Dịch giả: Lê Thành
Chương 24

     ọi việc xem chừng không ổn nữa. Chẳng đúng như y đã tiên liệu. Trước tiên là sự xuất hiện của con mụ ngu ngốc đó, rồi đến con bé. Giờ đây y buộc phải chờ cho cho nó tỉnh dậy. Để thấy nó quằn quại khi muốn thoát khỏi tay y. Rồi đến chuyện thằng nhóc đã lủi mất và đang trốn đâu đó trong ngôi nhà. Y phải đi tìm nó mới được.
Parrish có cảm tưởng mọi việc đang vuột khỏi tầm tay y. Cái cảm giác thích thú khi trước giờ đã biến thành oán giận và thất vọng. Y không còn toát mồ hôi, nhưng lớp quần áo ướt đẫm mồ hồi làm y rin rít khó chịu.
Y nghĩ đến thằng nhóc và biết rằng chính nó là sự đe dọa. Nếu nó thoát được là tiêu đời y. Y thấy tốt hơn nên kết thúc sớm hai đứa nhóc này, tương tự như lần trước là ổn nhất. Chỉ trong chốc lát, y sẽ bít kín mắt, miệng và mũi chúng và, vài tiếng sau đó, khi thủy triều lên, y sẽ vứt chúng xuống trên những con sóng sôi sục. Chẳng một ai có thể hay biết. Sau đó, y lại được yên ổn, chẳng gì có thể đe dọa y. Y có thể thanh thản nhìn Nancy quằn quại.
Vào chiều mai, một khi không còn hiểm nguy, y sẽ cho xe trực chỉ đất liền. Y sẽ lang thang khi hoàng hôn xuống, và có lẽ y sẽ gặp một bé gái đang đi dạo một mình... Y sẽ bảo rằng y là thầy giáo mới đến... Chuyện đó ổn thôi.
Sau khi đã dứt khoát, y cảm thấy dễ chịu hơn. Giờ đây, y chỉ muốn một điều: kết thúc sự đe dọa. Thằng nhóc quả là lì lợm, y hệt như Nancy... ngoan cố... vô ơn bạc nghĩa... luôn tìm cách bỏ trốn... Y sẽ tìm thấy nó. Y sẽ trói nó, rồi lấy ra cuộn nhựa plastic trong. Y sẽ bọc đầu nó lại trước tiên, bởi vì nó quá lì lợm. Rồi đến lượt con bé... Y sẽ không chờ cho nó tỉnh dậy... bởi quá nguy hiểm khi giữ nó.
Cái cảm giác lâm nguy luôn làm y toát mồ hôi nhiều hơn. Tương tự như lần trước đây. Y đã lồng lộng rời trường đại học và đến trung tâm thương mại, tuy chưa thực sự biết mình sẽ làm gì. Y chỉ biết rằng y không thể để Nancy đưa bé Lisa đến bác sĩ. Y đã thấy Nancy lái xe vào bãi đậu, nói với hai đứa bé trước khi vào cửa hàng. Chẳng có xe nào đậu quanh đó. Trong thoáng chốc, y biết mình sẽ phải làm gì.
Hai đứa bé đã tỏ ra ngoan ngoãn. Chúng có vẻ ngạc nhiên vì khiếp sợ khi trông thấy y mở cửa xe; nhưng khi nghe y nói, “Nào, chúng ta sẽ dành cho mẹ một ngạc nhiên nhân ngày sinh nhật”, thì chúng đã chui ngay vào cái rương để sau xe y. Chỉ trong giây lát, y đã kết thúc mọi chuyện. Y chỉ việc tròng những túi plastic vào đầu hai đứa bé, siết thật mạnh, giữ chặt tấm thân bé bỏng của chúng cho đến khi chúng không còn giẫy giụa rồi đóng cốp xe lại - và trở về giảng đường để tiếp tục giảng dạy. Tất cả không đầy tám phút, đang chú tâm vào bài thí nghiêm, đám sinh viên không hay biết gì. Một mớ nhân chứng sẵn sàng xác nhận sự hiện diện của y nếu y cần. Tối hôm đó, y đã lái xe ra bãi biển và vứt xác hai đứa bé vào đại dương. Cách đây bảy năm, y đã biết nắm bắt cơ hội để loại bỏ hiểm nguy. Hôm nay cũng vậy, một lần nữa y cần phải loại bỏ hiểm nguy. Y lớn tiếng gọi: “Michael à, ra đi. Bác sẽ đưa cháu về mẹ”.
Y vẫn đứng đó, trong căn bếp. Giơ cao cây đèn bão, y nhìn quanh phòng. Chẳng có nơi nào để có thể ẩn núp. Các tủ hốc tường thì quá cao. Nhưng y biết không dễ tìm thấy thằng nhóc trong cảnh tối tăm này, chỉ với cây đèn bão để tháp sáng. Hẳn phải mất nhiều giờ và chẳng biết phải bắt đầu từ nơi đâu?
Y lại gọi:
- Michael à, cháu có muốn về nhà với mẹ? Mẹ cháu chưa về trời đâu... Mẹ cháu đã khỏe rồi... Mẹ muốn gặp cháu...
Y lưỡng lự, chẳng hiểu có nên bắt đầu từ lầu hai, trong các phòng ngủ trước tiên?
Không. Thoạt đầu, thằng nhóc định thoát ra bằng cửa bếp. Thằng này khá láu. Nó đương nhiên không trốn ở tầng hai. Phải chăng nó đã mò về phía cửa chính? Y thấy tốt hơn nên đến đó xem.
Bước được vài bước ra khỏi nhà bếp, y bỗng nhớ đến cái phòng khách nhỏ ở cuối hành lang. Nếu Michael nghe tiếng chân y đi đến trong khi nó tìm cách thoát ra bằng ngã nhà bếp, thì hẳn nó sẽ chạy ra hành lang rồi vào cái phòng khách đó để trốn. Điều này tỏ ra rất hợp lý.
Parrish dừng lại nơi ngưỡng cửa phòng khách đó. Y tần ngần, không biết có phải tiếng thở của thằng nhóc hay chỉ là tiếng gió rít dọc theo những bức tường bên ngoài? Y tiến vài bước vào phòng, đưa cao cây đèn bão. Y chăm chú nhìn vào cảnh tranh tối tranh sáng, cố xác định những đồ vật quanh y. Khi định quay trở ra, y làm lắc lư cây đèn bão cầm trong tay phải.
Y khựng lại, bật cười inh ỏi. Tiếng cười điên loạn, tựa tiếng ngựa hí. Ánh sáng của ngọn đèn bão đưa cao làm in đậm trên sàn gỗ sồi nâu nhạt cái bóng nhỏ bé đang thu người sau tràng kỷ, tựa một con thỏ khiếp đảm.
Parrish gào lên:
- Michael à, tao đã tìm thấy mày rồi. Lần này, mày không thoát khỏi tay tao!