Phần I: Lỡ Khóc Lỡ Cười
Chương 4

Tiểu Yến Tử nào có biết là trong những ngày cô ta nằm mê man trong cung vua, thì Tử Vy, Kim Tỏa, Liễu Thanh và Liễu Hồng ngày ngày sục sạo khắp thành phố Bắc Kinh để tìm nàng. Nhưng Tiểu Yến Tử như một cánh diều đứt dây vút lên trời là biến mất. Tử Vy cứ đi tìm với trái tim tuyệt vọng, hối hận, ân hận thì đúng hơn. Có mấy lần Tử Vy đến trường bắn, thăm hỏi đủ chỗ, nhưng chẳng ai biết gã nghe Tử Vy nói với Nhĩ Khang:"Sông có lần này, Tử Vy còn phải ngậm bồ hòn, không biết phải giải thích thế nào với anh em Liễu Thanh, bởi vì sự bí mật kia là bất khả tiết lộ. Liễu Thanh không phải chỉ một lần, cứ lải nhải:
- Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy? Cả ba người cùng rủ đi dâu không rủ, lại kéo nhau đến trường bắn. Đến đấy làm gì? Sao Tiểu Yến Tử lại vô cớ thất lạc? Mất tích? Mà không phải các người? Chuyện này có cái gì trong đó chứ chẳng chơi!
Tử Vy có miệng mà không nói nên lời vừa khóc vừa nóí:
- Tôi sẽ rất cảm ơn các bạn nếu các bạn đừng hỏi tại sao nữa. Chuyện chúng tôi đến trường bắn có lý do của nó, bây giờ sự việc lỡ xảy ra như vâỵ rồi biết làm sao? Tôi cũng khổ lắm!
Tử Vy nhìn Liễu Thanh với ánh mắt van xin:
- Liễu Thanh, Liễu Hồng. Tôi xin hai người, hai người có thể đến hoàng cung để dò xét xem có tin tức gì của Tiểu Yến Tử, được không?
- Đến hoàng cung ư? Ai dám làm chuyện táo bạo vậy chứ? Quấy rầy là phạm thượng, cô muốn tôi dò la bằng cách nào đây?
- Thế anh chẳng quen một ông hay một bà nào trong triều sao?
- Làm sao quen được? Ở đấy... Đúng rồi, tôi biết Hoàng thượng và mấy ông thái tử thôi.
- Cái gì?
Tử Vy kinh ngạc, Liễu Thanh lại tiếp:
- Cô biết không? Những lúc rảnh rỗi tôi thường hay đánh cờ với các thái tử cùng Hoàng thượng... Nhưng trong mơ đấy!
Liễu Hồng dậm chân:
- Thanh huynh! Tại sao trong lúc này mà huynh còn nói chơi được? Tử Vy khóc muốn hết nước mắt rồi sao không nghĩ xem có còn cách nào giúp người ta được không chứ? Ở đó mà đùa mãi.
Liễu Thanh quay qua trừng mắt với em gái:
- Anh thế nào chẳng lẽ em không biết? Làm sao ta lại quen với những người trong cung đình được? Nhưng mà ở đây Tử Vy cũng có lỗi phần nào. Nói thật, trước đây Tiểu Yến Tử ở với bọn mình, được anh xem như là em gái. i Á định bỏ trốn lại trốn không k kiến anh. Vậy mà, khi Tử Vy xuất hiện cả bọn h Tiểu Yến Tử ào đến, và thế là thừa lúc Trại ình biết một tiếng, họ coi mình như người ngoài ci Á. Trại Á bị mất vũ khí kêu lên. Ngọn roi củhấy tức chết đi được không? Họ chẳng coi mình rảy theo chụp lại được. Cầm cây roi trong tay. Nhĩ rách, nước mắt chảy dài:
Rồi bỏ chạy. Trại Á đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
- Xem ngươi chạy đường nào! Ta sẽ rượt theo cho ngươi "Nước chảy hoa rơi" đấy.
Và... và tất cả đứng đó, lại không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Nhĩ Thái vừa cầm roi vừa phi người chạy trước, còn quay đầu lại chọc tức:
- Sao vậy? Sao chạy chậm thế? Cát cát Tây Tạng chẳng lẽ như rùa bò vậy ư?
Trại Á đuổi không kịp, thở hổn hển, nhưng vẫn nói cứng:
- Ai bảo? Ai bảo huynh? Trả ngay roi lại cho tôi thì biết!
- Không trả thì sao? Nói vậy chớ đây nè!
Rồi cầm roi ném lên trời. Trại Á thấy vậy phóng lên, nhưng Nhĩ Thái lại nhanh hơn và chụp lại được roi. Trại Á tức lý:
- Được rồi! Xem huynh hay tôi lợi hại cho biết!
Rồi hai người cứ th10px;'>
Kim Tỏa nhăn mặt, Tử Vy lại nói:
- Nếu tỉ ấy chưa chết, sao chẳng tin tức gì? Mà tất cả tại tôi cả thôi. Tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến quyền lợi của mình mà chẳng nghĩ gì đến sự an nguy của người khác nên mới đưa đến tình huống này!
- Tiểu thư đừng nên tự trách mãi như vậy, bởi vì trong chuyện này mình nào có bức ép gì tỉ ấy đâu? Tất cả chỉ là một sự tự chuyện.
- Chính vì vậy mà ta mới càng bứt rứt. Cuộc đời ta ngoài mẹ ra nay gặp được người tri kỷ như chị ấy. Những ngày tháng sống chung vừa qua, cho thấy ta đã tìm lại được niềm vui. Nếu ta biết có làm thế nào cũng không gặp được cha thì ta đã không để tỉ ấy làm những chuyện mạo hiểm như vậy!
Kim Tỏa không đồng ý, nói:
- Tiểu thư không nên ngồi đấy mà tự trách mình. Bởi vì ta nào có tiên liệu trước việc Tiểu Yến Tử sẽ gặp đâu? Ở đây có một điều quan trọng cần quan tâm hơn là hai vật tín quí hơn sinh mệnh cô, đã bị mất tích theo Tiểu Yến Tử!
Tử Vy nghe nhắc giật mình, hiểu ngay điều mà Kim Tỏa định ám chỉ. Nhưng nói:
- Trong lúc này, sự sinh tử của Tiểu Yến Tử còn chưa biết ra sao, vậy mà muội cứ nghĩ đến việc mất còn của vật báu. Muội định trách Tiểu Yến Tử nữa ư?
Kim Tỏa bất bình:
- Cô còn nhớ lúc mẹ cô sắp mất, cô đã hứa gì không? Đó là mang những tín vật kia đến gặp đựơc cha cô. Vậy mà bây giờ tín vật không còn, nếu có gặp được cha cô đi nữa, thì lấy gì đối chứng cô là con ruột của cha cô chứ? Cô nghĩ đi? Mỗi lần nghĩ đến điều đó tôi thật thấy buồn!
Tử Vy đứng bật dậy:
- Trời ơi! Như vậy thì còn gì là luật pháp!
Tiểu Yến Tử thấy Lương đại nhân mạnh tay vậy, nghiến răng nói.
- Này họ Lương kia, hãy ghi nhớ nhé, rồi ta sẽ tính sổ với ngươi, ghi nhớ điều đó đấy. Ta sẽ băm ngươi ra trăm mảnh.
Lương đại nhân lạnh lùng cười:
- Được, ta sẽ chờ xem. Hôm nay, còn ngày mai, còn ngày mốt. Ta sẽ từ từ đày đọa ngươi, để rồi ai sẽ thua ai cho biết.
Nói xong, lão ta ra lệnh cho bọn cai ngục:
- Đưa chúng nó về nhà lao, mai tiếp tục tra hỏi.
Đám cai ngục kéo ba người mình bê bết máu về phòng giam.
Khi cửa ngục đóng, chỉ còn ba tỉ muội trong ngục tối. Tiểu Yến Tử vừa khóc vừa nói.
- Tôi hoàn toàn không hiểu, tại sao Hoàng A Ma lại tống bọn mình vào đây. Chẳng lẽ người hoàn toàn chẳng biết đến chúng ta nữa ư? Còn nhớ lại lúc "di phục xuất tuần" người đã xem bọn mình như ruột thịt. Sau đó lúc trở về còn ban thưởng áo quần, thức ăn cho bọn ta, cho phép chúng ta không cần giữ phép tắc nữa. Vậy mà bây giờ...
Tử Vy suy nghĩ, rồi nói:
- Có lẽ Hoàng thượng chỉ muốn nhốt chúng ta vào ngục, chứ chẳng ngờ bọn ta lại bị tra khảo thế này? Những chuyện vừa qua, chưa hẳn là chỉ thị của Hoàng thượng. Chẳng hạn như bản khẩu cung ban nãy trên bàn. Tại sao lại kết tội bọn ta, rồi Phước gia, Lệnh Phi vào cùng một tội. Hãy nghĩ kỹ đi chắc chắn là có vấn đề gì đó. Vì vậy chúng ta cần phải can đảm một chút. Khi nào Hoàng thượng hiểu ra, thì có lẽ chúng ta sẽ được cứu!
Kim Tỏa nghi ngờ:
- Phải không? Tỉ tỉ tin như vậy à?
Tử Vy suy nghĩ:
- Tôi thì không dám tin, nhưng tôi nghĩ số mệnh không tàn nhẫn như vậy. Cuộc đời vẫn còn tình còn nghĩa và còn hy vọng.
Rồi quay qua hai người, Vy nói:
- Thôi bây giờ bọn mình ngồi tựa vào nhau, đừng nghĩ ngợi nữa, hãy giữ sức chờ thử thách ngày mai.
Thế là cả ba tựa lưng vào nhau, yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình.
Lại một đêm nữa, vua mất ngủ.
Ông nằm mơ thấy Tử Vy. Và hình như Tử Vy đang hát bài hát sầu thảm.
Núi xa vời vợi, nước vời vợi.
Núi cũng xa mà nước trôi xa
Đợi đã mỏi mòn ngày với tháng
Tháng với ngày hồn phách vật vờ
Mộng càng xa, người càng đi xa
Trời với đất đợi chờ mòn mỏi
Hát chẳng thành lời, ca không thành tiếng
Mưa gió sụt sùi, ai biết cho ta
Vua giật mình tỉnh lại, nhìn lên trần. Bây giờ thì người đã rõ. Bài hát này là của Hạ Vũ Hà. Đó là tiếng lòng của Vũ Hà. Bao nhiêu tháng năm chờ đợi. Nỗi nhớ thương, oán hận, đau buồn... Ông nhắm mắt lại, lòng thấy nhói đau.
Sau đó là những hình ảnh của Tử Vy và Tiểu Yến Tử lần lượt hiện ra trong đầu vua. Tiếng nói của họ văng vẳng bên tai:
- Hoàng A Ma! Con nói thật với Hoàng A Ma mà, con không phải là cát cát. Người hãy thả con ra đi!
Rồi giọng của Tử Vy:
- Cha con, trước đó rất lâu, đã vì tiền đồ, vì sự nghiệp mà chia tay với mẹ con. Người đi rồi biệt luôn tin tức.
Rồi lời của Tiểu Yến Tử:
- Hoàng A Ma! Hãy nhận "Tử Vy" làm con nuôi đi!
- Mẹ con nói. Đợi suốt một đời, hận suốt một đời. Nhớ một đời, oán một đời. Nhưng có thể nào, người cũng thấy cảm ơn trời đất, vì đã để cho người có được cái người "đáng đợi, đáng nhớ, đáng hận, đáng oán" kia.
Rồi lời Tiểu Yến Tử:
- Cha con không phải là vua. Con không biết người là ai nữa.
- Hoàng thượng. Xin hãy hứa với con một điều, sau này, bất luận Tiểu Yến Tử có làm điều gì không phải, thì xin người cũng tha tội chết cho tỉ tỉ ấy nhé.
- Từ nào đến giờ tôi nào có biết, có cha lại tuyệt vời như vầy đâu. Hoàng A Ma, con rất sợ, con sợ là nếu Hoàng A Ma mà xử sự với con tốt như vậy, e rằng sau này con sẽ không làm sao rứt Hoàng A Ma ra mà đi được.
- Hoàng thượng, xin người đừng lo lắng hay băn khoăn, vì đó chẳng phải là sự can đảm đâu, mà con chỉ hành động theo "bản năng" thôi.
- Để Tử Vy gọi Hoàng A Ma là "cha" đi!
Rồi giọng nói của Tử Vy:
- Con biết là con không có đủ tư cách, nhưng con rất thiết tha mong được như Tiểu Yến Tử vậy!
Trước mắt vua, những hình dáng khác nhau của Tiểu Yến Tử rồi Tử Vy đan vào nhau, càng lúc càng rõ nét, cả giọng nói ngang bướng và dịu dàng của Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Bọn nhỏ rõ là dễ thương không làm sao ghét bỏ được. Bọn chúng cũng chưa làm gì hại ta!
Cuối cùng vua như hiểu ra, lòng buồn ray rức. Lệnh Phi bước tới, khẽ gọi:
- Hoàng thượng!
Vua ngẩng lên nhìn, Lệnh Phi rưng rưng nước mắt nói:
- Hoàng thượng đừng phải ray rứt thế! Vì khởi đầu chuyện nhầm lẫn nhận Tiểu Yến Tử là cát cát, phần lớn lỗi ở thần thiếp chớ không phải Hoàng thượng. Vậy xin Hoàng thượng hãy phạt thần thiếp đi!
Vua lắc đầu:
- Sao khanh lại nói thế? Phạt khanh hay phạt ta? Nhĩ Khang nói rất đúng. Đó là lỗi ở ta, nếu xưa kia đi tuần du, ta biết ức chế tình cảm mình, thì nào đã có chuyện ngày nay. Làm sao có Tử Vy? Vậy thì kẻ gây ra tội, kẻ đáng bị trừng phạt là trẫm, chứ không phải là hai con bé vô tội kia.
Lệnh Phi cảm thấy sung sướng, vì cuối cùng vua cũng đã hiểu ra, bà xúc động nói như trút được nỗi lòng:
- Bẩm Hoàng thượng! Nếu người đã hiểu được như vậy thì thiếp nghĩ là mọi việc đã giải quyết. Với thiếp, trên cõi đời này chẳng có gì hơn là tình máu mủ thiêng liêng. Con cái và cha mẹ. Cái tình cảm đó sâu nặng nhất. Bên cạnh Hoàng thượng hiện nay. Cát cát, A ca đủ cả. Nhưng chưa có một người nào lại có cá tính giống như Tiểu Yến Tử với Tử Vy. Tình cảm của họ dành cho Hoàng thượng cũng thật vô cùng thân thiết. Họ đã từng mang đến hạnh phúc và niềm vui cho Hoàng thượng, vậy thì nếu vô hại, sao chẳng giữ họ lại để hưởng phúc trên đời?
Vua ngước mắt lên nhìn Lệnh Phi gật gù. Có lẽ hiểu vua chẳng ai khác hơn Lệnh Phi.
Và quả thật vua chỉ tưởng Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa chỉ bị giam trong ngục tối. Chớ nào biết đến chuyện họ đã bị cực hình, bị bức cung như vậy.
Hôm sau, cả ba lại bị đưa đến phòng tra khảo. Lần này cai ngục dùng dây sắt cột dính Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa vào nhau. Trước mặt họ, giữa phòng là một lò lửa đang nóng đỏ. Chung quanh bọn cai ngục với vũ khí trên tay, sát khí đằng, sẵn sàng làm theo lệnh Lương đại nhân.
Kim Tỏa nhìn cảnh đó, hồn phi phách tán:
- Tiểu thơ, có lẽ sắp đến giờ chết rồi, ta phải làm sao bây giờ?
Tử Vy nhìn quanh quan sát, rồi nói với Tiểu Yến Tử:
- Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, các người nhớ rằng, chúng ta đã có thề, đồng sinh cộng tử, mặc dù không sinh được cùng ngày, nhưng được chết cùng giờ thì cũng hay. Đó là phúc không phải là họa. Vì vậy, đừng khóc, đừng sợ, hãy tỏ ra can đảm lên chứ?
Lời của Tử Vy làm hào khí của Tiểu Yến Tử như được khơi cao, cô nàng tán đồng ngay:
- Đúng đấy Kim Tỏa! Chúng ta cần phải can đảm, đừng để người ta khinh thường nữ giới. Chẳng có gì phải sợ cả.
Có tiếng bước chân dồn dập rồi Lương đại nhân với đám quan binh hộ tống phía sau đi vào. Vừa ngồi vào bàn hắn đã vỗ tay nói:
- Nào, bắt đầu đi chúng bây. Ba đứa này, hôm nay thế nào đã chịu ký hay chưa chứ?
Tử Vy nói:
- Không ký, có đánh thế nào bọn này cũng không ký, các ông muốn giết thì giết đi!
Tiểu Yến Tử thì chửi toáng lên:
- Này tên cẩu quan vô lại, ngươi chỉ như con rùa vô tích sự, ta chỉ muốn đập vỡ chiếc mu ngươi ra thôi. Đừng hòng lung lạc bọn ta!
Lương đại nhân giận dữ hét:
- Đánh! Đánh ba con a đầu này thật mạnh cho ta! Đánh đến bao giờ rách cả thịt chúng ra thôi!
Những ngọn roi bắt đầu như mưa quất xuống. Cả bọn đau đớn vô cùng, Kim Tỏa hét:
- Ối! Đau quá! Đau quá! Tôi chết mất!
Tử Vy vẫn tỉnh táo cắn răng chịu đựng, nói:
- Này Kim Tỏa! Chúng ta hát lên đi, hát sẽ quên cái đau nhiều!
Và bắt giọng cho cả bọn cùng hát:
- "Hôm nay trời quang đãng, khung cảnh thật hữu tình, bướm lượn trên hoa, chim đua hót trên cành, mây trắng bay lơ lửng, vó ngựa động hoa rơi. Tất cả đều hát, hợp tấu vang lưng trời "
Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử cố hát theo:
- "Đàn lạc đà rong ruổi, inh ỏi tiếng chuông reo. Gió cũng hòa tiếng hát, nước reo cây rộn ràng"
Lương đại nhân thấy cả ba không sợ còn cất tiếng hát giận dữ.
- Bọn bây ba đứa chết đã đến nơi, còn không biết hối cải, hãy ký tên hay ấn chỉ đi, bằng không ta sẽ sử dụng đại hình, lúc đó hối tiếc thì đã muộn.
Bọn quan lại đưa các bản cáo trạng in sẵn cho bọn Tiểu Yến Tử ký, nhưng cả ba chẳng thèm ngó ngàng đến, tiếp tục hát. Lương đại nhân thấy vậy, quát:
- Hãy nung đỏ đũa sắt, rồi đốt cháy cả bộ mặt chúng, xem chúng có còn vui được không thì biết.
Đám cai ngục nghe lệnh, vội vã lùi đũa sắt vào lửa chuẩn bị cực hình. Mạng sống của cả ba cô gái như chỉ mành treo chuông. May thay, ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng hô lớn:
- Thánh chỉ đến! Thánh chỉ đến!
Tiểu Yến Tử nghe nói, mừng reo lên:
- Tử Vy, có nghe không? Hoàng thượng cho người đến cứu ta rồi.
Kim Tỏa khóc òa:
- Được cứu rồi! Được cứu rồi! Tôi biết là Hoàng thượng không có bỏ quên tụi mình mà!
Trong khi Lương đại nhân hoảng hốt, quỳ xuống bọn cai ngục thấy vậy quỳ theo.
Tử Vy bán tín bán nghi, nhìn ra chỉ thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xông vào, phía sau lại là Liễu Hồng, Liễu Thanh. Vĩnh Kỳ vừa bước vào, đã mở tờ thánh chỉ ra đọc:
- "Hoàng thượng có lệnh, lập tức đưa Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa về cung!"
Trong lúc Vĩnh Kỳ đọc, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Liễu Thanh, Liễu Hồng xông vào. Nhĩ Khang thấy tình trạng của cả ba bị cực hình như vậy đã nổi trận lôi đình. Rút ngay gươm ra, chỉ bọn cai ngục hét:
- Còn chưa cởi trói ra, chờ gì nữa?
Lương đại nhân thì nghi ngờ:
- Khoan đã! Hãy đưa thánh chỉ cho tôi xem!
Vĩnh Kỳ lập tức hét:
- Ta là Ngũ A Ca, bọn bây chẳng biết à? Đến đây mục kích bọn ngươi dám dùng nhục hình khi chưa có lệnh! Ta phải lấy đầu ngươi!
Nhĩ Thái lúc này cũng đã rút đao ra, Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng động thủ, gạt ngã cả đám cai ngục, lấy chìa khóa mở gông cho Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa.
Tiểu Yến Tử lanh miệng, chợt kêu lên:
- Liễu Thanh, Liễu Hồng, sao lại là bọn ngươi?
Liễu Thanh, Liễu Hồng sợ hãi, nói nhỏ:
- Bọn này đến cứu các bạn, nói nhỏ tí, chạy ra rồi tính.
Nhưng tay Lương đại nhân đã nghe thấy, hắn kêu lên:
- Có người cướp ngục! Người đâu! Người đâu! Đến đây có người cướp ngục.
Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa lúc đó mới biết là bọn Vĩnh Kỳ đến cướp ngục chứ không phải lệnh vua. Mọi người chưa kịp chạy, thì đám quan binh đã ụp đến. Thế là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái phải ứng phó. Tiểu Yến Tử thấy bạn bè như vậy lên tinh thần ngay, vội vã chụp lấy thanh kiếm rớt của tên cai ngục, bay thẳng tới trước tên Lương đại nhân. Lão tham quan thấy vậy sợ hãi lùi ra sau nói năng lộn xộn:
- Xin nữ hiệp tha mạng! Xin nữ vương tha mạng! Xin cát cát tha mạng!
Lời của gã làm Tiểu Yến Tử càng tức giận, nàng đâm ngay một mũi lên vai gã, rồi rút ra đâm thêm một mũi thứ hai, Lương đại nhân đau quá té cả đái ra quần.
- Nữ vương xin hãy tha mạng! Tha mạng, tôi đúng là loài rùa không đáng để nữ vương ra tay đâu, hãy tha tội!
Tiểu Yến Tử giận hét:
- Ngươi là đồ vô lại, ta đã nói là phải đâm cả trăm mũi kiếm vào người ngươi rồi mà!
Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa đâm thêm kiếm vào đùi Lương đại nhân. Tay họ Lương ngã lăn xuống đất, hét lên như bị chọc tiết.
- Ui da! Bọn giết người! Cướp ngục!
Nhĩ Khang giục:
- Tử Vy và Kim Tỏa đã kiệt sức, mọi người đừng đánh nữa, hãy lo rút đi!
Vĩnh Kỳ quay qua tay Lương đại nhân nằm dưới đất, nói:
- Ngươi hãy nhìn cho kỹ nhé. Người cướp ngục hôm nay là ta. Ngũ A Ca đây! Sau này đừng có đổ tội cho người khác!
Nhĩ Khang dìu Tử Vy, Liễu Hồng dìu Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ kéo tay Tiểu Yến Tử và mọi người cùng xông ra khỏi tù.
Lúc bọn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xông vào Tông Nhân Phủ cứu bọn Tử Vy, thì vua Càn Long cũng không còn ngồi yên được, ông cho triệu tập Phước Luân, Bác Hằng, Kỷ Hiểu Phong, Ngạc Mẫn cùng vào cung, và nói một cách thẳng thắn.
- Về chuyện Hoàn Châu cát cát trẫm không cần nói, hẳn các khanh đã rõ. Hiện giờ trẫm đã cho nhốt Tử Vy và cả Tiểu Yến Tử trong đại lao của Tông Nhân Phủ. Mặc dù tất cả đều đã xác nhận Tử Vy mới là con ruột của ta. Nhưng trẫm không biết có nên tin hay không? Vì vậy trẫm triệu kiến các khanh đến đây, mong là các ngươi cho ta ý kiến. Ở đây Phước Luân là người rõ nhất, Hiểu Phong, Bác Hằng, Ngạc Mẫn, các ngươi cũng đã gần gũi bọn họ suốt đường tuần du, các ngươi có nhận xét gì về họ, nói cho ta nghe xem.
Mọi người đứng yên. Chỉ có Kỷ Hiểu Phong là lên tiếng:
- Thần phát biểu đây là ý riêng của thần. Vì chuyện này là chuyện riêng của bệ hạ. Đúng ra không cần phải để ý đến ý bên ngoài, nhưng bệ hạ đã hỏi thì thần xin thưa, Hoàn Châu cát cát đúng là có tội lừa dối vua, nhưng bản chất cô ấy vô tư, trẻ con lúc nào cũng mang lại nhiều nguồn vui cho bệ hạ. Mà tội của Tiểu Yến Tử theo thần thấy, cũng không đáng chết. Vì vậy nếu có thể xin bệ hạ xử nhẹ cho.
Vua lắc đầu:
- Thế.... thế còn Tử Vy?
Kỷ Hiểu Phong sư phụ nhìn vua im lặng một lúc, nói:
- Tử Vy cô nương, trong thời gian "di phục xuất tuần" lúc nào cũng chu đáo phục vụ bệ hạ. Cái chuyện phục vụ tận tụy đó không chỉ xuất phát từ bổn phận mà còn cả tình cảm. Rõ ràng nhất là lúc bệ hạ bị thích khách đã bất chấp tất cả dùng thân mình để đỡ dao cho bệ hạ. Việc làm đó chưa hẳn là ai cũng làm được. Thần cũng bất ngờ, khâm phục. Đến bây giờ nghĩ lại, thì mới hiểu ra hai chữ "bản năng" kia. Không phải là hành động bình thường, mà nó xuất phát từ tình cảm phụ tử. Đó là thiên tánh! Vì vậy thần nghĩ, hẳn là bệ hạ biết rõ hơn ai.
Vua nghe phân tích giật mình, nhìn Kỷ Hiểu Phong thật lâu nhưng Kỷ sư phụ vẫn bình tĩnh tiếp:
- Bẩm Hoàng thượng, một quyển sách hay thường phải đọc đến trang cuối mới biết. Có nhiều lúc nó có kết quả trái ngược với điều mình đã suy đoán, nó làm mình bực mình, không vui, nhưng nếu nó hay thì vẫn hay. Đứng ở một góc độ khác nhìn, nó vẫn vô cùng thú vị. Bẩm Hoàng thượng. Hoàng thượng có cùng lúc hai cô cát cát, hồn nhiên phá phách và dịu dàng dễ yêu. Đó là phúc khí của Hoàng thượng. Vậy thì sao không mở rộng vòng tay, rộng lượng khoan dung, để hưởng được cái phước thiên luân trời ban kia chứ?
Lời của Kỷ Hiểu Phong làm vua hoàn toàn tỉnh táo. Sau một lúc nghĩ ngợi, vua nói:
- Vâng, từ lâu rồi, trẫm cũng trực giác thấy, hai đứa nó thân thích với trẫm như đôi cánh tay, trẫm khó vui khi thiếu họ. Còn chuyện thật hay giả, bây giờ nghĩ lại mới thấy không quan trọng. Cái quan trọng nhất là tấm lòng thôi!
Ông Phước Luân nghe vua nói vậy, như trút hẳn nỗi lo quỳ xuống thưa:
- Bẩm Hoàng thượng, Tử Vy cô nương, từ lúc đỡ dao cho Hoàng thượng, sức khỏe suy sụp hẳn, lần này bị giam trong Tông Nhân Phủ e rằng sẽ bị suy kiệt hơn. Nếu Hoàng thượng đã khoan dung như vậy, sao chẳng khai ân ra lệnh thả họ ra đi?
Vua còn chưa biết quyết định thế nào thì Kỷ Hiểu Phong cũng bước tới sụp xuống:
- Bẩm Hoàng thượng. Thần thấy hai cát cát kia đều yếu đuối, đáng thương. Nhất là Tử Vy cô nương, bệnh cũ còn chưa dứt, không nên để ở ngục tối lâu như vậy!
Vua nghe nói hiểu ra, vội nói:
- Thôi được, các vị hiền khanh, hãy theo trẫm đến Tông Nhân Phủ ngay! Đích thân trẫm sẽ tha hai con a đầu đó!
Mọi người vội quỳ xuống:
- Tuân chỉ!
Nhưng ngay lúc đó, chợt thấy bọn quan binh chạy vào, quỳ xuống bẩm báo.
- Kính bẩm Hoàng thượng. Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước đã đưa võ lâm cao thủ xông vào Tông Nhân Phủ cướp ngục, đưa ba nữ tội kia trốn thoát rồi ạ!
Vua nghe tái mặt:
- Cái gì? Bọn ngươi nói gì?
Ông Phước Luân cũng tái mặt. Ngay lúc đó có một vị quan mình bê bết máu, quỳ xuống trước mặt vua bẩm báo.
- Bẩm Hoàng thượng, Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước đã giả thánh chỉ của Hoàng thượng, nói rằng Hoàng thượng có lệnh đưa mấy cát cát kia vào cung, thừa dịp bọn thần tiếp thánh chỉ, đả thương cai ngục và Lương đại nhân, cướp tù.
Vua nghe vậy giận dữ:
- Dám giả thánh chỉ, đả thương quan quân. Vậy là quá lắm. Bác Hằng, Ngạc Mẫn đâu...
- Dạ có thần!
- Hãy mang theo quân, đi bắt họ về đây!
Ông Phước Luân nghe vậy, quỳ xuống:
- Thần cũng xin thánh chỉ, đi bắt bọn tội phạm!
Vua quắc mắt:
- Cha con các người đã đồng mưu như vậy, còn bắt nỗi gì?
Ông Phước Luân dập đầu, thành khẩn:
- Thần không biết dạy con, tội thật đáng chết, nhưng không hề có chuyện đồng mưu. Xin Hoàng thượng hãy để thần đi bắt bọn họ, để tránh chuyện nghịch tử kháng chỉ trốn thoát!
Vua nghĩ cũng có lý, khoát tay:
- Thôi được, vậy thì hãy cùng đi bắt bọn chúng về đây, phải bắt sống tất cả nhé. Lần này trẫm sẽ trừng phạt nặng, các ngươi không ai xin xỏ gì cả nghe không? Thật là quá quắt, bọn chúng chẳng coi ai ra gì cả. Ta chẳng thể chịu được, phải xử trảm tất cả thôi.