Dịch giả: Lê Thành
Chương 25

     hi John Kragopoulos rời khỏi quốc lộ 6A để hướng xe vào con đường dẫn lên ngôi nhà Tháp Canh thì cúp điện. Tuy bật đèn pha, nhưng tầm nhìn rất bị giới hạn. John thận trọng trượt qua những khúc quanh co, chăm chú vào con đường trơn trượt phía trước, không để sơ sẩy.
Ông thầm nghĩ, trở lại ngôi nhà chìm trong tăm tối đó để tìm cái hộp quẹt, quả là một lý do kỳ cục. Có thể Parrish sẽ khuyên ông nên trở lại vào sáng mai hoặc bảo rằng y sẽ tìm hộ ông và trao cho bà Dorothy nếu tìm thấy.
John định sẽ đi thẳng vào cổng chính, mang theo cây đèn pin. Ông sẽ nói rằng lúc nãy, khi khom người trên ống viễn kính, ông đã nghe rơi một vật gì đó và bây giờ ông mới biết có thể là cái hộp quẹt. Lý do này rất hợp lý. Dẫu sao, lầu ba là nơi ông muốn lên để tìm hiểu.
Con đường dẫn lên ngôi nhà Tháp Canh thật hiểm nghèo. Ở khúc quanh sau cùng, phần trước xe suýt trệch hướng khiến John phải kềm chặt vô lăng. Suýt chút là xe lao xuống sườn dốc và đâm vào một gốc sồi cổ thụ cách đó hai thước. Vài phút sau đó, John lái xe vào lối đi phía sau nhà dừng lại. Ông không bỏ xe trong gara như Dorothy trước đây. Ông muốn tỏ ra thư thái, thân thiện, ông sẽ nói rằng, lúc nãy khi ăn tối, ông phát hiện mất cái hộp quẹt và muốn trở lại đây để kiếm thay vì gọi điện thoại.
Ra khỏi xe, John sững sờ trước cảnh tăm tối đáng sợ của ngôi nhà. Ngay cả lầu ba cũng tối thui tuy Parrish dĩ nhiên không thiếu đèn dầu. Vào mùa này, gặp lúc giông bão, thì cúp điện là chuyện thường xảy ra ở Cape. Hay là Parrish đã ngủ và không hay cúp điện? Hay là y hẹn hò với tình nhân? Lần đầu tiên, John nghĩ đến chuyện đó.
Bỗng nhiên thấy mình ngu xuẩn, John muốn trở vào xe. Tuyết tan rơi lả chả vào mặt ông, len vào cổ áo choàng. Cái cảm giác ấm cúng sau bữa ăn tối đã biến mất. John cảm thấy rét cóng, mệt lả, hơn nữa ông biết mình còn phải vượt qua một chặng đường thật dài để về nhà. Ông thấy mình chẳng khác chi thằng ngốc tưởng tượng đủ điều, ông thắc mắc chẳng hiểu tại sao trước đây mình không nghĩ rằng Parrish đang kín đáo hẹn hò với người tình và người này không muốn để ai biết? John thấy mình ngu ngốc; ngu ngốc và đa nghi. Hẳn ông và Dorothy đã quấy rầy một buổi hẹn hò của Parrish, thế thôi. Ông thấy mình nên rời khỏi đây và đừng gây phiền hà gì nữa. Nhưng rồi, khi chực ngồi vào xe thì ông trông thấy có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ phía cuối nhà, bên trái nhà bếp. Ánh sáng di động khá nhanh và vài giây sau, John thấy nó hắt ra từ những cửa sổ bên phải cửa vào nhà bếp. Ông biết có ai đó đang đi quanh phòng, cầm đèn trên tay.
Thật nhẹ nhàng, John đóng cửa xe, cố không gây tiếng động. Đèn pin trong tay, ông đi về phía cửa sổ nhà bếp rồi nhìn vào trong. Lúc này, ánh đèn có lẽ đang hắt ra từ hành lang. John cố nhớ lại sơ đồ ngôi nhà. Cầu thang cuối nhà dẫn vào hành lang đó, đồng thời cũng dẫn đến cái phòng khách nhỏ phía bên kia. Nếp sau hàng ngói gỗ đã mục vì thời gian, John men nhanh qua phía sau nhà, rồi tiến về những cửa sổ mà theo ông hẳn là của phòng khách nhỏ. Ánh đèn không di động nữa và có vẻ sáng hơn khi John đến gần. Rồi ông thấy cây đèn trong một bàn tay giơ lên. John lùi lại và trông thấy Parrish. Y đang tìm kiếm một cái gì đó... cái gì nhỉ? Y đang gọi ai đó. John lắng tai nghe. Tiếng gió át đi những âm thanh trong nhà, nhưng John cũng nghe được cái tên “Michael” Parrish đang gọi “Michael”.
Một nỗi khiếp đảm ập xuống John, khiến ông lạnh buốt đến xương tủy. Quả ông không lầm. Parrish là một kẻ tâm thần và hai đứa bé đang bị giữ trong ngôi nhà. Dưới ánh đèn bão, tấm thân to lớn của Parrish càng có vẻ to lớn hơn. John thấy mình không đủ sức để đối đầu. Ông không có gì trong tay ngoại trừ cây đèn pin làm vũ khí. Ông tự hỏi, liệu có nên đi kêu cứu? Michael đã trốn kỹ hay chưa? Nếu Parrish tìm thấy thằng bé thì chỉ ít phút thôi là nó sẽ toi mạng.
Trong cơn khiếp đảm, John thấy Parrish đong đưa cây đèn bão về phía phải và lôi ra từ phía sau trường kỷ một tấm thân nhỏ bé đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Parrish đặt cây đèn bão xuống và John thấy y đưa hai tay bóp cổ đứa bé.
Tìm thấy lại cái bản năng vốn có khi còn là một sĩ quan trong quân đội, John dộng mạnh cây đèn pin vào ô kính. Parrish quay nhìn khi nghe tiếng động. John vội vã thọc tay vào, mở chốt cửa sổ. Rồi, lấy hết sức, ông đẩy cửa sổ lên và nhảy vào bên trong, ông đánh rơi cây đèn pin khi hai chân vừa chạm đất. Trông thấy thế, Parrish nhào tới. Giữ cây đèn bão bằng tay trái, y đưa tay phải chụp lấy cây đèn pin và dùng nó nện xuống đầu John.
John né sang một bên và nếp sái tường để tranh thủ thời gian trong khi hét lớn: “Chạy đi Michael... hãy đi kêu cứu” Trước khi Parrish kịp giáng thêm một cú nữa vào đầu John thì ông đã đá văng cây đèn bão trên tay Parrish.