Chương 23
Nhà Trắng

    
2 giờ 45 phút chiều thứ hai
Không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào về kẻ thâm nhập tấn công văn phòng của Nicholas Scanlon. Hai tiếng gõ cửa, sắc như búa chẻ. Thư ký báo chí của Nhà Trắng tự cho phép mình có mười giây khó chịu trước khi ngước nhìn lên trong lúc làm việc. Melissa Stewart, thông tín viên trưởng chuyên đưa tin về Nhà Trắng của đài NBC đang tựa người vào tay nắm cửa, hai tay khoanh lại đầy thách thức, bộ tóc mới nhuộm bị rối lên sau buổi quay phim trực tiếp mới nhất của cô ở khu vực sân phía Bắc.
“Có chuyện gì thế, Melissa?”.
“Ta cần nói chuyện”.
“Không có giấy trong phòng vệ sinh nữa à?”.
Stewart bước vào văn phòng đóng cửa lại.
“Mời cô vào, Melissa”, Scanlon nói một cách mỉa mai. “Mời ngồi”.
“Tôi rất muốn đấy, Nick, nhưng tôi hơi bận”.
“Cô cần gì?”.
“Xác nhận cho một chuyện”.
Scanlon sắp xếp lại giấy tờ trên bàn rồi giả bộ hỏi. “Cô có thông tin gì nào?”.
“Tôi biết ai đang giữ con tin Elizabeth Halton”.
“Cứ nói đi, Melissa. Ai cũng muốn biết điều đó”.
“Chính là tổ chức Thanh kiếm Allah đấy Nick. Cách đây vài ngày, một đĩa DVD về Elizabeth bị bỏ lại ở vùng quê miền Nam nước Anh. Chúng muốn đổi lấy Sheikh Abdullah, nếu ta không cho hắn trở về trên chuyến bay đi Ai Cập đến đêm thứ sáu, chúng sẽ giết cô ấy”.
“Cô lấy nguồn tin ở đâu?”.
“Anh không phủ nhận nguồn tin này à?”.
“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi”.
“Anh thực sự không muốn tôi tiết lộ nguồn tin, có phải không nào?”.
“Ít nhất thì cũng phải cho tôi biết xuất xứ của nguồn tin chứ”.
“Bên hành pháp”, cô nói. “Nhưng tôi chỉ có thể nói đến thế”.
Scanlon xoay ghế một vòng nhìn qua cửa sổ chống đạn hướng về khu vực sân phía Bắc. Thằng chết tiệt nào rò rỉ… Thật kỳ công khi họ cố gắng tìm cách giữ kín vụ này lâu đến thế. Đã sáu tháng kể từ khi Scanlon bỏ công việc đầy lợi lộc với cương vị vận động hành lang và quan hệ công chúng để đến làm việc cho Tổng thống, nhưng trong thời gian đó anh đã nhận thấy một cách rõ ràng khuynh hướng rò rỉ thông tin của Washington. Và thông tin càng xấu thì nó càng lộ nhanh. Anh tự hỏi điều gì có thể khiến cho quan chức hành pháp liên bang nhả mẩu tin này cho phóng viên. Anh xoay ghế nhìn vào đôi mắt to xanh của Melissa Stewart. Nhưng tất nhiên rồi, anh nghĩ.
“Cô vẫn đang ngủ với anh chàng bên Bộ chứ?”.
“Hãy tránh xa cuộc sống riêng của tôi đi Nick”.
“Tôi sẽ cho cô một lời khuyên, hy vọng cô đón nhận. Đây không phải câu chuyện cô muốn là người đầu tiên được biết”.
“Nghe không giống như phủ nhận nhỉ?”.
“Cô có thể tưởng tượng, hiện chúng ta đang ở giữa một số chiến dịch nhạy cảm trên toàn cầu – những chiến dịch này sẽ gặp nguy hiểm nếu thông tin này bị lộ ra trước khi chúng ta sẵn sàng đối phó”.
“Tôi rất tiếc, Nick, nhưng chuyện này quá lớn nên không thể bưng bít được. Nếu có thật, ta phải chấp nhận nó. Người Mỹ xứng đáng được biết ai đang giữ con gái ngài đại sứ Halton”.
“Mặc cho điều đó làm cô ấy bị giết sao?”.
“Trước đây anh đã chìm xuống nhiều hố sâu, nhưng bây giờ mới là chỗ thấp nhất”.
“Vẫn còn có thể thấp hơn mà, Melissa. Tôi sẽ phủ nhận, sự thật này rồi sẽ làm cô bẽ mặt giữa thanh thiên bạch nhật”.
Cô xoay người tìm nắm cửa.
“Đợi đã”, Scanlon nói, giọng anh tự nhiên dịu xuống. “Có lẽ chúng ta có thể đi đến một thoả thuận”.
“Anh đang nghĩ gì trong đầu?”.
“Cô có thể cho tôi được bao lâu?”
“Mười phút”.
“Hai mươi phút đi”, Scanlon nói.
“Mười lăm vậy”.
Scanlon gật đầu đồng ý. Stewart nhìn đồng hồ.
“Nếu điện thoại ở chỗ tôi khó thể là cơ hội cuối cùng sau một thời gian dài chờ đợi”.
Ngôi chợ ngoài trời ồn ào chạy qua nhiều khối nhà dọc phố Ten Kate phản ánh vấn đề dân số đầy biến động của khu Tây Amsterdam. Có cả chà là, đậu lăng, thùng đựng ôliu và đậu Hà Lan, quầy hàng bán shawarma và falafel, ba cửa hàng thịt kiểu Hồi giáo. Gabriel dừng nhanh ở cửa hàng bán giày ngoài trời, chọn một đóng giày bóng rổ giả kiểu Mỹ, biểu tượng hiện đại nhất của giới trẻ, thậm chí nó cũng đã trở thành biểu tượng của đám du côn của khu Tây Amsterdam. Ở quầy hàng phía đối diện của khu phố, Sarah đang xem xét túi đựng sách bằng vải có vẻ hình Che Guevara, trong khi Lavon đang giả vờ quan tâm đến chiếc áo thể thao trùm đầu có dòng chữ FREE PALESTINE NOW!
Lavon nhìn Gabriel rồi ra hiệu gật đầu một cachs kín đáo mà không ai có thể nhận biết, đó là dấu hiệu cho thấy anh không bị theo dõi. Một lúc sau, cả ba đi bộ cạnh nhau đến cuối chợ. Quầy hàng nơi Ibrahim Fawaz làm buổi chiều có một ông già người Marốc mặc bộ djellaba. Sarah dừng lại xem một ấm trà bằng điện còn Gabriel và Lavon bước đến cuối chợ. Ở bên kia đường, trong một toà nhà cũ kỹ có từ thời hậu chiến là giáo đường Al Hijrah. Hai người đàn ông có râu đang trao đổi bên ngoài vỉa hè, dưới ánh mắt theo dõi của hai cảnh sát Amsterdam mặc đồng phục. Cách đó 20 thước Anh là một xe bán tải màu đen có cửa sổ cũng đen.
“Trong 48 tiếng đồng hồ chưa có gì mới”, Lavon nói.
“An ninh Hà Lan phải không?”.
Lavon gật đầu. “Nếu phải đoán, tớ sẽ nói họ có vị trí đóng quân trong toà nhà bên kia con phố”.
Gabriel quay lại nhìn về phía quầy bán đồ nhà bếp ra hiệu cho Sarah đến chỗ họ. Họ rẽ trái đi bộ dọc đường Jan Hazenstraat. Đó là con phố yên tĩnh có những toà nhà chung cư thấp to bè không cái nào giống cái nào và mặt trước có một cửa hàng nhỏ xíu. Ở cuối phía xa, nhìn xuống con kênh rộng có một công viên nhỏ với vài băng ghế, một bộ trò chơi đánh đu, một cặp ngựa đồ chơi đã rỉ sét trên chiếc lò xo bằng thép. Gabriel đi vòng qua góc phố, rẽ sang trái rồi dừng lại. Có rất nhiều khu chung cư, nhưng không có cửa hàng hay quán cà phê nào mở cửa khi trời tối.
“Buổi cầu nguyện tối nay bắt đầu lúc 6 giờ 37 phút”, Lavon nói. “Có nghĩa là Ibrahim sẽ đi qua điểm này gần 7 giờ. Khi hắn đến góc đường, không ai trong xe bán tải hay trạm đóng quân có thể thấy được hắn. Ta phải bảo đảm bắt được hắn mà không gây ra tiếng ồn. Tôi đề nghị chúng ta để chiếc xe chạy trốn ở góc đường này, nơi mật vụ Hà Lan không nhìn thấy được. Sau đó ta phải làm một điều gì đó làm cho Ibrahim đi chậm lại đủ lâu để có thể bắt hắn cho gọn”.
Gabriel nghĩ về cái đêm anh và Ibrahim đi bộ dọc theo sông Amstẻl cùng với nhau và một hình ảnh loé ra trong kí ức – Ibrahim Fawaz hạ ánh mắt xuống đầy ghê tởm khi có hai người đàn ông tay trong tay bước về phía họ.
“Hắn không thích dân đồng tính”, Gabriel nói.
“Nhiều người Hồi giáo cũng không thích”, Lavon đáp. “Cậu nghĩ ra gì nào?”.
Gabriel nói với anh ta. Lavon mỉm cười.
“Cậu định giao việc này cho ai?”.
“Mikhail và Yaakov”, Gabriel nói không chút do dự.
“Tuyệt vời”, Eli Lavon nói. “Nhưng cậu nhớ dặn họ cho kỹ. Hai người đó làm tớ lo lắm”.