Đào Trinh Nhất dịch
Đào mả cô Canh
(Canh Nương)

Kim Đại Dụng, con một nhà thế gia cũ ở Trung Châu, lấy con gái quan thái thú họ Vưu làm vợ.
Nàng tên là Canh Nương, đẹp mà hiền đức. Vợ chồng rất âu yếm hoà thuận. Vì có loạn giặc cỏ đánh phá, ai nấy phải bỏ nhà, tìm đường xa lánh.
Kim dẫn gia quyến đi về miền nam. Giữa đường gặp một thiếu niên cũng đem vợ đi chạy loạn, tự giới thiệu mình là Vương Thập bát và tình nguyện làm hướng đạo, Kim mừng lắm, đi đứng lúc nào cũng có nhau. Canh Nương ghé bên tai chồng nói nhỏ:
- Ta chớ nên đi chung ghe với người đó. Hắn hay dòm liếc, đôi mắt nhấp nháy mà sắc mặt biến đổi, trong bụng hẳn là nham hiểm khó lường đó.
Chàng gật đầu.
Vương Thập bát sốt sắng đi tìm mướn chiếc ghe thật lớn, khiêng vác hành lí hộ chàng, ra vẻ khó nhọc đáo để. Chàng không nỡ từ chối để đi tách riêng. Lại suy nghĩ hắn có đem vợ trẻ đi theo, chắc không có chuyện gì xảy ra mà lo.
Vương phụ cùng Canh Nương ở chung một khoang thuyền, xem người cũng có vẻ hiền từ. Còn Vương thì ngồi trên mũi ghe, cùng người chân sào nghiêng mình nói chuyện, dường như có họ hàng hay là quen biết đã lâu.
Không mấy chốc mặt trời lặn, mà sóng nước mênh mông, chẳng phân biệt phương hướng đâu là nam bắc.
Kim nhìn quanh tứ phía, thấy chỗ này thâm sâu hiểm hóc, trong bụng hơi nghi sợ. Một lúc sau trăng mọc, nhìn thấy lau sậy bát ngát.
Ghe đậu lại đó.
Vương mời cha con Kim lên mui đứng xem phong cảnh, thừa cơ đẩy tuốt Kim xuống sông. Thân phụ Kim thấy vậy muốn kêu lên, nhưng người chủ ghe cầm sào đẩy ông xuống nước chết luôn. Đến bà mẹ chàng đang ở trong ghe, nghe tiếng ồn ào, chạy ra dòm xem, cũng bị dìm sông chết đuối nữa.
Bấy giờ Vương mới làm bộ kêu cứu.
Lúc bà mẹ bước ra, Canh Nương ở phía sau đã dòm biết sự tình ra sao rồi. Khi thấy cả nhà mình chết đuối, nàng cố trấn tĩnh, không lộ vẻ kinh hoàng, chỉ ôm mặt khóc nói:
- Cha mẹ chồng chết, chồng cũng chết nữa, thân tôi biết nương dựa vào đâu bây giờ, hỡi trời?
Vương đến bên vỗ về, khuyên nhủ:
- Nương tử chớ lo, xin theo tôi về Kim Lăng, tôi có ruộng đất cửa nhà đủ sinh sống, chẳng phải lo gì.
Nàng lau nước mắt và nói:
- Được như vậy là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Vương rất mừng, đãi đằng chiều chuộng hết sức. Tối đến nó lôi kéo nàng đòi giao hoan. Nàng nói trong mình đang kì kinh, bấy giờ nó mới chịu về chỗ vợ nằm. Cuối canh một, nghe tiếng vợ chồng cãi nhau rầm rĩ, không hiểu vì cớ gì, chỉ nghe vợ nói:
- Mày làm chuyện đó, tao e sấm sét đánh nát đầu cho mày xem.
Vương đánh vợ. Vợ la lớn:
- Mày giỏi đánh chết tao đi càng hay, tao không muốn làm vợ một đứa giết người đâu.
Vương gào thét giận dữ, túm đầu vợ lôi ra bên ngoài, liền nghe một tiếng ùm, rồi Vương nói rêu rao lên rằng vợ té xuống sông chết đuối rồi.
Mấy hôm sau đến Kim Lăng, Vương dẫn Canh Nương về nhà, chào hỏi bà mẹ. Bà lấy làm lạ sao người này không phải vợ cũ, Vương trả lời vợ cũ chết đuối, nên mới lấy người này.
Lúc nàng vào phòng riêng, Vương lại muốn mò mẫm kia khác, nàng cười và nói:
- Con trai ngót ba chục tuổi đầu mà không biết việc phải ở đời thế nào ư? Dầu là con nhà đầu đường xó chợ, khi mới lấy vợ cũng phải có chén rượu lạt gọi là thủ lễ. Nhà ngươi giàu có, việc ấy hẳn không khó khăn, chả lẽ đối diện suông tình với nhau còn ra thể thống gì nữa.
Vương nghe nhằm lí, bèn dọn tiệc rượu ngồi đối diện nhau. Canh Nương nâng chén khuyên mời hết sức niềm nở ân cần. Vương gần say, chối từ không uống được nữa. Nàng lại rót một li lớn, giả đò lả lơi mời ép Vương uống cho kì được. Vương thấy vậy khoái chí không nỡ chối từ, liền uống cạn một hơi.
Bấy giờ nó say mèm, cởi tuột quần áo thúc giục Canh Nương đi ngủ.
Nàng dọn dẹp mâm chén rồi tắt phụt đèn, lấy cớ đi tiểu bước ra ngoài phòng, dắt dao trong lưng đem vào, lò mò trong đêm tối, lấy tay vít chặt lấy cổ Vương.
Nó mơ màng ngỡ là người yêu bá cổ mình, cho nên còn nắm lấy cánh tay nàng nói giọng lả lơi. Nàng thừa thế ấn dao xuống thật mạnh. Vương kêu rú và vùng dậy, nàng chém bồi thêm mấy dao nữa hắn mới chết. Bà mẹ nghe có tiếng động chạy đến hỏi chuyện gì, nàng thuận tay giết nốt. Em trai nó là Thập cửu hay tin chạy đén. Canh Nương tự biết mình không thoát khỏi, liền trởmũi dao lại đâm cổ. Nhưng vì hốt hoảng nên đâm vào không sâu, vội vàng mở cửa vọt ra chạy trốn.
Thập cửu rượt theo bén gót.
Nàng kịp nhào đầu xuống giếng tự tử. Thập cửu hô xóm giềng vớt lên cứu, thì nàng đã tắt hơi rồi, mà nét mặt vẫn tươi đẹp như lúc còn sống.
Mọi người cùng vào buồng xem xét tử thi của Vương, thấy trên cửa sổ có để bức thư liền mở ra xem, tức là thư Canh Nương kể số nỗi oan khổ của mình.
Ai nấy đều tấm tắc khen ngợi nàng nghĩa liệt, bàn nhau chung đậu tiền bạc mua vải liệm xác và lo cuộc tống táng.
Sáng ra thiên hạ tựu lại có mấy ngàn người.
Ai trông thấy dung nhan nàng cũng kính cẩn vái lạy. Trọn ngày, quyên góp được trăm bạc, an táng nàng ở ngoại ô phía nam. Có kẻ bày đặt nhiều chuyện đem cả mão nạm hột châu và áo bào phục mặc vào thi thể nàng rồi đem chôn một cách sang trọng, đầy đủ.
Giờ xin trở lại Kim Đ!!!179_87.htm!!! Đã xem 1693611 lần.

Đánh máy: conbo2
Nguồn: Vnthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 12 năm 2005

Truyện Liêu Trai Chí Dị Dế Chọi Đạo Sĩ Thư Sinh Họ Diệp Ðạo Sĩ Núi Lao Thụy Vân Vương Thành Anh Ninh Không đề Hồng Ngọc Bành Hải Thu Bộ Da Vẽ Xảo Nương Ngũ Thu Nguyệt Cừu Ðại Nương VÂN THÚY TIÊN CHỬ SINH TẾ LIỄU BÁO OÁN Hằng Nương Con Trai người lái buôn ( Cổ Nhi) Cô Tú ( A Tú ) Cô Tư Họ Hồ ( Hồ Tứ Thư ) Công Tử Họ Vi ( Vi Công Tử ) Uông Sĩ Tú Liên Tỏa Hoa Cô Tử HƯƠNG NGỌC Tiên Ông Họ Thành Tịch Phương Bình Hoa Sen Mùa Lạnh Vụ Án Bài Thơ Mộng Thấy Chó Sói CÔ TIÊM BẠCH THU LUYỆN Cô Gái Họ Mai Trần Vân Thê Mặc áo lá cây Mê sách Cởi truồng rượt ma
  • Mộng Thấy Chó Sói CÔ TIÊM BẠCH THU LUYỆN Cô Gái Họ Mai Trần Vân Thê Mặc áo lá cây Mê sách Cởi truồng rượt ma Mỹ Nhân Cứu Mạng Kết duyên với ong Thứ Cỏ Giết Người Vạn Lý Tầm Phu Một nhà đĩ chồn Vợ Bé Là Chồn Con Gái Nhà Trời HỒ HAY ĐÙA Chuyện Lạ Chim câu Người Nuôi Rắn Nước Dạ Xoa Nàng Ba Hoa Sen Ma Học Đàn Lớp Học ma GIẤC MỘNG VỢ HỒ LÂM TỨ NƯƠNG HỒ NHƯ THẦN TẤM GƯƠNG HIỆN HÌNH Nghĩa Khí Cải Hóa Hồn Ma Duyên Tiên Âm Phủ Cắt Thịt Vì Tình Lên Chơi Trên Trời Háo Sắc Lụy Mình Tay áo làm mai Báo Ứng Trước Mắt Đào mả cô Canh Tình NGhĩa Với Chim Bà chúa Tây Hồ Chuyện Ở Đảo Thần Tiên Người Hóa Hổ Vương Giả Vụ Án Tình Si Con Người Quốc Sắc Cô Tân thứ mười bốn Một Đêm Lấy Ma Ba Ông Tiên Đại Bợm Tấm Gương Thu Hình Gái Báo Thù Cha Bức Họa Trên Tường Hồ Gã Con Đào mả cô Canh Tình NGhĩa Với Chim Bà chúa Tây Hồ Chuyện Ở Đảo Thần Tiên Người Hóa Hổ Vương Giả Vụ Án Tình Si Con Người Quốc Sắc Cô Tân thứ mười bốn Một Đêm Lấy Ma Ba Ông Tiên Đại Bợm Tấm Gương Thu Hình Gái Báo Thù Cha Bức Họa Trên Tường Hồ Gã Con Mưa Tiền Thuật Mồm Kiếm Khách Lấy Vợ Công Chúa Thiên Cung Giấc Mộng Đắc Chí Người Học Trò Phượng Dương Trộm Đào Ba Ngày Làm Diêm Vương Mối Tình Già Xấu Người Đẹp Nết Mũi Dao Kinh Kha Hoá quạ, lấy vợ thần Nam Nam Thành Thần Trương Thành Nối Giấc kê Vàng Phiên Chợ Giữa Biển Oan Nghiệt Trường Văn Vợ Dữ Hơn Cọp Người nhỏ Liêm sĩ của kẻ làm quan Lộc số Quan trung thừa điều tra trộm Quan Tề điều tra cướp Thuốc cường dương Giết sói, báo thù cha Thần miếu Định số Bùa cờ bạc Chồn đầu thai làm người Ghen với nữ thần Chồn cuối triều Minh Khoẻ như hổ, nhanh như vượn Gái chồn Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt Cướp đội lốt sư Hóa chồn vì hiếu sắc Thi làm Thành Hoàng Để của cho con Hổ trả ơn người Làm bạn với chồn vô hình Kim đan của ma chồn Bảy chị em chồn Thần thánh cũng ưa nịnh