Dịch giả: Lê Thành
Chương 31

     ửa lan dần trên những khúc củi. Căn phòng thơm mùi gỗ cháy quyện lẫn với mùi cà phê. Ngồi ở trường kỷ, Nancy ôm bé Missy đang ngon giấc trong vòng tay nàng.
Để trả lời những thắc mắc của bác sĩ Lendon, Michael kể lại sự việc: “... khi đang đánh nhau thì người đàn ông dễ mến đó bảo cháu hãy đi kêu cứu, nhưng cháu không muốn rời ngôi nhà nếu không có Missy cùng theo.. Vì vậy cháu đã chạy lên lầu trên để kiếm Missy và gọi điện cho mẹ. Nhưng rồi điện thoại hỏng. Cháu cố bế Missy xuống cầu thang, nhưng người đàn ông hung dữ đã lên đến...” Đặt tách cà phê xuống, thanh tra Jed Coffin rà soát lại lời tuyên bố mà ông sẽ dành cho báo chí: “Khi được vớt lên, giáo sư Carl Harmon, bí danh Courtney Parrish, đang trong tình trạng hấp hối. Trước khi từ trần, ông đã thú nhận mọi chuyện, cho biết ông chính là kẻ đã giết Peter và Lisa, cách đây bảy năm. Ngoài ra ông cũng nhận đã ám hại mẹ Nancy. Vì nghĩ rằng bà ta sẽ không tán thành cuộc hôn nhân giữa ông và Nancy, nên ông đã phá hoại trục lái của xe khi bà ăn tối với Nancy ở nhà hàng. Sau khi bị giáo sư Carl Harmon đập vào đầu, ông John Kragopoulos đã được đưa đến bệnh viện Cape Cod trong tình trạng hôn mê, nhưng các bác sĩ cho biết ông sẽ qua khỏi và không gặp một vấn đề nghiêm trọng nào”.
Thanh tra Jed cảm thấy mệt mỏi. Ông quyết định sẽ đọc lời tuyên bố này và về nhà. Dẫu có nhiều sai sót khi tỏ ra nghi ngờ Nancy và thiếu hợp tác với Jonathan, Ray và bác sĩ Lendon, nhưng ông thấy mình đã chuộc được những lỗi lầm đó, khi lao xe thật nhanh để đưa Ray đến ngôi nhà Tháp Canh, Ray có thể leo lên mái kịp lúc. Ngoài ông ra, chẳng ai dám lái xe với một tốc độ kinh khủng như thế trên con đường dốc ngoằn ngoèo và trơn trượt. Khi trông thấy xe Nancy đã húc vào một thân cây bên đường, Ray muốn dừng lại nhưng Jed đã lao xe đi tiếp. Trực giác cho ông biết là Nancy đã rời xe và đang có mặt trong ngôi nhà. Trực giác ông quả không sai và ông không có gì để lên án mình ở điểm này.
Jonathan chăm chú nhìn Dorothy một lúc, rồi hỏi:
- Chắc chị mệt lắm thì phải?
Thấy bà ta vẫn buồn bã, ông nói tiếp:
- Này Dorothy, chị không nên tự dằn vặt mình. Ngày hôm nay, tất cả chúng ta đều đã không lưu ý đến một số sự việc và điều đó suýt nữa đã dẫn đến tai họa. Như tôi chẳng hạn, cứ mỗi lần ngang qua ngôi nhà đó, tôi cảm thấy khó chịu vì bị một thứ ánh sáng hắt vào mắt. Ngay cả sáng nay, tôi đã tính yêu cầu Ray hỏi xem lão mướn nhà đã đặt cái thứ gì trước cửa sổ của lão. Với kinh nghiệm của một luật sư, hẳn tôi phải nhớ đến cái chi tiết này và giúp cho cuộc điều tra trở nên nhanh chóng hơn. Và còn một sự việc nữa: nếu chị dời lại cái hẹn, không đưa ông Kragopoulos đi xem nhà, thì hẳn Carl Harmon đã thực hiện được ý đồ đen tối của y.
Dorothy lắng nghe và đồng ý với quan điểm của Jonathan. Bà bỗng chốc thấy nhẹ nhõm, thư thái:
- Xin cám ơn anh. Tôi cần nghe những lời như vậy.
Jonathan vỗ nhẹ vào cánh tay Dorothy:
- Đường sá vẫn còn trơn trượt. Lát nữa, tôi sẽ đưa chị về.
Cùng lúc với tiếng gió, cơn bão tuyết bỗng chốc lắng xuống.
Michael nói bằng giọng ngái ngủ:
- Mẹ ạ. Hôm nay sinh nhật mẹ mà con không có quà tặng mẹ.
Ray nói:
- Con đừng lo. Ngày mai chúng ta sẽ mừng sinh nhật mẹ.

HẾT


Xem Tiếp: ----