Dịch giả - B.G. Nguyễn Nhật Tâm
Tháng Mười Hai năm 1946
JENNIFER

Jennifer đứng trên ghế cố nhét hộp đựng mũ vào ngăn kệ trên cùng của tủ đựng quần áo. Bỗng cô chúi người khi hai chiếc va ly rơi xuống, suýt nữa trúng đầu.
Cô rên rỉ:
- Cái phòng kho này thật là bất tiện.
Anne giúp cô xếp gọn lại hai cái va ly để trên kệ.
- Em muốn nhường tủ quần áo của em lại cho chị nhưng nó đã đầy ắp, với đủ thứ quần áo chị nhường cho em.
- Làm sao một khách sạn lại dự tính bất cứ một ai có thể sống với hai tủ quần áo nhỏ như thế này? Tại sao Adele không thể tìm ra một nhân vật thượng lưu người Anh và ở luôn tại London? Chúa ơi, sao tôi nhớ căn hộ đó quá.
- Đây là các tủ quần áo khá lớn, Jen, chỉ vì không ai muốn mặc tất cả các y phục này.
- Và tôi thù ghét tất cả các thứ đó.
- Jen, chị không dám mua thứ khác! Em đã có một tủ quần áo đẹp nhất trong thành phố chỉ vì chị đã chán bất cứ cái nào chị vừa mặc xong. Cặp mắt của Lyon cứ như nổ tung ra khi thấy em liên tục xuất hiện trong nhiều bộ quần áo mới.
- Thế thì nếu Tony cho chị chiếc áo lông chồn mới nhân dịp Noel, em sẽ lấy chiếc áo cũ của chị.
- Áo cũ? Chị vừa mới mua năm ngoái.
- Chị căm ghét nó vì nó làm chị nhớ đến ông hoàng. Vả lại đó là chiếc áo lông chồn hoang, nó sẽ rất phù hợp với mái tóc của em. Chị muốn có một chiếc áo màu sẫm hơn.
- Vậy em sẽ mua lại của chị.
- Em đừng có ngớ ngẩn nữa.
- Em có tiền, Jen à. Henry đã đầu tư chiếc nhẫn cùng với số tiền 12 ngàn của em.
- Cô làm cách nào?
- Em chỉ bán được chiếc nhẫn với giá 20 ngàn. Nó có giá trị hơn thế nhưng người ta bảo khó tìm được thị trường. Và Henry đã đầu tư tất cả vào ATT, tiền lời cổ phần ở đó không cao lắm, nhưng kể ra cũng thuộc vào loại khá.
- Vậy thì cô không nên đụng vào số vốn đó.
- Chị thật là người mà em rất thích trò chuyện. Các ta.p chí Vogue và Harder tháng này đã đăng hình chị và chị không để dành lấy một xu. Thành thực mà nói, Jen, đáng lẽ ra chị đã kiếm được cả một gia tài kể từ khi ký hợp đồng với hãng Longworth. Nhưng chị đã chi tiêu tất cả vào các khoản mua sắm quần áo. Mọi việc chắc sẽ khác nếu chị để ý đến vấn đề đó.
- Vừa mua sắm áo quần vừa gởi tiền cho mẹ thì tôi làm sao có thể để dành được? Công việc người mẫu đem lại ba bốn trăm mỗi tuần, nhưng đó không phải là đồng tiền thực sự. Không, gia tài của tôi thực sự là Tony. Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, Anne à, và tôi không còn nhiều thời gian để lo cho tương lai. Tony rất thích các kiểu áo quần của tôi, và báo chí gọi tôi là đẹp một cách say đắm. Tôi nghĩ về điều đó như một sự đầu tư. Tôi đang xử dụng tất cả tiền bạc của tôi theo hướng này và liệng một con xúc sắc để thử bắt Tony. Nếu chiến thuật này đạt tới hôn nhân, tôi sẽ sung túc suốt đời.
- Vẫn không có lý do gì khiến chị bỏ chiếc áo choàng lông chồn.
- Mọi người đã trông thấy tôi mặc chiếc áo đó hơn một năm nay. Nếu thành hôn với Tony, tôi sẽ có cả tá. Và trừ phi cuốn sách của Lyon thuộc loại bán chạy nhất, cô sẽ phải chờ đợi một thời gian dài mới có được chiếc áo lông.
- Phải…em vẫn nghĩ mọi việc có thể bị trở ngại. Anh ấy vừa viết xong cuốn sách tuần trước.
- Tuyệt quá! Bây giờ thì hai người có thể làm lễ thành hôn.
Anne bật cười.
- Chuyện đâu đơn giản vậy. Trước hết cuốn sách phải được một nhà xuất bản chấp nhận. Anh ấy đã đưa cuốn sách cho Bess Wilson – bà ta là một đại lý văn học rất quan trọng. Nếu bà ta thích cuốn sách này và đồng ý giúp đỡ thì kể như Lyon đã đi được nửa đường. Nhà xuất bản sẽ tự đọc bản thảo, với sự quan tâm, nếu cuốn sách được Bess Wilson giới thiệu.
- Bao giờ anh ấy mới biết kết quả?
- Chỉ trong nay mai thôi. Anh ấy hy vọng có kết quả trước lễ Noel. Ơ kìa, đĩa hát của Neely bị xước mất rồi.
Nói xong Anne chạy vội đến chỗ máy hát và đẩy kim về phía trước.
- Cô đã chạy mòn cả tập đĩa đó rồi.
- Thật quá xuất sắc. Em hết sức hãnh diện về Neely. Em không thể chờ đợi tới lúc phim được trình chiếu.
Jennifer đóng sầm cửa tủ lại.
- Bây giờ tôi có thể tắt máy được chưa? Tôi muốn đọc sách.
Anne liền tắt máy hát.
- Jen, đã hai giờ sáng rồi. Cả hai chúng ta cần phải đi ngủ.
- Tôi để đèn suốt đêm có làm cô khó chịu không?
- Không, em chỉ bị khó chịu vì được ngủ ít quá. Đôi khi em thức giấc nửa đêm và thấy giường chị vẫn trống.
- Tôi đi ra phòng khách hút thuốc lá để khỏi làm cô khó chịu.
- Chuyện gì vậy Jen? Tony?
Jennifer nhún vai.
- Một phần nào thôi, nhưng tôi đã mất ngủ cả một năm nay. Dù vậy tôi vẫn đang lo ngại về Tony. Trong tháng hai anh ấy sẽ đi California để khởi đầu một chương trình biểu diễn trên đài phát thanh.
- Có lẽ anh ấy sẽ đề nghị thành hôn trước khi đi.
- Không đâu, chừng nào Miriam còn quanh quẩn nơi đây. Khi ở một mình, tôi có thể bắt anh ta làm gần như bất cứ chuyện gì. Nhưng chúng tôi chỉ ở một mình ở trong giường. Tôi không thể đóng vai một quan toà cử hành hôn lễ trong lúc chui vào chăn.
- Còn chuyện trốn đi theo anh ấy?
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó vì còn luôn luôn có Miriam. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Lúc ở trên giường anh ta hứa hẹn mọi điều. Nhưng lúc xuống khỏi giường anh ta lại nghe lời Miriam. (Jennifer đi vào buồng tắm). Bây giờ cô hãy đi ngủ. Cả hai chúng ta cùng lo lắng cũng chẳng có ích gì. Tôi sẽ nghĩ ra một giải pháp.
- Chị nên cố ngủ một chút thì hơn – Anne vừa nói vừa vỗ nhẹ chiếc gối của nàng cho ngay ngắn lại.
- Tôi sẽ cố thử xem. Nhưng trước hết tôi phải tập thể dục và bôi kem.
Jennifer nhìn bộ mặt của mình dưới ánh đèn gay gắt của phòng tắm. Mấy nếp nhăn đang hình thành phía dưới đôi mắt. Trong bốn năm nữa cô sẽ ba mươi tuổi. Vở “Đụng phải Trời” có thể trình diễn cho tới tháng Sáu, nhưng cô đã tham gia trong đó một năm nay. Không có chuyện gì sắp xảy ra. Tất nhiên vẫn còn hợp đồng do hãng Twentieth đề nghị. Nhưng nếu ký hợp đồng này và theo Tony đến miền duyên hải Thái Bình Dương, cô sẽ không bao giờ chiếm được anh. Còn nếu đi một mình, liệu anh có nhớ cô đến mức nhắn cô đến không? Không có hy vọng gì cả! Miriam sẽ bảo đảm cho anh ta chìm đắm giữa đám các cô gái xinh đẹp. Những cô gái trẻ đẹp.
Nhất định Tony vẫn tưởng cô chỉ có hai mươi. Nhưng khi đã trông thấy một cô gái thật sự mười chín, hai mươi, liệu anh có nhận xét cô hơi rã rời? Mới đây Miriam đã nhìn chằm chằm vào cô, hỏi nhiều câu buồn cười, cố làm cho cô lúng túng về các vụ hẹn hò hồi còn đi học. Ơn Chúa, Tony không thông minh cho lắm. Anh đột ngột cắt ngang câu chuyện. Quả thực Tony không được thông minh. Hoặc chính Miriam đã lấn lướt quá nhiều đến nỗi anh không bao giờ có dịp? Cô bôi thêm kem vào dưới mắt. Cô cần phải ngủ. Cô trở ra phòng ngủ. Anne gần như đã ngủ. Cô lên giường và tắt đèn. Một giờ sau cô vẫn tỉnh táo. Đêm nay lại vẫn như những đêm khác. Cô yên lặng bước xuống giường và đi ra phòng khách. Cô có thể ngủ, nếu có đủ nghị lực, cô đi tới chiếc túi xách và lấy ra cái chai nhỏ. Cô chăm chú nhìn những viên thuốc màu đỏ có hình viên đạn nhỏ xíu. Irma đã cho cô mấy viên thuốc này đêm qua. (“Chị chỉ cần uống một viên và chị có thể ngủ trong nhiều tiếng đồng hồ”).
Seconnal Irma đã cho cô bốn viên. (“Chúng không khác gì vàng đối với em, em không thể cho chị nhiều hơn”), Irma đã thay thế Neely trong cuộc trình diễn. Cô ta xác nhận những “búp bê” (thuốc ngủ, tiếng lóng) nhỏ bé màu đỏ đã cứu sống cô. (“Em sẽ cho chị nhiều hơn nữa, Jennifer, nhưng chị cần có toa bác sĩ, em chỉ mua được 10 viên mỗi tuần”).
Cô phải uống thử một viên? Thật là một ý nghĩ đáng sợ. Chỉ một viên thuốc màu đỏ nhỏ xiú như thế này mà lại có thể giúp ta ngủ được. Cô bước tới tủ để thức phẩm và rót một ly nước. Cô cầm viên thuốc trong một giây, cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây là thuốc ngủ, kể ra thật buồn cười! Irma uống một viên mỗi đêm và cô ta vẫn tỏ ra khoẻ khoắn. Irma hay lo lắng mỗi khi lên sân khấu và cô ta, nhiều tháng sau, vẫn sẽ hay lo lắng. (“Em có cảm tưởng mọi người sẽ so sánh em với Neely trong lúc em hát. Cô ấy giờ đây chắc đã có nhiều người ngưỡng mộ”)
Phải, một viên thuốc ngủ không thể tác hại. Cô nuốt viên thuốc, bỏ lại cái chai vào trong túi xách và trèo ngay lên giường.
Bao lâu thuốc mới có tác dụng? Cô vẫn cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Anne, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn đêm, tiếng xe cộ lưu thông bên ngoài…thật ra mọi tiếng động nghe có vẻ vang xa hơn…
Rồi cô cảm thấy tác dụng của thuốc. Ôi lạy Chúa, quả thực thật hết sức thú vị. Toàn bộ cơ thể cô có cảm giác không trọng lượng…đầu cô nặng nhưng lại nhẹ như không khí…Cô sắp sửa ngủ…ngủ…ôi viên thuốc nhỏ màu đỏ xinh đẹp biết bao!
Ngày hôm sau cô đến gặp bác sĩ của Henry. Ông gạt phăng đề nghị của cô.
Tình trạng sức khỏe của cô rất tốt. Chuyện quá vô lý! Không, ông ta không chịu cho cô toa thuốc mua Seconal. Ngừng uống cà phê hẳn. Bỏ luôn thuốc lá cô sẽ ngủ được. Nếu cô vẫn không ngủ được tức là cơ thể cô không cần ngủ.
- Làm theo cách đó không được – Irma giải thích mấy ngày sau đó – chị không thể đến một vị bác sĩ giỏi để xin toa mua thuốc ngủ. Tốt nhất hãy tìm một viên bác sĩ vô danh tiểu tốt, một người mà tư cách có vẻ hơi mờ ám.
- Nhưng tìm ở đâu? Irma, tôi đã ngủ bốn đêm liền với mấy viên thuốc màu đỏ quỷ quái đó, và quả thật là thần tiên. Tôi đã mất ngủ hai đêm qua vì không có thuốc.
- Chị hãy đến một khách sạn hạng ba phía Tây thành phố - Irma giải thích – Chị sẽ thấy một tấm bảng hiệu bác sĩ trên một khung cửa sổ bẩn thỉu. Nhưng chị đừng bước thẳng vào và hỏi mua thuốc. Chị phải theo đúng thể lệ. Chị hãy bước vào nhà và nói chị là người nông thôn – California là tốt nhất. Chị đừng mặc áo lông vì nếu chị mặc, giá cả sẽ tăng. Chị cứ bảo với ông ta chị không sao ngủ được. Ông ta sẽ cố gắng nghe tim chị và chị cứ một mực bảo tất cả điều chị cần là được ngủ ngon mỗi đêm. Rồi ông ta sẽ yêu cầu chị trả mười đô la, cho chị một toa thuốc đủ dùng cho một tuần. và biết chắc mình sẽ trở lại. Ông ta cầm chắc mình sẽ được mười đô la mỗi tuần. Nhưng chị hãy tin em đi, như thế là đáng giá. Chị có thể phải thử mấy bác sĩ mới tìm thấy người mình cần – em đã bị hai người từ chối. Chị đừng đến khách sạn Markley – đó là nơi của em. Ông ta có thể hoài nghi.
Jennifer tìm cho cô một bác sĩ ở đường 48 về phía Tây. Cô biết ông ta đúng là người mình cần gặp, khi hờ hững lôi ra một ống nghe đầy bụi và nghe tim cô một cách không thật tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta rút ra một tờ toa kê thuốc để trống.
- Nembutal hay Seconal? – ông ta hỏi.
- Viên thuốc màu đỏ - Jennifer khẽ nói.
- Đấy là lượng Seconal vừa đủ dùng cho một tuần – ông ta vừa nói vừa đưa toa thuốc cho cô – uống thứ này cô sẽ ngủ ngon ngay, nếu không, cô hãy trở lại.
Anne thích thú với sự thay đổi của Jennifer. Cô không hay biết gì về chuyện thuốc men, nhưng vui mừng khi thấy Jennifer ngủ suốt đêm. Nàng tự hỏi phải chăng Tony đã vô tình thốt ra vài lời khích lệ?
Rồi mấy ngày trước lễ Noel, trong khi Anne đang xếp đồ vào túi xách để đến nhà Lyon cuối tuần như thường lệ, Jennifer đã đi đến quyết định trọng đại.
- Này Anne, - cô báo tin - tôi định yêu cầu Tony lái xe đi Elkton đêm nay, hoặc không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Tôi đã nảy ra ý nghĩ này đêm qua. Nếu mọi việc không ổn, ít nhất tôi sẽ có sáu tuần sắp tới cho riêng mình. Sáu tuần lễ anh ấy ở thành phố, tôi có thể xuất hiện tại nhiều nơi có vẻ lý thú với một anh chàng nào đó và làm Tony nổi điên lên, đủ để động lòng và kết hôn với tôi. Nếu chờ đợi tới lúc anh ấy đi về miền duyên hải, tôi sẽ chết mất.
- Đêm nay Miriam ở đâu?
- Ở nơi bà ta luôn luôn có mặt. Với chúng tôi! Có một cuộc khai diễn mới ở La Bombra, tôi nói với Tony sẽ về sau khi ra khỏi nhà hát để thay đổi y phục và Tony sẽ đến đón tôi tại đây. Miriam sẽ chờ ở La Bombra với đám bạn bè của anh ấy. Tôi sẽ có dịp ở một mình với anh ấy và làm cho anh ấy ngạc nhiên, nếu tôi diễn xuất giỏi…
Cô đang mặc áo khoác dùng trong nhà khi Tony đến.
- Kìa…em hãy mặc quần áo nhanh lên, cuộc trình diễn sẽ bắt đầu vào lúc 12 giờ rưỡi.
Cô bước lại gần anh.
- Anh hãy ôm em trước đã – cô nói dịu dàng.
Khi buông cô ra, anh thở hổn hển.
- Em yêu quý, hãy để cho anh thở một chút. Lạy Chúa, hễ ở bên em là anh cần phải truyền máu.
Anh vuốt ve ngực cô. Những ngón tay lần mò trên hàng nút áo khoác sa tanh.
- Lạy Chúa, tại sao em lại mặc áo có nút?
Anh kéo chiếc áo tuột khỏi hai bờ vai cô, xuống tận ngang hông. Anh bước lùi lại, hơi thở trở nên dồn dập.
- Jen, không một ai có được bộ ngực đẹp như thế này – anh vừa nói vừa xoa nhẹ lên đó.
Cô mỉm cười.
- Tất cả là của anh đấy, Tony.
Anh liền vùi mặt vào ngực Jennifer, từ từ quỳ xuống.
- Chúa ơi, anh không sao tin nổi.
Miệng anh có vẻ thèm khát. Cô ôm lấy đầu anh.
- Anh không bao giờ muốn bỏ đi – anh lắp bắp.
- Tony, chúng ta hãy kết hôn đi.
- Nhất định, em yêu quý, nhất định thế.
Anh đang sờ soạng những chiếc nút khác trên áo choàng của cô. Chiếc áo rơi xuống nền nhà. Cô bước lùi lại. Anh bò theo cô. Cô lại bước lùi.
- Tony, tất cả những thứ này – cô vừa nói vừa vuốt ve thân hình – không phải là của anh, mà là của em! -Anh đuổi theo, cô lại né tránh anh. Cô vuốt ve đùi mình, ngón tay đặt vào giữa đôi chân – đây cũng là của em – cô dịu dàng nói – Nhưng tất cả đều muốn anh, Tony – giọng cô lạc hẳn đi – anh hãy cởi quần ra đi.
Anh liền giật mạnh chiêc sơ mi, các nút áo đứt ra và rơi xuống đất. Anh đứng trần truồng và nhìn cô.
- Thân hình anh thật đẹp – cô nói với nụ cười không vui, rồi cô lại thụt lùi – nhưng thân hình em đẹp hơn.
Cô vuô’t ve bầu vú một cách thong thả, tựa hồ đang mê mẩn khi đụng vào đó. Anh đứng theo dõi hơi thở hổn hển mỗi lúc một nhanh. Anh nhào tới gần nhưng cô né tránh.
- Anh có thể nhìn – cô lại bảo dịu dàng – nhưng anh không thể sờ. không được cho tới lúc tất cả thuộc về anh…
- Nhứng tất cả là của anh, em thuộc về anh mà…- Anh nói giọng càu nhàu.
- Chỉ là mượn mà thôi – cô vừa nói vừa mỉm cười một cách ngọt ngào – và em định đòi lại, trừ phi anh thật tình muốn em (cô lại vuốt ve ngực). Muốn em vĩnh viễn.
Anh đi theo cô run rẩy.
- Anh muốn chứ…đến đây với anh, ngay bây giờ…
- Bây giờ thì không được. Không được cho tới lúc anh thành hôn với em.
- Chắc chắn mà – anh lạc giọng – anh sẽ thành hôn với em.
Anh lại tiếp tục xông tới, cô né anh, vừa mỉm cười vừa vuốt ve thân hình, để cho hai bàn tay đùa nghịch trên bộ ngực rồi luồn giữa hai chân…mắt cô không rời khỏi anh.
- Bao giờ anh sẽ thành hôn với em, Tony?
- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau..ngay sau…
Anh tiếp tục đuổi theo cô, bị thôii miên bởi trò chơi mà cô đang biểu diễn. Cô để cho anh bắt được cô…anh vồ tới ngực cô, miệng anh bập vào một cách đói khát…bàn tay với xuống giữa hai chân cô. Rồi cô dang ra xa.
- Jen…- anh thở hổn hển – thôi đi…em định làm trò gì vậy? muốn giết anh sao?
- Anh hãy thành hôn với em đi. Hoặc đây là lần cuối cùng anh đụng vào em…không bao giờ nữa.
- Anh sẽ…
- Bây giờ. Đêm nay.
- Chúng ta làm sao có thể thành hôn đêm nay được? Chúng ta phải thử máu, rồi lập chứng thư. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ. Anh xin hứa.
- Không. Tới lúc đó Miriam sẽ phá tan mọi việc.
Nhắc tới Miriam là một sai lầm. Nó ném anh trở về với thực tại. Cơn say mê của anh biến mất. Jennifer liền nhanh nhẹn bước qua căn phòng vừa uốn éo thân hình, vừa vuốt ve bầu ngực.
- Tất cả sẽ nhớ anh lắm đấy, Tony – cô khẽ bảo.
Anh vồ lấy cô.
- Chúng ta hãy kết hôn ngay đêm nay đi, Tony. Em muốn thuộc về anh.
Cô cọ người vào anh.
- Anh biết làm sao bây giờ? – anh rên rỉ.
- Anh lấy chiếc xe hơi của anh. Chúng ta có thể lái đi Elkton bang Maryland.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
- Em muốn người ta sẽ làm lễ thành hôn cho mình…đơn giản như thế này?
- Đơn giản như thế này – cô vừa nói vừa búng ngón tay.
- Nhưng Miriam…
- Em sẽ nói chuyện với Miriam. Chúng ta sẽ điện thoại sau khi đã thành hôn. Em sẽ nói chuyện với chị ấy. Cứ để cho chị ấy la hét với em. Em sẽ ở trong vòng tay của anh. Tất cả con người của em sẽ thuộc về anh…mãi mãi.
Cô tựa thân hình vào sát anh.
- Vuốt ve em đi, Tony. Tất cả sẽ thuộc về anh…Anh sẽ có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Tony, bất cứ điều gì, ngay cả những điều em vẫn không để cho anh làm (Cô chợt dang ra xa và đứng lắc lư, mông cử động một cách nhịp nhàng) Và em sẽ làm mọi điều anh vẫn từng năn nỉ em làm…sau khi chúng ta kết hôn.
- Bây giờ - anh van nài – ngay bây giờ…rồi chúng ta sẽ đi Elkton.
- Không. Sau khi đi Elkton.
- Anh không thể chịu nổi. Anh không thể chờ đến lúc đó.
Cô bước gần.
- Được mà. Anh có thể chờ chứ. Bởi vì đêm nay sau khi chúng ta thành hôn…- ngón tay cô vuốt ve thân hình anh, gặm tai anh – lúc đó mình sẽ mặc tình vui thú.
Miệng anh khô ran.
- Thôi được, em thắng. Xin vì Chúa, mình hãy bắt đầu đi!
Cô khóac tay quanh anh.
- Anh sẽ không hối tiếc đâu. Em sẽ làm cho anh điên lên được.
Có tiếng gõ cửa đột ngột. Jennifer buông Tony ra.
- Em không có hẹn với ai hết. Tony, anh có nói với ai sẽ đến đây không?
Anh lắc đầu. Cô kéo chiếc áo khoác lại cho ngay ngắn. Thì ra đó là người trực tầng mang đến một bức điện.
- Điện tín gởi cho Anne. Em phải gọi cho Anne ở nhà Lyon. Có lẽ có chuyện quan trọng.
Cô ngồi trên giường và gọi điện thoại cho Anne. Tony bước theo vào trong phòng ngủ. Ôi Chúa, đây đúng là một việc làm ngu ngốc. Cô vừa đứng vụt lên vừa giữ chặt chiếc áo quanh người. Anne ở đâu? Tại sao họ không trả lời?
- hello.
Đó là Lyon. Phải, anh sẽ báo cho Anne. Tony sờ soạng vào chiếc áo của cô. Cô liền xô anh ra xa.
- Hello Anne đó à? Vừa có một bức điện tín cho cô. Được chứ, đợi một giây thôi.
Cô bóc bức điện ra. Tony nhẹ nhàng nhưng kiên quyết xô cô lên giường. Cô nắm bức điện tín cùng ống nghe im lặng đẩy anh ta ra. Cô đặt tay lên ống nghe khẽ bảo:
- Không, Tony. Lúc này không được đâu. Không.
Anh nằm lên mình cô. Cô nhìn bức điện tín. Miệng Tony tìm được ngực cô. Ôi lạy Chúa!
- Anne, phải…tôi vẫn còn nghe. Anne, ôi, lạy Chúa! Mẹ cô chết rồi!
Cô cảm thấy Tony vào trong cô, một cách thô bạo. Cô nghiến chặt răng và cố giữ giọng nói bình thường.
- Phải Anne. Bức điện chỉ cho biết như thế. Tôi rất lấy làm buồn.
Cô gác máy. Tony đã ngã xuống qua mình cô, thở hổn hển với vẻ kiệt sức đầy mãn nguyện.
- Tony, như thế là không chính đáng. Như thế là lợi dụng em.
Anh mỉm cười một cách uể oải
- Em yêu quý, em sinh ra với nhiều ưu thế bẩm sinh…cả một bộ ngực.
Anh liếm nhẹ vào ngực cô.
- Mình nên mặc quần áo vào thì tốt hơn. Anne sắp sửa trở về đây.
Anh kéo áo sơ mi cho thẳng.
- Chúa ơi, anh đã khùng lên vì em, phải không? Chiếc áo sơ mi này đã không còn một hạt nút nào. Anh sẽ phải chạy về khách sạn để thay một chiếc áo khác.
- Anh hãy bỏ mọi thứ vào túi xách.
- Để làm gì?
- Mình sẽ đi Maryland…anh nhớ chứ?
Anh mỉm cười.
- Bây giờ chưa được đâu, em yêu quý. Nếu gấp rút lên mình có thể kịp xem một phần của cuộc trình diễn ở La Bombra. Em hãy thay áo quần nhanh lên đi. Anh sẽ trở lại khoảng hai mươi phút sau.
- Tony, nếu mình không trốn đi ngay đêm nay, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh bước tới gần và nựng cằm cô.
- Em sẽ gặp lại anh, em yêu quý. Anh là kẻ xuất sắc nhất, ai có thể thay thế được anh? (Anh bước tới cửa). Em hãy mặc một bộ quần áo thật rực rỡ. Bọn nhà báo sẽ đến đấy.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Sao lại chọn đúng cái lúc này! Quỷ tha ma bắt mẹ của Anne đi! Quỷ tha ma bắt tất cả các bà mẹ đi! Ngay cả lúc chết họ vẫn còn làm hại đời ta. Cô bỗng nhớ lại…tuần này cô đã không gởi tiền cho mẹ. Và lễ Giáng Sinh sắp tới. Mẹ cô đã trông thấy một chiếc áo choàng bằng lông cừu non Ba Tư và bà phải có một chiếc. Bà phải có một cái áo choàng lông trước khi chết. Cô chạy vội tới bàn và viết một tấm séc năm trăm đô la, bỏ vào phong bì rồi viết thêm, chúc mẹ một lễ Giáng Sinh vui vẻ, Jannette. Thế là mẹ cô tối thiểu có được một mùa lễ Noel vui vẻ. Mẹ kiếp, khi nào cô mới có được một lần như vậy? Cô nhanh nhẹn thay áo quần. Cô không muốn còn ở đây khi Tony đến. Cô muốn anh bắt đầu hành động. Có quá ít thời gian.
Cô sẽ đi Lawrenceville với Anne. Tất nhiên như vậy. Cô hàm ơn Anne như một người bạn. Cô gọi cho Henry Bellamy. Giọng nói ngái ngủ của ông trở nên linh lợi khi cô báo tin cho ông. Lẽ tất nhiên cô phải đi với Anne. Khỏi phải lo lắng, ông sẽ nói chuyện với Gil Case. Cô cũng phải thuê một chiếc xe hơi và ông sẽ lo mọi chi phí. Tự lái xe đến Lawrenceville thoải mái hơn là đáp nhiều chuyện tàu nối nhau. Tội nghiệp Anne, một bà dì và một bà mẹ cùng qua đời trong một năm.
Khi Anne và Lyon đến,Jennifer thậm chí đã sắp xếp đồ dùng của Anne vào trong túi xách.
- Tôi đã bỏ vào trong này hai chiếc áo dài đen và một chiếc áo xám của cô.
- Chúng ta có thể đáp chuyện tàu đầu tiên của buổi sáng hôm nay – Anne đáp.
- Không, chỉ mới 12 giờ30 và đàng nào tôi cũng không ngủ được. Tôi sẽ lái xe và cô có thể ngủ trong xe. Chúng ta sẽ tới đó lúc ba giờ sáng. Tôi đã thuê một chiếc xe và nó sẽ tới đây ngay bây giờ.
- Anh sẽ cùng đi với em tham dự tang lễ - Lyon nói.
Nàng liền quay sang anh.
- Không, anh đâu có que!!!8404_1.htm!!! Đã xem 52816 lần.

Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: tumbleweed
Nhà xuất bản Văn Học
VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 10 năm 2006

- Tất cả bọn họ đều đẹp – cô dịu dàng bảo – thực tế là em chưa bao giờ gặp quá nhiều đàn ông đẹp trai trong một thành phố. (Thậm chí cô đã không chuyện trò với một người đàn ông nào dưới năm mươi tuổi).
- Jen – anh nhẹ nhàng nói – anh có thể đến chỗ em chứ?
- Tony, đã gần ba giờ sáng rồi.
- Anh có thể đến đó trong vòng năm phút.
Cô giả vờ ngáp.
- Tiếc quá em đang mệt.
- Thế thì ngày mai, buổi chiều. Anh phải thâu đĩa lúc ba giờ, nhưng anh sẽ xong việc lúc bốn giờ.
- Em có suất biểu diễn suốt buổi chiều…Hôm nay là thứ sáu, anh nhớ chứ?
- Thôi được, anh sẽ đến chỗ em sau suất biểu diễn.
- Không được. Anh biết em phải giữ lớp hoá trang giữa hai suất biểu diễn. Và mái tóc em sẽ hỏng mất.
Anh rên rỉ.
- Thôi được, thôi được. Anh sẽ ghé lại và đưa em đi ăn tối.
- chúng ta sẽ xem lại…
Nói xong cô gác máy.
Cô không trở về nhà. Gắng gượng ngồi xem xi nê suốt thời gian giữa hai suất diễn. Tới suất diễn buổi tối, cô dặn người gác cửa bảo cô đã ra về nếu Tony đến đón. Cô ngồi trong phòng trang điểm tới lúc người gác cửa đến khóa các phòng. Phải, ông Polar đã ghé lại và tôi đã nói theo lời cô yêu cầu. Cô cho anh ta năm đô la và đi bộ về nhà.
Chuông điện thoại reo vang khi cô bước vào căn hộ. Cô để mặc cho nó reng. Cứ hai mươi phút nó lại reo một lần. Ngay sau mỗi lần cô lại hỏi người tổng đài, vâng đó là ông Polar. Cuối cùng tới năm giờ sáng cô nhấc máy lên khi nghe chuông reo hồi thứ ba.
Tony giận điên lên.
- Em đi đâu?
- Em đi xem xi nê giữa hai suất biểu diễn. – cô cố tình làm cho mình có vẻ nói dối.
- Chắc chắn? Còn đêm nay? Chắc chắn em đã vội vàng bỏ đi ra ngay khỏi nhà hát.
- Em vẫn ở đó mà. Chắc hẳn người gác cửa đã nhầm lẫn.
- Thế anh đoán em đã ỏ nhà suốt đêm?
- Ừm…
- Thế thì anh xin thông báo cho em biết: anh đã gọi cho em hai mươi phút một lần, kể từ lúc 11 giờ rưỡi. Em vừa mới về nhà? – Tony hỏi giọng đắc thắng.
- Chắc hẳn em đã ngủ và không nghe thấy chuông điện thoại.
- Anh dám đánh cuộc. Có lẽ em đang ở với một trong những ông lớn ở Boston mà em đã gặp trong buổi tang lễ.
Cô liền gác máy vào mặt anh và ngả mình xuống giường với nụ cười sung sướng. Cá đã cắn câu. Cô vào buồng tắm và lấy ra một chai đầy ắp những viên thuốc màu đỏ. Thật là một điều may mắn bât ngờ. Ở Lawrenceville, cô đã vô tình nói với viên bác sĩ già Rodgers về vấn đề mất ngủ của cô. Ông ta đã loá mắt vì nụ cười tỏ ra dễ mến và thông cảm. Những cuộc tang lễ vẫn thường khiến cho người ta mất ngủ. Ngày hôm sau ông ta xuất hiện với một cái lọ đứng hai mươi lăm viên Seconal.
Cô lại nghe tiếng chuông điện thoại dai dẳng vang lên. Chắc là Tony chưa chịu thua. Cô bảo người tổng đài điện thoại đừng bắt máy, cô không muốn nghe thêm một cú điện thoại nào nữa trong đêm nay. Cô mở lọ thuốc lấy ra hai viên, một viên cũng đủ, nhưng cô vẫn lấy hai viên! Đó là một cảm giác tuyệt diệu nhất trên đời! Cô kê đầu một cách êm ái lên chiếc gối. Một cảm giác tê mê chạy khắp người. Lạy Chúa! Tại sao cô lại chưa từng sống với những viên thuốc màu đỏ kỳ diệu này!
Cô chơi trò mèo vờn chuột với Tony hai ngày nữa. Mỗi đêm cô lại nhìn chai Seconal với vẻ thương mến. Cô không bao giờ làm nổi cái trò này nếu không có thuốc. thiếu thuốc cô sẽ phải trải qua nhiều đêm không ngủ, hút thuốc, lo nghĩ và cô sẽ mất tinh thần.
Đêm thứ sáu Tony đứng sẵn ở lối đi vào nhà hát khi cô đến. Anh chộp lấy tay cô một cách thô bạo.
- Thôi được, em thắng – anh gầm gừ - anh có sẵn xe hơi, chúng ta sẽ đến Elkton tối nay – ngay bây giờ.
- Nhưng em còn một suất trình diễn vào chiều mai.
- Anh sẽ đi vào và nói với ông đạo diễn rằng em bị đau.
- Nhưng người ta sẽ đọc tin về chúng ta trên các báo ngày mai nếu chúng ta sẽ trốn đi. Em sẽ bị đuổi, và có thể sẽ bị kiện lên công đoàn diễn viên.
- Thì đã sao? Em đã là bà Tony Polar, em không định tiếp tục sẽ làm trong đoàn hát đó chứ?
(Tất nhiên không, phải chăng cô đang điên? Vả lại Henry sẽ dàn xếp ổn thoả mọi việc. Sự thế đã đến nước này!)
Cô nắm chặt cánh tay của anh.
- Anh hãy vào báo tin cho họ rằng em bị đau đi, Tony. Quả thực em có cảm giác sắp sửa bị xỉu…
Jennifer sung sướng còn Tony thì mê mẩn. Họ đã thành hôn! Báo chí ở Elkton hay tin trước. Họ mỉm cười đứng cho các nhiếp ảnh viên địa phương chụp ảnh, phát biểu ý kiến với hai hãng thông tấn AP và UP. Cuối cùng họ lái xe đi và mướn phòng trong một khách sạn nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Giờ đây trong lúc Tony ngồi trên giường nhìn Jennifer mở valy, cơn ngây ngất do tình trạng kích động gây nên bắt đầu tan biến. Anh đột nhiên hoảng sợ.
- Miriam sẽ giết chết anh!
Jennifer choàng cánh tay quanh người anh.
- Anh đâu phải là một cậu bé, Tony. Anh là chồng của em mà.
- Em cần phải trung thành với anh khi mình nói chuyện với chị ấy – Anh lầm bầm.
- Em là vợ của anh mà, anh yêu quý. Em sẽ luôn luôn trung thành với anh.
- Nhưng chị ấy sẽ nổi điên lên, Jen à.
Nước mắt ứa ra trong mắt anh, đột nhiên anh vùi đầu vào gối và thổn thức.
- Anh sợ…ôi…anh sợ…
Jennifer đứng lặng người. Nỗi chán chường làm cô mệt rã rời. Chợt có ý nghĩ điên cuồng thôi thúc cô bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu và đến với ai? Sẽ không có một người nào hiểu được. Người ta sẽ nghĩ cô có chuyện sai trái. Cô phải giải quyết chuyện này. Tony là một minh tinh và nhiều người tài ba thường vẫn có điểm yếu riêng. Có lẽ anh chỉ dễ xúc động hơn những người khác.
Cô ngồi trên giường và nâng niu đầu anh trong tay.
- Mọi việc sẽ ổn thôi, Tony à – cô dịu dàng bảo.
- Nhưng Miriam sẽ nổi điên lên. Chị ấy sẽ than phiền (Anh nhìn cô với đôi mắt đầy lệ). Tất cả là lỗi của em. Em đã làm cho anh gây nên chuyện này.
- Em đã nói sẽ can đảm đương đầu với Miriam.
- Thật chứ? Em sẽ đương đầu chứ?
- Vâng – cô vừa nói vừa vuốt đầu anh – Anh chỉ cần nhớ rằng em là vợ anh.
Anh đưa tay xoa ngực cô. Anh chậm rãi lau nước mắt và bắt đầu mỉm cười. Anh nhìn cô với vẻ ranh mãnh.
- Và bây giờ anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với em.
Cô cố mỉm một nụ cười yếu ớt.
- Vâng, Tony…
Anh cởi chiếc áo khóac của cô ra.
- Em xoay người lại đi – anh làu bàu.
Cô nghiến răng khổ sở trong lúc anh vào sâu trong cô. Cô cảm thấy móng tay của anh cào dọc theo lưng. Mỉm cười lên đi Jen, cô tự bảo. Mày đã thành công, mày đã trở thành bà Tony Polar…
Miriam cầm bức điện tín đã bị vò nát và nhìn như ngây dại vào trong không trung. Elkton! À ra thế! Vậy mà cô đã phòng ngừa cẩn thận – cô đã trả hai trăm đô la mỗi tuần cho gã Ornsly đó! Cô nhấc máy điện thoại lên, ngón tay mập ú bắt đầu quay số.
- Tôi lấy làm tiếc phải quấy rầy giấc ngủ của ông, ông Ornsly – cô gằn giọng – nhưng ông đang ngủ trong giờ làm việc đấy!
Ông ta cảnh giác ngay tức khắc.
- Tôi đã đi theo anh chàng tới cửa sân khấu lúc tám giờ. Anh chàng chờ cô ta ở đó. Cô ta đến lúc tám giờ một phút và họ đứng nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ. Tôi biết cô ta phải vào nhà hát nên đã bỏ đi và kiếm cái gì ăn. Tôi biết có thể an toàn trong ba giờ - cô ta còn phải biểu diễn. Vì vậy tôi trở lại vào lúc 11 giờ và không thấy anh chàng ở đó. Nếu anh chàng muốn đến đón cô ta thì phải có mặt ở đấy lúc 11 giờ 15 là trễ nhất. Tôi chờ đến 11 giờ 30 rồi đến cắm chốt ở khách sạn của anh chàng. Tôi vừa mới rời khỏi nơi đó cách đây vài tiếng đồng hồ. Anh chàng đã không trở về khách sạn. Tôi liền kiểm tra tất cả các câu lạc bộ, vẫn không thấy đâu. Vì theo tôi nghĩ có lẽ anh chàng có một cuộc hẹn hò ở đâu khác và ở cùng với một cô gái nào khác. Cô ta đã lẩn tránh nhiều đêm liền, bỏ chạy về nhà một mình sau buổi biểu diễn.
- Thế là cô ta bỏ buổi trình diễn đêm nay – Miriam cáu kỉnh bảo – họ bỏ trốn mất rồi.
Người đầu dây đàng kia lặng thinh.
- Tôi trả ông hai trăm đô la mỗi tuần cốt để ngăn cản sự việc này. Ông là loại thám tử gì vậy?
- Loại cừ khôi nhất – ông ta gay gắt đáp lại – nhưng hai người đó thuộc loại điên khùng. Tôi đã ngu ngốc đứng lạnh cóng bên ngoài khách sạn hết đêm này sang đêm khác, trong lúc anh chàng nằm trên một chiếc giường êm ái ấm áp. Nhưng thưa bà chủ, tôi không phải là FBI. Tôi phải ăn, và thỉnh thoảng tôi phải ngừng để đi tiểu. Tôi đã tưởng thời gian tôi thực sự an toàn nhất là khi cô gái đó ở trên sân khấu. Ai mà lường trước được rằng cô ta bỏ buổi trình diễn.
Miriam dằn mạnh ống nghe xuống. Nhưng ông ta có lý. Jennifer đã quá tài tình. Cô thở dài. Cô đã cố hết sức chu đáo nhưng giờ đây tất cả đều tan thành mây khói. Cho đến bây giờ mọi người đã bị đánh lừa. Họ thừa nhận những câu trả lời như trẻ con của Tony là một phần trong sức quyến rũ của anh. Một vài người thậm chí nghĩ đó là một bộ tịch khôn ngoan. Chỉ một mình Miriam biết sự thật và cô giữ kín điều bí mật đó với tất cả mọi người – ngay cả với Tony. Đối với một người đàn bà, anh hành động với một tư cách đàn ông, về mặt thể chất. Tài biểu diễn của anh là một năng khiếu. Khi hát anh thể hiện động tác một cách tự động. Nhưng về mặt tinh thần, cảm xúc, Tony chỉ mới 10 tuổi.
Bây giờ phải làm gì? Chừng nào cô còn có mặt tại tất cả các cuộc phỏng vấn, cô có thể che chở cho anh. Nhưng lúc này lại có Jennifer.
Jennifer đã đóan được bao nhiêu? Thật ra cô không có gì chống đối Jennifer. Có lẽ cô ta thật sự hấp dẫn đối với Tony, tại sao không? Anh đẹp trai, có tài và đúng là một chàng trai tuyệt vời về phương diện tình dục. Có lẽ cô ta đã không nhận thấy gì cả. Xét cho cùng hai người không hề ở bên nhau một mình, ngoại trừ để ngủ với nhau. Cô đã luôn luôn để mắt tới hai người, tìm mọi cách cho ít nhất là có vài soạn giả bám theo họ. Cô đã huấn luyện Tony theo hướng đó. “Một minh tinh bao giờ cũng có những người tuỳ tùng”. Cô nói đi nói lại với anh như thế và anh đã đồng ý không đi đâu một mình. Nhờ vậy chưa từng có ai thật sự chuyện trò nhiều với Tony.
Cho tới khi gặp Jennifer, mọi sự đều khá dễ dàng. Miriam biết Tony cần phải được thoả mãn nhu cầu sinh lý và cô tạo điều kiện cho anh, luôn luôn sắp xếp sao cho quan hệ đó chỉ có tính cách nhất thời mà thôi. Một vũ nữ khá đẹp ở một câu lạc bộ mà họ thường lui tới, sung sướng ở bên cạnh anh chỉ vì ham vui và được thiên hạ biết, rồi vui lòng để cho anh đi ra khỏi đời mình với một lọ nước hoa làm quà, và những lời hứa hẹn anh sẽ mãi mãi quý mến cô ta. Đó là chuyện vẫn xảy ra cho tới khi Tony gặp Jennifer. Cô đã làm đủ mọi cách để phá vỡ mỗi quan hệ này. Mỗi lần Tony về nông thôn, cô lại ném một cô gái thuộc loại đẹp nhất thế giới vào tay anh. Anh cũng chịu nhưng luôn luôn trở lại với Jennifer. Cô đang hy vọng chuyến lưu diễn ở California sẽ chấm dứt tất cả. Chỉ còn hai tuần nữa thôi thế mà sự việc lại xảy ra như thế này!
Miriam thở dài. Hầu hết mọi người tưởng cô lẽo đẽo theo sau Tony là vì vui thú với danh vọng của anh. Danh vọng! Cô bằng lòng đổi bất cứ gì để có được một cuộc đời cho bản thân cô. Nhưng cô không thể bỏ Tony được. Vì thế cô vẫn còn ở đây, một trinh nữ bốn mươi tuổi, để làm đạo diễn cho Tony thành công một cách ngọan mục. Tại sao lại phải như thế này? Tội lỗi của người cha, cô gượng gạo nghĩ. Tony đã được khám nghiệm nhưng anh chưa hề được hay biết gì về chuyện đó. Cô đang chịu gánh nặng chủ yếu. Và thực ra đó không phải là tội lỗi của người cha, mà là do lối sống đĩ thoã ghê tởm của người mẹ! Cô đã che giấu quá nhiều bí mật đối với Tony và tất cả mọi người. Cô đã thêu dệt ra một hình ảnh tốt đẹp của người cha đẹp trai bị chết trong một tai nạn xe lửa ngay trước khi Tony ra đời. Và một người mẹ yêu kiều, yếu đuối, suy nhược vì tai hoạ đến nỗi ngay sau khi sanh bé Tony, bà đã lặng lẽ mỉm cười qua đời, bỏ lại cô bé Miriam 14 tuổi chăm sóc cậu em. Báo chí tin chuyện đó. Tony tin chuyện đó. Anh đã không hề hay biết rằng người cha thật của mình, cũng như người cha thật của Miriam, là một điều bí mật, ngay cả với mẹ của hai chị em.
Cả hai đã được sinh ra bởi những người cha khác nhau, những kẻ xa lạ đã chuyền qua tay mẹ của họ từ đêm này sang đêm khác. Và người đã sinh ra Tony chắc phải rất đẹp! Nhưng rồi mẹ của Tony ngẫu nhiên gặp nhiều người đàn ông xa lạ khác. Một chị hầu bàn mê ca hát ở Corney Island không thể nào lôi cuốn được xã hội thượng lưu. Mẹ cô đã thề thốt rằng cha của Miriam là một người đàn ông tử tế ở Pittsburg. Có lẽ. Nhưng cha của Tony, cho dù thuộc loại đểu cáng đi chăng nữa, phải rất đẹp trai. Tony đã được tạo ra từ những tinh tuý của bố và mẹ. Anh có cặp mắt màu nâu sẫm với đôi lông mi lạ thường của mẹ. Mũi anh ngắn và thẳng, miệng gợi tình. Và thân hình anh cao. Miriam thì trái lại. Cô có một nụ cười gượng gạo. Người đàn ông ở Pittsburg có lẽ rất tử tế, nhưng nhất định không phải là Robert Taylor. Quả thật, nếu ngẫu nhiên gặp một người đàn ông mập lùn với đôi mắt nhỏ màu xanh, và một cái mũi như củ hành đặc biệt của vùng Pittsburg, cô sẽ gọi “Ba!”
Cô đã lựa chọn cái tên Polar vì tình cảm. Người tình tử tế và lâu dài nhất của mẹ cô là một người đàn ông có họ Polarski. Ông ta chân thật yêu mến cô bé mập lùn và không bao giờ quên mang cho cô một món quà hoặc nựng cằm cô. Cô đã không bao giờ quên ông ta, nhiều năm sau, với lòng tôn kính thầm lặng, cô rút ngắn họ của ông ta lại, và dùng làm họ cho cô cùng Tony.
Che giấu lý lịch thật của anh, đối với Tony và báo chí, quả thật là một việc khó khăn. Mẹ của hai người vốn là một người bị cuộc đời bỏ rơi. Mỗi thành phố đều có nhiều người đàn bà như Belle, cô gái không còn son trẻ, thường chơi một chiếc đàn dương cầm cũ rich và hát một giọng khàn khàn trong một quán rượu tỉnh nhỏ. Belle đã bắt đầu hát ở nhà của vị mục sư của Tony. Nhưng đó là những giờ phút sáng chói duy nhất trong nghề nghiệp của cô. Rồi cô bắt đầu trôi nổi tới những quán rượu và tiệm bia khắp các thành phố khác, chuyền tay từ người đàn ông này sang người đàn ông khác.
Miriam đã chào đời trong một viện từ thiện ở Philadelphia. Belle đã gởi côvào một nhà nuôi trẻ cho tới khi cô lên tám. Rồi Belle may mắn kiếm được một việc làm ổn định ở Corney Island và đưa con về ở chung với mình.
Trong mấy năm Miriam đã hưởng cảnh sang trọng của một căn hộ hai phòng và tình thương yêu của ông Polarski, nhưng sau khi ông Polarski ra đi, lại có nhiều người đàn ông khác kế tiếp đến. Belle già dần. Cả hai đều chóang váng khi biết Belle lại có mang. Chúa ơi!
Bà vẫn còn làm việc sáu tháng,rồi áo quần không thể che giấu, và bà bị sa thải. Họ dọn đến căn hộ một phòng. Miriam mới 14 tuổi đã phải bỏ học và làm nhân viên thu tiền. Họ không có bạn bè, không có láng giềng. Rồi một đêm khuya nọ, với chiếc xe cấp cứu hụ còi inh ỏi, Belle được chở đến bệnh viện cùng với Miriam run rẩy bên cạnh. Belle chết năm phút sau khi đứa bé gào váng bước vào đời.
Miriam mang đứa bé về nhà. Và cô gái 14 tuổi đã một mình nuôi nấng Tony. Chuyện có vẻ không thể nào xảy ra được khi cô hồi tưởng lại những gì đã qua – những tuần lễ đầu tiên đầy khổ sở với việc tìm cách nuôi trẻ con cho đúng, giặt tã lót, cố dè xẻn số tiền hai trăm đô la hai mẹ con đã dành dụm được. Đếm từng đồng xu mua sữa, sống bằng các hộp súp và bánh quy.
Tony mới được một tháng tuổi thì bị cơn động kinh đầu tiên. Lại phải nhờ xe cấp cứu chở đến bệnh viện. Người ta đã thực hiện nhiều cuộc xét nghiệm, và tất cả các bác sĩ tài giỏi cùng nghiên cứu trường hợp của Tony. Họ giừ cậu bé trong bệnh viện một năm. Miriam muốn điên lên vì lo buồn, nhưng tối thiểu cô có thể kiếm một công việc cả hai buổi và dành dụm tiền. Rồi Tony trở về với cô, cậu bé có vẻ khoẻ mạnh. Rồi lại nhiều cơn động kinh và quay trở lại bệnh viện. Cứ liên tục như thế cho tới khi cậu lên năm. Rồi những cơn co giật ngừng lại. Cậu đi nhà trẻ, cố gắng qua khỏi tiểu học. Đến trung học, cậu bị tống ra ngoài. Người ta đề nghị cậu vào một trường đặc biệt nhưng Miriam vẫn giữ cậu ở nhà. Cậu sẽ không sống chung với đám trẻ điên khùng. Cô kiên nhẫn dậy cậu em học theo mức độ cậu bé có thể tiếp thu.
Phải, giai đoạn khởi đầu quả không dễ dàng. Nhưng tới 15 tuổi, con người có thể chống chọi với mọi việc bất thường. Tới 21 tuổi, con người có thể gánh vác việc đời. Nhưng giờ đây những chuyện thất thường lại chồng chất lên. Và Miriam đã thấm mệt.
Một đôi lần cô thậm chí đã muốn đến gặp thẳng Jennifer và cho biết sự thật về Tony và như thế cô ta sẽ hiểu việc kết hôn với Tony là vô nghĩa. Nhưng canh bạc quá lớn. Giả sử cô gái chống lại với cả hai người, kể lại câu chuyện cho cả thành phố nghe thì sao? Như thế sẽ phá tan sự nghiệp của Tony và cũng có nghĩa là sẽ tiêu diệt Tony.
Lúc này cô không thể bỏ cuộc. Cô đã chiến đấu quá lâu và quá gian khổ. Lạy Chúa, thậm chí cô đã chiến đấu với quân đội Mỹ. Tony đã tự hào khi anh nhận được giấy báo nhập ngũ – đối với anh thì đi lính cũng là trò chơi. Sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, và anh không hề hay biết gì về những chuyến đi bí mật của cô đến Washington, lề lối quan liêu bất tận và sự thiếu nhạy bén của các sĩ quan cao cấp trong quân đội. Cô đã sắp sửa bỏ cuộc cho tới khi gặp được thiếu tá Beckman. Ông ta có một người em trai giống như Tony. Ông ta đọc tập y phiếu của Tony, tất cả được bỏ trong một cái phong bì màu nâu nhạt bị cọ sờn của bệnh viện ở Coney Island. Ông ta yêu cầu vị bác sĩ trưởng khoa thần kinh khám cho Tony. Cuối cùng Miriam nhận được một tập y phiếu mới thêm vào chiếc phong bì màu nâu và Tony bị quân đội loại ra, một cách êm thấm và cương quyết. Thiếu tá Beckman cho báo chí hay rằng Tony bị loại vì một màng nhĩ bị thủng. Không, không, cô không thể bỏ cuộc lúc này. Cô đã chiến thắng quân đội, báo chí, toàn bộ thế giới chết tiệt này – một cô gái tóc vàng, ưỡn ẹo đầy khêu gợi sẽ không huỷ hoại được tất cả. Cô sẽ bám sát hai người. Họ đang đi về miền duyên hải trong vài tuần và cô sẽ sống chung với họ. Ai mà biết được – có lẽ bằng cách này hay cách khác, mọi việc sẽ kết thúc. Cô vuốt thẳng chiếc áo khoác quanh thân hình dị dạng của mình, và quả quyết ổn định lại tư tưởng. Cô phải thông tin cho báo chí, các nhà bình luận, - cô sẽ phải tạo cơ hội cho ai trước? Không, không nên chơi trò biệt đãi. Các sở bưu điện chắc hẳn đã nhặt được tin tức ở Elkton. Khi hai người trở lại, cô sẽ tổ chức một cuộc họp báo, sắp xếp các cuộc phỏng vấn với Jennifer và Tony…
--!!tach_noi_dung!!--

ánh máy :tumbleweed
Nguồn: tumbleweed
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 10 năm 2006

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--