẻ nơi bả vai bị chiếc đầu rắn bám chặt răng độc cắm ngập tận xương.
Cả hai đều nhờ vào thần công nội lực tu luyện hàng mấy chục năm trời và một lòng hiếu thắng uất hận nhất thời, nên mới miễn cưỡng duy trì đưọc mạng sống kéo dài thêm trong chốc lát. Nếu không thì đã cùng nhau gục chết dưới chân Hoàng Sơn, chớ đâu còn ai có thể lên được tới Thanh Lương Đài.
Dưới tình trạng ấy, tuy nhiên, một kẻ trong tay có thanh thần kiếm đệ nhất đương thời, một kẻ vẫn cầm chặt xác độc xà mất đầu, chưa mất oai lực và còn có thể sử dụng được như một cây trường chiêu lợi hại. Nhưng cả hai đều trừng mắt tóe lửa căm hờn, ngó nhau không chớp và cùng xê dịch bước một chung quanh đấu trường chứ không ai dám ra tay trước.
Bởi vì cả Ông Vụ Viển và Tiêu Dao Tử đều tự hiểu, với chút chân lực còn lại, chỉ có thể miễn cưỡng đánh được một đòn hay một thế cuối cùng nữa thôi!
Mà đòn cuối cùng này giả như có thể khiến đối phương táng mạng lập tức và mình còn sống được trong một giây lát thì cũng kể như đã thắng lợi rồi!
Trái lại, như đòn cuối cùng mà không thành công, thì chẳng cần phải đợi đối phương đánh trả đòn mà chân khí cũng đã tản mạn để rồi bị phơi xác ở Hoàng Sơn, thanh danh một đời phó trôi giòng nước...
Cho nên, cả Ông Vụ Viển lẫn Tiêu Dao Tử đều không ai dám kinh động ra tay, mà chỉ nhìn nhau chòng chọc, xê dịch từng bước một. Máu tươi từ các vết thương của hai người vẫn chảy không ngừng. Sau khi họ ghìm nhau giữ miếng xê dịch được ba vòng đấu trường, lúc đầu, máu tươi còn nhỏ từng giọt cách nhau xa xa nhưng sau đó, đã kéo vệt theo bước chân xê dich hai người làm thành một vùng trời đỏ, đường kính chừng hơn một trượng, trông thực thê thảm!
Tâm trạng của mọi người hai phe đứng chứng kiến bên cạnh cùng mỗi lúc mỗi khẩn trương theo bước chân của Ông Vụ Viển và Tiêu Dao Tử. Trong bụng người nào cũng nảy sinh một nghi vấn như nhau là không biết ai sẽ chết trước trong vòng mấy giây nữa đây...
Nói về võ học, thì điều cần nhất là phải tu luyện được ổn định thân hình, bước đi cho nhẹ nhàng linh hoạt. Nhất là đối với Bạch Y Đà Ông và Ngọc Chỉ Linh Xà đều là những tay đệ nhất lưu cao thủ đương thời thì tất nhiên phải vững chãi về phần kỹ thuật cơ bản này.
Thế mà, đến nay một người trúng nọc độc xà, một người bị vết kiếm thương, đến nỗi mất hẳn cả vẻ nhanh nhẹn, bước chân nặng nề chệnh choạng, cả những giọt máu từ vết thương chảy ra cũng không còn sắc đỏ mà đã biến sang màu tím đen, trông thực kinh khủng.
Giữa lúc tình trạng đến hồi khẩn trương tột độ, bỗng nhiên Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử tái mặt lộ vẻ đau đớn, rung rẩy thân thể vì vết kiếm thương trước ngực hành hạ, khiến chân bước của lão ta càng thêm nặng nề và lảo đảo hầu như sắp ngã gục xuống!
Lão ta biết rằng, trong lúc xê dịch mấy vòng, vì tâm thần chuyên chú hết vào đối phương, nên phần chân lực tàn dư không đủ khống chế vết thương, mà mạng sống cũng chỉ còn kéo dài được trong giây phút nữa thôi. Do đó, lão ta đành liều vận dụng chút hơi thừa cuối cùng hét lớn một tiếng đồng thời thân hình bắn vọt lên không với chiêu thức “Thiên Vông Oa Tước” vung xác con Thiết Tuyến Linh Xà trong tay, hóa thành một vầng huyền quang úp chụp xuống đầu Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển!
Vì thương thế của hai người tương đương, nên sự việc và động tác của đôi bên hầu như giống nhau. Bởi vậy giữa lúc Tiêu Dao Tử bị vết thương hành hạ đau đớn thì Ông Vụ Viển cũng thấy cả một nửa thân mình bên tả bị tê dại vì nọc độc. Lão ta cũng biết tính mạng sẽ lâm nguy trong khoảng khác nữa thôi!
Và trong giây phút thần trí còn hơi thanh tĩnh ấy, lăo ta bỗng nhớ tới một điều tâm nguyện chưa được thỏa mãn, lão ta bèn quay đầu về phía quần hiệp, lớn tiếng hỏi:
- Nhân Thu Thủy lão đệ, đã đến Hoàng Sơn chưa?
Nhân Thu Thủy nghe nói, vội vàng từ sau lưng Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương chạy ra ứng tiếng đáp:
- Nhân Thu Thủy đã có mặt đây, Ông lão tiền bối định chỉ bảo điều chi, xin cứ cho biết!
Lúc ấy thân hình Tiêu Dao Tử đã ở trên không đang vung roi bổ xuống đỉnh đầu Ông Vụ Viển mà Ông Vụ Viển thì bị nọc độc xà đã phát tác hành hạ, cả một nửa thân mình bên tả tê dại, dù có muốn tránh nhưng cũng lực bất tòng tâm. Cho nên lão ta bèn vội vàng một mặt lao mạnh thanh Chu Hồng bảo Kiếm về phía thân mình Tiêu Dao Tử, một mặt cố vận chút hơi thừa, lớn tiếng nói ; - Thanh Chu Hồng Kiếm này của Ông Vụ Viển đã tặng cho Nhân lão đệ. Hôm trước ở Lư Sơn, lão đệ có cho ta mượn lại để sử dụng, và ta đã hứa, bất luận gặp khó khăn nguy hiểm gì ta cũng phải kịp thời đem đến Hoàng Sơn vào dịp tết Trùng Dương để hoàn kiếm chọ..
Ông Vụ Viển mới nói tới đây thì đã nghe một tiếng “Huỵch” kế đó chỉ thấy xương thịt máu me bắn tung tóe đầy trời, khiến mọi người hiện diện trên Thanh Lương Đài đều phải giơ tay áo che mắt không đám nhìn cảnh tượng thê thảm hãi hùng phô bày trước mắt!
Thì ra, Ngọc Chỉ Linh Xà dùng phần hơi sức cuối cùng nhảy cao hơn ba trượng để đánh một đòn tối hậu. Nhưng khi vừa quay đầu nhào xuống phía đối phương, thì vì thương thế quá nặng, nên lão ta đã bặt hơi ngay khi thân mình còn lơ lững trên không.
Vừa đúng lúc ấy, Thanh Chu Hồng Kiếm trong tay Ông Vụ Viển cũng lao xẹt ra. Và Tiêu Dao Tử chỉ còn là cái xác không hồn, làm sao biết tránh né, cho nên đã bị thanh bảo kiếm xuyên qua giữa ngực.
Mặc dầu bị bảo kiếm xuyên qua người, nhưng xác chết Tiêu Dao Tử và cây Thiết Tuyến Linh Xà Chiêu trong tay hắn vẫn còn đà lao xuống đỉnh đầu Ông Vụ Viển, lúc đó cũng đang bị xà độc phát tác, thân mình tê dại không thể nhúc nhích né tránh. Cho nên lão đã lãnh trọn cả sức mạnh đang nhào xuống của con Thiết tuyến xà và thi thể Tiêu Dao Tử đúng ngay trọng huyệt Bách Hội giữa đỉnh đầu, khiến máu óc phọt bắn tứ phía Xác trên không rớt xuống!
Thây dưới đất ngã đổ...!
Hai vị võ lâm cao thủ tuyệt đại, và một con quái xà kỳ độc đều bị tan xương nát thịt gây thành một cảnh tượng thê thảm không ai nỡ nhìn!
Giữa lúc đó, mọi người bỗng thấy Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ đề khí phi thân lên cao hàng hai ba trượng định bay theo chặn cướp thanh đệ nhất danh kiếm vừa từ tay Ông Vụ Viển xuyên qua xác Tiêu Dao Tử và bay về hướng Nhân Thu Thủy đang đứng.
Về phía quần hiệp thì ai nấy cùng đang mãi kinh hãi và thương xót về cái chết thảm thiết của Ngọc Chỉ Linh Xà và Bạch Y Đà Ông cho nên không ai kịp để ý và cũng không ai có thể ngờ được rằng tên ma đầu này lại hèn hạ đến nỗi dám thừa cơ đoạt kiếm một cách vô sỉ thư thế.
Nhưng giữa lúc chuôi thần kiếm sắp tới tầm tay tên ma đầu Lôi Chấn Vũ, thì bỗng nhiên một luồng ám khí, không biết từ ai phát xuất, đẩy mạnh thanh kiếm bay trệch đi một chút vượt khỏi tầm tay của hắn rồi lại nhắm hướng Nhân Thu Thủy lướt tới!
Nhân Thu Thủy vừa giơ tay đón bắt được thanh đoản kiếm thì đã nghe có tiếng Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân lạnh lùng nói:
- Lôi Thiên Tôn, Bạch Y Đà Ông là một tay tuấn kiệt đương thời mà kết quả với một cái chết thê thảm như hiện tại, thực đáng thương, đáng tiếc không hết! Tại sao Thiên Tôn còn nhẫn tâm cấm cản không cho lão ta hoàn thành tâm nguyện trước khi nhắm mắt lìa trần.
Chẳng lẽ Thiên Tôn lại bắt lão ta phải thiếu nợ người đời đến kiếp sau hay sao?
Nghe nói, Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ lộ vẻ sượng sùng tái mặt, lão ta vội hạ mình xuống đấu trường, cất tiếng cười ha hả đánh trống lấp:
- Như Đại Hiệp nói có hơi nặng lời. Vì Lôi mỗ đã từ lâu được nghe tiếng thanh bảo kiếm này liệt vào hàng đầu trong số ngũ đại kiếm võ lâm, cho nên Lôi mỗ mới có ý định thưởng thức nó một chút mà thôi chớ đâu dám cố ý cưỡng đoạt, khiến cho người sắp chết không được hoàn thành tâm nguyện mà Đại Hịệp lại nói như vậy.
Nói tới đây hắn ta bỗng quay mình về phía quần hiệp cất giọng oang oang thách thức:
- Từ trước tới nay, Lôi mỗ vẫn ru rú ở vùng Miêu Cương, ít khi được gặp các bậc hào kiệt ở Trung nguyên. Vậy xin mời một vị nào ra tay chỉ giáo.
Trong số quần hiệp, có Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên, năm trước, vì nóng lòng báo thù cho cố hữu Bành Hàm nên ông ta đã một mình tới vùng Miêu Cương và từng bị nguy khốn trong Bách thú trận của Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ. Đến nay, thấy hắn ta thách thức thì vị đại hiệp nóng tính này đã không nén được tức giận đang định nhảy ra giao đấu...
Nhưng vừa khi ấy Tử Địch Thanh Loa Nhân Thu Thủy đã cầm ngang thanh Chu Hồng Kiếm thủng thỉnh bước rạ..!
Thấy vậy, Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ khẽ cau mày cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Con bé kia, mi dám cả gan ra giao thủ với lão phu đấy hả?
Nét mặt Nhân Thu Thủy lộ vẻ thảm đạm khẽ lắc đầu đáp:
- Không phải tiện nữ dám ra tay giao đấu với lão tiền bối, mà chỉ có vài lời muốn hỏi lão tiền bối thôi!
Đồng Cổ Thiên Tôn hơi dịu nét mặt chậm rãi hỏi:
- Cô nương có điều gì hỏi xin cứ việc nói!
Nhân Thu Thủy khẽ ngửng đầu, phóng tia mắt long lanh chăm chú nhìn Lôi Chấn Vũ một lát rồi mới cất tiếng hỏi:
- Xin lão tiền bối cho biết nhân vật võ lâm thường lấy điều gì làm “Trọng” và điều gì làm “Đầu”?
Lôi Chấn Vũ không đoán hiểu dụng ý của đối phương nhưng bắt buộc lão ta cũng phải ứng thanh đáp:
- Đã là người trong võ lâm thì cần phải coi điều “Nhân” làm trọng, và điều “Nghĩa” làm đầu.
Nghe nói thế, Nhân Thu Thủy quét cặp mắt nhìn hai xác chết một lượt, mặt lộ vẻ thương xót, đoạn nàng lại cất tiếng hỏi tiếp:
- Trong hai vị bỏ xác tại đây, bất luận là Bạch Y Đà Ông hay Ngọc Chỉ Linh Xà cũng đều đã là những bậc cao thủ xuất sắc trong võ lâm hiện thời, thế mà đến phút chót của cuộc đời gặp thảm trạng như thế này khiến ai trông thấy mà không thương cảm! Cho nên, tiện nữ khẩn cầu Lôi Thiên Tôn tạm ngừng tay một lát, đợi chôn vùi thi thể của hai người danh thắng, không hiểu được Thiên Tôn đồng ý hay chăng?
Mấy lời nói của Nhân Thu Thủy đã khiến mọi người thuộc hai phe chánh tà đều phải xúc động, cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ, thầm phục nàng vô cùng.
Một lát sau, Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân đứng dậy đầu tiên, giơ song chưởng nhằm hai gốc cây cổ tùng bên cạnh Thanh Lương Đài, đẩy ra hai luồng chưởng lực!
Vừa chạm chưởng phong, cây cổ tùng đã bứng gốc đổ nhào. Mọi người đã hiểu ý và cũng bắt chước thi triển, chỉ trong chốc lát, họ đã dùng thần công nội gia, đào xong hai huyệt mộ sâu dưới gốc cổ tùng!
Nam Hoang Hạt Đạo liền quay lại sai năm tên môn đồ còn lại trong nhóm “Hoàng Y Thất Sát ” khiêng xác Tiêu Dao Tử đặt xuống huyệt và đang định lấp đất thì bỗng nhiên có tiếng Đông Hải Kiêu Bà quắt bảo:
- Hãy khoan!
Năm đạo nhân áo vàng nghe tiếng quát đều ngạc nhiên dừng tay.
Đông Hải Kiêu Bà thủng thỉnh bước đến nhặt xác con Thiết Tuyến Linh Xà liệng xuống bên cạnh xác Tiêu Dao Tử, rồi mới để cho “Hoàng Y Ngũ Sát” vùi đất lấp huyệt.
Sau đó, mụ ta quay về phía mọi người, mỉm cười chua xót nói:
- Tiêu Dao Tử suốt đời yêu thích các giống độc xà ác mãng. Ngày nay tới lúc quy nguyên kết quả, cùng Bạch Y Đà Ông vùi xác Hoàng Sơn, lại có được một độc xà đồng táng, kể cũng đỡ tịch mịch dưới suối vàng...
Mấy lời nói và cử chỉ của Đông Hải Kiêu Bà Nhuế Băng Tâm tuy không có ý nghĩ sâu xa gì, nhưng cũng chứng tỏ mụ là người còn có chút lương tâm thuần hậu, khiến mọi người nghe xong ai nấy đều cảm động bùi ngùi!
Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên cũng cất lên một tiếng rú bi thiết bước đến bên cạnh xác Bạch Y Đà Ông nhướng cặp mày rậm trỗi giọng cười khăng khắc nói:
- Ông Đà Tử ơi, giữa bạn với ta, tuy lúc sống không có qua lại giao du nhưng vì tình võ lâm đồng đạo, nên Hùng mỗ cũng nguyện giúp bạn vùi nắm xương tàn cho bạn tại Hoàng Sơn nầy!
Dứt lời, ông ta cúi đầu xuống ôm xác Bạch Y Đà Ông nhẹ nhàng nhảy xuống huyệt mộ bên cạnh!
Khi đặt xác Ông Vụ Viển ngay ngắn Hùng Đại Niên nhảy lên đang định vung chưởng đùn đất lấp huyệt, bỗng nhiên cũng lại nghe có tiếng nói lớn:
- Hãy khoan!
Tiếng “Hãy Khoan” lần này được phát xuất từ miệng Tử Địch Thanh Loa Nhân Thu Thủy khiến Hùng Đại Niên phải ngạc nhiên quay lại mỉm cười hỏi - Có phải Nhân cô nương cũng định tìm một vật để chôn theo ông Đà Tử đấy không?
Nét mặt Nhân Thu Thủy lộ vẻ cảm động bùi ngùi nhìn xác Bạch Y Đà Ông nằm thê thảm dưới lòng huyệt mộ rồi khe khẽ lắc đầu đáp:
- Đúng vậy, tiện nữ muốn đem thanh Chu Hồng bảo Kiếm này chôn theo Ông lão tiền bối!
Nghe câu trả lời của Thu Thủy, tất cả quần hùng đều lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Mười mấy luồng mục quang đều nhất tề chăm chú nhìn nàng không chớp. Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên khẽ cau mày hỏi dồn:
- Cô nương định đem chôn thanh Chu Hồng Kiếm với xác Bạch Y Đà Ông thật đấy à?
Nhân Thu Thủy gật đầu một cái không do dự rồi lên tiếng hỏi Hùng Đại Niên:
- Hùng lão tiền bối, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử lúc sống yêu thích loài rắn, lúc chết đã được xác rắn chôn theo, thì sao thanh Chu Hồng Kiếm lại không thể được cùng táng với Ông lão tiền bối?
Nói đoạn nàng vận lực vào tay bẻ thanh kiếm.