Dịch giả: Lê Thành
Chương 17

     ời mắt khỏi tấm thân bé bỏng bất động, Courtney Parrish lớn tiếng thở dài. Y đã gỡ lớp băng keo dán miệng và tháo dây trói cho Missy, rồi vứt bừa rất cả những thứ đó trên giường. Mái tóc óng mượt của con bé giờ rối bù. Y đã tự nhủ sẽ chải tóc cho con bé khi tắm cho nó, nhưng giờ đây thì hỏng cả. Con bé vẫn bất động và y mong nó tỉnh lại.
Co quắp trên sàn tủ hốc tường, thằng bé Michael cũng không cựa quậy. Đôi mắt xanh của nó mở lớn khiếp đảm khi Parrish bế nó lên và ôm vào lòng.
Y đặt thằng bé lên giường, cởi trói tay chân và giựt mạnh lớp băng keo dán miệng. Michael rú lên một tiếng đau đớn rồi im bặt. Thằng bé xem chừng chẳng bị khuất phục, nó đang trong tư thế phòng thủ, tựa một con thú bị mắc bẫy.
Nó nói:
- Ông đã làm gì em gái tôi?
Cái giọng gây hấn của nó cho Parrish biết rằng nó không uống hết ly sữa có chứa thuốc ngủ mà y đã trao cho nó trước khi hai người khách chết tiệt đó đến xem nhà.
- Nó đang ngủ.
- Ông hãy cho chúng tôi về nhà/ Chúng tôi muốn về nhà. Chúng tôi không ưa ông. Tôi đã nói với ba tôi là tôi không ưa ông. Lúc nãy, dì Dorothy đã đến đây và ông đã giấu anh em tôi.
Parrish đưa bàn tay phải lên và giáng cho thằng bé một bộp tai Michael ngã người ra sau vì đau đớn rồi né sang một bên, thoát khỏi bàn tay của gã đàn ông đang chụp xuống. Cố bắt lấy thằng bé, Parrish mất thăng bằng ngã nhào lên giường. Đôi môi y ập xuống trên mái tóc vàng rối tung của Missy. Trong thoáng chốc, y đã hoảng hốt. Cố lấy lại bình tĩnh, y nhổm dậy, quay lại và thu người chực nhảy bổ về phía Michael. Nhưng lúc này thằng bé đã lùi về phía cửa phòng ngủ. Nó nhanh nhẹn mở cửa và chạy ngay sang phòng khách của căn hộ.
Parrish lao theo, bỗng chốc nhớ rằng lúc nãy mình đã không khóa cửa căn hộ vì sợ rằng Dorothy nghe tiếng ổ khóa sanh nghi.
Michael mở tiếp cửa phòng khách và lao xuống cầu thang. Tiếng chân thằng bé vang vang trên những bậc thang trần trụi. Nó chạy thật nhanh và lúc này chỉ còn là bóng nhỏ bé đang lao vào vùng tối an toàn của lầu hai. Parrish đuổi theo nhưng vì quá vội nên y ngã nhào. Y trượt dài xuống sáu bực thang trước khi kịp chụp lấy cái lan can bằng gỗ. Y lắc đầu để trấn tĩnh, rồi từ từ nhổm dậy, cảm thấy đau buốt ở mắt cá chân phải. Y thấy cần phải kiểm tra xem cửa nhà bếp đã khóa kỹ chưa.
Tiếng chân đã im bặt. Y biết thằng bé đang trốn trong một căn phòng ở lầu hai, nhưng y không lo ngại; y có thừa thời gian để tìm nó. Trước tiên là phải khóa cửa nhà bếp. Các cửa sổ thì không lo bởi tất cả đã được khóa kỹ hơn nữa, sức thằng bé không thể đẩy nổi những cánh cửa quá nặng đó, ổ khóa an toàn của cửa chính của ngôi nhà thì thằng bé không thể với tới, vì quá cao. Như vậy, y chỉ cần khóa chặt cửa nhà bếp rồi đi tìm thằng bé - từng phòng một. Y quyết định sẽ lớn tiếng gọi nó, đe dọa nó. Hẳn Michael sẽ chết giấc vì sợ. Lúc nãy, y đã trừng mắt và làm nó sợ điếng người. Sao thằng bé giống Nancy đến thế! Ồ! Y thấy mọi việc diễn ra hấp dẫn hơn dự liệu. Nhưng y phải gấp rút mới được, không thể để thằng bé thoát ra khỏi nhà.
Y lớn tiếng gọi:
- Michael, mày có đến đây không? Tao sẽ tìm thấy mày. Mày là một đứa bé xấu xa. Mày đáng bị trừng trị. Mày có nghe tao nói không, Michael?
Parrish tưởng chừng nghe có tiếng động trong căn phòng phía tay phải và y chạy ào vào trong đó, cố chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân. Căn phòng trống trơn. Y lo sợ, không hiểu thằng bé có chạy vào hành lang để xuống nhà bằng cầu thang chính?
Đột nhiên hoảng loạn, y nặng nhọc bước xuống tầng trệt, ở bên ngoài là tiếng ì ầm của những con sóng đập vào các mỏm đá. Parrish ầm ầm chạy vào nhà bếp, ào đến cửa. Đây là cửa mà y vẫn dùng để ra vào nhà. Cửa không những có một khóa hai nấc mà còn được trang bị một then cài với ổ khóa. Y thở hổn hển, gần đứt hơi. Rằng những ngón tay to lớn, run rẩy, y đẩy then cài, khóa cửa rồi kéo cái ghế bằng gỗ nặng nề của nhà bếp, chèn dưới nắm cửa. Thằng bé hẳn không đủ sức xê địch cái ghế. Như vậy, nó chẳng còn cách nào để ra khỏi nhà.
Những tia nắng cuối của một ngày nhanh chóng bị cơn bão xua đi. Parrish thắp ngọn đèn trần nhưng chỉ một lúc sau, ánh đèn yếu dần rồi tắt ngúm. Hẳn gió bão đã làm hỏng đường dây điện. Giờ đây, việc tìm kiếm thằng bé trở nên khó khăn hơn. Những căn phòng ở cả hai tầng lầu đều bề bộn bàn ghế và đồ đạc. Ngoài ra còn có những tủ hốc tường rất sâu và những tủ đứng, mà thằng bé có thể trốn trong đó. Cắn chặt môi, Parrish cầm lấy cây đèn bão trên bàn, bật diêm quẹt và thắp sáng. Qua lớp kính màu, ngọn đèn hắt ra một thứ ánh sáng màu đỏ ối trên thành lò sưởi trên sàn nhà bằng gỗ sáng và trên trần với những xà ngang bề thế. Gió rít bên ngoài cửa sổ khi Parrish lớn tiếng gọi: “Michael à... không sao đâu. Bác không giận cháu đâu. Hãy ra đi Michael. Rồi bác sẽ dẫn cháu về với mẹ”.