Dịch giả: Lê Thành
Chương 10

     nh Ray à, chúng tôi đã bắt đầu cho người mò tìm lòng hồ. Chúng tôi đã thông báo trên các kênh truyền hình, radio và đã được tăng cường thêm người để tìm kiếm hai cháu.
Jed Coffin, thanh tra cảnh sát Adam Port nói, cố giữ giọng trầm tĩnh.
Tuy vậy, trước ánh mắt lo âu và khuôn mặt xám xịt của Ray thì không dễ để giữ một thái độ vững tin và ân cần. Ray đã lừa dối ông - trước đây chàng đã nói với ông rằng Nancy nguyên quán ở Virginia và đã quen Dorothy ở đó. Ray đã nói nhiều về Nancy, nhưng chỉ là những chuyện không có thật. Và Jed Coffin đã tin, không chút nghi ngờ. Chính vì thế mà giờ đây ông cảm thấy bực tức.
Giờ đây, đối với ông, sự việc đã trở nên sáng tỏ. Sau khi đọc bài báo viết về mình, vợ của Ray hiểu rằng chân tướng bà đã bị lộ và vì thế, bà hoảng loạn. Bà đã ra tay sát hại hai đứa bé như đã từng làm với hai đứa trước đây. Chăm chăm nhìn Ray, Jed Coffin nghĩ rằng chàng ta cũng đang có cái ý nghĩ như ông.
Mớ tro tàn của tờ báo vẫn còn đó, trong lò sưởi. Thanh tra Jed thấy Ray đang hướng mắt về phía đó. Với những mảnh còn sót lại, chưa cháy hết, người ta hiểu ngay rằng tờ báo đã bị xé nát trong một cơn điên loạn.
Jed Coffin hỏi:
- Bác sĩ Smathers còn ở trên đó với bả? - Giọng viên thanh tra có vẻ lạnh lùng, không còn gọi “Bà Eldredge” như trước đây.
- Vâng. Bác sĩ sẽ tiêm cho nhà tôi một mũi thuốc an thần. Ồ! Lạy Chúa tôi!
Ray ngồi ở bàn ăn, gục đầu vào lòng bàn tay. Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước đây, Nancy cũng đã ngồi nơi đây, trên chiếc ghế này, bế Missy trong tay, trong khi Mike hỏi, “Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ, phải không mẹ?” Phải chăng một điều gì đó từ tiềm thức đã thôi thúc Ray tổ chức sinh nhật nàng? Và rồi, bài báo đó... phải chăng Nancy đã...
“Không!” Ray ngửng đầu và quay mặt đi khi bắt gặp ánh mắt của viên thanh tra đang nhìn chàng từ cửa sau căn bếp.
Ông ta hỏi:
- Anh nghĩ sao?
- Nancy không thể nhẫn tâm với hai đứa bé. Dẫu thế nào chăng nữa thì nhà tôi cũng không thể làm điều đó.
- Dĩ nhiên, trong trạng thái bình thường thì không. Nhưng tôi đã từng thấy nhiều người đàn bà không còn chút tỉnh táo và chuyện rắc rối là thế...
Ray đứng dậy, bám tay vào cạnh bàn. Ánh mắt chàng lướt qua viên thanh tra, nhưng không dừng lại, như thể ông ta không có đó.
Chàng nói:
- Tôi cần được giúp đỡ. Tôi cần được thực sự trợ giúp.
Căn bếp trông chẳng khác một bãi chiến trường. Cảnh sát đã nhanh chóng lục xét toàn bộ ngôi nhà trước khi tập trung tìm kiếm bên ngoài. Một nhân viên nhiếp ảnh của cảnh sát vẫn còn tiếp tục bấm máy, nơi ấm nấu cà phê đã đổ, để lại những đốm đen trên bếp và sàn nhà. Chuông điện thoại không ngớt reo. Và câu trả lời vẫn là: “Vâng, lát nữa đây ông thanh tra sẽ có tuyên bố chính thức”.
Viên cảnh sát được giao nhiệm vụ trả lời điện thoại bước đến bên bàn ăn và nói: “Hãng thông tấn. A. P. đấy. Các hãng thông tấn đang xôn xao. Chẳng bao lâu nữa thì họ sẽ ào đến đây”.
Các hãng thông tấn. Ray bỗng nhớ đến cái nét day dứt trên mặt Nancy, nét day dứt phải mất bao thời gian mới có thể xua đi.
Chàng nhớ đến hình ảnh của nàng đăng trên báo sáng nay, với bàn tay giơ lên như tìm cách chống đỡ những ngọn đòn. Chàng đẩy thanh tra Jed một bên, chạy ào lên lầu và mở cửa phòng. Bác sĩ Smathers đang ngồi cạnh Nancy.
Ông nói bằng một giọng dịu dàng:
- Này Nancy, cô có nghe tôi nói không. Tôi biết cô đang nghe tôi mà. Ray đang ở đây nè. Anh ấy rất lo lắng cho cô. Hãy nói với anh ấy đi, Nancy.
Mắt Nancy vẫn nhắm. Lúc nãy, khi về đến nhà, Dorothy đã giúp Ray cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm của Nancy để thay cho nàng cái áo ngủ êm ấm. Giờ đây, trong chiếc áo này, trông nàng thật nhỏ nhắn và bất động - chẳng khác chi một bé gái.
Ray cúi người về phía Nancy:
- Nancy, anh ve; đã đành cho con bé những chiếc bánh lưỡi mèo mà bà đã đặc biệt làm riêng cho bé. Hôm qua, Nancy định ra phố để mua vai may màn, vì thế Dorothy đã ngỏ ý trông coi Missy và ghé lại trường mẩu giáo đón Michael giúp nàng. Bà đã nói:
- Việc chọn vải đòi hỏi phải có thời gian và sự tập trung. Tôi phải đến Tòa thị chính để lo một số việc về bằng khoán đất đai. Tôi có thể đưa cô ra phố và sau đó, trên đường về, chúng ta sẽ đi ăn kem, nếu cô không bận.
Chỉ mới ngày hôm qua...
- Dorothy!
Ngạc nhiên, Dorothy ngước mắt và trông thấy ông Jonathan. Hẳn ông ta đã đi tắt rừng để đến đây. Trông ông có vẻ già đi với những nếp nhăn lộ rõ.
Ông nói:
- Tôi vừa hay tin về chuyện không may đã xảy ra cho hai đứa bé của gia đình Eldredge. Tôi muốn nói chuyện với Ray. Có lẽ tôi có thể giúp đỡ họ.
Giọng nói của Jonathan toát ra một sự lo lắng và che chở. Dorothy đáp:
- Họ đang trong nhà. Xin cám ơn sự quan tâm của ông.
- Chị có được tin gì về hai cháu bé?
- Không.
- Tôi đã đọc bài báo.
Dorothy chợt nhận ra rằng ông Jonathan không còn trò chuyện với bà một cách thân mật như trước đây. Có một sự lạnh lùng, trách cứ trong âm giọng của ông và điều này làm bà nhớ rằng bà đã lừa dối ông khi cho rằng mình đã quen biết với Nancy tại Virginia.
Chán nản, bà mở cửa xe và nói, gọn lỏn:
- Tôi có hẹn cần phải đi.
Rồi, không chờ ông trả lời, bà nổ máy và phóng xe đi. Cảnh quang trước mắt bà bỗng dưng nhạt nhòa, bà nhận ra rằng mình đang khóc.